sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 52

Mọi thứ đồ vật đều được chuyển sang Phòng Thí nghiệm trước tiên. Sau đó, người ta tập trung chúng ở phòng làm việc của Camille. Mới liếc qua thì không thấy ngay nhưng thật ra có rất nhiều thứ. Đã phải mang đến hai cái bàn lớn được Armand phủ vải lên, đẩy bàn làm việc cùng giá treo quần áo, đống ghế, những cái phô tơi dịch sang chỗ khác, và bày tất cả ra. Chuyện thật không dễ dàng: trước mặt là những thứ đồ trẻ con đến thế mà phải nghĩ rằng chúng từng thuộc về một người phụ nữ ba mươi tuổi. Có cảm giác cô ta đã không lớn lên. Giữ lại một cái cặp tóc rẻ tiền, màu hồng, gắn thủy tinh lóng lánh, đã cũ rích lâu đến thế để làm gì, lại còn có một cái vé xem phim nữa.

Họ đã nhặt tất cả những thứ đồ này ở khách sạn, cách đó bốn ngày.

Sau khi rời khỏi phòng của cô gái đã chết, Camille đi xuống dưới, ở đó Armand đang lấy lời khai của nhân viên tiếp tân, một anh chàng trẻ tuổi với mái tóc vuốt keo lật sang một bên, như thể vừa ăn tát. Vì những lý do chắc là thuần túy thực tiễn, Armand thực hiện công việc tại phòng ăn nơi khách khứa đang ăn sáng, Anh nói:

— Anh cho phép chứ?

Rồi chẳng buồn đợi câu trả lời, anh tự rót luôn một tách cà phê, lấy bốn cái bánh sừng bò, một cốc nước cam, một đĩa ngũ cốc, một quả trứng luộc, hai lát giăm bông và vài phần pho mát. Vừa ăn, anh vừa đặt các câu hỏi và rất chú ý lắng nghe câu trả lời bởi vì ngay cả khi miệng đang nhai nhồm nhoàm anh vẫn có thể chấn chỉnh người khác:

— Anh vừa bảo tôi là mười rưỡi tối cơ mà.

— Vâng, - nhân viên tiếp tân đáp, khiếp hãi trước khả năng nhai nuốt của một tay cớm gầy gò đến thế, - nhưng khác biệt năm phút thì cũng khó…

Armand ra dấu cho biết anh đã hiểu. Đến cuối cuộc thẩm vấn, anh sẽ hỏi:

— Anh có hộp hay cái gì tương tự không?

Nhưng cũng chẳng buồn nghe câu trả lời, anh sẽ trải ba cái khăn giấy ra, đổ vào đó cả một giỏ đầy bánh trái rồi buộc túm bốn góc lại, thắt một cái nơ thật đẹp, trông cứ như là bịch nhỏ để làm quà tặng, vẻ ưu tư, anh nói với nhân viên tiếp tân:

— Để cho trưa nay đấy… Với vụ này thì sẽ chẳng có thời gian ra ngoài ăn đâu.

Đã bảy giờ rưõi.

Camille bước vào căn phòng vẫn dành để họp hành nhưng giờ Louis đã trưng dụng để lấy lời khai. Ở đây anh đang hỏi bà lao công, người đã phát hiện Alex, một người đàn bà trạc năm mươi tuổi có khuôn mặt nhợt nhạt, nhàu nhĩ vì công việc. Bà dọn dẹp sau bữa tối rồi về nhà nhưng thỉnh thoảng, vì thiếu người, sáng ra bà phải quay lại, ngay lúc sáu giờ để thực hiện ca quét dọn đầu tiên. Dáng vẻ bà nặng nề, lưng còng xuống.

Thường thì đến cuối buổi sáng bà mới vào các phòng và chỉ là sau khi đã gõ cửa thật lâu, lắng nghe ở ngoài bởi vì bà từng chứng kiến nhiều cảnh… Bà hoàn toàn có thể kể lại mấy cảnh đó nhưng tay cớm mới bước vào và đang quan sát họ kia khiến bà thấy có chút ớn lạnh. Ông ta không nói gì, chỉ đứng đó, hai tay nhét túi áo măng tô, chiếc áo mà ông ta chưa hề cởi ra kể từ lúc đến, chắc cái ông đó, ông ta bị ốm hay thuộc dạng kém chịu rét, cái ông đó. Trừ mỗi việc là sáng nay, bà đã nhầm lẫn. Trên tờ giấy của bà ghi số phòng “317”, người khách được cho là đã rời khách sạn, đó là đèn xanh cho việc dọn phòng.

— Chữ viết tháu quá. Tôi lại đọc thành “314”, - bà giải thích.

Bà khá là nhiệt tình, bà không muốn rằng toàn bộ câu chuyện này là do lỗi ở bà. Bà đâu có can dự chút nào.

— Nếu người ta viết cho ngay ngắn thì chuyện đã không xảy ra rồi.

Để trấn an bà, để làm bà bình tĩnh lại, Louis đặt bàn tay thật đẹp cắt móng gọn gàng lên cẳng tay bà và nhắm mắt lại, lắm lúc anh thực sự có dáng vẻ của một vị Hồng y. Lần đầu tiên kể từ lúc lỡ chân bước vào căn phòng số 314, người đàn bà mới ý thức được rằng ngoài nhầm lẫn đáng tiếc về con số ấy, mà bà cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại, trước hết có một phụ nữ trẻ mới ba mươi tuổi đã tự sát.

— Tôi ngay lập tức nhận thấy rằng cô ấy đã chết.

Bà im lặng, tìm từ, trong đời mình bà từng nhìn thấy nhiều xác chết. Nhưng dẫu thế thì lần nào cũng đều thật bất ngờ, phát hoảng lên ấy.

— Tôi hãi quá!

Bà lấy tay che miệng, mới chỉ nhớ lại thôi đã vậy rồi. Louis im lặng cảm thông, còn Camille chẳng nói gì, chỉ nhìn, chờ đợi.

— Một cô gái đẹp như thế. Trông đầy sức sống như thế…

— Bà đã thấy cô ấy đầy sức sống à?

Là Camille đặt câu hỏi.

— À, trong phòng thì không rồi, dĩ nhiên… Ý tôi không phải thế…

Và, bởi hai người kia không nhảy dựng lên, bà nói nốt, bà muốn làm cho thật tốt, bà muốn giúp đỡ, nhìn chung là vậy. Với câu chuyện về số phòng kia, bà không sao thoát được ý nghĩ rồi thì mình sẽ bị trách cứ điều gì đó. Bà muốn tự biện hộ.

— Khi tôi nhìn thấy cô ấy vào hôm qua, cô ấy trông đầy sức sống! Ý tôi là thế cơ! Cô ấy có dáng đi thật cả quyết, mà sao nhỉ, tôi cũng không biết phải miêu tả thế nào nữa!

Bà bực bội. Louis bình thản hỏi lại:

— Hôm qua, bà đã thấy cô ấy đi bộ ở đâu?

— À, thì ngoài phố đằng kia! Cô ấy xách mấy cái túi rác.

Bà không kịp nói hết câu, hai người kia đã biến mất. Bà thấy họ chạy về phía lối ra.

Trên đường, Camille lôi theo Armand cùng ba nhân viên, tất cả chạy về phía lối ra. Bên phải và bên trái, ở cả hai phía trên phố, cách đó chừng năm mươi mét, một chiếc xe rác đang ngốn lấy đống thùng mà các nhân viên vừa chạy vừa đẩy tới, đám cảnh sát hét lên nhưng từ xa chẳng ai hiểu nổi họ muốn gì. Camille cùng Armand chạy đến, hai tay huơ loạn xạ, còn Louis chạy vòng đến từ phía ngược lại, họ chìa thẻ cảnh sát ra, cảnh sát dồn hết sức thổi còi, điều đó khiến các nhân viên dọn rác như bị tê liệt, tất cả đều đứng sững lại. Đám cảnh sát chạy đến, thở không ra hơi. Cảnh sát chặn đống thùng rác lại, trong sự nghiệp của mình, đám nhân viên dọn rác còn chưa bao giờ được chứng kiến cảnh này.

Bà lao công, choáng váng, được dẫn tới nói như một người mới vụt trở nên nổi tiếng, vây quanh là đám phóng viên và người hâm mộ. Bà chỉ nơi mình đã đi qua vào tối hôm trước lúc nhìn thấy cô gái trẻ.

— Tôi đi xe máy đến, từ đây, Tôi đã thấy cô ấy ở đây. Quanh quanh đây này! Tôi không thể nói chính xác hơn được.

Họ cho lăn chừng hai chục thùng rác đến bãi đỗ xe của khách sạn. Ngay lập tức ông chủ nhặng lên.

— Các ông không thể… - ông ta cất tiếng.

Camille ngắt lời ngay:

— Tôi không thể cái gì hả?

Ông chủ đành buông xuôi, thực sự là một ngày chó đẻ, đống thùng rác tung tóe trên bãi đỗ xe, cứ như là một vụ tự sát còn chưa đủ ấy.

Armand là người tìm ra ba cái túi. Nhờ tài đánh hơi. Nhờ kinh nghiệm.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx