sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 24

Húú…! Húú…! Húú…!

Còi báo động tiếp tục hụ. Và tiếp theo là một âm thanh còn tệ hại hơn nhiều.

KLICK!

Bọn Mượn xác-người đã lên cò súng, quay thành một vòng tròn. Chúng mà bắn thì bọn tôi banh xác cả nút.

Một tên Mượn xác-người bước lên trước. Một phụ nữ trung niên có mái tóc vàng ngả bạc. “Thế đấy. Đám đạo tặc Andalite,” người phụ nữ cất tiếng. Khuôn mặt bà ta co giật vì căng thẳng, dù cố ra vẻ bình tĩnh. “Các người đã đem đến cho ta một vinh dự lớn. Khi ta giao nộp các người cho Visser Ba, ổng sẽ nâng hạng ta lên hai bậc. Có thể là ba nữa đấy!”

“Và hắn cũng có thể hủy diệt ngươi vì tội đã để cho bọn ta đi quá xa,” Ax lạnh lùng nói.

“Đầu hàng đi. Các ngươi không thoát được đâu,” người phụ nữ quát lên. “Ta thích bắt sống các ngươi hơn, nhưng ngài Visser sẽ vẫn vui vẻ nếu ta nộp xác các ngươi.”

Bọn tôi nhìn mụ rồi nhìn vô họng của hai chục khẩu súng tự động đang nâng lên, chĩa thẳng vào bọn tôi.

Tôi đưa cao tay lên. Giữa các ngón tay dày cui, thô thiển của tôi là tinh thể Pemalite.

Mặt người phụ nữ trở nên tái nhợt. “Đưa cái đó cho ta.”

Tôi lắc cái đầu khỉ đột đồ sộ.

“Hạ súng xuống,” người phụ nữ ra lệnh.

“Sao?” Một tên đứng sau lưng mụ la lớn. “Chúng ta đã tóm được chúng! Tóm được chúng rồi mà!”

Quai hàm của người phụ nữ lại co giựt, mụ rít giọng với tên lính. “Viên đạn của mi có thể gây chuyện cho cái tinh thể đó đó…”

“Nhưng xác xuất để đạn trúng tinh thể là… Chuyện đó không thể xảy ra đâu.”

Người phụ nữ cười nham hiểm. “Tinh thể đó còn giá trị hơn cả con tàu mẹ và mọi thứ ở trong đó,” Nói đoạn, mụ quát lên. “Mi muốn bắn hả, đồ điên? Mi mà bắn trúng tinh thể thì liệu mà liệu mà đi nộp mạng cho Visser Ba.”

“Bọn ngươi đứng lui ra. Cất vũ khí đi.” Người phụ nữ ra lệnh.

Các khẩu súng cụp dần xuống. Nhưng tôi biết đây chưa phải là lúc để thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ nhìn thẳng vào tôi rồi mỉm cười. “Hork-Bajir, tiến lên.”

Bọn Hork-Bajir cao trên hai mét, có những cái sừng lòi ra từ đỉnh của những cái đầu rắn. Chúng có cựa ở khắp các khuỷu các khớp, cổ tay, đầu gối. Chúng có những bàn chân có vuốt khổng lồ như chân loài khủng long bạo chúa, cộng thêm cái đuôi cụt nhưng dầy cui, kết thúc bằng những cái đinh nhọn trông dữ dằn.

Chúng là những cỗ máy xén biết đi, với những lưỡi dao sắc bén và nhanh như chớp.

Hai chục tên Hork-Bajir là hơn gấp đôi số lượng cần thiết để đập tan mọi hi vọng chiến thắng của bọn tôi.

Nhưng rồi, phía sau bọn Hork-Bajir, phía sau đám người bị mượn xác đã lùi lại, ở bên ngoài tòa nhà, tôi bắt gặp Erek đang dán mắt qua kính cửa với vẻ mặt khiếp hãi.

Erek không thể làm bất cứ điều gì để giúp bọn tôi. Erek sẽ cam chịu bó tay, bất lực chứng kiến cảnh chúng tôi bị tàn sát. Tôi cảm thấy muốn nôn thốc nôn tháo. Nỗi sợ xâm chiếm toàn thân tôi. Nỗi sợ dâng lên trong tôi, nhận chìm tôi, tràn ngập tôi suốt từ trong ra ngoài.

Bọn tôi sắp thua rồi.

Bọn tôi sắp chết rồi.

Mà cuộc sống - dù là ở dạng nào - lại quá chừng đẹp so với cái chết.

“Tấn công,” người phụ nữ thốt lên.

Bọn Hork-Bajir ào tới - một bức tường dao cạo đang vung vít chém xả.

Ngay ở trước mặt tôi.

XẸẸẸTTT!

Một tên Hork-Bajir to lớn chém tới và một vết cắt đỏ tươi xuất hiện dọc bộ ngực đen trũi của tôi.

Tôi huơ nắm đấm và giáng cho tên Hork-Bajir đó một cú mạnh đến mức khiến hắn gập làm đôi. Nhưng một tên khác đã nhảy tới tiếp chiến với tôi. Tôi khóa tay hắn lại, nhưng hắn đá vào tôi bằng bàn chân có móng.

Tôi ngã ngửa ra. Nhìn xuống, tôi thấy một cái lỗ ở trên bụng.

Một cái lỗ! Tôi thấy được cả lục phủ ngũ tạng của con khỉ đột! Ôi! Ruột gan của tôi!

“Ááá…!” Tôi hét lên bằng ngôn ngữ ý nghĩ cùng lúc với tiếng rống đau đớn của con khỉ đột.

Tên Hork-Bajir toan nhảy đè lên tôi. Tôi quờ một phát, gạt mạnh chân hắn. Hắn đổ nhào, ngã xuống ngay cạnh tôi. Tôi xiết hắn với toàn bộ sức mạnh tôi có. Tên Hork-Bajir chém vào tôi và khơi một vết thương trên cánh tay lông lá của tôi. Tôi rống lên khi tên Hork-Bajir giằng kéo tôi một cách điên cuồng và rồi tôi bắt đầu co giật không cách chi kiểm soát được.

Quanh tôi, cuộc chiến đấu đang hồi quyết liệt nhất.

Tiếng la. Tiếng khóc. Tiếng rống cuồng nộ của các con thú. Tiếng rống lạc cả giọng của bọn Hork-Bajir, cả tiếng gào inh ỏi của bọn Mượn xác người đang chứng kiến và cổ vũ cho bọn Hork-Bajir.

Jake, Rachel, Cassie và Ax đang giáng cho bọn Hork-Bajir những cú kinh hồn, nhưng bọn tôi đang thất thế dần. Chỉ vài giây nữa thôi tất cả sẽ kết thúc. Bọn tôi đang bị đánh bại.

Còi báo động vẫn tiếp tục hụ vang. Húú…!

Tôi cảm thấy nắm tay mình lỏng ra trên cổ tên Hork-Bajir. Mắt tôi đỏ ngầu. Đỏ và nhòe đi.

Tôi cảm thấy nhói lên khi một tên Hork-Bajir khác cắm cái cựa vào trái tim khỉ đột của tôi.

Cả điều đó cũng chả còn quan trọng nữa. Tất cả đã đến hồi kết thúc… Tất cả thế là hết…

Qua màn sương ngầu đỏ, tôi thấy một khuôn mặt ở bên kia tấm kính. Erek! Cách chi đó, trong lúc chiến đấu, tôi đã ra đến gần bức tường có gắn cửa sổ.

Erek chỉ ở cách tôi có một mét, ngay ở phía bên kia tấm kính.

Tôi cảm thấy vật gì đó cưng cứng trong bàn tay. Cái tinh thể.

Tôi lết. Một tên Hork-Bajir tàn bạo đá vào tôi, và tôi tiếp tục trườn về phía tấm kính.

“Ồ… Không” tôi bật thốt lên. Tôi đã thấy vết thương gây ra bởi cú đá. Tôi chết chắc rồi. Tôi cảm thấy bộ não mình đang lụi dần.

Đám người - Bị mượn xác đang quây quanh tôi, tới tấp giáng báng súng vào tôi.

Bằng chút sức lực còn sót lại, tôi tống quả đấm xuyên qua cửa sổ kính.

Tôi cảm thấy những ngón tay cực khỏe đang gỡ bàn tay tôi ra, lấy đi cái tinh thể.

Và rồi… sau này, mãi sau này, có ai đó vỗ vỗ vào mặt tôi.

“Hoàn hình đi, Marco. Hoàn hình đi. Lẹ đi mà!”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx