sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Âm phủ - Phần II - Chương 22

Chương Hai Mươi Hai

Rebecca nằm ngửa trên giường, nhìn đăm đăm lên trần nhà. Nó vừa tắm nước nóng xong và mặc cái áo ngủ màu xanh lá, tóc ủ trong một cái khăn quấn quanh đầu. Nó đang ngâm nga khe khẽ theo kênh nhạc cổ điển phát từ chiếc radio trong lúc nghiền ngẫm lại những biến cố trong ba ngày vừa qua.

Sóng gió nổi lên từ một buổi tối rất khuya, lúc tiếng chuông cửa reo và tiếng động điên cuồng lên cửa trước đánh thức Rebecca dậy. Nó phải thức dậy để mở cửa vì bà Burrows ngủ say như chết do dùng thuốc ngủ liều cao theo toa bác sĩ cho gần đây. Dẫu có một ban nhạc kèn đồng đến tấu say sưa bên tai cũng không thể đánh thức bà dậy.

Khi Rebecca mở cửa trước, nó suýt té lăn quay khi cha của Chester xông vào nhà và lập tức hỏi nó dồn dập:

- Chester có ở đây không? Nó vẫn chưa về nhà. Chúng tôi đã cố gắng điện thoại, nhưng không ai trả lời.

Mặt ông xám ngoét, trên người mặc một chiếc áo mưa nhăn nhúm màu cát, cổ áo xộc xệch, như thể ông đã khoác vào trong lúc hết sức vội vàng.

- Chúng tôi tưởng là nó định ngủ đêm lại đây. Nó ở đây, phải không cháu?

- Cháu không…

Rebecca vừa mới nói thì mắt con nhỏ tình cờ nhìn vô bếp, nhận ra phần đồ ăn nó để dành cho Will vẫn chưa được đụng tới.

Giọng ông Rawls líu lại khi ông lo lắng nhìn suốt hành lang và hướng lên cầu thang.

- Nó có nói nó đang giúp Will làm một kế hoạch gì đó… nó có ở đây không? Anh của cháu đâu… cháu làm ơn gọi anh cháu ra.

Để ông ta đứng cái kỉnh một mình, Rebecca chạy lên phòng Will trên lầu. Con nhỏ chẳng mất công gõ cửa; nó đã biết nó sẽ tìm thấy cái gì. Nó mở cửa rồi bật đèn lên. Đúng như rằng, Will không ở trong phòng, giường của nó còn nguyên nếp gối chăn chưa bị nằm lên. Nó tắt đèn, đóng lại cửa phòng, đi xuống cầu thang gặp ông Rawls. Nó nói:

- Không thấy anh ấy đâu cả. Tuy nhiên cháu nghĩ anh Chester đã ở đây tối hôm qua; cháu không biết các anh ấy đã đi đâu. Có lẽ…

Nghe vậy, ông Rawls trở nên gần như líu lưỡi, lắp bắp gì đó về chuyện tìm kiếm ở những chỗ tụi nó thường lui tới và báo cảnh sát can thiệp khi ông lao ra cửa trước, không thèm đóng lại cánh cửa vừa bỏ lại phía sau.

Rebecca đứng lại trong hành lang, cắn môi. Con nhỏ đang tự giận mình đã không cảnh giác hơn. Căn cứ vào hành vi bí mật và cái điệu lén lút của thằng bạn mới của nó, Will hẳn đã đeo đuổi việc gì đó nhiều tuần lễ - chắc chắn như vậy. Nhưng chuyện gì?

Con nhỏ gõ cửa phòng khách, không chờ mời, bước vào. Căn phòng tối và bí hơi, nó có thể nghe được tiếng ngáy quen thuộc. Nó gọi bằng giọng ỉ ôi nhẹ nhàng:

- Mẹ.

- Hở?

Nó lắc vai mẹ nó kêu to hơn:

- Mẹ.

- Gì… khôn… khò…

- Mẹ ơi, dậy đi, mẹ. Chuyện quan trọng.

Giọng ngái ngủ không chịu thua:

- Hông.

Rebecca khẩn khoản nói:

- Dậy đi, mẹ. Anh Will mất tích rồi.

Bà Burrows ngáp một cái uể oải, đung đưa cánh tay để xua Rebecca đi, lầu bầu:

- Để… tôi… yên.

- Mẹ có biết ảnh đi đâu không? Và Chester…

- Ôi, đi cho khuất…

Bà mẹ rít lên, xoay mình trên ghế và kéo tấm chăn cũ trùm qua đầu. Tiếng ngáy cạn của bà được phục hồi ngay sau khi bà trở lại trạng thái ngủ mê. Rebecca thở một hơi dài trong nỗi thất vọng tột cùng khi đứng nhìn cái hình thù không ra gì đó.

Con nhỏ đi vô nhà bếp, ngồi xuống. Với số điện thoại khẩn cấp trong tay và cái điện thoại không dây trên bàn trước mặt, con nhỏ đắn đo rất lâu về chuyện phải làm gì tiếp theo. Mãi cho đến hai ba giờ khuya nó mới thực sự gọi điện thoại, và chỉ nhận được câu trả lời cài sẵn trong máy, yêu cầu nó nhắn tin lại. Nó đi lên lầu về phòng ngủ, cố gắng đọc một cuốn sách trong lúc chờ điện thoại trả lời.

Cảnh sát xuất hiện đúng 7 giờ 06 phút sáng. Sau đó, các biến cố tự diễn ra. Ngôi nhà đầy cảnh sát mặc thường phục lục soát từng căn phòng, thò đầu vào từng ngóc ngách, hốc tủ ngăn kéo. Đeo găng tay cao su, họ bắt đầu lục soát từ phòng của Will rồi đến những căn phòng còn lại, kết thúc ở căn hầm rượu, nhưng rõ ràng là không tìm được điều gì đáng quan tâm. Con nhỏ gần như buồn cười khi họ lôi ra từng cái áo cái quần của Will trong giỏ quần áo dơ chờ giặt để ở đầu cầu thang, rồi tỉ mỉ niêm phong từng cái trong bao ni-lông trước khi mang chúng ra ngoài. Con nhỏ tự hỏi liệu bụi đất bám trên cái quần có dây quàng qua vai của Will có thể tiết lộ cho họ biết điều gì.

Ban đầu Rebecca bận rộn với việc xếp dọn lại mọi thứ đã bị bới tùm lum sau cuộc lục soát, lấy cớ dọn dẹp để đi khắp nhà và xem nó có thể mót lượm điều gì từ những cuộc đối thoại của cảnh sát. Sau đó, vì không ai có vẻ bận tâm mảy may đến nó, con nhỏ không cần giả vờ dọn dẹp nữa, cứ đi lòng vòng chỗ nào nó muốn, phần lớn thì giờ nó đứng trong hành lang bên ngoài phòng khách, nơi viên thanh tra và một nữ thám tử đang điều tra bà Burrows dường như vô can và bối rối, không thể đưa ra chút ánh sáng nào về chuyện Will hiện đang ở đâu.

Những nhân viên điều tra cuối cùng rút về phía trước của căn nhà nhỏ, ở đó họ hút thuốc lá và cười đùa với nhau. Chỉ lát sau, viên thanh tra và nữ thám tử từ phòng khách đi ra, Rebecca đi theo họ đến tận cửa trước. Khi viên thanh tra đi xuống lối mòn ra chỗ đậu mấy chiếc xe cảnh sát, con nhỏ không thể không lọt tai loáng thoáng tiếng nói của ông ta. Ông nói với đồng nghiệp:

- Cái đó chưa đủ đô, cần thêm vài liều nữa.

Bà nữ thám tử nói:

- Thật buồn.

Viên thanh tra dừng bước, liếc nhìn về phía căn nhà:

- Cô biết… mất một người thân là bất hạnh…

Đồng nghiệp của ông gật đầu. Ông tiếp tục:

- … mà mất tới hai người thì rất không ổn. Rất chi không ổn, theo sách của tôi.

Người nữ đồng nghiệp lại gật đầu, một nụ cười độc địa nở trên gương mặt. Trước khi tiếng nói xa ngoài tầm tai, Rebecca còn nghe ông ta nói:

- Chúng ta nên rảo qua công viên, cho chắc ăn.

Ngày hôm sau cảnh sát đem một chiếc xa đến đón hai mẹ con, bà Burrows bị phỏng vấn suốt nhiều tiếng đồng hồ, trong lúc Rebecca bị ngồi trong một căn phòng khác với một phụ nữ bên phòng Công tác Xã hội.

Bây giờ, đã ba ngày sau biến cố đó, đầu óc Rebecca đang ôn lại cả chuỗi sự kiện đã qua. Con nhỏ nhắm mắt lại, nhớ lại những gương mặt ngây độn ở đồn cản sát và những cuộc trao đổi mà nó đã nghe. Liếc nhìn đồng hồ để xem giờ, con nhỏ nói:

- Chẳng tới đâu.

Nó ngồi dậy ra khỏi giường, tháo khăn lông quấn đầu tóc ra, nhanh nhẹn mặc áo quần.

Ở dưới lầu, bà Burrows ngồi thu lu trong chiếc ghế bành, vẫn mặc nguyên quần áo cuộn tròn trong tấm chăn cũ tém mép chung quanh người bà như một cái kén kẻ ô nhếch nhác. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng phát ra từ một chương trình truyền hình Đại học Mở đã tắt âm thanh, một thứ ánh sáng xanh lam lành lạnh dao động từng chập khiến bóng tối chập chờn cà giựt, làm cho bàn ghế và đồ vật trong phòng như dao động. Bà đang ngủ say thì chợt một tiếng động trong phòng vang lên đánh thức bà. Đó là tiếng rì rào, giống như tiếng gió lùa qua những cành cây ngoài vườn. Bà mở mắt trong một giây. Ở tuốt góc phòng đằng kia, bên cạnh bức màn hé mở nửa chừng của khung cửa sổ kiểu Pháp, bà có thể nhận ra một hình dạng mờ mờ, to lớn. Trong một thóang bà tưởng mình đang chiêm bao, bởi vì cái bóng đó di chuyển và biến đổi trong ánh sáng phát ra từ cái máy truyền hình. Bà quá mệt mỏi và căng thẳng nên không nhìn ra được đó là cái gì. Bà tự hỏi liệu đó có phải là một kẻ đột nhập? Bà nên làm gì? Giả đò như ngủ? Hay nằm yên để cho kẻ đột nhập không quấy rầy bà?

Bà nín thở, cố gắng kìm chế cơn sợ hãi đang tăng. Ki cái bóng đó không động đậy, từng giây trôi qua lâu như cả tiếng đồng hồ. Bà bắt đầu nghĩ có lẽ đó chỉ là một cái bóng vô tư mà thôi. Một trò đùa của ánh sáng và trí tưởng tượng quá nhạy. Bà thở dồn không khí trong buồng phổi ra và mở to con mắt.

Đột nhiên một âm thanh khụt khịt vang lên. Bà hãi hùng thấy cái bóng tách ra làm hai cái bóng mờ mờ như ma và tiến gần bà nhanh như chớp. Trong lúc đầu óc bà quay cuồng vì kinh hoàng và khiếp hãi thì một giọng nói trầm tĩnh bên trong đầu nói với bà một cách cam đoan dứt khoát:

- CHÚNG KHÔNG PHẢI LÀ MA.

Trong chớp mắt cái bóng cúi xuống bà. Bà cố gắng hét lên, nhưng không âm thanh nào phát ra. Làn vải thô nhám quệt qua mặt bà và bà ngửi thấy một mùi mốc đặc biệt, như thể quần áo bị mốc. Rồi một bàn tay mạnh mẽ đánh bà khiến bà co rúm đau đớn, vặn vẹo rồi rướn người cố hít lấy không khí, cho đến khi bà lấy lại hơi thở, như đứa trẻ mới sinh, bật ra một tiếng ré trần tục.

Bà không còn sức lực nào để kháng cự khi bà bị bốc khỏi cái ghế và trôi lơ lửng ra hành lang. Bây giờ bà tru lên như nữ thần báo tử, lảm nhảm và căng thẳng, bà thấy thoáng cái bóng thứ hai lù lù hiện ra phía cửa xuống hầm rượu, và một bàn tay to ẩm ướt chụp lên miệng bà, bịt lại tiếng kêu la.

Chúng là ai? Chúng đến đây làm gì? Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cái đầu máy và cái tivi quý báu của bà! Đúng rồi! Chúng đến đây chiếm đoạt những cái đó! Hoàn toàn bất công. Vậy là quá đáng, hơn tất cả những gì mà bà đã chịu đựng. Bà Burrows giận phừng phừng.

Không biết tìm đâu ra sức lực bà triệu tập sức lực siêu nhân từ nỗi tuyệt vọng. Bà vung một chân thoát ra đá lia lịa. Điều này gây ra một sự rối loạn vì những người bắt giữ bà tìm cách kìm chặt bà. Nhưng bà tiếp tục đá và xoay người lại. Gương mặt của một trong những kẻ tấn công hiện ra trong tầm tay; nhận thấy cơ hội của mình, bà bèn nhào tới trước, dùng hết sức mình cắn xuống thật mạnh. Bà nhận ra mìn cắn trúng cái mũi kẻ đó. Bà lúc lắc cái đầu như một con chó săn ngoạm được một con chuột. Một tiếng rú kinh hoàng vang lên và bà được thả lỏng trong tích tắc.

Vậy là đủ đối với bà Burrows. Khi những cái bóng nới lỏng nắm tay và ngã bật ra sau vào nhau, bà đứng xuống đất và vung hai cánh tay ra sau trong tư thế giống người trượt băng xuống dốc. Hét lên một tiếng, bà vọt khỏi bọn chúng, chạy vào nhà bếp, bỏ mặc bọn chúng túm lấy tấm chăn cũ tuốt khỏi người bà, như cái đuôi thằn lằn đứt.

Trong chớp mắt bà Burrows trở lại, lao vào giữa ba hình thù to lớn vụng về. Thế là cả đám tán loạn như quỷ sống khỏi địa ngục.

Nhờ lợi thế đứng chỗ cao trên đầu cầu thang, Rebecca có được vị trí hoàn hảo để quan sát diễn tiến. Trong hành lang lờ mờ ở dưới, có cái gì đó nháng lên ánh kim loại, xẹt tới xẹt lui và nháy qua nháy lại, con nhỏ nhìn thấy một gương mặt. Gương mặt bà Burrows, Rebecca nhận thấy bà đang vung tít một cái chảo trong tay, chém trái chém phải, như thanh đoản kiếm. Đó là cái chảo mới có đáy đặc biệt rộng và bề mặt không dính.

Những bóng mờ cố gắng từng lúc tấn công trở lại bà Burrows, nhưng bà đứng vững trên trận địa của mình và đánh trả chúng bằng những cú đánh tới tấp. Cái chảo vang rền một cách thỏa thê như thể nó nối một cái đầu lâu ở đây với một cái cùi chỏ ở kia. Rebecca bối rối hết sức khi thấy đường bay của cái chảo theo những cú đánh tới tấp tiếp tục với một tốc độ không tin nổi, tạo nên âm thanh nghe như đồng ca của tiếng than vãn và tiếng càm ràm.

Bà Burrows hét:

- TỬ THẦN! CHẾT NÈ, CHẾT NÈ!

Một trong những cái bóng mờ vươn tay ra cố gắng chụp cánh tay cầm chảo của bà Burrows trong lúc cái chảo quay tít mù thành ra tám cái, và hắn bị nện một chảo tá hỏa tan xương. Hắn buông tay bà ra trong tiếng tru như con chó bị thương, loạng choạng lùi lại, những cái bóng khác lùi lại theo hắn. Sau đó, chúng đồng loạt xoay gót, và cả ba chuồn qua cánh cửa trước mở toang. Chúng di chuyển với tốc độ nhanh dễ sợ, như lũ gián gặp phải ánh sáng và biến mất.

Sự tĩnh lặng trở lại, Rebecca rón rén xuống cầu thang và bật đèn hành lang. Bà Burrows, tóc tai bù xù, từng lọn tóc rũ rượi vắt qua gương mặt tái nhợt như những cái sừng không xí quách. Bà lập tức chuyển cái nhìn trừng trừng điên loạn vào Rebecca.

Rebecca nói khẽ:

- Mẹ.

Bà Burrows giơ cao cái chảo trên đầu và lảo đảo tiến về phía Rebecca. Cái nhìn hoang dã của con mắt mở to giận dữ trên gương mặt bà khiến Rebecca lùi lại, tưởng đâu bà đang chuyển hướng tấn công nó.

- Mẹ! Mẹ ơi, con đây mà, yên rồi, chúng đã đi… chúng đã đi rồi!

Một vẻ tự mãn kì quái trên gương mặt của bà Burrows và bà bình tĩnh lại, gật đầu nhè nhẹ, tỏ vẻ nhận ra đứa con gái của mình.

Rebecca vẫn cố gắng trấn tĩnh bà:

- Yên ổn cả rồi, mẹ à.

Con nhỏ liều bước đến gần người đang bà đang thở hổn hển và nhẹ nhàng gỡ cái chảo ra khỏi tay bà. Bà Burrows không kháng cự nữa.

Rebecca thở ra nhẹ nhõm, nhìn quanh, để ý thấy vài vết lấm lem sậm màu trên thảm trải hành lang. Có thể là bùn - con nhỏ nhìn kĩ hơn và chau mày lại - máu không chừng.

Dõi theo cái nhìn chăm chú của Rebecca, bà Burrows ngân nga:

- Nếu chúng chảy máu, ta có thể giết chúng.

Bà cong môi lên để lộ hàm răng khi bà thốt ra một tiếng gầm gừ nho nhỏ, rồi bật cười dễ sợ, một tiếng cười khằng khặc gai cả người đến mức phi tự nhiên.

Rebecca ráng nhoẻn miệng mỉm cười khi bà Burrows dịu lại. Nó hỏi:

- Mẹ uống trà nhé?

Vòng một cánh tay ngang hông bà, con nhỏ dìu mẹ trở lại phòng khách.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx