sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 9

Tụi tôi sẽ đi trong đêm nay. Đúng ngay đêm nay.

Cả bọn phải tranh thủ buổi chiều để làm cho xong những việc lặt vặt, việc nhà và các bài tập.

Đôi khi phải ráng mà làm những chuyện ấy, ráng làm vài bài tập trong lúc bạn nghĩ rằng có thể chỉ vài giờ nữa là mình lên đường đi tới chỗ chết, ráng tập trung vô môn toán trong khi bạn đang nghĩ tới việc phải biến thành một con mối và rúc vô một tòa nhà được bảo vệ từng mét vuông.

Đành cầu cho mình gặp may mà thôi.

Tôi đi xuống nhà kho. Ba tôi cũng ở dưới đó, ba đang đi kiểm tra một vòng. Ba hổng cần tôi phụ giúp. Nhưng ông cũng chẳng nói là không cần.

“Con đã làm xong bài tập chưa?”

“Xong gần hết rồi ba.” Tôi bổ sung một lời nói dối vô cả đống dối trá mà tôi đã buộc phải nói.

“Ba tính coi kĩ hơn con chồn hôi của con đêm trước. Cô nàng bị kích động quá mức nên ba phải cho uống một viên an thần nhẹ.”

“Nó là con chồn hôi cái hả ba?”

“Ờ.”

Ba tôi xách cái lồng chồn hôi vô trong căn phòng nhỏ kế bên mà ba thường sử dụng để thăm “bệnh nhân.” Tôi nhẹ nhàng nhấc con chồn hôi ra khỏi lồng và đặt lên chiếc bàn thăm bịnh. Bây giờ nó có vẻ rất bình tĩnh, nhưng đó là một vẻ bình tĩnh hổng tự nhiên, do tác dụng của thuốc.

Đêm hôm trước, ba tôi đã băng bó vết thương cho nó và bây giờ ba thận trọng tháo băng ra. Mặc dù đã từng nhìn thấy hàng trăm con vật bị thương, tôi vẫn nhăn mặt lại khi trông thấy vết bỏng.

“Hừm. Hừm. Pa. Pa. Pa. Hừm”

Đó là những tiếng mà ba tôi thường thốt ra mỗi khi ba xem xét một cái gì thú vị. “Pa” tôi chẳng biết vì sao ba cứ kêu vậy.

“Kì quái thiệt. Rất không bình thường. Ba hổng đoán nổi cái gì đã tạo nên vết bỏng này. Nó gọn ghẽ quá. Lại sạch sẽ nữa. Điều duy nhất đáng mừng là, bất kể vật gây bỏng là cái gì thì nó cũng nóng đến mức có tác dụng diệt khuẩn cho các mô.”

“Chỉ ngoài da thôi hay có tổn thương phần cơ nữa hả ba?” Tôi hỏi.

Ba liếc nhìn tôi và mỉm cười. “Chủ yếu là lông và da bị cháy. Nhưng ba cũng thấy có tổn thương hơi nặng ở chỗ vai này. Vết bỏng sâu hơn và có thể xương sống cũng bị. Nhưng nó sẽ sống. Ba cầu cho lũ con của nó cũng được như vậy.

“Cái gì ạ? Nó có con á ba?”

“Ừa. Ba đoán có thể chúng đã được sáu, bảy tuần tuổi.

“Nó có con? Ở chỗ nào đó trong rừng hả ba?”

Ba tôi bắt đầu băng lại vết thương. “Cassie à, con biết là thiên nhiên luôn khốc liệt mà.”

“Nhưng chúng còn quá nhỏ để có thể tự sống sót, phải không ba?”

“Ba hổng chắc được,” ba nói mà hổng nhìn tôi.

Có thể đôi khi ba cũng nói dối tôi. Nói dối vì lợi ích của tôi, hay vì ba nghĩ như thế là có ích cho tôi.

“Vậy là chúng đang ngồi trong cái hang nào đó và ngơ ngác tự hỏi mẹ mình đâu rồi,” tôi nói. “Chúng sẽ chết đói mất. Hoặc là bị thú dữ ăn thịt mất tiêu.”

“Đưa cho ba cây kéo,” ba tôi nói.

“Vâng. Ừm, ba nè, con muốn hỏi ba, đêm nay con ngủ lại ở nhà Rachel được hôn?”

“Chắc chắn là được, cưng à, nếu như mẹ con cũng chịu, con biết mà. Ê, nè. Sao con chẳng hỏi coi cuộc gặp gỡ của ba với công ty thức ăn mèo sáng nay ra sao? Chúng ta đã xin thêm được tài trợ đấy!”

Hai ba con tôi chuyện trò một lúc trong khi cùng đi kiểm tra một vòng các con thú. Nhưng bụng dạ tôi để chỗ khác kia. Tôi đang nghĩ tới mấy con chồn hôi con ở đâu đó đang kêu khóc đòi mẹ.

Và tôi đang nghĩ, ước gì ba đừng dễ dàng cho phép tôi tới nhà Rachel như vậy. Bởi vì, dĩ nhiên là hai đứa tôi đâu có thực sự ngủ đêm nay. Rachel sẽ nói với mẹ của nhỏ là nhỏ tới nhà tôi ngủ. Và Jake sẽ nói dối ba mẹ bạn ấy, Marco cũng nói dối ba nữa, và tất cả bọn tôi sẽ lâm vô một tình huống mà chẳng đứa nào muốn.

Tôi sắp đối mặt với cái chết ngay trong đêm nay. Vậy mà câu cuối cùng tôi nói với ba lại là một câu nói dối.

Tôi nhớ lại những đường hầm của tổ kiến. Tôi nhớ lại hình ảnh của lũ kiến trong những cơn ác mộng.

Tôi nhìn thấy những cái đầu tổ chảng, trông như bằng kim loại, của những con kiến thù địch khi chúng xuyên qua những bức tường cát, kẹp chặt tôi bằng đôi càng to kềnh và tìm cách xắt tôi ra từng mảnh.

Bạn có biết khi mình nghĩ là mình sắp ngủm, thậm chí lại còn hổng hoàn hình người được nữa, thì sẽ ra sao hông? Sẽ ra sao khi tin là mình sắp chết như một con kiến bị kẹt trong cái địa ngục mà chẳng bao giờ có con người nào đặt chân vô?

Và bây giờ tôi cũng nhìn thấy những con chồn hôi con. Chúng đang chết đói, đang la khóc, và mỗi tiếng la là một tín hiệu kêu bọn thú dữ tới.

“Con có sao không vậy?”

Tôi nhận ra là ba đang ngó mình trân trân. Tôi đã thở phì phò, thậm chí còn gần như kêu lên nữa. Trên trán tôi lấm tấm những giọt mồ hôi.

“Dạ. Con hổng sao đâu ba,” tôi bình tĩnh đáp.

Ba kết thúc một vòng kiểm tra rồi bỏ đi.

Tôi đứng lại đằng sau ông. Rồi quay trở lại với con chồn hôi trong lồng.

Tôi mở cửa lồng ra và thò tay vô. Tay tôi hổng mang găng.

Bạn biết đó, hổng thể thu nạp ADN nếu như tay mang găng.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx