sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 32

Trước hết Alex bước vào khách sạn đầu tiên mà cô tìm được. Đối diện nhà ga. Cả đêm cô đã không hề chợp mắt. Dẫu sao, nếu không có tiếng xe lửa ồn ào thì vẫn có lũ chuột ám những giấc mơ của cô, mà điều này thì dù có ở khách sạn… Lần vừa rồi, con chuột to màu đen pha hung cao đến một mét, nó gí những sợi râu cùng cái mõm láng bóng vào sát mặt Alex, cặp mắt đen nhánh của nó nhìn xuyên thủng người cô, có thể thấy hàm răng sắc nhọn tua tủa bên dưới môi.

Hôm sau, cô đã tìm được thứ mong muốn ở các trang web việc làm. Khách sạn Pré Hardy. May quá, còn nhiều phòng trống, không quá đắt. Rất tốt, sạch sẽ mặc dù hơi hẻo lánh. Cô thích thành phố này, ánh sáng chan hòa, cô đã có những chuyến đi dạo dễ chịu, hơi giống đang đi nghỉ.

Khi đến khách sạn, thiếu chút nữa cô đã đi ngay khỏi đó. Là tại bà chủ khách sạn, bà Zanetti, “nhưng ở đây ai cũng gọi tôi là Jacqueline”. Alex khá là không thích cái kiểu làm thân suồng sã ấy, “còn cô, tên gì nhỉ?” Thế thì bắt buộc thôi: “Laura.”

— Laura…? - bà chủ nhắc lại, vẻ mê hoặc. - Đó cũng là tên cháu gái tôi!

Alex tuyệt đối không thấy có gì lạ lùng ở đó. Ai chẳng phải có tên, các bà chủ khách sạn, những cô cháu, các nữ y tá, mọi người, nhưng với bà Zanetti, chuyện ấy có vẻ vô cùng đáng kinh ngạc. Điều ngay lập tức Alex không thích ở bà ta là cái thói đậm chất con buôn đáng sợ cứ chăm chăm tự bịa ra những mối quan hệ với mọi người. Đó là một mụ đàn bà “quan hệ” và, khi già đi, bà ta đã củng cố tài quảng giao của mình bằng cách thêm vào thói nhiệt tình đầy chở che vớ vẩn. Alex thấy cái lối ấy thật khó chịu, cứ muốn trở thành bạn gái của một nửa hành tinh và trở thành mẹ của một nửa hành tinh còn lại.

Về ngoại hình, đó là một người đàn bà từng đẹp, muốn vẫn đẹp và chính điều đó đã làm hỏng mọi sự. Những cuộc phẫu thuật thẩm mỹ đôi khi để lại hậu quả rất tệ hại sau này. Ở bà ta, khó mà nói được điều gì không ổn, ta có cảm giác mọi thứ đều ở sai chỗ và khuôn mặt, chính vì cứ cố làm cho giống một khuôn mặt, giờ đã vượt khỏi mọi đòi hỏi về tỉ lệ. Trông nó giống như cái mặt nạ căng hết sức với cặp mắt rắn chìm sâu trong hai cái hố, hàng trăm nếp nhăn nhỏ xíu quy tụ về phía cặp môi bự đến kinh hoàng, cái trán bị kéo căng đến mức hai hàng lông mày như bị cưỡng ép phải cong lên và cặp má sệ lùi xa về đằng sau, lòng thòng ở hai bên, như món tóc mai. Mái tóc của bà ta nhuộm đen huyền, dày cộm. Thực sự là khi bà ta xuất hiện đằng sau quầy, Alex đã cố trấn tĩnh để không bước lùi lại, chẳng biết nói gì, mụ đàn bà này mang khuôn mặt phù thủy. Cái vẻ gớm ghiếc chờ đón sẵn khi ta bước chân vào này khích lệ ta có những quyết định nhanh gọn. Trong đầu, Alex đã quyết định xử lý Toulouse chóng vánh rồi quay trở về. Chỉ có điều vào buổi tối đầu tiên, bà chủ đã mời cô vào khu riêng của bà ta để uống một cốc.

— Cô không muốn chuyện trò một lúc với tôi à?

Whisky tuyệt hảo, phòng khách riêng nhỏ nhắn rất dễ chịu, bài trí theo lối thập niên năm mươi, với một cái điện thoại to tướng bằng ba kê lít màu đen và một máy hát hiệu Teppaz đang mở nhạc của ban Platters. Nhìn chung, bà ta khá dễ mến, bà ta kể những câu chuyện khá buồn cười về những người khách cũ. Và rồi, rốt cuộc, khuôn mặt đó, ta cũng quen được. Ta quên nó đi. Như chính bà ta cũng đã phải quên nó đi. Chẳng khác gì một sự tàn tật, đến một lúc nào đó, chỉ còn những người khác để ý đến mà thôi.

Sau đó họ mở một chai Bordeaux, “tôi không biết là tôi còn những gì nhưng thử xem cô có muốn dùng cho bữa tối không nhé.” Alex bảo vâng, cho tiện. Buổi tối thoải mái, dễ chịu, Alex chuyển sang chiến thuật đặt liên tiếp các câu hỏi và nói dối một cách hợp lý. Lợi thế của những cuộc trò chuyện khi gặp gỡ thoáng qua là ta đâu cần nói thật, những gì ta nói đâu có quan trọng gì với bất kỳ ai. Khi cô đứng dậy khỏi trường kỷ để về đi ngủ, đồng hồ đã chỉ hơn một giờ sáng. Họ ôm hôn chào tạm biệt như bạn thân, bảo với nhau rằng cả hai đã có một buổi tối thật tuyệt vời, điều đó vừa đúng vừa sai. Dẫu sao, thời gian đã trôi thật nhanh mà Alex chẳng hề để ý. Cô ngủ muộn hơn dự định rất nhiều, cơn mệt mỏi quật ngã cô, cô có hẹn với những cơn ác mộng.

Hôm sau, cô đi các hiệu sách và, đến cuối ngày, cô tự tặng cho mình một cuốc ngủ ngày bất ngờ, sâu đến gần như đau đớn.

Khách sạn “gồm hai mươi tư phòng, cách đây bốn năm đã được sửa chữa toàn bộ”, Jacqueline Zanetti nói thế “gọi tôi là Jacqueline nhé, có mà, tôi nhất định muốn thế mà”. Phòng của Alex trên tầng ba, cô giáp mặt ít người, cô chỉ nghe thấy tiếng động của người này người kia, hồi sửa chữa họ đã không làm luôn cả hệ thống cách âm. Tối đến, vào lúc Alex định kín đáo chuồn ra ngoài, thì Jacqueline đứng chình ình sau quầy tiếp tân. Không thể từ chối một cốc, không thể. Jacqueline trông phơi phới hơn bất kỳ lúc nào khác, bà những muốn mình rạng rỡ, tươi cười, mỉm cười, điệu bộ, đi đi lại lại, còn món khai vị thì bà đã dứt khoát tăng lượng rượu lên gấp đôi và quãng mười giờ, đến cốc whisky thứ ba, bà ta ngả bài: “Hay chúng ta đi nhảy nhỉ…?” Lời đề nghị được đưa ra với vẻ hào hứng cao độ lôi kéo sự nhập cuộc ngay tắp lự và đầy vui sướng, trừ mỗi cái là với Alex thì, khiêu vũ… thêm nữa, những chốn như thế khiến cô bối rối.

— Nhưng, - Jacqueline thề thốt, còn làm ra vẻ bị xúc phạm, không hề! - Ta sẽ chỉ đi nhảy thôi, tôi đảm bảo với cô đấy!

Đồng ý. Cứ như thể cô thực sự tin những gì bà ta nói.

Alex đã trở thành y tá do mẹ cô bắt buộc nhưng xét cho cùng, cô là y tá trong tâm hồn. Cô thích làm việc tốt. Cô đồng ý là bởi vì Jacqueline đã thực sự vận hết sức khó nhọc để trình bày lời đề nghị của mình. Bà mang thịt xiên tới, bà nói đến cái nơi họ có thể đi nhảy hai lần mỗi tuần - rồi cô sẽ thấy, trời ơi hay lắm, - lúc nào bà ta cũng phát điên phát rồ vì nó. - Thôi được rồi, - bà ta bẽn lẽn thú nhận, - đồng ý, cũng là để gặp gỡ nữa.

Alex nhấm nháp ly rượu Bordeaux, thậm chí cô còn chẳng nhận ra được rằng họ đã ngồi vào bàn ăn và rốt cuộc đã đến mười giờ rưỡi, - thế nào, ta đi thôi chứ?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx