sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 28

Khi Bên Ánh Lửa và Thung lũng Cầu Vồng lại cháy rực những ánh lửa mùa xuân xanh lá mông lung thì chim cổ đỏ quay về thật, dẫn theo một cô dâu. Hai đứa xây tổ trên cây táo của Walter và chim cổ đỏ lấy lại mọi thói quen cũ, nhưng cô dâu của chú thì e thẹn hơn, hoặc có thể do ít ưa phiêu lưu hơn, không bao giờ để ai đến gần quá. Susan nghĩ việc chim cổ đỏ quay về rõ ràng là một phép lạ nên ngay đêm ấy đã viết thư báo cho Rebecca Dew biết.

Ánh đèn sân khấu trong vở kịch đời sống nho nhỏ tại Bên ánh Lửa thỉnh thoảng cũng xê dịch, lúc soi chỗ này, lúc chiếu chỗ kia. Họ đã qua khỏi mùa đông mà không có gì bất thường lắm xảy ra với ai và rồi trong tháng Sáu đến lượt Di có cuộc phiêu lưu.

Ở trường có một cô bé mới đến... một cô bé mà khi cô giáo hỏi tên thì trả lời, “Con là Jeruly Penny,” như người ta nói, “Tôi là nữ hoàng Elizabeth,” hay “Tôi là Helen thành Troy.” Giây phút con bé nói điều đó ta cảm thấy việc không biết Jenny Penny chứng tỏ ta chẳng biết gì sất, và không được Jenny Penny hạ cố thì có nghĩa ta không hề tồn tại. Ít nhất thì Diana Blythe cảm thấy thế, dù cô bé không biết diễn đạt thành lời sao cho đúng.

Jenny Penny chín tuổi còn Di lên tám, nhưng ngay từ đầu con bé đã xếp ngang hàng với mấy “đứa con gái lớn” mười và mười một tuổi. Chúng thấy mình không thể lên mặt hay phớt lờ con bé. Con bé không xinh nhưng có vẻ ngoài đáng chú ý... ai cũng phải nhìn nó đến lần thứ hai. Con bé có khuôn mặt tròn trịa mịn màng, vòm tóc đen mun mềm mại không óng ả viền quanh và đôi mắt to xanh sẫm với hàng mi đen dài rối. Khi con bé từ từ ngước hai hàng mi lên rồi nhìn ta bằng cặp mắt khinh khỉnh đó, ta cảm thấy mình là lũ sâu bọ vinh dự vì không bị giẫm lên. Ta thích được con bé hắt hủi hơn là được người khác tâng bốc: và được chọn làm người thân tín tạm thời của Jenny Penny là một vinh dự gần như quá lớn không chịu nổi. Vì những gì Jenny Penny thổ lộ thật thú vị. Rõ ràng gia đình Penny không phải người thường. Hình như dì Lina của Jenny có sợi dây chuyền vàng và ngọc hồng lựu tuyệt vời được ông cậu triệu phú tặng. Một chị họ của nó có chiếc nhẫn kim cương đáng giá cả ngàn đô la còn một chị họ khác giành được giải thưởng diễn thuyết trước công chúng từ một ngàn bảy trăm thí sinh. Con bé có bà dì truyền giáo giữa bầy báo ở Ấn Độ. Nói tóm lại, nữ sinh ở Glen, ít nhất là trong một thời gian, chấp nhận Penny theo như con bé tự đánh giá, ngưỡng mộ nó bằng sự thán phục pha lẫn ganh tị, và kể nhiều về con bé tại bàn ăn tối đến mức người lớn cuối cùng đành phải lưu ý.

“Con bé mà Di có vẻ thân thiết thế là ai vậy, Susan?” một chiều Anne hỏi, sau khi Di kể về “tòa lâu đài” Jenny sống, có diềm gỗ trắng quanh mái, năm cửa sổ nhô ra ngoài, một cụm rừng bạch dương tuyệt vời sau nhà, và bệ lò sưởi bằng gỗ thích đỏ trong phòng khách. “Ở Bốn Làn Gió cháu chưa từng nghe thấy cái tên Penny. Cô có biết gì về nhà họ không?”

“Họ là gia đình mới dọn tới trang trại cũ của Conway ở Base Line, cô bác sĩ thân yêu ạ. Nghe nói ông Penny là thợ mộc mà không sống bằng nghề thợ mộc được... như tôi hiểu thì vì ông ta quá bận bịu chứng minh là không có Chúa... rồi ông ta quyết định thử làm nông trại. Từ tất cả những gì tôi hiểu ra được thì họ là một đám người kỳ quặc. Bọn trẻ làm gì tùy thích. Ông ta nói hồi còn nhỏ đã bị bắt làm này làm kia muốn chết nên con ông ta sẽ không phải bị như vậy. Vì vậy mà cô bé Jenny này đi học trường Glen. Họ ở gần trường Mowbray Narrows hơn nên mấy đứa kia đến đó, còn Jenny lại quyết định đến Glen. Phân nửa trang trại Conway nằm trong vùng này, vì vậy ông Penny trả thuế địa ốc cho cả hai trường, nên lẽ đương nhiên nếu thích thì ông ta có thể cho con học cả hai trường. Dù hình như cô bé Jenny này là cháu ông ta, không phải con gái. Cha mẹ nó mất rồi. Họ nói chính Geogre Andrew Penny là người nhốt con cừu trong tầng hầm của nhà thờ Baptist ở Mowbray Narrows. Tôi không nói họ không đáng kính, nhưng họ nhếch nhác lắm, cô bác sĩ thân yêu... nhà cửa thì bừa bộn... cho nên, nếu tôi được phép mạo muội đưa ra lời khuyên, nhà ta sẽ không muốn Diana dây dưa gì với một bầy khỉ như thế.”

“Không hẳn là cháu ngăn được con bé chơi với Jenny ở trường, Susan à. Quả thật cháu không biết điều gì để ghét bỏ đứa trẻ ấy, dù cháu cảm thấy chắc chắn con bé đã phóng đại khi kể về bà con và những cuộc phiêu lưu. Tuy nhiên, có lẽ Di sẽ sớm vượt qua cái giai đoạn ‘mê mẩn’ này, và rồi ta sẽ không nghe gì về Jenny Penny nữa.”

Song họ vẫn tiếp tục nghe về con bé. Jenny nói với Di là nó thích cô bé nhất trong tất cả nữ sinh trường Glen nên Di, cảm thấy rằng một nữ hoàng vừa hạ cố với mình, đã trìu mến đáp lại. Giờ ra chơi hai đứa như hình với bóng; chúng viết thư cho nhau vào những ngày cuối tuần; chúng nhai chung một cái kẹo cao su: chúng đổi cúc áo cho nhau và chung sức vun mấy đống cát; và cuối cùng Jenny mời Di sau giờ học cùng về nhà và ở lại cả đêm với nó.

Mẹ nói, “Không,” rất dứt khoát nên Di khóc dữ lắm. Mẹ đã cho con ở lại cả đêm với Persis Ford mà,” cô bé thổn thức.

“Chuyện đó thì... khác,” Anne nói hơi mơ hồ. Cô không muốn làm Di thành kẻ hợm hĩnh, nhưng tất cả những gì cô được nghe về gia đình Penny đã làm cô nhận ra rằng họ hoàn toàn không thể làm bạn với trẻ Bên Ánh Lửa và gần đây cô khá lo vì sức hấp dẫn của Jenny đối với Diana đã quá rõ ràng.

“Con thấy có gì khác đâu,” Di rên rỉ. Jenny thì cũng lịch thiệp như Persis thôi! Nó không bao giờ nhai kẹo cao su mua. Nó có cô chị họ biết hết phép tắc xử thế nên Jenny đã được học mọi thứ. Jenny nói nhà mình không biết phép xã giao là gì. Nó còn có những cuộc phiêu lưu kỳ thú nhất.”

“Ai nói thế?” Susan hỏi.

Chính nó nói con mà. Nhà nó thì không giàu nhưng họ có bà con họ hàng giàu sang và đáng kính lắm. Jenny có một ông chú làm thẩm phán rồi cậu em họ của mẹ nó là thuyền trưởng chiếc tàu lớn nhất thế giới. Jenny đặt tên thánh giùm cho tàu của ông khi tàu hạ thủy. Nhà mình thì không có ông chú làm thẩm phán mà cũng không có bà dì là nhà truyền giáo giữa bầy báo.”

“Người cùi, con yêu, không phải báo đâu.”

“Jenny nói là báo mà. Con nghĩ nó phải biết vì đó là dì nó mà. Ở nhà nó còn có nhiều thứ mà con muốn được xem... phòng nó dán giấy có hình vẹt... phòng khách nhà họ đầy thú nhồi bông... họ còn có tấm thảm móc bên trên có căn nhà để trong hành lang... rèm cửa sổ thì phủ đầy hoa hồng... rồi còn một cái nhà thật để vào chơi... ông cậu xây cho tụi nó... còn Gammy thì sống chung với nhà họ và là người già nhất thế giới. Jenny với bà sống trước cả thời đại hồng thủy. Chắc con không bao giờ còn cơ hội nào khác để được thấy một người sống trước đại hồng thủy đâu.”

“Bà nghe nói bà cụ ngót nghét trăm tuổi rồi,” Susan nói, “nhưng nếu Jenny của cháu nói bà ta sống trước đại hồng thủy thì nó nói phét đấy. Cháu mà tới một chỗ như thế thì có trời mà biết cháu sẽ lây nhiễm cái gì.”

“Họ đã bị hết mọi thứ có thể bị lâu rồi mà,” Di phản đối “Jenny nói trong một năm mà họ tất tần tật quai bị rồi sởi rồi ho gà rồi ban đỏ.”

“Mình dám cá là họ còn bị đậu mùa nữa,” Susan lẩm bẩm. “Đúng là bị bỏ bùa rồi!”

“Jenny phải cắt amidan,” Di nức nở. “Nhưng bệnh đó không bị lây, đúng không ạ? Jenny có con em họ chết khi cắt amidan... nó chảy máu đến chết mà không tỉnh lại được. Nên chắc Jenny cũng sẽ chết, nếu trong gia đình đã có truyền thống như vậy rồi. Nó ốm yếu lắm... tuần trước nó ngất xỉu ba lần rồi. Nhưng nó đã khá sẵn sàng. Phần nào vì vậy mà nó rất nóng lòng muốn có con ngủ lại qua đêm với nó... để nó chết rồi thì con sẽ nhớ chuyện đó. Đi mà mẹ. Mẹ cho con đi thì con sẽ không cần cái mũ mới có ruy băng mẹ hứa cho con nữa đâu.”

Nhưng mẹ vẫn sắt đá và thế là Di đắm mình vào một chiếc gối đầm đìa nước mắt. Nan không đồng cảm với cô.... Nan “không ưa” Jenny Penny.

“Chẳng hiểu con bé bị nhiễm cái gì nữa” Anne lo lắng nói. “Ngày trước nó có bao giờ cư xử thế đâu. Như cô nói đó, xem ra nó bị con bé Penny ấy bỏ bùa mất rồi.”

“Cô không cho con bé đến một nơi quá thấp kém so với nó à hoàn toàn đúng đấy, cô bác sĩ thân yêu.”

“Ồ Susan, cháu không muốn nó cảm thấy có ai ‘thấp kém’ hơn nó cả. Nhưng ta phải vạch giới hạn đâu đó. Không phải Jenny thái quá... cháu nghĩ ngoài thói quen phóng đại ra thì con bé khá vô hại... nhưng cháu nghe đồn bọn con trai nhà đó rất đáng sợ. Cô giáo ở Mowbray Narrows đang rối trí với chúng.”

“Họ cố áp chế cậu vậy à?” Jenny cao thượng hỏi khi Di kể là mình không được phép đi. “Tớ thì sẽ không đời nào để ai sai sử tớ thế đâu. Tớ có nghị lực lắm. Trời, cứ hứng lên là tớ ngủ cả đêm ngoài trời. Tớ chắc cậu chẳng bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó”

Di thèm thuồng nhìn đứa con gái bí ẩn “thường ngủ cả đêm ngoài trời”. Tuyệt quá!

“Tớ không đi được cậu không trách tớ chứ, Jenny? Cậu biết tớ muốn đi mà?”

“Dĩ nhiên tớ không trách cậu đâu. Dĩ nhiên là một số đứa con gái sẽ không chịu đựng được chuyện đó, nhưng chắc cậu không làm sao khác được. Lẽ ra bọn mình đã được vui lắm chứ. Tớ đã tính mình sẽ đi câu cá dưới trăng trong con suối sau nhà. Bọn tớ thường làm lắm.

Tớ bắt được con cá hồi dài thế này này. Bọn tớ có đàn heo con cực kỳ dễ thương với lại một con lừa con mới chào đời cũng dễ thương với lại một lứa cún con. Thôi được rồi chắc tớ phải Sadie Taylor thôi. Bố mẹ nó không kèm cặp nó.”

“Bố mẹ tớ rất hiền với tớ mà,” Di trung thành phản đối. Bố tớ lại là bác sĩ giỏi nhất đảo Hoàng Tử Edward nữa. Ai cũng nói vậy.”

“Lên mặt vì cậu có bố có mẹ còn tớ thì không chứ gì,” Jenny nói khinh khỉnh. “Trời, bố tớ có cánh và luôn đội vương miện vàng. Nhưng tớ đâu có vì vậy mà đi quanh nghếch mặt lên trời, đúng không? Thôi, Di ơi, tớ không muốn cãi vã với cậu nhưng tớ không muốn nghe ai khoe khoang về gia đình mình đâu. Vậy là không đúng phép xã rao. Mà tớ đã quyết ý sẽ làm một quý cô. Hè này cái con bé Persis Ford cậu hay nhắc đó mà đến Bốn Làn Gió thì tớ sẽ không chơi với nó đâu. Mẹ nó kỳ kỳ ấy,dì Lina nói vậy Bà ta cưới một người chết rồi ông ta sống lại.”

“Ồ không phải thế đâu, Jenny. Tớ biết... mẹ đã kể cho tớ nghe... dì Leslie...”

“Tớ không muốn nghe về bà ta. Gì đi nữa thì tốt nhất là không nhắc tới chuyện đó, Di à. Chuông reo rồi kìa.”

“Cậu định rủ Sadie hả?” Di nghẹn ngào, mắt mở to đau đớn.

“À, chưa tức thì đâu. Tớ chờ xem sao. Có lẽ tớ sẽ cho cậu thêm một cơ hội nữa. Nhưng nếu tớ mà làm vậy thì đó sẽ là cơ hội cuối cùng đấy.”

Mấy hôm sau, giờ ra chơi Jenny Penny đến chỗ Di.

“Tớ nghe Jem nói hôm qua bố mẹ cậu đi vắng đến tối mai mới về phải không?”

“Phải, bố mẹ tớ lên Avonlea thăm bà Marilla.”

“Vậy thì đây là cơ hội cho cậu đó.”

“Cơ hội cho tớ hả?”

“Ở cả đêm với tớ.”

“Ôi, Jenny... nhưng tớ không đi được mà.”

“Dĩ nhiên là được chứ. Đừng có ngốc. Họ sẽ chẳng bao giờ biết được đâu.”

“Nhưng bà Susan sẽ không cho tớ đi đâu...”

“Cậu không phải xin phép bà ta. Tan học cứ theo tớ về nhà. Nan sẽ nói cậu đi đâu nên bà ta sẽ không lo. Mà khi bố mẹ cậu về bà ta sẽ không mách đâu. Sợ bị họ trách mắng mà.”

Di đứng khổ sở không quyết được. Cô bé biết rất rõ mình không nên đi với Jenny, nhưng sức cám dỗ quả thật không cưỡng lại được. Jenny hướng toàn bộ năng lượng trong đôi mắt tuyệt trần về phía Di.

“Đây là cơ hội cuối cho cậu,” con bé nói thật kịch tính.“Tớ không thể tiếp tục chơi với kẻ nào cho là mình tốt đẹp quá nên không đến nhà tớ chơi được. Nếu cậu không đến thì bọn mình sẽ chia tay mãi mãi.”

Vậy là xong. Di, vẫn bị trói trong sức hút của Jenny Penny, không thể đương đầu với ý nghĩ phải chia tay mãi mãi. Chiều hôm ấy Nan về nhà một mình, báo với Susan rằng Di đi đến nhà Jenny Penny để ở lại qua đêm rồi.

Susan mà nhanh nhẹn như mọi ngày thì đã đi thẳng tới nhà Penny mà đem Di về. Nhưng sáng hôm ấy Susan bị trật mắt cá chân nên dù có thể lò cò đi quanh lo cái ăn cho bọn nhỏ nhưng bà biết mình không làm sao đi cả dặm xuống đường Base Line. Nhà penny không có điện thoại còn Jem với Walter dứt khoát không chịu đi. Chúng được mời đến buổi nướng vẹm đằng ngọn hải đăng, và ở nhà Penny sẽ không ai ăn thịt Di đâu mà lo. Susan đành đầu hàng trước chuyện không tránh khỏi.

Di và Jenny băng qua mấy cánh đồng để về nhà nên đi mất khoảng nửa cây số. Di, dù lương tâm cắn rứt, vẫn vui sướng lắm. Chúng đi qua biết bao cái đẹp... những khóm dương xỉ diều hâu nho nhỏ đầy yêu tinh lai vãng, những vùng trũng cây cối xanh rì, một vùng lòng chảo gió xào xạc mà ta lội trong hoa mao lương vàng ngập đến đầu gối, một lối mòn nhỏ quanh co dưới mấy cây thích non, một con suối là tấm khăn san hoa muôn sắc cầu vồng, một đồng cỏ ngập nắng đầy dâu. Di, vừa nhận ra nét đáng yêu của trần gian, ngây ngất và gần như ước gì Jenny đừng nói nhiều quá. Ở trường thì được thôi nhưng ở đây Di không chắc mình muốn nghe về lúc Jenny ngộ độc..... tất nhiên là vô tình thôi... uống nhầm thuốc. Jenny vẽ vời mấy cơn đau hấp hối thật hay nhưng có phần mơ hồ về lý do sao cuối cùng nó lại không chết. Con bé “hôn mê” rồi nhưng bác sĩ cũng xoay xở lôi nó từ miệng mồ về lại được.

“Mặc dù từ đó trở đi tớ không còn như trước nữa. Di Blythe, cậu đang nhìn gì dữ vậy? Tớ chắc cậu không lắng nghe gì cả.”

“Ồ, có chứ, tớ có nghe mà,” Di nói vẻ hối lỗi. “Tớ nghĩ cậu có cuộc đời tuyệt

vời nhất mà, Jenny. Nhưng nhìn quang cảnh đó đi.”

“Quang cảnh hả? Quang cảnh là gì?”

“Ơ.. ơ là cái mà ta nhìn thấy ý. Kia kìa...” Khoát tay về toàn cảnh đồng cỏ và vùng rừng và ngọn đồi đầy mây trước mặt và viền biển màu ngọc bích giữa các ngọn đồi.

Jenny cười khẩy.

“Chỉ là một mớ cây già và bò thôi mà. Tớ thấy cả trăm lần rồi. Thỉnh thoảng cậu buồn cười quá, Di Blythe. Tớ không muốn làm cậu tự ái, nhưng đôi khi tớ nghĩ cậu không ở đó gì cả. Thật lòng tớ nghĩ vậy đấy. Nhưng tớ cho rằng cậu không làm sao khác được. Người ta nói mẹ cậu vẫn cứ mơ mơ màng màng thế. Này, nhà tớ đây rồi.”

Di ngây người nhìn nhà Penny và lần đầu tiên trải qua cảm giác bàng hoàng vỡ mộng. Đây mà là “tòa lâu đài” Jenny nhắc đến ư? Tất nhiên nó cũng khá lớn, cũng có năm cửa sổ lồi; nhưng màu sơn loang lổ bạc màu quá còn “diềm gỗ” mất đâu gần hết. Hàng hiên sụt lún thảm hại còn ô cửa bán nguyệt từng đẹp đẽ ngày xưa trên cửa lớn đã vỡ. Mấy tấm mành cong queo, vài ô kính phải dán giấy nâu còn “cụm rừng bạch dương xinh đẹp” sau nhà thì tượng trưng bằng dăm ba thân cây già khẳng khiu gân guốc. Mấy chuồng gia súc xiêu vẹo, sân đầy máy móc gỉ sét cũ còn vườn thì đúng là một vùng cỏ hoang rậm rạp.Trong đời Di chưa thấy nơi nào như vậy bao giờ và lần đầu tiên trong đầu cô bé nảy ra thắc mắc liệu tất cả những chuyện Jenny kể có thật không. Ai mà có nhiều lần suýt chết, dù là trong chín năm, như nó khẳng định vậy được?

Bên trong nhà cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Phòng khách Jenny dẫn cô vào có mùi mốc meo bụi bặm. Trần nhà bạc màu loang lổ vết rạn. Bệ lò sưởi bằng gỗ thích lừng danh thì chưa được sơn... Di mà còn thấy điều đó... lại còn phủ tấm khăn quàng Nhật xấu xí, một hàng tách trà chặn lên trên. Mấy tấm rèm ren sợi màu xấu ơi là xấu mà còn thủng lỗ chỗ. Mành cửa làm bằng giấy xanh, bị rạn và tả tơi, vẽ một giỏ hoa hồng to đùng. Còn về phòng khách đầy thú nhồi bông thì thật ra trong góc chỉ có một hộp kính đựng ba con chim khá là tàn tạ, một con mất tiêu đâu hai mắt. Với Di, đã quen với cái đẹp và phẩm cách ở Bên Ánh Lửa, căn phòng trông như thứ ta thấy trong ác mộng. Tuy vậy, lạ là hình như Jenny hoàn toàn không thấy sự khác biệt nào giữa những gì mình mô tả và hiện thực. Di tự hỏi phải chăng mình chỉ mơ thấy Jenny kể với cô bé thế này thế kia.

Bên ngoài thì không tệ lắm. Nhà chơi nhỏ ông Penny xây trong góc vân sam, trông giống một căn nhà thật thu nhỏ thì đúng là nơi rất thú vị, bầy heo con và lừa con mới sinh “cực kỳ dễ thương”. Còn về lứa cún lai thì chúng lông xù và ngộ nghĩnh như thể thuộc đẳng cấp chó quý tộc. Riêng một con rất đáng yêu, có đôi tai nâu dài và đốm trắng trên trán, lưỡi hồng xíu xiu và mấy bàn chân trắng. Di thất vọng cay đắng biết rằng chúng đều được hứa cho cả rồi.

“Tuy nhiên tớ không biết nếu chưa hứa cho ai thì nhà tớ có cho cậu một con được không,” Jenny nói. “Ông cậu tớ rất kỹ tính về nơi giao chó. Nhà tớ nghe nói Bên Ánh Lửa nhà cậu chẳng giữ chó được gì cả. Hẳn ở nhà cậu có cái gì đó kỳ lạ. Cậu tớ nói chó biết được những thứ mà người không biết.”

“Tớ chắc chúng không biết gì xấu về nhà tớ đâu!” Di kêu lên.

“Thôi được, tớ hy vọng là không. Bố cậu có tàn ác với mẹ cậu không?”

“Không, tất nhiên là không!”

“Thôi được, tớ nghe nói ông ấy đánh mẹ cậu... đánh cho đến khi mẹ cậu thét lên. Nhưng dĩ nhiên tớ không tin chuyện đó. Tên hạ nói dối có kinh khủng không chứ? Dù sao thì tớ vẫn luôn mến cậu, Di à, và tớ sẽ luôn bênh vực cho cậu.”

Di cảm thấy mình phải biết ơn chuyện đó nhiều lắm, nhưng không hiểu sao cô không thấy biết ơn. Cô bé đã bắt đầu cảm thấy rất bối rối và cái ánh hào quang Jenny có được trong mắt cô bé bỗng đâu biến mất không tìm lại được nữa. Khi Jenny kể cho cô nghe lần nó suýt chết đuối vì rơi vào hồ chứa nước thì cô bé không còn cảm thấy hôi hộp như trước. Cô bé không tin... Jenny chỉ tưởng tượng ra thôi. Rất có thể ông cậu triệu phú với chiếc nhẫn kim cương ngàn đô và nhà truyền giáo cho bầy báo cũng chỉ là tưởng tượng hết. Di cảm thấy ỉu xìu như trái bóng bị chích.

Nhưng vẫn còn Gammy. Chắc hẳn Gammy thì có thật Khi Di và Jenny quay vào nhà thì dì Lina, một bà ngực to, má đỏ mặc váy vải hoa không được sạch sẽ cho lắm, bảo chúng là Gammy muốn gặp khách.

“Gammy nằm liệt giường,” Jenny giải thích. “Nhà tớ luôn dẫn khách đến gặp bà. Nhà tớ mà không làm thế thì bà sẽ nổi giận đùng đùng lên.”

“Nhớ đừng quên hỏi chứng đau lưng của bà sao rồi,” dì Lina thận trọng. “Bà không thích mọi người không nhớ đến cái lưng của bà.”

“Cậu John nữa đấy,” Jenny nói. “Đừng quên bà cậu John sao rồi.”

“Cậu John là ai?” Di hỏi.

“Con trai bà chết năm chục năm rồi,” dì Lina giải thích. “Ông ấy bị bệnh nhiều năm rồi mới chết và Gammy kiểu như đã quen nghe mọi ngưới hỏi thăm ông ấy. Bà thấy nhớ chuyện đó.”

Đến cửa phòng Gammy Di bỗng nán lại. Bất chợt cô bé sợ chết khiếp bà già không thể tưởng này.

“Gì vậy?” Jenny hỏi. “Chẳng ai cắn cậu đâu!”

“Bà... có thật bà sống trước đại hồng thủy không, Jenny?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Có ai nói vậy bao giờ đâu? dù sao bà cũng sắp được trăm tuổi, nếu bà sống đến sinh nhật tới. Đi nào!”

Di đi, ngập ngừng. Trong phòng ngủ nhỏ xíu bừa bộn khủng khiếp, Gammy nằm trên một cái giường to Mặt bà, nhăn nheo và tàn nhang không tin nổi, trông như con khỉ già. Bà he hé nhìn Di bằng cặp mắt trũng sâu viền đỏ rồi gắt gỏng nói:

“Đừng có nhìn chằm chằm nữa. Mày là đứa nào?”

“Đây là Diana Blythe, Gammy ơi,” Jenny đáp... một Jenny có phần khép nép.

“Hừm! Một cái tên đẹp nghe kêu ra trò! Ta nghe nói mày có một con chị kiêu căng.”

“Nan không kiêu căng,” Di la lên, lòng can đảm bùng lên chốc lát. Phải chăng Jenny đã nói xấu Nan?

“Mày là đứa hỗn xược, đúng không? Ta không được nuôi dạy để nói như thế với người bề trên. Nó kiêu căng đấy. Ai đi mà đầu hất lên trời, như nhóc Jenny nói ta nghe, thì kiêu căng. Một đứa kiêu căng nhà mày. Đừng có cãi lời ta.”

Gammy trông giận dữ đến mức Di hấp tấp hỏi cái lưng bà sao rồi.

“Ai nói ta có cái lưng đau? Đúng là tin tưởng vô căn cứ! Lưng ta là chuyện của ta. Lại đây... đến gần giường ta đây!” Di bước lại, ước gì mình đang ở cách xa đây cả ngàn dặm. Bà già đáng sợ này sẽ làm gì mình đây?

Gammy nhanh nhẹn nhấc mình tới mép giường rồi để bàn tay như móng vuốt lên tóc Di.

“Như màu cà rốt nhưng óng ả thật. Cái đầm đó đẹp đấy. Lật lên cho ta xem váy lót nào.”

Di vâng lời, lòng mừng thầm vì đã mặc váy lót trắng có đường ren móc của Susan. Nhưng gia đình kiểu gì mà bảo ta phải khoe váy lót ra?

“Ta luôn dựa vào váy lót để đánh giá một đứa con gái,” Gammy nói. 'Mày sẽ đậu. Giờ thì đến quần cộc.”

Di không dám từ chối. Cô bé nhấc váy lót lên.

“Hừm Trên đó cũng có ren nữa! Vậy thì phung phí quá. Mà mày chưa hề hỏi thăm John!”

“Ông ấy sao rồi ạ?” Di hổn hển.

“Ông ấy sao rồi, nghe nó nói kìa mặt dày mày dạn. Theo những gì mày biết thì chắc nó chết rồi. Nói ta nghe cái này xem. Có đúng là mẹ mày có cái đê bằng vàng không... một cái đê vàng ròng?”

“Đúng ạ. Bố tặng cho mẹ sinh nhật vừa rồi.”

“Thôi được, có lẽ ra ta đã không bao giờ tin chuyện đó. Nhóc Jenny nói với tao là có, nhưng mày không bao giờ tin được lời nào nhóc Jenny nói. Một cái đê bằng vàng ròng! Ta chưa từng nghe thấy gì trội hơn. Thôi, mày nên ra mà ăn tối đi. Ăn thì không bao giờ lỗi thời. Jenny, xắn quần lên. Một ống lòng thòng dưới váy mày kìa. ít ra nhà ta cũng phải tử tế.”

“Ống quần dài... ống quần cộc của con không lòng thòng” Jenny hậm hực nói.

“Quần dài cho nhà penny và quần cộc cho nhà Blythe. Đó là sự khác biệt giữa chúng mày và luôn là như vậy. Đừng có cãi lời ta.”

Cả gia đình Penny tụ tập quanh bàn ăn tối trong căn bếp lớn. Ngoài dì Lina ra trước đó Di chưa thấy ai trong họ, nhưng khi liếc một vòng quanh tấm ván thì cô bé hiểu ra vì sao mẹ và Susan không muốn cô tới đây. Khăn trải bàn bừa bộn và lem nhem những vết dầu mỡ lâu ngày. Bát đĩa kiểu bình thường không nổi bật. Còn về người nhà Penny... Di chưa từng ngồi vào bàn với đám người như vậy nên cô bé ước gì mình đã về lại Bên Ánh Lửa an toàn rồi. Nhưng giờ cô bé phải đi tới cùng thôi.

Cậu Ben, như Jenny gọi, ngồi ở đầu bàn; ông ta có bộ râu đỏ rực và cái đầu hói viền tóc bạc. ông anh Parker, độc thân, gầy nhẳng và râu ria, đã ngồi vào một góc để tiện đều đều khạc nhổ vào cái thùng gỗ. Bọn con trai, Curt, mười hai tuổi, và George Andrew, mười ba, hai mắt xanh nhạt ám muội, cái nhìn táo bạo và da trần soi thấy qua mấy lỗ thủng nơi áo sơ mi rách. Bàn tay phải của Curt bị chai mẻ cứa, băng lại bằng miếng giẻ thấm cả máu. Annabel Penny, mười một, và “Gert” Penny, mười tuổi, là hai đứa con gái khá xinh xắn có đôi mắt nâu tròn xoe. “Tuppy,” lên hai, có mái tóc quăn dễ thương và hai má hồng hào, và em bé, mắt đen tinh nghịch, ngồi trong lòng dì Lina, nếu sạch sẽ thì nó sẽ đáng yêu lắm.

“Curt, biết sẽ có khách mà sao anh không kỳ cọ móng tay cho sạch đi?” Jenny nói. “Annabel, đừng có nhồm nhoàm trong miệng mà nói như vậy. Chỉ mình tớ là luôn cố chỉ vẽ gia đình này cho có chút cung cách,” nó giải thích riêng với Di.

“Im miệng đi,” cậu Ben nói giọng ồm ồm.

“Cháu không im miệng... cậu không được bắt cháu im miệng!” Jenny kêu lên.

“Đừng hỗn với cậu mày,” dì Lina điềm nhiên nói. “Thôi nào mấy cô, cư xử như quý cô xem. Curt, đẩy khoai tây qua chỗ cô Blythe.”

“Ô hô, cô Blythe,” Curt cười khẩy.

Nhưng ít nhất Diana cũng đã được bồi hồi sung sướng. Lần đầu tiên trong đời cô bé được gọi là cô Blythe. Có điều lạ là thức ăn thì ngon và nhiều. Di, đang đói, đáng ra đã ăn rất ngon... dù ghét uống tách mẻ... nếu biết chắc nó sạch... và nếu mọi người không cãi nhau như vậy. Cả buổi mấy trận gây gổ tay đôi diễn ra... George Andrew với Curt... Curt với Annabel... Gert với Jen... thậm chí cậu Ben với dì Lina. Họ cãi nhau một trận nảy lửa và ném vào nhau những lới kết tội gay gắt nhất. Dì Lina quăng về phía chú Ben tất cả những người đàn ông tử tế lẽ ra bà đã có thể lấy làm chồng còn cậu Ben nói ông chỉ ước bà cưới ai mà không phải ông.

“Bố mẹ mình mà cãi nhau như thế thì đáng sợ lắm,” Di nghĩ. “Ôi, giá mà mình được về nhà! Đừng ngậm ngón tay thế, Tuppy.” Chưa kịp nghĩ cô bé đã nói ra. Phải rất lâu họ mới làm cho Rilla bỏ được tật ngậm ngón tay.

Curt tức thì đỏ lựng lên giận dữ.

“Để nó yên đi!” thằng bé kêu lên. “Nó thích thì nó cứ ngậm ngón tay! Nhà tao không bị hoạch họe muốn chết như bọn nhóc Bên Ánh Lửa nhà mày. Mày nghĩ mày là ai hả. ”

“Curt, Curt! Cô Blythe sẽ nghĩ con không có cung cách gì cả” dì Lina nói. Bà khá điềm tĩnh và lại mỉm cười rồi bỏ hai thìa đường vào tách trà cho cậu Ben. “Đừng để ý đến nó, cháu yêu. Ăn miếng bánh nữa đi.”

Di không muốn miếng bánh nữa. Cô bé chỉ muốn về nhà. mà cô không biết cách nào để làm được điều đó.

“Chà,” cậu Ben ồm ồm vừa nói vừa uống soàn soạt cạn chỗ trà còn lại trong tách, “đã quá lắm rồi. Sáng thức dậy... làm lụng cả ngày... ăn ba bữa rồi đói ngủ. Đời gì vậy”

“Bố bọn nhỏ vẫn thích đùa chút như thế”' dì Lina mỉm cười.

“Nhân nói về trò đùa... hôm nay anh gặp mục sư Hội Giám lý trong tiệm của Flagg. Hắn cố cãi anh khi anh nói không có Chúa. Ông giảng vào Chủ nhật,” anh bảo hắn.“Giờ đến lượt tôi. Chứng minh cho tôi thấy là có Chúa đi,” anh bảo hắn. Chính ông vừa bảo đến lượt ông giảng cơ mà. Hắn đáp. Ai nấy đều cười như lũ ngốc. Hắn cứ tưởng mình thông minh lắm.”

Không có Chúa! Cái đáy giường như rơi thế giới của Di. Cô bé muốn khóc.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx