sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 44: Ma Sát Sứ Tái Hiện

"Đinh"

Vô số âm thanh va chạm nhau, cũng bởi tốc độ quá nhanh khiến người ta có cảm giác như chỉ có một âm thanh duy nhất. Niệm Băng chỉ cảm thấy một lực phản chấn cực mạnh, ngực như bị một chùy nện vào, cả người vội mượn lực lui về phía sau. Nếu như không phải Ngạo Thiên đao tự bản thân phát ra đao khí ngăn bớt không ít phản lực thì chỉ đơn giản với lực phản chấn đó cũng đã làm cho Niệm Băng thụ thương. Ngọn phi tiêu lúc này cũng bị Ngạo Thiên đao chém nát. Niệm Băng hai mắt lộ thần quang, khống chế bạo phong tuyết đưa mình bay ra ngoài vài chục mét.

Cánh cửa mở ra, hai thân ảnh mang theo hai đạo hàn quang bay ra. Đấu khí mặc dù cường đại nhưng lại không cách nào phi hành. Khi Như Ý tỷ muội hai người nhìn thấy địch nhân phiêu phù trên không trung, tức thì trong lòng kinh hãi, cả người hạ xuống đất rồi ném ra ba mũi phi tiêu bắn thẳng về hướng Niệm Băng. Đáng tiếc là lúc này Niệm Băng đã sớm có sự chuẩn bị. Mặc dù phi tiêu được sự hỗ trợ mạnh mẽ của đấu khí nhưng Niệm Băng chỉ cần khống chế bạo phong tuyết là dễ dàng né khỏi. Dù sao ma pháp sư trên không trung đối đầu với chiến sĩ thì ít nhiều gì cũng có lợi thế.

Như Ý cùng Như Mộng hai người nắm chắc trường kiếm sáng lấp lánh. Như Ý cản lấy Như Mộng đang vừa tính xuất thủ, nhìn Niệm Băng trên không trung cất giọng hỏi lớn: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"

Niệm Băng lãnh đạm nói: "Nơi đây không phải là nơi nói chuyện, có gan thì đi theo ta."

Niệm Băng cố tình hạ giọng, trong thanh âm còn có thêm phần tắc nghẽn khiến cho Như Ý tỷ muội không thể nào nhận ra. Dứt lời tức thì khống chế bạo phong tuyết bay thẳng ra phía ngoài thành. Như Ý tỷ muội đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều biết thân phận đã bị tiết lộ, không còn đường lựa chọn vội vàng đuổi theo.

Bạo phong tuyết chính là thứ mà ma pháp sư sử dụng đế có thể đạt tốc độ nhanh nhất trong thời gian ngắn nhất. Mặc dù Niệm Băng nhìn ra hai tỷ muội Như Ý đều đã đạt đến cấp bậc kiếm sư nhưng muốn đuổi theo bạo phong tuyết của mình thì không có khả năng. Niệm Băng khống chế tốc độ khiến cho giữa hắn và hai tỷ muội lúc nào cũng giữ một khoảng cách, dẫn hai tỷ muội ra khỏi Băng Lan thành.

Như Ý và Như Mộng một mặt đuổi theo nhưng trong lòng lại thầm suy tính. Ma pháp sư tại đại lục rất ít, vì vậy cả hai chưa ai có kinh nghiệm giao thủ với ma pháp sư, chứ đừng nói đến chuyện nắm chắc. Như Mộng trong lòng lo lắng chưa biết làm thế nào thì đột nhiên nghe thấy Như Ý nói khẽ: "Di hoa tiếp mộc."

thanh sắc đấu khí từ người Như Ý đột nhiên bạo phát, cả người nàng bay bổng lên không trung. Nghe thấy tỷ tỷ nói vậy, Như Mộng tức thì hiểu ý, trường kiếm trong tay đưa lên miệng, cả người phát ra thanh sắc đấu khí, song chưởng đẩy mạnh về phía Như Ý. Trong chớp mắt, đấu khí của nàng dung nhập hoàn toàn vào người Như Ý. Tức thì quang mang đấu khí của Như Ý bùng phát, trong nháy mắt đã bao phủ hơn mười trượng đuổi theo Niệm Băng trên không trung. Chân khí lúc này phong tỏa hoàn toàn Niệm Băng. Hai tay Như Ý nắm chặt kiếm, toàn lực chém xuống. Thanh sắc đấu khí tạo thành một đạo quang tuyến mỹ lệ mang theo quang mang rực rỡ chém về phía Niệm Băng.

Cảm thấy nguy hiểm, Niệm Băng không dám coi thường. Mũi tiêu trước mà mình đã nguy hiểm tới mức xém chút nữa đỡ không nổi chứ đừng nói đến một kiếm toàn lực này. Hộ thân quyển trục tức thì được phát động, băng tường thuật ngưng tụ lại dày đến một tấc ngăn đấu khí đang chém tới. Đấu khí này là do tỷ muội Như Ý hợp lực tạo ra, uy lực khủng khiếp không cần phải nói. Tấm băng dày cả tấc dưới uy lực của đấu khí tức thì bị chém tan, thanh quang xuyên qua tấm băng, mặc dù đã yếu đi nhiều nhưng vẫn giữ phương hướng chém thẳng tới Niệm Băng

Niệm Băng lựa chọn sử dụng băng tường thuật không phải vì muốn ngăn trở đối phương mà chỉ muốn phá vỡ sự phong tỏa của đối phương và làm chậm đi sự công kích. Khi thanh quang chém tới vị trí lúc trước của Niệm Băng thì hắn đã sớm điều khiển bạo phong tuyết bay ra nơi khác. Như Ý hết lực rơi trở lại xuống đất. Lúc này Như Mộng cũng đuổi tới. Hai người nhìn thấy ma pháp như vậy bất giác trong lòng kinh hãi.

Niệm Băng từ từ hạ xuống cách đó mười trượng. Bạo phong tuyết lúc này dưới tinh thần lực cường đại không ngừng áp súc. Đây chính là biến dị bạo phong tuyết. Dùng nó để hộ thân chính là một lựa chọn cực tốt

"Hai vị tiểu thư sử dụng chính là phong chú đấu khí"

Niệm Băng lãnh đạm nói.

Như Ý tiến tới một bước nhìn chằm chằm vào Niệm Băng: "Ngươi rốt cuộc là người nào?"

Niệm Băng nói: "Các ngươi có thể gọi ta là Ma Sát sứ"

Như Ý lạnh lùng nói: "Nói như vậy, những lời chúng ta nói chuyện khi nãy ngươi đều đã nghe hết?"

Niệm Băng thản nhiên cười nói: "Các ngươi là gián điệp nước nào ta không quan tâm, nhưng coi nhân mạng như cỏ cây thì ta không thể không quản. Như Ý cô nương, trước đó cô ra tay đối phó với một nam tử, chính là đối tượng bảo hộ của ta. Nhìn thấy Như Mộng cô nương thiện lương nên ta cũng không muốn làm khó các người. Các người đi đi, sau này chỉ mong Như Ý cô nương hành sự cẩn trọng. Giết người tất sẽ có ngày bị người khác giết thôi."

Như Ý đưa mắt nhìn muội muội: "Như Mộng, ngươi ..."

Như Mộng không dám nhìn vào ánh mắt tỷ tỷ, vội cúi đầu xuống. Như Ý lạnh lùng nhìn Niệm Băng: "Ma pháp sư đối mặt với võ sĩ không hề có ưu thế. Ngươi đừng nghĩ là làm khó được ta, ta bây giờ muốn thử xem bản lĩnh ngươi thế nào. Có bổn sự thì đừng chạy!"

Người theo lời nói mà tiến tới, phong chúc đấu khí có đặc điểm lớn nhất chính là đề thăng tốc độ công kích. Chỉ vài cái nhoáng người, Như Ý đã tới trước mặt Niệm Băng.

Niệm Băng không hề lui lại, hừ lạnh một tiếng. Bạo phong tuyết vốn đang ngưng tụ cao một trượng tức thì bạo phát. Bạo phong tuyết nếu bị áp súc, lực công kích không hề thấp hơn lục giai ma pháp. Như Ý chỉ cảm thấy mình như gặp phải một cái tường băng thật lớn. Vô số băng nhận từ trong đó phóng ra như muốn cắt vụn cơ thể nàng. Đấu khí hộ thân dưới sự tấn công điên cuồng của băng nhận bị chấn vỡ. Chỉ trong chớp mắt, cả người Như Ý bị đánh bắn về phía sau, y phục trên người rách tơi tả, toàn thân xuất hiện đầy vết thương .

Tiên huyết không ngừng phun ra. Dưới công kích của biến dị bạo phong tuyết, Như Ý tức thì bị trọng thương. Thật ra, trong tình huống một đối một thì ma pháp sư tuyệt đối kém thế. Nhưng đó chỉ là đối với một ma pháp sư không có thời gian niệm chú ngữ. Còn nếu như một võ sĩ mà đối mặt với một ma pháp sư đã sớm chuẩn bị ma pháp thì cơ hội thắng gần như rất thấp.

"Tỷ tỷ!"

Như Mộng ôm lấy Như Ý, cả người Như Ý lúc này đều rất lạnh. Bạo phong tuyết mang theo hàn độc đã xâm nhập vào kinh mạch của nàng. Đối với người muốn giết mình, Niệm Băng ra tay không có chút lưu tình. May mắn là đấu khí của Như Ý không kém, vì vậy mới không hoàn toàn bị bạo phong tuyết đánh vỡ.

"Vĩ đại băng nguyên tố! Hãy ngưng tụ đi, hóa thành vạn cổ hàn xuyên chi băng, ngưng thành nguyệt hoa chi băng! Băng băng dung hợp, xuất hiện đi, song sắc băng phong cầu!"

Lúc Như Mộng lo lắng cho tỷ tỷ thì Niệm Băng ngâm xướng chú ngữ. Một song sắc băng phong cầu cực lớn xuất hiện trước mặt. Lúc này, đối mặt với một võ sĩ, Niệm Băng không hề dám khinh thường.

Hơi thở của Như Ý lúc này rất mong manh, tiên huyết không ngừng từ miệng ứa ra. Vết thương nặng nhất của nàng bây giờ không phải là vết thương trên người mà chính là hàn khí do bạo phong tuyết xâm nhập vào cơ thể. Lúc này, tiên huyết trong người nàng đang không ngừng ngưng tụ. Đến khi tâm mạch hoàn toàn đông cứng thì cũng chính là lúc nàng kết thúc sinh mạng. Thương hoa tiếc ngọc, loại ý thức này chưa bao giờ tồn tại trong đầu của Niệm Băng. Hắn chỉ biết, sinh mạng của mình mới là quý giá nhất.

"Ngươi, ngươi đã làm gì tỷ tỷ ta. Ta liều mạng với ngươi."

Như Mộng đứng bật dậy, cầm lấy trường kiếm lao tới.

Hơn chục đạo phong hệ đấu khí từ kiếm phát ra. Niệm Băng kinh dị khi phát hiện đấu khí của Như Mộng tựa hồ như còn tinh thuần hơn cả tỷ tỷ của nàng. Nhưng lúc này song sắc băng phong cầu đã sớm hình thành. Cái lục giai ma pháp này tuyệt không hề dễ phá hủy như tứ giai ma pháp băng tường thuật cấp thấp kia. Song sắc băng phong cầu dưới sự điều khiển của Niệm Băng không ngừng hoán đổi phương vị. Công kích của Như Mông ngoại trừ để lại một chút dấu tích trên băng phong cầu ra thì còn lại không thể gây ra một chút uy hiếp nào với Niệm Băng.

Đối với Như Mộng, Niệm Băng cũng có chút hảo cảm. Chí ít thì tâm địa của nàng so với Như Ý cũng thiện lương hơn rất nhiều.

"Như Mộng cô nương, nếu như không muốn tỷ tỷ cô chết thì cô mau dừng tay đi!"

Đỡ lấy công kích tiếp theo của Như Mộng, hàn quang song sắc băng phong cầu bùng phát, hàn khí bức người, vài chục băng trùy hiện ra bức Như Mộng lui về phía sau.

Như Mộng thở gấp nhìn ma pháp sư cường đại đang đứng trước mặt: "Ngươi, ngươi đã giết tỷ tỷ ta lại còn ăn nói điên khùng gì nữa?"

Niệm Băng lạnh lùng nói: "Tỷ tỷ của cô chỉ bị trọng thương, trí mạng nhất chính là bị hàn khí xâm nhập. Hiện tại chỉ có ta mới có thể cứu cô ta được. Cô nên biết là nếu ta muốn giết cô rất dễ dàng. Vì vậy cũng không cần thiết phải gạt cô làm gì."

Đặc điểm lớn nhất của song sắc băng phong cầu chính là sát thương lực. Nếu như đối mặt với một đám đông địch nhân thì có thể tự nổ tạo ra những băng trùy liên tục không ngừng. Đây chính là một lục giai ma pháp, trừ phi đối thủ có thực lực đại kiếm sư trở lên, bằng không đừng mong phá hủy được song sắc băng phong cầu.

Dưới thanh âm lạnh lùng của Niệm Băng, Như Mộng dần bình tĩnh trở lại. đúng vậy, nếu đối phương muốn giết nàng thì chỉ cần sử dụng ma pháp như khi nãy là cũng đủ rồi. Cái đó căn bản nàng đỡ không nổi.

"Ngươi, ngươi thật lòng muốn cứu tỷ tỷ ta? Ta van ngươi, cứu lấy tỷ tỷ ta. Ta chỉ có tỷ ấy là thân nhân. Mặc dù tính của tỷ ấy không tốt nhưng cũng bởi vì trước đó tỷ ấy bị đả kích quá lớn, vì vậy mới hận nam nhân như vậy."

Song sắc băng phong cầu tiêu thất, Niệm Băng từng bước đi tới Như Ý. Hắn bây giờ biết rất rõ tính mạng của Như Ý đang nằm trong lòng bàn tay của mình, Như Mộng sẽ tuyệt đối không tấn công.

"Ta thật không muốn giết người. Chỉ là tính tình của tỷ tỷ cô như vậy thì phải nhận giáo huấn một chút. Làm phiền cô cởi y phục của tỷ cô ra đi."

"Cái gì? Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Nghe thấy câu này, Như Mộng giật mình kinh hãi vội đứng ra chắn trước mặt Niệm Băng, cảnh giác nhìn hắn, trường kiếm trong tay giơ lên. Nhìn diện cụ trên mặt Niệm Băng, trong thâm tâm Như Mộng bất giác trỗi lên một cảm giác sợ hãi. Từ trước tới giờ, mọi việc của nàng đều do tỷ tỷ sắp đặt sớm đã thành thói quen ỷ lại khiến cho Như Ý càng phải chiếu cố. Bây giờ Như Ý hôn mê, địch thủ trước mặt thì nàng vô pháp chống đỡ khiến cho Như Mộng không biết phải làm thế nào.

Niệm Băng nhíu mày:

"Như Mộng cô nương, vết thương trên người tỷ tỷ cô không nhẹ, cô không cởi y phục thì ta trị thương thế nào? An tâm đi, ta đối với thân thể tỷ cô một chút cũng không có hứng thú."

Niệm Băng đã từng thấy rất nhiều mỹ nữ. Tùy tiện chọn lấy một người thì với nhan sắc của Như Ý cũng không thể so sánh. Đặc biệt nếu so với mỹ nhân tuyệt sắc như Phượng Nữ thì Như Ý giống như một đốm lửa lập lòe bên ánh mặt trời mà thôi.

Nghe thấy Niệm Băng nói vậy, Như Mộng mới hiểu ra vội tránh sang một bên, đỡ Như Ý vào người: "Ngươi, ngươi thật lòng muốn cứu tỷ tỷ ta?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Đương nhiên, ta cùng các cô không cừu không oán. Bất quá, ta hy vọng tỷ tỷ của cô nên sống sao cho tốt một chút. Cô nên khuyên tỷ tỷ nhiều hơn, đừng coi sanh mệnh con người như cỏ rác. Bằng không, lần sau gặp mặt Ma Sát sứ ta nhất định sẽ lấy mạng cô ấy. Cởi y phục ra đi!"

Dứt lời, Niệm Băng trở đầu cán Chánh dương đao, đưa hỏa diễm thần chi thạch đặt lên trán Như Ý. Còn có gì đẩy hàn độc hữu hiệu như hỏa diễm thần chi thạch chứ? Dưới nhiệt khí của hỏa nguyên tố lưu chuyển, khuôn mặt vốn trắng bạch của Như Ý tức thì hồng nhuận lên khá nhiều.

Như Mộng thấy Niệm Băng thật muốn cứu tỷ tỷ, thở phào một hơi, buông trường kiếm, hai tay run rẩy từ từ cởi lấy y phục của tỷ tỷ.

Sau khi quần dài được cởi ra thì bên trong lại có quần ngắn, trong nữa là quần lót, thứ nào thứ đó cũng thật phiền toái. Niệm Băng trợn mắt lẩm bẩm:

"Con gái thật là phiền phức! Như Mộng cô nương, động tác của cô làm ơn nhanh một chút. Bằng không, hàn độc dù không lấy mạng cô ta thì nếu mất máu quá nhiều ta cũng không còn cách nào đâu."

Nghe thấy câu này, tay của Như Mộng không còn run rẩy mà mau chóng gỡ bỏ chướng ngại trên người tỷ tỷ ra. Khi cởi hết tất cả, Niệm Băng nhất thời ngây người. Không thể không thừa nhận một người có thực lực kiếm sư như Như Ý có một thân hình thật hoàn mỹ. Lần đầu tiên nhìn thấy thân thể nữ nhân, Niệm Băng không tránh khỏi cổ họng như khô rát. May mắn là mặt Niệm Băng đang mang diện cụ bằng không nếu như mộng nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của hắn thì thật không biết nàng sẽ nghĩ gì. Hít sâu một hơi, Niệm Băng miễn cưỡng ổn định tinh thần. Hai tay đặt trước ngực Như Ý thúc động chú ngữ. Từng trải qua mấy tháng học tập tại Ma pháp công hội, hiện tại niệm Băng không còn là người không biết băng hệ chú ngữ như ngày xưa.

"Vĩ đại băng nguyên tố! Ta thỉnh cầu người, dùng thiện lương chi tâm hóa thành cam tuyền thánh khiết chữa trị vết thương. Dưới sự chứng kiến của thủy chi nữ thần, hãy xuất hiện đi, nguyên tuyền trị liệu, Thánh Thủy thuật."

Lam sắc quang mang nhu hòa theo chú ngữ hoàn thành hướng hai tay Niệm Băng, trong phút chốc, tay hắn nhanh chóng biến thành màu trắng ngư ngọc thạch, hai tay như gợn sóng rung rung ấn xuống. Một luồng ánh sáng màu trắng hướng thân thể mềm mại trắng nõn, đầy đặn của Như Ý bay tới, hơn mười vết thương nông sâu không giống nhau dưới tác dụng của ánh sáng màu trắng, lập tức ngừng chảy máu. Niệm Băng hai mắt nhắm lại, thủy nguyên tố ôn nhu tùy ý chảy ra nơi đầu ngón tay hắn, khi hắn cảm giác được Thánh Thủy thuật hoàn hoàn hình thành là lúc hai tay hắn chuyển động. Hai tay di chuyển tới miệng vết thương trên người Như Ý, thủy quang màu nhũ trắng thay cho màu đỏ tươi của vết thương, thánh thủy hoàn toàn bịt kín những vết thương kinh hãi kia, chất lỏng màu nhũ trắng hoàn toàn dung nhập vào trong vết thương, mắt thường cũng có thể thấy được, những vết thương nông sâu không đồng nhất kia đang không ngừng khép lại.

Hít một hơi dài, Niệm Băng cảm thấy có chút mệt mỏi, dù sao liên tục dùng vài ma pháp không yếu, đối với ma pháp lực của hắn tiêu hao rất lớn. "Xong rồi đó, giúp tỷ tỷ của ngươi mặc quần áo lại đi, trước tiên đừng nên di động thân thể nàng, để cho thánh thủy và miệng vết thương hoàn toàn dung hợp, đại khái sau nửa canh giờ nữa, ngươi có thể mang nàng trở về. Yên tâm đi, ta dùng Thánh Thủy thuật là ngũ giai trị liệu ma pháp, vốn là dùng để trị nội thương, đối với loại ngoại thương bình thường này, Thánh Thủy thuật là quá xa xỉ, nhưng sẽ khiến cho miệng vết thương không lưu lại vết sẹo, để cho hắn ngủ một giấc, sáng mai tỉnh lại, hết thảy đều đã khôi phục."

Vừa nghe đến cả vết sẹo cũng không lưu lại, Như Mộng trong mắt nhất thời toát ra vẻ cảm kích. Tới lúc này, nàng mới tin tưởng Niệm Băng cũng không có ý làm thương tổn các nàng: "Ma Sát sứ tiên sinh, cám ơn, ta thay tỷ tỷ cám ơn ngài. Sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp."

Niệm Băng có chút buồn cười nói: "Cảm ơn cái gì? Đừng quên, tỷ tỷ của ngươi là do ta đả thương. Hy vọng nàng có thể tiếp thu giáo huấn này. Như Mộng cô nương, tỷ tỷ ngươi trước kia rốt cuộc đã chịu sự đả kích gì?"

Như Mộng do dự một chút, nhưng nàng nhìn đôi mắt ẩn sau chiếc mặt nạ của Niệm Băng, trong lòng dâng lên cảm giác tín nhiệm mãnh liệt, than nhẹ một tiếng, nói: "Là như thế này, năm tỷ tỷ được bảy tuổi, ta được năm tuổi phụ mẫu chúng ta vì ôn dịch mà qua đời. Từ khi đó, tỷ tỷ vô cùng kiên cường, vì chiếu cố ta, tỷ ấy mỗi ngày đều phải đi ăn xin trên đường, khi đó tỷ tỷ như một nam hài tử, tiểu khất cái cùng tuổi chung quanh, ai cũng không dám khi dễ chúng ta, tỷ tỷ đối với ngoại nhân đều rất hung ác. Cho tới năm tỷ tỷ mười tuổi, chúng ta được ân nhân thu nhận, ân nhân trông nom nuôi nấng chúng ta, dạy chúng ta vũ kỹ, khiến cho chúng ta có cơ hội ngẩng đầu lên. Ma Sát sứ tiên sinh, xin ngài không nên hỏi chúng ta thuộc thế lực nào, dù chết, ta và tỷ tỷ cũng không bán đứng ân nhân."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Đối với chuyện này ta không có hứng thú, ta chỉ muốn biết, tỷ tỷ ngươi rốt cục phải chịu kích động như thế nào mà khiến nàng trở thành như vậy."

Như Mộng trong mắt ánh toát ra một tia lệ quang. "Trong số các cô nhi ân nhân thu nhận, có một nam hài tử phi thường xuất sắc, hắn lớn lên cũng rất anh tuấn, hơn nữa tính tình ôn hòa. Năng lực của hắn cũng rất cao, năm hai mươi tuổi đã đạt tới cảnh giới đại kiếm sư, một chuyện chưa từng có trong lịch sử. Lúc ấy, chúng ta từng nghĩ, có một ngày, hắn nhất định sẽ trở thành một vũ thánh vĩ đại. Tỷ tỷ mười bảy tuổi, không biết từ khi nào đã sớm thầm mến hắn, nhưng vẫn không dám thổ lộ, đem tình cảm của mình chôn giấu trong lòng, bởi vì tỷ tỷ biết, người hắn thích chính là nữ nhi của ân nhân, mặc dù nữ nhi của ân nhân hàng năm chỉ trở về một lần, nhưng khi đó, hắn luôn trở nên hoạt bát nhất. Tỷ tỷ tự biết không thể so sánh với nữ nhi của ân nhân, cho nên, chỉ có thể đem tình cảm của mình chôn sâu trong lòng. Rốt cục, hai năm trước, một lần nữ nhi của ân nhân lại trở về nhà, hắn không thể kìm được lòng, hướng nữ nhi của ân nhân tỏ tình, nhưng hắn chỉ nhận được lời cự tuyệt, cự tuyệt vô tình, cự tuyệt không chừa lại một tia hy vọng. Lúc ấy hắn chịu đả kích rất lớn, một mình bỏ chạy ra ngoài uống rượu. Sợ hắn làm loạn, tỷ tỷ đuổi theo, đêm đó bọn họ đều không trở về, mặc dù tỷ tỷ không nói nhưng ta cũng có thể đoán được, bọn họ trong lúc đó đã phát sinh chuyện gì đó. Sau đó, quan hệ của tỷ tỷ và hắn trở nên gần gũi hơn, ta quả thực rất cao hứng vì tỷ tỷ, nhưng thủy chung vẫn cảm giác được một tia không ổn. Một năm đó là năm tỷ tỷ vui vẻ nhất từ khi sinh ra, bọn họ ở chung một chỗ, cùng chấp hành nhiệm vụ, tỷ tỷ ngoại trừ không quên chiếu cố ta ra, mọi chuyện khác đều bất chấp. Thấy tỷ tỷ vui vẻ như vậy, ta cũng không đành lòng nói gì, chỉ âm thầm cầu nguyện rằng mình đoán sai. Nhưng sự tình không như ý nguyện, một năm sau khi bọn họ kết giao, khi nữ nhi của ân nhân lại trở về, hắn lại như trước chỉ quan tâm tới nữ nhi của ân nhân, coi mọi chuyện trước kia như không có, nữ nhi của ân nhân vẫn như trước, không để ý đến hắn. Sau khi nữ nhi của ân nhân rời khỏi, tỷ tỷ cùng hắn lần đầu tiên cãi nhau, bọn họ cãi nhau rất to, ta lo lắng cho tỷ tỷ, cho nên nấp dưới song cửa sổ nghe lén. Tỷ tỷ chất vấn hắn, vì sao lại không quên được nữ nhi của ân nhân, vì sao lại làm thương tổn tỷ tỷ? Hắn nói với tỷ tỷ, hắn với tỷ tỷ chỉ có dục vọng mà vô tình, tỷ tỷ chỉ là vật thay thế nữ nhi của ân nhân mà thôi, cả đời này hắn chỉ yêu nữ nhi của ân nhân, cho dù tương lai cùng tỷ tỷ của ta chính thức kết hợp, cũng vĩnh viễn chỉ yêu một người. Tỷ tỷ là người mạnh mẽ nhưng từ thời khắc đó, lòng của nàng đã chết, tỷ ấy không nói thêm điều gì, bởi hắn là người ân nhân coi trọng, sát khí vốn bùng lên lại tán đi. Song, tỷ tỷ lại yêu cầu ân nhân cho tới nơi này, dùng thân phận kỹ nữ che dấu bản thân, tiếp tục giúp đỡ ân nhân. Ta nghĩ, nếu không phải vì báo đáp ân nhân, tỷ tỷ có lẽ đã sớm tự tận. Ta đã không chỉ một lần thấy tỷ tỷ một mình khóc giữa đêm khuya, tỷ tỷ thật quá khổ cực! Buổi tối hôm nay, vị bằng hữu của ngài tới kỹ viện, hắn thật sự rất anh tuấn, thậm chí so với người tỷ tỷ từng yêu còn anh tuấn hơn rất nhiều, nụ cười ôn hòa của hắn có vài phần tương tự, cho nên trái tim của tỷ tỷ mới chấn động, mới khiến nàng hướng hắn hạ sát thủ. Ma Sát sứ tiên sinh, ta thay tỷ tỷ giải thích cho ngài và bằng hữu của ngài, xin các người vì tao ngộ đáng thương của tỷ tỷ mà tha thứ. Sau này, ta nhất định sẽ khuyên bảo để tỷ tỷ không làm chuyện điên rồ nữa."

Nghe Như Mộng nói, Niệm Băng cảm thấy trái tim đập mạnh hơn một chút, mỗi người đều có tao ngộ của mình, nếu so sánh với tỷ muội Như Ý, có lẽ bản thân còn may mắn hơn một chút. Ánh mắt dừng ở khuôn mặt có chút tái nhợt của Như Ý, hắn cảm giác nàng tựa hồ cũng không đáng giận như vậy. Một tia tức giận cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, Niệm Băng thở dài một tiếng, nói: "Rất xin lỗi, Như Mộng cô nương, ta quả thật không biết tỷ tỷ của ngươi đã trải qua nhiều thăng trầm như vậy. Nên là ta xin lỗi nàng mới đúng, ta thành tâm chúc phúc cho nàng sau này có thể lấy được một người chồng tốt. Bất quá, mong ngươi khuyến cáo lệnh tỷ, nam nhân anh tuấn chưa chắc đã không phải là người tốt, ít ra là vị bằng hữu kia của ta. Được rồi, mang tỷ tỷ của ngươi về đi, ta hộ tống các ngươi. Sau này mọi chuyện phải cẩn thận."

Như Mộng cẩn thận ôm lấy tỷ tỷ, được Niệm Băng hộ tống về thành, đi thẳng vào trong kỹ viện. Lúc này Niệm Băng mới lặng lẽ rời khỏi, bầu trời phương xa đã lộ ra những tia sáng báo hiệu một ngày sắp tới. Không vội vàng trở về khách sạn, Niệm Băng tìm một góc yên tĩnh, thu hồi bộ dạng Ma Sát sứ, khoanh chân ngồi xuống, đem tinh thần phóng ra, vừa cảm giác hết thảy chung quanh, vừa thong thả khôi phục ma pháp lực bản thân. Như vậy mặc dù tốc độ khôi phục hơi chậm nhưng vì tinh thần ngoại phóng, có thể cảm giác những chuyện phát sinh chung quanh, an toàn hơn nhiều.

Khi Niệm Băng cảm nhận được trên đường cái đã bắt đầu có người đi lại rộn ràng nhốn nháo, lập tức từ trong minh tưởng tỉnh táo lại, tính chất đặc thù của Băng Hỏa Đồng Nguyên khiến cho hắn khôi phục ma pháp lực vô cùng mau chóng, lúc này đã lại đạt tới trạng thái tốt nhất. Chuyển thân đứng dậy, phủi bụi đất trên người, bây giờ cũng nên trở về rồi. Tin rằng Như Ý đã tỉnh lại, không biết thân thể của nàng ra sao. Lần đầu tiên, sau khi dùng ma pháp đả thương người, Niệm Băng cảm thấy có chút áy náy, đối với tao ngộ của Như Ý, hắn vô cùng cảm thông, dù sao hắn cũng đã trải qua nhiều bất hạnh.

Đi trên đường cái, Niệm Băng xác định một chút phương hướng, đi về khách sạn, hắn cũng không vội, chuyện tối qua hắn đã sớm cho qua, chuẩn bị tìm một chỗ thỏa mãn cái bụng của mình đã rồi tính sau. Để cho Tuyết Tĩnh rời đi, ấn tượng của hắn càng hư hỏng, nàng càng không dám dây dưa với mình. Nghĩ tới đây hắn thong thả đi chậm lại, chỉ là xem qua mấy hàng ăn, Niệm Băng phát hiện, kỹ thuật của các sư phó đó quả khiến người ta không thể khen được, nhưng bây giờ cũng đành chịu vậy. Hắn tùy tiện chọn một quán coi như sạch sẽ, ngồi xuống, gọi một chén cháo trắng, hai cái bánh bao và một đĩa dưa chua. Mấy thức ăn đơn giản này, hương vị chung quy cũng không kém nhiều lắm.

Vừa ăn thức ăn, Niệm Băng vừa nhìn lên trên đường cái, hắn đột nhiên phát hiện một ngôi nhà.

Khu phố đối diện có một cửa hàng bán đồ làm bếp, trong lòng vừa động, Niệm Băng thầm nghĩ, bản thân bây giờ đã có Không Gian Chi Giới, không cần vật gì cũng đeo trên người nữa, đã như vậy, sao không sắm một ít dụng cụ để trong Không Gian Chi Giới đi? Chỉ có thái đao thì không đủ, ngoại trừ quay, nướng ra căn bản không thể tiến hành nấu các món ăn khác. Đúng, nhân tiện mua thêm một chút dụng cụ, lại mua một tí gia vị, nhưn vậy mang theo bên người tiện hơn. Nghĩ tới đây, hắn ăn nhanh dần lên, sau khi no lập tức đi ra phố, vào cửa hàng bán dụng cụ làm bếp này.

Tiệm bán dụng cụ nhìn qua rất sạch sẽ, hai bên vách tường treo các loại dụng cụ, tất cả dụng cụ mặc dù không phải là thượng phẩm, nhưng dùng để nấu ăn bình thường cũng đủ rồi. Một gã hơn bốn mươi tuổi, dàng người thấp lùn chào đón, nói: "Tiên sinh, ngài muốn mua dụng cụ làm bếp sao? Chúng ta ở đây cái gì cũng có, tùy ý ngài lựa chọn."

Niệm Băng tùy tiện cầm lấy một cái nồi sắt, nhanh chóng gõ vào mặt trên của nó, phát ra thanh âm thanh thúy, không khỏi lắc đầu, tính chất quá kém, có lẽ mình dùng hỏa hệ ma pháp hơi mạnh một chút đã khiến cái nồi này bị phá hủy rồi. Nam tử thấp lùn kia vừa thấy Niệm Băng có phần không hài lòng, vội chặn lại nói: "Tiên sinh, mấy thứ hàng bình thường này nếu không lọt vào mắt xanh của ngài, ở đây ta còn đồ tốt hơn."

"Ồ? Tốt, lấy ra cho ta xem xem, tốt nhất là đầy đủ vào, đỡ cho ta phải lựa chọn." Niệm Băng cũng không có hy vọng quá lớn, chỉ cần dụng cụ có tính chất tốt một chút, có thể chịu được Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp là đủ rồi. Nam tử thấp lùn nói: "May là chỗ ta vừa có một bộ dụng cụ do chính Thiên Tuyền Hiên sản xuất, ngài chờ cho một chút."

Thiên Tuyền Hiên? Danh tự này Niệm Băng đã từng nghe Tra Cực nói qua, Tra Cực miêu tả, Thiên Tuyền Hiên là một trong những xưởng chế tạo dụng cụ làm bếp tốt nhất. Dụng cụ làm bếp của bọn họ, độ cứng cao, tính bền tốt, khó trầy xước, khó bị rỉ, mặc dù không phải danh khí, nhưng cũng là dụng cụ làm bếp tốt hiếm có. Trù sư giỏi bình thường đều sử dụng dụng cụ của bọn họ, bởi vì Thiên Tuyền Hiên cực kỳ nổi danh, cho nên giá cả dụng cụ bọn họ làm có phần hơi đắt. Tùy tiện tìm một món đồ cũng phải tới mấy kim tệ, thậm chí tới vài tử kim tệ. Dụng cụ bình thường, chỉ cần hai ba ngân tệ là có thể mua được một bộ, giá cả thấp hơn gấp trăm lần. Bất quá, Niệm Băng không quan tâm đến tiền, nếu lão bản của nơi này thật sự có thể xuất ra đồ của Thiên Tuyền Hiên, hắn tuyệt không keo kiệt. Muốn làm nên công chuyện,, trước tiên phải có lợi khí, đối với đầu bếp mà nói, dụng cụ càng tốt, khi nấu ăn càng dễ phát huy toàn bộ năng lực.

Trong chốc lát, nam tử thấp bé bê một đống hạp tử so với hắn còn cao hơn một chút đi ra, xem bộ dáng hình như đã cố hết sức rồi, đặt chỗ hòm lên trên mặt đất, hắn thở dốc nói: "Tiên sinh, ngài xem, những thứ này đều là đồ tốt do Thiên Tuyền Hiên sản xuất, mặc dù giá cả cao một chút, nhưng tuyệt đối đáng giá."

Niệm Băng tiến tới vài bước, mở một cái hạp tử, chỉ thấy trong đó là một cái nồi sắt, toàn thân màu xám. Quay quay thân nồi, chỉ thấy trên nồi có khắc một ấn ký, mặt trên có Thiên Tuyền Hiên ba chữ. Cái nồi này rõ ràng nặng hơn cái lúc trước, sức nặng có thể gấp tới bốn lần, độ dày của thân nồi cũng thích hợp. Nắm lấy quai nồi, cổ tay cùng quai nồi hoàn toàn hình thành một thể, cảm giác phi thường thoải mái, cổ tay khẽ rung nhẹ, làm động tác lắc nồi, hết thảy đều phi thường hài hòa. Loại nồi nặng này đúng là Niệm Băng ưa thích, gõ nhẹ vào thân nồi, chất sắt cũng được, khi gõ hồi âm hùng hậu, nghe phi thường thoải mái. "Lão bản, ngươi nói đây là dụng cụ do Thiên Tuyền Hiên sản xuất?" Thanh âm Niệm Băng nhiều hơn vài phần nghi vấn.

Lão bản sửng sốt một chút, nói: "Đương nhiên là đúng, đây là ta cố ý mua dụng cụ của Thiên Tuyền Hiên làm trấn điếm chi bảo, nếu không phải thấy ngài am hiểu dụng cụ làm bếp, ta đã không lấy ra rồi."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx