sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

All in love - Chương 09 - 10

Chương 9

Tình bạn vĩnh hằng

Năm Từ Vi Vũ về nước, sau khi hai đứa chính thức quan hệ, anh mời bạn cùng phòng ký túc của tôi đi ăn.

Trưởng phòng của chúng tôi nhìn thấy Từ Vi Vũ, câu đầu tiên thốt ra là: “Tại sao tôi và ông không ở cùng một thôn nhỉ?”

Từ Vi Vũ lễ phép đáp: “Cho dù tôi và cô ở cùng một thôn, chúng ta cũng chỉ có thể là anh em.”

“...”

Sau đó, trưởng phòng có nhận xét về Từ Vi Vũ như sau: “Vừa có sự chín chắn của một người đàn ông, vừa có sự đáng yêu của một cậu bé!”

Chẳng biết cô ấy suy luận cái đó từ đâu ra.

Hai hôm trước, trưởng phòng hồi đại học gửi tin nhắn cho tôi: Cuối cùng cũng có người yêu!

Một ngày sau lại gửi tin nhắn đến: Như một lẽ đương nhiên, tao lại thất tình rồi!

Hỏi cô bạn nguyên nhân về tình yêu chớp nhoáng này.

Cô đáp: Tao và anh ta yêu nhau vì anh ta biết bố tao làm quan, bố anh ta cũng làm quan, tuy chức vụ thấp hơn bố tao. Anh ta chia tay với tao vì biết bố tao là quan chống tham nhũng, có cần thiết vội vàng chứng minh bố anh ta là quan tham thế không nhỉ?!

“...”

Một người bạn học khác của tôi thời đại học rất thích phẫu thuật thẩm mỹ, trước đây cô ấy luôn tự xưng là “Người đẹp thẩm mỹ”, cô ấy nói với tôi là muốn theo đuổi chàng trai yêu thầm ngày xưa, để thỏa mãn giấc mộng thiếu nữ của mình.

Tôi nói: Chờ tin lành.

Hôm sau, cô ấy nói với tôi, đối phương đồng ý rồi!

Tôi nói chúc mừng.

Cô nói: “Nhưng tao không đồng ý.”

Tôi hỏi lí do, cô ấy thở dài đáp: “Ban đầu thì thấy đẹp hoàn hảo nhưng sau mới biết đầu thì to mà óc bằng quả nho.”

“...”

Người đẹp thẩm mỹ: “Khê à, tao lại muốn đi phẫu thuật thẩm mỹ!”

Trước đây Người đẹp đi phẫu thuật thẩm mỹ là vì muốn tỏ tình với chàng trai yêu thầm nhưng kém tuổi, sau đó cảm thấy suy nghĩ của bản thân năm đó thật ngốc nghếch, ngây thơ, thế nên chắc cô ấy lại nảy ra ý tưởng mới mẻ nào đó.

Tôi nói: “Lại nghĩ không thông à?”

Người đẹp: “Tao vừa soi gương rất lâu, phát hiện ra rằng cuộc đời này thật vô nghĩa.”

Tôi: “Đang yên lành, sao lại muốn hành hạ bản thân thế?”

Người đẹp: “...”

Tôi: “...”

Người đẹp: “Tao chỉ muốn tìm chút ánh sáng mặt trời thôi mà!”

Tôi: “... Sau đó mới phát hiện toàn là điểm đen à?” (Trên bề mặt của mặt trời thường xuất hiện điểm đen)

“...”

“...”

Thời gian gần đây tôi ở lì trong nhà, bạn bè rủ đi chơi đều từ chối hết. Lần này, cô bạn thân Lan Lan đi xem mặt, rủ tôi đi cùng. Cô nàng bảo muốn một người ít nói, thâm trầm như tôi làm nền cho người nhanh nhẹn, hoạt bát như cô, vóc dáng bình thường như của tôi sẽ làm nền cho dáng người mẫu cao mét bảy của cô. Tôi đồng ý, một phần cũng vì muốn gặp cô bạn nói chuyện.

Xem mặt xong xuôi, hôm sau Lan Lan gọi điện đến, giọng ỉu xìu nói không thành công. “Lí do từ chối vì anh ta thích một người con gái nhỏ nhắn, ngoan ngoãn cơ, hừ, tao không chê anh ta cao to đen hôi thì thôi!”

Cuối cùng, Lan Lan nói: “Khê, tao đoán anh ta thích mày.”

Tôi nói: “Vậy mày có bảo tao là gái đã có chồng chưa? Nhân tiện, tao hiền lành, nhỏ nhắn lắm à?”

Lan Lan: “Chẳng lẽ ý hắn chê tao béo? Hic, rớt nước mắt, chẳng phải tao bị mày “khích” giảm hẳn mười cân rồi sao?”

Tôi bất giác nghĩ đến cô bạn một năm trước còn nặng sáu mươi cân, ôm lấy tôi than vãn: “Bao giờ tao mới còn bốn lăm cân hả mày?”

“Lan Lan, ngực mày đè lên tao đấy.”

“Ngực tao còn đang ở bên dưới mà.”

“...”

Từ đó về sau, cô ấy quyết tâm hừng hực, mới nửa năm, từ sáu mươi cân giảm còn năm mươi cân.

Lan Lan: “Chẳng nhẽ tình yêu lại tỉ lệ nghịch với cân nặng ư?”

Tôi an ủi: “Mày nghĩ, liệu con lợn có thích con gà bé loắt choắt không? Đương nhiên là nó vẫn thích con lợn đáng yêu, mập mạp rồi.”

“Tại sao tao chẳng cảm nhận được tí tẹo sự an ủi nào thế? Tại sao? Cố Thanh Khê!”

“...”

Tôi rủ Trưởng phòng (ký túc đại học) đi shopping. Trên đường đi, điện thoại Trưởng phòng kêu vang, cô ấy liếc một cái, không nghe.

Tôi hỏi: “Sao lại không nghe?”

Trưởng phòng đáp: “Tiên phu[6], chẳng có gì để nói cả.”

“...”

Không bao lâu thì có điện thoại của Từ Vi Vũ, lúc đó đầu óc tôi đang để đi đâu nên không chú ý, nhìn điện thoại hồi lâu.

Trưởng phòng hỏi: “Ai đấy?”

Tôi thuận miệng đáp: “Gian phu.”

Trưởng phòng ngẩn người, sau đó cười như chết đi sống lại.

Tối muộn, Từ Vi Vũ đến đón tôi.

Trưởng phòng từ xa vẫy vẫy tay. “Gian phu Vũ! Ở đây!”

Vi Vũ bước đến, nhìn Trưởng phòng rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Người này lại lên cơn à?”

Trưởng phòng cười khanh khách, người rung bần bật.

Trên đường về nhà, Từ Vi Vũ hỏi tôi: “Vừa nãy cô ấy gọi anh là gì?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Thư phu[7].”

[6] Chồng cũ.

[7] Anh rể.

Từ Vi Vũ “ồ” một tiếng.

Sau đó, di động của Từ Vi Vũ báo có tin nhắn. Anh mở ra đọc, sau đó nhíu mày, cười nói: “Gian phu đúng không?”

“...”

Tôi chỉ hồ đồ nhất thời thôi mà, Trưởng phòng, đừng có mang cái đấy ra đùa!

Một hôm lúc đang ăn tối, Trưởng phòng gọi điện đến, nói: “Lại chia tay rồi!”

Cô nàng này thay đàn ông như thay áo khiến tôi cũng không biết cô ấy bắt đầu yêu từ lúc nào.

Tôi vừa xới cơm, vừa quan tâm hỏi: “Làm sao mà chia tay?” Lần nào, cô ấy cũng có lí do chia tay rất quái đản khiến tôi không khỏi kinh ngạc.

Trưởng phòng: “Lúc tao mặc váy liền, hắn mặc áo phông! Lúc tao mặc áo phông, hắn diện com lê! Mẹ kiếp, tao cắn răng mặc đồng phục ngân hàng, thì hắn lại mặc áo phông, quần bò! Muốn chia tay thì cứ nói thẳng ra, lại còn bày đặt, thế là tao bye luôn!”

“...”

Một lần, trước khi đi nước ngoài, mấy đứa bạn thân có liên lạc với tôi, chủ yếu là gửi tin nhắn (rất dài), liệt kê danh sách mua mỹ phẩm. Tôi lần lượt trả lời từng đứa: Lần này đi châu Phi. Không thấy ai nhắn lại. Tôi rầu rầu, châu Phi có rất nhiều thứ đẹp, ngoài mỹ phẩm ra chẳng lẽ chúng mày không muốn thứ gì khác?

Người đẹp đại diện cho ý kiến của đông đảo mọi người nhắn lại: Không.

Trưởng phòng tự nhiên nổi hứng rủ tôi đi ăn, tôi đồng ý, cô bạn nói muốn rủ thêm Lan Lan.

Lan Lan cách nhà tôi hai tiếng đi xe, cũng không xa lắm, lâu lắm rồi tôi không gặp cô ấy, thế nên gọi điện cho bạn. Lan Lan lập tức đáp: “Tuyệt quá, tới ngay đây! Cụ nội nó chứ, tao đang phải đi xem mặt đây này, chị em tốt, biết cứu người lúc nước sôi lửa bỏng.”

“...”

Lan Lan hình như bước về chỗ ngồi, chỉ vào điện thoại, nói: “Xin lỗi anh, chị gái em vừa sinh, em phải qua đó ngay.”

“...”

Sau đó, Trưởng phòng nói: “Hay là gọi cả Người đẹp nữa?”

Chẳng hiểu Trưởng phòng hôm nay lên cơn gì, Người đẹp đang ở tận miền Nam, nếu ngồi máy bay đến cũng... mất khoảng hai tiếng.

Tôi hỏi Trưởng phòng: “Hôm nay mày bị sao thế? Không phải gây họa gì chứ, muốn nói vài lời cuối cùng à?”

Trưởng phòng trừng mắt. “Chỉ là tối qua tao mơ gặp ác mộng, thấy bốn đứa bị truy sát, đứa bị chết, đứa thì bị thương nặng, buồn quá nên hôm nay nhất định phải nhìn thấy chúng mày còn sống lành lặn.”

“...”

Cuối cùng, tất nhiên Người đẹp không đến, lúc Lan Lan tới Trưởng phòng đang ở phòng khách chơi game điên cuồng.

Lan Lan vừa nhìn thấy đã hỏi: “Trưởng phòng, sao mày lại béo ra à?”

Trưởng phòng: “Công việc ở ngân hàng áp lực lớn quá.”

Lan Lan: “Áp lực lớn mà mày còn béo được?”

Trưởng phòng vừa giết địch, vừa nói: “Haizz, tao phát triển ngược mà.”

“...”

Mỗi lần tụ tập bạn bè là được một trận cười vỡ bụng.

Trong bữa cơm, Trưởng phòng hỏi Vi Vũ: “Vi Vũ, ở cơ quan ông có ai đẹp trai như ông không?”

Vi Vũ: “Không.”

Trưởng phòng thất vọng. “Gần bằng thì sao?”

Vi Vũ: “Không.”

Trưởng phòng tuyệt vọng. “Hơi xấu thì sao?”

Vi Vũ liếc nhìn cô. “Rốt cuộc bà muốn nói gì?”

Trưởng phòng cười dê. “Vi Vũ, có thể giới thiệu cho tôi một người không?”

Vi Vũ: “Không thích.”

Trưởng phòng: “Tại sao?”

Vi Vũ: “Không muốn hãm hại người khác.”

“...”

Bạn thân cấp ba: “Nhìn thấy ảnh chưa? Cái anh chàng mà mẹ tao rất hài lòng đấy còn bảo tao thử làm quen với anh ta xem sao. Tao dứt khoát không! Mày nhìn có giống người châu Phi không? Quá giống!”

Tôi: “Thực ra người châu Phi rất đẹp trai mà.”

Bạn thân: “Tao bị mẹ ép đến khô héo cả người rồi đây này. Hôm qua không chịu được nữa, tao gào lên, con không thích đàn ông, con thích phụ nữ!”

Tôi toát mồ hôi hột. “Mẹ mày chắc sợ chết khiếp nhỉ?”

Bạn thân: “Không mới lạ chứ, mẹ tao còn bình thản “ồ” một tiếng, sau đó nói: “Thế con đi gặp anh ta xem sao, công việc của nó rất tốt...”, hoàn toàn không để ý đến lời tao nói.”

Tôi: “Thế mày định thế nào?”

Bạn thân: “Chắc là tao tự tử đây!”

Nhiều lúc cảm thấy những cô gái bị bắt ép đi gặp mặt quả thật khốn khổ, một bên là sự quan tâm của gia đình, một bên là sự kiên trì của bản thân, áp lực không cần nghĩ cũng hiểu.

Tôi thường nói với những người bạn đang rầu rĩ đó rằng, cứ thử chờ đợi xem sao, biết đâu một ngày nào đó người tình trong mộng sẽ đến. Lời tôi nói có sức thuyết phục không, bản thân chúng tôi đều rõ, đó chẳng qua chỉ là những lời an ủi. Nhưng tôi nghĩ, nếu vơ bừa một người nào đó để kết hôn, sau đó hối hận, chẳng thà chờ đợi thêm chút nữa, dù sao bạn cũng đã chờ đợi anh ta hai mươi mấy năm rồi.

Chương 10

Có một cô gái tên là Lan Lan

Lan Lan kể về lịch sử truyền kỳ của dòng họ nhà cô: “Bố tao được nhận làm con nuôi lúc bảy, tám tuổi, ông bà nhận nuôi bố tao lúc đó là quan lại quyền quý có tiếng trong vùng. Chậc, kỹ thuật đầu thai quá kém, may mà vớt vát được chiêu này!

Sau khi nhận nuôi bố, ông tao quyết tâm “rèn con từ thuở còn thơ”, có điều bố tao không có tướng làm mọt sách, học mấy năm trời mà chẳng biết gì, cuối cùng ông bà tao cũng bỏ cuộc, tự an ủi là sản nghiệp buôn bán trong nhà không cần học vấn cao cũng được. Nhưng trước khi cho bố tao tiếp quản nghề, ông bà bắt ông ấy ra ngoài học hỏi, rèn luyện, cho dù ở thời đại nào, không chịu được vất vả khổ sở thì cũng chẳng nên người, thế là bố tao vui sướng như được sổ lồng, bắt đầu ra ngoài làm ăn!

Bố tao nuôi lợn, nuôi ngọc trai, rồi hợp tác với người ta mở trang trại nuôi gà, hừ, toàn bắt đầu bằng nghề “nuôi” chứ! Đương nhiên là bố tao cũng đạt được thành tích nho nhỏ, nhưng ông bà tao lại coi đó là việc vớ vẩn! Ông bà bắt bố tao tạm biệt với nghề nuôi để về nhà, nhân tiện lần này cũng chuẩn bị sẵn con dâu cho bố tao!

Bố tao nghe thấy thế thì kinh ngạc, lấy vợ ư? Thời đại nào rồi mà còn bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy! Không được, phải phản đối! Nhất là khi nó còn liên quan đến chuyện phòng the bật đèn hay tắt đèn sau này nữa. Thế là bố tao lập tức vội vàng quay về. Vừa nhìn thấy vợ mới, bố ngoan ngoãn quay sang bảo với ông tao: “Con hoàn toàn nghe theo lời cha!”

Sau đó thì có chị tao, rồi có tao. Lúc còn nhỏ tao cãi nhau với chị, lớn thêm chút thì cãi nhau với bố, học trung học còn tự xưng là Hitler, ngày nào cũng đi với bọn con trai dãi nắng dầm mưa. Buổi sáng thì gửi con dao bổ dưa ở cửa hàng bán quà vặt ngoài trường học, buổi chiều tan học lấy con dao đó đi đánh chém nhau, thế mà vẫn không lỡ làng sự nghiệp học hành mới lạ. Thật khâm phục mình quá đi mất! Nhưng cuối cùng vẫn bị bố tao phát hiện, mắng một trận tơi bời khói lửa, sau đó còn vác cả ti vi ném tao. Lúc đó tao nghĩ, duyên phận cha con đã cạn, nhưng đến lúc tao cầm màn hình vi tính ném ông thì mới cảm thấy cái duyên làm con gái ông vẫn chưa tận.

Lúc học đại học, tình cảm giữa hai bố con tao có thể coi là chuyển biến kinh ngạc, tao cần cái gì là bố cho cái đó. Chị tao đi lấy chồng, không có ai thừa kế sản nghiệp nên ông lo lắng, sốt ruột. Bà chị khốn nạn của tao chuồn nhanh thật đấy, bà ấy lấy một đại gia, sinh cho hắn hai nhóc xong thì bây giờ lại mơ ước cuộc sống ăn chơi nhảy múa giống tao. Bây giờ tao thảm rồi, tốt nghiệp xong phải sống chết quản cái sản nghiệp kếch xù ấy, hàng năm còn mấy lần phải đến tận công xưởng để trải nghiệm cuộc sống gian khổ ở đó.

Mùa đông năm ngoái, Người đẹp rủ tao đi Nhật tắm nước nóng, lúc đó tao đang phải ở trong công xưởng khiêng hàng, khiêng nhiều đến nỗi mồ hôi chảy ướt đầm áo, có khác gì tắm xông hơi đâu. Bây giờ, mỗi tháng thu nhập của tao phải đến mười vạn tệ, là thu nhập cá nhân không phải của cả công ty đâu nhé, cũng trâu bò đấy chứ! Nhưng có ai biết, mỗi tháng tao tiêu chưa hết một nghìn tệ. Mẹ kiếp, ngày nào về nhà cũng mệt bã, đói quá thì bò đi tìm bánh mỳ gặm, sau đó nằm ngủ thẳng cẳng như chết, đợi ngày hôm sau lại bắt đầu một bi kịch mới. Chúng mày nói xem, sống như thế khác gì xuất gia đi tu!”

Trưởng phòng: “Chúng mày có cảm thấy trong lời kể đau thương thống thiết đó ẩn chứa sự khoe khoang đắc ý không nhỉ?”

Lan Lan: “Khoe khoang cái con khỉ! Mày cứ đổi chỗ cho tao thì sẽ biết!”

Trưởng phòng: “Haizz, áp lực công việc ngân hàng của tao lớn lắm, mày không thấy tao lần nào cũng chèo kéo mày gửi tiền vào ngân hàng đấy sao, ha ha ha!”

Lan Lan: “Tuổi thanh xuân của ông đây còn mấy năm nữa đâu, tội gì mà lãng phí vào việc gia tăng những con số trong thẻ ngân hàng.”

Người đẹp: “Ôi, tuổi trẻ thật hạnh phúc, thế nên bây giờ tao muốn đi Hàn Quốc phẫu thuật một chuyến, đáng lẽ lúc đầu tao không nên làm ở trong nước mới phải.”

Trưởng phòng: “Mày đâu phải là siêu sao, làm gì phải gọt mặt trái xoan, cắt mắt hai mí, sau này đừng trách tao không quen biết mày.”

Lan Lan: “Ồ, bây giờ xem ra chỉ có Thanh Khê là sướng nhất! Chồng vừa đẹp trai có tài lại nghe lời vợ, công việc cũng nhẹ nhàng, gia đình thì hòa thuận.”

Trưởng phòng: “Thanh Khê đâu?”

Người đẹp: “Không phải lại ngủ đấy chứ?”

Thanh Khê: “... Tớ đang nghĩ, nếu so sánh khổ cực thì chẳng có gì mà đáng so cả. Còn có người sống khổ sở hơn chúng ta nhiều. Các cậu toàn là ăn no rỗi việc, tốt nhất nên tắm rồi ngủ đi.”

Lan Lan:...

Người đẹp:...

Trưởng phòng: “Fuck[8], mày là đứa nào đấy?”

[8] Câu chửi thề.

Thanh Khê: “Con gái con đứa, đừng có mở miệng ra là “fuck”, bọn đàn ông mới có quyền này.”

Lan Lan: “... Vi Vũ?”

Người đẹp: ^_^

Trưởng phòng: “... Vi... Vi Vũ, không phải ông đi công tác ở miền Nam à? Sao về nhanh thế, ha ha ha!”

Thanh Khê:...

Lúc tôi bước vào phòng, Từ Vi Vũ đang ngồi trước máy tính, quay sang ôm chầm lấy tôi. “May mà cưng của anh không gần mực thì đen!”

Lan Lan là cô gái rất nóng tính, chỉ cần gặp chút chuyện là lại gọi điện phàn nàn với tôi, ví dụ như: “Bố tao mùa đông năm ngoái đi tắm ở nhà tắm công cộng, để chiếc đồng hồ vàng trong tủ đựng đồ bị kẻ gian lấy mất, năm nay ông không cam lòng, đích thân bay đến Hồng Kông mua một chiếc đồng hồ vàng còn lóng lánh hơn. Lần nào ra khỏi nhà cũng hận không thể đeo nó lên trán. Cũng vừa nãy thôi, lão ấy (chính là bố cô) quên chiếc đồng hồ chết tiệt ở chỗ nào, bản thân thì ngồi nhà hàng ăn tiệc, bắt tao đang làm ở công ty phải đi tìm hộ. Tao tìm khắp nơi mà không thấy, thế là ông già mắng cho một trận. Hóa ra, ông già ngủ kiểu gì đạp rơi chiếc đồng hồ xuống đất, buổi sáng cô phục vụ dọn dẹp, lau nhà vô tình đẩy chiếc đồng hồ đó vào gầm giường. Ông già trở về ôm khư khư chiếc đồng hồ trong lòng, lải nhải... Mẹ kiếp, tao cứ tưởng ông già đánh mất đứa con riêng chứ!”

Tôi: “...”

Tôi đã từng phải “chịu trận” khi ở nhà Lan Lan vài ngày.

Chỉ có thể nói rằng, giữa đại gia và dân thường đúng là có cách biệt rất lớn. Lan Lan sống một mình, bố mẹ cô sống ở nơi khác, thỉnh thoảng cô mới đến chỗ bố mẹ để thể hiện tí tình cảm gia đình.

Chỗ Lan Lan ở có hai cô giúp việc theo giờ, cứ cách một ngày lại đến dọn dẹp vệ sinh một lần. Họ không có chìa khóa, nên hôm nào đến quét dọn là đúng sáu giờ sáng lại nghe họ gọi toáng lên: “Cháu ơi, xuống mở cửa! Cháu ơi, mở cửa!”

Lần nào tôi cũng bị tiếng gọi của họ làm giật nẩy mình bật dậy, lật đật chạy ra mở cửa.

Dù sao ở nhà Lan Lan, tôi cũng không ngủ ngon.

Thêm nữa, bố của Lan Lan cũng hay hẹn chúng tôi đi ăn cơm, nơi hẹn luôn là phòng bao riêng và trong lòng ông lúc nào cũng đang ôm ấp một cô gái trẻ đẹp. Lần đầu tiên nhìn thấy, tôi có chút ngỡ ngàng.

Lan Lan lại rất bình thản, cô ấy nói: “Một người trả tiền, một người trả sức, rất công bằng mà.”

Sau đó, Lan Lan nói với tôi, ban đầu cô ấy cũng cảm thấy ngỡ ngàng, để ý, nhưng sau khi biết mẹ cô cũng không tỏ thái độ gì, cô cũng không quan tâm nữa. So với việc coi thường ông bố già của mình thì cô đồng cảm với cô gái trẻ kia hơn. Có điều thấy những cô gái đó rất tự nhiên vui vẻ, cô không thể không tin rằng mọi chuyện xảy ra trên thế giới này đều có lí do riêng của nó.

Lan Lan: “Cho dù nát như tương thì cũng có nguyên nhân cả đấy.”

Vì thế, tuần này Lan Lan lại rủ tôi đến nhà cô ấy ở hai ngày, tôi kiên quyết từ chối.

Lan Lan: “Bà chị ơi, cho bà chị hưởng thụ sơn hào hải vị, làm đẹp, shopping mà không muốn à? Bao trọn gói, phục vụ chu đáo nhé!”

Tôi nói: “Có thể tính ra tiền mặt, gửi cho tao không, dạo này tao đang thiếu tiền.”

“...”

Lan Lan nói: “Thế lão nhà mày đâu?”

Tôi: “Mấy hôm nay ai cũng hỏi lão nhà tao đâu? Hừ, tạm thời không dùng đến.”

Lan Lan cười dê. “Dùng được ở trên giường là ổn.”

Tôi: “Ừm, hai hôm nay lão ấy nằm đất.”

“...”

Lần đầu tiên nhìn thấy Lan Lan ở trường đại học, đúng là Hitler giáng trần, toàn thân đằng đằng sát khí đến nỗi trong một thời gian dài không ai dám bắt chuyện với cô. Lan Lan và tôi có thể thân nhau được cũng là một chuyện kỳ lạ. Tôi thuộc loại “chậm nóng”, còn Lan Lan lại thuộc tuýp người lạnh lùng, táo bạo, hai người như vậy, trên lí thuyết rất khó có thể làm bạn với nhau. Sau này, Lan Lan bảo nghiệt duyên của hai đứa bắt đầu là do tôi, Cố Thanh Khê, người chuyển vào ký túc muộn nhất nhưng lại là người đầu tiên nói chuyện với nó, hơn nữa còn nói năng dịu dàng, ngọt ngào nữa chứ. Sau đó thấy cô ấy thường xuyên không ăn cơm nên tôi còn mang về cho một suất, lúc đó tôi cứ nghĩ cô ấy không có tiền mua cơm, nào ngờ sau này mới biết sống cạnh đại gia.

Chính vì điều này mà mấy năm sau, bất cứ hoạt động gì tổ chức trong phòng, Trưởng phòng đều nói với tôi: “Thanh Khê, hôm nay chúng ta đi ăn đại tiệc. Mày hỏi Lan Lan xem có đi không?”

Tôi nói: “Sao mày không tự đi mà hỏi?”

Trưởng phòng: “Chúng tao mà hỏi, nó coi như gió thổi qua tai, nhưng mày mà hỏi là nó đi ngay, có khi còn được món hời lớn.”

Hoặc có khi lớp trưởng nói: “Cố Thanh Khê, cậu nói với Trang Lan Lan một tiếng nhé, về chuyện này, chuyện này...”

Tôi bực mình bảo: “Cậu ta ngồi ngay sau tôi, sao cậu không tự đi mà nói?”

Lớp trưởng: “... Tớ không dám.”

Tôi: “...”

Trong nhiều buổi họp lớp, thầy hướng dẫn hoặc cán bộ lớp đứng ở trên bục nói, nói xong thì phát bài hoặc thông báo gì đó, bảo bạn nào đấy lên lấy, Trưởng phòng đã ngủ gật từ lâu, Người đẹp đang nghe nhạc, tôi thì lười đi, nên vỗ vào đầu Lan Lan bảo: “Lên lấy đi mày!”

Lan Lan đứng dậy đi lấy, bạn nữ ngồi bàn sau nhoài người lên, ngạc nhiên. “Thanh Khê, cậu dám bảo Lan Lan đi lấy đồ cơ à?”

Lan Lan rất đáng sợ sao? Tôi lại luôn cảm thấy chẳng qua cô ấy chỉ là người không giỏi diễn đạt thôi. Đương nhiên, sau khi tôi nói chuyện này với nó, không có gì bất ngờ khi nó khinh bỉ nói: “Vớ vẩn, tao để ý đến bọn nó làm gì.”

Quan hệ giữa Lan Lan và Trưởng phòng lúc đầu cũng không tốt, không biết có phải do tính cách không hợp hay không? Trưởng phòng là người miệng hùm gan sứa, theo cách nói của Lan Lan là: “Lúc gào thì giọng to nhất, động tí là chửi thề, nhưng nếu phải chạy thì đảm bảo là đứa chạy nhanh nhất. Nếu có chiến tranh, mà phải chạy lên trước giết giặc, chắc chắn nó sẽ vừa hô “xung phong” vừa chạy ngược lại.”

Lan Lan lại hoàn toàn không giống Trưởng phòng, chỉ cần bạn không chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ấy, cô ấy sẽ nhường nhịn, nhưng nếu không may chạm vào thì cô ấy sẽ đánh, cho dù hậu quả thế nào cũng không cần biết.

Lần đầu tiên tôi thấy Lan Lan đánh nhau là năm thứ hai, mấy đứa con gái chúng tôi ra ngoài ăn cơm, trên đường đi, có mấy thanh niên nhìn thấy chúng tôi liền huýt sáo trêu chọc, rất ra vẻ ta đây. Lúc đó tay tôi đang cầm que kem ăn dở, một trong số đó nói với tôi bằng giọng đùa bỡn: “Mút kem ngon không em?”

Chúng tôi đi được mấy bước mới nhận ra mình đang bị nói đểu.

Lan lan quay lại đạp mạnh một phát vào người thanh niên vừa nói câu đó. Hắn ta ngã lăn ra đất, còn bị cô ấy đạp tiếp vài cái nữa.

Những người xung quanh chưa kịp phản ứng thì thanh niên đó đã bật dậy chửi bới loạn xạ. Lan Lan định xông vào thì Trưởng phòng đã ngăn lại. “Được rồi, được rồi!” Mấy người bạn của đối phương cũng ngăn thanh niên đó lại. May mà còn có lí trí, không xông vào đánh nhau.

Cuối cùng, Lan Lan chỉ cười lạnh, nói một câu: “Tha cho ngươi lần này, lần sau mà còn nói lung tung bà đây cho tàn phế!”

Quả là mạnh mẽ.

Lớp trưởng có tình cảm mờ ám với Lan Lan.

Lớp trưởng là một chàng trai cao gầy, tính cách hoạt bát, nho nhã.

Cậu ta có tình cảm với Lan Lan nhưng lại không dám bày tỏ, thế nên thường xuyên nói chuyện vòng vo với tôi, nhưng thường là ông nói gà bà nói vịt... Vì thế, lớp trưởng nhiệt tình cởi mở nói chuyện với tôi được nửa năm, cuối cùng chạy đến ôm chân cầu xin Trưởng phòng. Trưởng phòng nói thẳng với cậu ta: “Fuck, ông thích Lan Lan thì thà thích tôi còn hơn!”

Sau đó, nghe nói lớp trưởng có đi tìm Người đẹp, nhưng lúc đó Người đẹp đang mải mê với ca sĩ nhạc đồng quê Mỹ, truyện tranh Nhật Bản, tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc và bí mật phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc..., thế nên lớp trưởng đành tay không ra về.

Sau đó thế nào tôi cũng không chú ý lắm. Hình như tình cảm của họ không thành, vì Lan Lan vẫn đi ăn cơm với tôi như thường lệ.

Có lần trên đường đi, chúng tôi cũng “tình cờ” gặp lớp trưởng, cách xa khoảng năm mươi mét, anh chàng đã mỉm cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay, ánh mắt nhìn Lan Lan không chớp. Nhưng cô nàng Lan Lan này đi đường hay cúi đầu, đương nhiên chẳng để ý đến nụ cười đang dần cứng đơ trên khuôn mặt của lớp trưởng, cũng chẳng đáp lại, thế nên có lúc tôi đành cười đáp lại anh ta.

Sau khi tốt nghiệp, trong một lần vào QQ, lớp trưởng hỏi tôi: “Dạo này Lan Lan thế nào rồi? Cô ấy vẫn ổn chứ, chắc là có người yêu rồi đúng không?”

Lần đầu tiên, tôi nói với anh ta một cách nghiêm túc: “Thực ra, nếu cậu thích cô ấy, muốn ở bên cô ấy thì tại sao không trực tiếp bày tỏ với cô ấy. Lan Lan là người thẳng thắn, cởi mở, không thích vòng vo. Tớ sẽ không vì cậu nói là cậu nhớ cô ấy, mà đi nói cho cô ấy biết là cậu có tình cảm như thế nào đâu. Suy nghĩ của Lan Lan thế nào tớ cũng không muốn can dự vào. Cô ấy có ý với cậu hay không, cậu nên tự đi hỏi cô ấy. Tớ chỉ có thể nói cho cậu biết một câu, bây giờ Lan Lan vẫn một mình.”

Lời tôi nói quả thật vô tình, nhưng chuyện tình cảm rõ ràng là của hai người, dù có bao nhiêu người tán thành, ghép đôi nhưng nếu không hợp thì cuối cùng vẫn không hợp, có khi còn làm người ta khó xử. Chỉ hi vọng nếu yêu nhau sẽ sớm được ở bên nhau!

Mấy hôm nay toàn nghĩ đến chuyện của Lan Lan, tôi liền hỏi Vi Vũ: “Đàn ông các anh thích làm chuyện vòng vo, quanh co à?”

“Chưa chắc,” Vi Vũ cười dê. “Anh thích làm trực tiếp!”

Tôi đẩy đầu anh đang áp vào ngực mình, nói: “Lúc trước theo đuổi em, không phải anh cũng mập mờ đấy sao?”

Vi Vũ trừng mắt. “Mập mờ? Anh bày tỏ rõ ràng như thế, dùng sức như thế... Lúc chúng ta học cùng lớp, không phải mỗi lần đi qua em, anh đều đụng vào em sao? Khi học khác lớp, không phải anh luôn gửi “tình thư” cho em còn gì? Có lúc nào là mập mờ hả? Em nói đi, nói đi!” Sau đó, anh bắt đầu làm ra vẻ đau đớn tột cùng, thấy tôi không có phản ứng gì, cuối cùng vùi đầu vào chăn rên rỉ: “Anh đi chết đây!”

“...” Đúng là trên đời này, chẳng có phiến lá nào giống phiến lá nào, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.

Hôm sau, Lan Lan gọi điện cho tôi nói về chuyện của lớp trưởng. Tôi hỏi kết quả thế nào, cô nói: “Trời nam đất bắc, môn không đăng hộ không đối, cho dù có lòng cũng chẳng có sức!”

Lúc Lan Lan nói câu không môn đăng hộ đối, cô có vẻ hơi buồn, cô nói nếu bố cô còn sống thì chẳng dám nghĩ đến chuyện này. “Tao đã biết từ lâu, thế nên ngay từ đầu cứ dứt khoát cho xong.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx