sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 7

“Con đi đâu về đó?” Ba hỏi khi tôi về tới nhà. Ba đang ở trong bếp, lục cái gì đó trong tủ lạnh.

Tôi hơi bất ngờ vì câu hỏi ấy. Ba mẹ thường hổng hỏi han tôi nhiều. Ba mẹ thường tin tưởng tôi, và thường thì cũng có thể tin tôi. Tôi chẳng bao giờ nghĩ tới việc nói dối ba mẹ, mãi cho tới khi tôi trở thành một Animorphs. Giờ thì hình như tôi nói dối như cuội. Nói mãi rồi đâm chai mới ớn chứ.

“Ồ… ừm, con chỉ đi dạo thôi mà,” tôi đáp. “Ba cần con có chuyện gì ạ?”

“Ồ phải,” ba có vẻ quá long trọng, nên tôi biết là chẳng có gì nghiêm túc cho lắm. Cái kiểu của ba là vậy mà. Tôi nghĩ là ba có óc hài hước. Dù sao đó cũng là nhận xét của Jake. Bạn ấy cho rằng ba tôi là một người ngộ nghĩnh nhất thế giới.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Chỉ có một cú điện thoại từ đội tuần tra xa lộ thôi. Họ bảo… con thú nọ… nằm ở bên lề xa lộ, đúng nơi con đường cắt vô rừng. Họ bảo con vật nọ hình như bị bỏng nặng lắm…”

Tôi hổng ưa cái lối ba gọi “con vật nọ” chút nào.

“Chúng ta phải chạy xe tới rước nó về,” ba nói rồi toét miệng cười. “Đúng ra là ba đánh xe, còn con rước nó.”

Tôi càu nhàu. Trên đời này chỉ có một loài thú mà ba tôi sợ. Chó sói hay cả gấu ba cũng chả ngán. Nhưng ba hổng bao giờ đụng vô “con vật nọ.”

“Ba muốn nói đó là con chồn hôi chứ gì?” Tôi hỏi.

Ba gật đầu. “Con có cách xử với loài chồn hôi. Chúng khoái con. Với lại ngày mai ba phải đi gặp ban quản lí công ty Thức ăn Mèo Dudette. Ba hổng thể chường mặt ra với họ mà người sặc sụa mùi chồn hôi được.”

Mẹ tôi xuất hiện. Bà đang trèo từ dưới tầng hầm lên, ôm trong lòng một thùng sáu chai nước cốt rau. “Đây, trong chạn thức ăn chỉ còn có ngần này,” Mẹ nói.

Bạn biết đó, nước cà chua là một trong số rất ít thứ có thể tẩy được mùi chồn hôi.

“Mẹ, mẹ chẳng phải là người sẽ giúp ba với cái món này sao? Con… con mắc làm nhiều bài tập quan trọng lắm…”

“Ừa, đúng vậy đó,” mẹ công nhận.

“Thiệt là rầu quá đi. Ba mẹ đều là bác sĩ thú y xịn,” tôi nói. “Vậy mà sao lại đi sợ mấy con chồn hôi chứ?”

“Thì trước kia ba đâu có sợ,” ba tôi âu sầu. “Trước khi… trước khi xảy ra sự cố.”

“Chỉ tại một con chồn hôi xịt vô người ba…”

“Xịt trúng mặt,” ba tiếp lời.

“Chỉ tại ba có một kinh nghiệm hổng vui…”

“Nó xịt vô ba tới sáu phát trong vòng ba giây,” ba phân trần. “Ba bốc mùi suốt một tuần lễ sau đó. Mẹ con bắt ba xuống ngủ trong nhà kho. Rồi sợ những con vật ở trong bị náo động, ba lại phải dựng lều ngoài sân…”

“Rồi chúng ta đã phải đốt cái lều ấy đi,” mẹ tôi bổ sung và cười rinh rích.

“Con có cách xử với bọn chồn hôi mà,” ba tôi nhắc lại. “Thực tế là con có cách xử với tất cả mọi con thú. Nào con, con biết là lũ chồn hôi yêu con mà.”

“Một con chồn hôi bị vứt bên rìa xa lộ thì hổng yêu ai đâu ba,” tôi đáp.

Mười phút sau, chúng tôi đã ngồi trên chiếc xe tải chuyên rước các con thú mà ba mới mua, chạy trên xa lộ. Chiếc xe cũ mà ba yêu quý đã bị đánh cắp và phá hủy mất rồi.

Ít ra thì ba tôi cũng tin là vậy. Còn thực ra là bọn tôi đã buộc lòng phải mượn nó để dùng trong một trận chiến khủng khiếp với lũ Yeerk. Marco đã lái nó, và té ra cậu ta hổng biết lái gì hết trơn. Chiếc xe đã kết thúc cuộc đời nó trong một cái hố.

Trên đường đi chúng tôi nghe nhạc trong máy CD. Đó là điều ba tôi ưng nhất trong chiếc xe tải mới. Ba nghe một đĩa nhạc jazz xưa hay thứ gì đó đại loại.

Chúng tôi tới địa điểm mà đội tuần tra xa lộ đã thông báo với ba. Ba tôi đậu xe sát lề đường và bật đèn báo hiệu.

“Cẩn thận nha, ở quãng này người ta chạy xe như điên đó con,” ba cảnh báo trong lúc chúng tôi leo ra khỏi xe.

Những chiếc xe hơi vút qua với tốc độ hơn một trăm km/h, đèn pha loang loáng. Khu rừng tối đen đặc lại hai bên đường. Tôi rọi đèn pin vô bờ cây ven rừng.

Thông thường thì rừng chẳng làm tôi ngán. Nhưng lúc này tôi biết rằng mình đang ở cách trại đốn cây của bọn Yeerk chưa đầy nửa kilomet. Thiệt quá kì quặc khi trở lại chỗ này, nơi đúng một giờ trước đây tôi đã xém đi tong.

Chúng tôi mất ít nhất là hai mươi phút lội bộ tới lui trên dệ cỏ ven đường trước khi ánh đèn pin của tôi quét trúng một đám gì đó có màu trắng và đen.

“Ba! Đây nè!”

Ba tôi phi tới và rọi ánh đèn của ông chụm vô anh đèn của tôi. “Tốt lắm,” ba thốt lên. “Ba đi lấy cái lồng. Đừng quên găng tay nha. Con cũng biết chồn hôi là vật hay truyền bịnh dại lắm đó.”

“Con đã chích ngừa rồi mà ba.”

“Chẳng có vaccine nào chắc ăn trăm phần trăm đâu con.”

Tôi bước về phía con chồn hôi. Nó trông thấy tôi và giương hai con mắt đen nhỏ tí, lấp lánh nhìn tôi.

“Đừng có sợ mà cưng,” tôi lấy giọng the thé nói với nó. “Yên tâm đi. Chúng ta tới đây giúp cưng đó. Sẽ tốt đẹp cả thôi.”

Bạn biết hông: chồn hôi là những con vật dịu dàng nhất trên đời. Trên người chúng hổng có bộ phận nào dữ dằn hết. Nhưng đó là bởi chúng đã có sẵn một vũ khí tối hậu.

Ngay cả như vậy, chúng bao giờ cũng cảnh báo cho bạn trước. Nếu chúng quay đít về phía bạn, đó là lời cảnh báo. Nếu chúng vểnh đuôi lên và chót đuôi hạ xuống, đó là sự cảnh báo rất nghiêm túc. Nếu chúng nhấc cái chót đuôi lên… thì bạn đã lâm vô một tình thế cực kì xấu rồi đó.

Nếu bạn gặp phải một con chồn hôi quay đít lại và vểnh đuôi lên mãi, thì… Tin mình đi, bất cứ con vật hoang dã nào cũng biết chuyện này. Chẳng may bọn chó nhà chẳng hiểu tí gì về chồn hôi, chứ còn gấu, chó sói, và phần lớn các giống chim săn mồi đều biết rằng chớ nên gây rắc rối với cái đuôi chồn hôi đó.

Có thể bạn nghĩ rằng mình đã biết cái mùi xạ của chồn hôi kinh khủng cỡ nào, vì bạn đã chạy xe gần một con chồn hôi bị cán trên đường. Nhưng đó chẳng là gì hết. Đến sát hẳn, bị dính trực tiếp vô người là một cấp độ hôi thúi hoàn toàn khác. Nếu bạn hình dung một mùi khủng khiếp nhất có thể có trên đời, rồi nhân lên một ngàn lần, thì vẫn còn xa sự thực đó…

“Ổn cả thôi mà cưng,” tôi nựng nó. “Đừng có xịt vô chị nha. Chị là bạn của cưng, cho nên làm ơn chớ có xịt chị.”

Tôi lại gần và khom mình xuống thấp để làm cho người nhỏ lại. Tôi muốn cho mình có vẻ hổng đe dọa ai. Tôi di chuyển rất chậm chạp, từng bước một, miệng luôn luôn nựng nịu và ầu ơ y như sắp sửa đến gần một chú nhóc đang nghịch khẩu súng thiệt vậy đó.

Con chồn hôi cử động! Tôi lạnh cứng người.

Con chồn hôi lại nằm xuống. Tôi lại thở.

“Làm ơn đừng xịt chị nghen,” tôi thủ thỉ và thò tay vô túi móc ra một miếng thịt chuột. Tôi vẫn giữ thịt chuột đông lạnh làm thức ăn cho bọn thú ăn thịt. Chồn hôi cũng khoái xơi chuột hay cào cào chứ bộ.

“Của cưng đây. Ăn tối đi.”

Tôi chìa miếng thịt cho con chồn hôi. Nó hổng có vẻ đói, nhưng chắc nó nghĩ rằng tôi là kẻ chơi được vì tôi mời nó ăn tối mà.

Tôi ngồi thụp xuống bên con chồn hôi và đặt cây đèn trên mặt đất. Bàn tay xỏ găng của tôi thận trọng đụng vô con vật.

Nó run lên bần bật. Và ngay lúc đó tôi nhìn thấy lí do.

Có một vết bỏng ngay trên lưng con chồn hôi. Một vết bỏng hình bán cung, như thể có ai đó xắn một nhát thuổng vô lưng nó.

“Tia Nghiệt,” tôi thì thầm. “ Cưng đã có mặt ở chỗ đó, phải hôn? Tội nghiệp cưng.”

Bọn Yeerk nhắm vô tôi và Marco nhưng lại trúng con chồn hôi. Một con vật hoàn toàn vô tội bị kẹt giữa cuộc chiến của Yeerk và người.

Bọn Yeerk chẳng ngán gì mà không hủy hoại toàn bộ cây cối và mọi thú vật trong rừng cốt để tóm được chúng tôi.

“Xin lỗi nha,” tôi thì thầm với con chồn hôi.

Tôi nhấc nó lên từ từ, thận trọng, ôm nó vô lòng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx