sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 4

“Hừ, bọn Yeerk ở ngay đó, trong rừng của tụi mình. Hay lắm,” Rachel sôi nổi như nhỏ vẫn thường thế khi thấy có bất cứ chuyện gì nguy hiểm.

“Tụi mình phải đi ngó cái coi.”

“Nếu đó là một hoạt động của bọn Yeerk thì phải coi chừng,” Marco nói. “Chúng đang chờ tụi mình đấy.”

“Đang chờ tụi mình hả?” Tobias nhắc lại.

Marco gật đầu. “Này nha, bọn Yeerk vẫn tin rằng tụi mình là một băng Andalite, đúng hông? Chúng nghĩ là chỉ có dân Andalite mới có khả năng biến hình và nhóm Andalite kia chỉ có thể ẩn núp trong rừng được thôi. Phải nói thẳng là: nếu tụi mình là dân Andalite, thì cả bọn đâu có thể mướn một căn hộ để ở, đúng hông?”

“Vậy tụi mình buộc phải ở trong rừng. Giống y như Ax bây giờ.” Jake gật đầu. “Chúng nó muốn dùng chuyện đốn cây để săn bắt Andalite đó mà.”

“Đúng. Chúng nghĩ bọn mình ở trong rừng, nên chúng phải chuẩn bị một cuộc tấn công. Chúng đang chuẩn bị sẵn sàng để tiêu diệt bất kì nhóm thú lạ nào chường mặt ra.”

Tôi tán thành suy nghĩ của Marco. Nhưng có một câu hỏi khác làm tôi bứt rứt. “Làm sao chúng có thể xin được giấy phép đốn cây trong một khu rừng quốc gia chứ?”

Marco đảo mắt nhìn cứ như thể tôi là một con ngốc không bằng. “Ai mà thèm quan tâm? Thực tế là chúng đã làm rồi đó.”

“Nếu tụi mình muốn tới đó coi thì hổng thể kéo đàn kéo lũ như vầy được,” Jake nói “Phải chia thành hai nhóm. Biến thành những con vật khác nhau. Tụi mình cứ coi cho biết đã, đừng hành động gì vội. Đồng ý chứ?”

Cả bọn gật đầu.

“Mình sẽ đi cùng với Rachel. Mình sẽ biến thành chim ưng Peregrine. Rachel, em có thể biến thành đại bàng đầu bạc như trước. Tobias sẽ chỉ đường cho chúng ta. Ta sẽ có những cặp mắt siêu phàm để soi rõ mọi vật. Cassie thì đi với Marco.”

“Tại sao hổng để mình đi với Rachel?” Tôi hỏi.

“Là bởi bồ với Rachel chỉ có xúi bậy nhau chứ sao?” Jake đáp.

Bạn ấy biết cái vụ biến thành chuột rồi, dứt khoát là biết rồi…

Mười phút sau, Marco và tôi đã băng qua cánh đồng, rẽ lớp cỏ cao tiến về phía bìa rừng.

Khu rừng này rộng mênh mông, chạy đến tận chân núi. Hàng ngàn dặm vuông toàn thông và sồi cùng với rải rác những vạt cây bulô trải suốt từ trên núi xuống tới ven thị trấn. Trang trại nhà tôi ở ngay bìa rừng. Ở vùng đó có cả đống trang trại với một số khu phát triển dân cư mới.

Buổi chiều hôm đó, trời sáng sủa, dãy núi có màu hồng và xanh lợt trong ánh hoàng hôn. Một ngọn gió mát dịu thoang thoảng hương hoa dại. Hai ba chú ngựa gặm cỏ tít bên kia cánh đồng, gần ngay hàng rào. Đây là một khu vực an toàn, nên những hôm thời tiết tốt chúng tôi thả cho ngựa chạy rông cả đêm.

Nhưng có thể chúng tôi phải thay đổi thói quen này vì người ta mới thả chó sói trở lại rừng. Một đàn sói có thể hạ cả một con ngựa khỏe mạnh như chơi. Tôi biết điều đó vì tôi đã từng là một con sói mà…

Và tôi đang sẵn sàng biến thành sói lần nữa đây.

Hai đứa tôi đã tới bìa rừng. Bắt đầu có sự biến đổi đột ngột. Phút trước chân còn dẫm trên cỏ, phút sau đã đi trên lá thông và lá cây rụng.

Đi dưới bóng cây thì tối hơn. Vô trong rừng càng tối nữa. Tôi ngửa cổ lên nhìn vẫn thấy trời xanh trên đầu, nhưng mặt trời đang lặn và đêm ngày càng tới gần. Các sinh vật sống về ban ngày giảm dần mọi hoạt động và các sinh vật sống về đêm bắt đầu mở mặt.

“Giờ có thể biến hình được rồi đó,” Marco nói.

“Phải. Biến thành sói sẽ đi lẹ hơn đấy,” tôi tán thành.

Marco toét miệng cười với tôi. “Bồ có bao giờ thấy gớm không hả? Ý tui nói là toàn bộ cái trò biến hình này đó? Tui thì vẫn nhớ như in cái lần biến hình đầu tiên. Kì quái thiệt đó.”

“Lúc nào mà chẳng kì quái vậy,” tôi nói.

“Ngay cả bồ mà cũng vậy sao?”

“Mình thì khác gì chứ?”

Marco nhún vai. “Bồ là bà hoàng về môn biến hình mà.”

Tôi bật cười. “Thôi đi mà. Bọn mình đứa nào chả biến hình.”

“Ừa, nhưng đến Ax cũng phải nói bồ là một loại tài năng đặc biệt. Như thể bồ có năng lực kiểm soát xịn hơn hay sao đó. Ax bảo bồ còn ngon lành hơn cả ảnh đó.”

“Nhưng thế cũng chẳng làm cho mình bớt thấy gớm chút nào hết,” tôi nói. “Ý mình là, lúc này tụi mình đang ở trong rừng, mặt trời thì đang lặn, và mình đang sẵn sàng biến thành một con chó sói. Có thể là một bộ phim kinh dị quá đi chứ.”

“Người sói,”

“Cô gái sói,” tôi sửa lại.

“Cặp trai gái sói.”

Hai đứa tôi giấu quần áo mặc ngoài vô một bụi cây và bắt đầu biến hình. Tôi tập trung tâm trí vô con sói mà ADN của nó đã là một phần của cơ thể tôi. Marco và tôi đã trở thành hai con sói y hệt nhau vì tụi tôi đã thu nạp ADN của cùng một con sói cái mà.

Tôi cảm thấy hàm của mình kéo dài, kéo dài ra mãi. Các lóng xương kêu ken két khi cái miệng xinh nhỏ yếu xìu của tôi trở thành cái hàm đầy sức mạnh đáng sợ của con sói.

Nướu của tôi ngứa ran khi những chiếc răng sói mọc dài ra.

“Thấy hông? Ó là iều ui uốn ói ó,” Marco ráng phát âm trong khi lưỡi và môi của cậu ta biến mất. Chỉ vài giây sau cậu ta đã có thể chuyển sang nói bằng ý nghĩ.

“Thấy chưa? Đó là điều tui muốn nói đó. Bồ biến hình ngon lành hơn tui nhiều, nhưng kể ra cũng gớm thấy mồ.”

Tôi đã kiểm soát quá trình biến hình sao cho cái đầu sói hiện ra hoàn toàn trước khi những phần khác biến đổi. Tôi vẫn là một con nhóc, trừ bộ lông thú mới mọc ngăn ngắn và một cái đầu sói to đùng xồm xoàm ở trên hai vai.

“Thiệt tình mình hổng nghĩ nhiều về vụ này đâu,” tôi nói. “Đôi khi óc mình dường như tự động điều khiển việc biến hình vậy đó.”

Phần còn lại của quá trình biến hình tiếp tục. Đầu gối tôi gập vô. Cẳng chân tôi nhỏ đi. Những bàn chân thô ráp thế chỗ bàn chân người. Lông trên mình tôi mọc dài và thô, có màu xam xám.

Tôi sụp xuống trên hai chi trước của mình, hổng còn đứng thẳng được nữa.

Những bản năng của loài sói bắt đầu nổi lên, nhưng tôi đã từng biến thành sói rồi nên kiểm soát chúng khá dễ dàng.

Rồi đến lượt những cảm quan của loài sói thay thế tri giác của con người.

Loài sói có một kinh nghiệm về rừng hoàn toàn khác loài người. Cứ như thể trong phút chốc tôi bị mang đến một nơi hoàn toàn khác lạ vậy đó.

Hồi nãy lỗ tai người của tôi hầu như hổng ghi nhận được gì hết ngoài một chút xíu gió, vài tiếng chiêm chiếp, tiếng lá rì rào. Nhưng giờ tai sói nghe thấy tất cả. Một con thú bốn chân rất bự đang đi cách xa hàng trăm mét bên tay mặt. Những con sóc đang gặm trái cây trên cao. Côn trùng bò dưới lớp lá thông phủ kín mặt đất. Những chiếc xe chạy ngoài đường cái xa tít.

Vậy mà hai tai sói chẳng là gì so với khứu giác của nó.

Tôi chỉ biết nói thế này: con người chỉ là những đứa trẻ trì độn về mùi so với thiên tài sói trong môn đánh hơi. Chúng ta chẳng đánh hơi được gì hết. Có thể chúng ta ngửi thấy mùi một bông hoa nếu nó ở ngay dưới mũi ta, hay mùi chiếc bánh sôcôla đang nướng trong lò. Nhưng… bạn hổng thể hình dung nổi một cái mũi sói là như thế nào đâu.

“Aaaa!” tôi la lên trong sự kích động.

“Ừa,” Marco tán thành. “Tui quên khuấy đi mất. Uau. Xin chào!”

Thật in hệt như đang đui mù bỗng đột ngột sáng mắt ra.

Con-sói-tôi đánh hơi thấy lũ ngựa trên cánh đồng. Hổng những chỉ đánh hơi thấy chúng là loài ngựa thôi đâu, tôi còn biết chúng là những con ngựa hoàn toàn trưởng thành và khỏe mạnh nữa. Con sói đánh hơi được từng bông hoa, từng cái cây, từng chiếc lá, từng cây nấm. Nó đánh hơi thấy nước ở ba chỗ khác nhau và biết dòng nước nào ngọt nhất.

Con sói đánh hơi thấy một con sóc chuột, một tá sóc, lũ chuột chù, chuột nhắt, hươu nai, một con chim sẻ chết, một con gấu trúc, không… hai con gấu trúc kia.

Và đánh hơi thấy tôi. Ý tôi là, nó đánh hơi thấy mùi quần áo tôi vừa trút ra khi biến hình, nó đánh hơi thấy mùi tất cả bọn chim thú trong nhà kho mà tôi đã đụng vô hay thậm chí chỉ đi sát qua.

Nó đánh hơi thấy những vật đã ở đó từ ba ngày trước. Cái người đã đi bộ qua rừng… Con sói khác - một con sói đực già, đã đi qua đây. Mùi chó, mùi mèo và mùi rác.

Có một cái mùi rất kì lạ mà tôi nhận ra đó phải là mùi của một dân Andalite - mùi của Ax.

Khi bạn tổng hợp tất cả những thứ ấy lại trong đầu của bạn - ý nghĩa của mùi và tiếng - thì giống như toàn bộ thế giới xung quanh bạn đang chuyển động, sôi sục, và nổ tung vì tràn trề sức sống.

“Tuyệt thật,” Marco thốt lên.

“Cực kì,” tôi chỉ có thể tán thành. “Tới đi. Chạy đi nào.”

Loài sói khoái chạy vô cùng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx