sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 50

Tòa nhà loạn hết cả lên. Các lối vào bị chặn, bãi đỗ bị quây kín, đèn hiệu, những chiếc ô tô, những bộ đồng phục. Với khách khứa, mọi thứ cứ như trong phim truyền hình, trừ mỗi một việc đang không phải buổi tối. Trong các xê ri truyền hình, những chuyện như thế này thường xảy ra vào buổi tối. Đang là bảy giờ sáng, thời điểm khởi động, là lúc trả phòng để đi, sự nhộn nhạo lên đến cực điểm. Từ một tiếng nay ông chủ khách sạn rất lấy làm tiếc cho khách khứa, luôn miệng xin lỗi rối rít, lên tiếng đảm bảo về mọi thứ, đến phải tự hỏi ông ta có thể hứa hẹn những gì.

Ông chủ khách sạn đang ở sảnh chính thì Camille và Louis tới nơi. Ngay khi nắm được tình hình, Louis đã vượt lên trước sếp của mình, anh đã quen làm thế, anh muốn là người đầu tiên nói chuyện với ông chủ, khi rơi vào hoàn cảnh kiểu này, nếu để Camille tiến lên trước thì cuộc nội chiến sẽ bùng nổ trong vòng nửa tiếng.

Thế nên, Louis, cử chỉ thân ái và đầy thông hiểu, kéo ông chủ ra một chỗ, lối vào liền trở nên thông thoáng. Camille đi theo một nhân viên trực thuộc sở cảnh sát địa phương, anh ta là người đến đây đầu tiên.

— Tôi đã ngay lập tức nhận ra cô gái trong lệnh truy nã.

Anh ta đợi được khen ngợi nhưng không có gì, cái tay cớm bé nhỏ này hoàn toàn không có chút thân thiện nào, ông ta bước thật nhanh, cứ như thể mọi thứ đều ẩn sâu bên trong ông ta, bị khóa kín. Ông ta từ chối thang máy, họ leo thang bộ bằng bê tông, cầu thang mà chẳng ai chịu dùng, tiếng chân vang vọng ở đó như trong nhà thờ.

Dẫu sao nhân viên kia vẫn nói thêm:

— Khi các anh còn chưa tới, chúng tôi đã không để ai vào.

Mọi chuyện diễn ra thật kỳ quặc. Vì người ta đã chặn lối vào phòng trong lúc đợi các kỹ thuật viên của bên Lý lịch tư pháp, còn Louis thì đang ở dưới để úy lạo ông chủ, nên chỉ có mình Camille bước vào căn phòng ấy, như một ai đó trong gia đình, như thể ông tới bên giường một người thân và, vì tế nhị, người ta tôn trọng sự riêng tư của ông, để ông lại một mình vài giây bên người quá cố.

Tại các địa điểm không mấy hào nhoáng, cái chết lúc nào cũng khá tầm thường. Cô gái trẻ cũng không thoát được điều đó. Cô ta cuộn mình trong chăn, sau đấy những cơn co giật đã bọc xoắn cô ta trong đó, trông cứ như xác một phụ nữ Ai Cập sắp được ướp. Tay cô ta thõng thượt thò khỏi giường, mềm nhũn, trông con người và đàn bà đến khủng khiếp. Khuôn mặt cô ta thì rõ nét. Ánh mắt đăm đăm hướng lên đâu đó trên trần nhà. Ở khóe môi có dấu vết những chất nôn mửa mà ta có thể đoán ra là phần lớn đã được cặp môi giữ lại bên trong. Trong toàn bộ khung cảnh này có biết bao nhiêu là đau đớn.

Cũng như khi đứng trước mọi người chết, ta cảm nhận được trong căn phòng sự hiện diện của một bí ẩn. Camille đứng ở lối vào. Thế mà ông đã quá quen với các xác chết, ông đã thấy rất nhiều, chứ lại không à, hai mươi lăm năm trong nghề, đến ngày nào đó ông sẽ phải tổng kết mới được, chắc phải bằng số dân một ngôi làng. Có những cái xác tạo cho ông cảm giác nào đó, có những cái khác thì không. Lựa chọn được tiến hành trong vô thức. Thế nhưng cái xác này khiến ông buồn khổ. Khiến ông đau đớn. Ông cũng chẳng biết là tại sao.

Trước tiên ông đã nghĩ rằng lại thế rồi, ông luôn luôn tới quá muộn. Chính vì thế mà Irène đã chết, ông đã không có phản xạ tốt, ông đã cứng đầu, ông đã tới quá muộn, cô đã chết. Nhưng không, giờ thì ông đang ở đây, ông biết là không phải thế, lịch sử không lặp lại một cách ngu ngốc, không phải cái xác nào cũng có thể chiếm chỗ của Irène. Và trước hết là bởi Irène thì vô tội ở đây còn xa mới như vậy. Thế nhưng ông vẫn thấy lo lắng. Không tài nào giải thích nổi.

Ông cảm thấy, ông biết rằng có điều gì đó ông đã không hiểu. Có thể thậm chí là ngay từ đầu. Thế nhưng cô gái này chắc chắn đã mang theo mình các bí mật của cô ta. Camille những muốn mình có thể lại gần, nhìn cô ta từ khoảng cách gần hơn, cúi xuống cô ta, để hiểu.

Ông đã chạy đuổi theo cô ta khi cô ta còn sống, giờ đây ông nhìn thấy cô ta đã chết mà vẫn không biết gì về cô ta. Cô ta bao nhiêu tuổi? Cô ta từ đâu đến? Thật ra thì cô ta tên là gì?

Ngay gần ông, trên cái ghế, là túi xách của cô ta. Ông rút từ trong túi áo ra đôi găng tay cao su, đeo chúng vào. Ông cầm lấy cái túi, mở nó ra, đó là thứ túi xách tay của phụ nữ, thật khó mà tưởng tượng nổi tất cả những gì có thể nằm trong đó, ông tìm được chứng minh thư, mở ra.

Ba mươi tuổi. Những người chết trông không bao giờ giống với khi họ còn sống. Ông nhìn bức ảnh trên chứng minh thư rồi nhìn cô gái trẻ đã chết nằm trên giường. Cả hai khuôn mặt ấy đều không hề giống với vô số chân dung ông từng vẽ cô ta trong mấy tuần vừa qua dựa trên bức vẽ phác họa. Thế ra, khuôn mặt của cô ta vẫn không sao mà nắm bắt được. Khuôn mặt nào mới là chuẩn? Có phải khuôn mặt chụp đã lâu trên bức ảnh chứng minh thư? Khi ấy có lẽ cô ta hai mươi tuổi, để một kiểu tóc đã lạc mốt, không cười, nhìn thẳng không chủ đích. Hay bức phác họa về nữ sát thủ hàng loạt, lạnh lùng, chăm chăm, đầy đe dọa đã được sao ra hàng nghìn bản? Hay khuôn mặt chuẩn là kia, vô hồn, của cô gái trẻ nằm chết ở đó, với thân hình như thể tách rời khỏi cô ta, từng phải chịu đựng những nỗi đau đớn không cách gì thổ lộ được?

Thật kỳ khôi, Camille thấy cô ta rất giống với bức tranh Nạn nhân của Fernand Pelez; đó là do hiệu ứng gây choáng ngợp của cái chết khi nó ập xuống.

Ngây ngất trước khuôn mặt ấy, Camille quên béng mất là mình còn chưa biết cô ta tên là gì. Ông lại cúi xuống nhìn chứng minh thư.

Alex Prévost.

Camille nhắc lại cái tên đó.

Alex. Tức là không còn Laura, Nathalie, Léa hay Emma gì nữa.

Mà là Alex.

Khi còn Alex…


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx