sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 22

Tôi lộn nhào, va vào sàn thép lần nữa, và trượt dài như một chiếc xe thắng gấp. Tôi bị hất thẳng vào Jake và chỉ một tíc tắc sau, Cassie bị hất thẳng vào tôi.

“Cassie! Cassie! Bồ có sao không?” Jake cuống quýt hỏi.

“Không sao đâu.”

“Tui cũng hổng có sao,” tôi nói. “Ấy là tui nói cho cái người nào quan tâm đến tui biết.”

“Xém chút nữa là thảm họa rồi,” Ax nói. “Phải cám ơn con chuột đó. Nếu nó không rượt có khi phải nhiều giây sau bọn mình mới băng qua mấy cái đầu phun ga đó.”

Ôi, bọn tôi xém nữa là đã bị nướng chín, cháy xèo xèo và banh xác pháo rồi.

“Vụ đó sẽ để lại một bịch bự Marco nổi lều bều trong không gian Z,” tôi thì thào. Dù ngoài miệng thì bỡn cợt, nhưng trong lòng tôi lại đang run như cầy sấy.

Chặng đường còn lại qua hệ thống điều nhiệt diễn ra yên ổn. Nhưng điều đó chỉ tổ khiến tôi có thời gian suy nghĩ về cái vụ chết hụt. Chỉ cần trễ hơn một giây là tôi đã trở thành con nhện nướng.

“Trên này có mấy bức tường nè,” Jake thông báo. “Không, hổng phải là tường. Hình như là một mê cung. Erek nói vậy mà.”

Bọn tôi đi qua hàng loạt các khúc cua, vòng quanh một tấm thép, rồi trở lại đi bọc quanh một tấm thép khác. Đó là một hệ thống chắn sáng. Nó sẽ chặn lại bất kể photon ánh sáng nào lọt ra từ ống thông hơi.

Rồi bọn tôi đi đến mép một vực thẳm. Phía dưới đó chính là căn phòng được canh gác nghiêm ngặt, nơi cất giữ tinh thể Pemalite.

Bọn tôi đang ở độ cao khoảng hai mét. Phải nhảy xuống và giữ không xa bờ tường quá nửa mét. Ngoài khoảng cách đó, bất cứ chuyển động nào về hướng trung tâm của căn phòng mênh mông này sẽ làm khởi động những cảm biến áp suất gắn trên sàn.

Đến lúc này, bọn tôi đã quá quen thuộc với việc rơi rụng.

“Sắp tới tui sẽ nhảy ra khỏi máy bay không cần dù coi thử ra sao,” tôi nói rồi bước thẳng vô khoảng không tối mịt.

Rơi trong bóng tối mịt mù là một thể nghiệm thiệt lạ kì. Bạn không ý niệm được sàn nhà nằm ở đâu. Nó giống như bạn không hề rơi… cho đến khi bạn đụng phải mặt sàn cứng.

“Nhớ bám sát tường,” Jake nhắc cả bọn. “Ôm lấy tường rồi mới biến hình.”

Tôi thấy nhẹ nhõm khi trở lại thành người. Nhưng đôi mắt người của tôi không khá hơn mắt nhện chút nào trong việc nhìn xuyên qua cái thứ bóng tối còn tối hơn cả màn đêm này. Tối hơn cả khi bạn nấp trong tủ áo lúc đêm khuya.

“Biết đâu có đến sáu tên Hork-Bajir đứng cách chỗ này có một tấc mà bọn mình cũng chả biết,” tôi nói bằng một giọng thì thào, chìm nghỉm trong bóng tối mịt mùng.

“Nói mới hay chứ,” Rachel khô khan nói.

“Chỉ một photon ánh sáng thôi cũng sẽ khởi hoạt các cảm biến ánh sáng.” Ax nói. “Đúng là tối mù.”

“Và theo như lời Erek, nếu bọn mình đi hai bước ra khỏi tường là sẽ đụng ngay một mớ chằng chịt các dây nhợ siêu nhạy. Chỉ cần chạm nhẹ một phát là chuông báo động sẽ reo ầm lên. Mà phải đi đến mười hai mét không chạm dây lận đó.” Jake nhắc nhở cả bọn.

“Biến hình đi rồi sẽ thấy đường,” Cassie hối thúc. “Dơi định vị bằng tiếng vọng hay lắm đó.”

Tôi tập trung tâm trí vào con dơi mà bọn tôi đã thâu nạp ADN. Đó là một con dơi rất nhỏ, chỉ dài có vài phân mà thôi. Nó trông như con chuột nhắt, nhưng với hai cái tai thiệt bự và khuôn mặt của giống chó Bắc Kinh. Bạn chỉ quên đi cặp cánh da, thì sẽ thấy nó chỉ là động vật có vú bình thường thôi mà.

Thiệt lạ là tôi chẳng thấy bản thân mình thu nhỏ lại, không thấy mặt đất dâng lên. Tôi không thấy đôi chân tôi co lại hầu như chẳng còn gì và bộ lông nâu mọc ra từ thân mình. Tôi không thấy các ngón tay tôi giãn ra dài ngoằng và một làn da mỏng như giấy trám ngay vào khoảng trống giữa các đốt.

Tôi không thấy tất cả những điều đó. Tôi thậm chí không biết mình đã là con dơi, cho đến khi bộ não dơi của tôi phát một mệnh lệnh buộc tôi phải mở miệng ra và thốt lên một xung âm thanh nghe chiêm chiếp.

Tôi bắn ra một tràng xung âm rất nhanh. Cũng chả khác gì phát ra một chuỗi âm thanh súng máy cực lớn, chỉ có điều là nó cao hơn và nhanh hơn, nhanh hơn rất nhiều.

Và rồi…

“Waaa!” tôi thốt lên.

Căn phòng tối đen như hũ nút, chợt sáng lên.

Không hẳn như nhìn thấy. Mà là như… cảm thấy thì đúng hơn. Có điều là bạn như cảm thấy từ xa. Tôi cảm thấy một căn phòng rộng. Tôi cảm thấy hàng ngàn sợi dây chằng chịt chạy từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, xiên qua xiên lại.

Và, ở ngay giữa căn phòng, đằng sau những đám dây chằng chịt, tôi cảm thấy một bề mặt phẳng phiu, nhô cao, một chiếc bệ. Có những sợi dây xoắn ốc, đi từ đỉnh của chiếc bệ…

Tất cả đột ngột hiện ra trong chớp nhoáng. Và rồi nó biến mất. Mấy đứa kia cũng bắn lung tung những sóng định vị âm thanh của bọn nó, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất rõ các âm thanh mà bọn nó phát ra.

“Bá cháy,” Rachel thốt lên.

“Mấy sợi dây sít nhau ghê quá,” Cassie lo lắng. “Mình ước chi có thời gian để luyện cặp cánh này một chút. Hi vọng rằng mọi sự trót lọt. Chỉ còn nước đặt niềm tin vào khả năng bay của loài dơi mà thôi.”

“Mặc kệ cho bản năng dơi làm việc đi, Cassie,” tôi nói.

“Cám ơn. Mời bồ ra tay trước.”

“Tui hả? Ủa.” Bất chợt, tôi cảm thấy chẳng muốn cười giỡn nữa. Tôi liếm môi bằng cái lưỡi dơi bé tí tẹo. Tôi nhận ra mình cũng có môi. Nhưng tôi cũng không dám chắc nữa.

Tôi xòe rộng đôi cánh ra và nghĩ: Được thôi, cũng thú vị đấy. Tôi thử đôi cánh một cách thận trọng. Chúng cử động không hề giống như cánh chim. Cứ y như mỗi lần vỗ là chúng túm lấy không khí và lùa ra phía sau.

“Được rồi. Tui đi đây.”

Tôi bắn ra một tràng sóng định vị bằng tiếng vang rồi bay lên.

Khắp xung quanh tôi chằng chịt những sợi dây căng cứng.

Bên trái!

Xuống dưới!

Không, lên trên!

Phải, trái, phải, phải, bay thẳng!

Liên tục và liên tục tôi bắn ra những tràng âm thanh súng máy cao vun vút. Liên tục và liên tục, tôi tạt ngang, tạt ngửa, lòn qua những sợi dây chỉ cách nhau có vài li…

Thật là điên! Nó chớp nhoáng. Nó nhanh không thể tưởng tượng. Tốc độ, sự nhanh nhẹn, việc diễn dịch chớp nhoáng những sóng định vị tiếng vang.

Và bất chợt, tôi đã vượt qua! Tôi đã vượt qua đám dây nhợ.

Tôi đáp xuống cái bàn ở giữa phòng. Chuyến bay quờ quạng đó chỉ diễn ra trong vẻn vẹn có mười giây.

“Y như là đu bay vậy. Đã thiệt nhe!” Tôi thốt lên, cực kì phấn khích vì đã thành công ngon lành. “Đã gì đâu mà đã!”

Mấy đứa nó lục tục đến, từng đứa một. Tôi có thể quan sát bọn nó bay, nhìn bọn nó bằng các sóng định vị.

Cả bọn đã qua được trót lọt. Đứa nào đứa nấy thảy đều vui vẻ. Được đi đu bay mà lị.

“Mấy con dơi này đúng là biết cách bay!” Rachel phấn khởi nói.

“Tinh thể là cái này à?” Cassie hỏi.

Ax phát ra một sóng âm rồi đáp, “Chắc là nó đó.”

Nó nằm trên cái bệ nhỏ, chả bự hơn trái nho là mấy. Những sợi dây - không phải là dây cảm biến mà là những sợi dây xoắn ốc kiểu dây điện - bọc khắp quanh mép bệ. Nhưng bản thân tinh thể thì chả gắn vào đâu cả. Nó chỉ nằm ở đó, nơi mọi người đều có thể tóm lấy.

Nó phát ra những tiếng ư ử khe khẽ. Tôi biết những tiếng này chả có ý nghĩa gì, nhưng nó làm cho tinh thể này có vẻ như đang sống.

“Hừm… Tôi có một câu ngu ngốc muốn hỏi” tôi nói. “Làm cách nào tóm được cái vật này đây?”

Trong khoảng mười giây, chẳng đứa nào hé răng lấy nửa lời.

“Mình làm gì có tay,” Cassie nói một điều phải công nhận là quá sức thừa.

“Mình có thể tóm nó bằng miệng.” Rachel gợi ý. “Có được không ta? Dơi cũng ăn bướm và mấy con khác vậy. Chắc hàm của nó phải khỏe lắm. Chắc là đủ khỏe để tha cái tinh thể đó ra khỏi chỗ ống thông hơi.”

“Ồ, dĩ nhiên rồi. Thế mà cũng không nghĩ ra,” Jake nói, giọng nhẹ nhõm hẳn. “Để mình làm cho.”

“Tôi nghĩ là không được đâu,” Ax lên tiếng.

“Jake nè,” Cassie nói. “Nếu bồ ngậm tinh thể đó trong miệng thì làm sao phát ra được sóng định vị đây?”

Đến lúc này bọn tôi chợt thấy mọi vui vẻ đều bay biến.

“Tôi nghĩ là kế hoạch của chúng ta đã có chút sơ sót,” Ax lặng lẽ nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx