sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Anh, Em và hồi ức của chúng ta - Chương 12 - 13

Chương 12: FictionCâu chuyện của chúng ta là một cuốn tiểu thuyết còn dang dở, hãy viết nốt!​

Anh đối với cái cô Hân gì đó chỉ là lòng thương hại.Khoanh hai tay trước ngực, Chấn Phong tựa lưng vào gốc cây to đầy bóng râm. Đôi mắt thanh tao nhẹ nhàng khép hờ, bình tâm ngẫm nghĩ những lời đã từng nói ra và những câu đã từng nghe thấy được. Nghe tiếng bước chân đến gần, Chấn Phong điềm tĩnh hé mắt nhìn người vừa xuất hiện. Mỗi một đêm anh trải qua trong cuộc sống này đều có những ý nghĩa nhất định kể từ khi cô gái anh cần tìm đã xuất hiện và bước chân vào con tim anh, khoảnh khắc chuyển giao từ ngày này sang ngày khác chính là quyển sổ kí ức quí báu mà anh chọn cách lưu giữ trong trí nhớ. Đêm qua là trang buồn nhất trong sổ cất giấu kí ức, là phút giây đầu tiên xảy ra xung đột trong khoảng thời gian quen nhau. Chấn Phong đã dành rất nhiều thời gian mà đáng ra anh phải dùng nó để cho việc ngủ để suy nghĩ về cuộc tranh cãi trời cao cố tình sắp đặt. Chuyện giận nhau vốn là chuyện nên xảy ra đối với những cặp đôi yêu nhau trên thế gian này, càng giận thì lại càng cảm thấy bản thân chưa thấu hiểu nhiều về đối phương, càng cảm thấy không thấu hiểu thì lại càng tìm cách để tìm hiểu. Phải trải qua bão tố con người mới trở nên mạnh mẽ.Phải trải qua khổ đau con người mới trân trọng những hạnh phúc.Và…Qua càng nhiều thử thách thì tình yêu càng hiện rõ.Hân à…Lần này…Anh đã biết…Anh và em…Tuyệt đối không phải xuất phát từ sự thương hại!Đối với Di Hân, Chấn Phong không dám chắc chắn anh đã hiểu cô đến 100%. Nhưng có một điều anh dám bảo đảm, 98% là con số anh đã hiểu cô, 90% là con số anh đã hiểu chính bản thân mình.Tươi cười nhìn Chấn Phong, Tường Vi hớn hở:- Phong, anh tìm em có chuyện gì vậy?- Mục đích của cô rốt cuộc là gì?Thái độ xa lạ.Thanh âm ghét bỏ.Ánh nhìn phẫn nộ.Ngơ ngác nhìn Chấn Phong, Tường Vi khó nhọc cất lời:- Anh nói gì vậy?Chấn Phong chưa khi nào thay đổi thái độ với cô, cũng chưa từng sử dụng thanh âm như thế để bắt chuyện cùng cô, và không bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt muốn giết người đến vậy. Người này là Chấn Phong của cô hay chỉ là một người có gương mặt giống hệt với Chấn Phong của cô, những gì cô vì anh mà làm anh mãi mãi cũng không thể nào biết được, muốn giữ lại tình yêu của chính mình cũng là một cái sai hay sao?Bước đến trước mặt Tường Vi, Chấn Phong gắt:- Đừng giả bộ là mình không biết.Ngước nhìn Chấn Phong, Tường Vi bật cười.Em…Đã quên mất…Rằng…Mọi thứ em làm…Vì anh…Vì chúng ta…Đối với anh…Thì…Đều là vô nghĩa…Phong, suốt cuộc đời này, người em yêu, chỉ có anh!Con người của em rất thích sự rõ ràng, những thứ vốn là của em rồi chắc chắn sẽ trở về tay em, những thứ ước định đã thuộc về em khi bị vụt mất em nhất định sẽ giành lại bằng mọi giá. Cả đời này em không cần bất cứ cái gì, nếu vắng anh trong cuộc đời em thì mọi cái em hiện có đều trở nên trống rỗng đến vô vị.- Em đến gặp cô ta chỉ để nói những gì nên nói. Cô ta vốn dĩ là kẻ phá hoại tình cảm giữa anh và em, nếu như cô ta không xuất hiện thì anh và em đã hạnh phúc bên nhau. Lòng thương hại mà anh dành cho cô ta bấy nhiêu là đủ rồi, anh không cần phải buộc mình trở thành thần bảo hộ cho cuộc đời của cô ta nữa. Không phải anh trước giờ không thích xen vào chuyện của người khác sao, vì cái gì mà anh phải suốt ngày làm người giải rối cho những người không liên quan chứ? Người luôn bên cạnh anh là em, không phải cô gái kia. - Nói xong chưa?- …Khẽ xoay người, Chấn Phong nhếch môi:- Mục đích tôi hẹn cô ra đây, chính là để cô nói hết những gì cần nói.- Ý anh là sao?- Tôi, rất hối hận. – Dừng lại một lúc, Chấn Phong lãnh đạm nói tiếp – Vì đã quen biết người như cô. Tôi đã từng xem cô là một người bạn tốt, nhưng không ngờ con người của cô ở trước mặt tôi và sau lưng tôi lại khác nhau đến như vậy! Là cô tự chặt đứt sợi dây tình bạn tôi dành cho cô, cũng là cô tự chặt đứt sự quen biết giữa hai chúng ta. Nước mắt không biết từ đâu chui ra làm nhòe mi mắt, Tường Vi cố gắng để mình không nấc nghẹn đi đến đối diện Chấn Phong. Cánh tay run rẩy nắm lấy bàn tay anh, dùng hết sức lực của bản thân mà giữ lại thật chặt. Nghĩ rằng để vụt mất bàn tay này thì suốt cuộc đời cũng chẳng cách nào tìm được bàn tay khác y như bàn tay đã níu, tình yêu chưa hình thành nhưng rồi vẫn sẽ hình thành, vì đó là duyên phận.- Em xin lỗi!Gỡ cánh tay của Tường Vi ra, Chấn Phong hờ hững cất lời:- Người cô nên xin lỗi, không phải là tôi.Cười cay đắng, Tường Vi đưa tay nhanh chóng lau đi những giọt nước mắt còn vương nơi khóe mi. Cô đúng là đứa con gái ngốc nghếch nhất trên thế gian này, hết lòng hết dạ vì một người mãi mãi chẳng chịu để mắt đến mình dù một khoảng khắc thôi, cuối cùng kết quả nhận lại sau việc dày công gieo hạt lại là cây xương rồng đầy gai nhọn. Cố vun vén tình cảm kia với hy vọng sẽ có ngày được nhận lại hạnh phúc viên mãn đáng lý sẽ thuộc về tay cô, vì quá tập trung vào đích đến nên cô vô tình quên mất những chướng ngại vật phải xuất hiện trên đường đi, bỏ qua mối đe dọa của chúng. Cô đã không có được anh thì cũng đừng ai mong sẽ chiếm trọn anh, hoa tường vi là phải nương theo ngọn gió mạnh mẽ đầy ấm áp sánh vai nhau đến trọn đời.- Anh luôn nói phải tìm cho bằng được tình yêu đích thực, nhưng khi tình yêu đích thực xuất hiện trước mặt anh thì anh lại phớt lờ. Suy cho cùng, anh cũng không hiểu như thế nào mới là tình yêu đích thực, không hiểu như thế nào mới là vì một người mà hi sinh bất chấp tất cả. Nghe xong lời nói của Tường Vi, Chấn Phong điềm đạm:- Có những thứ không phải dùng để hiểu, chỉ dùng để cảm nhận. - Vậy anh nói đi, em đối với anh là gì? Em yêu anh!Đó là sự thật!Tình yêu này em đã lún sâu đến độ chẳng thể tự mình bước chân ra khỏi nó, chỉ có thể day dứt cùng nó mãi mãi đến suốt đời. Em từng khẳng định anh có thứ để bảo vệ thì em cũng có thứ phải bảo vệ, và thứ em nhất định bảo vệ đó chính là tình yêu mà em dành cho anh trong suốt thời gian qua. Anh biết không, nếu anh không thuộc về em thì em vẫn tình nguyện thuộc về anh, nếu anh hạnh phúc bên người khác không phải em thì em kiên quyết tước đoạt quyền hạnh phúc của anh. Hai chúng ta nếu không cùng nhau được hạnh phúc trọn vẹn thì hãy để cả hai cùng nhau thưởng thức sự giày vò của những cơn đau xuyên thấu tâm can, sống đã không yêu được nhau thì hãy cùng nhau xuống địa ngục tiếp tục cuộc yêu trường tồn kia.Lắc đầu, Chấn Phong khẽ:- Tình yêu, là sự xuất phát từ hai phía. Vi, anh không đáng để em vì anh vứt bỏ cả thanh xuân để chạy theo phía sau anh, càng không đáng để em vì anh đánh mất những chàng trai tốt đang chờ em ở ngoài kia. Nhoẻn miệng cười, Tường Vi âu yếm nhìn Chấn Phong:- Em yêu anh!Em biết anh xứng đáng mà.- Em như vậy chỉ tự làm mình tổn thương, có biết không?- Phong, tại sao anh lại nghĩ mình yêu cô gái kia?- Vì… cô ấy xứng đáng để anh yêu!Giọng nói trầm ấm của Chấn Phong khi nói đến người con gái khác liền khiến cho Tường Vi cảm thấy ganh ghét tột cùng, đến mức muốn sử dụng sự dịu dàng làm anh thay đổi ý định về việc lựa chọn người đi cùng quãng đường phía trước cũng bay mất. Giương cặp mắt bất mãn nhìn Chấn Phong, Tường Vi đay nghiến:- Ý anh là em không xứng đáng nhận được tình yêu của anh ư?- Anh không phải người sẽ mang lại hạnh phúc cho em, em rồi sẽ tìm được một chàng trai yêu em thật lòng, vì em mà làm mọi thứ. Sau này em cũng đừng đến làm phiền cô ấy nữa, nếu có muốn trút giận thì cứ việc tìm anh là được. – Đưa mắt nhìn sang Tường Vi một lúc lâu, Chấn Phong mới tiếp tục – Chúng ta… vẫn sẽ là bạn! Xoay người đi, Tường Vi dõng dạc tuyên bố:- Được, là do anh nói. Sau này, người em tìm sẽ là anh!Anh biết không…Phong…Em không muốn làm bạn với anh…Thật đó!Cho nên…Em sẽ không hối hận…Vì…Quyết định đã đưa ra.* * *Bệnh viện Gia Đoàn.Lang thang trong khoảng sân trống đầy cây xanh, Di Hân cứ như thế bước đi mà chẳng thiết nghĩ phải dừng lại tìm một chỗ ngồi nghỉ chân. Vì chuyện xảy ra của ngày hôm qua mà cô và Hữu Thiên đã không nói chuyện với nhau gần sáu tiếng đồng hồ, ở lại quán cũng chẳng có ích gì cho nên mới quyết định ra ngoài thư giãn. Kết quả chẳng biết tại sao cô lại đi đến chỗ làm việc của Gia Huy như muốn tìm kiếm một người bạn để trút nỗi phiền muộn đang hoành hành trong lòng, đến rồi mới biết anh đang bận giải quyết một ca phẫu thuật gấp. Nhầm mục đích giết thời gian trong lúc chờ đợi Gia Huy, Di Hân đành lủi thủi một mình dạo quanh khuôn viên bệnh viện. Chuỗi hạt đó không chỗ nào bán đâu, cái đó phải tự tay xỏ từng hạt từng hạt vào sợi dây mảnh để tạo thành một chuỗi vừa tay. Những cái hạt đó thường được bày bán ở rất nhiều cửa hiệu ven đường ở một vài quốc gia, mỗi loại hạt thường mang một ý nghĩa khác nhau. Chuỗi hạt mà Chấn Phong tặng cho bà có một ý nghĩ rất hay, đó là “Suốt đời này, người anh yêu, chỉ có em!”Chợt, trong đầu Di Hân hiện rõ mồn một nét mặt thực sự nổi cáu của Hữu Thiên và những lời anh từng nói. Thanh âm vang vọng của Hữu Thiên không ngừng lặp đi lặp lại trong tiềm thức, khiến cô có muốn cũng không cách nào bắt tai ngừng nghe những câu nói cứ phát ra trong đầu. Những mâu thuẫn thì rất khó để dung hòa cùng nhau, nhưng mà lời giải thích của Hữu Thiên về món quà đầy ý nghĩa Chấn Phong đã tặng cho cô cùng với những câu nói kiên định của cô gái tên Tường Vi về mối quan hệ giữa cô ta và Chấn Phong khi kết hợp với nhau đã tạo ra một chuỗi sự việc hoàn toàn dung hòa. Tất cả đều là xuất phát từ lòng thương hại của một anh chàng giàu tình cảm dành cho một cô gái đáng thương thiếu thốn tình yêu.Hít thở sâu, Di Hân sút mạnh vào viên sỏi nhỏ.Mày bị ngốc à?Tự mắng mình, Di Hân chọn đại một cái ghế đá trước mặt để ngồi xuống.Lời giải thích của Hữu Thiên về món quà là sự thật, bởi lẽ Di Hân tuyệt đối tin tưởng người bạn rất thân này. Bây giờ, đột nhiên cảm thấy cực kì hối hận vì tối hôm qua đã nói ra lời không đáng nói khiến cho Chấn Phong đau lòng. Xâu chuỗi vô cùng quí giá mà anh gạt cô rằng đã đi qua rất nhiều cửa hàng mới mua được thì ra là do chính tay anh tự mình xỏ từng hạt từng hạt qua sợi dây mảnh để tạo thành. Cô thật chẳng ra làm sao khi mà không tin tưởng anh chỉ vì nghe lời người khác, cùng anh giằng co đến mức khiến chuỗi hạt vì chịu lực đưa đẩy mà đứt hẳn. Có phải anh đang rất ghét em không? Tự đánh vào đầu mình, Di Hân mím môi ủ dột.Về cô gái tên Tường Vi kia, Di Hân hoàn toàn không biết gì cô ta cả. Ấy vậy mà lời nói của cô gái đó có tác động vô cùng mãnh liệt đến tinh thần Di Hân, đưa thủy triều trong lòng cô từ thấp đến cao một cách điêu luyện và nhanh chóng. Cô đúng là hết thuốc chữa nên mới vì nỗi đau nhất thời cùng với lòng tự trọng cao ngất mà đâm ra tức giận khi trông thấy Chấn Phong xuất hiện. Cơn giận được dồn nén như hòa vào cái lạnh thấu xương của màn đêm, đem ngôn từ gai góc tiến thẳng vào trái tim của anh, không hề nghĩ đến nỗi đau khi anh tận tai nghe thấy những lời cô thốt ra.Phong, em xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh!- Chị Hân!Vừa trông thấy Di Hân, Linh hớn hở gọi to như sợ cô không nghe thấy rồi mau chân chạy thẳng đến chỗ cô đang ngồi. Chống tay xuống gối thở dốc, Linh vui vẻ nhìn chằm chằm Di Hân như muốn nhìn thấu tâm tư của cô. - Chị tìm anh của em hả?- Chị…- Chắc anh ấy vui lắm khi biết chị tìm anh ấy! – Đột nhiên điện thoại bất ngờ vang lên inh ỏi, Linh chẳng thèm lấy ra xem, lập tức nói – Thôi chết, em còn phải mang đồ qua cho chàng thực tập sinh ngây thơ. Bật mí cho chị nhé, anh chàng thực tập sinh ngây thơ chính là đối tượng mới của em đó. Một người rất đáng yêu, khác hẳn những tên em đã từng quen biết. Hừm, quyển tiểu thuyết về cuộc đời em xem ra cũng khá dài và xúc tích, em đang đắn đo không biết có nên viết luôn cái kết luôn hay không nữa? Mà em phải đi trước cái đã, hẹn chị lần sau nói chuyện tiếp. Cái kết của mỗi con người là do Thượng Đế quyết định.Còn cái kết của tiểu thuyết là do tác giả quyết định.Nhưng…Sẽ thế nào…Nếu như…Chúng ta chính là tác giả của quyển tiểu thuyết về cuộc đời chúng ta?Còn…Cái kết…Của tình yêu…Bên trong tiểu thuyết ấy…Ra sao đây?Trước khi Linh chạy đi, Di Hân đột nhiên lên tiếng:- Linh, vậy chuyện gì sẽ xảy ra khi tiểu thuyết của em kết thúc?Ngay lúc đặt chân lên bậc thang, Linh mỉm cười quay lại, dùng sức nói lớn:- Em sẽ viết phần tiếp theo, cuộc sống trong hôn nhân.

* * *

Chương 13: Người Yêu Cũ Có Người Yêu MớiMất em rồi, còn điều gì đáng để anh quan tâm nữa?​

Trong một quán café ven đường, Chấn Nam chậm rãi nhấp một ngụm café thơm ngon rồi tận hưởng vị đắng đang tràn xuống cổ họng. Bắt chéo chân khoan khoái, ông đưa mắt ngắm nhìn hàng xe lưu thông thưa thớt ngoài cái nắng gay gắt. Những thanh âm du dương truyền đến từ chiếc loa phát nhạc cỡ vừa xâm nhập vào hệ thần kinh, giúp trí não co duỗi thật thoải mái. Mất khoảng vài phút tịnh tâm, Chấn Nam lúc này mới quay sang người bên cạnh và nói:- Thằng Phong không yêu cháu, cháu biết chứ?Bạn không thể nào biết được bản thân yêu người đó như thế nào cho đến khi người đó vô tâm nói rằng đã yêu một người khác…Lời nói tuy không do người thương nói ra nhưng cũng đủ có sức công phá mãnh liệt đối với một trái tim vừa hứng chịu ngôn từ gây tổn thương trước đó. Thời gian như một con rùa chậm chạp quay lại thời điểm của buổi tối nọ, giọng nói thân quen của Chấn Phong cũng như chú rùa con mà bắt nhịp cùng thời gian, rời rạc ghép lại rồi chạy ào vào suy nghĩ của Di Hân. Cô không dám khẳng định cái câu “Phải, là tôi thương hại em!” hình thành do sự tức giận tuôn trào hay do chính anh từ lâu đã muốn thốt ra những từ ngữ khiến cô đau lòng đó.Hẫng một nhịp đau, Di Hân chua xót mỉm cười.- Bác thường cử nó đi công tác xa, lý do có lẽ cháu cũng đã hiểu!Bạn cũng không thể nào biết được bản thân quan tâm người đó ra sao cho đến khi người đó đột ngột biến mất khỏi tầm mắt của bạn, không một lý do…Chấn Phong đi công tác là vì công việc, Di Hân hoàn toàn thấu hiểu và chẳng bao giờ quá quan tâm đến lý do khiến anh phải thường xuyên đi công tác đến như vậy. Nhưng mà bây giờ, cô rốt cuộc đã hiểu vì sao anh và cô lại có rất ít thời gian ở bên nhau khi những chuyến đi cứ không hẹn trước mà kéo đến. Gia đình anh vì không muốn cho anh qua lại với người như cô nên đã nhiều lần tìm cách chia rẽ, nghĩ rằng khoảng cách địa lý sẽ làm thuyên giảm tình cảm giữa cả hai. Ngược chiều Trái Đất, cảm xúc giữa hai nhịp tim dung hòa tự dưng chẳng có lý do xa rời, trái lại luôn tin tưởng chờ đợi để được gặp mặt đối phương. Một tia sáng lóe lên, Di Hân bất ngờ ngẩn người.- Thằng Phong và Tường Vi sẽ cưới nhau, cháu biết điều đó chưa?Bạn không thể nào biết được bản thân ích kỉ như thế nào cho đến khi trông thấy người đó tay trong tay cùng một người khác…Tường Vi chính là cô gái đó, giờ thì Di Hân đã dám chắc chắn về sự xuất hiện của Tường Vi ở trước mặt cô. Người mà Di Hân quan tâm chính là Chấn Phong, không phải cô gái kia hay bất kỳ một ai khác. Nếu cô thực sự đã tin tưởng anh, thì những lời nói không bằng chứng của những người không liên quan đến mối quan hệ giữa cô và anh hoàn toàn trở nên vô dụng. Sự thật chứng minh rằng cô chưa hề đặt hết niềm tin vào anh, cho nên khi đó mới nghe theo những gì Tường Vi đã nói để rồi tự mình đau lòng, tự mình oán trách anh, tự mình căm phẫn. Khẽ cuối đầu, Di Hân buông lơi sự mách bảo của con tim.- Bác chỉ muốn hỏi cháu, cháu thật sự biết được gì về thằng Phong?Bạn cũng không thể nào biết được bản thân đau đớn ra sao cho đến khi con tim bạn chỉ chứa đầy hình ảnh của người đó dù cả hai đã là người dưng ngược lối…Ngẩng đầu, Di Hân nhoẻn miệng cười:- Phong chắc chắn đã đọc rất nhiều sách, đối với cháu, anh ấy là một người trưởng thành từng trải. Mỗi khi gặp bế tắc hay khó khăn trong cuộc sống, lúc cháu cần nhất lời khuyên bảo đúng đắn, anh ấy là người đầu tiên cháu nghĩ đến và cũng là người đã dạy cho cháu rất nhiều bài học bổ ích và ý nghĩa. Cháu thường chẳng bao giờ cãi lại nổi với lời nói của Phong, cho nên đành im lặng, cũng vì thế cháu mới có thể nghe thêm những câu triết lý thật sự sâu sắc và vài câu nói vô cùng bá đạo. Cháu nghĩ mình mắc nợ anh ấy, anh ấy đã giúp cháu rất nhiều còn cháu thì chẳng giúp được gì cho anh cả. – Dừng lại một chút, Di Hân bất chợt thích thú – Bác biết không, Phong rất thích uống café không đường. Có một lần cháu rất giận vì anh ấy không chịu ăn cơm đúng giờ, hôm đó cháu cố tình mua thức ăn mang đến cho Phong cùng với một ly café tự pha chế. Cháu đã từng nghĩ Phong ghét vị đắng của café nên không hề bỏ đường vào ly café đó, cứ tưởng anh ấy sẽ nhăn nhó và quăng đi, ai ngờ còn cười và khen ngợi cháu. Giữ nguyên nét mặt bình thản, Chấn Nam thúc giục:- Còn gì nữa không?- Phong rất thích ăn mì gói, loại mì nào anh ấy cũng muốn ăn thử. Kinh ngạc nhìn Di Hân, Chấn Nam khẽ:- Tại sao cháu biết?- Phong đã nói với cháu và bắt cháu nấu mì mỗi khi anh ấy thấy đói.- Vậy à?Thằng ranh con…Mắng thầm trong bụng, Chấn Nam tiếp tục hỏi Di Hân:- Còn gì nữa không? Nghĩ ngợi, Di Hân nhỏ giọng:- Phong đã tặng cháu một món quà, nhưng mà… mất rồi. Nhíu mày, Chấn Nam buộc miệng hỏi lại:- Quà?- Là một chuỗi hạt, tự xâu!Cuộc nói chuyện mà Chấn Nam nghĩ rằng sẽ là người chủ quyết, nắm chắc mọi thứ trong tầm tay đánh nhanh thắng gọn như lúc thảo luận kí kết hợp đồng, vai trò của ông từ người chủ động đã bị hoán đổi chớp nhoáng trở thành người bị động. Đan xen hai tay đặt lên bàn, ông cười:- Cháu có biết thằng Phong thích nhất là cái gì không?Cắn môi, Di Hân do dự:- Hmm, cháu có nên nói không?- …- Có lần cháu đã hỏi Phong thích cái gì để cháu chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ấy, nhưng mà câu trả lời lại là… cháu. Lần sinh nhật đó cháu không biết tặng gì cho Phong nên đã đặt một ổ bánh socola, đáng ghét là anh ấy chỉ ăn phần bánh còn kem socola thì quăng sang cho cháu giải quyết, cháu vẫn luôn nghĩ anh ấy có những sở thích thật quái dị.- Vậy, cháu biết thứ nó ghét chứ?Chớp chớp mắt nhìn Chấn Nam, Di Hân lưỡng lự:- Cái này… cháu có nên nói luôn không?- …- Phong nói, anh ấy ghét nhất… chính là cháu. Đó là ngày lễ Tình Nhân, Phong nhất quyết ăn một bữa thịnh soạn ở nhà hàng năm sao và người trả tiền là anh ấy. Bác cũng biết đó, một suất ăn ở cái nhà hàng năm sao thôi là đổi được một ngày ăn hoặc thậm chí là ba ngày ăn của những người khác. Cháu muốn giúp Phong tiết kiệm tiền cho nên đã đề nghị đi ăn ở quán vỉa hè, thế là không thèm nói chuyện với cháu cả một buổi tối.Khoảng cách xa lạ dường như tan biến.Thời gian trôi qua bao lâu cũng không còn là vấn đề.* * * - Là do anh nói nên em mới tìm anh.Kéo Chấn Phong bước vào trong Lover, Tường Vi khúc khích cất giọng. Cô đã thành công khi lừa anh rằng cô có một cuộc hẹn gặp mặt làm quen với một anh chàng có gia cảnh khá tốt, muốn anh theo cô để xem xét xem anh chàng kia có phải kẻ lừa đảo hay không. Mục đích cũng chỉ để anh đi cùng cô đến chung một nơi, cảm giác cứ như buổi hẹn hò bí mật giữa hai người vậy. Đi được nửa đường thì cô lại nói anh chàng kia vì bận công việc nên không thể đến gặp mặt được, đành hẹn lại ngày khác. Dù sao cũng đã gần đến điểm cần đến, Tường Vi cố gắng thuyết phục cho đến khi Chấn Phong đồng ý dành ra vài phút ngồi dùng nước cùng cô. Có rất nhiều cách để cảm thấy hạnh phúc, và đây chính là cách có thể khiến cô cảm thấy hạnh phúc. Chọn một bàn gần cửa sổ để dễ dàng ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài, cô đẩy Chấn Phong ngồi xuống.Đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, Chấn Phong nhíu mày nghi hoặc:- Tại sao em lại chọn quán này?- Cái quán này, chúng ta đến đây xem như là một vinh hạnh cho nó, anh nhỉ? – Chóng tay lên càm, Tường Vi tiếp tục nói – Bạn em có nói thức uống ở đây cũng không ngon cho lắm, chẳng hiểu sao quán này lại có thể tồn tại đến tận bây giờ nữa. Anh nói, nếu em dùng tiền tạo dựng một thương hiệu sang trọng bên cạnh có phải cái quán nhỏ bé chúng ta đang ngồi sẽ chính thức phá sản hay không? Nơi này chỉ dành cho những người tầm thường, người như anh với em lẽ ra phải bước chân vào một nơi quy mô hơn.- Em cố tình, đúng không?Nét mặt ngơ ngác, Tường Vi nhẹ giọng:- Em không hiểu ý của anh!Đứng phắt dậy, Chấn Phong hừ nhạt rồi bỏ đi.Bên này, khi trông thấy Chấn Phong bước vào Lover cùng một cô gái lạ thì Hữu Thiên đã cảm thấy khó chịu trong người. Ước tính khả năng xảy ra xích mích giữa Chấn Phong và Di Hân hình thành là do sự xuất hiện của kẻ phá rối kia, Hữu Thiên định bụng sẽ bước đến làm rõ vấn đề thì đã nghe một chất giọng khác vang lên phía xa. - Thiên, Hân đi đâu rồi?Khựng lại, Chấn Phong chậm rãi quay sang nơi phát ra tiếng nói.Nhìn thấy Gia Huy, Hữu Thiên ngơ ngác đáp:- Không biết.- Em gái tôi có nói Hân đến tìm tôi, nhưng mà lúc tôi giải quyết xong việc của mình thì lại không thấy cô ấy đâu cả. Tôi cứ nghĩ ngày mai cô ấy lại đến, đợi mãi không thấy nên tôi mới đến đây.Thở dài, Hữu Thiên bất lực nói:- Hai ngày rồi không ra quán.Nhíu chặt mày, Gia Huy hỏi:- Người yêu của cô ấy có biết không?Chẳng đáp lời Gia Huy, Hữu Thiên chỉ liếc mắt nhìn đến chỗ Chấn Phong. Nếu như sự quan tâm là dư thừa thì tại sao ban đầu lại tỏ rõ quan tâm, đến khi xảy ra vấn đề thì chọn lấy im lặng để duy trì thống khổ. Theo hướng nhìn chăm chăm của Hữu Thiên, Gia Huy liền phát hiện một cặp mắt đầy khó hiểu cũng đang nhìn sang hướng của anh. Tình yêu một khi đã không bền chắc, hiển nhiên sẽ có ngày biệt ly. Chỉ trách bản thân không biết cách quí trọng những gì trong tay, để khi mất đi mới thấu hiểu lựa chọn đó rốt cuộc là sai lầm hay đúng đắn. Cho tay vào túi quần, Gia Huy khẽ:- Tên đó, phải không? Gật đầu, Hữu Thiên xoay người vào trong tiếp tục làm việc. Bước đến trước mặt Chấn Phong, Gia Huy lạnh lùng cất giọng:- Nên xem lại tư cách người yêu của cậu đi, xem có xứng đáng hay là không! Nhếch môi, Chấn Phong đanh thép:- Nhưng mà, người Hân yêu, là tôi.Lắc đầu, Gia Huy hỏi:- Chắc chắn chứ?- ...- Nếu thực sự yêu cậu, hẳn Hân đã không tìm tôi khi yếu lòng. Còn nữa, cậu đã ở đâu khi mà cô ấy đang cần cậu an ủi, cần cậu ngồi xuống bên cạnh lắng nghe những điều cô ấy muốn nói ra, cần cậu để tựa vào lúc mỏi mệt? Những lúc đó, tôi là người thay cậu ở bên cạnh cô ấy. Tình yêu của cậu khiến Hân cảm thấy sợ hãi, cậu dường như không thể làm Hân hết lòng tin tưởng vào tình yêu đó. Tôi đã từng hỏi, hỏi cô ấy rằng đã có người yêu chưa. Cậu biết câu trả lời là gì không? Một thoáng do dự, trước khi Hân nói rằng mình đã có người yêu.Đi nhanh đến chắn trước Gia Huy, Chấn Phong lãnh đạm:- Nói lại lần nữa xem.Ánh mắt thách thức, Gia Huy nhấn mạnh:- Có cần thiết không?Phút tiếp theo, Chấn Phong tức giận vung nắm đấm lên.Bốp!Rầm!Xoảng!Tiếng động mạnh như thức tỉnh tâm hồn.Tiếng thủy tinh vỡ như cứa vào da thịt.Ngồi dậy giữa đóng lộn xộn, Gia Huy nhếch môi không phục. Đưa tay quệt đi vết máu ứa ra ngay khóe môi, nhanh như cắt xông vào người đối diện. Ánh mắt căm phẫn chứa đầy lửa đỏ như muốn thiêu đốt đối phương, Chấn Phong đúng lúc bổ nhào tới. Đánh qua đánh lại khiến cả hai đều mang thương tích trên người, nhưng tưởng chừng sức lực của họ là không hề thuyên giảm. Càng dùng sức thì lại càng mạnh mẽ hành động, cơn giận khi được thức tỉnh sẽ kéo theo sự gia tăng thể lực, chỉ muốn lao vào đối phương cho đến khi nào mệt thì mới dừng.Bàn ghế đổ ngày một nhiều.Thủy tinh vỡ không giới hạn.Khách hàng lần lượt thanh toán sau đó bỏ đi.Nhìn tình cảnh trước mắt, Hữu Thiên muốn không can ngăn cũng không được. - Hai người đang làm cái gì vậy hả?Bốp!Vừa bước đến, một cú đánh thô bạo nhắm thẳng ngay mặt của Hữu Thiên mà rơi xuống một cách chẳng do dự. Chẳng thể trách ai được, chỉ trách anh thật biết cách chọn thời điểm để xông pha ra chiến trường. Xoa xoa chỗ đau, Hữu Thiên lồm cồm bò dậy. Muốn đánh nhau cũng tốt, cả ba cùng đánh xem ai là kẻ chầu Diêm Vương Tinh trước. Thở hắt ra, anh toan nhào vào cuộc hỗn chiến thì bất chợt nghe ngoài cửa truyền đến một thanh âm vô cùng quen thuộc.- Đủ chưa?


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx