sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Tụi tôi gặp nhau ở khu thương xá. Hôm đó là thứ Bảy, nên gặp nhau ở đây cũng là chuyện bình thường.

Khi bạn sống trong một thế giới mà kẻ thù lúc nào cũng rình rập quanh bạn thì điều quan trọng là hổng được làm bất cứ việc gì quá bất thường. Để khỏi làm người ta chú ý.

Ngay cả với những người trong gia đình và bạn bè cùng học cũng vậy.

Bọn Yeerk vẫn tin rằng tụi tôi là dân Andalite. Tụi tôi muốn bọn chúng cứ tin như vậy. Nếu bọn chúng khám phá ra tụi tôi là người, dù là trẻ con đi nữa, thì cả hội sẽ tiêu tùng mất.

Vì vậy, tụi tôi hổng dám để lộ chút manh mối nào. Tụi tôi ráng làm sao hành động hổng giống như một nhóm, hội. Tụi tôi hổng muốn một tên Mượn xác nào đó nghĩ ngợi: “Ê, sao mấy đứa nhóc đó cứ túm tụm nhau hoài, chúng hành động như thể đang mưu mô cái gì đó.”

Tụi tôi phải tỏ ra bình thường từ vẻ ngoài cho đến hành động. Rachel vẫn đi học các lớp thể dục và mua sắm. Jake và Marco vẫn rủ nhau chơi video games. Tôi thì chăm sóc thú ở Dưỡng đường Thú hoang.

Riêng với Tobias thì tụi tôi hổng có cách nào làm cho bạn ấy có vẻ bình thường được. Nhưng vì Tobias chẳng còn bố mẹ, lại bị quăng quật từ một bà cô lạnh nhạt qua một ông chú thờ ơ… chưa bao giờ là thành viên của một gia đình thực sự, cho nên buồn thay, chẳng ai có vẻ chú ý khi bạn ấy biến mất cả…

Tôi để một giờ lang thang theo đuôi Rachel khi nhỏ lượn một cách rất “chuyên nghiệp” qua các gian hàng thời trang.

Hễ ở đâu và bao giờ có đợt bán đồ xon là Rachel biết liền, khỏi cần quảng cáo. Tự nhiên nhỏ “biết,” vậy thôi.

Hai đứa tôi xông xáo qua một dãy bàn trên đó xếp các chồng áo len cộc tay. Rachel muốn kiếm bằng được một món đồ màu xanh lục đặc biệt mà có thể chưa hề tồn tại bao giờ.

“Bồ nghĩ tụi mình sẽ làm gì đây hả?” Tôi hỏi Rachel.

Đang vuốt ve một chiếc áo len cộc tay, nhỏ ngước nhìn lên. “Gì kia? Ồ. Mình nghĩ là tụi mình có thể vô trong. Nếu tụi mình kiếm được lối vô.”

“Thì mình đang tự hỏi vô lối nào bây giờ? Làm sao mà vô nổi trong đó? Ý mình là mình dư biết cả hai đứa đều đang nghĩ tới chuyện biến thành côn trùng. Nhưng nếu có ai tính biến thành kiến lần nữa, thì mình xin kiếu đó nha.”

Rachel hơi rùng mình. “Mình chắc là hổng có ai muốn biến thành kiến lần nữa đâu.”

Tụi tôi đã có những kinh nghiệm thực sự tệ hại về chuyện biến thành kiến. Tụi tôi rốt cuộc đã biến lộn thành loại kiến thuộc một bộ lạc kiến thù nghịch với ổ kiến mà mình đang ở trong.

Chắc bạn hổng tin nổi những cơn ác mộng tụi tôi luôn gặp sau lần biến hình ấy đâu. Những đường hầm chật ních, rồi hàng trăm con kiến lính ghê tởm ập tới khắp xung quanh, tấn công tụi tôi…

“Hổng làm kiến,” tôi nói và nhìn vô Rachel, tìm gặp ánh mắt của nhỏ. “Đúng hông?”

Rachel nhún vai. Rồi nhỏ liếc nhìn đồng hồ tay. “Tới giờ rồi. Ax đến cùng Marco và Jake vậy mình đừng để họ phải chờ.”

“Ax? Ờ hờ.”

Jake, Marco, và một anh chàng bô trai ác chiến đang ngồi trong sân bán thực phẩm. Hình như họ đang tranh cãi lớn tiếng về chuyện ai đã thắng ván games ở khu video.

“Ê, Rachel!” Marco la lên khi tôi và Rachel đi ngang qua. “Mấy bồ làm trò gì ở đây vậy?”

Tôi thiệt tình hổng ưa cái hành động như vầy. Nó có vẻ ngu ngốc sao đó. Nhưng tụi tôi bắt buộc phải làm như tình cờ gặp nhau cùng một lúc ở cùng một nơi vậy đó.

“Tụi này đi sắm đồ,” tôi lầm bầm. “Bồ biết là mình ham mua sắm lắm mà.”

“Ghé vô đây đã. Làm vài miếng khoai tây chiên nè,” Jake vừa nói vừa cười rạng rỡ.

Tôi ngó vô đĩa khoai tây chiên. Chẳng còn miếng khoai nào, chỉ còn lại chiếc đĩa giấy dính chút vết phô mai màu vàng cam. Cũng có một vết màu vàng cam y như vậy trên cằm anh chàng bô trai ngồi giữa Marco và Jake.

Jake thấy ngay là tôi đang nhìn cái gì, bạn ấy đảo hai mắt. “Ít ra thì lần này chàng ta cũng hổng xơi cái đĩa giấy.”

“Chào,” Ax nói với tôi. “Mình là em họ Jake, tên là Phillip. Em họ Jake. Mình dưứi kê lên. Dướới kê. Dưới quê lên.”

Tôi hổng thể nhịn được cười. Ax biến thành người từ ADN mà ảnh thu nạp của cả bốn đứa tụi tôi, là một sự lai tạp kì lạ của mỗi đứa. Là phái nam, nhưng ảnh trông xinh xắn một cách hơi kì cục.

Lúc này, về căn bản thì Ax là người. Nhưng ảnh vẫn có một số vấn đề phải điều chỉnh. Như cái việc này chẳng hạn: vì dân Andalite hổng có miệng, nên Ax khám phá ra rằng cái miệng người của mình rất chi là hấp dẫn. Ảnh hổng thể nhịn được việc chơi với các âm thanh của từ ngữ.

Và Ax gặp nhiều nguy hiểm về chuyện thức ăn.

“Khoai tây chiên có ngon không vậy?” Tôi hỏi Ax.

“Có vị mỡ và muối. Với lại có cái mùi làm mình nhớ đến một thứ dầu máy rất ngon lành mà có lần mình đã ăn thử. Dầu máy. Dâầu maái. Máy.”

“Dầu máy hả?” Jake hỏi. “Ax… mình muốn nói là Phillip… bồ biết là mình đã bao lần bảo bồ là bồ hổng được ăn đầu mẩu thuốc lá hay xơ vải trong máy sấy quần áo rồi chứ? Hãy thêm dầu máy vô danh sách những thứ cấm nghen.”

Ax gật đầu. “Ờ, sao mà lắm luật lệ về ăn uống vậy chứ?”

Marco kéo một chiếc ghế cho tôi ngồi. “Nếu đã hết những chuyện vớ vẩn về những điều quái dị, thì hãy bàn vô công việc đi.”

“Sáng nay Tobias bay qua chỗ cái pháo đài đó,” Jake bắt đầu, ráng giữ cho giọng thiệt nhỏ. “Cậu ấy quan sát nó từ trên cao và cho rằng tụi Mượn xác ở đó có đeo những bộ tách sóng trên dây lưng để đi qua vùng có trường lực.”

“Vậy thì tụi mình phải cuỗm một bộ tách sóng của chúng.” Rachel đề nghị.

“Không được,” Ax phản đối. “Bộ tách sóng chắc phải mang mã khóa thích hợp với chữ kí sinh hóa của người đeo nó. Bọn Yeerk hổng đến nỗi…”

“Đừng nói đến cái tên ấy,” Jake rít lên.

Tôi thấy đôi mắt Marco lia rất lẹ coi có ai ở gần tới mức nghe lén được không.

“Xin lỗi nha,” Ax nói. “Nhưng kế hoạch của Rachel hổng hiệu quả.”

Jake thở dài. “Tobias còn trông thấy một cái khác nữa. Bên trong vùng trường lực, có những cái lỗ nhỏ xíu trong nền gỗ của tòa nhà. Cậu ấy nghĩ đó là lũ mối đang làm việc.”

“Mối hả?” Tôi hỏi.

Jake gật đầu. “Ờ”

“Mối hổng tệ như kiến đâu,” Jake giải thích. “Mình đã coi một số thông tin trên mạng. Với lại, nếu tụi mình biến thành những con mối của chính cái tổ mối này thì chắc cú quá rồi còn gì.”

Tôi bỗng thấy khó thở. Tôi để ý mặt Marco xám ngoét. Ngay cả Ax trông cũng ủ ê.

“Bồ nói nghiêm túc đó chứ?” Tôi hỏi Jake. “Ý mình muốn nói vụ mối í?”

Có lẽ tôi hơi có vẻ lên cơn. Tôi biết là mình có hơi lên cơn một chút đấy.

“Mình hổng biết phải làm cách nào nữa,” Jake nói. Bạn ấy nhìn xuống mặt bàn và cắn môi. “Cassie nè, bồ đã có lí khi nói: câu hỏi thực sự phải đặt ra là làm thế nào bọn chó chết ấy có được giấy phép đốn cây. Đó chính là chỗ yếu của bọn chúng. Tụi mình phải biết được chúng làm thế nào để giải quyết vấn đề ấy. Muốn biết thì phải vô bên trong tòa nhà thôi.”

“Vô qua đường tổ mối à?” Marco hỏi. “Coi kìa, làm sao tụi mình có được một con mối để mà thu nạp? Chúng nó ở tất cả bên trong vùng trường lực, đúng hông?”

Tôi rất muốn rằng đó là sự thực. Nhưng khi tôi nhìn Jake, bạn ấy chỉ hơi lắc đầu. “Tobias nói bữa nay bọn Yeerk chỉ làm việc trong tòa nhà có một lúc thôi. Chúng đặt thêm súng bắn tia Nghiệt. Chúng phải xẻ một số đoạn gỗ.”

Jake thò tay vô túi áo khoác ngoài và rút ra một chiếc lọ nhỏ bằng thủy tinh. Trên nắp lọ có những lỗ nhỏ xíu để thông khí.

Bên trong chiếc lọ là một con bọ nhỏ xíu màu nâu vàng xen trắng. Nó có kích thước tương tự một con kiến. Đầu nó phình ra và có màu nâu.

“Cùng một tổ đó,” Jake nói. “Lấy ở tòa nhà ấy đấy.”

Tôi ngó trân trân con mối. Nó tìm cách leo lên thành lọ nhưng lại trượt xuống.

Nó bất lực, nó đã bị kẹt trong một thứ giống như một phòng giam to đùng bằng kiếng mà một sinh vật khổng lồ đang cầm trong tay, sinh vật mà con mối chẳng bao giờ hình dung nổi.

Jake tháo cái nắp lọ ra.

“Tụi mình sẽ hổng làm việc này trừ khi tất cả đều tán thành,” bạn ấy tuyên bố. “Nhưng tụi mình hổng thể nào để cho… bọn chúng… tàn phá khu rừng được.”

Rachel chìa tay ra. Jake vỗ vỗ cái lọ cho tới khi con mối rớt vô lòng bàn tay của nhỏ.

Tôi thấy con vật bò qua đường sinh đạo của Rachel. Và thấy nó trở nên bất động khi Rachel thu nạp ADN của nó.

Tôi tưởng tượng mình là con mối ấy. Bò qua lòng bàn tay khổng lồ. Nghĩ rằng một đường chỉ tay của Rachel là một cái rãnh sâu.

Khi Rachel xong việc, tôi cũng chìa tay ra. Bàn tay tôi run lên. Nó run và tôi hổng thể nào ngăn nó khỏi run được.

Cái sân bán thực phẩm sáng choang bỗng có vẻ tối tăm.

Trời ơi, con vật nhỏ này làm tôi hãi quá.

Tận sâu thẳm của lòng mình, nó làm tôi khiếp sợ.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx