sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 44

Alex để hai chiếc xe tải đi qua, rồi chiếc thứ ba. Từ nơi đỗ xe, cô có thể nhìn rõ hoạt động của những chiếc xe đầu kéo đang nối đuôi nhau trước bãi hàng. Từ hai tiếng nay, các nhân viên vận hành xe nâng hàng chất hàng thành từng đống cao như tòa nhà.

Đêm hôm trước, cô đã đến xem. Phải trèo tường, không dễ dàng gì, cô đã phải leo lên nóc xe, nếu bị bắt quả tang là xong chuyện. Nhưng không, cô đã ngồi được trên bờ tường một lúc. Chiếc xe nào cũng được gắn biển ghi số hiệu sơn bằng khuôn trổ để phía trước bên tay phải, cùng đích đến. Tất cả đều đi sang Đức, Cologne, Frankfurt, Hanover, Bremen, Dortmund. Cô thì cần chiếc sắp đi Munich. Cô ghi lại biển số xe, số hiệu, mà dù thế nào đi nữa thì nhìn từ phía trước cũng sẽ nhận ra thôi. Ở rìa nóc xe, một dải băng dính ghi BOBBY chạy suốt chiều rộng kính trước. Cô nhảy xuống khỏi tường vào lúc nghe tiếng con chó canh gác chạy đến, rốt cuộc nó cũng đã đánh hơi thấy cô.

Khoảng nửa tiếng trước, cô đã trông thấy tay tài xế, trèo lên cabin để sắp xếp đồ đạc, lấy giấy tờ. Một tay cao gầy, mặc bộ đồ lao động xanh lơ, trạc ngũ tuần, tóc cắt rất ngắn và để hàng ria mép rậm rì như cái bàn chải. Ngoại hình không quan trọng, miễn sao ông ta đồng ý chở cô theo. Cô ngủ trong xe của mình cho đến lúc công việc bốc dỡ bắt đầu, quãng chừng bốn giờ sáng. Nửa tiếng sau đó thì công việc trở nên thực sự náo nhiệt và kể từ đó thì không ngừng lại nữa. Alex thấy căng thẳng vì cô không thể bỏ lỡ cơ hội, nếu không thì phải vĩnh biệt toàn bộ cái chiến lược này, cô sẽ thành ra cái của gì, nằm trong phòng khách sạn mà đợi cảnh sát đến bắt à?

Rốt cuộc, ngay trước sáu giờ sáng, ông ta tiến lại gần chiếc xe của mình, nó đã nổ máy để ở chế độ ra lăng ti từ mười lăm phút nay, kiểm tra giấy tờ, Alex thấy ông ta nói đùa với một nhân viên vận hành xe nâng hàng và hai tài xế khác và rồi cuối cùng, ông ta trèo lên cabin, đây là thời điểm cô chọn để rời khỏi xe mình, đi một vòng, mở cốp xe, nhấc cái ba lô ra, nắp cốp vẫn mở, từ đó nhìn ra để chắc chắn không có chiếc xe tải nào khác chen vào giữa và, khi đã chắc chắn, cô chạy bổ đến lối ra của đám xe tải.

— Tôi không bao giờ vẫy xin đi nhờ trên đường. Quá nguy hiểm.

Bobby nhất trí. Với một cô gái, làm thế là thiếu thận trọng. Ông ta đánh giá cao tài xoay xở của cô, thận trọng đợi ở cửa một hãng xe chuyên dụng thay vì đứng ven đường cái mà giơ ngón tay lên.

— Và bởi có nhiều xe nên người ta có thể chắc chắn sẽ tìm được ít nhất một cái!

Ông ta sửng sốt, không ngừng phát hiện vô số lợi thế ở kỹ thuật của Alex. Không phải Alex. Với ông ta, đó là Chloé.

— Tôi tên là Robert, - ông ta nói, chìa tay ra bắt từ ghế ngồi của mình. - Nhưng ai cũng gọi tôi là “Bobby”, - ông ta nói nốt, tay chỉ dải băng dính dán phía hước.

Dẫu vậy, ông ta vẫn thấy ngạc nhiên vì chuyện xin đi nhờ.

— Bây giờ mua vé máy bay đâu có đắt nữa. Trên Internet ấy, hình như có thể mua được vé với giá bốn mươi euro. Thì tất nhiên toàn vào những giờ giấc khỉ gió, nhưng nếu có thời gian thì cũng được!

— Tôi thích giữ tiền, còn phải sống ở đó nữa chứ. Và rồi, ta đi du lịch là để gặp gỡ nhiều người mà, có phải không?

Tính tình ông ta giản dị và nồng nhiệt, ông ta đã không hề ngần ngại nhận chở cô, ngay khi nhìn thấy cô bên dưới cabin. Alex rình chờ, không phải câu trả lời của ông ta, mà là ngữ điệu câu trả lời của ông ta. Điều cô e ngại là ánh mắt dâm đãng. Không hề mong muốn suốt nhiều tiếng đồng hồ phải vật lộn với một tay Don Juan của các trạm dừng xe. Bobby treo một bức tượng Đức Mẹ Đồng trinh nhỏ trên gương chiếu hậu và một cái máy nhỏ trên bảng đồng hồ, một màn hình hiển thị những bức ảnh hiện ra theo các loại hiệu ứng, mờ dần, mở ra đóng lại, lật trang. Cứ vòng đi vòng lại như thế, nhìn lâu rất mệt. Ông ta đã mua nó ở Munich. Ba mươi euro. Bobby thường nói giá mọi thứ, không phải để được người khác trầm trồ mà vì ông ta muốn tỏ ra mình là người cụ thể, rất chu đáo trong những lời giải thích. Và ông ta rất hay giải thích. Họ bỏ gần nửa tiếng bình luận về những bức ảnh, gia đình ông, nhà ông, con chó, đặc biệt có nhiều bức ảnh chụp đám con của ông ta, ba đứa.

— Hai thằng con trai, một đứa con gái. Guillaume, Romain, Marion. Chín, bảy và bốn tuổi.

Vẫn rất cụ thể. Tuy vậy ông ta cũng biết giữ ý, không đâm đầu vào những câu chuyện gia đình.

— Xét cho cùng, chuyện của người khác thì quan tâm làm gì, phải vậy không?

— Không, tôi quan tâm mà… - Alex phản đối.

— Cô thật là người có giáo dục.

Ngày hôm ấy cứ thế trôi đi thoải mái, chiếc xe tải hóa ra lại vô cùng dễ chịu.

— Nếu cô muốn ngủ một chút thì cứ việc nhé, không vấn đề gì đâu.

Ông ta lấy ngón tay cái chỉ cho cô cái giường phía sau.

— Tôi thì phải lái xe, còn cô thì…

Alex nhận lời, cô ngủ hơn một tiếng.

— Ta đến đâu rồi? - cô hỏi, sửa sang lại tóc tai và trở về chỗ.

— A cô đấy à? ừ thì, ngủ dậy còn lơ mơ, nhỉ. Sainte-Menehould rồi!

Alex tỏ vẻ khâm phục… đã đi được biết bao đường đất. Cô ngủ không yên giấc. Không chỉ là nỗi sợ quen thuộc, còn có cả cảnh khốn quẫn tuyệt vọng. Chuyến đi về phía biên giới này dẫu sao cũng là một bước ngoặt đau đớn. Khởi đầu của cuộc chạy trốn. Khởi đầu của kết thúc.

Khi không có hứng nói chuyện nhiều, họ nghe đài, tin tức, những bài hát. Alex rình chờ những quãng dừng, những chỗ nghỉ bắt buộc, những lúc Bobby sẽ muốn đi uống một tách cà phê. Ông ta có một cái bình giữ nhiệt, đồ ăn, mọi thứ cần thiết cho chuyến đi nhưng họ cũng cần dừng lại, công việc này khiến người ta mụ người đi, ta không biết được đâu. Đi qua mỗi chỗ dừng, Alex lại dò xét. Nếu đó là một khu nghỉ ngơi thì cô giả vờ ngủ, quá nhiều người, quá nhiều nguy cơ bị phát hiện. Nếu đó là một trạm dừng thì ít nguy cơ hơn, cô xuống xe đi loanh quanh, cô mời Bobby cà phê, họ đã trở thành bạn tốt. Ngay trước lúc uống cà phê một chút, ông ta đề cập lý do của chuyến đi:

— Cô là sinh viên à?

Bản thân ông ta cũng chẳng tin cô có thể là sinh viên. Trông cô trẻ nhưng dẫu sao thì cũng đã ba mươi rồi và, mệt mỏi như cô thì lại càng khó có vẻ đó. Cô chỉ cười.

— Không, tôi là y tá, tôi sẽ cố tìm việc ở đó.

— Tại sao lại là nước Đức, nếu cô không thấy phiền?

— Bởi vì tôi không nói được tiếng Đức, - Alex đáp bằng toàn bộ vẻ chắc chắn mà cô tạo ra được.

Robert phá lên cười, không chắc là mình có hiểu được hay không.

— Thế thì lẽ ra cô phải sang Trung Quốc mới phải. Trừ phi cô nói được tiếng Hoa. Cô có nói tiếng Hoa không?

— Không. Thật ra, bạn trai tôi sống ở Munich.

— A…

Ông ta làm ra vẻ mình đã hiểu hết. Hàng ria rậm của ông ta chuyển động qua lại trong lúc cái đầu lắc lư.

— Bạn cô làm gì?

— Tin học.

— Cậu ta là người Đức à?

Alex gật đầu, cô không biết rồi chuyện sẽ đi đến đâu, trong cuộc trò chuyện này cô chỉ vượt lên trước được có hai nhịp, cô không thích thế.

— Còn vợ ông, bà ấy có đi làm không?

Bobby ném cái cốc nhựa vào thùng rác. Câu hỏi về vợ không làm ông ta mếch lòng mà khiến ông ta thấy nặng nề. Họ đã đi tiếp, ông ta chỉnh khung ảnh điện tử đến bức ảnh vợ, một phụ nữ rất bình thường trạc bốn mươi tuổi với mái tóc ẹp xuống, vẻ ốm yếu.

— Bị mắc chứng đa xơ cứng, - Bobby nói. - Rồi lại có lũ con nữa, cô hình dung được chứ? Hiện tại, chúng tôi đành phải nương nhờ Thượng đế thôi.

Nói đoạn, ông ta chỉ bức tượng Đức Mẹ Đồng trinh đung đưa dưới gương chiếu hậu.

— Ông nghĩ bà ấy có thể làm gì cho ông à?

Alex không muốn nói thế. Ông ta quay sang nhìn cô, trong thái độ của ông ta không có chút oán giận nào, chỉ thấy thái độ coi là hiển nhiên:

— Phần thưởng của cứu rỗi là sự tha thứ. Cô không nghĩ thế à?

Alex không hiểu lắm, với cô, tôn giáo thì… Cô cũng đã không nhận ra ngay, ở phía bên kia bảng điều khiển, Bobby dán một dải băng dính khác, ghi dòng chữ: “Người sẽ tái lâm. Mi đã sẵn sàng chưa?”

— Cô không tin Chúa, - Bobby vừa cười vừa nói, - nhìn là biết ngay mà.

Trong câu nói ấy không có ý trách móc.

— Còn tôi, nếu tôi không tin thì… - ông ta nói.

— Thế nhưng, - Alex nói, - Chúa lòng lành đã sắp đặt cho ông ổn thỏa. Ông không hề oán hận.

Bobby phác một cử chỉ, đúng vậy, tôi biết, tôi biết rõ mà.

— Chúa thử thách chúng ta.

— Điều đó thì, - Alex nói, - khó mà cãi được…

Bỗng nhiên, cuộc đối thoại ngừng hẳn, họ nhìn đường.

Một lúc sau, Bobby bảo họ phải dừng lại nghỉ. Một trạm dừng to như một thành phố.

— Tôi hay dừng ở đây, - ông ta mỉm cười. - Khoảng một tiếng.

Họ đang ở cách lối rẽ vào Metz hai mươi cây số.

Trước tiên Bobby xuống, dành một lúc lâu thả lỏng cơ thể cho đỡ mỏi, hít thở, ông ta không hút thuốc lá. Alex thấy ông ta đi đi lại lại trên bãi đỗ xe, hai cánh tay thực hiện các động tác thể dục, cô nghĩ chắc cũng một phần vì cô đang nhìn ông ta. Nếu chỉ có một mình ông ta có làm thế không? Rồi ông ta quay lại chỗ chiếc xe tải.

— Nếu cô cho phép, - ông ta vừa nói vừa trèo vào cái giường. - Cô đừng lo, tôi để đồng hồ báo thức rồi, đây này.

Ông ta chỉ tay vào trán mình.

— Tôi sẽ tận dụng để đi loanh quanh một chút, - Alex nói. - Và gọi điện thoại.

Ông ta nói thêm, tưởng là mình hài hước lắm: “Ôm hôn cậu ta hộ tôi nhé!” rồi kéo tấm ri đô lại.

Alex trên bãi đỗ, giữa vô vàn xe tải. Cần đi bộ.

Thời gian càng trôi đi, lòng cô càng nặng trĩu. Hiệu ứng của màn đêm, cô tự nhủ, mặc dù biết rõ chẳng phải là vì vậy. Đó là hiệu ứng của chuyến đi. Sự hiện diện của cô trên đường cao tốc này chỉ mang một ý nghĩa, nhấn mạnh hết sức rằng cuộc chơi đang chuyển sang đoạn kết thúc.

Cô giả vờ, nhưng thật ra cô sợ cái kết đích thực. Đó là ngày mai, là một lát nữa.

Alex bật khóc, nhè nhẹ, hai tay khoanh lại trước ngực, đứng giữa những chiếc xe tải khổng lồ đỗ sát cạnh nhau như lũ côn trùng to lớn đang say ngủ. Cuộc đời luôn luôn đuổi kịp chúng ta, đâu có thể làm gì, ta đâu có thoát được, chẳng bao giờ.

Cô nhắc đi nhắc lại những lời đó, sụt sịt, hỉ mũi, cố thở thật sâu để xua đi gánh nặng trong ngực, để tái khởi động trái tim nặng nề mệt mỏi nhưng thực sự là quá khó. Rời bỏ tất tật những thứ ấy, đó là điều cô nhắc đi nhắc lại với mình để tự khích lệ. Sau này, cô sẽ không nghĩ đến chúng nữa, mọi thứ sẽ được rửa sạch. Chính vì vậy mà cô đang ở đây, trên đường cao tốc này, bởi vì cô đang từ bỏ tất tật những thứ đó. Ngực cô nhẹ bớt đi một chút với ý nghĩ ấy. Cô bước đi, không khí mát lạnh làm cô hoạt bát trở lại, trấn an cô, tiếp thêm sức sống cho cô. Thêm vài lần hít hơi thật dài nữa, thế là mọi thứ đã khá hơn.

Một chiếc máy bay bay qua, có thể đoán được sự hiện diện của nó nhờ những ngọn đèn nhấp nháy theo hình tam giác.

Cô còn đứng một hồi lâu nhìn nó, nó bay ngang bầu trời chậm chạp kinh người, nhưng rồi nó cũng đi khỏi, rốt cuộc cũng biến mất. Thường thì đám máy bay thúc đẩy chúng ta suy nghĩ.

Trạm nghỉ nối vào đường cao tốc bằng một cây cầu lớn, hai đầu đầy các quán bán đồ ăn vặt, sạp báo, siêu thị nhỏ, cửa hiệu đủ mọi loại. Bên kia cầu là hướng ngược lại, quay về Paris. Alex leo lại lên cabin xe, cẩn thận đóng cửa để không đánh thức Bobby. Việc cô quay trở lại đã làm ngắt quãng giấc ngủ của ông ta nhưng chỉ vài giây sau, cô đã lại cảm nhận được hơi thở nặng nề, kết thúc mỗi đợt lại có một tiếng chụt chụt nho nhỏ.

Cô kéo cái ba lô lại gần, mặc áo bu dông vào, kiểm tra xem có quên gì không, có để rơi cái gì từ túi quần túi áo không, không, mọi thứ đều ở đúng trật tự, mọi thứ đều ổn.

Cô quỳ gối lên ghế và nhẹ nhàng kéo ri đô.

— Bobby… - cô thì thầm gọi.

Cô không muốn làm ông ta nhảy dựng dậy. Nhưng ông ta ngủ say quá. Cô quay đầu lại, mở ngăn để găng ra, không có gì, đóng lại. Lục dưới ghế ngồi của mình, không có gì. Dưới ghế lái xe có một cái túi nhựa đựng dụng cụ, cô kéo nó ra.

— Bobby? - cô gọi, lại cúi người xuống.

Lần này cô thành công hơn.

— Gì thế?

Ông ta vẫn chưa tỉnh hẳn. Ông ta hỏi theo phản xạ, tâm trí vẫn còn chưa trồi lên bề mặt. Kệ thôi. Alex giơ cái tuốc nơ vít ra như một con dao găm và, chỉ một nhát, cắm thẳng nó vào mắt phải ông ta. Rất chính xác. Thì tất nhiên mà, một nữ y tá… Và vì cô đã dồn quá nhiều lực nên cái tuốc nơ vít đâm sâu vào đầu đến khó mà tin nổi, cứ như thể chọc đến tận óc. Tất nhiên là không phải thế nhưng dẫu sao nó cũng chui vào đủ sâu để làm phản ứng của Bobby chậm lại, lúc này ông ta đang cố nhổm dậy, hai chân đạp lung tung. Ông ta hét lên. Alex bèn chọc cái tuốc nơ vít thứ hai vào cổ họng ông ta. Rất chính xác, nhưng lần này thì chẳng vinh quang mấy, vì cô đã có quá đủ thời gian để nhằm cho trúng. Ngay bên dưới yết hầu. Tiếng hét trở thành một thứ âm thanh nghe như tiếng sôi ùng ục. Alex cúi đầu một chút, hơi nhíu mày, mình không hiểu ông ta đang nói gì. Tuy thế cô vẫn tránh mọi động tác loạn xạ của hai cánh tay Bobby, cái con người to khỏe ấy, chắc ông ta chỉ cần giáng một cú là đủ làm một con bò bất tỉnh. Ông ta bắt đầu bị nghẹt thở thực sự. Mặc cho tình thế lộn xộn, Alex vẫn tiếp tục làm theo suy nghĩ của mình. Cô dùng sức rút cái tuốc nơ vít ra khỏi con mắt bên phải, rồi cẩn thận đâm nó vào cổ, phía bên cạnh, máu từ đó liền phọt ra ngay lập tức. Sau đó cô quay sang ba lô của mình. Dù gì đi nữa, với một cái tuốc nơ vít cắm xuyên ngang cổ, cái tay Bobby này, ta còn muốn ông ta đi đâu nữa nào? Ông ta đã gần chết khi cô quay lại với ông ta. Thậm chí chẳng cần trói lại, ông ta vẫn còn thở nhưng chỉ thoi thóp, cơ bắp dường như đã co cứng hết cả, ông ta đã khò khè. Việc khó nhất là mở miệng ông ta ra, chuyện đó thì khó đấy, nếu không dùng đến búa mà nện, sẽ mất cả ngày mới làm được. Thế nên, phải lấy búa. Có mọi thứ cần thiết trong cái túi đựng dụng cụ này, mấy cái thứ ấy, thật là tuyệt. Alex đập gãy răng hàm trên và hàm dưới, vừa đủ để nhét được cổ chai axít sunfuric vào mồm Bobby. Khó mà biết được ông ta cảm thấy gì, ông ta đang ở vào trạng thái như thế, làm sao biết được nó gây ra cho ông ta những gì, bị axít dốc vào mồm, trôi xuống cổ họng, chẳng ai có thể biết thực sự ông ta cảm thấy gì và, vả lại, có quan trọng gì đâu. Như ai đó từng nói, ý đồ mới là thứ cần tính đến.

Thu dọn mọi thứ đồ đạc xong là Alex đã sẵn sàng ra đi. Nhìn Bobby lần cuối, đã lên đường đi cảm tạ Thượng đế vì mọi điều tốt lành của Người. Bừa bộn kinh người. Một gã đàn ông nằm thõng thượt, một chiếc tuốc nơ vít xuyên tận sâu vào trong mắt[18], trông như một tên quái vật độc nhãn rơi xuống đất vậy. Cú chọc vào tĩnh mạch cảnh đã làm ông ta chảy mất một nửa lượng máu trong vòng vài phút, mặt ông ta trắng bệch, ít nhất là nửa trên của khuôn mặt, bởi vì nửa dưới chỉ còn là một đống bầy nhầy, chẳng còn từ nào thích hợp hơn được nữa. Cả cái giường thấm đẫm một thứ máu đỏ son. Chừng nào nó đông lại, cảnh tượng sẽ thực sự rùng rợn.

Không thể nào giết một người theo cách này mà không làm mình bị vấy bẩn. Tĩnh mạch cảnh thường phun máu rất khiếp. Alex lục trong ba lô, thay áo phông. Với chỗ nước còn lại trong chai nước suối cô mau chóng rửa tay, cánh tay, chùi nó bằng cái áo phông cũ mà cô vứt lại dưới ghế. Sau đó, lưng đeo ba lô, Alex đi qua cây cầu, sang đến phía bên kia trạm nghỉ, chiều kia của đường cao tốc, hướng Paris.

Cô chọn một chiếc xe chạy nhanh bởi vì cô không muốn trì hoãn. Mang biển số vùng Hauts-de-Seine. Cô không biết các nhãn ô tô nhưng cô ngờ là nó chạy nhanh. Lái xe là một phụ nữ trẻ, ba mươi tuổi, thanh lịch, cao ráo, tóc nâu, người bốc lên mùi tiền rất rõ, thậm chí đến mức khó chịu. Cô ta đồng ý, ngay lập tức, miệng cười thật tươi. Mọi thứ đều bon nhanh. Alex ném ba lô lên băng ghế sau và ngồi xuống. Cô gái kia đã ngồi vào sau vô lăng.

— Ta lên đường chứ?

Alex mỉm cười và chìa tay ra:

— Tôi tên là Alex.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx