sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Phần 3 - Chương 51

Thẩm phán Vidard vô cùng hài lòng. Vụ tự sát này là kết quả tất yếu có được nhờ phân tích của anh ta, nhờ sự khéo léo của anh ta, nhờ lòng kiên trì của anh ta. Như mọi kẻ hợm hĩnh vẫn luôn vậy, những gì nhờ may mắn, nhờ hoàn cảnh mà có được, anh ta đều coi là nhờ vào tài năng của mình. Trái ngược với Camille, anh ta sung sướng hết sức. Nhưng vẫn tỏ ra bình thản. Anh ta càng dè dặt thì ta càng cảm thấy anh ta thắng lợi vang dội. Camille thấy điều đó ở cặp môi anh ta, ở đôi vai anh ta, ở cái cách rất tập trung khi mang lên người những thứ đồ bảo hộ, những thứ đó mang lại cho anh ta, Vidard, một dáng vẻ thật kỳ cục, cái mũ trùm đầu của bác sĩ phẫu thuật cùng đôi giày nhẹ màu xanh.

Anh ta hoàn toàn có thể đứng ngoài hành lang mà ngắm nhìn toàn bộ cảnh tượng bởi vì các kỹ thuật viên đã bắt tay vào việc nhưng không, một nữ sát thủ hàng loạt tuổi ba mươi, nhất là lại đã chết, cũng giống như đống thú được chất đống lại sau cuộc đi săn, phải được quan sát từ thật gần. Anh ta thỏa mãn. Anh ta bước vào căn phòng như hoàng đế La Mã. Phía trên giường, cặp môi anh ta thoáng có một động tác, kiểu như muốn nói tốt, tốt, tốt rồi và khi đi ra anh ta có một vẻ mặt muốn nói, vụ việc đã được xếp lại. Anh ta chỉ cho Camille các kỹ thuật viên bên Lý lịch tư pháp:

— Tôi cần các kết luận thật mau chóng, ông cũng hiểu rồi đấy…

Điều đó có nghĩa là anh ta muốn thông báo. Thật nhanh. Camille nhất trí. Thật nhanh.

— Dù sao thì cũng sẽ phải làm sáng tỏ mọi chuyện, phải không? - thẩm phán nói thêm.

— Tất nhiên rồi, - Camille đáp, - sáng tỏ.

Thẩm phán đã chực đi khỏi. Camille nghe thấy tiếng viên đạn lên nòng.

— Thực sự đã đến lúc chuyện này phải kết thúc, - thẩm phán nói. - Với tất cả mọi người.

— Ông muốn nói là với tôi phải không?

— Nói chân thành thì đúng thế đấy.

Nói xong, anh ta tháo bỏ các đồ bảo hộ. Mũ trùm, giày nhẹ không phù hợp với mức độ uy quyền trong câu nói của anh ta.

— Trong vụ việc này, - rốt cuộc anh ta cũng nói tiếp, - ông đã đặc biệt thiếu sáng suốt, chỉ huy Verhoeven ạ. Ông đã chạy sau các sự kiện, từ khoảng cách rất xa. Ông cũng thấy đấy, ngay nhân thân của nạn nhân thì cũng không phải ông tìm ra mà nhờ cô ta đấy chứ. Ông được cứu thoát vào phút cuối cùng nhưng ông thực sự bị bỏ xa đấy, nếu mà không có… “sự cố” may mắn này (anh ta chỉ căn phòng), thì tôi cũng không chắc ông có giữ nổi vụ điều tra hay không nữa. Tôi nghĩ ông đã không…

— Đủ tầm? - Camille đề xuất. - Nào, nào, thưa ông thẩm phán, cứ nói đi, ông đã có sẵn những từ ấy trên môi rồi.

Mếch lòng, viên thẩm phán đi vài bước ở hành lạng.

— Thật đúng là ông đấy, - Camille bình luận. - Không đủ can đảm để nói thẳng ra những gì ông nghĩ, không đủ chân thành để nghĩ những gì ông nói.

— Vậy thì, để tôi nói cho ông biết trong thâm tâm tôi nghĩ gì…

— Tôi thấy sợ run lên rồi đây.

— Tôi e là ông không còn đủ sức phụ trách những án nặng.

Anh ta ngừng một chút để cho thấy rõ rằng mình đang suy nghĩ, rằng với tư cách một người có trí tuệ, có ý thức đầy đủ về tầm quan trọng của mình, anh ta không bao giờ vì bộp chộp mà nói ra điều gì đó.

— Chỉ huy ạ, việc ông quay trở lại điều hành công việc không được thuyết phục cho lắm. Có thể ông sẽ lại phải tránh ra xa một chút.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx