sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 8

Vào một ngày thứ Hai, Charlie gọi cho Gray tại xưởng vẽ của ông, chàng lo lắng nói:

- Tôi về rồi. Anh có khỏe không? Từ nhiều tuần nay, tôi không nghe tin gì của anh hết. Sau khi về nhà, tôi có gọi cho anh mấy lần, nhưng lần nào điện thoại của anh cũng ghi lại lời nhắn, giờ nào cũng thế. - Gray nghĩ có lẽ những lúc Charlie gọi thì ông đang ở nhà Sylvia, nhưng ông không nói gì. Sylvia và Gray đã sống với nhau trong ngày cuối tuần rất hạnh phúc, và chắc Charlie không biết chuyện đã xảy ra giữa hai người. Khi về lại New York, Charlie đi nghỉ cuối tuần tại nhà bạn ở vùng Hampton, nên chàng không có tin tức gì của Gray. Trong thời gian chàng còn ở trên du thuyền, chàng có nhận được hai cái email của Gray, nhưng sau đó chàng không có thêm tin gì của ông nữa. Thường thường, mỗi khi có chuyện tốt lành ông đều báo cho chàng biết, nhưng lần này ông không báo.

- Tôi khỏe - Gray vui vẻ đáp - Tôi bận làm việc - Ông chưa nói gì về Sylvia, nhưng hai người đều đồng ý, sau đợt nghỉ cuối tuần ông sẽ báo tin cho hai bạn biết chuyện giữa họ. Bà muốn đợi một thời gian nữa mới báo cho các con biết. Ông và Sylvia đã gặp nhau gần một tháng, hai người thấy tình yêu của họ quá rõ ràng, chân thật. Bà hơi lo việc Charlie và Adam sẽ ganh tị với họ, thậm chí còn tức giận. Vì Gray gắn bó keo sơn với bà, nên ông sẽ không phù hợp với họ, bà nghĩ rằng có lẽ hai bạn ông sẽ không chấp nhận ông như thế. Gray nhất quyết cho rằng sẽ không có chuyện như vậy, nhưng Sylvia không tin.

Ông nói cho Charlie biết về việc ông tìm được người đại diện mới. Charlie kinh ngạc nói:

- Làm sao có chuyện như ông? Tôi không ngờ anh dám vác xác đi tìm nhà trưng bày để bán tranh. Thật quái đản rồi đấy. - Charlie nói vậy nhưng thật sự mừng cho ông.

- Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. - Ông đáp, nhưng không nói ra việc này đều nhờ công lao của Sylvia, ông định khi nào hai người gặp nhau ông sẽ nói, còn bây giờ ông không muốn nói qua điện thoại.

- Ta gặp nhau ăn trưa một bữa chú? Từ khi anh rời khỏi thuyền, tôi không gặp anh. - Charlie nói. Cuối tuần này chàng sẽ đi xem ca nhạc với Adam. Gặp Gray là chuyện quá khó cho chàng, ông bận bịu với công việc, trốn tránh mọi người suốt mấy tuần liền. Nhưng bây giờ tinh thần ông có vẻ phấn khởi. Nếu ông ký được hợp đồng với nhà trưng bày nào đó, chắc công việc sẽ khá hơn trước nhiều.

- Tôi rất muốn ăn trưa với anh - Ông vội đáp - Khi nào? - Ông rất hiếm khi hăng hái muốn gặp ai như thế này. Hầu như lúc nào người ta cũng phải nghĩ Gray đang vui sướng, cởi mở như thế này là vì ông đã có nhà trưng bày bán tranh cho ông.

Charlie bèn nhìn nhanh vào cuốn sổ hẹn, chàng bận họp vì công việc của cơ sở từ thiện, phải đi ăn trưa với khách. Nhưng ngày mai chưa hẹn ai đi ăn trưa nên chàng đề nghị:

- Ngày mai được không?

- Được.

- Ăn tại Yacht nhé? - Đấy là nơi chàng rất thích đến ăn trưa, hoặc là ở đấy, hoặc là tại một trong những câu lạc bộ khác của chàng. Gray thấy câu lạc bộ Yacht Club này lúc nào cũng đông đúc, Adam cũng thế, nhưng nơi này thường làm cho họ thấy vui.

- Được đấy. - Gray đáp, vẻ ưu tư.

- Hẹn gặp anh lúc một giờ. - Charlie nói, và hai người tắt máy, trở lại với công việc.

Sáng hôm sau, Gray nói cho Sylvia biết chuyện ông và Charlie sẽ cùng ăn trưa với nhau, bà nhìn ông qua chồng bánh kếp mà ông vừa làm.

- Chuyện này tốt hay xấu đây? - Bà lo lắng hỏi.

- Dĩ nhiên tốt. - Ông ngồi đối diện với bà nơi bàn ăn, trước đĩa bánh kếp của mình. Ông thích nấu cho bà ăn. Ông đã trở thành đầu bếp buổi sáng của bà, còn bữa tối thì bà nấu hay đi ăn ở ngoài. Mọi việc đều đi vào quy củ, họ sống theo kế hoạch một cách thoải mái. Buổi sáng ông rời khỏi nhà bà để về làm việc ở phòng vẽ và ông không ngủ ở nhà mình. Bà đi đến nhà trưng bày, rồi họ gặp nhau lúc sáu giờ tại nhà bà khi cả hai dừng công việc. Ông thường mang đến chai rượu vang, hay bao thực phẩm cho bà. Vào ngày cuối tuần, ông mua tôm hùm để họ cùng ăn. Việc này nhắc cả hai nhớ những ngày vàng son trên du thuyền, ông không chính thức dọn đến ở với bà, nhưng đêm nào cũng ngủ tại nhà bà.

- Anh sẽ nói với Charlie về chuyện của chúng ta chứ? - Bà nói, vẻ thận trọng.

- Anh sẽ nói. Việc này em thấy không sao chứ? - Ông nghĩ bà hoàn toàn độc lập, ông không làm ảnh hưởng đến quyền tự do của bà.

- Em thấy không sao - Bà thản nhiên đáp - Em chỉ sợ Charlie không bằng lòng thôi. Chắc anh biết chuyện này sẽ làm cho anh ta ngạc nhiên. Có thể anh ta thích em khi gặp nhau ở Portofino, nhưng khi biết chúng ta yêu nhau, anh ta sẽ bớt cảm tình đi. - Rõ ràng chuyện này có thể xảy ra sau khi Gray trở về New York.

- Đừng ngốc. Charlie sẽ rất mừng cho anh. Anh ấy luôn luôn quan tâm đến những người phụ nữ mà anh dan díu.

Sylvia cười, bà rót cho ông tách cà phê. - Phải, vì họ không nguy hiểm cho anh ta. Có lẽ anh ta nghĩ rằng cuối cùng thế nào những người phụ nữ ấy cũng vào tù hay vào viện tâm thần trước khi họ có thể quấy phá tình bạn giữa các anh.

- Em định quấy phá tình bạn giữa anh và họ à? - Gray hỏi, vẻ hơi khoái trá.

- Dĩ nhiên không. Nhưng Charlie có thể nhìn theo hướng ấy. Ba người như hình với bóng, từ mười năm nay chưa hề xa nhau.

- Đúng. Anh vẫn định sẽ gặp họ. Không có lý do gì để họ không gặp anh và em.

- Thôi, ta cứ đợi xem Charlie nói sao. Có lẽ chúng ta mời Charlie ăn tối cho vui. Em đã nghĩ đến điều đó vài lần rồi. Và nếu anh muốn, ta mời Adam luôn - Mặc dù bà không thích Adam lắm - Em không điên gì đi ăn tối với các phụ nữ bằng tuổi con em. Hay trẻ hơn, như trường hợp Adam. Nhưng em sẽ làm bất cứ điều gì anh cho là tốt. - Đối với Sylvia, đây là việc có tính xã giao.

- Tại sao chúng ta không mời Charlie một lần trước đã? - Gray vui vẻ đề nghị. Ông biết bà không hài lòng về Adam, ông không muốn thúc đẩy bà. Ít ra ông cũng không muốn thúc giục bà. Nhưng ông thích bà đi ăn tối với hai người bạn của ông. Họ là một phần quan trọng trong đời ông, và bà cũng vậy.

Cả hai đều biết rằng, mời bạn tham gia vào cuộc sống chung với họ rất quan trong, vì nó sẽ làm cho mối quan hệ của họ được lâu dài, bền vững. Họ không thể ngồi với nhau mãi nắm tay nhau, xem phim, nằm với nhau vào những ngày cuối tuần, mặc dù cả hai đều thích thế mà chắc có lẽ sẽ rất thú vị. Nhưng họ cần có nhiều người quanh mình hơn. Thêm bạn vào cuộc sống là một bước vững vàng tiến đến chỗ bền vững trong tình yêu đôi lứa. Sylvia luôn cảm thấy như thể có cuốn sách nói về luật lệ của tình yêu, những người khác biết về nội dung của cuốn sách nhiều hơn bà. Thoạt tiên họ ngủ với nhau, rồi ông ở lại đêm, và cuối cùng sinh hoạt với nhau thường xuyên. Cho nên ông cần có một cái tủ có vài ngăn kéo, họ chưa có được điều đó, áo quần của ông còn vắt ở phòng giặt. Bà nghĩ bà sẽ sắm thêm các thứ ấy. Rồi sau đó, khi biết chắc mình không hẹn hò đi chơi với ai khác, ông phải có chìa khóa để tránh những lúc bất khả kháng như là ông đến nhà bà lúc bà không có ở nhà. Sylvia đã đưa cho ông một cái, đời bà, bà chưa từng đưa chìa khóa cho ai. Thỉnh thoảng ông từ phòng vẽ đến nhà bà trước khi bà ở phòng trưng bày về nhà. Bắt ông ngồi đợi trước nhà thật là bất tiện. Bà không biết điều gì sẽ xảy ra sau đó. Bạn bè đóng một vai trò quan trọng trong đời sống của họ. Ít ra họ phải cùng thích một vài người bạn, cuộc sống của họ mới có ý nghĩa. Và đến lúc phải giới thiệu ông với các con bà. Bà muốn Gray gặp chúng. Bà biết ông không thích chúng vì ông đã nói với bà ông không thích con cái. Bà nghĩ vấn đề này dễ thôi, vì con bà đã lớn và bà nghĩ thế nào ông cũng yêu chúng. Điều mà Emily và Gilbert mong muốn là bà được hạnh phúc. Nếu chúng thấy ông tốt với bà, và hai người yêu nhau, Gray sẽ được chúng chào đón niềm nở vào gia đình. Bà rất hiểu con mình.

Họ còn có một đoạn đường dài phải đi, nhưng họ đang cùng đi trên đó. Trước mắt họ có một số rào chắn làm cho bà lo sợ, và bà chưa chuẩn bị để vượt qua, ông cũng vậy. Nhưng bà nghĩ rằng nói cho Adam và Charlie biết về bà là một sự thử thách lớn cho ông. Bà không biết họ phản ứng ra sao khi nghe tin bà và Gray yêu nhau. Bà hy vọng Charlie sẽ không làm ông nản chí, hay làm ông lo sợ về các con của bà. Bà biết vấn đề này là điểm yếu của ông. Ông rất sợ hãi về con cái, không những sợ về con mình, mà còn sợ có liên quan tới con cái của người khác. Vấn đề con bà khôn lớn, không còn con nít nữa hình như không thành vấn đề với ông. Ông hoảng sợ về việc gắn bó với bất cứ người nào có con. Đối với một người đàn ông đã suốt đời nuôi nấng những phụ nữ bất lực, điều duy nhất làm cho ông khiếp sợ là gặp gỡ, giao tiếp với con cái họ. Đối với Sylvia, sự lo lắng này là điều vô lý. Nhưng đối với Gray, đây là vấn đề rất thực.

Gray giúp bà rửa bát đĩa, rồi đi trước để đến phòng vẽ. Bà gọi điện thoại cho vài nơi trước khi đến phòng trưng bày. Bà muốn gọi cho Emily và Gilbert. Vì khác nhau về múi giờ, nên khi bà đi làm về mới gọi, thường thì đã khuya không thể gọi chúng được. Bà chưa nói gì cho các con biết về Gray. Không ai trong các con bà về nhà trước lễ Giáng sinh. Sylvia nghĩ còn ba tháng nữa mới đến ngày lễ, bà còn nhiều thì giờ để nói chuyện ấy. Bà muốn xem tình hình giữa bà với Gray ra sao đã, rồi sẽ nói cho chúng biết. Hôm ấy, khi bà gọi, các con đều đi chơi đâu hết. Bà để lại tin nhắn cho các con. Sylvia thường xuyên liên lạc với các con.

Hôm ấy, khi Sylvia rời nhà đi đến phòng trưng bày, thì Gray đã đến Câu lạc bộ Yacht với Charlie rồi. Họ ngồi tại, chiếc bàn họ thích nhất. Phòng ăn rộng lớn, trần nhà có hình vòm, trên tường treo chân dung của các chủ tịch câu lạc bộ thuyền buồm trước kia, và những hình mẫu tàu bè lồng kính quanh phòng. Gray thấy Charlie thật đẹp trai, da rám nắng, thân hình khỏe mạnh, rắn chắc.

- Chuyến du lịch ra sao? - Gray hỏi, vui vẻ sau khi hai người gọi món ăn khai vị.

- Rất tuyệt. Sau khi các anh về rồi, chúng tôi không đi đâu hết. Tôi phải làm việc, và thủy thủ đoàn bắt tay vào việc sửa chữa vài chỗ trên thuyền. Ở trên du thuyền rất tuyệt, tuyệt hơn ở nhà nhiều. - Chàng thấy ở nhà cô đơn lạc lõng, bất ổn - Anh nói cho tôi biết anh đã ký hợp đồng với người đại diện nào thế. Có phải là nhà trưng bày Wechsler Hinkley không? - Đây là cái tên nổi tiếng trong giới nghệ thuật - Chuyện xảy ra như thế nào? Có phải họ tìm anh không? - Charlie rất mừng cho ông. Không ai đáng được vinh dự ấy hơn ông. Ông là người rất có tài - Hay anh đã tìm ra họ? - Charlie cười trước câu chuyện chàng sắp nghe này.

- Thực ra thì có người bạn đã giới thiệu cho tôi. - Ông đáp. Sylvia làm cho ông lo sợ về phản ứng của Charlie.

Ông nghĩ lo sợ là ngốc. Nhưng bây giờ ông cảm thấy lo thật sự.

- Loại bạn gì? - Charlie ngạc nhiên hỏi. Chàng không hiểu sao chàng cảm thấy có cái gì bí ẩn trong chuyện này.

- Bạn... bạn... bạn nữ. - Gray nói, ông cảm thấy mình như chú học trò tường thuật chuyện học cho bố nghe.

- Có chuyện gì rối rắm rồi! - Charlie vui vẻ nói -Loại nữ giới nào? Tôi có biết chị ta không? Hiện có con chim nào bị thương trong tổ của anh không? Một cô làm việc ở phòng trưng bày có mối quan hệ tốt đã móc nối cho anh phải không? Nếu vậy thì anh tài quá, - Charlie khen. Nhưng chàng nghĩ khác. Gray không dám hẹn hò với cô thư ký để cô ta yêu cầu ông chủ gặp ông đâu. Không có con chim bị thương trong tổ của Gray, nhưng có động cơ dưới cánh, giúp nó bay như con đại bàng.

- Thực ra tôi nghĩ không phải tôi tài, mà nhờ may mắn.

- Chắc anh biết trong việc này không có chuyện may mắn - Charlie đáp, Gray nghe như có tiếng vọng của Sylvia - Anh rất có tài. Nếu ai có may mắn gặp anh, họ sẽ dùng cái tài của anh ngay. Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của tôi. - Charlie nhìn vào mắt Gray - Người phụ nữ ấy là ai thế? Hay bà ta là chuyện bí mật? - Có lẽ bà ta đã có chồng. Trước đây đã có chuyện như thế xảy ra cho ông rồi, những bà vợ trốn chồng, nói rằng họ đã ly thân, nhưng hóa ra không phải, hay chuyện ly thân đã được “dàn dựng”. Thế rồi những ông chồng xuất hiện, đòi giết ông. Ông đã tìm cách để tránh khỏi mang họa trong những năm sống độc thân. Cho nên Charlie cảm thấy lo cho ông. Mới gần đây, bạn trai của một trong những người mắc bệnh tâm thần đã sống với Gray, định đến bắn ông.

- Hy vọng anh không gặp chuyện rắc rối chứ? - Charlie lo lắng hỏi. Gray cười buồn và lắc đầu.

- Không, không phải như thế. Nhưng có thật tôi có tiếng tăm không? Tôi nghĩ mình đáng được có danh tiếng. Tôi đã dan díu với loài chim chiền chiện xinh đẹp. - Ông thở dài, lắc đầu, rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề - Đúng là tôi có dan díu với một người, nhưng người này rất khá. - Ông nói với vẻ tự hào.

- Bà ta là ai? Tôi có biết không? - Charlie muốn biết người đàn bà đó là ai. Nhưng chàng thấy dù người đó là ai thì Gray vẫn có vẻ sung sướng. Trông ông rất vui vẻ, thoải mái, yêu đời và tự mãn giống như đã dùng thuốc an thần, hay thuốc làm cho người ta vui sướng vậy. Ông có vẻ rất phấn khích.

- Anh đã gặp bà ấy rồi. - Gray đáp, vẻ bí mật. Ông vẫn chưa nói đến Sylvia, trong tâm trí ông vẫn nghĩ đến lời cảnh cáo của bà ta.

- Thế à? Chúng ta có cần nhắc lại, gặp ở đâu không? - Charlie hỏi đùa ông.

- Anh đã gặp bà ấy ở Portofino. - Ông nói toạc ra, nhưng vẫn có vẻ lo lắng.

- Gặp khi nào vậy? - Charlie bỗng thấy trí óc mình mờ mịt, không nhớ Gray đã hẹn người nào trong chuyến du lich vừa qua. Người duy nhất đi chơi với phụ nữ là Adam còn chàng và Gray không hẹn hò ai hết, chàng nhớ vậỵ.

- Sylvia Reynolds - Gray bình tĩnh đáp - Bà ấy ở trong nhóm bạn cùng chung vui với chúng ta ở Portofino và Sardinia.

- Sylvia Reynolds à? Người làm đại diện kinh doanh nghệ thuật à? - Charlie kinh ngạc hỏi. Chàng nhớ Gray thích bà ta và Adam đã trêu ông về chuyện này, nói rằng bà không thuộc loại của ông, vì không điên loạn. Charlie nhớ bà ta rất rõ. Chàng đã thích bà ta và rõ ràng Gray cũng thích. Thật khó mà tin hai người say mê nhau sau lần đó. - Chuyện này xay ra khi nào? - Chàng hỏi, vẫn còn ngạc nhiên trước sư việc này. Chàng nghĩ khi đi du lịch, có thể họ thích nhau, nhưng sau đó họ không cần phải gặp nhau.

- Chuyện xảy ra khi tôi về nhà. Chúng tôi đã gặp gỡ nhau gần một tháng nay. Bà ấy rất đáng mến. Khi xem tác phẩm của tôi, bà ấy giới thiệu tôi với Wechsler Hinkley, và hai nhà trưng bày khác. Tôi đã ký hợp đồng với họ. Bà ấy không để nước tới chân mới nhảy. - Ông cười nói, vẻ khâm phục Sylvia.

- Chà, trông anh có vẻ hạnh phúc. - Charlie nói, bắt đầu thấy rõ vấn đề. Không bao giờ Gray nói đến phụ nữ như bây giờ - Nói ra thì không phải, nhưng tôi đồng ý với Adam. Tôi nghĩ bà ta không phải loại người của anh.

- Đúng vậy - Gray cười buồn - Tôi cũng nghĩ thế. Tôi thường không cặp đôi với phụ nữ có thể lo cho mình, mà chỉ cặp với người cần đến tôi khi tôi bỏ thì giờ để chăm sóc họ và làm chuyện ái ân với họ.

- Bây giờ cũng như thế phải không? - Charlie hỏi. Chàng sẽ kể hết cho Adam nghe vào tối mai.

- Không, không phải thế. Thực ra, chuyện còn ly kỳ hơn thế. Tôi ở lại với bà ấy hằng đêm.

Charlie quá sửng sốt.

- Anh gặp bà ta một tháng, mà đã dọn đến ở với bà ta à? Làm thế có vội quá không? - Charlie thấy như thể Gray đã hoán đổi nhà với loại chim nhỏ gãy cánh.

- Tôi không dọn đến ở, - Gray đáp - tôi nói tôi ngủ ở đấy thôi.

- Ngủ hằng đêm à? - Gray cảm thấy mình như cậu học trò nghịch ngợm còn Charlie có vỏ bất bình - Anh không thấy làm thế là quá nhanh hay sao? Anh không bỏ phòng vẽ chứ? - Charlie hốt hoảng hỏi.

- Dĩ nhiên không. Tôi chỉ sống vui vẻ với một người phụ nữ tuyệt vời, sống cặp đôi với bà ấy cho thỏa chí thôi. Bà ấy là người thông minh, giỏi giang, bình thường, tốt, vui vẻ, vị tha, đáng mến. Đời tôi đã hoàn toàn thay đổi trong ba tuần rưỡi qua.

- Phải chăng anh muốn những chuyện như thế? - Charlie hỏi - Theo anh nói thì anh đang tràn trề hạnh phúc. Điều này có thể gây ra nhiều nguy hiểm. Có thể bà ấy có ý đồ gì đây.

- Ý đồ gì? Thế anh nghĩ bà ấy muốn dọn đến căn nhà dơ bẩn của tôi sao? Hay ăn cắp túi xách cũ ba mươi năm của tôi? Bà ấy có những cuốn sách về hội họa đẹp hơn tôi nhiều. Chắc bà ấy muốn ăn cắp sơn của tôi. Ghế nệm dài của tôi thủng nhiều nơi. Trong khi ghế nệm của bà ấy còn tốt. Tôi không có được cái khăn tắm cho ra hồn. Tôi có hai cái chảo rán, sáu cái nĩa, và bốn cái đĩa. Tôi không biết anh nghĩ bà ấy sẽ lấy gì của tôi? Nhưng cho dù bà ấy muốn lấy cái gì, tôi sẵn sàng cho bà ấy. Có thể khó liên hệ nhau, nhưng anh nhớ cho rằng đây là người phụ nữ đầu tiên tôi đi chơi cùng mà không nguy hiểm cho tôi. Còn những người khác mới thật sự nguy hiểm.

- Tôi không muốn nói bà ấy chạy theo tiền bạc của anh. Nhưng anh biết phụ nữ muốn gì. Họ có nhiều ảo tưởng, nhiều điều lý giải khác. Anh mời họ đi ăn tối, chắc anh biết họ sẽ đòi hỏi anh cái gì tiếp theo. Họ sẽ đòi mua áo cưới, mua nhẫn tại Tyfany. Tôi không muốn anh bị họ lôi vào những chuyện như vậy.

- Charlie, tôi hứa với anh là tôi không để bị lôi vào những chuyện ấy. Dù chuyện này đi đến đâu, tôi cũng chỉ muốn làm hành khách ngồi trên tàu thôi.

- Lạy Chúa, anh sẽ kết hôn với bà ta à? - Charlie nhìn Gray, mắt mở to kinh ngạc.

- Tôi không biết - Ông thành thật nói - Đã từ lâu, tôi không hề nghĩ đến hôn nhân. Tôi nghĩ Sylvia cũng vậy. Bà ấy có chồng, nhưng cuộc hôn nhân không được tốt đẹp. Chồng bà ấy bỏ đi theo một cô gái 19 tuổi sau 20 năm chung sống. Bà ấy có hai đứa con, bà ấy nói già rồi không muốn lấy chồng nữa. Phòng trưng bày của bà ấy thành công mỹ mãn. Sylvia có nhiều tiền hơn tôi nên không cần tiền của tôi. Tôi không muốn lợi dụng bà ấy. Chúng tôi nâng đỡ nhau, mặc dù bà ấy giàu hơn tôi nhiều. Bà ấy có ngôi nhà trên cao ốc ở SoHo, có công việc yêu thích. Từ sau khi ly dị chồng, bà ấy có sống chung với một người đàn ông, ông ta tự tử chết cách đây ba năm. Tôi là người đàn ông đầu tiên bà dan díu kể từ khi ấy. Tôi nghĩ chúng tôi không ai muốn gì hơn bây giờ. Ngày nào đó, tôi có kết hôn cùng Sylvia hay không? Có lẽ. Nếu bà ấy muốn, nhưng tôi không tin, tôi sẽ là đồ điên nếu tôi từ chối. Nhưng hiện giờ, việc chủ yếu của chúng tôi là đi ăn tối ở đâu hay ai nấu bữa sáng. Tôi chưa gặp các con của bà ấy. - Ông thản nhiên nói. Charlie mở to mắt nhìn ông. Câu nói của ông rất rõ ràng. Chàng không gặp Gray hơn ba tuần nay, nên hết sức kinh ngạc việc ông không những chỉ sống với một phụ nữ, mà còn nói đến chuyện một ngày nào đó sẽ kết hôn cùng bà ta. Charlie có vẻ như đã bị ai bắn trúng. Và Gray nhìn mặt chàng, bỗng ông nhận ra rằng có lẽ mối lo sợ của Sylvia là đúng. Rõ ràng Charlie không hài lòng việc Gray dan díu với Sylvia trong mấy tuần qua.

- Anh không thích con cái mà! - Charlie nhắc - Bất cứ con cái ở tuổi nào, anh cũng không thích. Cái gì làm cho anh tin rằng con của bà ấy sẽ khác?

- Có lẽ chúng không khác và chính điểm không khác đó sẽ phá vỡ cuộc sống chung của tôi. Có lẽ bà ấy sẽ chán tôi trước. Các con bà ấy sống cách đây ba ngàn dặm. Điều tôi có thể làm là cứ thử xem sao. Đây là cách duy nhất tôi có thể làm. Có thể như thế sẽ được việc, cũng có thể không. Tôi chỉ biết là hiện chúng tôi đang sống như thế và rất tốt. Chúng tôi luôn vui vẻ khi ở bên nhau. Ai biết trước tương lai sẽ thế nào. Tôi có thể chết vào tuần sau. Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ sống hạnh phục.

- Hy vọng anh không sao - Charlie nói, vẻ buồn bã, ám chỉ đến việc ông nói có thể chết vào hôm sau - Nhưng nếu bà ta là người khác với lòng anh mong muốn, nếu anh bị mắc bẫy thì mong rằng anh nên chết đi cho khỏe. - Chàng đã nói điều không hay, và Gray cười với chàng. Charlie có vẻ hoảng sợ. Gray không biết chàng sợ cho chàng, hay sợ cho ông. Nhưng sợ cho ai cũng không cần. Ông chỉ nghĩ đến chuyện bị mắc bẫy. Khi ấy, ông sẽ làm kẻ nô lệ tình yêu trong ngôi nhà của Sylvia trên tòa cao ốc.

- Tôi không bị mắc bẫy - Gray đáp - Tôi không sống ở đấy. Tôi chỉ ngủ lại tại nhà Sylvia thôi. Chúng tôi sống thử thôi. Nếu việc này không ổn cho hai chúng tôi, tôi sẽ về phòng vẽ của tôi, thế là yên ổn.

- Sống cách ấy không được đâu - Charlie nói, vẻ am hiểu - Có một vài phụ nữ bám theo ta như đỉa đói, họ tố cáo, mắng nhiếc hay nổi khùng với ta rồi gọi luật sư. Họ tuyên bố anh thất hứa với họ. Họ bấu víu anh, và anh phải nhìn nhận một điều là họ sở hữu anh. - Charlie có vẻ lo sơ cho Gray. Chàng đã thấy những cảnh như thế xảy ra cho người khác, nên bây giờ chàng sợ sẽ xảy đến cho bạn. Chàng biết nhiều lúc ông rất ngây ngô.

- Hãy tin tôi đi, Sylvia và tôi không ai muốn bị người khác làm chủ. Chúng tôi già rồi, không ai muốn như thế cả. Bà ấy lành mạnh, tỉnh táo, anh đừng vơ đũa cả nắm. Nếu bà ấy từ giã chồng sau 20 năm chung sống mà không ngoái mắt nhìn lại, thì cũng sẽ không đeo vào cổ tôi như loài chim hải âu đeo theo cột buồm đâu. Nếu có người ra đi, thì chính là bà ấy đi trước.

- Bà ấy sợ bị ràng buộc phải không? Nếu thế thì anh có thể bị đau khổ ghê gớm.

- Trước đây tôi không đau khổ à? Này Charlie, anh nhớ rằng cuộc đời là bể khổ. Chúng ta đau khổ hàng ngày khi những người chúng ta vừa mới quen không trả lời điện thoại của chúng ta. Có lẽ tôi là người bị đàn bà bỏ rơi nhiều hơn mọi đàn ông ở New York. Tôi đã vượt qua chuyện ấy. Nếu bây giờ có chuyện ấy đi nữa, tôi cũng sẽ vượt qua. Phải, có lẽ bà ấy sợ ràng buộc, tôi cũng vậy. Lạy Chúa, tôi không muốn gặp các con của bà ấy. Tôi rất sợ bị đau khổ hay bị ràng buộc với ai, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thực sự cảm thấy rằng sự ngược lối này có thể đáng bị đau khổ, hay sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Không ai muốn hứa hẹn gì hết cũng như nói đến chuyện hôn nhân. Hiện chúng tôi đang nói chuyện với nhau về việc ăn tối ở đâu. Còn ngoài ra, chúng tôi bình yên, không đả động gì đến chuyện trăm năm.

- Khi anh dan díu với bà ta rồi, anh sẽ không được bình yên đâu - Charlie cau mày nói - Tôi không muốn thấy anh đau khổ. - Nhưng chàng đã có cái nhìn thiên lệch khi nghĩ về tình yêu. Điều đó không phải vì những người yêu trâm anh thế phiệt của chàng có những sai lầm tai hại, mà vì chàng đau khổ trước cái chết của những người trong gia đình, nên bây giờ cố tránh sự đau khổ đó. Charlie không muốn gặp sự nguy hiểm đó nữa, chàng thấy khiếp sợ. Còn Gray thì không. Và hạnh động của Gray bây giờ là mối đe dọa lớn cho Charlie. Như thể đấy là tiếng chuông báo động báo cho mọi người biết rằng một thành viên trong đội quân độc thân đã đào ngũ. Gray thấy trong mắt Charlie có điều gì đấy mà Sylvia đã lo sợ? Không những là sự bất tín, bất bình mà còn là sự hốt hoảng. Quả là Sylvia thông minh khéo léo hơn Gray tưởng, vì bà hiểu rõ lòng người, biết Charlie là người cuồng tín. Có lẽ Adam cũng thế. Điều mà Gray không thích là phản ứng của Charlie về tình yêu giữa ông và Sylvia, khiến cho ông cảm thấy mình không những là người bất trung đối với Charlie, mà còn là người điên khùng. Khi Charlie ký séc trả tiền ăn, ông cảm thấy rầu rĩ thấy mọi vật có vẻ thê lương. Trước mắt Gray, họ sẽ không có những bữa ăn vui vẻ nữa, Gray nghĩ như vậy.

- Sylvia và tôi hy vọng anh sẽ đến nhà bà ấy ăn tối một bữa. - Gray nói, và Charlie ký séc vừa xong, bèn để bút xuống, nhìn ông đăm đăm.

- Anh có nhận ra anh thích chuyện này không? -Charlie hỏi, vẻ hằn học. Gray lắc đầu. Ông không muốn nghe câu hỏi như thế - Lạy Chúa, anh giống gã đàn ông có vợ. Anh hãy nhớ rằng anh là người độc thân!

- Nếu tôi có vợ, phải chăng là điều xấu? - Gray đáp, giọng gay gắt. Ông rất thất vọng trước phản ứng của Charlie. Ông nghĩ ý kiến của Sylvia là sai, nhưng bà đã đúng - Nhưng dù sao, tôi nghĩ mắc bệnh ung thư ruột kết mới xấu.

- Thỉnh thoảng khó nói sự khác nhau giữa hai việc này - Charlie đáp, giọng cau có - Hai người hứa hẹn sống đời bên nhau, cũng như mắc bệnh ung thư ruột kết thôi. Anh phải từ bỏ bản thân mình, để trở thành người mà không người đàn ông lành mạnh nào muốn làm. - Charlie nói với một niềm tin tưởng hoàn toàn, còn Gray thở dài, nhìn chàng. Trong bao nhiêu năm nay họ đã trở thành loại người nào? Phải chăng họ đã trả giá quá đắt để có được sự tự do mà họ khư khư giữ lấy? Cuối cùng, sau khi bảo vệ sự độc lập của mình, họ sẽ kết thúc bằng cuộc sống đơn độc. Bỗng nhiên từ khi gặp Sylvia, Gray nghĩ rằng cuộc sống đơn độc như thế không phải là mục tiêu đáng quý. Ông đã nói với bà như vậy chỉ mới cách đây mấy hôm. Ông nhận ra rằng một ngày nào đó, ông không muốn chết cô đơn. Và ngày đó sẽ đến, cái ngày mà những người đàn bà điên khùng, cần sự giúp đỡ của ông hay những cô trâm anh thế phiệt của Charlie cũng như các cô gái đẹp nông cạn của Adam thôi không bám theo họ nữa. Họ sẽ ở nhà với ai đây. Khi ấy thiên đàng tự do sẽ không còn là chốn tốt đẹp cho Gray nữa.

- Có thật anh muốn sống tuổi già của anh với tôi không? - Gray hỏi Charlie, nhìn chăm chăm vào mắt chàng - Có phải anh muốn như thế không? Hay là anh muốn nhìn đôi chân xinh đẹp hơn chân tôi ngồi bên kia bàn ăn khi anh đi ngao du trên chiếc du thuyền Blue Moon? Vì nếu bây giờ mà anh không nghĩ đến điều đó, cuối cùng anh sẽ phải sống với tôi thôi. Tôi rất thương anh, anh là người bạn thân của tôi, nhưng khi tôi già, tôi bệnh, tôi mệt mỏi, có lẽ tôi thích chui vào giường với ai đấy để họ nắm tay tôi hơn là ngồi ở bàn ăn để nhìn mặt anh. Cho nên, trừ phi anh muốn kết thúc cuộc đời với Adam hay với tôi thì thôi, còn nếu không anh nên nghĩ đến chuyện kết tóc se tơ với ai đấy ngay từ bây giờ.

- Chuyện gì đã xảy đến cho anh thế? Bà ta đã mớm cho anh cái gì đấy? Sự khoái lạc phải không? Tại sao bây giờ anh lo về tuổi già thế? Anh 50 tuổi. Anh khỏi lo về chuyện ấy 30 năm nữa, và trong thời gian đó chỉ có Chúa mới biết chuyện gì sẽ xảy ra cho chúng ta.

- Có lẽ đấy là điểm quan trọng. Tôi 50 tuổi còn anh 46. Có lẽ đã đến lúc chúng ta phải trưởng thành. Adam còn trẻ, có thể anh ấy chưa đến lúc phải suy nghĩ về vấn đề này. Tôi không biết tôi còn muốn sống đời sống như thế này nữa không. Tôi có thể cứu giúp bao nhiêu phụ nữ nữa? Tôi có thể giúp họ tránh khỏi lệnh cưỡng chế bao nhiêu lần nữa? Adam sẽ trả bao nhiêu đồ cấy ghép cơ thể cho bao nhiêu cô gái nữa? Và anh còn muốn tìm lỗi lầm của bao nhiêu cô đài các quý tộc nữa? Nếu họ không xứng với anh, Charlie, anh cứ cho họ đi chỗ khác chơi. Nhưng có lẽ đã đến lúc anh tìm ai đó xứng với mình.

- Ăn nói như đồ phản bội! - Charlie nói, nâng ly rượu vang cụng ly ông rồi uống hết và để xuống bàn - Tôi không biết anh nghĩ sao, nhưng tôi thấy câu chuyện giữa chúng ta quá chán. Có lẽ anh cảm thấy Chúa Thời Gian đang thúc đẩy bên hông anh, nếu anh muốn biết tôi nghĩ sao thì vấn đề này đối với tôi rất kỳ cục. Tôi không nôn nóng. Tôi không vội vàng kết duyên với bất kỳ người phụ nữ nào với lý do tôi sợ chết cô đơn. Tôi có thể tự tử mà chết trong đêm nay. Nhưng tôi không vội yên bề gia thất, thậm chí không nghĩ đến chuyện đó, cho đến khi tôi tìm được người phụ nữ chân chính.

- Anh sẽ không bao giờ tìm ra. - Gray buồn bã nói. Câu chuyện cũng làm cho ông chán nản. Ông hy vọng Charlie sẽ chia vui với ông, nhưng nào ngờ chàng hành động như thể Gray đã phản bội bạn bè. Theo Charlie thì Gray đã phản bội anh và Adam.

- Tại sao anh nói chuyện như thế? - Charlie hỏi, vẻ tức giận.

- Vì anh không muốn tìm. Chừng nào anh không muốn tìm, sẽ không có ai đạt được tiêu chuẩn của anh. Anh không để họ phấn đấu. Anh không muốn tìm người phụ nữ chân chính. Tôi cũng không. Nhưng rồi bỗng Sylvia đi vào đời tôi, và mọi việc đều đảo ngược.

- Tôi thấy đầu óc anh đã đảo ngược. Có lẽ anh nên uống thuốc giảm suy nhược và nhìn tình yêu bằng con mắt khác.

- Sylvia là thuốc giảm suy nhược của tôi. Bà ấy là động cơ cho tôi vui sống và yêu đời.

- Nếu đúng như thế thì tôi mừng cho anh và tôi hy vọng tình yêu của hai người lâu bền. Nhưng cho đến khi anh tỉnh ngộ, xin anh đừng tìm cách cải hóa hai chúng tôi. Tôi không tin quan hệ của anh sẽ êm xuôi.

- Tôi sẽ để anh chứng kiến chuyện tình của chúng tôi. - Gray đáp. Sau đó, hai người đứng dậy ra về. Gray đi theo Charlie ra khỏi Yacht Club; hai người đứng trên vỉa hè nhìn nhau một lát. Bữa ăn trưa rất căng cho hai người, riêng Gray, đây là bữa ăn buồn chán. Ông muốn bạn giúp mình rất nhiều: ăn mừng, nâng đỡ, háo hức. Ông muốn nhiều thứ vui vẻ chứ không muốn lời lẽ công kích gay gắt như trong bữa ăn vừa rồi.

- Anh hãy giữ mình - Charlie nói, một tay vỗ nhẹ lên vai Gray, một tay vẫy gọi taxi. Chàng nôn nóng ra đi, và khi bước lên xe, chàng nói lớn - Tôi sẽ gọi cho anh... và chúc mừng nhà trưng bày.

Gray đứng trên vỉa hè, nhìn chàng, vẫy tay chào, đầu cúi xuống rồi bỏ đi. Ông định về nhà. Ông cần không khí trong lành, cần có thời gian để suy nghĩ. Chưa bao giờ ông nghe Charlie nói năng cộc cằn, công kích ông như thế. Ông nghĩ ông đã đánh giá về trường hợp của bạn mình rất đúng, Charlie không muốn tìm “người chân chính”. Trước đây Gray không thấy được vấn đề như vậy, nhưng bây giờ thì quá rõ ràng. Không như Charlie nghĩ, Sylvia không hề tẩy não ông, mà bà chỉ mở trí cho ông, cho ánh sáng ngoài đời chiếu rọi tâm ông. Đứng bên cạnh bà, ông thấy được những gì ông muốn biết mà không dám khám phá. Bà làm cho ông đủ can đảm để thành người ông hằng mong muốn, trước đây do ông quá sợ nên không thành được. Còn Charles, nỗi lo sợ đã ám ảnh chàng, từ khi Ellen và bố mẹ chàng chết. Dù chàng đã trị liệu về tâm thần nhiều, nhưng Gray nghĩ chàng vẫn bị suy sụp về tinh thần. Ông rất buồn vì chuyện bất đồng giữa ông và Charlie lại có thể xảy ra. Ông nghĩ rằng Charlie đã bỏ phí cả một đời thật uổng. Ông chỉ mới biết Sylvia sáu tuần, nhưng đã hiểu bà rất nhiều và cuộc đời ông đã hoàn toàn thay đổi. Thay vì Charlie mừng cho ông, chàng lại gọi ông là đồ phản bội, khiến ông đau đớn tận tâm can. Gray cảm thấy việc này như cú đấm thật mạnh vào mặt ông, lời chàng đang vọng lên trong óc ông thì chuông điện thoại di động reo.

- Chào. Chuyện ấy diễn ra như thế nào? - Người hỏi ông là Sylvia, giọng bà vui vẻ, bà gọi cho ông từ văn phòng. Cuối cùng bà tin rằng Gray biết rõ Charlie nhiều hơn bà, lời nhận xét của bà về phản ứng của chàng đối với mối tình giữa bà và Gray có lẽ sai lầm. Bà tự nhủ Gray đúng, và bà có phần hoang tưởng - Anh đã nói cho anh ta biết chưa? Anh ta nói sao?

- Khủng khiếp lắm - Ông đáp - Chuyện rất chán. Anh ta gọi anh là đồ phản bội. Anh chàng lo sợ khiếp vía về chuyện chúng ta hứa hẹn, kết hôn với nhau. Anh không ngờ có chuyện như thế này. Anh thấy em nói rất đúng. Bữa ăn trưa rất buồn.

- Thế mà anh cứ nói em sai.

- Em không sai. - Ông biết rằng bà hiếm khi sai. Bà có nhận xét về mọi người rất chính xác, đoán trước phản ứng của họ rất tài tình, và bà hết lòng khoan dung về những tật xấu của họ.

- Em xin lỗi. Chắc chuyện này đã làm cho anh rất buồn. Anh không phải là đồ phản bội đâu, Gray à. Em biết anh vẫn rất quý họ. Không có lý do gì buộc anh thôi yêu họ. - Bà không cố lôi ông ra khỏi họ. Nhưng Gray tin chắc rằng, nếu ông cứ yêu bà thì Charlie sẽ tẩy chay ông.

- Nếu họ vẫn để cho anh chơi với họ, thì anh sẽ tiếp tục chơi. Anh đã nói thật lòng với anh ta.

- Nói về chúng ta ư?

- Về anh ta nữa. Anh nói anh ta đã bỏ phí cả cuộc đời và có nguy cơ sẽ chết trong cô đơn.

- Có lẽ anh đúng, - Bà dịu dàng nói - nhưng anh ta phải nghĩ được như thế mới tốt. Và có lẽ anh ta muốn như thế. Theo như lời anh nói thì từ khi có người trong gia đình anh ta chết, Charlie nghĩ rằng mình đã bị mọi người bỏ rơi. Chuyện này rất khó vượt qua. Mọi người mà anh ta thương yêu khi còn nhỏ đều chết hết. Với một người lâm vào hoàn cảnh như thế này, khó mà thuyết phục họ tin rằng người nào được anh ta yêu thương sẽ không bỏ anh ta hay lại chết, cho nên anh ta xua đuổi họ trước.

- Chính anh đã nói với anh ta như thế. - Cả hai đều nghĩ rằng họ đúng. Nhưng Charlie dùng mọi cách để biện hộ cho mình. Chàng không chịu thừa nhận điều Gray nói là đúng. Chàng cứ nhất quyết cho rằng sở dĩ chàng từ bỏ phụ nữ không lấy họ làm vợ là vì họ có những lỗi lầm không thể tha thứ.

- Em nghĩ anh ta không thích nghe lời anh nói.

- Không phải anh ta không thích đâu. - Ông đáp, giọng buồn rầu - Nhưng anh không thích điều anh ta nói về chúng ta.

- Hy vọng anh ta sẽ hối hận. Nếu khi nào Charlie đến chơi, ta mời anh ta ở lại ăn tối. Hãy để một thời gian cho anh ta bình tĩnh lại. Anh đã báo cho anh ta biết một chuyện kinh khủng bất ngờ. Chuyện về chúng ta. Và anh đã nói sự thật về Charlie.

- Phải, anh đã làm thế. Anh nghĩ Charlie quá sốc về chuyện của chúng ta. Lần cuối cùng anh ta gặp anh ở trên du thuyền, lúc đó anh là thành viên trung kiên của Câu lạc bộ những người độc thân, rồi vừa khi Charlie vắng mặt, anh đã nhảy tàu. Ít ra anh ta xem vấn đề như thế.

- Anh thấy vấn đề ra sao? - Bà hỏi, vẻ lo lắng.

- Anh thấy anh là người may mắn nhất trần đời. Anh đã nói với Charlie như vậy. Anh nghĩ anh ta không tin. Anh ta nghĩ em đã bỏ bùa anh. - Nói xong, Gray cười - Nếu em đã bỏ bùa anh, xin em đừng giải bùa. Anh thích bùa mê của em. - Ông có vẻ vui sướng trở lại.

- Em cũng vậy. - Bà cười, nghĩ đến ông. Nghe giọng bà nói, ông thấy như vậy. Bà có khách hàng đang đợi nên hẹn ông sẽ gặp nhau tại nhà sau khi làm việc xong - Cố đừng lo lắng nhiều về chuyện này - Bà lại nói - Charlie lo cho anh đấy. Anh ta sẽ bình tĩnh trở lại. - Gray không tin. Khi ông đi bộ về nhà mình, ông suy nghĩ về chuyện này rất nhiều. Bữa ăn trưa của họ không những chỉ là cú sốc cho Charlie, mà cả cho Gray... Nói như tên phản bội... ông vẫn còn nghe lời của Charlie vang lên trong óc rõ ràng, chắc nịch.

*

Trên đường ra phố, Charlie không ngớt suy nghĩ đến lời Gray đã nói với chàng. Chàng có nhiều thì giờ để nghĩ về chuyện đó. Chàng hẹn đến thăm trung tâm thiếu nhi ở giữa khu Harlem, cơ sở chàng đã tài trợ cho trung tâm này. Chàng vẫn ngạc nhiên trước điều Gray đã nói. Có nhiều điều ông nói hợp ý chàng. Trước đây chàng cũng có mối quan tâm như Gray về chuyện có nguy cơ sẽ chết trong cô đơn. Nhưng chàng không muốn thảo luận với ai về vấn đề này ngoài ông bác sĩ trị liệu cho chàng. Chàng nghĩ Adam còn quá trẻ không thể bàn chuyện này với anh, nhưng Gray thì được. Adam mới 41 tuổi, lo xây dựng cơ nghiệp và vui chơi. Charlie và Gray đã đến đỉnh của cuộc chơi và bắt đầu đi xuống phía bên kia trái núi hoan lạc. Charlie không biết mình có nên tiếp tục cuộc sống cô đơn không. Cuối cùng, chàng không còn sự lựa chọn nào khác. Chàng ganh tỵ với Gray, vì ông đã tìm được người đi cùng với mình ở phần đời còn lại. Nhưng ai biết việc này sẽ kéo dài bao lâu? Có lẽ không lâu vì không có gì là tuyệt đối cả.

Chàng trầm tư suy nghĩ, mặt lo buồn, trí đang nhớ từng chi tiết câu chuyện mà chàng đã nói với bác sĩ trị liệu, thì bỗng nhiên taxi dừng lại ở địa chỉ mà chàng đã đưa cho tài xế.

- Ông đến đây có sao không? - Người tài xế hỏi, vẻ lo lắng. Trông Charlie như thể đến đâu đó ở đại lộ 5 chứ không phải đến trung tâm Harlem. Chàng thắt cà vạt Hermès, đeo đồng hồ vàng, mặc com-lê đắt tiền. Chàng không thể đến câu lạc bộ Yacht Club như một kẻ nhếch nhác.

- Không sao đâu. - Chàng đáp, cám ơn người tài xế và cười với anh ta, tặng anh thêm tiền boa hậu hĩ.

- Ông muốn tôi đợi không? Hay quay về? - Anh ta không thích để chàng ở đây.

- Anh đừng lo, rất cám ơn anh. - Chàng lại cười. Khi chàng ngước mắt nhìn tòa nhà, chàng cố xua đuổi câu chuyện của Gray ra khỏi đầu. Ngôi nhà cần sửa sang nhiêu, chàng nghĩ. Với số tiền cơ sở chàng gửi cho, nhiều đến cả triệu đô-la, chàng hy vọng tòa nhà sẽ được chỉnh trang lại.

Mặc dù cố xua đuổi câu chuyện với Gray ra khỏi đầu, nhưng khi đi đến cửa trước tòa nhà, chàng vẫn nghĩ đến Gray. Điều vớ vẩn nhất là Charlie cảm thấy như thế mình đã ghen với Sylvia, nhưng trong thâm tâm, chàng vẫn nghĩ mình ghen. Chàng không muốn mất người bạn thân vào tay người phụ nữ có công với ông. - Gray nói bà là người có năng lực chứ không phải người khoe khoang - vì bà đã giúp ông liên hệ với các nhà trưng bày để bán tranh. Rõ ràng bà ta đã cố lấy lòng Gray để đạt được điều gì đó nơi ông. Nếu Sylvia điều khiển được Gray, bà có thể phá tan tình bạn của họ. Nhưng chàng hy vọng bà ta không làm được điều ấy. Điều chàng lo sợ nhất là mất một người bạn. Chàng không muốn Gray kết hôn, sống chung, ở lại đêm, hay bất cứ cái gì khiến cho ông thân thiện với bà. Charlie cảm thấy không tin bà. Gray giống như thể đã bị bà hớp hồn. Bà đã tẩy não ông, và tệ hơn hết là ông tin vào những gì ông đã nói. Thực vậy, ông quá tin vào lời bà, nhất là về Charlie. Chắc bà đã nói với ông nhiều về chàng; Gray không nói với chàng ý nghĩ riêng của mình. Sylvia đã biến Gray thành một con người hoàn toàn khác. Charlie không thích như thế.

Sau khi bấm chuông, chàng đứng đợi trước cửa trung tâm nuôi dưỡng các trẻ em bị lạm dụng một hồi lâu. Cuối cùng chàng mới thấy một thanh niên để râu, mặc quần jeans và áo thun tay ngắn xuất hiện mở cửa cho chàng. Anh ta là người Mỹ gốc Phi, khi cười để lộ hàm răng trắng bóc và cặp mắt có màu sô-cô-la nhạt. Khi anh ta nói, đó là thứ giọng trầm bổng của người vùng Caribê.

- Xin chào. Tôi có thể giúp gì cho ông? - Anh ta nhìn Charlie như thể chàng từ hành tinh khác đến. Chưa bao giờ có ai ở đây thấy một người đến trung tâm mà ăn mặc sang như chàng. Người thanh niên cố che giấu sự vui sướng của mình, và mời chàng vào.

- Tôi có hẹn gặp Carole Parker. - Charlie nói, Carole là giám đốc trung tâm. Charlie chỉ biết cô là nhân viên hoạt động xã hội và giấy ủy nhiệm của cô rất tốt. Cô ta theo học ở Princeton khi chưa tốt nghiệp đại học, đậu bằng thạc sĩ về hoạt động xã hội ở Columbia, và làm việc để hoàn tất bằng tiến sĩ xã hội. Chuyên môn và lĩnh vực hoạt động của cô là trẻ em bị lạm dụng.

Đây là ngôi nhà an dưỡng cho các trẻ bị lạm dụng và mẹ của chúng, nhưng không giống như nhiều nhà an dưỡng khác, trọng tâm chính ở đây là nhắm đến các em bé, chứ không vì mẹ của chúng. Phụ nữ bị lạm dụng mà không có con, hay người nào không có con bị lạm dụng đều không được vào đây ở. Charlie biết rằng họ đang khảo sát nghiên cứu biện pháp đề phòng sự lạm dụng trẻ em chứ không đợi đến lúc các trẻ đã bị lợi dụng mới xử lý. Họ kết hợp công việc này với trường Đại học New York. Nhân viên làm ở đây gồm có mười người làm trọn giờ, sáu người làm bán thời gian. Những người làm việc bán thời gian đều làm vào ban đêm và hầu hết là sinh viên đã tốt nghiệp. Có hai bác sĩ tâm thần làm việc bên cạnh họ, và nhiều tình nguyện viên, nhiều người trong số này là trẻ vị thành niên đã từng bị lạm dụng. Việc dùng những trẻ đã từng bị lạm dụng này để giúp đỡ các em còn nhỏ là một sáng kiến rất hay. Khi đọc về những chuyện này Charlie đã rất thích. Parker làm việc này đã được ba năm, khi cô mới đậu bằng thạc sĩ. Cô định trở thành bác sĩ tâm lý, chuyên chữa trị các bệnh nhân ở thành phố và các em ở nội thành. Cô điều khiển trung tâm với sự cố gắng hết mình. Cô tự mình tích lũy được một triệu đô-la để mua ngôi nhà làm trung tâm an dưỡng, và cơ sở của chàng đã giúp số tiền bằng với số tiền do cô tích lũy. Theo những gì chàng đã đọc và biết về cô, thì cô là một phụ nữ rất ấn tượng, và chàng còn biết năm nay cô được 34 tuổi. Chàng không biết cô trông như thế nào, chỉ biết cô qua giọng nói trên điện thoại thôi. Cô có vẻ chuyên nghiệp, như một nhà kinh doanh, nhưng giọng cô ấm áp, thân tình. Cô mời chàng đến thăm trung tâm, hứa rằng cô sẽ dẫn chàng đi thăm nơi đây một vòng. Mọi thứ trên giấy tờ đã kiểm tra rất kỹ, kể cả bản thân người giám đốc. Cô ta trẻ, nhưng xem như có khả năng. Lý lịch của Carole đưa cho hội đồng quản trị cơ sở hết sức ấn tượng, một số chi tiết đã được các nhân vật quan trọng ở New York xác nhận. Ngoài việc cô ta đã được đào tạo tốt và có năng lực, Carole còn có nhiều mối liên hệ với các nơi có quyền lực. Chính ông Thị trưởng đã viết giấy giới thiệu cô. Cô ta đã gặp gỡ nhiều nhân vật quan trọng, gây cho họ ấn tượng tốt qua việc điều tra về trung tâm.

Người nhân viên dẫn Charlie vào phòng khách nhỏ, xấu xí, và khi chàng ngồi xuống, anh ta mời chàng cốc cà phê, nhưng chàng từ chối. Chàng đã uống đủ trong bữa trưa với Gray rồi, và chuyện xảy ra giữa hai người đang còn làm cho chàng ớn lên tận cổ. Ngồi đợi Carole, chàng cố xua đuổi cảm giác ấy ra khỏi đầu.

Chàng nhìn người qua lại trước cửa phòng khách. Họ là những phu nữ, em bé, trẻ vị thành niên mặc áo thun có dấu hiệu cho biết họ là tình nguyện viên. Ngoài sân đang diễn ra trận bóng rổ giao hữu, và còn có cuộc họp với các phụ nữ trong vùng để bàn về biện pháp ngăn ngừa việc lạm dụng trẻ em. Một tuần họ tập trung đến đấy hai lần để làm việc này. Chàng không biết công việc họ đã làm. Khi chàng nhìn các em bé ném quả bóng qua vòng lưới thì cánh cửa ở cuối phòng mở ra, một phụ nữ tóc vàng, dáng người cao xuất hiện, nhìn chàng. Cô ta mặc quần jeans, đi giày tập chạy và mặc áo thun. Khi chàng đứng dậy bắt tay cô, chàng nhận ra cô ta cao gần bằng mình. Cô ta cao 1m80, có khuôn mặt quý phái. Trông cô ta như là người mẫu chứ không phải nhân viên công tác xã hội. Cô ta cười khi chào chàng, nhưng thái độ theo nghi thức xã giao và có phần lạnh lùng. Họ cần tiền của cơ sở chàng, nhưng không vì thế mà cô phải quỵ lụy, cúi mình trước mặt chàng, mặc dù cô biết làm thế là có lợi. Cô rất bối rối nếu phải làm thế, và cô không tin chàng muốn cô như vậy. Cô hơi ngại và để đề phòng, cô mời chàng vào phòng làm việc của mình.

Trên tường có bích chương khắp nơi, có kế hoạch làm việc, những bản ghi nhớ, lời công bố, lời dặn tổng quát cho nhân viên. Phòng có đường dây nóng đề phòng việc tự tử, kiểm tra độc dược, và biểu đồ phát triển cơ sở. Kệ sách chất đầy sách tham khảo, ít ra một nửa số sách nằm lăn lóc trên nền nhà. Bàn làm việc của cô có nhiều đồ đạc, cô lồng khung ảnh các em để trên bàn làm việc, tất cả chúng đều đã ở trung tâm này một thời gian. Charlie biết cô quản lý tất cả công việc tại trung tâm, và đích thân quản lý các nhóm trẻ em. Nhóm duy nhất cô không quản lý là nhóm các bà mẹ bị ngược đãi. Có một bà trong cộng đồng được huấn luyện đã đến để làm việc đó. Carole Parker tự mình làm các thứ, ngoại trừ kỳ cọ nền nhà và nấu ăn. Bản tính cô rất muốn làm công việc ấy, và cô đã từng làm rồi. Cô là người ham đọc sách, nhưng thỉnh thoảng rất ngại tiếp khách. Charlie không biết cô có muốn tiếp chuyện chàng không. Trông cô có vẻ rất căng, nhưng khi cô ngồi vào bàn và cười, cô có cặp mắt rất thân thiện. Cặp mắt cô to và xanh như mắt búp bê.

- Thưa ông Harrington, vậy là ông đến kiểm tra chúng tôi? - Cơ sở từ thiện của chàng đã giúp trung tâm này số tiền gần một triệu đô-la, nên chàng có quyền kiểm soát. Cơ sở của chàng đã giúp họ đúng 975.000 đô-la, bằng với số tiền mà cô yêu cầu. Cô không muốn số tiền một triệu chẵn, mà chỉ muốn có số tiền bằng với số mà cô đã thu gom được trong ba năm qua. Cô hết sức ngạc nhiên khi cơ sở báo cho cô biết rằng số tiền trung tâm yêu cầu giúp đỡ đã được chấp nhận. Cô đã gửi đơn yêu cầu giúp đỡ đến rất nhiều cơ sở từ thiện khác cùng lúc, tất cả những nơi đó đều từ chối lời yêu cầu của cô. Họ nói rằng họ muốn theo dõi tiến trình hoạt động của trung tâm trong ba năm sắp đến, trước khi họ chuyển tiền đến hỗ trợ kế hoạch của cô. Cho nên cô rất cám ơn cơ sở từ thiện của chàng. Cô thường cảm thấy mình như con khỉ làm xiếc khi những người cho tiền đến kiểm tra, xem xét. Cô đang bận việc cứu mạng sống và chữa trị cho các em bé bị thương tích. Cô rất quan tâm đến các công việc này. Dùng tiền gây quỹ để làm công việc này là điều xấu nhưng cần thiết, cô không thích làm một việc như vậy. Carole không thích làm vừa lòng người để moi tiền của họ. Những người mà cô phục vụ đều muốn được làm vừa lòng, cô biết rất rõ việc này và rất chán ngán. Cô không thích thuyết phục những người sống trong cảnh nhung lụa. Họ nghĩ sao về một em bé năm tuổi bị thuốc tẩy đổ vào mắt và sẽ bị mù suốt đời, hay một cô bé bị mẹ áp bàn ủi đang nóng vào mặt, hay một bé mười hai tuổi bị ông bố cưỡng hiếp và dí đầu thuốc lá vào ngực? Làm sao để thuyết phục người đời bỏ tiền ra giúp đỡ các em bé này? Charlie không biết cô sắp nói gì với chàng, nhưng chàng thấy ánh mắt của cô đầy nhân ái, và có vẻ bất bình khi nhìn bộ com-lê sang trọng, chiếc cà vạt đắt tiền và chiếc đồng hồ vàng của chàng. Có lẽ cô sẽ dùng tiền sắm các thứ ấy vào các việc khác ích lợi hơn. Chàng đọc được tư tưởng của cô và cảm thấy mình điên khùng khi vác mạng đến đây.

Chàng nói:

- Tôi xin lỗi vì mặc quần áo không thích hợp. Nhưng trưa nay tôi phải đi ăn với khách về công việc làm ăn. - Chàng đã nói dối, nhưng chàng không muốn đến Yacht Club với quần jeans, áo thun và đi giày thể thao. Nói xong, chàng cởi áo vét, tháo nút măng sét, xắn tay áo sơ-mi, tháo cà vạt cho vào túi. Làm thế cũng không cải thiện được mấy tình hình, nhưng ít ra chàng đã cố làm dịu sự căng thẳng giữa họ. Carole thấy vậy liền cười.

- Xin lỗi - Cô nói - Làm công việc xã hội như tôi không thể mặc áo quần đẹp được. Tôi thích mặc giản dị như thế này. Tôi không thể trải thảm đỏ để đón khách quan trọng, vì lý do chính là chúng tôi không có, và cho dù có đi nữa, chúng tôi cũng không có thì giờ để trải nó ra. - Tóc cô dài, tết thành bím thả sau lưng. Cô ngồi duỗi dài hai chân dưới bàn trông như người Viking. Trông cô chỉ có vẻ là một nhân viên hoạt động xã hội thôi, nhưng hồ sơ cho thấy lý lịch của cô rất tốt. Chàng nhớ Carole đã đi học ở Princeton, và chàng nói chàng cũng học ở đây, hy vọng sẽ làm cho tình hình này bớt căng thẳng.

- Tôi thích Đại học Columbia hơn, - Cô đáp, rõ ràng cô không thích họ cùng học một trường - tôi nói thật đấy. Trường Princeton thật ra có tiếng mà không có miếng. Mọi người đều tự hào về quá khứ của nó. Tôi thấy nó chỉ tốt trong quá khứ hơn là hiện tại và tương lai.

- Tôi không nghĩ như thế - Charlie dè dặt đáp, nhưng chàng rất ấn tượng trước nhận xét của cô. Chàng thấy cô nói có cái đúng, có cái không đúng - Cô ăn trong câu lạc bộ của trường phải không? - Chàng hỏi, vẫn hy vọng làm thân với cô hay tìm ra vài điểm chung giữa họ.

- Phải - Cô bối rối - Tôi ăn trong câu lạc bộ Cottage. - Cô dừng một lát rồi cười thông cảm. Cô biết kiểu người như chàng. Những thanh niên quý tộc như chàng đến học ở Princeton rất nhiều - Còn anh ăn ở câu lạc bộ Ivy phải không? - Câu lạc bộ này không chấp nhận phụ nữ, mặc dù cô đang học ở đấy. Cô ghét những thanh niên ở trong câu lạc bộ này. Bây giờ cô thấy ý nghĩ này có vẻ điên khùng, còn non mà tự cao tự đại. Cô cười khi chàng gật đầu.

- Tôi sẽ không nói cái gì ngu ngốc như hỏi “Cô nghĩ sao?” - Cô có thể tha thứ cho tôi không?

- Có. - Cô cười đáp, bỗng trông cô có vẻ trẻ hơn nhiều. Cô không trang điểm, mỗi khi đến trung tâm, cô không bận tâm về việc này. Cô quá bận việc nên không nghĩ đến chuyện son phấn hay làm đẹp - Với 975.000 đô-la của cơ sở anh hỗ trợ, đủ làm cho tôi tha thứ cho anh mọi việc, trừ việc anh lạm dụng ngược đãi con mình.

- Tôi không có con, cho nên ít ra tôi không có tội về việc này. - Chàng nghĩ rằng cô không thích chàng, cho nên biến chuyện ghét thành thương là một thử thách cho chàng. Nói cho cùng, cô là người đẹp, không kể chuyện cô có nhiều cấp bằng đại học. Khi Charlie trổ tài tán tỉnh phụ nữ, ít người cưỡng lại được. Chàng không biết có nên bỏ công tán tỉnh Carole Paker hay không. Trông cô có vẻ khó khăn. Cô đóng vai trò rất tốt, và nghĩ rằng chàng không tán tỉnh mình. Cô ngạc nhiên khi nghe chàng nói không có con, rồi bỗng cô nhớ mang máng rằng có nghe ai đó nói chàng không lấy vợ. Cô tự hỏi không biết có phải chàng đồng tính luyến ái không. Nếu Charlie biết cô nghĩ thế, chắc chàng rất đau khổ. Cô không quan tâm đến chuyện tình dục của chàng. Điều cô muốn là tiền của chàng, để chi tiêu cho các em ở trung tâm.

- Chắc anh muốn đi xem một vòng chứ? - Cô hỏi và đứng dậy, nhìn vào mắt chàng. Đi giày cao gót, trông cô cao gần bằng chàng. Charlie cao 1m84 và mắt họ có màu giống nhau. Tóc của họ cũng có màu vàng. Chàng ngạc nhiên thấy Carole giống chị mình như đúc. Nhưng chàng cố quên chuyện này, vì nó làm cho chàng thấy bất ổn trong lòng.

Chàng đi theo cô ra khỏi phòng, cô không thấy được nét mặt chàng ra sao. Suốt một giờ sau đó, cô đưa chàng đi xem các phòng, các nơi làm việc, lôi chàng đi khắp các hành lang, cô chỉ cho chàng xem khu vườn mà các em đã trồng trên sân thượng, giới thiệu chàng với nhiều em nhỏ. Cô giới thiệu chàng với bé Gabby và con chó dẫn đường, nói cho chàng biết cơ sở của chàng đã chi trả việc này. Cả hai đều đang được huấn luyện, Gabby đặt tên cho con chó Lab đen to lớn mà họ đã cho bé là Zorro. Charlie dừng lại, vỗ tay lên con chó, đầu cúi xuống, nên Carole không thấy mắt chàng ướt. Khi không có các em ở gần, cô kể cho chàng nghe nhiều chuyện rất thương tâm về chúng. Họ dừng lại vài phút để xem một nhóm trẻ đang bàn luận với nhau. Nghe chúng nói, chàng hết sức kinh ngạc. Thường thường Carole hướng dẫn các em học tập, nhưng chiều hôm nay cô phải nghỉ để tiếp chàng. Cô cho việc này là phí phạm thì giờ vô ích, và cô nghĩ, để dành thì giờ làm việc với các bệnh nhân của họ ích lợi hơn.

Cô giới thiệu chàng với các tình nguyện viên, họ đang cùng các em bé làm việc, có người đang đọc sách cho những trẻ em đến tuổi vào trung học mà không biết đọc biết viết. Chàng nhớ đã đọc trong cuốn sách nhỏ của cô viết về chương trình này, nhờ thế mà cô có giải thưởng quốc gia do kết quả trong công việc mang lại. Các bệnh nhân của cô, người nào cũng biết chữ sau thời gian chữa trị một năm, và sau đó tiếp tục chữa trị theo chương trình cho các bệnh nhân ngoại trú tại trung tâm. Bố mẹ của các em được chào đón niềm nở đến tham gia chương trình đọc sách cho người lớn nghe. Họ góp ý việc chữa trị cho các em và cho cả người lớn.

Cô đưa chàng đi từ trên lầu xuống tận nhà dưới, giới thiệu chàng với mọi người, và cuối cùng với người phụ tá của mình là Tygue, người thanh niên đã ra mở cổng cho chàng. Carole cho chàng biết anh ta vay tiền để theo học tiến sĩ tại Đại học Yale. Cô đã mời nhiều người tài giỏi có thiện chí vào làm việc với cô tại trung tâm, những người này, hoặc là cô đã quen biết trước, hoặc biết đến khi đang làm tại trung tâm. Cô nói cô và Tygue quen nhau khi cùng học chương trình thạc sĩ về công tác xã hội. Sau khi có bằng, cô bắt đầu làm việc tại trung tâm, còn anh ta tiếp tục học tại Đại học Yale. Anh người gốc ở Jamaica, và chàng thích nghe anh ta nói. Sau khi họ nói chuyện với nhau một lúc, cô mời Charlie về lại văn phòng. Chàng đã quá mệt.

- Tôi không biết nói sao với cô, - Chàng nói, nhìn cô với vẻ thán phục - trung tâm này quá tuyệt, và cô rất tài giỏi. Làm sao cô có thể điều hành được nó? - Chàng rất phục trước công việc cô đã làm, và mặc dù khi mới gặp nhau, cô có vẻ không dành được cảm tình của chàng và tỏ ra tức tối về câu lạc bộ ẩm thực tại đại học của chàng; nhưng bây giờ chàng thấy cô là người rất đáng kính phục. Carole đáng phục hơn chàng nhiều, chàng nghĩ. Ở tuổi 34 mà cô đã tạo dựng được một cơ ngơi để chữa trị bệnh tâm thần cho mọi người, làm biến đổi cuộc đời của bao nhiêu con người bất hạnh trẻ có, già có.

Trong khi họ đi tham quan một vòng, chàng mải miết nghe cô nói, đến nỗi quên cả chuyện tán tỉnh cô. Thay vì thế, cô lại làm cho chàng ngẩn ngơ tâm trí, không phải vì vẻ duyên dáng của cô, mà vì công việc không biết mệt mỏi và thành quả tốt đẹp của cô tại trung tâm. Mặc dù trung tâm còn nhiều hạn chế, nhưng cô đã xây dựng nơi đây thành một nơi rất kỳ diệu.

- Đây là giấc mộng của tôi khi còn nhỏ. - Cô đáp - Từ khi 15 tuổi, tôi đã để dành từng đồng xu. Khi đến tuổi vị thành niên, tôi làm phục vụ bàn, cắt cỏ, bán báo, dạy bơi lội để có tiền dành dụm. Tôi làm bất cứ cái gì có thể làm được để xây dựng trung tâm này, và cuối cùng tôi đã hoàn thành tâm nguyện. Tôi đã dành ra khoảng 300.000 đô-la, kể cả số tiền tôi chơi chứng khoán sau này. Số còn lại, tôi kêu gọi sự ủng hộ của người khác cho đến khi đủ số tiền mua ngôi nhà này để bắt đầu công việc. Mới đầu rất khó khăn, nhưng bây giờ thì hết rồi. - Cô nói một cách thành thực, rồi nói tiếp với vẻ biết ơn - Đó là nhờ vào cơ sở từ thiện của anh. Tôi xin lỗi vì mới đầu tôi không được niềm nở với anh. Tôi không thích đề cao công việc mình đã làm. Tôi biết chúng tôi làm tốt, nhưng thỉnh thoảng có người đến đây không thấy được điều đó, không hiểu được giá trị những việc chúng tôi đã làm. Khi tôi thấy bộ áo quần và chiếc đồng hồ vàng của anh, - Cô có vẻ e ngại - tôi nghĩ chắc anh cũng không hiểu. Tôi thật ngốc. Tôi có thiên kiến với những ai đi học ở Princeton, kể cả tôi. Chúng ta đã nhận được sự ưu đãi quá lớn nên không hiểu được giá trị của những việc như thế này. Những gì tôi thấy ở đây mới là chuyện thực tế, còn ngoài ra đều là ảo ảnh, hay ít ra không thật đối với tôi. - Charlie gật đầu. Chàng không biết nói sao, cô là người đã làm cho chàng kinh ngạc vô cùng. Đó không phải là sự lo sợ, khiếp hãi, mà là kinh ngạc. Chàng cũng rất bối rối về bộ áo quần và chiếc đồng hồ vàng của mình.

Chàng chỉ tay vào chiếc đồng hồ và nói với vẻ ân hận:

- Tôi hứa khi về nhà tôi sẽ ném nó ra ngoài cửa sổ.

- Anh khỏi cần làm thế - Cô cười cởi mở - Có lẽ một người lân gia của chúng tôi sẽ lấy từ trên tay anh. Tôi sẽ nhờ Tygue đưa anh ra, nếu không anh sẽ không ra tới được đến vỉa hè đâu.

- Tôi không hiền đâu. - Chàng đáp, rồi cười với cô. Cô đã làm cho chàng vui vẻ, dễ chịu. Nói cho cùng thì dù chàng gia nhập câu lạc bộ ẩm thực khi học đại học, chàng cũng đã làm cho trung tâm gần một triệu đô-la. Cô phân vân không biết mới đầu cô có căng với chàng không, cô nghĩ cũng có thể. Cô ghét những người đàn ông như chàng, những người không thấy được mặt trái cửa cuộc đời. Vả lại, chàng đã điều hành một cơ sở từ thiện đầy ấn tượng, cho nên chàng không thể là người xấu, dù chàng đã sống trong cảnh nhung lụa. Nếu cô biết chàng có chiếc du thuyền dài 80 mét thì chắc cô xỉu tại chỗ, nhưng chàng không nói cho cô biết chuyện này.

- Tôi cũng không hiền đâu - Cô đáp - Nhưng anh phải cẩn thận khi ở trong khu vực này. Nếu lần sau đến đây, anh nên mặc áo lao động và đi giày thể thao. - Cô thấy chàng đi giày đắt tiền John Lobb, bán ở tiệm Hermès.

- Tôi sẽ làm thế. - Chàng hứa, và thực tình muốn làm thế! Chỉ để cô không tức giận. Cô nhìn chàng với ánh mắt không còn gay gắt như ban đầu, khiến chàng thấy thoải mái hơn. Khi chàng mới vào đây, ánh mắt của cô thật lạnh lùng. Bây giờ thì mọi việc đã tốt hơn nhiều, chàng muốn trở lại đây lần nữa. Khi cô và Tygue tiễn chàng ra cống, chàng nói với họ như thế.

- Khi nào anh muốn, xin cứ trở lại. - Cô đáp, miệng cười vui vẻ. Ngay khi ấy, Gabby đi xuống với Zorro. Cô bé nắm sợi dây da buộc vào cổ con chó, bé nhận ra giọng nói của Carole và Tygue.

- Cháu xuống đây làm gì? - Carole hỏi, vẻ ngạc nhiên. Trẻ em thường không xuống lầu, ngoại trừ để ăn và chơi trong vườn. Các phòng làm việc cũng ở tầng dưới, nên các trẻ em lại càng không được xuống dưới. Nhất là phòng khi bố mẹ các em xuất hiện để thăm con mình hay đánh đập chúng lại, khi chúng đã được tòa án ủy quyền cho Carole chăm sóc chúng, như trường hợp của Gabby. Chúng ở trên lầu sẽ an toàn hơn.

- Cháu xuống để gặp người đàn ông có giọng nói dịu dàng. Zorro muốn chào tạm biệt ông ấy. - Lần này Carole thấy nước mắt chảy ra trên mặt Charlie. May thay, Gabby không nhìn thấy. Carole chạm nhẹ vào tay chàng. Nhìn cô bé, chàng không khỏi xúc động. Bé đến gần họ, miệng cười thật tươi.

- Tạm biệt, Zorro. - Charlie nói, vỗ nhẹ lên con chó trước, rồi vuốt nhẹ tóc cô bé. Chàng nhìn cô bé, lòng bồi hồi chua xót. Bây giờ chàng không làm gì được để thay đổi tình thế đã xảy ra. Chàng chỉ còn một việc là trả tiền mua con chó cho bé. Carole đã định làm việc này - Gabby, cháu hãy chăm sóc con chó. Con chó rất đẹp.

- Cháu biết - Cô bé đáp, miệng cười sung sướng. Cô cúi người hôn lên mõm con Zorro - Ông có trở lại thăm chúng tôi không? Ông dễ thương quá.

- Cám ơn Gabby. Cháu cũng rất dễ thương và rất đẹp. Tôi hứa sẽ trở lại để thăm cháu. - Chàng vừa nói vừa nhìn Carole, cô gật đầu. Mặc dù cô có thiên kiến ban đầu về chàng, nhưng cô thích chàng. Có lẽ chằng là người tốt, chỉ vì đã được may mắn sống trong cảnh nhung lụa. Cô đã luôn tìm cách xa lánh những người như chàng. Nhưng ít ra cô tin Charlie khác những người cô từng gặp. Cho một triệu đô-la phải khác chứ. Hành động này đã nói lên ở chàng có điều khác biệt với họ. Và chàng quan tâm đến việc đến thăm trung tâm. Ngoài ra, cô còn thích cách chàng nói với cô bé. Chỉ có điều là chàng không có con.

Tygue đã gọi taxi cho chàng, anh vào báo cho chàng biết hiện xe đang đợi ở ngoài.

- Đội mũ bảo hộ lên đầu, - Carole đùa - và giấu đồng hồ đi.

- Tôi nghĩ có thể đi từ đây ra xe an toàn, không sao đâu. - Chàng cười đáp; rồi cám ơn Carole đã dẫn chàng đi tham quan. Việc này đã làm cho chàng rất vui. Chàng lại chào từ biệt Gabby, và khi ra xe, chàng còn ngoái lại lần nữa để nhìn cô bé và con chó. Chàng bắt tay Tygue, vắt áo vét lên vai, hai tay áo vẫn xắn cao, chàng bước vào xe, đưa địa chỉ cho người tài xế. Chàng ngồi yên lặng, nghĩ đến chuyện đã diễn ra trong buổi chiều, cảm thấy cổ họng nghẹn ngào khi nghĩ đến Gabby và con chó.

Khi về đến nhà, Charlie đi vào cửa trước và nhấc điện thoại lên. Chàng gọi cho Gray qua điện thoại di động của ông. Nhiều chuyện đã rõ ràng trong óc chàng vào chiều hôm đó, chàng đã thấy điều gì quan trọng và điều gì không.

Điện thoại reo đến hồi thứ hai thì Gray trả lời. Ông và Sylvia đang nấu bữa tối, và ông ngạc nhiên khi nghe Charlie gọi. Ông đang nói với bà về bữa ăn trưa. Ông rất buồn trước phản ứng của Charlie khi chàng nghe ông nói họ đang yêu nhau.

- Tôi xin lỗi trong bữa ăn trưa hôm nay đã nói năng hồ đồ - Charlie nói, không lời mào đầu - Tôi không tin mình đã nói thế, nhưng thực ra tôi đã ganh tỵ. - Gray há mồm kinh ngạc khi nghe chàng nói và Sylvia nhìn ông.. Bà không biết ai gọi, không biết họ nói gì với nhau, nhưng Gray không có vẻ ngẩn ngơ.

- Tôi không muốn mất anh, bạn à. Nghe anh nói, tôi hoảng sợ vì nghĩ rằng sẽ có những chuyện thay đổi. Nhưng thay đổi quái gì, nếu anh yêu bà ta, tôi nghĩ mình cũng quen với bà ta luôn. - Nước mắt lại chảy ra trên má Charlie khi nói như thế. Chàng đã sống qua một buổi chiều cảm động, và chàng không muốn mất một người bạn như Gray. Hai người đã thương nhau như anh em ruột.

- Anh sẽ không mất tôi đâu. - Gray nghẹn ngào đáp. Ông rất ngạc nhiên khi nghe Charlie nói. Ông rất hiểu tính chàng. Cuối cùng thì chính Sylvia đã sai.

- Tôi biết - Charlie đáp, chàng đã trở lại với chính mình - Chiều nay tôi đã nghĩ ra vấn đề rồi bỗng tôi yêu.

- Tốt! - Gray cười nói - Yêu ai?

- Yêu cô bé mù sáu tuổi với con chó Lab đen dẫn đường có tên là Zorro. Cô bé rất dễ thương, chưa bao giờ tôi thấy ai dễ thương như vậy. Mẹ nó đã đổ thuốc tẩy vào mắt nó, em không bao giờ thấy lại được. Chúng tôi đã mua con chó cho bé. - Hai người đàn ông im lặng một lát, nước mắt chảy xuống má Charlie. Chàng không làm sao xua hình ảnh cô bé ra khỏi đầu mình, và chàng nghĩ không bao giờ chàng quên cô bé được. Chàng nghĩ khi cô bé đi rồi, bất cứ khi nào chàng nghĩ đến trung tâm thiếu nhi, chàng sẽ nhớ mãi Gabby và Zorro.

- Anh là người tốt, Charlie Harrington. - Gray nói, cố đè nén cảm xúc. Cả buổi chiều, ông nghĩ rằng ông sắp mất một người bạn. Charlie có vẻ quá tức giận, quá gay gắt, nhất là khi chàng gọi Gray là tên phản bội. Nhưng chàng hình như đã tha thứ cho ông chỉ sau mấy tiếng đồng hồ.

- Anh cũng là người tốt. - Charlie đáp, vừa đảo mắt nhìn quanh ngôi nhà trống trải, bỗng chàng thấy nó trống vắng hơn bao giờ hết. Khi nhìn, chàng không thể không nghĩ đến Sylvia và Gray - Thỉnh thoảng mời tôi đến ăn tối với nhé. Tôi hy vọng bà ấy nấu ăn ngon hơn anh. Bữa ăn vừa rồi do anh nấu làm tôi ngán quá. Nhưng dù sao anh cũng không giấu bà ấy món Goulash [1] được.

- Thực tế thì tôi đang nấu món ấy đây, nó đang sôi sùng sục trên lò. Tôi đang dạy cho bà ấy nấu.

- Anh hãy nghe tôi khuyên là nên đổ món ấy đi, nếu không, cuộc tình của anh sẽ tan vỡ đấy. Ăn món ấy, bao tử tôi đầy hơi, không tiêu nổi. Hãy gọi món ăn Trung Hoa làm sẵn mà dùng.

- Ối trời đất ơi... bà ấy đã ăn rồi và thích lắm.

- Bà ta nói láo đấy. Chẳng có ai trên đời này thích món Goulash của anh đâu. Hoặc là bà ta điên hoặc là do yêu anh.

- Có lẽ cả hai. Tôi hy vọng như thế.

- Tôi không tin, - Charlie đáp - nhưng vì anh mà tôi tin thôi. Anh đang có một người phụ nữ tốt để thay đổi cuộc sống. Tôi có lẽ cũng làm vậy. Nếu tôi tìm được người đáng yêu. - Chàng ngần ngừ một lát rồi nói tiếp - Chuyện anh nói hôm nay đúng thật đấy. Tôi không biết mình muốn cái gì, có muốn hay không, hay là muốn ai. Đời của tôi quá đơn giản. Đơn giản nhưng cô đơn. - Từ khi về lại New York, Charlie thấy mình cô đơn hơn trước rất nhiều.

- Nếu anh muốn, anh sẽ tìm ra người vừa ý. Anh sẽ biết khi nào thì đúng lúc, Charlie. Tôi đã từng như vậy. Một ngày nào đó chuyện ấy sẽ đến với anh, sẽ làm cho anh chú ý đến.

- Tôi hy vọng như vậy. - Họ nói chuyện thêm ít phút nữa rồi cúp máy. Gray nói món Goulash sắp cháy và có lẽ ông sẽ nghe lời Charlie.

Sau khi gác máy, Charlie ngồi trong cảnh vắng lặng của ngôi nhà, nghĩ đến chuyện tham quan của mình tại trung tâm thiếu nhi. Đối tượng mà chàng nghĩ đến trước hết là Gabby và Zorro... rồi đến Tygue, đang học lên tiến sĩ đến từ Jamaica, theo chương trình hỗ trợ của Đại học Yale... rồi nghĩ đến Carole Parker. Họ là một nhóm người kỳ diệu. Chàng nhìn vào khoảng không, nghĩ đến ánh mắt của cô nhìn chàng khi họ mới gặp nhau. Cô đã ghét chàng, khinh bỉ chàng vì chàng mặc com-lê sang trọng và đeo đồng hồ vàng. Tuy thế, chàng vẫn thích cô. Chàng thích việc cô đã làm, thích những gì cô tin tưởng, thích thái độ làm việc cật lực của cô để gây dựng nên trung tâm. Cô là người rất ấn tượng, người có tâm huyết và ý chí sáng suốt. Chàng muốn gặp lại cô, nhưng không biết khi nào và lý do gì. Chàng đã học được ở cô nhiều điều, không những chỉ học cách thức cô đã sử dụng tiền chàng cấp, mà còn học được kinh nghiệm trong cuộc sống nữa. Chàng hy vọng một ngày nào đó, Carole sẽ bỏ qua chuyện chàng mặc com-lê sang trọng, đeo đồng hồ vàng, và hai người trở thành bạn bè của nhau.

Chú thích:

[1] Món ăn có thịt hầm với ớt.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx