Tuyết Tĩnh bởi vì sắp ở cùng phòng với Niệm Băng, tim cứ đập mạnh không biết phải làm sao. Nàng dù sao cũng là một cô nương, mặc dù trong lòng thích Niệm Băng nhưng cũng biết mình ở chung phòng với Niệm Băng là không ổn. Nhưng lâu lắm mới có cơ hội như vậy, trong lòng nàng không muốn bỏ qua. Vì vậy trong thâm tâm cứ do dự không quyết. Lúc này, Niệm Băng thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng thở phào nhẹ nhỏm nhưng trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy thất vọng. "Niệm Băng, vậy còn huynh? Ta ở phòng của huynh, huynh làm thế nào?"
Niệm Băng khẽ cười nói: "Nàng không cần phải lo cho ta. Ngoại đại sảnh chẳng phải có cái ghế to sao, ta ở đó là có thể ngủ qua đêm rồi."
Tuyết Tĩnh giận dữ trừng mắt nhìn bảo vệ, hừm một tiếng rồi đi thẳng lên lầu.
Nhìn Tuyết Tĩnh đi lên, bảo vệ quay về niệm Băng nói: "Ngoài đại sảnh không đón khách nữa. Nếu như ngươi muốn ngủ qua đêm thì sáng ngày mai vui lòng quay lại sớm. Ta phải đóng cửa, xin mới rời khỏi đây ngay."
Niệm Băng ngẩn người khẽ nhíu mày nói: "Thái độ của ngươi vậy là thế nào? Ta hình như chưa hề đắc tội với ngươi a."
Bảo vệ lạnh lùng nói: "Ta chỉ làm theo trách nhiệm, xin mời ly khai cho."
Niệm Băng cũng chẳng muốn cùng loại người này cãi lý, bất đắc dĩ đành phải bước ra khỏi Lan Hinh khách điếm.
Trời lúc này đã tối khuya, khí trời bắt đầu trở nên lạnh. Gió đêm thổi vào người khiến Niệm Băng bất giác cảm thấy rùng mình, vội vận hỏa nguyên tố chạy một vòng trong cơ thể mới thấy thoải mái trở lại. Mặc dù gió đêm đem lại giá lạnh nhưng lúc này không có Tuyết Tĩnh, trong không khí lạnh lẽo đó ngược lại còn làm cho đầu óc của Niệm Băng trở nên hoạt bát sáng suốt.
Tuyết Tĩnh lén bỏ nhà ra đây tìm ta, điều đó chứng mình nàng ấy có ý với mình a! Tuyết Tĩnh thích mình, hơn nữa, nàng ta lại không yếu nhược như Long Linh. Nếu như để nàng ấy theo mình thì từ đây tới khi tới thủ đô của Áo Lan đế quốc không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Vạn nhất mình kiềm chế không nổi thì đúng là phiền phức. Có thể mình không có cảm tình với Tuyết Tĩnh nhưng dục vọng thì vẫn luôn tồn tại. Đối mặt với mỹ nữ, mình có thể giữ được tỉnh táo hay không? Khó nói, khó nói trước được.
Trong sâu thẳm thâm tâm của Niệm Băng ngoại trừ mẫu thân ra thì thủy chung trong lòng hắn chỉ có duy nhất một hình ảnh nữ nhân. Hắn đối với Long Linh cảm thấy thương hại, với Lạc Nhu thì hân thưởng, với Tuyết Tĩnh thậm chí có chút sợ hãi, sợ nàng ta những lúc điên cuồng nhưng tuyệt không có chút gì là yêu. Thật ra, trong lòng Niệm Băng cũng không hề hy vọng mình sẽ qua lại với bất kỳ ai trong ba người. Nhưng dù mình không tiến vào thì cảm tình của Tuyết Tĩnh với mình ngày càng lúc càng sâu, sự tình càng lúc trở nên khó giải quyết. Bản thân mình lại không thể đánh hay cản trở nàng ta được.
Nghĩ tới đây, trong đầu Niệm Băng chuyển hướng qua tìm phương pháp sao cho thích hợp.
Đột nhiên, trong lòng Niệm Băng chợt máy động, tại sao Tuyết Tĩnh lại thích mình? Chỉ sợ bởi vì biểu hiện của cá nhân mình quá nổi bật nên hấp dẫn nàng ta. Nếu như mình có thể để nàng ta nhìn thấy nhiều khuyết điểm, hoặc giả cảm tình của Tuyết Tĩnh có thể từ từ giảm đi. Tuyết Tĩnh là người dám yêu, dám hận, hơn nữa, dựa vào tính khí của nàng ta thì rất có thể sẽ như vậy. Tuyết Tĩnh a, thật xin lỗi, ta chỉ có thể làm như vậy thôi.
Trên khuôn mặt hiện ra biểu tình quái dị, Niệm Băng cứ bước đi trên con đường tối mịt. rất nhanh, Niệm Băng cũng tìm được mục đích của mình. Trong bóng đêm mịt mù chỉ có một nơi lúc này chưa đóng cửa. Đó chính là kỹ viện.
"Ồ, tiên sinh, vào đây chơi đi. Hiện tại mặc dù đã muộn nhưng ở đây vẫn không thiếu cô nương đâu." Một má mì trông bộ dạng khoảng ba bốn mươi tuổi, mặt trang điểm đầy phấn cầm tay Niệm Băng kéo vào.
Đây chỉ là một kỹ viện hạng trung. Vừa mới bước qua cổng, mùi phấn son nồng nặc đã khiến cho Niệm Băng thấy choáng váng. Lúc này, trong lòng Niệm Băng bất giác trở nên khẩn trương. bản thân Niệm Băng không biết một chút gì về kỹ viện, thậm chí còn không biết nó làm cái gì. Đương nhiên, khi Tra Cực chỉ hắn về trù đạo thì không thể đem kiến thức về kỹ viện mà nói cho Niệm Băng nghe được. Sở dĩ Niệm Băng biết đến tồn tại của kỹ viện là do khi ở trong Băng Tuyết thành có nghen người ta nói đến. Đó là một đôi vợ chồng, trượng phu lúc đó dường như đang bị thê tử chửi rủa thê thảm. Từ những lời đối thoại mà Niệm Băng nghe được thì người chồng bởi vì tới một nơi gọi là kỹ viện khiến cho thê tử của hắn không thể chịu được. Trận chiến kinh hồn nảy lửa đó tới giờ vẫn như y nguyên trong đầu Niệm Băng. Nếu như không phải mưu sát thân phu là trọng tội thì Niệm Băng không thể tin là người vợ kia lại đang cầm thái đao chém chết lão công của mình. Sau đó, Niệm Băng đã từng hỏi Long Linh kỹ viện thật ra là nơi nào. Từ trước tới giờ, một Long Linh chưa bao giờ giận dữ mà lúc đó, mặt mặt đỏ bừng chửi hắn vài câu rồi bỏ chạy mất. Từ đó về sau, Niệm Băng đại khái đoán được nơi đó là nơi mà nam nhân thích đến nhưng nữ nhân thì lại cực kỳ ghét nơi đó.. Bình thường khi đi lại trên đường, Niệm Băng đã từng thấy qua nhiều kỹ viện. Vì vậy, từ phía bên ngoài kỹ viện này, Niệm Băng có thể nhận ra.
Xấu hổ ho khan vài tiếng, Niệm Băng đưa mắt nhìn má mì hỏi: "Ở đây có nơi nào ngủ không?"
Qua lời cặp phu thê chửi nhau kia, Niệm Băng thấp thoáng nghe ra người chồng ở kỹ viện qua đêm không về. Vì Vậy trong lòng Niệm Băng nghĩ kỹ viện nhất định có chỗ để lưu người.
Nguyên bổn Niệm Băng ăn mặc rất bình thường, với y phục như vậy tuyệt không thể nào thu hút được sự chú ý cùa má mì. Nhưng tướng mạo của Niệm Băng lại quá anh tuấn khiến cho má mì nhất thời nổi xuân tâm, trong lòng thầm nhủ nếu như người này có thể ngủ một đêm cùng mình thì dù có phải trả ngược tiền lại cũng đáng.
"Ở? Đương nhiên là có rồi. Nhưng không biết tiên sinh muốn ở như thế nào! Cô nương nhà ta đâu, có khách đến, mau ra tiếp khách." Lúc này trời cũng đã tối khuya. Đa số kỹ nữ hoặc là đều đã có khách, hoặc là chuẩn bị đi ngủ. Nghe thấy má mì kêu gọi, những kỹ nữ chưa có khách bất đắc dĩ từng người từng người bước xuống lầu, ánh mắt ngái ngủ nhìn về đại sảnh. Khi ánh mắt bọn họ rơi trên người Niệm Băng, tức thì cơ hồ như kỹ nữ ai nấy đều ngưng hết hoạt động nhìn.
Niệm Băng đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hắn nhìn thấy từ trên lầu đồng loạt bước xuống tám nữ tử, người nào y phục cũng mát mẻ, tay chân cùng đùi lộ hẳn ra bên ngoài. Ngay cả tám cái áo trước ngực cũng chẳng che đậy kỹ lưỡng làm lộ hẳn ra cặp nhũ phong đầy đặn sung mãn. Niệm Băng thời gian bước chân vào đời cũng chưa lâu. Vì vậy khi nhìn thấy cảnh xuân sắc trước mặt, toàn thân như cảm thấy máu chảy rần rần, tim bắt đầu đập mạnh.
Đám kỹ nữ lúc này cũng bắt đầu có phản ứng, chỉ có thể dùng từ nhanh như gió để hình dung. Chỉ trong chớp mắt đã bao vây lấy Niệm Băng vào giữa. Người nào cũng làm ra vẻ khêu gợi, ánh mắt đầy khát vọng, hiển lộ tư thế rất động lòng người.
- Tiên sinh, hãy đến phòng của em nhé, Em được coi là thanh thuần ngọc nữ ở đây đó.
- Cái gì mà thanh thuần ngọc nữ chứ hả? Tiên sinh, hãy xem em, chỗ này ... lớn thế mà! Đến chỗ em đi, em nhất định sẽ hầu hạ ngài chu đáo. Hay bất quá em giảm giá một phần tám cho ngài ha?
- Một phần tám thôi sao hả? Tiên sinh, em giảm cho ngài hẳn một phần sáu này. Đêm nay muộn rồi em thấy cô đơn lắm!
Trời! Mồ hôi lạnh bắt đầu từ trán chảy xuống. Dù cho khi xưa đối mặt với Kim Bối Địa Long Vương thì Niệm Băng cũng không có khẩn trương như vậy. Hắn đột nhiên phát hiện ra mình chọn con đường này thật quá ngu ngốc. Tình cảnh hương sắc trước mắt khiến Niệm Băng cực kỳ xấu hổ. Làm sao bây giờ? Bây giờ phải làm gì đây? Niệm Băng muốn nói gì đó nhưng không thể nói thành lời. Nhìn thấy mấy tư thế của đám nữ tử, Niệm Băng phát hiện toàn thân mình sớm đã nổi một lớp da gà. Trời ơi! Thần ơi! Cứu ta với.
"Được rồi, được rồi, các cô nương đừng quấy nữa, để tiên sinh tự mình lựa chọn đi. Tiên sinh, người chọn ai?" Má mì kinh nghiệm đầy mình, vừa nhìn qua bộ dạng xấu hổ của Niệm Băng là biết hắn mới lần đầu tới đây. Nếu như đổi là người khác thì bà ta cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng dung mạo của Niệm Băng thật quá anh tuấn, thân hình cường tráng khiến cho bà ta cũng phải động lòng. Vì vậy mới lên tiếng giải cứu.
Má mì chỉ huy đám thiếu nữ đứng thành một hàng, tự mình tới sát bên cạnh Niệm Băng, dụng bộ ngực to lớn đụng vào tay hắn. "Tiên sanh, người muốn chọn vị cô nương nào đây? Nếu như tất cả bọn họ đều không vừa mắt thì ta, ngươi thấy thế nào?"
Niệm Băng cúi đầu nhìn má mì. Hắn không thể không thừa nhận mà mì mặc dù tuổi trên ba mươi nhưng phong vận không hề kém gì thiếu nữ xuân sắc, hơn nữa nhìn còn rất thành thục. Đặc biệt bộ ngực to lớn phối hợp với dáng người khiến cho lỗ mũi của hắn như muốn phún máu. Trời a! Đây chính là kỹ viện sao? Trí tuệ của Niệm Băng lúc này như mất hết, hắn ngây ngô hỏi: "Cái này, cái này, ở chỗ các người ngủ một đêm bao nhiêu tiền?"
Bộ dạng chất phác của Niệm Băng khiến cho trên thân thể bà ta càng lúc càng thấy bứt rứt, tâm trạng của má mì bắt đầu có sự biến hóa. "Cái gì mà tiền với không tiền chứ. Tiên sanh quang lâm tới đây, chính là vinh hạnh của chúng ta. Người mau nhanh lên một chút, chúng ta ở đây có rất nhiều người, tiên sinh có thể chọn lấy một người đi."
"Khái khái, lấy cho ta một căn phòng trống, bao nhiêu tiền ta sẽ đưa cho ngươi, ngủ một đêm rồi ta sẽ đi ngay"
Vừa dứt lời tức thì đám thiếu nữ cười rộ lên. Má Mì cười rung cơ thịt: "Ồ, tiên sinh, không lẽ ngài không chọn được một vị cô nương nào sao? Đã tới nơi này thì sao lại có thể ngủ một mình chứ! ngài hãy chọn lấy một cô làm bạn đi"
"Sao ồn ào quá vậy, mụ mụ, đã khuya vậy vẫn chưa đóng cửa sao? Không phải là có khách đó chứ?" Một thanh âm từ trên lầu vọng xuống. Mặc dù là trách móc nhưng không thể không thừa nhận thanh âm này rất động lòng người.
Đám kỹ nữ xung quanh Niệm Băng cùng má mì ai nấy đều biến sắc. Một kỹ nữ trong đám hạ giọng nói: "Xong rồi, xong rồi, nàng ta tới rồi. Cực phẩm xử nam này khẳng định sẽ không có phần của ta."
Niệm Băng đưa mắt nhìn lên lầu chỉ thấy một nữ tử quần hồng áo phấn từ trên lầu đi xuống. Nữ tử này cả người phong mãn, khuôn mắt trắng trẻo, toàn thân toát lên một khí tức rất thanh nhã, tay vịn hờ vào lan can từ trên lầu đi xuống, mi mày nhíu lại tạo ra cho người ta một cảm giác đẹp đến kỳ lạ.Nàng ta xuất hiện tức thì khiến cho đám nữ tử xung quanh như mờ đi. Mặc dù nữ tử này không tuyệt sắc như Phượng Nữ nhưng nhan sắc cũng thuộc hàng thượng thượng chi tuyển.
Má mì trong lòng thầm than, rồi gượng cười quay về phía Niệm Băng nói:
"Tiên sinh ngài xem, đây chính là hoa khôi của chúng ta. Mặc dù là giá cao nhưng rất là đáng giá a! Như Ý, có khách đến nè."
Thiếu nữ từ từ ngẩng đầu lên. Khi ánh mắt mông lung của nàng cùng nhãn thần trong sáng của Niệm Băng nhìn vào nhau, thì đôi mắt to tròn tuyệt đẹp chợt sáng lên. Nàng tuyệt không hề hấp tấp như những kỹ nữ trước mà từ từ bước xuống, nụ cười duyên dáng đẹp như trăm hoa đua nở khẽ cười, bước đến trước Niệm Băng nói: "Tiên sinh xin chào ngài. Ta tên Như Ý."
Niệm Băng sớm đã thích nghi được hoàn cảnh nơi đây, không giống như lúc đầu chưa biết gì, khẽ cung tay nói: "Xin chào."
Như Ý quay đầu nhìn má mì: "Mụ mụ, hôm nay để Như Ý chiêu đãi vị tiên sinh đây, được không?"
Má mì như muốn nói không nhưng Như Ý chính là hoa khôi ở đây. Khách đến nơi đây đa phần là chỉ muốn được nhìn mặt nàng. Đắc tội với ai cũng được chứ tuyệt đối không thể đắc tội với hầu bao được a! Vội trả lời: "Được, đương nhiên được rồi. Như Ý, vậy con dẫn vị tiên sinh đây lên phòng của con đi."
Một nữ nhân so với một đám nữ nhân dễ đối phó hơn nhiều (chưa chắc). Mặc dù tới giờ Niệm Băng vẫn chưa hiểu kỹ viện là làm cái gì nhưng thiếu nữ trang nhã trước mắt đã tạo cho hắn rất nhiều hảo cảm. Theo nàng ta đi so với bị một đám phấn son tục thế quấn lấy vẫn còn tốt hơn.
Như Ý nắm lấy tay của Niệm Băng, cả hai người lúc này đều có một cảm giác khác nhau. Như Ý thì cảm thấy bàn tay của Niệm Băng thon dài nhưng có lực, lòng bàn tay ấm áp nhưng tựa hồ như lại rất cứng rắn như sắt thép. Niệm Băng thì có một cảm giác khác. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên Niệm Băng nắm tay nữ nhân nhưng Như Ý lại mang lại cho hắn một cảm giác rất lạ. Tay của nàng mềm mại như không xương. Nhưng cái khiến cho Niệm Băng ấn tượng nhất chính là tay nàng rất lạnh, ngón tay nhỏ nhắn khiến cho người ta có một cảm giác rất dễ chịu.
Lên trên lầu, Như Ý một câu cũng không nói, cứ vậy dẫn Niệm Băng tới một căn phòng phía trong cùng. Trong phòng trang trí rất màu mè, gian phòng rất lớn được chia làm bên trong và bên ngoài nhưng ở giữa lại không có gì ngăn cách. Bên trong có một cái giường to có rèm che phủ. Cả căn phòng toát ra một khí tức rất kỳ quái.
"Tiên sinh, xin mời ngồi." Thanh âm của Như Ý chợt vang lên xua đi cái cảm giác ngột ngạt trước đó. Dẫn Niệm Băng tới bàn, rót ra một chén rượu cho Niệm Băng rồi bản thần Như Ý cũng ngồi xuống bên cạnh.
Niệm Băng uống lấy một ngụm rượu, trong người bất giác cảm thấy nóng bừng khiến cho tinh thần trấn định hơn rất nhiều, nhưng Niệm Băng vẫn lên tiếng hỏi một câu rất ngu ngốc. "Như Ý cô nương, ở đây chỉ có một cái giường, vậy ta ngủ ở đâu? Tại sao quy định ở nơi này chỉ để cho một người vào trong phòng thôi?"
Như Ý ngẩn người quay đầu lại nhìn Niệm Băng: "Ở đây là kỹ viện."
"Ta biết"
"Vậy ngươi còn hỏi vấn đề đó làm gì?"
Ánh mắt của Như Ý chợt lóe lên một tia lãnh mang.
Niệm Băng cười khổ: "Nói thẳng ra ta mặc dù biết đây là kỹ viện nhưng lại không biết kỹ viện làm cái gì. Nàng có thể nói cho ta biết được không?"
Như Ý hỏi lại: "Vậy ngươi muốn làm cái gì?"
Niệm Băng nhìn ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Như Ý, trong lòng bất giác cảm thấy gì đó bất an: "Ta là một trù sư."
"Trù sư? Ngươi đơn giản là một trù sư sao? Ta nhìn người không ít nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một trù sư nào có khí chất như ngươi. Tuổi còn trẻ, không lo học tập cho tốt mà lại chạy tới kỹ viện làm bậy. Ta thấy ngươi chẳng có điểm nào tốt cả." Nói mấy câu cuối, thanh âm của nàng càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Niệm Băng nhíu mày nói: "Vì sao tới kỹ viện thì lại không tốt chứ?"
Như Ý khinh miệt nói: "Nam nhân ai cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân. Các ngươi tới đây không phải là muốn phát tiết dục vọng lên người nữ nhân sao? Các ngươi coi nữ nhân chúng ta là loại người nào? Uổng cho ngươi bề ngoài anh tuấn mà bên trong lại bại hoại như vậy."
Nói tới đây thì Niệm Băng đã hiểu ý nghĩa thật sự của kỹ viện là gì, trong lòng bất giác ớn lạnh vội vàng nói: "Như Ý cô nương, cô đừng có hiểu lầm."
Như Ý cười lạnh đứng dậy: "Hiểu lầm, ta có gì để hiểu lầm sao. Dạng nam nhân như ngươi không biết trước giờ đã khiến cho bao nhiêu thiếu nữ phải thương tâm rồi."
Mục quang của Niệm Băng lạnh lại: "Như Ý cô nương, giữa chúng ta tựa hồ như không có chút thù oán, cô sao lại đối với ta như vậy. Dù cho ta tới kỹ viện thì đã sao? Cô không phải chờ sẵn ở đây để chửi mắng ta chứ."
Nụ cười trên khuôn mặt của Như Ý càng lạnh lẽo: "Chờ ngươi? Dạng người như ngươi mà cũng xứng sao?"
"Nếu đã như vậy thì ta xin đi trước."
Biết ý nghĩa chân chánh của kỹ viện, mặc dù Niệm Băng muốn trốn tránh Tuyết Tĩnh cũng không có cách nào ở lại đây một phút nữa. Tuy nhiên, trong quan hệ nam nữ hắn không có kinh nghiệm nhiều nên không thể nhìn ra ý tứ của đám kỹ nữ mà chỉ cảm thấy có gì không đúng mà thôi. Nào ngờ, vừa đứng dậy muốn bước đi, Niệm Băng chợt thấy đầu óc choáng vàng bất lực thả mình ngồi phịch trở lại.
"Ngươi còn muốn đi sao?" Như Ý lạnh lùng nhìn Niệm Băng
"Độc?" Niệm Băng đột nhiên hiểu rõ vội vận ý thức kích phát ma pháp quyển trục, chỉ có điều tinh thần Niệm Băng lúc này không cách nào tập trung được.
"Như Ý cô nương, ta cùng cô không cừu không oán, cô sao lại muốn hại ta chứ?"
Như Ý cười nói: "Đợi khi tới địa ngục mà hỏi đi". Niệm Băng nhất thời cảm thấy mơ hồ, cuối cùng chịu không nổi hôn mê đi.
"Tỷ, tỷ định xử lý thế nào hôm nay?" Một thiếu nữ dung mạo có vài phần giống Như Ý nhưng có phần rắn rỏi hơn, thân vận kình trang vọt ra từ trong hỏi. Nhìn thấy mắt Niệm Băng liền tiếp: "Dường như hắn chỉ là khách bình thường, sao tỷ phải hạ mê dược, bây giờ giải quyết sao đây?"
Như Ý lãnh đạm nói: "Như Mộng, đưa hắn ra ngoài thành giết đi, nhớ làm cho sạch sẽ một chút."
"Tỷ, tỷ điên à? Cấp trên có lệnh không được tùy tiện giết người, càng không được giết nếu không phải là đối tượng báo thù. Tỷ làm vậy......"
Như Mông rõ ràng là bị Như Ý dọa đến hết hồn.
Ánh mắt lạnh lùng của Như Ý liếc qua Như Mộng nói: "Ta vì dân trừ hại thì có gì sai? Ngươi hãy nhìn người này đi, có một tướng mạo đàng hoàng mà lại chạy tới kỹ viện mua vui. Bộ dạng của hắn cao lắm cũng chỉ hơn hai mươi. Nếu để cho loại người này sống trên thế gian thì tương lai không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị hại nữa. Ngươi đã quên khi xưa ta đã bị gạt thế nào sao? Những nam nhân càng anh tuấn thì càng đáng giết."
Nói tới đây,ánh mắt của nàng ngập tràn hận ý, toàn thân tức đến run rẩy khiến cho Như Mộng đứng bên cũng cảm thấy khiếp sợ.
"Đi đi, làm sao thì chắc ngươi đã hiểu rồi. Má mì nơi này để ta đối phó" Như Ý hung ác nhìn Niệm Băng rồi hướng về Như Mộng xua xua tay.
Như Mộng cũng không nói gì nhiều vác lấy Niệm Băng lên vài, mở cửa sổ rồi nhẹ nhàng như một con ly miêu nhảy vài cái rồi biến mất.
Nhìn theo bóng dáng Như Mộng dần ly khai, đôi mắt của Như Ý bỗng nhiên nhỏ lệ: "Nam nhân không có cái gì tốt, nam nhân càng anh tuấn thì càng là mối họa của nhân gian. Ta thấy một tên thì giết một tên, chỉ cần anh tuấn thì tất cả đều phải chết. Có như vậy nữ nhân mới có thể sống yên ổn được"
Băng Lan thành là thành thị mang tính thương nghiệp. Mặc dù đây là nơi giao giới của lưỡng quốc nhưng lúc này trời đã khuya, không thể tự do qua thành. Như Mộng vác theo niệm Băng, lén xuất thành rồi chạy nhanh tới một nơi vắng vẻ trong rừng thả Niệm Băng xuống đất.
"Người này thật sự đáng chết sao? Trên người hắn căn bản không hề có chút khí tức của đấu khí, chỉ là một người bình thường mà thôi. Tỷ tỷ cũng thật là, không thể vô cớ lạm sát người vô tội chứ! Bỏ đi, Dù sao hắn cũng chỉ là một người bình thường. Ta chỉ cần giải thích rõ với hắn rồi để hắn rời khỏi nơi này là được rồi. Đại lục bao la, tỷ tỷ cũng không thể nào nhìn thấy hắn lần nữa. Ai, hắn ta cũng thật anh tuấn, so với tỷ phu khi xưa còn anh tuấn hơn nhiều. Chẳng trách hôm nay tỷ tỷ lại phản ứng mạnh đến như vậy"
Dứt lời, Như Mộng đành lắc lắc đầu rồi lấy từ trong người ra một cái bình, đổ ra một viên đan dược đưa vào miệng của niệm Băng.
Thật ra, bản thân Như Mộng không biết chính vì trong lòng mình có thiện niệm nên đã cứu lấy mình một mạng. Quyển trục của Niệm Băng mặc dù không thể mở nhưng trên người vẫn còn bốn quyển xúc phát quyển trục phòng thân, trong đó cái mạnh nhất đạt tới lục giai. Nếu Như Mộng thật sự muốn hạ sát thủ thì khi ma pháp trận cảm thấy sinh mạng của Niệm Băng bị uy hiếp, tức thì quyển trục sẽ tự động phát tác. Với năng lực của Như Mộng hiện tại cộng thêm cự ly gần như vậy, căn bản không có lấy một cơ hội để tránh né.
Toàn thân Niệm Băng chợt phát lạnh khiến cho Niệm Băng từ trong hôn mê tỉnh lại: "Ủa? Đây là nơi nào?"
Một màn đen bao la khiến cho Niệm Băng chợt cảnh giác, ý niệm tức thì liên hệ với ma pháp quyển trục, tùy thời có thể ứng phó.
"Tiên sinh, thật là xin lỗi"
Nghe thấy thanh âm của Như Mộng, Niệm Băng lúc này mới phát giác ra bên cạnh còn có một người, vội vàng đứng dậy lui về sau mấy bước giữ khoảng cách với Như Mộng. Cũng do Như Mộng có sáu bảy phần giống như Ý, cộng thêm đầu óc của Niệm Băng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, tức thì nhận lầm: "Như Ý tiểu thư, đây là nơi nào? Cô sao lại mang ta tới đây?"
Như Mộng vội nói: "Tiên sinh, ta không phải Như Ý. Đó là tỷ tỷ của ta, ta tên Như Mộng. Việc xảy ra hôm nay thật sự xin lỗi"
Cẩn thận quan sát, Niệm Băng phát hiện ra điểm khác nhau giữa Như Ý và Như Mộng. So sánh hai người mà nói thì Như Mộng gầy hơn một chút, người cao hơn một chút: "Như Mộng cô nương, ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì."
Như Mộng trong lòng thầm kinh ngạc. Lâm nguy không loạn, nam tử anh tuấn trước mặt tuyệt không binh thường như nàng nghĩ. "Tiên sanh, xin đừng hiểu lầm. Tỷ tỷ của ta làm việc trong kỹ viện là có nguyên nhân, cụ thể như thế nào ta không thể nói rõ. Bất quá, tỷ ấy không phải loại người như ngài tưởng tưởng. Tỷ tỷ từng chịu một sự đả kích, vì vậy chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm thôi. Tiên sinh, ở đây ta có chút tiền, ngài mau lập tức rời khỏi nơi này, đừng quay lại Băng Lan thành nữa"
Dứt lời Như Mộng liền lấy ra mấy tử kim tệ đưa cho Niệm Băng.
Nhìn nữ tử đơn thuần trước mặt, Niệm Băng lãnh đạm nói: "Như Mộng cô nướng, lệnh tỷ vô duyên vô cớ hạ độc ta. Nhưng cô lại không đồng ý nói rõ ràng. Không lẽ Băng Lan thành là nhà của các người sao? Bằng vào cái gì mà các người không cho ta trở về?"
Như Mộng nhíu mày: "Ngươi như ngươi sao không chịu động não vậy? Không lẽ ngươi chưa chết chưa chịu sao?"
"Chết?Tỷ tỷ của cô muốn giết ta? Ta cùng cô ta không thù không oán, sao lại muốn giết ta." Niệm Băng chợt thấy khó hiểu, đồng thời cũng tự trách mình lơ là để dễ dàng bị rơi vào tình cảnh này.
Như Mộng bất lực nói: "Việc của tỷ tỷ ta không thể nói ra. Việc ta có thể làm chỉ có thể như vậy. Nếu như ngươi muốn quay trở lại thành thì ngay cả ta cũng không thể cứu ngươi. Vì sinh mạng của ngươi, tốt nhất hãy rời khỏi đây đi."
Dứt lời, nàng cũng không nói nhiều với Niệm Băng, thân hình nhoáng lên vài cái tiêu thất trong bóng đêm. Niệm Băng đứng yên một chỗ, trong đầu không ngừng xuất hiện các ý nghĩ. Như Ý, Như Mộng, hai cái tên này không ngừng quyện lấy nhau. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thật đúng là xui xẻo mà, dù sao vẫn chưa làm chuyện xấu mà! Bất quá bị người ta chơi như vậy, xém chút nữa là mất mang, việc này sao có thể bỏ qua được? Không, ít nhất cũng phải tìm hiểu rõ nguyên nhân rồi nói
Ý niệm tức thì liên hệ với không gian chi giới, không gian ma pháp nguyên tố tức thì cuộn lấy Niệm Băng. Từ giới chỉ phát ra ngân sắc quang mang chói mắt. Một bộ hắc bào xuất hiện, tiếp theo đó một tấm diện cụ hinh khô lâu vô thanh vô tức hiện ra trên tấm trường bào. Niệm Băng lấy mặt nạ đeo vào, dùng trường bào mặc lên người, kéo cái nón che đầu. Mái tóc đen xõa ra. Thân phận này cuối cùng cũng phải dùng lại lần nữa. Thật không ngờ lần dùng lại chỉ vì một cái kỹ viện.
"Vĩ đại băng tuyết nữ thần! Thỉnh ngài cho ta mượn sự phẫn nộ, đưa ta tới bờ của mê thất - bạo phong tuyết." Lam sắc quang điểm không ngừng hướng về Niệm Băng, nhiệt độ giảm dần, từng đóa tuyết hoa bắt đầu xuất hiện cuốn quang người Niệm Băng. Sử dụng chú ngữ để sử dụng ma pháp đúng là phiền phức, phải thông qua ngâm xướng để ngưng tụ ma pháp lực, thật là phí thời gian. Chẳng bằng trực tiếp sử dụng mà pháp quyển trục do trên ma pháp quyển trục sớm đã ngưng tụ đủ ma pháp lực, khi sử dụng hoàn toàn có thể thi triển đầy đủ uy lực của ma pháp.
Dưới sự khống chế mạnh mẽ của ma pháp, bạo phong tuyết từ từ đưa người Niệm Băng lên cao. Đứng giữa không trung nhìn thấy vị trí của Băng Lan thành, Niệm Băng không chế ma pháp bay về hướng đó. Vừa bay, Niệm Băng vừa suy nghĩ lại những gì xảy ra tại kỹ viện. Nữ tử tên Như Ý kia rõ ràng không phải đơn giản là một kỹ nữ. Hai tỷ muội bọn họ khuất thân trong kỹ viện nhất định là có mục đích gì đó. giống như Như Mộng đã nói, Như Ý nhất định đã phải chịu một đả kích nên khi mình vừa tiến vào phòng, trên người nàng ta bất giác đã tỏa ra một hàn ý mãnh liệt, tựa hồ như có cả sát cơ. Chỉ là lúc đó mình lại không nhận ra thôi. Đả kích của nàng ta nhất định là có liên quan tới nam nhân, hơn nữa hình như cùng dạng với mình. giống như khi xưa mình gặp phải a di xinh đẹp nên nhận là mụ mụ. Nhưng kỹ viện là nơi dơ bẩn, bọn họ có việc gì mà phải tàng thân ở đấy? Nhất định mình phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Nghĩ tới đây, Niệm Băng bất giác thầm kêu may mắn. Nếu như không phải may mắn Như Mộng tha cho mình, không phải may mắn mình uống trúng ly rượu có mê dược chứ không phải độc dược thì dù cho mình có mang bao nhiêu ma pháp quyển trục đi nữa cũng không có đất dụng võ. Lúc này, Niệm Băng cũng đã quay lại bên trong Băng Lan thành. Cả thành lúc này đều đã chìm trong giấc ngủ sy. Niệm Băng cẩn thận thao túng bạo phong tuyết dưới chân. Pháp lực của Niệm Băng tới giờ vẫn chẳng tiêu hao bao nhiêu. Trải qua một thời gian lý giải về ma pháp, hiện tại Niệm Băng càng hiểu sao có thể sử dụng ma pháp lực một cách hợp lý. Vì vậy việc duy trì một tứ giai ma pháp đối với Niệm Băng không còn là vấn đề. Lúc này, hai tay Niệm Băng cầm Ngạo Thiên đao cùng Chánh Dương đao. Chưa ly khai khỏi Băng Nguyệt đế quốc thì Thần Lộ đao không nên dùng là tốt nhất.
Mặc dù mới tới Băng Lan thành không lâu nhưng trí nhớ của Niệm Băng rất tốt. Đầu tiên, Niệm Băng bay qua cửa thành tìm đến Lan Hinh tân quán trước. Sau đó, từ tân quán xác định phương vị bay tới kỹ viện. Lúc này trời cũng đã quá khuya, đèn đóm trong kỹ viện cũng đã tắt hết. Niệm Băng đứng lững lỡ trên không trung thăm dò tất cả các phòng. rất nhanh, Niệm Băng tìm ra căn phòng của Như Ý liền nhẹ nhàng bay tới phía ngoài. Thoáng do dự một chút, Niệm Băng chuẩn bị hành động thì đột nhiên trong phòng truyền ra một thanh âm khe khẽ. Trong lòng thoáng động, Niệm Băng khống chế bạo phong tuyết đưa mình nhè nhẹ tới sát cửa sổ nghe thanh âm bên trong. Như Mộng hình như mới vừa trở về, hạ giọng nói với Như Ý: "Tỷ, giờ này tỷ vẫn chưa ngủ sao?"
Như Ý lạnh lùng hỏi: "Việc đó giải quyết thế nào? Làm có sạch sẽ không? Ở nơi phức tạp như thế này nhất định không được để lộ chút sơ hở nào cả."
Như Mộng do dự một chút rồi trả lời: "Đã sớm giải quyết xong rồi, tỷ, tỷ cứ yên tâm đi"
Như Ý thở dài nói: "Tiểu muội, ta biết làm như vậy thật khó cho ngươi. Ngươi căn bản quá mềm lòng, căn bản không thích hợp làm sát thủ. Đợi sau khi chúng ta trở về, ta sẽ hướng tới đại nhân hồi báo để ông ta điều ngươi sang cương vị khác. Có thể sẽ khiến ngươi trở thành chiến sĩ."
"Tỷ, không thể như thế được. Ta chính là được đào tạo thành gián điệp mà! Sao có thể thành chiến sĩ chứ?" Thanh âm của Như Mông như đang rất bi thương.
Như Ý nói: "Thật ra cũng không có gì là không có khả năng. Dù sao ngươi cũng không giống như ta. Ta sớm dã lộ diện trước mặt mọi người nhưng ngươi thì từ trước tới giờ vẫn ẩn trong bóng tối. Tin tỷ tỷ đi, nhất định sẽ có cơ hội mà"
Nghe ở bên ngoài, Niệm Băng tức thì hiểu ra tất cả. Hai tỷ muội này rõ ràng không phải là người của Băng Nguyệt đế quốc mà là gián điệp nước khác, thông qua kỹ viện dùng nhan sắc quyến rũ khách nhân để dò la tin tức rồi truyền về bổn quốc. Xem ra việc này mình cũng chỉ biết vậy thôi. Mâu thuẫn giữa quốc gia tốt nhất mình không nên xen vào. Nghĩ vậy, Niệm Băng khống chế bạo phong tuyết muốn bỏ đi. Nào ngờ khi quay người lại, hắc bào vô ý quẹt vào cửa sổ phát ra âm thanh ma sát.
"Ai?" Giữa thanh âm trầm trầm, một đạo hàn quang phát ra. Mặc dù chỉ dựa vào thanh âm để phán đoán nhưng mục tiêu của đạo hàn quang lại chính là cổ họng của Niệm Băng. Thầm kêu không ổn, Niệm Băng không hề phát động ma pháp quyển trục, hữu thủ đưa lên, Ngạo Thiên đao hóa thành mười đạo tàn ảnh chia thành các phương vị khác nhau chém thẳng vào đạo hàn quang.
@by txiuqw4