sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 3

Chiều hôm đó tụi tôi tụ họp ở Dưỡng đường Thú hoang - nhà kho của gia đình tôi.

Tôi đang cọ rửa các chuồng thú thì các bạn bắt đầu tới. Nói chính xác là tôi đang cọ rửa chuồng nhốt gấu trúc. Con gấu trúc này đã bị xe hơi đụng sơ trên xa lộ, và được đội tuần tra giao thông mang tới chỗ chúng tôi.

Nhờ ba tôi điều trị mà con gấu trúc đã tạm ổn. Nhưng trong thời gian này nó phải được chăm sóc chu đáo: cho ăn, cho uống thuốc, và chuồng của nó phải được giữ sạch sẽ. Và tất cả những chuyện đó thuộc nhiệm vụ của tôi.

Tôi mặc một bộ đồ bảo hộ lao động dơ hầy và mang đôi ủng cao su vừa bự vừa cao cổ. Lúc Rachel ló đầu vô thì hai tay tôi đang đút sâu trong đôi găng tay cao su.

“Chào Cassie.”

“Chào Rachel.” Tôi gập người xuống, tập trung vô việc quét chuồng gấu trúc. Tôi có thể nói là con gấu trúc này đang xem xét một cách nghiêm chỉnh là có nên nhảy lên cắn mũi tôi không đấy.

“Nè Cassie, bồ đào bộ này ở xó xỉnh nào ra vậy, hay đó là mốt mới nhất trên mạng đấy?”

Rachel với tôi là bạn rất thân, nhưng tính nết hai đứa tôi lại khác nhau một trời một vực.

Rachel có thể cuốc bộ suốt buổi dưới trời mưa mà trông vẫn như một người mẫu của hãng Glamour. Còn tôi thì có ngày sẽ xuất hiện trong lễ cưới của chính mình với chiếc quần jeans và đôi giày bốt chẳng ăn nhập gì với nhau cho coi.

Tôi đứng lui ra khỏi chuồng gấu. Tôi mỉm cười và xoay một vòng để Rachel có thể ngắm nghía bộ đồ vía của mình. “Bồ thích bộ này hôn? Đó là một phần trong bộ sưu tập Ngố Như Lừa của nhà Ralph Lauren đó.”

“Rồi sẽ có ngày mình nhét bồ vô cái bao, lôi xệch tới khu thương xá và cưỡng bức bồ mua một cái đầm cho coi. Bồ có thể giữ lại đôi ủng cao su nếu bồ năn nỉ, nhưng tụi mình phải kiếm bằng được một cái đầm cho bồ.”

“Bồ giỡn đó hả?” Tôi hỏi Rachel. Bạn chẳng bao giờ có thể chắc chắn hoàn toàn chuyện gì với nhỏ Rachel này.

Nhỏ chỉ mỉm cười khoe hai hàm răng sáng trắng.

Tôi nghe thấy tiếng xe đạp dựa vô tường bên ngoài nhà kho. Rồi tiếng bọn con trai.

“Batman có thể đánh bại được Spiderman í hả? Bồ muốn tui coi ý đó là nghiêm chỉnh sao? Bồ điên rồi hả? Tui tưởng tui biết rõ bồ, Jake ạ, hóa ra bồ chỉ là một chú ngốc. Đừng có tự ái nha, Spiderman sẽ tiêu diệt Batman cho coi.”

Marco đó. Giọng cậu ta có cái vẻ nghiêm túc thật bất thường.

“Chỉ cần nói đến bộ giáp toàn thân thôi, lưới nhện của Spiderman làm sao đọ nổi bộ giáp toàn thân của Batman. Homer, ở ngoài này đi, khỉ ạ. Mày hổng được vô trong đâu.”

Đó là Jake và con chó Homer của bạn ấy. Homer hổng được phép vô nhà kho, vì nó luôn tin rằng các con vật nhỏ bé sinh ra là để bị săn đuổi.

Jake và Marco đi vô cái cửa nhỏ bên hông nhà kho.

“Cassie nè,” Marco nói, “lúc nào trông bồ cũng xinh đẹp hết. Bồ coi bộ đồ mặc lúc hót phân chuồng y như là thời trang, vậy là có gu lắm đó.” Rồi Marco ngó trân vô Rachel và nhăn mặt. “Ui da! Mỗi lần gặp bồ lại thấy bồ cao lên một chút. Thôi đi chứ. Ngưng mọc được rồi đó nha.”

Rachel vỗ nhẹ lên đầu Marco. “Khỏi lo đi. Tui hổng coi nhẹ bồ vì bồ lùn tịt đâu, Marco.”

Marco đau khổ bấu vô ngực mình. “Aaa…! Nàng Xena lại phóng thêm một mũi giáo trúng tim tui rồi!”

“Chào Jake,” tôi hổng thèm để ý tới chuyện đương đầu giữa Marco với Rachel, chuyện đó thường quá rồi mà.

“Chào Cassie,” Jake đáp và nhìn tôi, mỉm nụ cười từ tốn hiếm hoi rất riêng của bạn ấy. “Ê, mình nghe có hai thằng nhóc trong trường rêu rao là chúng bị một đôi chuột trong phòng thí nghiệm tấn công.”

“Thiệt hả? Mình hổng có nghe chuyện đó,” tôi ráng không lộ ra cái giọng the thé thiếu tự nhiên mà tôi thường có mỗi khi nói dối.

Jake nhướng một bên mày và tôi vội vàng quay lại quét dọn chuồng thú.

“Tụi mình tới đây vì chuyện gì vậy?” Rachel hỏi thẳng vô việc.

Jake nhún vai. “Tobias bảo anh triệu tập cả bọn lại. Cậu ấy với Ax có chuyện phải thông báo.”

Ngay lúc đó có tiếng vỗ cánh rồi một con diều hâu nhào xuống qua cửa mái vựa cỏ khô để ngỏ. Nó quay ngoắt lại, giảm tốc độ, xòe bộ vuốt ra và đậu gọn gàng trên một cây xà ngang.

Đó là một con diều hâu đuôi đỏ. Trên lưng gần như toàn nâu, bên dưới lốm đốm nâu nhạt xen nâu vàng. Con chim mang tên như thế là do bộ lông đuôi của nó có màu rỉ sắt.

Con diều hâu ngó trừng trừng xuống tụi tôi với đôi mắt màu nâu pha màu vàng kim dữ dội.

“Chào,” Tobias nói trong đầu tụi tôi.

“Chào Tobias,” tôi đáp.

“Chào Tobias,” Rachel nói. “Mình cứ tưởng đêm qua bồ ghé lại chứ.”

Đôi khi Tobias quấn quýt với Rachel. Cậu ấy bay vô căn phòng của nhỏ trên lầu và coi ti vi hay đọc sách - những việc mà Tobias không thể làm ở bên ngoài, những việc của con người í mà.

“Ừm, phải rồi, mình tính ghé,” Tobias đáp. “Nhưng lại có chuyện với Ax…”

“Ax gặp chuyện gì vậy?” Jake hỏi.

“Ax đang mở to mắt theo dõi mọi sự. Nói cho đúng là mở cả bốn con mắt đó.”

“Mọi sự là mọi sự gì?” Marco bắt đầu có vẻ sốt ruột.

Tobias sà xuống gần hơn. Cậu ấy đậu bên trên cửa tàu ngựa và kiểm tra một loạt chuồng. Trong nhà kho lúc này, ngoài con gấu trúc ra, còn có một con chồn, hai con sói, một nhúm dơi các kiểu, một con nhím bá cháy, một đôi thỏ, một con nai bị gấu vồ, nhiều chim cu, một con ngỗng, một con thiên nga non, một tốp đủ loại hải âu, một con sáo cánh đỏ và một con chim lợn.

“Con đại bàng chúa ra sao rồi?” Tobias hỏi.

“Nó bình phục hẳn rồi nên đã được thả đi,” tôi nói. “Nhưng ba mình đã thả nó về lại vùng đồi bên kia, hổng gần lãnh địa của bồ đâu, Tobias.”

Bạn biết không, đại bàng chúa đôi khi dám giết và xơi tái diều hâu đó.

Tobias chẳng có vẻ vui sướng gì hết. Nhưng thực ra với bộ mặt diều hâu, cậu ấy chẳng bao giờ lộ ra vẻ gì khác ngoài sự hung tợn. Vậy mà Tobias đã từng là một chú nhóc dịu dàng, hơi mềm yếu nữa là khác…

“Được rồi. Tui có chuyện này cần báo cáo. Hình như có kẻ nào đó đang chuẩn bị đốn cây trong rừng…”

“Không đời nào!” Tôi la lên.

“Vậy thì sao nào?” Marco hỏi.

“Thì môi sinh sẽ bị tiêu hủy chứ sao! Thì các con thú sẽ mất nhà mất cửa! Thì những cây cổ thụ sẽ bị chặt làm ván ép!” Tôi hét tướng lên.

Marco nhíu mày. “Vậy… đâu có liên quan gì tới tui?”

Tôi định trả lời, nhưng Tobias đã cắt ngang. “Marco, bồ có thể hổng quan tâm đến chuyện môi sinh, nhưng kẻ nào sắp đốn cây thì có lẽ bồ sẽ quan tâm đấy.”

“Một công ty khai thác gỗ hả?” Marco hỏi lửng lơ.

“Ừa, bồ đoán trúng đó,” Tobias đáp. “Chỉ có điều cái công ty khai thác gỗ này lại xây nguyên một trung tâm chỉ huy ở giữa rừng sâu với trường lực bảo vệ xung quanh, hổng cho bất cứ vật gì tới gần. Tui đã thử bay xán vô thì thấy y như va phải một bức tường vậy đó. Lại còn tụi cảnh vệ vũ trang đi lại xung quanh tòa nhà và tuần tra tới lui trên con đường vô rừng nữa chứ.”

“Ồ,” Jake thốt lên.

“Tụi cảnh vệ ấy trang bị súng tự động.”

“Tụi Yeerk chắc?” Rachel tự hỏi. “Nhưng tại sao tụi Yeerk lại muốn đốn cây rừng mới được chứ?”

Tôi có thể trả lời câu hỏi ấy. Kế hoạch của bọn Yeerk đã quá rõ ràng. “Chúng muốn hủy diệt môi sinh,” tôi nói.

“Sao kia? Bây giờ tụi Yeerk lại xông ra tiêu diệt bọn hươu nai và chim cú ư?” Marco cười thô bạo.

“Hổng phải vậy,” tôi đáp. “Hổng phải chúng muốn hủy diệt môi trường sống của loài cú. Chúng săn đuổi những loài khác đó…”

“Đúng vậy,” Tobias tán thành. “Chúng sắp quét sạch môi trường sống của loài Animorphs đang cực kì, cực kì lâm nguy đấy.”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx