sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh đã nợ em lời tỏ tình - Chương IV: Xao xuyến

Chiếc xe Innova màu đen từ từ tiến vào bên trong một biệt thự rộng lớn và sang trọng. Ánh đèn phát ra từ ngôi nhà lung linh rực sáng cả một góc trời. Có lẽ những vì tinh tú trên trời cao sẽ phải thắc mắc tại sao ở dưới mặt đất lại có một ngôi sao to lớn đến vậy. Dù là ban đêm nhưng vẫn nhìn thấy rõ bể bơi trước nhà rất đẹp và rộng. Phòng khách xa hoa với những nội thất đắt tiền theo phong cách châu Âu được bày biện một cách đẹp mắt. Ai tinh ý sẽ nhận ra ngay chủ nhân ngôi nhà này là người có mắt thẩm mỹ cao. Từng chi tiết nhỏ, từng vật dụng trang trí được chọn lọc kỹ càng và hầu hết được làm thủ công một cách tinh xảo. Có cả những món đồ được mua ở những buổi đấu giá. Tất cả được trang trí trên phông nền màu trắng xanh trang nhã mà không kém phần sang trọng.

Lối cầu thang dẫn lên tầng trên cũng được chạm trổ cầu kỳ như cung điện của bậc vương quyền quý tộc. Lên được nửa cầu thang, Long quay lại hỏi người quản gia lớn tuổi nhất trong nhà:

“Mẹ cháu đâu? Mẹ có hỏi gì cháu không?”

Ánh mắt cậu như đang mong chờ câu trả lời của người quản gia từng phút giây.

“Mẹ cậu đi công tác ở Singapore rồi, ngày kia mới về. Dạo này bà chủ bận rộn lắm nên cậu cũng đừng buồn nhé.”

Giọng người quản gia âm trầm vang lên rõ ràng và dứt khoát.

“Mẹ có bao giờ quan tâm đến cháu đâu. Cháu lớn rồi mà cháu tự lo được cho mình. Chú cũng nghỉ sớm đi.”

Cậu đôi chút thất vọng khi nghe những gì ngu quản gia vừa nói. Đây cũng chính là câu mà cậu vẫn thường nghe mỗi ngày. Dẫu vậy cậu vẫn không thể giấu đi nỗi thất vọng. Nét mặt rạng ngời bỗng trầm xuống khi nỗi buồn vừa lướt qua.

Cậu lên phòng ngã lưng xuống giường. Trần nhà rộng, cao vời và trống rỗng. Cao đến tít tắp không có điểm dừng như cuộc đời cậu vậy. Rồi chẳng biết sẽ đi về đâu?

Ngâm mình trong nước ấm là thói quen của cậu mỗi khi về nhà. Dòng nước từ từ ướt khắp người giúp cậu thư giãn. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu phải một mình trong ngôi nhà rộng nhưng trống trải và lạnh lẽo kể từ khi cậu lên bảy. Ba mẹ thường xuyên vắng nhà rồi cãi nhau và giờ thì ba đã dọn ra ngoài và thành lập công ty riêng. Mẹ luôn bận rộn với công việc. Chỉ có cậu một mình gặm nhấm nỗi cô đơn bao vây ngôi biệt thự xa hoa này. Không biết người xây dựng nó có mong ước gì nhưng chắc tình hình hiện tại không phải là điều họ mong muốn. Ấm áp đó là điều mà cậu ao ước nhưng từ lâu nó đã không tồn tại trong ngôi nhà này. Ở đây chỉ có sự hờ hững, áp đặt và cô đơn. Một tâm hồn cô đơn sống trong một ngôi nhà cô đơn thì không phải hai lần cô đơn mà là một bầu trời cô đơn.

Lấy chiếc áo choàng qua người rồi bước ra khỏi phòng tắm. Cậu đi thẳng đến chiếc bàn học và ngồi xuống ghế. Cậu lau khô những giọt nước còn vương lại trên tóc. Hình ảnh của Thu đang ẩn nấp trong tâm trí bỗng hiện ra rõ ràng.

Nụ cười tuyệt đẹp của cô là điều đầu tiên cậu ghi nhớ. Dù lần nào gặp nhau họ cũng cãi nhau nhưng thỉnh thoảng cô vẫn trao cậu nụ cười duyên dáng khi cậu bất ngờ làm cô vui dù rằng rất hiếm hoi. Đôi mắt to tròn ẩn dưới bờ mi cong vút như mây trời mùa thu ngây thơ và trong sáng. Gương mặt trái xoan thanh tú khắc khoải trong cậu bóng dáng một cô gái xinh xắn, yêu kiều và lạc quan. Làm sao cậu có thể gạt ra khỏi suy nghĩ khi những hình ảnh ấy cứ hiện hữu trong tâm trí mãi không thôi.

Tựa người ra hẳn phía sau, Long đang suy nghĩ về những điều mà trước đây cậu cho rằng hoang phí - suy nghĩ về một cô gái. Ở bên ngoài cửa sổ cảnh vật thật yên ắng. Chiếc rèm cửa thỉnh thoảng dao động nhẹ vì một cơn gió tinh nghịch mới lùa vào. Bài hát mang phong cách acoustic nhẹ nhàng ngân vang bỗng hay hơn bình thường có lẽ vì rất hợp với tâm trạng của cậu lúc này. Cuộc sống của cậu lúc nào cũng có người đón kẻ đưa, cần gì có đó. Có lẽ vì thế hôm nay đưa Thu về đã khiến cậu tìm thấy điều mới mẻ trong cuộc sống của mình. Thu như một cơn gió biển trong lành thổi vào tâm hồn cô đơn của cậu những niềm vui kéo cậu quay về đúng độ tuổi thật của mình. Cậu đang tự mỉm cười với chính mình nhưng không vì lý do gì cả. Không biết trước đây đã bao giờ cậu như vậy chưa? Nhưng cậu bây giờ thật lạ, thật kỳ bí như thể chẳng còn là chính cậu.

Hôm nay đã là thứ sáu. Ngày cuối tuần mới đang đến gần. Cảm giác như kim đồng hồ đang chạy nhanh hơn. Những dự định cho ngày cuối tuần lần lượt hiện ra. Quá trời dự định nhưng chỉ hai ngày cuối tuần. Thời gian thật là tàn nhẫn với những người ít ngày nghỉ như Thu. Tuần này cô không đi làm thêm nên mới rảnh cả ngày. Cô nhờ Long chiều thứ bảy chỉ lại cho cô bài quyền số một để chuẩn bị cho kỳ thi lên đai vào tuần sau. Long vui vẻ nhận lời nên Thu cũng thấy rất vui. Vậy là thứ bảy đã có kế hoạch.

Bốn giờ chiều nắng bắt đầu buông màu hoàng hôn. Màu vàng cuối thu hơi u buồn bởi vì mùa đông đã sắp tới. Ông mặt trời đã chạy về hướng tây và nụ cười của ông cũng tắt dần. Một vài tia nắng yếu ớt lướt qua gương mặt tươi tắn của Thu làm nổi bật ánh mắt ngây thơ và nụ cười hiền dịu của cô. Chính điều đó đã làm bất cứ ai gặp cô lần đầu đều muốn gặp thêm lần sau. Cô thật may mắn khi được trời phú cho nét duyên thầm như thế.

Chiều tà là thời điểm tốt nhất để ra công viên vì không còn quá nắng mà lại mát mẻ. Tìm mãi rồi cũng tìm được gốc cây để dừng chân. Cả hai cùng nhau khởi động rồi bắt đầu ôn lại bài quyền. Bài quyền số một đối với Long rất đơn giản vì cậu đã lên tới đai đen nhưng đối với Thu thì hoàn toàn ngược lại. Cô hết đấm sai tay rồi lại bước sai chân. Các động tác vẫn còn rất vụng về. Và điều tồi tệ hơn nữa là khi chỉ còn một tuần nữa đến ngày thi nhưng cô vẫn chưa nhớ hết mười sáu động tác. Long phải chỉnh cho cô từng động tác và đếm từng nhịp. Ở tư thế tấn ngắn bước chân lên rồi đấm tay về phía trước, chân trước cách chân sau một bàn chân nhưng Thu cứ quên mãi. Thấy Long chỉnh sửa cho mình quá nhiều Thu rất ái ngại. Thấy vậy Long động viên cô:

“Cậu mới học nên chưa quen. Sau này học nhiều hơn, tập luyện nhiều hơn rồi sẽ quen thôi.”

“Ừ. Mình cũng nghĩ vậy.”

Thu gật đầu tán thành suy nghĩ của cậu bạn. Nét ngại ngùng vẫn còn vương đôi chút.

Sau một giờ tập luyện chăm chỉ mọi thứ cũng hòm hòm. Thu rất chú tâm vào từng lời, từng động tác chỉ dẫn của “thầy giáo” Long nên cô cũng có chút tự tin cho kỳ thi lên đai sắp tới. Nếu lần này không qua cô sẽ chẳng còn mặt mũi nào để gặp lại cậu.

“Chúng ta qua kia uống nước nhé. Hôm nay mình mời.”

Giọng nói dịu dàng và ánh mắt rạng ngời của cô khiến cậu chẳng thể từ chối. Đôi mắt sáng long lanh như biết nói cứ chú mục vào Long làm cậu cũng đôi chút ngại ngùng.

“Được thôi. Không được hối hận nha.”

Long vui vẻ nhận lời. Nụ cười ngọt ngào của cậu như hòa quyện trong nắng mùa thu làm mùa thu trở nên vàng hơn và rực hơn.

“Mình không phải là người dễ hối hận đâu.”

Thu lại cười tít mắt. Kiểu cười này như đã trở thành thương hiệu của riêng cô.

Ngồi uống nước ở các quán quen bờ biển thật sự rất thú vị. Vừa nhâm nhi ly nước vừa tận hưởng những cơn gió biển mát rượi và cả vẻ đẹp nắng chiều hoàng hôn buông trên những đợt sóng. Những bọt sóng vỡ tan trắng xóa được hoàng hôn tô điểm một chút vàng óng ánh lại càng thêm quyến rũ. Buổi chiều ở Quy Nhơn quá đỗi yên bình. Cũng chính khung cảnh sinh tình này mà đã có không ít áng văn, áng thơ ngợi ca vẻ đẹp của nó. Xuân Diệu còn tự hào vì “có mái tóc bồng bềnh như sóng biển Quy Nhơn.” Thật là khéo khi liên tưởng sóng biển với mái tóc thi sĩ. Liệu có phải vào một buổi chiều tà, Xuân Diệu cũng ngồi ở đây nhâm nhi một ly nước, cảm nhận từng cơn gió mát rượi và say mê những cơn sóng xô vào bờ rồi có những liên tưởng dễ thương đến vậy.

“Hai đứa uống gì nè?”

Giọng cô chủ quán cất lên nhỏ nhẹ.

“Cô ơi! Cho cháu một trái dừa thật ngon, thật xịn nhé.”

Không để cô chủ quán đợi lâu, Long nhanh nhảu đáp. Hôm nay, Long thật vui vì được Thu mời. Kể từ khi biết nhau đây là lần đầu tiên họ có cơ hội ngồi nói chuyện một cách “tử tế”.

“Yên tâm đi chàng trai. Dừa ở đây trái nào cũng ngon, cũng xịn hết.”

Cô chủ quán vui tính đáp lại. Rồi cô quay qua phía Thu đợi Thu trả lời.

“Cho cháu một ly nước mía.”

Thu lễ phép trả lời cô chủ quán.

“OK. Có ngay.”

Cô chủ quán nhanh nhảu tán thành.

“Sao cậu không gọi một trái dừa luôn. Cậu làm mình thấy ngại đó.”

Long tỏ vẻ ái ngại khi cô chỉ gọi một ly nước mía. Lẽ ra cậu nên để Thu gọi trước mới phải. Nhưng vì được mời, cậu vui quá nên quên mất.

“Chừng nào cậu mời mình mới uống.”

Thu hài hước trả lời. Trên đôi môi xinh xắn khẽ hiện lên hình một nụ cười dịu ngọt.

“Câu trả lời đỉnh nhất năm. Cho cậu triệu like luôn. Hihi.”

Long hào hứng với cuộc trò của chuyện hai người. Nụ cười thường trực trên môi cậu chẳng tắt bao giờ.

“Long này, cậu có hay ngắm biển vào buổi chiều không?”

Bỗng Thu nhìn xa xăm vào những con sóng xa xa. Cô trầm ngâm suy tư, ánh mắt nghĩ ngợi mông lung, mơ màng tuyệt đẹp. Một tia nắng vàng hoàng hôn khẽ động trên bờ mi cong vút như đính thêm một viên ngọc lung linh trên đôi mắt ngọc ngà ấy.

“Có nhưng không thường xuyên lắm. Vì nhà mình hơi xa biển.”

Long trả lời khi Thu còn đang mải mê suy nghĩ. Cậu khẽ nhìn về phía cô và bắt gặp khoảnh khắc tuyệt diệu khi cô đang trầm ngâm nghĩ ngợi. Cô như một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng, như vì tinh tú trên trời cao đi lạc xuống nhân gian.

“Cậu có biết khi một con sóng xô vào bờ cát thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp sau đó không?”

Thu nhìn Long và bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn mình say đắm và đôi môi khẽ cười tươi tắn.

“Mình nghĩ là nó sẽ tan ra và con sóng sau sẽ tiếp nối xô vào bờ. Quy luật đó không bao giờ ngừng lại.”

Câu trả lời của Long đã đúng với những suy nghĩ đang hiện ra trong đầu cô lúc này. Dường như cậu có khả năng tiên tri nên đọc được những điều sâu thẳm trong tâm trí cô. Ánh mắt Long vẫn chú mục vào cô bạn không rời. Ánh nhìn ấy càng lúc càng gần hơn như thể sợ cô chạy mất.

“Đúng rồi. Nhưng khoảng cách giữa hai con sóng liên tiếp luôn là một khoảng lặng bình yên đến lạ kỳ.”

Thu khẽ gật đầu tán thành ý kiến của Long. Cô không hiểu tại sao cậu cũng có cùng suy nghĩ với cô. Và dường như rất hiếm khi chuyện này xảy ra. Rồi đột nhiên quay về phía Long. Bị bắt gặp bất ngờ, Long quay đi hướng ánh nhìn về khoảng không gian ngoài khơi xa.

Mặt biển trước khi có sóng thần xảy ra bao giờ cũng trong xanh và rất đẹp. Đôi khi vẻ đẹp của nó làm người ta mê mẩn mà quên đi hiểm họa sắp ập đến dù trước đó đã được trang bị kiến thức về nó. Nghĩ đến đây chợt cậu chững lại. Đã rất lâu rồi ba mẹ cậu không cãi nhau dù vụ ly hôn của họ vẫn chưa ngã ngũ. Cậu nghĩ chắc mọi thứ đã được an bài. Nhưng những con sóng chiều nay đã nhắc nhở có thể biến cố lớn sẽ xảy ra cho gia đình cậu sau khoảng thời gian yên bình đó. Sóng biển tự nhiên cũng giống như sóng gió cuộc đời. Lúc ta tưởng chừng bình yên nhất cũng là lúc một con sóng rất lớn đang được hình thành và sắp xô vào bờ. Biết làm thế nào được cuộc đời luôn có những quy luật của riêng nó chẳng thể đổi dời. Để tồn tại ta chỉ có thể thay đổi bản thân để thích nghi và nỗ lực hết mình để sống sót đến cuối cùng.

“Cậu nghĩ gì mà thừ người ra thế?”

Thu cất giọng khi thấy Long im lặng một hồi lâu. Ánh mắt của cậu lại nhìn xa xăm vào những con sóng mà Thu vừa có dịp ghé thăm.

“Không có gì. Mà sao tự nhiên lại hỏi mấy câu đó? Định viết truyện ngôn tình hả?”

Long giật mình khi nghe Thu hỏi. Dòng suy nghĩ bị cắt ngang nhưng vẫn còn trong tâm trí. Đó cũng chính là nỗi bận tâm lớn nhất của cậu lúc này.

“Ừ. Hay là mình cũng viết một cuốn nhỉ?”

Thu hí hửng trước gợi ý của Long. Cô chú mục vào Long để xem phản ứng của cậu.

“Vậy mình làm soái ca ngôn tình của cậu được không?”

Long cúi người về phía trước gần với Thu hơn. Cậu tò mò không biết cô đang nghĩ gì. Cậu cười thật tươi và đầy thiện cảm.

“Khi nào đạt tiêu chuẩn thì nói lại với mình nhé.”

Thu đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc lạ thường. Cô khẽ mỉm cười vì mới làm Long hụt hẫng. Nhìn sắc mặt Long lúc này cô không nhịn được cười.

“Cậu cũng khó tính ghê.”

Sau phút hụt hẫng ban đầu, trên đôi môi của Long khẽ hiện lên một nụ cười dịu ngọt.

“Long này, tại sao cậu lại học Taekwondo mà không học võ cổ truyền?”

Thu chuyển được tài để tiếp tục cuộc trò chuyện với Long. Nếu không chắc có lẽ họ chỉ biết nhìn nhau.

“Đơn giản vì mình thần tượng một ngôi sao phim hành động của Hàn Quốc, siêu đẹp trai, siêu tài năng. Khi thần tượng một ai đó trong một vài năm sắp tới bạn sẽ trở thành một người giống y như người đó vậy.”

“Còn cậu tại sao lại học Taekwondo? Chắc không phải thích anh chàng siêu đẹp trai, siêu tài năng nào đó ở lớp học võ chứ? Cậu cứ nói thật đi mình nghe xong vẫn hiểu được mà.”

Long nhìn Thu rồi lại cười có ý trêu chọc cô.

“Nếu có người như vậy thật thì mình đã học sớm hơn rồi.”

“Coi bộ cũng mê trai quá ha.”

Long lại chế giễu cô lần nữa. Những lúc như vậy cậu rất vui nhưng cậu chẳng có ác ý gì cả. Đơn giản chỉ vì nhìn Thu lúc giận dỗi mới dễ thương làm sao.

Đúng như dự đoán của Long, Thu giận ngay khi nghe xong câu trêu đùa của cậu.

“Hay chúng ta về đi. Trời tối rồi mặt biển giờ đã chẳng thấy rõ nữa rồi.”

Thu nhắc khéo Long khi trời đã tối sầm lại. Cả thành phố lên đèn lung linh. Ánh sáng đa sắc hòa quyện vào nhau.

Long dường như quên đi cả ngày tháng khi trò chuyện cùng Thu. Thời gian trôi qua lúc nào cậu không hề hay biết. Cả thành phố đã sáng đèn nhưng cậu vẫn chẳng bận tâm gì. Có lẽ vì cậu ít nói chuyện, ít đi chơi nên tất cả những gì cậu đang làm đều là lần đầu. Mà cái gì lần đầu cũng thường hay, thường mới mẻ.

“Cô ơi tính tiền cho cháu đi ạ.”

Cô chủ quán nghe thấy liền chạy lại.

“Của cháu tất cả là hai mươi chín nghìn.”

“Bao nhiêu ạ?”

Thu hỏi lại lần nữa vì dường như cô vẫn chưa nghe rõ.

“Hai mươi chín nghìn đó cháu.”

“Để lát cháu đem lại cho cô.”

Thu đáp lại với vẻ mặt ái ngại và bẽn lẽn. Khi cô chủ quán đi rồi Thu khẽ lấy ví ra đếm lại số tiền mình đang có. Từ nãy đến giờ Long vẫn đang theo dõi nhất cử nhất động của cô mà cô không hề hay biết.

Thu nhẩm tính số tiền trong ví:

“Hai mươi, hai lăm, hai bảy,...”

“Hai chín nghìn rưỡi.”

Giọng của Long vang lên rõ to bên tai làm Thu giật mình.

“Cậu làm gì thế?”

Thu quay lại hỏi.

“Mình tưởng phải ở lại rửa ly rồi chứ. Mình sợ hết hồn à.”

Long mỉm cười.

“Đừng trêu mình. Lần sau không được gọi trái dừa nữa nghe chưa.”

Thu nói một cách chống chế cho mọi chuyện qua nhanh. Rồi cô đi trả tiền cho cô chủ quán.

Cô không quay lưng lại nhưng chắc chắn Long đang cười nhạo cô. Nhưng cũng may là còn đủ tiền để trả nếu không thì còn mất mặt hơn nữa. Lần sau nếu phải mời cô sẽ quy định luôn là phải uống nước mía để tránh những tai nạn như hôm nay. Thu nghĩ vậy nhưng chưa chắc đã dám thực hiện.

“Xe của cậu đâu?”

Thu hỏi khi thấy Long đứng đó mà không đi lấy xe.

“Mình không đi xe. Vì nếu đi xe mình sẽ không có cơ hội đưa cậu về.”

Long như mong muốn được đưa Thu về như hôm trước. Chút ngại ngùng vừa lướt qua trên gương mặt cậu.

“Vậy cậu về bằng gì chứ? Đi xe buýt hả?”

Thu lảng sang chuyện khác và không để ý đến ẩn ý của Long.

“Ừ.”

Long đáp hờ hững.

“Thôi mình về trước nhé. Hôm nay vẫn còn sớm không cần đưa về đâu.”

Thu vẫy tay chào tạm biệt rồi đạp xe đi. Dù đã đi được một đoạn, Thu vẫn nghe giọng của Long nói với theo:

“Cảm ơn trái dừa của cậu! Lần sau mình mời cậu uống nước dừa nhé.”

Bây giờ cứ mỗi lần nghe đến trái dừa, nước dừa hay bất cứ cái gì liên quan đến dừa là cô lại nhớ chuyện cũ. Và cũng từ đó cô rất ghét dừa. Bạn bè cứ hỏi:

“Sao cậu không uống nước dừa cho đẹp da?”

Cô chỉ cười rồi đáp lại một câu gọn lỏm:

“Quê mình nhiều dừa lắm, ngày nào cũng uống nên mình chán rồi. Giờ mình chỉ thích nước mía thôi.”

Chính vì lý do này mà mọi người ai cũng gọi Thu là “trùm nước mía”, trong đó có cả Long.

Tạm biệt Thu, Long quay trở về với ngôi biệt thự cầu kỳ, xa hoa của mình. Ở nơi đó, người ta sẵn sàng phục vụ cậu tất cả những gì cậu cần. Nhưng cái cậu cần nhất lại không có. Bước chân trở về sao nghe mỏi mệt quá. Có một ngôi nhà nhưng chẳng muốn trở về thực sự là một nỗi đau. Nếu nỗi đau ngày một lớn hơn thì chẳng ai có thể đoán trước điều tồi tệ gì sẽ xảy ra tiếp theo.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx