sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 46

Lắm khi các quyết định thật là bí ẩn. Chẳng hạn như quyết định này, hẳn Camille không tài nào giải thích nổi.

Lúc đầu tối, ông đã nghĩ đến vụ việc, đến số lượng vụ án mà cô gái kia sẽ còn gây ra trước khi họ đưa được cô ta vào tình trạng không thể gây hại nữa. Nhưng đặc biệt ông suy nghĩ thật lâu đến bản thân cô gái, đến khuôn mặt cô ta mà ông đã vẽ đến cả nghìn lần, đến mọi điều cô ta làm sống dậy trong cuộc đời ông. Tối hôm nay, ông đã biết sai lầm của mình nằm ở đâu. Cô gái này không có gì chung với Irène, chỉ đơn giản là ông đã lẫn lộn con người với tình huống. Vụ bắt cóc cô ta, tất nhiên, đã ngay lập tức kết nối cô ta với Irène và sau đó Camille đã không ngừng nhập hai người vào với nhau bởi vì ông tìm thấy lại, đến là gần với thực tại, những cảm xúc và nỗi kinh hoàng tương tự từng nảy sinh trong ông sau một tội ác khá giống như thế. Đó là tất tật những gì người ta e sợ khi khuyến cáo rằng một tay cớm không nên điều tra một vụ việc quá gần gũi về mặt cảm xúc. Nhưng Camille thấy rõ rằng trên thực tế, ông đã không rơi vào một cái bẫy, mà là ông tạo ra nó. Ông bạn Le Guen của ông đã chỉ đề nghị ông rốt cuộc cũng phải đối diện với thực tại. Lẽ ra Camille đã có thể nhường cho người khác, nhưng ông đã không làm thế. Những gì xảy đến với ông là do ông muốn. Ông cần.

Camille đi giày, mặc áo vest, cầm chùm chìa khóa xe và, một tiếng sau, ông chầm chậm đi trên những đường phố say ngủ dẫn đến ven rừng Clamart. Rẽ phải một lần, rồi rẽ trái, sau đó là đi thẳng, vào thẳng đám cây lớn. Lần trước khi đến đây, ông đã đặt khẩu súng giữa hai đùi.

Đi được khoảng năm mươi mét thì tòa nhà xuất hiện. Ánh đèn pha phản chiếu trên những cửa kính bẩn. Đó là những ô lánh nhỏ đặt sát nhau theo chiều dọc, như trên mái dốc của các nhà máy. Camille dừng xe, tắt máy, để đèn pha bật.

Hôm ấy, ông nảy sinh một nghi ngờ. Thế nếu như ông đã nhầm thì sao? Ông tắt đèn pha và xuống khỏi xe. Ở đây ban đêm lạnh hơn ở Paris, mà cũng có thể vì ông đang cóng. Ông để cửa xe mở, bước về phía căn chòi. Hẳn hồi ấy ông đã sắp đến nơi thì đột nhiên chiếc trực thăng lao qua những ngọn cây. Thiếu điều thì Camille đã bị quật ngã, vì tiếng ồn, vì gió thổi, ông bắt đầu chạy. Ông không còn nhớ tay mình còn cầm khẩu súng hay không. Chắc là có, lâu quá rồi, khó mà nhớ được các chi tiết.

Xưởng vẽ là một ngôi nhà không tầng gác, căn chòi dành cho người gác cổng của một khu đất ngày nay đã biến mất, từ xa, trông nó hơi giống một isba[19], với hàng hiên có lan can, hẳn ở đó phải có một chiếc ghế bập bênh. Con đường mà Camille đi theo vẫn chính xác giống như con đường ông từng đi hàng trăm lần, hồi còn nhỏ, ở tuổi thiếu niên, lúc ông tới gặp mẹ, ngắm bà làm việc, làm việc cạnh bà. Hồi còn nhỏ, ông không bị rừng thu hút, ông chỉ đi vào đó vài bước chân, ông bảo thích ở trong nhà hơn. Khi ấy chỉ là một cậu bé cô đơn. Cũng vì hoàn cảnh nữa, bởi thật khó tìm được bạn chơi cùng, do tầm vóc của cậu. Cậu không muốn trở thành đối tượng bị trêu chọc liên miên. Cậu thà không chơi với ai còn hơn. Trên thực tế, cậu sợ rừng. Nay vẫn thế, những cây cối to lớn kia… Ông đã năm mươi tuổi, Camille ấy, chẳng mấy nữa. Thế nên đâu còn phải sợ con ma rừng hay dọa trẻ con. Nhưng ông vẫn cao như hồi mười ba tuổi và đêm nay, khu rừng này, căn chòi đơn độc này khiến ông kinh hoàng, dẫu cho ông có cố chống cự đến đâu. Phải nói thêm rằng đây là nơi mẹ ông từng làm việc và cũng là nơi Irène đã chết.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx