sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 21 phần 2

Nó hét:

- Người đó là cha tôi!

Cái giọng tra vấn danh thép rõ ràng bây giờ càng gần hơn:

- Mục đích chúng mày ở đây là gì?

Will nuốt nước miếng trào trong miệng, nói bằng giọng nấc nghẹn:

- Các ông đă làm gì cha tôi?

Nó cảm thấy nó sắp ói ra bất cứ lúc nào.

Cái giọng tra vấn thận trọng nhưng khăng khăng áp đặt giờ đây dường như đang phát ra từ trái cầu năng lượng bên trong đầu Will.

- Má mày ở đâu?

Như thể cả hai gã Styx đều đã xâm nhập vào trong sọ của Will và đang lục soát điên cuồng khắp não bộ của nó, như bọn trộm cướp lục tung các ngăn kéo và tủ chạn để tìm đồ quý giá.

Chúng lập lại;

- Mục đích của mày là gì?

Will cố gắng một lần nữa vùng vẫy thoát ra số phận nhưng nhận ra là nó không còn cảm xúc đối với cơ thể nó nữa. Thật ra nó cảm thấy như thể nó đã bị triệt tiêu đến mức không còn gì ngoài một cái đầu lơ lửng, bị thả trôi nổi trong một đám sương mù tối tăm, và nó không thể nào dò ra đâu là hướng lên đâu là hướng xuống.

- TÊN? MỤC ĐÍCH?

Câu hỏi tới tấp nặng nề trong lúc Will cảm thấy tất cả năng lượng còn lại của nó bị hút khỏi thân thể. Thế rồi cái giọng lải nhải liên tục trở nên yếu dần đi như thể Will đang di chuyển xa dần nguồn âm thanh đó. Từ khoảng cách rất xa, tiếng nói dường như vẫn đang quát theo từ phía sau nó, và khi tiếng quát bắt kịp nó, từng lời một biến thành từng mũi kim ánh sáng đâm chọc vào mắt của nó, bơi lội lặn hụp cho đến khi bóng tối trước mắt nó tràn đầy một biển sôi sục những chấm trắng, sáng và chói đến nỗi mắt nó nhức nhối.

Những tiếng thì thầm đay nghiến vẫn luôn vây bọc quanh nó và căn phòng quay mòng mòng, chúc ngược xuống. Một đợt sóng buồn nôn sâu thẳm khác áp đảo nó, và một cảm giác cháy bỏng dồn trong đầu nó đến mức chực bùng nổ. Trắng, trắng, trắng lóa, chen chúc tù túng trong đầu nó cho đến khi cảm thấy như sắp nổ tung.

- Tôi sắp ói... làm ơn... tôi sắp... tôi muốn xỉu... làm ơn...

Ánh sáng của không gian trắng toát đóng dấu nung vào nó. Rồi nó cảm thấy mình càng lúc càng nhỏ dần đi, cho đến khi nó chỉ còn là một cái đốm li ti trong nỗi trống rỗng mênh mông trắng toát. Sau đó ánh sáng bắt đầu suy yếu và cảm giác nóng rát giảm dần đi, cho đến khi mọi thứ trở lại đen thui và yên tĩnh, như thể chính vũ trụ đã đi mất rồi.

Nó tỉnh lại khi Quan Nhì xốc nó bằng một tay, tay kia vặn chìa trong ổ khóa cửa xà lim. Nó run rẩy và yếu ớt. Chất ói mửa còn nhểu xuống phần trước áo quần của nó, và miệng nó thì khô đắng với cảm giác cay sè lạnh tanh khiến nó nôn ọe. Đầu nó nhức như búa bổ, và nó cố gắng ngước nhìn lên như thể một phần thị lực của nó đã bị mất. Nó không thể nào đừng rên rỉ khi cánh cửa mở ra.

Gã Quan Nhì buông cánh tay Will ra, nói:

- Bây giờ thì hết vênh váo nhé!

Will cố gắng bước, nhưng chân nó mềm nhũn như cọng bún. Quan Nhì lại nhếch mép châm chọc:

- Sau khi nếm lần đầu món Ánh Tối.

Chỉ hai bước là chân Will sụm xuống và nó nặng nề ngã xuống trong tư thế quỳ gối. Chester nhào tới bên nó, hoảng loạn vì tình trạng của thằng bạn mình.

- Will, Will ơi, bọn chúng đã làm gì mày?

Chester cuống quýt đỡ bạn qua ngạch cửa.

- Mày bị bắt đi suốt mấy tiếng đồng hồ...

- Chỉ mệt...

Will cố gắng nói trệu trạo, nó vấp cái ngạch cửa, té lăn cù, dễ chịu vì cái mát lạnh của lớp chì ốp đá mà cái đầu nhức buốt của nó tựa vào. Nó nhắm mắt lại... Nó chỉ muốn ngủ... Nhưng đầu nó quay mòng mòng và cơn buồn ói vẫn đang trào lên trong người nó.

- MÀY!

Gã cảnh sát rống. Chester đứng bật dậy bên cạnh Will và quay qua gã cảnh sát, hắn đang chĩa ngón tay trỏ ú nần vào nó.

- Tới phiên mày.

Chester ngó xuống Will đang nằm bất tỉnh.

- Ôi, không.

Gã cảnh sát ra lệnh:

- ĐI NGAY! Đừng để tao phải nhắc lại.

Chester bất đắc dĩ đi ra hành lang. Sau khi khóa cửa, gã cảnh sát túm cánh tay Chester giải đi.

Mắt Chester đờ đẫn vì sợ hãi. Nó hỏi:

- Ánh Tối là cái gì?

Gã cảnh sát mỉm cưòi:

- Chỉ là thẩm vấn. Không có gì phải lo lắng cả.

- Nhưng tôi không biết gì hết...

Will bị đánh thức bởi tiếng mở ra của ô cửa theo dõi ở phần dưới cánh cửa. Một giọng nói lạnh lùng thông báo:

- Đồ ăn.

Nó đang đói. Nó nhổm người trên một cánh tay, cơ thể nó nhức nhối ê ẩm như thể nó bị cúm. Mọi khớp xương bắp thịt đều như kêu gào khi nó cố nhúc nhích. Nó than thở:

- Ôi, trời ơi!

Bỗng nhiên nó nhớ ra Chester. Cái ô cửa dùng để đưa thức ăn vào vẫn còn để mở hắt vào một tí sáng hơn bình thường trong xà lim. Nó nhìn quanh, thấy trên sàn phía ngạch cửa bọc chì, thằng bạn nó nằm co quắp. Hơi thở của Chester thoi thóp và mặt mày xanh mét như có vẻ bị sốt.

Will loạng choạng đứng lên, khó nhọc lê lết tới ngạch cửa lấy hai cái khay. Nó kiểm tra sơ qua đồ ăn. Có hai cái chén đựng gì đó và một cái ca thiếc đựng chất lỏng gì đó. Cả hai trông không ngon lành gì hết, nhưng ít nhất là còn đang nóng, và có mùi không đến nỗi nào.

Nó cúi xuống thằng bạn, gọi:

- Chester?

Will cảm thấy khổ sở. Chính nó, một mình nó, chịu trách nhiệm về mọi việc đang xảy ra cho cả hai đứa. Nó lắc nhẹ vai của Chester:

- Ê, mày có sao không?

Thằng bạn nó rên rỉ và cố ngóc đầu lên:

- Ư... Ơ... Cái...?

Will có thể nhìn thấy mũi Chester đã chảy máu, máu đóng cục và be bét trên má nó.

- Đồ ăn nè, Chester. Ráng lên, mày sẽ cảm thấy khá hơn sau khi ăn cái gì đó.

Will kéo Chester ngồi dậy, đặt nó dựa lưng vô tường. Nó nhúng tay áo vô chất lỏng trong cái ca thiếc cho ướt để lau vết máu trên mặt Chester.

Chester phản đối yếu ớt, cố đẩy Will ra.

- Để tao yên!

Will nói:

- Vậy là có tiến triển tốt. Đây, ăn đi.

Nó đưa cái chén cho Chester, thằng bạn nó lập tức đẩy ra.

- Tao không đói. Tao cảm thấy kinh khủng quá.

Will đưa cái ca đựng chất lỏng cho bạn:

- Ít nhất cũng ráng uống một ít thứ này. Tao nghĩ đó là một thứ trà dược thảo.

Chester đan những ngón tay quanh cái tách còn ấm. Will nói trệu trạo với một cái miệng đầy một thứ cháo màu xám:

- Bọn chúng hỏi mày cái gì?

Chester đáp bằng giọng đều đều, mắt đăm đăm nhìn vào không trung.

- Mọi thứ. Tên... địa chỉ… tên mày... tất cả những thứ đó. Tao không nhớ nổi phần lớn. Tao nghĩ tao đã xỉu... Tao thực tình tưởng là mình sắp chết.

Will bắt đầu cười khẽ. Có vẻ kỳ cục là nỗi đau đớn của nó dường như nhẹ nhàng hơn khi nghe những lời than vãn của bạn nó.

Chester hỏi, giọng nổi cáu:

- Cái gì mà cười? Vui vẻ gì chứ?

Will bật cười lớn:

- Không. Tao biết. Xin lỗi nghe. Đây, thử món này coi. Thật ra nó cũng ngon.

Chester nhún vai ghê tởm cái chất sền sệt vằn vện trong cái chén. Dù vậy, nó cũng cầm cái muỗng vọc vô chén, lúc đầu có vẻ nghi ngờ. Sau đó nó hít thử. Nó cố thuyết phục bản thân mình:

- Mùi không đến nỗi nào.

Will lại múc đầy miệng, bảo:

- Ăn đại đi, mày ơi!

Cứ nuốt xong một muỗng cháo, Will lại cảm thấy khỏe mạnh hơn.

- Tao cứ nghĩ là tao đã khai gì đó với họ về mẹ tao và Rebecca, nhưng tao không chắc là có phải tao chiêm bao hay không?

Nó nuốt, rồi lặng thinh mấy giây, cắn môi như thể có gì đó khiến nó lo lắng.

- Tao chỉ hi vọng tao đã không khiến họ cũng bị liên lụy.

Nó múc đầy một miệng nữa, tiếp tục nói trong lúc vẫn nhai, ký ức lại trở về với nó:

- Và cuốn nhật ký của ba tao - tao cứ thấy nó trong đầu mình, rõ như bất cứ thứ gì - như thể tao ở đó, quan sát, khi những ngón tay dài trắng bệch của họ mở cuốn sổ ra và lật từng tờ một. Nhưng mà chuyện như vậy không thể nào xảy ra, đúng không? Nhập nhằng tùm lum. Còn mày thì sao?

Chester xoay trở một tí.

- Tao không biết. Có thể tao đã nói tới cái hầm ở nhà mày... gia đình mày... má mày... và Rebecca... ừ... có thể tao đã nói với bọn chúng gì đó về con nhỏ... nhưng... mà Trời ơi, tao không biết... loạn xị hết. Dường như tao không thể nhớ tao đã nói cái gì, hay tao đã nghĩ cái gì.

Nó đặt cái ca thiếc xuống và đưa hai tay bưng đầu lắc lư trong khi Will ngả lưng ra sau, đăm đăm ngó trần nhà tăm tối. Nó thở dài:

- Không biết mấy giờ rồi. Ở trển.

Ước chừng trong một tuần kế tiếp, sau khi diễn ra thêm những cuộc thẩm vấn với bọn Styx, Ánh Tối để lại cho cả hai đứa nó hậu quả phụ khủng khiếp như lần trước: kiệt sức, mụ mị đi, không biết chắc mình đã nói gì với những kẻ tra tấn mình và những cơn hoảng loạn chắc chắn ói mửa.

Thế rồi một hôm tụi nó được để yên. Mặc dù vẫn không chắc chắn, nhưng cả hai đứa đều cảm thấy bọn Styx ắt là giờ đây đã thu thập tất cả những gì chúng muốn, và tụi nó hi vọng mà không tin tưởng lắm là vụ điều tra đã xong.

Vậy là giờ khắc trôi qua và hai đứa con trai ngủ chập chờn, tới bữa thì ăn, và tụi nó chia thời gian để làm hai việc: đi bách bộ trong xà lim, khi cảm thấy đủ khỏe, và ngồi nghỉ trên ngạch cửa. Thỉnh thoảng tụi nó còn hét vào cánh cửa nữa, nhưng chẳng có tác dụng gì. Và trong ánh sáng không tắt cũng không thay đổi, tụi nó mất hết ý thức về thời gian, về ngày hay đêm.

Bên ngoài những bức tường cái xà lim của tụi nó, những thủ tục ngoằn ngoèo hóc hiểm đang diễn ra để quyết định số phận của tụi nó: Thẩm tra, gặp gỡ và chuyện trò, toàn bằng một thứ ngôn ngữ bí mật nghe sin sít của bọn Styx.

Không hề biết điều đó, tụi nó chăm chỉ động viên tinh thần của nhau. Bằng giọng cố kìm nén, tụi nó bàn tính triền miên về cách thức tụi nó có thể trốn thoát, về việc liệu Rebecca rốt cuộc có lắp ráp được các manh mối với nhau và dẫn nhà chức trách tới con đường ngầm dưới hầm rượu. Tụi nó tự dằn vặt mình về chuyện ra đi mà không để lại một lời! Hay có lẽ cha của Will là câu trả lời cho những vấn đề của tụi nó - có thể bằng cách nào đó đem tụi nó ra khỏi nơi này? Và hôm nay là ngày thứ mấy? Và quan trọng hơn cả, vì đã không tắm trong một thời gian rồi, quần áo tụi nó ắt có một mùi hôi kinh khủng khiếp lắm, và nếu như vậy thì tại sao tụi nó chẳng ngửi thấy mùi gì của nhau?

Chính trong một cuộc thảo luận đặc biệt sôi động, về bọn người này là ai và họ ở đâu ra, ô cửa theo dõi mở ra và Quan Nhì liếc con mắt đểu cáng nhìn vào.

Cả hai lập tức im phắc khi cánh cửa được mở ra, và hình bóng quen thuộc chắc nịch đứng án mất ánh sáng hành lang. Lần này là tới phiên đứa nào trong tụi mình?

- Có khách.

Tụi nó nhìn nhau không dám tin. Chester hỏi giọng hoài nghi:

- Khách? Thăm chúng tôi?

Gã cảnh sát lắc cái đầu to tướng, rồi nhìn Will.

- Mày.

- Còn Chester thì sao...?

Gã cảnh sát quát:

- Mày, đi. NGAY!

Will nói một cách tin tưởng với thằng bạn nó:

- Đừng lo, Chester. Tao sẽ không đi đâu nếu không có mày.

Thằng bạn nó ngồi lại với một nụ cười đau đớn và gật đầu đồng ý một cách lặng lẽ.

Will đứng lên và lảo đảo đi ra khỏi xà lim. Chester nhìn theo khi cánh cửa đóng lại. Nhận ra nó một lần nữa ở một mình, nó ngó xuống hai bàn tay, thô và nhám vì đất bụi, và khao khát được về nhà, khao khát tiện nghi. Nó cảm nhận cơn đau nhói vì tức giận và bất lực thường xuyên tăng lên và mắt nó ứa đầy nước mắt nóng hổi. Không, nó sẽ không khóc, nó sẽ không để cho bọn chúng hả hê. Nó biết Will sẽ tìm được cách nào đó, và khi đó nó phải sẵn sàng.

- Thôi đi, đồ ngu.

Nó tự mắng thầm mình, chùi nước mắt bằng ống tay áo. Nó nhại giọng thầy huấn luyện viên bóng đá khi nằm xuống sàn và bắt đầu hít đất, vừa làm vừa đếm:

- Nằm xuống làm hai chục cái!

Will được đưa vào một căn phòng quét vôi trắng có sàn nhà bóng loáng và một mớ ghế xếp quanh một cái bàn gỗ sồi rất to. Ngồi sau bàn là hai hình thù vẫn còn mơ hồ đối với Will vì mắt nó chưa điều chỉnh kịp với ánh sáng khi từ bóng tối của Địa-ngục đi ra. Nó dụi mắt rồi liếc xuống phần phía trước nó. Áo sơ-mi dơ hầy, mà tệ hơn nữa, lại lốm đốm dấu vết đã khô của cháo chè nó đã mửa ra. Nó phủi áo một cách yếu ớt trước khi bắt đầu chú ý đến một cái ô kính hay cửa sổ kỳ cục trên bức tường bên trái nó. Bề mặt của kính, nếu đó là kính, có một cái hõm sâu xanh đen đặc biệt. Bề mặt mờ xỉn và vằn vện này không có vẻ phản chiếu bất cứ ánh sáng nào phát ra từ những trái cầu trong phòng.

Không hiểu sao, Will không thể nào dứt mắt ra khỏi bề mặt kính đó. Nó cảm thấy một linh cảm vừa nhận ra đột ngột. Một cảm giác mới, nhưng quen thuộc, chiếm lấy nó: họ ở phía sau đó. Họ đang quan sát toàn bộ việc này. Và càng nhìn nó càng thấy lòng đầy bóng tối, y như với Ánh Tối. Nó bỗng cảm thấy một cơn điên trong đầu. Nó chúc tới trước như thể nó sắp xỉu và tay trái nó quờ quạng rồi chụp được cái lưng ghế để phía trước nó. Gã cảnh sát nhận thấy việc này, bèn chụp cánh tay kia của nó và giúp ngồi xuống, đối diện với hai kẻ lạ.

Will hít sâu vài cái và cơn chóng mặt qua đi. Nó ngước nhìn lên khi có người nào đó ho. Ngồi đối diện với nó là một người đàn ông to lớn, bên cạnh ông nhưng hơi lùi về phía sau một chút, là một cậu bé. Người đàn ông trông giống tất cả những người khác mà Will đã gặp - rất có thể là một Quan Nhì mặc thường phục. Ông ta chăm chú nhìn Will với sự khinh miệt không giấu giếm. Will cảm thấy quá kiệt quệ, không cần bận tâm, chỉ lặng lẽ đáp trả cái nhìn của người đàn ông.

Sau đó, lúc chân ghế nghiến kèn kẹt trên sàn và cậu bé đi tới gần bàn hơn, Will chú ý nhìn nó. Cậu bé cũng nhìn Will với vẻ ngạc nhiên. Nó có một nét mặt thân thiện và cởi mở, một vẻ mặt thân thiện đầu tiên mà Will nhìn thấy dưới lòng đất này kể từ khi bị bắt. Will nhắm chừng cậu bé nhỏ hơn nó chừng hai tuổi. Tóc nó cũng hầu như trắng bóc và hớt cao, đôi mắt xanh lơ dịu dàng long lanh tinh quái. Khi hai mép của cậu bé cong lên thành nụ cười, Will nghĩ thằng nhóc này dường như quen quen. Nó cố gắng trong tuyệt vọng để nhớ lại xem trước đây nó đã gặp thằng nhóc này ở đâu, nhưng đầu óc nó đang còn quá mù mờ lung tung. Nó nheo mắt lại nhìn thằng nhóc và cố gắng nghĩ xem nó đã quen thằng nhóc ở đâu, nhưng chỉ vô ích. Như thể nó đang mò mẫm quanh một cái ao nước đục ngầu, cố gắng tìm một cái gì đó quý giá theo chỉ dẫn của cảm giác mà thôi. Đầu nó bắt đầu quay mòng mòng, và nó nhắm nghiền mắt lại để yên như vậy.

Nó nghe người đàn ông đằng hắng:

- Tôi là Jerome.

Ông ta nói bằng một giọng tẻ nhạt và hơi ra vẻ. Nghe giọng ông ta thì rõ ràng ông không thoải mái lắm trong tình huống này, và rất bực bội phải có mặt ở đây.

- Đây là con trai của tôi...

- Cal.

Will nghe thằng nhóc nói. Người đàn ông đính chính ngay:

- Caleb.

Sau đó là một lúc im lặng lâu khó xử, nhưng Will vẫn không chịu mở mắt ra. Nó cảm thấy được bảo vệ và an toàn khi nhắm mắt lại. Một sự an ủi kỳ cục.

Ông Jerome nhìn Quan Nhì thăm dò, làu bàu:

- Chuyện này vô ích. Chỉ tổ mất thì giờ.

Gã cảnh sát chồm tới trước, thô lỗ vỗ vai Will.

- Ngồi thẳng lên và lễ độ với gia đình của mày. Hãy tỏ ra tôn trọng.

Kinh ngạc, Will mở mắt ra ngay. Nó xoay tròn trên ghế để nhìn gã cảnh sát ngơ ngác:

- Cái gì?

- Tao nói phải lễ độ.

Hắn hất đầu về phía ông Jerome:

- Đối với gia đình mày, chẳng hạn.

Will xoay ngược lại để nhìn người đàn ông và thằng nhóc.

- Mấy người đang bày trò gì?

Ông Jerome nhún vai và ngó xuống, thằng nhóc thì cau mày, ánh mắt nó chuyển từ Will đến gã cảnh sát và cha nó, như thể nó không thực sự hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Will la lên:

- Chester nói đúng, tất cả các người dưới này đều khùng, bó tay.

Nó ngừng lại nao núng khi Quan Nhì bước tới một bước về phía nó với bàn tay kếch xù giơ lên. Nhưng tình huống được làm dịu lại nhờ thằng nhóc lên tiếng:

- Anh hẳn nhớ cái này chứ?

Nó thọc tay vô một cái túi vải cũ kĩ đặt trên đùi. Mọi con mắt đều đổ dồn về nó, sau cùng nó lôi ra một đồ vật nhỏ và đặt lên bàn trước mặt Will. Đó là một đồ chơi đẽo khắc từ gỗ, một con chuột cống hay chuột nhắt. Cái mặt con chuột sơn trắng đã bị sứt mẻ và phai màu, bộ áo khoác trịnh trọng tí hon của con chuột đã sờn chỉ, nhưng con mắt nó vẫn sáng long lanh. Cal nhìn Will đầy hi vọng. Thấy Will không có phản ứng gì hết, thằng nhóc nói tiếp:

- Bà ngoại kể là anh thích nó lắm. Sau khi anh đi rồi, em được giữ nó.

Will bối rối, hỏi:

- Mày được gì...? Sau khi tao đi đâu?

Cal hỏi:

- Anh không nhớ gì hết trơn sao?

Thằng nhóc cung kính nhìn sang cha nó, lúc này ông đã ngồi ngả lưng vào ghế, khoanh hai tay trước ngực.

Will thò tay ra cầm món đồ chơi xem xét kĩ lưỡng hơn. Khi lật ngửa món đồ chơi, Will nhận thấy mắt con chuột nhắm lại, một lá chớp đối trọng trong đầu làm tắt ánh sáng. Will hiểu ra là có một trái cầu sáng tinh vi ở trong đầu con chuột đã phát ra ánh sáng xuyên qua hai hột thủy tinh gắn làm mắt con vật.

Cal nói:

- Nó ngủ.

Thằng nhóc nói thêm:

- Anh có chính món đồ chơi đó... hồi còn trong nôi.

Will thình lình buông món đồ chơi rớt xuống như thể bị nó cắn. Nó nạt thằng nhóc:

- Mày nói cái gì hả?

Mọi người có mặt đều trải qua một thoáng nghi hoặc. Một lần nữa sự im lặng căng thẳng lại phủ trùm lên căn phòng, và chỉ bị phá vỡ khi Quan Nhì bắt đầu ngâm ư ử một mình. Cal há miệng ra như thể muốn nói, nhưng dường như kiếm không ra lời. Will ngồi đó nhìn con vật đồ chơi, cho đến khi Cal lấy nó ra khỏi bàn và cất đi. Cất xong, nó ngước nhìn Will, cau mày nói, gần như hờn dỗi:

- Anh tên là Seth. Anh là anh của em.

- Ha ha.

Will bật cười khô khốc vào mặt Cal và rồi, trong lúc tất cả nỗi cay đắng vì bị bàn tay của bọn Styx hành hạ phình lên bên trong người nó, nó lắc đầu và cay nghiệt bảo thằng nhóc:

- Ừ. Đúng. Cho dù mày nói gì.

Will đã tới đỉnh điểm phát ngấy trò chơi đố vui này. Nó biết gia đình nó là ai. Họ không phải là hai kẻ thích đùa ngồi trước mặt nó.

- Thật mà. Má của anh là má của em. Má đã toan đưa cả hai anh em mình đi trốn. Má đem anh lên Trần-gian, nhưng bỏ em lại với bà ngoại và ba.

Will trợn tròn con mắt và ngoảnh mặt về phía Quan Nhì.

- Hay lắm. Trò bịp này hay à, nhưng tôi không mắc lỡm đâu...

Gã cảnh sát mím môi nhưng không nói gì.

Cal nói, giọng cao hơn:

- Anh được nhận vào một gia đình Người-trần-gian...

Will tức giận đáp lại, thật sự bắt đầu mất bình tĩnh:

- Đúng, và tôi sẽ không để mình bị lừa vào một gia đình những kẻ khùng điên hết biết ở dưới này!

Ông Jerome đặt bàn tay lên vai Cal, nói:

- Đừng lãng phí hơi sức với nó, Caleb.

Nhưng Cal vùng ra khỏi bàn tay của cha và tiếp tục nói, giọng nó ngân lên tha thiết:

- Họ không phải là gia đình thật của anh. Chúng ta mới là ruột thịt của nhau.

Will trợn mắt nhìn ông Jerome, mặt ông đỏ dừ phát ra toàn sự kinh tởm. Rồi nó lại nhìn sang Cal, thằng nhóc giờ đây đã ngồi xuống chán nản, đầu gục xuống. Nhưng Will chẳng xúc động gì cả. Chỉ toàn là chuyện khôi hài phát ói. Nó tự nhủ: Bộ mày thực sự tưởng tao ngu đến nỗi chui vào tròng kiểu này sao?

Gài lại nút áo khoác, ông Jerome hấp tấp đứng lên. Ông nói:

- Chuyện này chẳng đi tới đâu.

Và Cal cũng đứng lên với cha, khẽ nói:

- Bà ngoại luôn nói là anh sẽ trở về.

- Tôi không có ông bà nào hết. Họ chết cả rồi.

Will hét tướng lên, nhảy ra khỏi ghế, hai mắt bừng bừng cơn giận và nước mắt ứa ra. Nó đi mau đến ô cửa kính trên tường, áp mặt vào mặt kính. Nó la hét với mặt kính:

- Khôn lắm! Suýt lừa được tôi.

Nó che mắt mình khỏi ánh sáng trong phòng để cố gắng nhìn qua bên kia khung kính, nhưng chẳng có gì ngoài bóng tối khắc nghiệt. Quan Nhì tóm lấy cánh tay nó kéo nó đi. Will không kháng cự - bây giờ nó hết muốn chiến đấu rồi.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx