sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 5

Loài sói có thể chạy miết trong đêm hổng ngừng, hổng nghỉ lấy hơi, cũng hổng chậm bước.

Marco và tôi chạy, nhảy qua những khúc cây đổ, luồn qua cây cối, men theo những bụi gai, băng qua những đồng cỏ trải dưới ánh hoàng hôn, xuyên qua những đám thông cao, vui vẻ bì bõm trong những dòng suối và vọt qua các tảng đá lớn.

Tụi tôi chạy với các giác quan mở rộng, đầu óc bơi trong các mùi, tiếng động và hình ảnh. Chẳng có gì trong vòng một kilomet mà tụi tôi hổng biết. Tụi tôi nối mạng với dòng dữ liệu của chính thiên nhiên.

Tụi tôi đánh hơi thấy trại đốn cây từ lâu trước khi tới tận nơi. Rồi tụi tôi nghe thấy tiếng máy chạy. Và những tiếng thì thầm. Tiếng người.

Rồi tụi tôi bỗng nhớ rằng trong rừng chẳng phải chỉ có tụi tôi là những con thú săn mồi siêu nhạy cảm.

“Mấy bồ đó hả?” Một tiếng hỏi trong đầu tôi. Tiếng Jake.

“Phải. Bồ đang ở đâu vậy?” Tôi hỏi lại.

“Trước bồ khá xa đó,” Jake cười. Tôi ngưng chạy và ngửa đầu ra sau như thể muốn hú lên mặt trăng. Qua một khoảng trống giữa rừng cây tôi nhìn thấy một mảng trời. Và cao, cao tít trên trời, là ba cái chấm đen nhỏ xíu.

Tobias và Jake lượn lờ trên cao khoảng bốn trăm mét. Mặc dù ánh sáng đã yếu, từ tít trên cao giữa tầng mây các bạn ấy vẫn nhìn thấy tụi tôi.

“Điểm đến ở ngay phía trước đó. Rất nhiều thiết bị cồng kềnh. Tụi cảnh vệ. Cứ tới coi cho biết. Nhưng phải thận trọng nha.” Tobias lưu ý.

“Bồ đi cùng tụi này mà,” tôi hơi càu nhàu.

Tobias bật cười. “Ừa, nhưng mấy bồ là một cặp sói bự chảng mà, có gì đáng ngại lắm đâu. Nè, có con bọ chét bò sát tai bồ đó…”

“Bồ làm sao thấy được một con bọ chét,” tôi vặn.

“Hề hề hề,” Tobias cười. “Tui mà lại hổng thấy?”

Marco và tôi tiếp tục chạy tới nhưng chậm hơn, thận trọng hơn.

Qua các lùm cây tụi tôi bắt đầu nhìn thấy ánh sáng. Ánh sáng nhân tạo.

Marco và tôi từ từ trườn tới, vai hom, đầu cúi, tai vểnh, mũi hít gió tìm dấu vết.

Trung tâm chỉ huy là một tòa nhà lớn, cất toàn bằng cây, nó giống một kiểu trạm kiểm lâm quê mùa. Nó có hai tầng, trước mặt có cổng lớn.

Mặt sau và bên hông của tầng trệt hổng có cửa sổ. Hổng có cái nào hết trơn. Tầng lầu thì có cửa sổ, nhưng cái nào cái nấy tối hù. Chẳng nhìn thấy bên trong gì hết.

Trên nóc nhà gắn những đèn pha cực mạnh. Trong vòng bán kính ba mươi mét, rừng bị đốn trụi và mặt đất trơ ra được chiếu rõ như ban ngày.

Khoảng một tá thiết bị khổng lồ nằm xếp hàng thẳng thớm bên nhau. Những máy xúc, những cần cẩu hình dáng kì dị, những xe tải, và một thiết bị quái đản trông như một thứ đồ chơi khổng lồ. Tôi đoán là nó dùng để cắt cây.

Các giác quan tinh nhạy của loài sói trong tôi để ý tới nhiều người đang đi lại vòng vòng quanh khu vực đất trống. Họ rải đều cách nhau chừng năm chục mét và trông có vẻ rất cảnh giác.

Tên gần nhất đang đi ngay trước mặt hai đứa tôi. Marco và tôi phục xuống rất thấp đằng sau những thân cây và hoàn toàn bất động.

Gã đàn ông vận đồng phục màu nâu vàng, hai ống quần xỏ trong đôi bốt cao cổ, tay cầm một khẩu súng tự động.

“Hừ, trông hơi quá lố đối với một trại khai thác cây đó. Thằng cha này đâu phải là dân thợ xẻ,” tôi nhận xét.

Tôi dỏng hai tai về phía tòa nhà, nhưng hổng nghe thấy tiếng động nào từ trong vọng ra. Có thể thực tế hổng có tiếng động nào mà cũng có thể tòa nhà được trang bị cách âm.

“Bồ có ngửi thấy mùi gì hông?” Marco hỏi tôi.

“Mình có đánh hơi thấy cái gì đó mà mình hổng nhận ra nổi. Cái mùi kì lắm kia.”

“Ừa, tui cũng vậy. Mùi thú vật, nhưng kì lắm, há?”

“Tụi Hork-Bajir chăng?”

“Có thể lắm,” Marco tán thành.

“Tụi cảnh vệ thì toàn là người,” tôi lưu ý. “Có thể họ chẳng liên quan gì tới tụi Yeerk hết. Những người này là ai chẳng biết, nhưng có thể hổng phải là người của chúng. Ý mình là những người bình thường đôi khi cũng có những hành động khác thường, đâu phải cứ ai kì quặc đều là một tên Mượn xác.”

“Đúng vậy, nhưng bồ đừng quên cái trường lực. Tui nghĩ thậm chí nếu những tên này là tụi buôn ma túy hay gì đó đại loại, chúng cũng hổng tài nào thiết kế được một trường lực như vậy.”

“Có lí.” Tôi nín lặng. Tôi vừa nghe một tiếng động. Nhiều tiếng động. Một chuyển động. Chuyển động rón rén, thận trọng.

Tôi liếc qua Marco và thấy hai tai cậu ta cũng vểnh lên. “Ừa, tui có nghe thấy,” Marco thầm thì. “Đằng sau tụi mình. Có kẻ nào đó đi vòng xung quanh.”

Tôi cảm thấy nỗi sợ chích vô bén như dao. Phần người trong tôi hoảng sợ. Phần sói thì không. Nhưng lúc này tôi tin vào bản năng người hơn.

“Tụi cảnh vệ đâu rồi?” Tôi hỏi.

“Ờ nhỉ.” Marco chợt tỉnh.

Ánh sáng chói lòa!

Ánh sáng khắp nơi, khắp mọi nơi! Cả thế giới là một màu trắng rực rỡ.

Tôi cảm thấy như toàn thể vũ trụ nhìn thấy mình.

XOẢNG! XOẢNG! XOẢNG!

Những tiếng động chát chúa giòn giã từ những thân cây phía trên đầu tụi tôi. Tôi liếc lên, có cái gì đó rớt xuống. Một chiếc lưới.

Những chiếc lưới thép tổ chảng bung ra từ những ngọn cây, rớt xuống tụi tôi. Mép lưới đeo những cục kim loại nặng.

“DZỌT!”

Tụi tôi vọt đi. Chiếc lưới trên đầu tôi rớt xuống. Tôi chạy như bay về phía mép lưới, chạy thục mạng…

Thoát!

Chiếc lưới cào vô lưng tôi. Nhưng tôi đã luồn qua được!

VÉO! VÉO!

Một tia sáng đỏ rực bắn ra từ những cửa sổ tối hù trên tầng lầu của tòa nhà gỗ. Tia sáng chạm trúng một gốc cây cách tôi chưa đầy hai tấc. Gỗ tiêu ra khói, một cái lỗ đường kính mười lăm centimet thủng từ bên này qua bên kia gốc cây.

Tia Nghiệt!

Tôi chạy lồng lên. Nhưng có cái gì đó hổng ổn. Marco! Marco đâu rồi?

Tôi quay đầu chạy trở lại. Marco bị sa lưới rồi! Cậu ta bị cái lưới đè gí dị và đang trườn sát bụng xuống đất cố thoát ra…

Tôi chạy trở lại.

VÉO! VÉO!

Những tia Nghiệt, gần như chìm trong ánh sáng chói lọi của đèn pha, vẫn bắn ra tới tấp.

Tôi ngoạm lấy mép lưới và ráng nhấc lên. Nặng quá sức. Hèn chi Marco phải trườn.

“Chạy khỏi đây ngay!” Marco hét lên. “Đừng để bị giết vì tui!”

“Im mồm và ráng chun ra đi!” Tôi la.

VÉO! VÉO!

Tôi hổng giữ nổi chiếc lưới nữa. Hàm tôi đau nhức. Cổ tôi oằn xuống. Marco chỉ nhích tới được từng centimet. Trong khi đó những tia Nghiệt ngày càng gần đích.

Tụi cảnh vệ đã biến đi đằng nào rồi. Chúng đang chạy xuyên qua rừng tới chỗ hai đứa tôi. Nửa tá bọn chúng mang súng tự động. Những cái bóng khổng lồ hắt lên ngọn cây tạo nên một cảnh tượng thiệt hãi hùng.

Thế rồi… một cái gì đó rất lẹ. Lẹ hơn chó sói. Lẹ hơn con người.

Giống như một con nai. Như một con ngựa. Một gương mặt hổng có miệng, những con mắt vòi, một cái đuôi như đuôi bọ cạp. Một sinh vật chẳng giống con vật nào trên Trái Đất. Nó chạy như bay về phía tụi tôi.

“Ax!” Tôi la lên.

Cái đuôi của Ax quất lẹ hơn mắt người chớp.

Lưỡi dao ở chót đuôi cắt đứt các mắt lưới, làm tóe những tia lửa, tạo thành một quãng hở lớn ngay trước mũi Marco.

“Ui! Hơi sát quá đó!” Marco thốt lên. Nhưng cậu ta lập tức nhào ra khỏi cái lỗ lưới thủng và vọt đi. Tôi theo sát sau lưng Marco. Loài sói vốn đã lẹ, nhưng khi bạn gặp một con sói đang khiếp hãi lại mang tâm trí của một con người đang hoảng hốt, bạn sẽ kinh ngạc về tốc độ di chuyển cực kì lẹ của nó.

Hai đứa tôi chạy trối chết khỏi nơi đó, liền sau lưng là Ax.

PẰNG PẰNG PẰNG PẰNG….

Súng nổ! Những phát súng của con người, tuy kiểu cách đó có phần lỗi thời song cũng chết người như chơi vậy đó.

Tiếng súng nổ trong thực tế lớn hơn trong phim ảnh nhiều lắm.

Và dĩ nhiên đáng sợ hơn nhiều khi chúng nhắm thẳng vô bạn. Và thiệt tình, nếu bạn bị bắn trúng thì tuyệt đối chẳng giống như trong phim chút nào đâu.

“Aaa...!” Tôi hét lên.

“Aaa...!” Marco hét lên.

“Aaa...!” Ax hét theo.

Khi chạy ra khỏi chỗ đó, hai con sói và một Andalite vừa lập một kỉ lục mới về tốc độ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx