sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 17

“Và thế là tất cả các anh đều giả làm người?” Tôi hỏi.

Erek gật đầu. “Phải, chúng tôi sống như người. Chúng tôi đóng vai những em bé rồi lớn dần lên theo chúng. Đến lúc nào đó, hình chiếu của chúng tôi cho phép ‘chết’ và chúng tôi khởi đầu trở lại dưới dạng một em bé khác.”

“Chuyện này đã xảy ra từ bao lâu rồi?” Cassie thắc mắc.

Erek cười. “Tôi đã từng phụ xây dựng kim tự tháp.”

“Anh thiết kế mấy cái kim tự tháp ấy à?”

“Đâu có. Chúng tôi chưa bao giờ can thiệp vào công việc của loài người. Tôi chỉ sắm vai một nô lệ. Tôi phụ việc vận chuyển đá. Đó là một thử thách vì hồi đó tôi chỉ mới vừa giả làm người. Dĩ nhiên tôi phải giấu sức mạnh thực của mình. Thế giới của người Pemalite có lực trọng trường mạnh gấp bốn lần Trái Đất. Tất nhiên là chúng tôi được thiết kế để thích ứng với lực trọng trường đó, và điều này có nghĩa là chúng tôi rất khỏe nếu so với các chuẩn mực của loài người.”

“Và anh vẫn cam chịu là nô lệ sao?” Jake hỏi. “Anh có thể chiếm lấy Ai Cập, thậm chí có thể đoạt cả thế giới.”

“Chúng tôi không phải là bọn Yeerk,” Erek lạnh lùng nói. “Khi người Pemalite tạo ra chúng tôi, họ đã cài đặt để chúng tôi căm ghét bạo lực. Chúng tôi không có khả năng làm hại bất cứ sinh vật nào. Chưa một người Chee nào lấy đi mạng sống của bất cứ ai.”

Ngay lúc đó, tôi nhận ra một nhóm bốn người Chee đang tiến nhanh về phía bọn tôi.

Cả Erek cũng thấy họ. Mặt dù đã biết “khuôn mặt” của anh ta chỉ là hình chiếu, tôi vẫn cảm nhận được vẻ khó chịu của anh.

“Anh làm gì vậy?” Một người Chee gay gắt hỏi. “Anh điên rồi sao?”

Bốn người Chee bước tới và nhìn bọn tôi bằng những cặp mắt rô bốt vô hồn. “Người à? cả dân Andalite nữa? Họ làm gì ở đây? Anh đã kể gì cho họ?”

“Tất cả mọi thứ,” Erek đáp, vẻ thách thức. “Những con người và anh bạn Andalite này đang kháng cự lại bọn Yeerk. Họ chính là những kẻ có năng lực biến hình.” Giọng Erek bỗng cao lên. “Họ đang gánh vác cuộc chiến mà lẽ ra ta phải đảm đương.”

“Chúng ta là người Chee. Chúng ta không thể chiến đấu,” một người máy vừa nói vừa dùng tay bật hình chiếu ba chiều của mình lên. Một cơ thể người xuất hiện. Cơ thể của một bà lão, trạc độ tám mươi tuổi.

“Tôi là Chee-Ionos. Tên người hiện nay của tôi là Maria,” bà ta nói. “Tôi không có ác ý gì với các bạn. Tôi chỉ đang tranh cãi với anh bạn Chee mang tên Erek này thôi…”

“Chúng ta đã đứng đực ra khi bọn Howler hủy diệt các đấng sáng tạo,” Erek nói với bà Maria. “Chúng ta không thể đứng đực ra lần nữa để nhìn cái thế giới này bị hủy diệt nốt. Người và chó sống khăng khít với nhau. Giữa họ đã phát triển một sự liên lập. Chó không thể tồn tại nếu không có người. Nếu loài người rơi vào tay bọn Yeerk, thì chúng ta, công trình vĩ đại cuối cùng của người Pemalite, và loài chó, nơi kết tụ tâm linh của họ, cũng sẽ phải chết theo.”

Tôi nháy mắt với Jake. Lí do người Chee muốn giúp loài người là vậy ư? Để cứu loài chó ấy à? Jake khẽ gật đầu, vẻ tinh nghịch.

“Chúng ta không thể chiến đấu, giết chóc.” Bà Maria quả quyết nói. “Erek, anh biết rõ điều đó, vậy mà anh vẫn đưa những người xa lạ này đến đây. Anh đã để lộ bí mật mà chúng ta đã gìn giữ suốt hàng vạn năm qua. Làm thế có tốt lành gì đâu? Chúng ta đâu thể nào chiến đấu để cứu vãn loài người.”

“Bà sai rồi,” Erek nhẹ nhàng nói. “Chúng ta có thể chiến đấu. Trong khi bà và những người khác chỉ biết ngồi hi vọng mọi thứ sẽ êm đẹp thì tôi và bạn bè của tôi đã xâm nhập vào tổ chức của bọn Yeerk trên Trái Đất. Bọn Yeerk thậm chí đã lầm tưởng rằng tôi là người của chúng.”

Bà Maria và ba người Chee ở dạng không phải hình chiếu trân mắt ngó Erek.

“Bọn Yeerk đang rất bận rộn. Chúng đã kiểm soát được một công ty máy tính có tên là Matcom.”

Tôi phải mất đến vài giây mới nhớ ra cái tên này.

Erek nói tiếp. “Bọn Yeerk đang làm việc trên một máy tính chủ hòng đột nhập và viết lại mọi phần mềm của tất cả các máy tính trên Trái Đất. Khi có đủ nhân lực, chúng sẽ tung ra trái bom máy tính đó, và trong nháy mắt chúng sẽ kiểm soát được toàn bộ các máy tính…”

“Việc đó thì can hệ gì đến chúng ta?” Bà Maria vẫn khăng khăng.

“Trọng tâm của hệ thống này là một tinh thể mà bọn Yeerk thu được của một thương nhân ở Dayang. Gã thương nhân này không hề biết mình đang sở hữu vật gì. Nhưng bọn Yeerk thì biết rõ. Tinh thể đó là một bộ xử lí cực kì tinh vi mà ngay cả người Andalite cũng chưa thể tạo ra được. Và nó đã tồn tại từ hơn năm vạn năm nay, tính theo lịch của Trái Đất.”

“Tinh thể Pemalite!” Bà Maria hổn hển nói.

“Đúng. Tinh thể Pemalite. Nếu có nó, chúng ta sẽ viết lại được các hệ thống bên trong của chính chúng ta, có thể xóa những phần cấm đoán đối với bạo lực. Chúng ta sẽ được tự do! Tự do để chiến đấu!”

“Tinh thể Pemalite,” bà Maria thì thào. “Anh không thể làm như vậy được, Erek. Không thể!”

Nhưng Erek đã quay lưng lại. “Nếu chúng ta lấy được tinh thể đó thì… cùng với các bạn Animorphs này, sức mạnh của chúng ta sẽ tăng lên gấp bội. Và bọn Yeerk sẽ không thể nào cản được chúng ta.”

“Làm cách nào mà bọn Yeerk tin được rằng anh là người của chúng?” Ax hỏi Erek.

Erek tắt hình chiếu và trở thành một người máy. Và rồi cái đầu của ảnh chợt mở toang ra. Bên trong cái đầu bằng thép và ngà là một cái hốc, đường kính chỉ vài phân.

Và trong cái hốc đó, một con sên xám hoét nằm bất lực, bị trói chặt bằng những sợi dây nhỏ xíu, mỏng hơn cả tóc người nữa.

“Một tên Yeerk!” Ax rít lên.

“Phải,” Erek nói. “Bọn Yeerk tin rằng tôi là người. Tôi chấp nhận cho chúng chui vào đầu, nhưng chúng không thể biến tôi thành một kẻ Bị mượn xác được. Ngược lại, tôi tạo ra một chỗ cho tên Yeerk ở. Hắn chả thấy gì cả, chả biết gì cả. Chính tôi kiểm soát kí ức của hắn chứ không phải ngược lại. Và bây giờ tôi có thể len lỏi giữa bọn Yeerk như thể tôi là người của chúng vậy.”

“Làm cách nào anh giữ cho hắn sống được mà không có tia Kandrona?” Cassie chất vấn.

“Tôi có khả năng dùng nguồn năng lượng nội tại để tạo ra tia Kandrona và giữ cho hắn sống,” Erek giải thích. “Khi tôi đến Vũng Yeerk, tôi tạo ra một hình chiếu ba chiều thể hiện tên Yeerk chui ra khỏi lỗ tai tôi và nhảy tọt vào vũng. Sau đó, tôi tạo tiếp một hình ảnh ba chiều thể hiện cảnh hắn quay trở vô đầu tôi. Bọn Yeerk chẳng đời nào nhận ra rằng chúng không gặp tên Yeerk thật ở trong vũng, bởi lẽ chúng rất ít khi giao tiếp với nhau ở trạng thái tự nhiên.”

“Vậy chúng ta có thể phối hợp với nhau như thế nào?” Jake hỏi. “Ý tôi hỏi, các anh muốn gì ở chúng tôi?”

Erek trở lại hình dạng người. Anh bước về phía bọn tôi, vẻ háo hức và kích động. “Chúng ta cần phải có cái tinh thể Pemalite đó. Vấn đề là ở bọn Yeerk đã tạo ra cả một pháo đài thực thụ, vượt xa tất cả những gì các bạn có thể hình dung, để canh giữ tinh thể đó. Nó hiện đang ở trong một căn phòng ngay trung tâm tòa nhà của công ty Matcom, có bọn Hork-Bajir canh giữ ngày đêm. Những chiến binh Hork-Bajir tinh nhuệ nhất. Và bản thân tinh thể thì được nêm giữa một hệ thống rất tinh vi. Nó được giấu trong một căn phòng tối như bưng. Chỉ cần một tia sáng nhẹ nhất, mờ ảo nhất - dù là tia hồng ngoại, tử ngoại hay bất cứ một thứ tia nào khác - cũng sẽ khởi hoạt hệ thống báo động. Ngoài ra, trong bóng tối còn có những sợi dây báo động rất nhạy, cho dù có bị chạm khẽ cách mấy.”

“Vậy là để đến chỗ tinh thể, ta phải phát hiện ra nó mà không thấy nó, đồng thời phải tránh các sợi dây vốn không cách chi nhận ra được trong bóng tối,” tôi tổng kết.

“Điều đó cũng giống như tìm một cây kim giữa một mớ rơm trong khi bạn bị mù và không được quyền sờ mó vào cọng rơm nào. Các bức tường, trần nhà, sàn nhà đều cảm nhận được áp lực do đó bạn không thể chạm vào chúng.” Erek nói.

“Chúng tôi có thể làm được gì trong vụ này?” Tôi hỏi. “Làm sao tìm được vật mà mình không thể thấy? Nó đâu có mùi gì và nó cũng đâu thể gọi chúng tôi đến chỗ nó.”

“Hừm…” Cassie húng hắng.

“Gì vậy?” Jake ngạc nhiên hỏi.

“Điều đó có thể làm được,” Cassie nói. “Nếu như bọn mình muốn làm.”

“Dĩ nhiên là muốn rồi,” tôi sốt sắng nói. “Với những tay này về phe bọn mình, chúng ta thật sự có cơ hội để chiến thắng rồi đó. Quyền năng biến hình của bọn mình mà cộng với sức mạnh và những trò ảo thuật ba chiều của họ thì bọn Yeerk sẽ te tua cho coi.”

“Không được đâu,” bà Maria hét lên. “Các bạn chẳng hiểu gì cả. Người Chee không thể làm hại ai. Người Chee không thể giết chóc. Chưa một người Chee nào lấy đi mạng sống của bất cứ sinh vật nào.” Bà chộp lấy cánh tay tôi và nhìn thẳng vào mắt tôi. “Trong khi loài người, loài Yeerk, loài Andalite, loài Hork-Bajir và hàng triệu triệu loài khác ở hàng triệu thế giới đã gây chiến, tàn sát và chinh phục lẫn nhau thì chúng tôi vẫn luôn sống trong hòa bình. Các người muốn chấm dứt điều đó sao? Các người muốn chúng tôi cũng trở thành kẻ sát sinh sao?”

“Thưa bà,” tôi nói với vẻ khá lạnh lùng. “Chúng tôi đang chiến đấu vì cuộc sống của chính chúng tôi. Ba mẹ chúng tôi, anh chị em chúng tôi, bạn bè chúng tôi… họ sắp trở thành nô lệ của bọn Yeerk nếu chúng ta không chiến thắng được chúng. Vì vậy tôi sẽ làm tất cả những gì cần thiết. Nếu như các vị chịu chiến đấu mấy vạn năm trước đây thì người Pemalite có thể sẽ vẫn còn sống sót. Và quý vị sẽ không phải sống chui rúc với những con chó trong một cái chuồng to đùng dưới lòng đất như thế này.”

Bà Maria thả tay tôi ra, còn Erek thì gật đầu.

“Một cái chuồng bự dưới lòng đất,” Erek cay đắng lặp lại. “Chính xác là vậy.”

“Chúng tôi sẽ lấy cái tinh thể đó cho các bạn,” Jake tuyên bố. “Erek, hãy kể cho chúng tôi tất cả những gì anh biết về cái công ty Matcom đó đi.” Jake quay sang người Chee có tên là Maria. “Tôi xin lỗi, nhưng Marco đã có lí. Bọn Yeerk đã tóm được anh của tôi. Tôi sẽ không lùi bước trước bất cứ việc gì, miễn là cứu được anh ấy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx