sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 10

“Tuyệt vời, thiệt bất ngờ khi thấy mấy bồ ở đây đông đủ vậy,” Marco thì thầm rất khẽ.

“Mọi người vẫn thức đến tận giờ này hả?” Jake hỏi.

“Là cái chắc,” Marco đáp. “Sắp tới lúc chạy đi tự tử hỏi còn ai thiết gì chuyện ngủ ngáy chứ?”

Trời tối đen như mực. Lúc này đã là ba giờ sáng. Tụi tôi đang ở bìa rừng. Jake, Rachel, Marco và tôi. Tobias thì đậu trên cây phía trên đầu cả bọn.

Ax cũng có mặt ở đó trong hình dạng Andalite. Hai con mắt vòi của ảnh hổng ngừng dọ xét bốn phương tám hướng.

“Có lẽ tụi mình nên biến thành chim cú,” Jake đề nghị. “Loài cú bay lẹ và quen bay đêm. Cho tới khi đến gần tòa nhà.”

Tôi thấy nhẹ cả người. Đó là một lựa chọn rất phù hợp với suy nghĩ của tôi. Cú là loài săn mồi duy nhất là khắc tinh của chồn hôi. Bạn biết đó, một số giống cú hổng có khứu giác, nên đối với chúng thịt chồn hôi vẫn ngon như thường.

Dĩ nhiên tôi đâu có tính xơi thịt chồn hôi, tôi chỉ tìm cách kiếm cho ra mấy con chồn hôi con mà thôi.

“Ước gì mình được đi cùng mấy bồ,” Tobias nói. “Nhưng ban đêm mình chẳng làm được gì nhiều.”

“Bồ đã kiếm lối cho tụi này vô trong,” Jake nói, “Lại còn bắt mấy con mối cho tụi này biến hình nữa…”

“Và như vậy là tụi này biết ơn bồ quá trời rồi,” Marco ghẹo.

Cả bọn cười một cách căng thẳng. Biết rằng những đứa khác cũng sợ hãi như mình kể ra cũng dễ chịu hơn đó.

Tụi tôi bắt đầu cởi bỏ quần áo bên ngoài bộ đồ biến hình.

Jake đánh một cái quần soọc chạy xe đạp cùng với áo thun mỏng khiến Marco cười rinh rích.

“Sao vậy?” Jake chất vấn.

Marco làm bộ mặt vô tội. “Có gì đâu. Tui chỉ nói là nếu tụi mình chuẩn bị làm các đại anh hùng thì phải xử lí thế nào với những bộ đồ ngu ngốc này chứ. Trông tụi mình cứ như dân chạy tị nạn í. Tui chỉ nói có vậy thôi.”

“Dĩ nhiên là hổng tính Rachel đó,” tôi nói. Lẽ tự nhiên là Rachel đã tìm được cách phối hợp hài hòa bộ đồ biến hình của nhỏ. Trông nhỏ thiệt là tuyệt vời.

“Kế hoạch thế này nha,” Jake tuyên bố. “Chúng ta biến thành chim cú để bay tới gần trại cây ít nhất là hai trăm mét thì hoàn hình, rồi bò sát tận nơi, biến thành mối, độn thổ chui qua trường lực, và rúc vô những lỗ mối ở bên ngoài tòa nhà.”

“Mong sao mọi việc giản dị và suôn sẻ như vậy,” Rachel thốt lên giọng ảm đạm. Nhỏ nhìn tôi, và tôi nhận ra rằng dù là kẻ chưa hề biết sợ, bây giờ Rachel cũng sợ như ai.

Điều đó càng làm tôi thấy run.

Tôi ráng tập trung vô chuyện biến thành cú, nhưng óc tôi lại để đi đâu ấy.

Tôi đang lo lắng quá nhiều chuyện mà - đề tài khoa học ở trường nè, vụ nói dối ba mẹ nè, liệu mấy con chồn hôi có còn sống không nè…

Có thể đó là một phản ứng tự vệ. Tôi hổng muốn phải nghĩ tới cái chuyện thực sự làm tôi lo lắng.

Cuộc sống của tôi đã có phần trở nên rất, rất kì quặc.

Tôi thấy Ax đang biến hình rất lẹ. Cái đuôi của ảnh hóa mềm oặt như một chiếc vớ rỗng. Những chiếc lông vũ mọc lên thay thế bộ lông thú.

Tôi ngó xuống cánh tay mình và thấy những mảng lông vũ hiện trên mặt lớp da. Trông đẹp thiệt đó, nếu như bạn hổng nghĩ rằng chúng đang bám trên người mình.

Thế rồi, hoàn toàn đột ngột, bức họa lông vũ hóa ra hình ba chiều. Có vẻ như chúng vọt lên trên da mặt tôi một cách thiệt là đơn giản. Tôi cảm thấy hơi ngứa một chút khi những chiếc lông cùng mọc khắp người tôi.

Trong lúc đó, thân thể tôi co rút lại, mỗi lúc một nhỏ hơn. Đất cát, lá thông và lá cây, những nhánh cây khô ào ào chạy lên cao.

Hai bàn chân trần của tôi trở nên thô nhám y như một cục chai bự. Những ngón chân chảy ra rồi làm thành bộ vuốt. Những chiếc vuốt dài, cong, sắc nhọn, sẵn sàng cấu xé.

Bộ vuốt là vũ khí chết chóc chủ lực của loại cú sừng. Một con cú thường mải miết bay im lặng trong đêm. Thế rồi thình lình nó tấn công, quắp trúng đầu con mồi - một con thỏ, một con sóc, một con chuột, một con chồn hôi…

Những lóng xương ở khắp cơ thể tôi tự chúng sắp xếp lại. Nhiều cái biến mất hoàn toàn. Những cái khác vặn vẹo và biến dạng. Lồng ngực của tôi kéo xuống sâu hơn. Các xương ngón tay thoạt tiên dài ra rồi lại rút ngắn. Tất cả tạo ra một âm thanh ken két rền vang suốt cơ thể.

Các cơ quan nội tạng được thiết kế lại một cách triệt để. Và hai con mắt dường như phồng lên, phồng lên cho tới khi chiếm trọn cái đầu. Mắt tôi thiệt là lớn so với thân mình tới mức trong thực tế chúng sát hẳn vô nhau trong hộp sọ.

Đột nhiên chẳng còn đêm tối nữa. Trời sáng như ban ngày.

Ánh sáng le lói của một ngọn nến đối với con mắt người trở thành ánh đèn pha đối với đôi mắt cú.

“Uau!” Tôi nghe tiếng Rachel kêu lên.

“Tôi mê đôi mắt này quá!” Ax bình luận. “Thiệt kì diệu hết biết”

Tôi dang hai tay và mở hai cánh. Sự biến đổi đã hoàn thành. Tôi cảm thấy những bản năng của loài cú nhú lên sắc lạnh. Những bản năng của loài săn mồi.

Trước đây tôi đã biến thành cú rồi nên tôi biết sẽ như thế nào. Tôi đã sử dụng đôi mắt, hai cánh và đã thử thách trí óc của cú. Chúng hổng chính xác là bản chất thứ nhì của tôi, nhưng ít ra cũng chẳng khiến tôi bất ngờ.

“Sẵn sàng chưa?” Jake hỏi.

Tôi vỗ cánh, co chân lên và dễ dàng vút lên những nhành cây.

Tôi thấy Tobias đang vắt vẻo đậu trên một cành cây. Tôi cảm thấy được sự cảnh giác bản năng của loài diều hâu khi có năm con cú sừng bay qua.

“Chúc may mắn,” Tobias nói. “Đừng có ăn cái gì mà tui hổng ăn đó nha.”

“Ha ha ha,” Marco cười phá lên. Cậu ta đang bị kích thích cao độ từ một cuộc biến hình tốt đẹp. Tôi đoán là bản thân mình cũng vậy. Có một dòng sức mạnh ào ạt tới khi bạn là một con vật trong môi trường tự nhiên của nó. Đặc biệt khi bạn là một con thú săn mồi.

Giữa không trung ban đêm thì chẳng có gì đụng được tới tụi tôi. Tụi tôi ngự trị trên hết mọi vật trong rừng.

Cả bọn bay theo đội hình lỏng lẻo, hổng vút lên vượt quá ngọn cây mà lách qua các lùm cây. Những đôi cánh hổng vỗ thành tiếng. Cánh chim cú được thiết kế cẩn thận hổng thua gì cánh của những chiến đấu cơ đột kích tiên tiến nhất. Thực ra thì còn hơn ấy chứ. Những chiếc lông vũ được thiết kế để hổng xù lên hay rung lên khi con cú lướt qua bầu không khí ban đêm tĩnh lặng.

Những con chuột khiếp hãi, luôn nghe ngóng bất cứ mối nguy nào có thể xảy tới, vậy mà chẳng nghe thấy gì hết khi con cú lao xuống giết nó.

Cùng với năng lực nhìn, tôi cũng nghe được mọi thứ. Tôi nghe thính chẳng kém bọn chó sói.

Trong khi cả đám bay tới cái nơi có thể là tử địa đó, tôi vẫn ráng tập trung vô một mục tiêu khác: nghe ngóng những tiếng kêu khóc của lũ chồn hôi con, quan sát mặt đất phía dưới để mong phát hiện được những bước chân chập chững ngập ngừng của một con chồn hôi bị lạc.

“Kì quái thiệt đó,” Marco nói “Lúc này thì tui khoái lắm, nhưng tui hổng muốn tiến tới cái hồi sau chút nào hết.”

“Sẽ ổn cả thôi mà,” Jake trấn an.

“Ừa, mình muốn hỏi liệu tụi mình có thể sai lầm về chuyện gì nhỉ?” Rachel hỏi với giọng tỉnh khô.

Tôi nhào xuống bay vèo qua lùm cây. Suốt trong lúc bay tôi quan sát mặt đất bên dưới và tập trung thính giác, cứ như thế tôi đã tới trại đốn cây của lũ Yeerk mà hổng nghĩ ngợi nhiều lắm về những gì sắp xảy ra.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx