sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 45

Lấy lại xe của mình, Alex đi ra sân bay Roissy-Charles-de-Gaulle. Cô quan sát một lúc lâu tấm bảng các đích đến, Nam Mỹ thì quá đắt đối với số tiền mà cô có, nước Mỹ thì là đất nước của bọn cớm, còn lại gì nhỉ, châu Âu và với cô thì ở châu Âu còn lại: Thụy Sĩ. Trong số mọi đích đến, đó là nơi khả dĩ nhất. Trạm trung chuyển quốc tế, nơi người ta ghé qua và tha hồ vô danh, từ đó người ta có thể bình thản mà tổ chức mọi thứ. Ở đó người ta rửa sạch những tên tội phạm chiến tranh và tiền buôn ma túy, một đất nước rất cởi mở đối với bọn sát nhân. Alex mua vé đi Zurich, hôm sau sẽ lên đường, tám giờ bốn mươi phút, và tận dụng cơ hội đang ở sân bay để xuống chỗ các cửa hiệu, mua lấy một chiếc va li đẹp. Thực ra, cô chưa bao giờ dám tự cho phép mình mua những thứ thực sự xa xỉ. Đây là lần đầu tiên, sẽ chẳng bao giờ còn có dịp nào tốt hơn nữa. Cô bỏ ý định mua một chiếc va li để chọn lấy một cái túi du lịch xinh xắn bằng da, loại ít xử lý hóa chất, với mấy chữ in nổi ở trên. Cả một gia tài. Cô cảm thấy sung sướng. Cô cũng nhặt lấy một chai Bowmore ở cửa hiệu dutyfree. Cô trả toàn bộ bằng thẻ tín dụng. Cô nhẩm tính trong óc, tự trấn an mình, hơi quá tay nhưng sẽ ổn.

Sau đó, cô chọn Villepinte, các khu công nghiệp rộng bất tận, đầy những bãi đỗ xe công nghiệp cùng hàng đống khách sạn công nghiệp. Ngoài vài sa mạc ra, trên đời này không có nơi nào vô danh hơn được nữa, trơ trọi hơn được nữa. Khách sạn Volubilis. Một chuỗi khách sạn chẳng có dấu ấn gì đặc biệt, tự quảng cáo là “Tiện nghi và gần gũi”. Tiện nghi là một trăm chỗ đỗ xe, gần gũi là một trăm căn phòng giống hệt nhau, phải trả tiền trước, trong hợp đồng không có chỗ cho lòng tin. Alex lại quẹt thẻ thêm một lần nữa. Mất bao lâu thì đến được sân bay, cô hỏi, cô tiếp tân đưa ra câu trả lời quen thuộc, hai lăm phút. Alex tính giờ sao cho được thoải mái, đặt taxi vào lúc tám giờ sáng hôm sau.

Trong tấm gương thang máy trông rất rõ là cô kiệt sức, gần như cô không nhận nổi ra mình.

Tầng bốn. Cả tấm thảm cũng đã bắt đầu sờn ra kiệt sức. Căn phòng chẳng có gì để miêu tả. Số lượng khách từng qua đây là không thể đếm nổi, số lượng những buổi tối cô độc, số lượng những đêm không yên hoặc nặng nề. Đã có bao nhiêu cặp ngoài giá thú vào đây, say sưa bùng cháy, lăn lộn trên giường rồi đi khỏi với cảm giác đã làm hỏng đời mình. Đến lượt mình Alex thả phịch cái túi ở gần cửa, ngắm nhìn khung cảnh buồn nôn, tự hỏi phải bắt đầu từ đâu đây.

Đúng tám giờ tối, khỏi cần nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ cần nghe đoạn bản tin truyền hình từ căn phòng bên phải vọng sang. Tắm táp để sau hẵng, cô bỏ bộ tóc giả vàng hoe, lấy từ trong va li ra những thứ đồ vệ sinh cần thiết, tháo cặp kính áp tròng màu xanh da trời rồi vứt xuống bồn cầu. Sau đó cô thay đồ, một chiếc quần jean rộng và một cái áo pull, không áo lót. Cô đổ hết đồ lên giường, đeo cái ba lô rỗng không lên vai rời khỏi phòng, đi ra hành lang rồi xuống cầu thang. Cô đợi vài giây trên những bậc thang cuối cùng, đợi cô tiếp tân rời khỏi quầy để lẻn ra bãi đỗ xe, đến xe của mình. Cô thấy đột nhiên trời trở nên rất lạnh. Đã bắt đầu tối đen. Cô nổi hết da gà. Phía trên bãi đỗ, ta nghe tiếng máy bay, tiếng động cơ ì ầm bớt ồn ào hơn nhờ những đám mây nặng nề đang chạy tán loạn trên trời như một lũ điên.

Cô đã mua một cuộn túi ni lông đựng rác. Cô mở cốp xe. Nước mắt trào ra, cô không muốn nhìn. Cô mở hai cái thùng các tông nhỏ đề dòng chữ VẬT DỤNG CÁ NHÂN và, tự bắt mình không được suy nghĩ, vơ mọi thứ nằm trong đó, chẳng buồn nhìn, những tiếng nức nở bị kìm nén, cô không muốn nghe, cô nhét hết mọi thứ tìm được vào mấy cái túi ni lông, đống vở hồi cấp hai, những bức thư, những mẩu nhật ký, những đồng xu Mexico, thỉnh thoảng cô lấy ống tay áo chùi mắt, sụt sịt nhưng không muốn dừng lại, cô không thể, không tài nào, cần phải làm cho tới cùng, rời bỏ tất cả những thứ này, những món trang sức kỳ dị, những bức ảnh, bỏ hết, không tính toán gì, không nhớ gì, những trang tiểu thuyết, vứt hết, tất tật, cái đầu người da đen nhỏ bé bằng gỗ đen, lọn tóc vàng buộc sợi dây chun đỏ, cái móc chìa khóa, đó là một trái tim với chữ “Daniel” in bên trên, tình yêu lớn đầu tiên của cô ở trường tiểu học, các chữ đã gần như bị xóa nhòa, rốt cuộc thì cũng đã xong, Alex lấy sợi dây màu trắng buộc cái túi thứ ba lại nhưng toàn bộ việc này với cô là hơi quá sức, quá nặng nề, quá dữ dội, thế nên cô quay người, ngồi phịch xuống, gần như sụp xuống cái cốp xe đang mở, hai tay ôm lấy mặt. Giờ đây điều cô muốn làm là hét lên. Hét. Nếu mà cô có thể. Nếu cô còn đủ sức. Một chiếc xe đang chầm chậm tiến vào bãi đỗ, Alex vội đứng dậy, làm ra vẻ đang lúi húi trong cốp xe, chiếc xe đi qua, đỗ cách đó một quãng, gần quầy tiếp tân hơn, đỡ phải đi xa thì bao giờ cũng tốt hơn.

Ba cái túi đựng rác đã nằm dưới đất. Alex khóa cốp xe lại, nhặt mấy cái túi rồi cả quyết rảo bước khỏi bãi đỗ xe. Hàng phên mắt cáo có bánh xe trượt dùng để chặn lối hẳn từ nhiều năm nay không còn được sử dụng, đã hoen gỉ bên dưới lớp sơn dày xưa kia từng có màu trắng. Con phố trong khu công nghiệp, ít người qua lại, vài chiếc ô tô lảng vảng tìm kiếm một khách sạn giống y sì những khách sạn khác, rồi một chiếc xe máy, không có người đi bộ, tại sao lại muốn bước đi tại cái sa mạc này nếu không phải là một ai đó giống như Alex chứ. Vả lại từ một trong những phố dẫn tới một phố khác hoàn toàn giống hệt nhau này có thể đi đâu? Các thùng rác xếp hàng trên vỉa hè, đối diện với hàng phên mắt cáo của mỗi nhà máy, có hàng chục thùng như thế. Alex bước đi nhiều phút rồi bỗng nhiên, cô quyết định. Thùng này. Cô mở nắp, ném mấy cái túi vào trong, tháo ba lô ra vứt luôn vào cùng, cô sập mạnh nắp xuống rồi quay trở lại khách sạn. Nằm đó là cuộc đời của Alex, cô gái bất hạnh, hay giết người, có tổ chức, yếu ớt, ưa đi quyến rũ, lạc lối, xa lạ với các hồ sơ cảnh sát, Alex đêm nay đã lớn rồi, Alex lau khô nước mắt, thở thật sâu theo nhịp bước chân cả quyết, về đến khách sạn, lần này chẳng cần đề phòng mà đi qua trước mặt người tiếp tân đang mải mê xem ti vi, Alex lên phòng, cởi quần áo và đi vào phòng tắm xả nước nóng, rồi nóng hơn nữa, cô đứng dưới dòng nước tuôn xối xả, miệng há to.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx