sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 54

Tóc cạo thật ngắn, mặt chữ điền, vẻ kiên quyết, cặp mắt hoạt bát và một cái miệng đầy biểu cảm, đậm chất sắc dục, tham lam. Anh ta đứng rất thẳng, mơ hồ có dáng dấp nhà binh nếu không có mái tóc nâu lượn sóng hất về phía sau kia. Chiếc thắt lưng có khóa mạ bạc càng tôn thêm độ lớn của một cái bụng tự muốn tỉ lệ thuận với địa vị xã hội, hậu quả của những bữa ăn vì công việc hay tiệc cưới, hoặc stress, hoặc cả ba cộng lại. Anh ta trông như đã ngoài bốn mươi, nhưng thực ra mới có ba mươi bảy. Anh ta cao hơn mét tám, vai rộng. Louis không béo nhưng cao, thế nhưng đứng cạnh anh ta thì trông anh cứ như một thằng trẻ ranh.

Camille đã thấy anh ta ở Viện Pháp y khi anh ta đến nhận diện cái xác. Anh ta làm vẻ mặt kiểu cách, đau đớn cúi xuống cái bàn nhôm, anh ta đã không nói gì, chỉ gật đầu, đúng rồi là nó, rồi họ phủ lại tấm vải.

Hôm ấy, tại Viện, họ đã không nói chuyện với nhau. Thật khó chia buồn khi mà người chết lại là một kẻ sát nhân hàng loạt, đã tàn phá cuộc sống của chừng nửa chục gia đình. Họ không biết phải nói gì; thật may mắn vì đó không phải là vai trò của cảnh sát.

Trong hành lang, khi quay về, Camille im lặng. Louis đã nói:

— Khi tôi gặp thì anh ta mồm mép tép nhảy hơn nhiều…

Đúng rồi, Camille còn nhớ, Louis là người đến gặp anh ta lần đầu tiên trong cuộc điều tra về cái chết của Trarieux con.

• • •

Thứ Hai, năm giờ chiều. Tại Đội Trọng án.

Louis (com lê Brioni, sơ mi Ralph Lauren, giày Forzieri) đang ở trong phòng làm việc của mình. Armand đứng cạnh anh, đôi tất vặn xoắn phía trên giày.

Camille thì ngồi trên một cái ghế ở khá xa, trong góc phòng, hai chân đung đưa, đầu cúi xuống một quyển sổ như thể vụ việc không liên quan gì đến ông. Lúc này, ông đang vẽ phác họa, theo trí nhớ, chân dung nhiều góc cạnh của Guadalupe Victoria[20] mà ông đã trông thấy trên một đồng tiền Mexico.

— Khi nào thi thể sẽ được trả về cho chúng tôi?

— Sớm thôi, sẽ rất sớm thôi, - Louis đáp.

— Đã bốn ngày rồi đấy…

— Vâng, tôi biết rồi, lúc nào cũng thật là lâu.

Khách quan mà nói, trong trò chơi này, Louis đã đạt đến mức thượng thừa. Chắc hẳn từ rất sớm anh đã học được cách thể hiện lòng trắc ẩn không thể bắt chước ấy, một thứ tài sản thừa kế của gia đình, tài sản thừa kế của đẳng cấp. Sáng nay, Camille hẳn sẽ vẽ anh thành thánh Marc đang giới thiệu vị tổng trấn Venice.

Louis vớ lấy quyển sổ cùng tập hồ sơ của mình. Vẻ như muốn mau chóng kết thúc đống thủ tục nặng nề.

— Nào, Thomas Vasseur, sinh ngày 16 tháng Chạp năm 1969.

— Trong hồ sơ có nói mà, tôi nghĩ thế.

— Không tỏ vẻ gây hấn nhưng đanh thép. Bực dọc.

— Ôi đúng rồi, đúng rồi! - Louis đảm bảo với vẻ quá mức thành thực.

Họ chỉ phải kiểm tra xem mọi thứ đã theo đúng trật tự thôi chưa. Để khép lại hồ sơ, không có gì khác. Em gái anh, theo chỗ chúng tôi được biết, đã giết sáu người, năm đàn ông và một phụ nữ. Cái chết của cô ta đã khiến chúng tôi không thể tái lập các sự kiện. Phải nói vài điều với các gia đình, anh cũng hiểu đấy. Còn chưa kể đến thẩm phán nữa cơ.

Này, Camille nghĩ, thẩm phán nữa, đúng vậy. Anh ta đang chết vì thèm được ra thông báo, anh ta sẽ sớm nhận được hỗ trợ của thượng cấp, tất cả mọi người đều chết vì thèm được ra thông báo. Chuyện chẳng có gì vẻ vang, một nữ sát thủ hàng loạt tự sát, kém vẻ vang hơn so với một vụ bắt giữ, nhưng xét đến khía cạnh an ninh chung, sự bình yên của các công dân, sự yên ổn cho người dân và tất tật những thứ khỉ gió ấy, thì vẫn là ngon ăn. Kẻ giết người đã chết. Nghe như tuyên cáo chó sói đã chết hồi Trung cổ, ta biết rõ điều đó chẳng hề làm thay đổi bộ mặt thế giới nhưng nó khiến ta nhẹ người và tạo cảm giác có thứ công lý tối thượng bảo vệ chúng ta. Công lý tối thượng đã thõng thượt ra đó. Vidard đã xuất hiện trước đám nhà báo và làm ra vẻ đang miễn cưỡng lắm. Nghe anh ta nói thì cứ như thể kẻ giết người bị cảnh sát truy đuổi đến mức không còn lựa chọn nào khác ngoài tự sát. Camille và Louis đã xem cảnh ấy ở ti vi của quán. Louis thì nhẫn nhịn, Camille thì cười thầm trong bụng. Kể từ giây phút vinh quang ấy, thẩm phán đã bình tĩnh trở lại. Anh ta đã tán hươu tán vượn trước đám micro, nhưng lúc này, dẫu sao nghĩa vụ kết thúc câu chuyện lại thuộc về cảnh sát.

Tức là, phải thông báo cho gia đình các nạn nhân, Thomas Vasseur hiểu, anh ta gật đầu nhưng vẫn tỏ ra tức tối.

Louis nghiên cứu tập tài liệu của mình một lúc rồi ngẩng đầu lên, dùng tay trái hất tóc:

— Vậy là, sinh ngày 16 tháng Chạp năm 1969?

— Phải.

— Và anh là giám đốc bán hàng tại một hãng cho thuê các thiết bị trò chơi?

— Đúng thế, sòng bạc, quán xá, hộp đêm, chúng tôi cho thuê các loại máy móc. Khắp nơi trên đất Pháp.

— Anh đã lấy vợ, gia đình anh có ba đứa con.

— Đó, các ông biết hết cả rồi.

Louis cẩn thận ghi chép. Rồi anh lại ngẩng đầu lên:

— Và anh hơn… Alex bảy tuổi.

Lần này, Thomas Vasseur chỉ gật đầu tỏ ý xác nhận.

— Alex không biết bố cô ta, - Louis nói.

— Không. Bố tôi mất khi còn khá trẻ. Mẹ tôi sinh Alex mãi sau này nhưng bà không muốn làm lại cuộc đời với người đàn ông đó. Ông ta đã biến mất.

— Nói tóm lại, cô ta chỉ có anh, như một người bố vậy.

— Tôi đã chăm sóc nó, đúng. Không ít. Nó cần mà.

Louis không nói gì. Im lặng kéo dài. Vasseur nói tiếp:

— Hồi đó Alex đã, tôi muốn nói, Alex đã rất bất ổn rồi.

— Phải, - Louis nói. - Bất ổn, mẹ anh cũng nói với chúng tôi như vậy. - Anh hơi nhíu mày.

— Chúng tôi đã không tìm thấy kỳ chữa trị tâm thần nào, có vẻ như là cô ta chưa từng bao giờ nhập viện hay được khám chữa.

— Alex không bị điên! Nó bất ổn!

— Thiếu bố…

— Chủ yếu là do tính cách. Hồi còn nhỏ nó không thể có bạn, nó sống khép kín, đơn độc, không hay nói. Và rồi, suy nghĩ không được bình thường cho lắm.

Louis ra dấu tỏ ý là anh hiểu. Và vì người kia không nói gì nên anh đề xuất:

— Cần trông coi thật kỹ…

Khó biết được đây là một câu hỏi, một lời khẳng định hay một lời bình luận. Thomas Vasseur coi đó là một câu hỏi.

— Nhất thiết phải thế, - anh ta đáp.

— Mẹ anh thì không đủ.

— Không thay một ông bố được.

— Alex có bao giờ nhắc đến bố không? Tôi muốn nói là cô ta có đặt các câu hỏi không? Có đòi gặp ông ta không?

— Không. Ở nhà nó có mọi thứ mà nó cần.

— Anh và mẹ anh.

— Mẹ tôi và tôi.

— Tình yêu và uy quyền.

— Anh nói thế cũng được.

Sếp cẩm Le Guen phụ trách những việc với thẩm phán Vidard. Ông làm tấm chắn giữa Camille và anh ta, ông có đủ mọi thứ cần thiết để làm vậy, thân hình to lớn, tính trơ ì, lòng kiên nhẫn. Ta tha hồ nghĩ gì tùy thích về cái tay thẩm phán này, anh ta có thể rất khó chịu nhưng Camille thì thực sự đang gây phiền nhiễu. Từ nhiều ngày nay, kể từ khi cô gái tự tử, đã có nhiều tin đồn. Verhoeven không còn là chính ông nữa, ông mất khả năng làm việc, không còn đủ sức đảm nhiệm các vụ lớn. Mọi người bàn tán ì xèo, câu chuyện về cô gái đã khử sáu người trong vòng hai năm, đấy là còn chưa kể đến cách thức, chắc chắn rồi, câu chuyện ấy khiến mọi người quan tâm và quả thật Camille khiến ta có cảm giác luôn luôn bị chậm chân. Cho đến tận cuối cùng.

Le Guen đọc lại các kết luận, báo cáo mới nhất của Camille. Họ đã gặp nhau một tiếng trước đó. Ông đã hỏi:

— Anh có chắc mình đang làm đúng không, Camille?

— Tuyệt đối.

— Le Guen gật đầu.

— Nếu anh đã nói thế…

— Nếu anh thích thì tôi có thể…

— Không không không không. - Le Guen ngắt lời, để tôi lo! - Tôi sẽ đích thân gặp tay thẩm phán, giải thích cho anh ta, tôi sẽ báo tin cho anh biết.

Camille giơ hai tay ra dấu đầu hàng.

— Dẫu sao thì, Camille ạ. Anh có vấn đề gì với đám thẩm phán thế? Lúc nào cũng xung đột, ngay lập tức, luôn luôn! Cứ như là anh không cưỡng được ấy.

— Phải đặt câu hỏi đó cho lũ thẩm phán chứ!

Đằng sau câu hỏi của sếp cẩm, dẫu sao cũng có một ẩn ý đáng bực: có phải vì sở hữu vóc dáng như thế nên Camille luôn luôn tìm cách chống đối cấp trên?

— Và Pascal Trarieux, như vậy là anh đã quen biết anh ta ở trường cấp hai.

Thomas Vasseur tỏ vẻ sốt ruột, ngẩng mặt thở phì ra, như để thổi tắt một ngọn nến trên trần nhà. Anh ta tỏ ra nhẫn nại và buông ra một từ “đúng” cương quyết, mạnh mẽ, kiểu “đúng” thường xuyên làm người khác nản không muốn đặt thêm câu hỏi nữa.

Lần này, Louis không còn trốn vào đằng sau tập hồ sơ nữa. Anh đã có một lợi thế, chính anh là người thẩm vấn anh ta, một tháng trước đây.

— Hồi đó anh đã nói với tôi, tôi dẫn lại lời anh nhé: “Pascal đã làm chúng tôi phát bực bao nhiêu với bạn gái của cậu ta, Nathalie của cậu ta…! Thế là cuối cùng cậu ta cũng có một cô bạn gái!”

— Rồi sao…?

— Rồi ngày hôm nay chúng ta biết rằng cô Nathalie ấy thật ra lại là cô em gái Alex của anh.

— Ngày hôm nay các ông biết điều đó, nhưng vào lúc ấy thì tôi đâu có thể ngờ được…

Vì Louis không nói gì, Vasseur tự cảm thấy phải nói thêm một chút:

— Các ông cũng biết đấy, Pascal là một cậu chàng không mấy phức tạp. Cậu ta đã bao giờ có nhiều phụ nữ đâu. Thậm chí tôi đã nghĩ cậu ta chỉ huênh hoang thế thôi. Cậu ta cứ nói suốt về cái cô Nathalie của cậu ta, nhưng cậu ta đâu có giới thiệu cô ấy với ai. Quả thật câu chuyện đó đã làm chúng tôi phì cười. Còn tôi thì dẫu sao tôi cũng không coi nó là nghiêm túc.

— Thế nhưng chính anh là người đã giới thiệu Alex với Pascal bạn anh.

— Không. Và trước hết, đó không phải là bạn tôi!

— A, vậy ư, thế là gì?

— Nghe này, tôi sẽ nói thẳng. Pascal là một thằng đần chính cống, cậu ta có chỉ số IQ thấp thảm hại. Thế nên, đó là một người bạn học, một người bạn hồi nhỏ nếu các ông muốn, tôi có gặp đây đó nhưng chỉ thế thôi. Đó không phải “một người bạn”.

Nói đến đây, anh ta phá lên cười, khá to, để cho thấy rõ thêm cái giả thiết kia sao mà lố bịch.

— Anh chỉ gặp anh ta đây đó…

— Thỉnh thoảng, tôi gặp cậu ta ở quán cà phê những lúc tôi ghé qua chào hỏi mọi người. Tôi vẫn còn giữ quan hệ với không ít người ở đó. Tôi sinh ra ở Clichy, cậu ta sinh ra ở Clichy, chúng tôi học cùng trường.

— Ở Clichy.

— Chính thế đấy. Chúng tôi từng là bạn Clichy, có thể nói vậy. Anh thấy thế đã được chưa?

— Rất tốt! Rất rất tốt.

Louis lại cắm mặt vào tập hồ sơ, hối hả, đầy lo lắng.

— Pascal và Alex cũng từng là “bạn Clichy” chứ?

— Không, hai đứa nó chưa bao giờ là “bạn Clichy”! Ôi trời, mà anh bắt đầu làm tôi phát bực với những câu chuyện Clichy của anh rồi đấy! Nếu anh…

— Bình tĩnh nào.

Camille là người nói câu đó. Ông không hề lên giọng. Như một đứa trẻ được người ta để cho ngồi ở góc phòng mà vẽ tranh giết thời gian, rốt cuộc ông cũng bị người khác lãng quên.

— Chúng tôi đặt cho anh câu hỏi, - ông nói. - Còn anh thì trả lời.

Thomas ngoái đầu về phía ông nhưng Camille không ngẩng mặt lên, ông vẫn tiếp tục vẽ. Ông chỉ nói thêm:

— Ở đây mọi chuyện là như vậy đấy.

Cuối cùng ông cũng nhìn lên, giơ tay cầm bức tranh ra xa ngắm nghía, hơi nghiêng nó đi và ông nói thêm, ánh mắt đậu ngay phía trên tờ giấy, hướng thẳng vào Thomas:

— Và nếu anh còn tái diễn, tôi sẽ tống cho anh cái tội xúc phạm người thi hành công vụ đấy.

Rốt cuộc Camille cũng đặt bức tranh xuống bàn và, ngay trước khi lại chúi vào đấy, ông nói thêm:

— Tôi không biết như thế đã đủ rõ ràng chưa.

Louis để cho một giây trôi qua.

Vasseur vừa bị xử phũ. Anh ta hết nhìn Camille lại quay sang Louis, miệng hơi há ra. Bầu không khí gợi nhớ những buổi chiều hè, khi cơn dông đột ngột xuất hiện mà chẳng ai nhìn thấy trước và rồi, đột nhiên, ta nhận ra mình đã ra ngoài mà không đề phòng gì, bầu trời đã đen kịt mà ta vẫn còn xa mới về tới nhà. Trông cứ như thể Vasseur định dựng cổ áo vest lên.

— Vậy sao nào? - Louis hỏi.

— Sao cái gì? - Vasseur đáp, vẻ mất phương hướng.

— Alex và Pascal Trarieux có phải là “bạn Clichy” không?

Những khi nói, Louis lúc nào cũng nối âm rất chuẩn. Kể cả trong những tình huống căng thẳng nhất. Lúc này, anh cũng nối âm thật rõ. Vẫn cắm cúi vẽ, Camille lắc lư đầu vẻ ngưỡng mộ, anh chàng này thật là không thể tin nổi.

— Không, Alex không sống ở Clichy, - Vasseur nói. - Chúng tôi chuyển nhà, tôi cũng không biết nữa, khi nó bốn, năm tuổi gì đó.

— Thế cô ta đã gặp Pascal Trarieux như thế nào?

— Tôi không biết.

Im lặng.

— Tức là, em gái anh gặp “bạn” Pascal Trarieux của anh do tình cờ…

— Phải nghĩ vậy thôi.

— Và cô ta lấy tên Nathalie. Và cô ta giết anh ta ở Champigny-sur-Marne bằng cán cuốc. Và chuyện ấy chẳng có chút gì liên quan đến anh.

— Chính xác thì các ông muốn gì nào? Alex mới là người giết cậu ta, có phải tôi đâu!

Anh ta nổi giận, lên giọng thật cao, rồi anh ta bỗng ngừng bặt, cũng đột ngột như khi bắt đầu. Hết sức lạnh lùng, anh ta dằn từng tiếng:

— Trước hết, tại sao các ông lại thẩm vấn tôi? Các ông nghi ngờ tôi điều gì à?

— Không! - Louis vồn vã. - Nhưng anh sẽ hiểu thôi. Sau khi Pascal mất tích, bố anh ta, Jean-Pierre Trarieux, đã đi tìm em gái anh. Ta biết là ông ta đã tìm thấy cô ta, bắt cóc cô ta ở không xa nhà cô ta lắm, nhốt cô ta lại, tra tấn cô ta, chắc hẳn còn muốn giết cô ta nữa. Nhờ phép màu cô ta đã thoát được, và ta đã biết đoạn sau. Thế nhưng, điều chúng tôi quan tâm chính là thế đó. Chuyện cô ta hẹn hò với con trai ông ta dưới một cái tên giả đã rất đáng kinh ngạc rồi. Cô ta có gì để che giấu chứ? Nhưng cũng rất đáng kinh ngạc là tại sao Jean-Pierre Trarieux lại tìm được cô ta?

— Tôi không biết.

— Nào, còn chúng tôi thì chúng tôi có một giả thiết.

Một câu như thế, nếu là Camille, sẽ có vẻ rất đáng sợ.

Nó sẽ giáng xuống như một lời đe dọa, một lời buộc tội, đầy ẩn ý. Với Louis, câu nói ấy chỉ giống như một thông tin. Họ đã lựa chọn một chiến lược. Đó là lợi thế khi có Louis, cái phẩm chất quân nhân Anh của anh, những gì đã định, anh sẽ làm bằng được. Chẳng gì có thể làm anh xao lãng hay chặn được anh lại.

— Các ông có một giả thiết, - Vasseur nhắc lại. - Tôi biết được không?

— Ông Trarieux đã đến gặp mọi người quen biết với con trai ông ta mà ông ta tìm được. Ông ta chìa ra một bức ảnh chất lượng tồi tệ chụp Pascal cùng với Nathalie. À, Alex chứ. Nhưng trong số tất cả những người ông ta hỏi, chỉ anh mới nhận ra được em gái mình. Và chúng tôi nghĩ đó chính là chuyện đã xảy ra. Anh đã đưa địa chỉ cô ta cho ông ta.

Không có phản ứng nào.

— Thế nhưng, - Louis tiếp tục. - Cứ nhìn vào tình trạng kích động của ông Trarieux và thái độ rõ ràng rất bạo lực của ông ta, việc làm ấy chẳng khác nào đồng ý cho ông ta hành hung. Ít nhất là thế.

Thông tin ấy bình thản chạy vòng quanh căn phòng.

— Tại sao tôi lại đi làm thế chứ? - Vasseur hỏi, tò mò một cách thành thực.

— Chính vậy đó, chúng tôi muốn biết điều ấy, thưa anh Vasseur. Con trai của ông ta, Pascal, như anh đã nói, có chỉ số IQ thấp thảm hại. Ông bố cũng chẳng khá hơn là mấy và cũng chẳng cần quan sát thật lâu mới hiểu được ý định của ông ta. Tôi nói là cứ như anh đã kết án em gái mình phải bị kẻ khác hành hung ấy. Nhưng, thật ra, cũng dễ thấy thậm chí ông ta còn có thể giết cô ta. Đó có phải điều anh muốn không, thưa anh Vasseur? Rằng ông ta sẽ giết em gái anh? Rằng ông ta sẽ giết Alex?

— Các ông có bằng chứng không?

— Haaaa!

Lại là Camille nói xen vào. Tiếng hét của ông ban đầu thì giống một tiếng reo vui, về sau lại giống một tiếng cười đầy ngưỡng mộ:

— Ha ha ha, tôi thích quá đi!

Vasseur quay đầu lại.

— Khi một nhân chứng hỏi chúng tôi có bằng chứng hay không, - Camille nói tiếp, - thì tức là người đó không còn phản đối các kết luận nữa. Người đó chỉ tìm cách trốn tránh thôi.

— Được rồi.

Thomas Vasseur vừa có một quyết định. Anh ta bình tĩnh thực hiện, úp hai bàn tay xuống bàn làm việc, ngay trước mặt mình. Anh ta để tay ở đó, chăm chú nhìn rồi nói:

— Các ông có thể nói cho tôi biết là tôi đang làm gì ở đây không?

Giọng mạnh mẽ, câu nói vang lên như một mệnh lệnh. Camille đứng dậy, không vẽ nữa, không mưu mẹo nữa, không thử thách gì nữa, ông bước tới đứng trước mặt Thomas Vasseur.

— Alex, anh đã bắt đầu hiếp cô ta từ mấy tuổi?

Thomas ngẩng đầu lên.

— Ha, là chuyện đó à?

Anh ta mỉm cười.

— Các ông không thể nói sớm hơn được à?

Hồi còn nhỏ, Alex có viết nhật ký, nhưng rất thi thoảng. Vài dòng rồi thật lâu không có gì thêm. Thậm chí cô còn không phải lúc nào cũng viết trên cùng một quyển vở. Họ tìm thấy gần như mọi thứ, ở đống đồ đạc vứt trong thùng rác, một quyển vở nháp mà cô chỉ viết hết sáu trang đầu tiên, một quyển sổ bìa cứng bên ngoài có hình một con ngựa phi trong ráng chiều. Nét chữ trẻ con.

Camille chỉ đọc mấy câu này: “Thomas vào phòng mình. Gần như mọi buổi tối. Mẹ có biết.”

Thomas đứng bật dậy.

— Được rồi. Giờ thì, thưa các ông, nếu các ông cho phép…

Anh ta đi vài bước.

— Tôi không nghĩ chuyện sẽ vậy đâu, - Camille nói.

Thomas ngoảnh đầu lại:

— Thế à? Thế theo ông thì chuyện sẽ thế nào?

— Theo tôi, anh sẽ ngồi xuống trở lại và trả lời những câu hỏi của chúng tôi.

— Về chuyện gì?

— Mối quan hệ tình dục của anh với em gái anh.

Vasseur hết nhìn Louis lại quay sang Camille và, vờ vịt tỏ ra kinh hãi:

— Tại sao, nó đâm đơn kiện à?

Giờ đây, anh ta thực sự thích đùa.

— Các ông thật là một đám buồn cười đấy. Tôi sẽ không tâm sự với các ông đâu, các ông sẽ không được hưởng khoái thú ấy đâu.

Anh ta khoanh hai tay lại, đầu nghiêng về một bên trông như người nghệ sĩ đang tìm cảm hứng. Rồi anh ta cất tiếng, giọng mơn trớn:

— Thành thực mà nói, tôi đã rất yêu quý Alex. Thực sự là rất nhiều. Vô cùng nhiều. Đó là một đứa bé gái đáng yêu, các ông không hình dung được đâu. Hơi quá gầy, mặt xấu xí nhưng hết sức ngọt ngào. Và dịu dàng. Bất ổn nữa, chắc chắn rồi. Nó cần rất nhiều uy quyền, các ông cũng hiểu đấy. Và rất nhiều tình yêu. Thường xuyên là vậy, bọn bé gái ấy.

Anh ta quay sang Louis và xòe hai tay ra, lòng bàn tay hướng ra bên ngoài, tươi cười:

— Như anh đã nói đấy, tôi hơi giống bố nó!

Sau đó, anh ta lại khoanh tay, vẻ hài lòng:

— Thế nên, thưa các ông, Alex có đâm đơn kiện về chuyện hiếp dâm không? Tôi có thể xem bản sao tờ đơn không?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx