sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 53

Sáng Chủ nhật, Camille mở cửa sổ để Doudouche có thể ngắm khu chợ, nó thích làm vậy lắm. Và ngay khi ăn xong, mới chưa đến tám giờ, sau giấc ngủ rất tồi tệ, ông bước vào giai đoạn do dự kéo dài, như ông vẫn hay gặp phải, ở đó mọi giải pháp đều như thể chông chênh, ở đó làm gì hay không làm gì cũng giống hệt nhau. Điều khủng khiếp khi lưỡng lự là ở chỗ trong thâm tâm ta đã biết rốt cuộc cái gì rồi sẽ thắng thế. Làm ra vẻ tự vấn chỉ là phương cách che giấu một quyết định gây tranh cãi của một thứ giả đò là đầy lý lẽ.

Hôm nay là ngày tổ chức bán đấu giá các tác phẩm của mẹ ông. Ông đã nói là mình sẽ không đến dự. Giờ thì ông đã chắc chắn rằng mình sẽ không đi.

Có thể tạm coi vụ bán chác đã xong xuôi, Camille bèn chuyển sang nghĩ về thời khắc sau đó. Giờ đây suy nghĩ của ông hướng tới kết quả của việc ấy. Và chuyện mình sẽ không giữ tiền, sẽ cho đi. Đến lúc này, ông vẫn không chịu tự hỏi mình sẽ thu được bao nhiêu. Tuy không muốn tính toán nhưng đầu óc ông vẫn sắp hàng những con số, điều đó mạnh hơn ông. Ông sẽ không bao giờ giàu bằng Louis, nhưng dẫu sao thì. Theo ông, sẽ vào quãng gần một trăm năm mươi nghìn euro. Có thể còn hơn, hai trăm. Ông thấy bực với chính mình khi làm cái trò tính toán này, nhưng có ai là không làm vậy cơ chứ. Khi Irène chết đi, hãng bảo hiểm đã trả tiền căn hộ mà họ đã mua, rồi ông bán đi ngay lập tức. Với món tiền ấy, ông đã mua căn hộ này, phải vay mượn một chút, khoản tiền mà vụ bán tác phẩm của mẹ ông hoàn toàn có thể chi trả. Kiểu suy nghĩ này là kẽ nứt đầu tiên trong những cách giải quyết tốt đẹp nhất. Ông sẽ tự nhủ, ít nhất mình có thể trang trải các khoản rồi cho đi phần còn lại. Rồi ông sẽ tự nhủ, trang trải và đổi xe rồi cho đi phần còn lại. Cứ thế mà chuyển động tuần tự. Cho đến khi chẳng còn chút còn lại nào hết. Rốt cuộc ông sẽ chuyển hai trăm euro ủng hộ công cuộc nghiên cứu chống bệnh ung thư.

Thôi nào, Camille vừa thở hắt ra vừa tự nhủ. Tập trung vào chuyện chính đi nào.

Ông bỏ lại Doudouche vào quãng mười giờ, đi qua chợ và vì trời lạnh nhưng đẹp, ông đi bộ đến Đội Trọng án, chẳng mấy quan tâm xem mất bao nhiêu thời gian. Camille rảo bước nhanh hết mức có thể, nhưng sải chân của ông ngắn. Vậy nên, cơn ương bướng đi qua thì tới quyết định hợp lý: ông đi tàu điện ngầm.

Hôm nay là Chủ nhật nhưng Louis đã nói sẽ đến gặp Ông ở Đội vào quãng một giờ chiều.

Tới nơi, Camille bước vào cuộc trò chuyện câm lặng với các món đồ xếp trên cái bàn lớn. Ta tưởng đâu mình đang đứng trước quầy hàng của một bé gái vào ngày thanh lý đồ.

Buổi tối cái ngày phát hiện ra cái xác, sau khi anh trai Alex đến nhận diện ở Viện Pháp y, họ đã yêu cầu bà mẹ, bà Prévost, bình luận về những gì bà nhận ra.

Đó là một người đàn bà khá bé nhỏ, hoạt bát, khuôn mặt góc cạnh rất ăn nhập với mái tóc bạc trắng và trang phục cũ kỹ của bà ta. Ở bà ta, mọi thứ đều toát lên cùng một thông điệp: chúng tôi thuộc dạng nghèo nàn. Bà ta đã không muốn cởi áo khoác, cũng chẳng đặt túi xách xuống, bà ta thực sự nôn nóng muốn rời khỏi đó.

— Dẫu sao thì đùng một cái bà ta cũng đã phải tiêu hóa đến là lắm tin tức, - Armand nói, anh là người đầu tiên tiếp đón bà ta. - Con gái bà đã tự sát vào đêm hôm qua sau khi đã giết chết ít nhất sáu người, cũng hơi nản, nhỉ, ta có thể hiểu được điều này.

Camille đã nói chuyện với bà ta rất lâu trong hành lang để chuẩn bị sẵn tinh thần cho bà ta đối mặt với thử thách, bà ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều đồ dùng cá nhân của cô con gái, từ hồi bé, rồi lớn hơn một chút, rồi ở tuổi thiếu niên, dạng đồ vật không mấy giá trị khiến ta cảm thấy đau buồn vô hạn vào cái ngày đứa con qua đời. Bà Prévost bình tĩnh, không khóc, nói rằng bà ta hiểu nhưng khi đứng trước cái bàn đầy đồ kỷ niệm thì bà ta sụp xuống, phải mang cho bà ta một cái ghế. Những khoảnh khắc như thế thật nặng nề khi ta là người chứng kiến, ta nhấp nhổm, buộc phải kiên nhẫn, phải đờ ra ở đó. Bà Prévost vẫn không buông cái túi ra, như thể chỉ đang đến thăm, bà ta cứ ngồi vậy mà chỉ các thứ đồ, có nhiều thứ bà ta không biết hoặc không còn nhớ. Bà ta thường bối rối, không chắc chắn, cứ như thể đang đứng trước một bảng liệt kê các đặc điểm của con gái mình nhưng không nhận ra. Với bà ta, chúng như thể những mảnh rời. Thu giảm đứa con gái đã biến mất của bà ta thành màn trưng bày hỗn độn những thứ đồ lặt vặt này có vẻ gì đó thật bất công, xúc cảm nhường chỗ cho sự phẫn nộ, bà ta xoay đầu về đủ mọi hướng:

— Nhưng trước tiên, tại sao nó lại giữ những thứ đồ vớ vẩn này? Các ông có chắc là của nó không?

Camille dang rộng hai tay. Ông xếp phản ứng này vào hàng các hành động tự vệ trước tình hình quá mức bạo liệt, ta hay gặp chuyện ấy, ở những người bị choáng, kiểu bị đột ngột quá mức.

— Nhìn kìa, - bà ta hồi tâm, - đúng rồi, cái đó thì đúng là của nó đấy.

Bà ta chỉ vào cái đầu người da đen bằng gỗ đen. Bà ta định kể câu chuyện rồi lại thôi. Rồi đến các trang tiểu thuyết.

— Nó đọc rất nhiều. Lúc nào cũng đọc sách.

Khi Louis rốt cuộc cũng đến, đã gần hai giờ chiều. Anh bắt đầu với đống giấy rời. Ngày mai trong trận đánh hãy nghĩ đến tôi. Anna Karenina. Nhiều đoạn được gạch dưới bằng mực tím. Middlemarch, Bác sĩ Zhivago. Louis đã đọc tất cả, Aurélien, Gia đình Buddenbrook, họ từng nói đến Duras, toàn tập tác phẩm, nhưng ở đây chỉ có một hay hai trang của Nỗi đau. Louis không thử suy luận từ các nhan đề, trong đó có không ít chủ nghĩa lãng mạn, họ đã đợi sẵn điều đó, những cô gái đa cảm và những nữ sát thủ rùng rợn đều là người có trái tim mong manh.

Họ đi ăn trưa. Trong khi ăn, Camille nhận được cú điện thoại từ người bạn của mẹ ông, người đã tổ chức cuộc bán đấu giá sáng nay. Họ không có nhiều điều để nói với nhau, Camille cảm ơn ông này một lần nữa, ông không biết phải làm thế nào, nên đành kín đáo đề nghị biếu tiền. Có thể đoán được rằng ở đầu dây bên kia, người bạn nói rằng họ sẽ nói chuyện ấy sau, rằng trước hết, ông đã làm việc đó vì Maud. Camille im lặng, họ hẹn sẽ sớm gặp nhau, nhưng đều biết rằng sẽ không có chuyện ấy. Camille bỏ máy. Hai trăm tám mươi nghìn euro. Cuộc bán đấu giá đã vượt quá mọi kỳ vọng. Chỉ riêng bức tự họa nhỏ xíu, tác phẩm thứ yếu, đã bán được mười tám nghìn euro.

Louis không ngạc nhiên. Anh biết giá cả, hiểu thị trường, anh có nhiều kinh nghiệm.

Hai trăm tám mươi nghìn. Camille choáng váng. Ông muốn tính toán, vậy là bao nhiêu tháng lương nhỉ? Rất nhiều. Nó làm ông thấy khó ở, cảm giác như thể túi mình thật nặng, nhưng thật ra là vai ông mới trĩu nặng. Làm ta phải oằn người xuống một chút.

— Tôi có ngu ngốc khi bán hết cả đi như thế không?

— Không hẳn, - Louis thận trọng đáp.

Dẫu sao Camille vẫn tự hỏi mình như vậy.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx