Cảm nhận gân cốt không ngừng được trọng sinh, quả là kỳ dị, Niệm Băng tâm càng thêm vui mừng, hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư trước mặt không còn đáng sợ như trước nữa, chí ít, trong tình huống nhất định, hoàn toàn có thể lợi dụng hắn. Chỉ là trong lòng Niệm Băng có chút nghi hoặc, hắn rõ ràng là một hỏa hệ cự long, quang hệ ma pháp này là từ đâu mà có? Bất quá, bất luận hiện tại có nghi hoặc gì, cũng không bằng nỗi vui sướng khi thân thể trọng thương đang nhanh chóng khôi phục lại, khôi phục khỏe mạnh như trước, mọi sự sẽ trở nên khả quan.
Cảm giác xót càng ngày càng tăng, trong màn kim sắc quang mang, thân thể hắn tất cả cảm giác đau đớn không ngừng giảm bớt, thử cử động cánh tay phải, cảm giác quen thuộc đã khôi phục, hắn lại có thể tự nhiên khống chế cánh tay phải, vạch băng ra nhìn vết thương, chỉ thấy vết thương vốn kinh khủng cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả một vết sẹo cũng không còn.
Đột nhiên, kim sắc đích quang mang chuyển hóa thành lam sắc, đó là thủy, thủy ôn nhu, không ngừng khiến cánh tay đang xót của hắn dễ chịu, mỗi lần nước gợn, đều khiến hắn có thêm cảm giác trên cánh tay, cử động năm ngón tay, thấy linh hoạt như trước kia, tựa như chưa bao giờ bị thương vậy.
Quang mang dần ảm đạm rồi biến mất, trong lòng động lớn không một tiếng động, tất cả mọi người rung động bởi ma pháp kỳ dị của hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư, quang hệ cùng thủy hệ lưỡng chủng ma pháp lại từ một thân hỏa hệ phát ra, cảnh tượng kỳ dị đã vượt qua phạm vi mà mọi người có thể lý giải.
"Được rồi, lấy quang minh chữa trị, lấy thủy làm dịu, tay ngươi đã không còn vấn đề gì, hiện tại có thể bắt đầu rồi?" Gia Lạp Mạn Địch Tư phảng phất như chỉ vừa làm một việc vặt, dương dương tự đắc nhìn Niệm Băng. Thở một hơi dài, trong mắt hắn tràn ngập vẻ khát vọng.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Đương nhiên là có thể. Mời ngài chờ một chút." Vừa nói, hắn vừa lấy ra các công cụ dùng để nấu nướng, rồi lại lấy vài nguyên liệu từ bọn Lý Đắc, Phong Vân, dưới sự theo dõi của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hắn đột nhiên nhíu nhíu mày, ánh mắt một lần nữa hướng về phía cự long. Tựa hồ có chút xấu hổ nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, thật là không có ý tứ, ngài có thể cho ta mượn mấy thứ, nếu không có thì ta không thể nấu được!"
Gia Lạp Mạn Địch Tư có vẻ bực mình nói: "Mượn gì? Ngươi sao lại phiền toái vậy? Muốn mượn cái gì có thể liên quan tới việc ngươi nấu nướng? Tiểu tử, ngươi nếu dối gạt ta, hậu quả biết rồi đấy."
Niệm Băng cười hắc hắc, nói: "Ta làm sao dám lừa gạt ngài? Bất quá, là một trù sư, muốn sửa soạn cho các món ăn, cần phải có đủ các loại công cụ, nhưng là, ta vừa rồi đã bị ngài lấy đi hết, ta dùng gì để nấu cho ngài đây? Đương nhiên, những thứ đó đã thuộc về ngài, cho nên, ta muốn ngài cho ta mượn để dùng, dùng để nấu nướng cho ngài." Ngươi chèn ta, ta không biết chèn ngươi sao? Gia Lạp Mạn Địch Tư, chúng ta đọ xem, xem ai hơn được ai.
Gia Lạp Mạn Địch Tư long trảo linh hoạt như tay người, chĩa một ngón ra, chỉ chỉ vào mấy bảo bối mới đoạt được từ Niệm Băng. "Ý của ngươi là nói, thứ này là thái đao của ngươi?"
Niệm Băng khẽ cười nói: "Đúng vậy, ngài đưa chúng cho ta mượn đi. Ngài, ta nhất định sẽ khiến ngài hài lòng."
Gia Lạp Mạn Địch Tư bất mãn nói: "Nhân loại thật sự là một chủng tộc lãng phí, tiểu tử ngươi so với ta còn xa xỉ hơn, đưa ngươi đây." Long trảo vung lên, đạm hồng sắc quang mang đưa tam thanh thần nhận cùng Thánh Diệu Thạch đến trước mặt Niệm Băng. Niệm Băng kìm chế tâm tình kích động, khom lưng nắm Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức cùng Hỏa Diễm Thần Đích Bào Hao trong tay, cảm giác cốt nhục tương liên khiến hắn run rẩy một chập, bạn cũ, các ngươi lại trở về rồi, yên tâm đi, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không để mất các ngươi nữa. Vừa nghĩ, vừa tranh thủ thu nhập những thứ kia vào không gian chi giới.
Không cho Gia Lạp Mạn Địch Tư có cơ hội để bất mãn, Niệm Băng bảo hai gã dong binh giúp mình dựng bếp, hơi suy nghĩ một chút, từ đống nguyên liệu lấy ra một mảnh sườn lợn lớn, khẽ cười nói: "Nơi này đơn sơ, ta sẽ làm cho ngài một món sườn. Ta nghĩ, ngài nhất định sẽ thích." Gia Lạp Mạn Địch Tư có thân thể lớn như vậy, Niệm Băng cũng không cắt nhỏ sườn, trực tiếp để vào giữa nồi, sau đó dùng băng hệ ma pháp ngưng kết một khối băng cứng đặt vào trong nồi, rồi dùng Hỏa Diễm Thuật để tan băng, biến thành nước.
Gia Lạp Mạn Địch Tư tựa hồ đã quên hết những người khác, vài bước đi tới bên người Niệm Băng, tò mò nhìn động tác của hắn. "Tiểu tử, ngươi có băng hỏa lưỡng chủng ma pháp?"
Niệm Băng gật đầu, mỉm cười nói: "Nhưng cũng vô pháp so với ngài! Ngài chí ít có tam chủng ma pháp, ta chỉ có lưỡng chủng mà thôi."
"Không, không, không, không phải giống nhau, ta dùng quang minh hệ cùng thủy hệ ma pháp chỉ là thông qua mô phỏng mà thôi, mà băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp này của ngươi là từ bản thân ngươi có, a, thể chế như vậy thật đúng là hiếm thấy! Bất quá, ma pháp của ngươi quá kém. Ma pháp lực trong thân thể nhốn nha nhốn nháo, cứ chuyển, chuyển, thì làm được cái gì."
Niệm Băng hoàn toàn không nghe thấy câu tiếp theo, khi hắn nghe được mô phỏng hai chữ, trong đầu như nổ ầm ầm, vốn ở là sương mù âm u, trong nháy mắt lộ ra ánh rạng đông, tựa như trước mặt hắn đã mở ra một cánh cửa ma pháp, động tác trong tay ngừng lại, không ngừng thì thào nhắc mãi hai chữ mô phỏng, rõ ràng đã nghĩ ra cái gì, nhưng thủy chung vô pháp nắm được rõ ràng.
Gia Lạp Mạn Địch Tư gõ trảo trên đầu Niệm Băng, làm hắn hồi thần. "Này, mau nấu nhanh, đừng có ngơ ra, ta đã đói bụng rồi."
Niệm Băng tỉnh táo lại, khống chế sự hưng phấn trong lòng, hắn biết, hiện tại không phải lúc hỏi han, mà kể cả hỏi, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng sẽ không nói cho mình. Thu nhiếp tâm thần, xoa xoa chỗ bị gõ nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài không biết, sườn này dùng băng thủy ngâm, thịt sẽ trở nên tươi hơn, nóng lòng thì không ăn được đậu hũ nóng, ngài chờ một chút."
Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng, đưa long đầu đến gần nồi, long mục bộc lộ khát vọng. "Đậu hũ nóng thì ta khợp một miếng cũng hết, bất quá, đây là đậu hũ gì?"
Niệm Băng kiên nhẫn giải thích: "Đậu hũ là một loại thực vật được chế từ đậu tương, giá trị dinh dưỡng phi thường cao, hơn nữa vị đạo thơm ngon, nếu ngài muốn ăn, sau này có cơ hội thì ta làm cho."
"Được, được, được. Sau này cơ hội rất nhiều, ta hiện tại đã bắt đầu tin tưởng ngươi là trù sư rồi." Thanh âm của Gia Lạp Mạn Địch Tư trở nên mềm đi rất nhiều, tựa như một hài tử.
Mọi người đứng bên mục trừng khẩu ngốc, Niệm Băng cùng hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư ở chỗ này, còn đâu là địch thủ nữa, hoàn toàn giống như là bằng hữu đang nói chuyện với nhau. Cự long lúc này có bộ dáng rất buồn cười, cái mông phình to ngoe ngoẩy ở phía sau, long vĩ tráng kiện nhẹ nhàng đong đưa, một trảo trước chống cằm nhìn chằm chằm vào nồi, trảo kia chậm rãi đập đập mặt đất. Thần thái đó, bộ dáng đó, hoàn toàn giống như là một người, một thực khách bồn chồn chờ thức ăn ngon.
Phượng Nữ đi về một bên vách động. "Đến đây đi, nghỉ ngơi một lát, rồi chúng ta chuẩn bị đi ra."
Tạp Lạc đi tới bên cạnh Phượng Nữ, thấp giọng hỏi: "Phượng Nữ tiểu thư, cự long kia thật sự sẽ thả cho chúng ta ly khai sao?"
Phượng Nữ mỉm cười, đáp: "Chẳng lẽ ngươi còn chưa tin trù nghệ của Niệm Băng? Thỏa mãn vị giác của đầu long này, đối với hắn mà nói thì không là gì là khó, với tài trí của Niệm Băng thì không có vấn đề gì."
Tạp Lạc có chút lo lắng, nói: "Cứ cho là đầu long kia giữ lời hứa để chúng ta ly khai, nhưng Niệm Băng thì làm sao? Lần này bởi vì chuyện của dong binh đoàn chúng ta mà đến nơi đây. Nếu để hắn một mình lưu lại, ta sao có thể an tâm? Nếu chúng ta đi. Niệm Băng chết trong tay cự long, vậy thì ...."
Nhìn bộ dáng Tạp Lạc chân tình bộc lộ, Phượng Nữ không khỏi có thêm vài phần hảo cảm, mỉm cười: "Điểm ấy ngươi có thể yên tâm, chí ít sinh mệnh của Niệm Băng không có gì nguy hiểm. Ta tin, chỉ cần sau khi cự long này phẩm thường thực vật hắn làm. Sẽ phải coi hắn giống như bảo bối, sao nỡ thương tổn hắn chứ. Về phần ly khai nơi này như thế nào, phải xem trí tuệ của Niệm Băng thôi. Trước kia nghe nói qua cự long rất tham ăn, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại tham ăn đến mức này, chỉ khi chúng ta đều ly khai trước, Niệm Băng mới không còn gì cố kỵ. Tạp Lạc hội trưởng, kẻ lấy cái cái chai đen vừa rồi có phải người thuê ngươi?"
Tạp Lạc ngây ra một lúc, cúi đầu, đáp: "Có lẽ là vậy, hắn thanh âm mặc dù thay đổi, khí tức phát ra trên người cũng thay đổi, nhưng hình thể lại không thay đổi. Hắc ám ma pháp sư cũng vẫn còn tồn tại, xem ra, sau này trở về, dong binh đoàn chúng ta tiền đồ cũng không lạc quan rồi!"
Phượng Nữ lắc đầu, nói: "Cũng không nhất định, người nọ nếu là hắc ám ma pháp sư, lấy được Mặc Áo Đạt Ti Phong Ấn Chi Bình mà Gia Lạp Mạn Địch Tư nói thì tất có mục đích không muốn lộ ra, các ngươi chỉ bất quá là một dong binh đoàn mà thôi, hủy diệt các ngươi đối với hắn cũng không có gì tốt, ta nghĩ, chân chính hắc ám giả nhất định sẽ không làm chuyện bất lợi đối với mình. Người tốt, ngươi bảo mọi người trước hãy nghỉ ngơi một hồi đi."
Bọn họ bên này nói chuyện với nhau, Niệm Băng bên kia đã bắt đầu hành động, hắn đem xương sườn được ngâm trong băng thủy ra, để trên một chiếc thớt, dùng một Hỏa Diễm Thuật đặt dưới nồi, bắt đầu đun băng thủy, đồng thời, hắn cho tại băng trong nước để vào hạt tiêu, hạt hồi, hành, gừng khoảng mười loại gia vị, dưới tác dụng của hỏa diễm, nước trong nồi nhanh chóng sôi trào, hương khí từ các loại gia vị theo hơi nước tỏa ra bốn phía, mũi Gia Lạp Mạn Địch Tư hít liên tục, hô to thơm quá, hết sức hưng phấn, chẳng còn gì là vẻ của một con cự long sống mấy vạn năm.
"Tiểu tử, xương sườn này của ngươi bao giờ thì có thể ăn? Ta đã sắp không đợi được rồi, ngươi nhanh lên một chút, nhanh lên một chút." Gia Lạp Mạn Địch Tư không ngừng thúc giục.
Hắn vội, Niệm Băng lại không hề vội chút nào, bình tĩnh nói: "Thứ càng ngon, nấu nướng lại càng phiền toái, nhất là cả khối sườn này, muốn cho nó hoàn toàn ngấm được gia vị, là rất khó. Muốn nó ngon, phải có ba điều kiện, đầu tiên, hỏa hậu phải đều đều, thứ hai, ngấm gia vị phải đều đều, đệ thứ ba, chính là ở hỗn hợp nguyên liệu vừa đủ. Nếu ngài muốn ăn sườn cách thủy bình thường, ta lập tức có thể làm cho ngài ăn, nếu ngài muốn ăn sườn cực phẩm, thì phải đợi một chút. Không biết ngài muốn ăn loại nào?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư nuốt một ngụm long tiên ( ND: nước bọt, cái gì của ), có chút bực bội nói: "TaJlong cũng phải có chữ long ở phía trước đợi, ta đợi là được rồi. Cần bao lâu nữa!? Ta đói."
Niệm Băng thản nhiên đáp: "Sẽ không quá lâu, đừng nói chuyện với ta, quấy rầy ta nấu cơm, sẽ khiến cho vị đạo bị thay đổi, chẳng lẽ ngươi muốn thứ phẩm sao?"
"Không, không, ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi làm đi, làm đi." Vì để có thực vật có mỹ vị để ăn, hiện tại Gia Lạp Mạn Địch Tư đã hoàn toàn vứt bỏ phẩm giá của mình, nhấp nháy long mục chờ đợi.
Trong lòng Niệm Băng cười thầm, Gia Lạp Mạn Địch Tư à Gia Lạp Mạn Địch Tư, chỉ cần ta nắm được cái miệng của ngươi, ta không tin ngươi còn có thể thương hại ta, về phần sau này ai khu sử ai, sợ rằng còn chưa chắc.
Dưới sự dẫn động của ma pháp, Thánh Diệu châu nhảy vào trong tay, Niệm Băng chiếu quang mang từ Thánh Diệu châu lên khối sườn, một lúc sau, hắn đem Thánh Diệu châu cất đi, rồi lấy một chai rượu, đều đều rót trên khối sườn, xong rồi, hắn lập tức lấy ra Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức, dưới sự thôi động của băng nguyên tố, Thần Lộ đao trước sau chém hai trăm năm mươi sáu nhát lên mặt trên của khối sườn, lưu lại hai trăm năm mươi sáu dấu vết. Sau đó hắn lại lật ngược khối sườn, lại dùng Chính Dương đao tạo thành hai trăm năm mươi sáu dấu vết, dùng rượu tưới lên lần thứ hai, vừa rửa, hắn vừa cố ý giải thích cho Gia Lạp Mạn Địch Tư nghe. "Băng cùng hỏa hai loại ma pháp nguyên tố bất đồng được rượu tác dụng rồi dung hợp vào khối sườn, bởi vì ta sử dụng băng, hỏa hai loại nguyên tố với số lượng khác nhau, biến hóa thành chín loại mùi vị, rượu có thể loại bỏ mùi máu trên sườn, cũng giúp mùi thơm của thịt phát ra, hơn nữa băng, hỏa hai loại ma pháp nguyên tố ngấm vào, có thể giúp sườn càng dễ ngấm hơn, mùi vị của thịt càng ngon hơn. Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, mời ngươi tạo ra một đống lửa ở đây, một đống lửa nhỏ là được rồi."
Để chóng được ăn món sườn thơm ngon này, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không nghĩ tới việc tại sao Niệm Băng lại bảo mình nhóm lửa, long chỉ bắn ra, trên mặt đất bốc lên một đống lửa. Niệm Băng tiện tay ném đi, xương sườn nhất thời bay tới xoay tròn trên ngọn lửa, lúc nó hạ xuống, Niệm Băng dùng Thần Lộ đao cùng Chính Dương đao đẩy lên, khiến khối sườn không ngừng xoay tròn, mùi thơm của rượu và thịt bay ra bốn phía, cùng với mùi thơm từ canh hỗn hợp gia vị bên kia, khiến Gia Lạp Mạn Địch Tư sớm đã bất tri bất giác nước miếng ròng ròng, trong long mục, khát vọng lại bốc lên càng mãnh liệt.
Lúc mà sườn chín được một nửa, Niệm Băng dùng Thần Lộ đao lấy sườn ra, đi tới bên nồi, dùng muôi múc ra các loại gia vị khỏi nồi, chỉ còn lại một nồi canh trong. Cho sườn vào nồi, Niệm Băng đậy vung lại, thì thào niệm vài câu chú ngữ, tử sắc hỏa diễm từ hai tay hắn bốc lên, phân biệt vỗ lên hai bên nồi, khiến nhiệt lượng không ngừng được truyền vào trong nồi, đồng thời, hắn quay đầu hướng về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Giúp ta đè vung, đừng cho một chút nước nào tràn ra, nếu không mùi vị sẽ bay mất."
"Được." Gia Lạp Mạn Địch Tư lại nuốt một ngụm nước miếng lớn, vội vàng đặt long trảo lên trên vung, hơi nước không ngừng bốc lên trên, nhưng không thể đẩy được vung ra, chỉ có thể thoát ra từ mấy lỗ nhỏ trên vung, mùi thịt và mùi canh kết hợp hoàn mỹ, hương khí nồng đậm mê người, đừng nói là Gia Lạp Mạn Địch Tư, ngay cả các thành viên trong dong binh đoàn thành viên cũng đang không ngừng nuốt nước miếng.
Một lát sau, Niệm Băng thu hồi ma pháp, nói: "Được rồi, không cần giữ nữa." Gia Lạp Mạn Địch Tư nhấc trảo ra, Niệm Băng mở vung, nhanh chóng cho vào đó một chút xì dầu và muối. Để cho nước canh sôi trào, khiến gia vị và canh cùng dung nhập với sườn. Khi đun cách thủy gần xong, cho muối vào là có mục đích, bởi vì, nếu lúc bắt đầu mà cho muối, mặc dù có thể dễ dàng nhập vị, nhưng thịt lại rất nhừ, vị đạo cũng kém đi nhiều. Lấy Ngạo Thiên đao ra, trước ánh mắt hung ác của Gia Lạp Mạn Địch Tư, trực tiếp cắt một miếng thịt trong nồi, thổi thổi mấy cái rồi đưa vào miệng nhẹ nhàng nhấm nháp.
Gia Lạp Mạn Địch Tư thấy Niệm Băng đang say mê ăn thì nhất thời giận dữ, long trảo giơ lên, vừa muốn trừng phạt gã nhân loại to gan dám ăn mất mỹ thực của chính mình, liền nghe Niệm Băng nói: "A, cũng không tệ lắm, mặc dù vội vàng một chút, nhưng miễn cưỡng có thể ăn." Long trảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư nhất thời dừng ở giữa không trung, hưng phấn nói: "Có thể ăn sao? Thật tốt quá." Gian khổ chờ đợi rốt cục cũng đến lúc được hưởng rồi.
Niệm Băng lại dùng Ngạo Thiên đao cắt một miếng sườn nhỏ, hướng về phía Gia Lạp Mạn Địch Tư gật đầu, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không khách khí, hữu trảo thò vào nồi đang sôi sùng sục chộp lấy cả miếng sườn lớn, rồi đưa cả miếng sườn vào miệng nhai, tiếng nhai nhóp nhép không ngừng vang lên, Niệm Băng nhìn thấy liền cau mày. Cả miếng sườn lớn, chỉ là nhai vài cái, đã bị Gia Lạp Mạn Địch Tư nuốt sạch sành sanh.
Niệm Băng nhíu mày nói: "Vị đạo thế nào? Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại."
Gia Lạp Mạn Địch Tư long mục tràn đầy vẻ say mê. "Ngon, thật sự là rất ngon!"
Niệm Băng trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Chỉ là ngon thôi sao?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư khó hiểu, đáp: "Ngon còn chưa đủ sao? Ta, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, có thể nói rằng ngươi nấu ăn ngon, đó là vinh hạnh của ngươi rồi."
Lúc này đến phiên Niệm Băng khinh thường hừ một tiếng, nói: "Ngươi nuốt chửng như vậy thì còn biết gì là mỹ vị nữa. Uổng phí một phen khổ tâm của ta."
Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt, hỏi: "Ăn còn phải chú ý cái gì nữa? Không phải là nhai vài rồi nuốt sao?"
Niệm Băng ngạo nghễ nói: "Nấu phải chú ý, ăn cũng phải chú ý, Thanh Mộng, ngươi tới đây." Niệm Băng quay sang gọi Tử Thanh Mộng. Tử Thanh Mộng nghi hoặc bước tới trước mặt hắn, Niệm Băng cầm Ngạo Thiên đao mà trên đó còn một miếng sườn nhỏ đưa cho nàng, nói: "Ngươi ăn thử, sau đó nói cho chúng ta cùng Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại biết, miếng sườn này có mùi vị thế nào."
Tử Thanh Mộng tiếp nhận Ngạo Thiên đao. Đưa miếng sườn vào miệng, chậm rãi nhai rồi nuốt, một lát sau, trong mắt toát ra vẻ tán thán: "Dưới tác dụng của lưỡng chủng ma pháp kia, sườn lợn biến hóa thành hàng trăm loại tư vị, thịt sườn vừa thơm vừa mềm, thơm mà không béo, kỳ lạ nhất chính là mùi thơm của rượu dưới tác dụng của ma pháp vẫn được bảo trì trong thịt, rồi còn có hương của các loại gia vị. Khiến cho thịt sườn dung hợp hoàn mỹ mùi thơm của gia vị và thịt, chính là sự biến hóa của mùi thơm nồng của rượu và ma pháp, thật sự là mỹ vị chốn nhân gian! Nhất là ở việc điều khiển hỏa hậu, quả thực rất tốt, ta khẳng định là không thể làm ngon được như vậy."
Niệm Băng tiếp nhận Ngạo Thiên đao từ Tử Thanh Mộng, hướng về Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Ngươi nghe thấy chưa? Ta nấu thứ gì đó, đều phải tinh tế thưởng thức mới có thể thấy được đạo lý bên trong, chỉ có biết cách giám thưởng, mới có thể từ thực vật mà thu được lạc thú lớn nhất, ngươi tùy tiện ăn như vậy thì chỉ có thể thấy được một chút hương khí, cũng chỉ có thể bình luận là ăn ngon mà thôi, ngươi không cảm thấy đưa mỹ vị vào bụng như vậy là quá thiệt thòi cho nó sao?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư hấp háy mắt, lẩm bẩm: "Ngươi nói có chút đạo lý, bất quá, ta phải làm thế nào?"
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Nếu ngài định giữ ta lại, chúng ta sau này sẽ có thời gian luận bàn về mĩ thực, ta sẽ nấu thật nhiều món ăn ngon, ngài có phải là nên thực hiện lời hứa, đưa bằng hữu của ta ra ngoài? Chỉ cần ngài muốn ăn, ta tùy thời đều có thể làm nấu cho ngài ăn."
Gia Lạp Mạn Địch Tư quét mắt về phía mọi người, do dự một chút, nói: "Được rồi, bất quá, ta còn có một điều kiện."
Niệm Băng nhíu mày nói: "Còn có điều kiện? Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài cần phải xứng đáng với hai chữ vĩ đại, nói lời phải biết giữ lời."
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: "Ta nói thì đương nhiên giữ lời, bất quá, tiểu tử ngươi rất giảo hoạt, ta không thể không phòng bị, nếu không, sau này ta sao chế phục được ngươi. Như vậy đi, ngươi công kích ta một lần, như vậy ta sẽ có quyền lấy đi tính mệnh của ngươi, sinh mạng ngươi bị uy hiếp, ta sẽ không sợ tiểu tử ngươi không vào khuôn khổ. Chỉ cần ngươi công kích ta xong, ta lập tức đưa bằng hữu của ngươi ra ngoài." Cự long sống mấy nghìn năm, cũng không phải dễ đối phó. Tới lúc này, Niệm Băng đã không còn con đường nào để lựa chọn nữa.
Không do dự, Niệm Băng chẳng để ý Phượng Nữ, Long Linh đang lo lắng định ngăn cản, Ngạo Thiên đao trong tay chém ra, một đạo phong nhận bắn ra, đánh lên người Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhưng ngay cả một dấu vết cũng không thấy lưu lại. Gia Lạp Mạn Địch Tư có chút hưng phấn phát ra một tiếng long ngâm rung trời, hồng sắc quang mang từ thân thể khổng lồ của hắn phát ra, trong nháy mắt bao vây đám Phượng Nữ hơn ba mươi người, long dực rung lên, quạt cho Niệm Băng lảo té ngã trên đất, Gia Lạp Mạn Địch Tư mang theo đám Phượng Nữ bay thẳng, hướng lên trên không.
Long Linh hai mắt đẫm lệ hướng về phía Niệm Băng hô lớn, "Niệm Băng, ngươi nhất định phải sống sót! Chuyện ngươi đáp ứng ta, nhất định phải làm."
Phượng Nữ cũng hô, "Niệm Băng, nhất định phải còn sống, còn sống mới có cơ hội báo thù! Có lẽ, ta sẽ nghĩ đến chuyện làm nữ bằng hữu của ngươi."
Tử Thanh Mộng cũng hô, "Ta cùng ca ca sẽ tới thủ đô của Áo Lan đế quốc, đầu nhập vào Ngân Vũ dong binh đoàn, ngươi nếu còn sống ly khai nơi này, hãy đến đó tìm chúng ta."
Niệm Băng mỉm cười hướng về phía mọi người vẫy tay, trên mặt không hề có một tia bi thương nào cả, "Phượng Nữ, ngươi phải nhớ lời. Linh nhi, cho ta một cơ hội, không được lấy Sư Cửu."
Nước mắt không ngừng rơi từ đôi mắt đẹp của Long Linh, "Tên ngốc, ngày đó là ta gạt ngươi, ta căn bản chưa hề đính hôn, ta ở Băng Tuyết thành chờ ngươi. Cho dù là phải chờ cả đời. Ngươi đã đáp ứng cha ta đi tham gia Tân Duệ ma pháp sư đại hội rồi, vì chúng ta, ngươi nhất định phải còn sống."
"Các ngươi thật phiền phức. Sinh ly tử biệt thì làm sao?" Gia Lạp Mạn Địch Tư tăng tốc độ phi hành. Thanh âm của Long Linh và Phượng Nữ cũng không thể nghe được nữa.
Nhìn thân ảnh bọn họ rời đi, Niệm Băng ánh mắt có chút mê ly. Huyệt động này thật lớn, có long làm bạn, muốn ly khai dễ vậy sao, hiện tại cũng chỉ có thể lần mò từng bước, hy vọng vị Gia Lạp Mạn Địch Tư ' vĩ đại ' này có thể vĩnh viễn háu ăn như vậy. Nếu thế, mình chí ít cũng có thể sống sót. Nhìn thoáng qua tay phải có thể vận chuyển như ý. Niệm Băng ngồi xuống bên cạnh đống trân bảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư. Hắn đối với tình cảnh trước mắt không lạc quan cũng không bi quan, trong đầu hồi tưởng về hai chữ mô phỏng, suy nghĩ về cách để tu luyện băng hỏa đồng nguyên ma pháp. Chờ đợi vận khí, không bằng nỗ lực đề thăng thực lực, mặc dù hắn cũng không hy vọng xa vời có thể chống lại hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhưng chỉ cần thực lực đề thăng, chung quy cũng sẽ có cơ hội. Từ khi phụ mẫu hãm thân ở Băng Thần tháp, hắn đã nuôi dưỡng được tính cách kiên nhẫn, không hề từ bỏ.
Không hề báo trước, mặt đất chấn động. Gia Lạp Mạn Địch Tư ' vĩ đại ' đã quay lại, "Tiểu tử, ta đã thực hiện lời hứa đưa bằng hữu của ngươi an toàn ra ngoài."
Không còn điều gì phải lo lắng, Niệm Băng lãnh đạm nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Nói như vậy, ta hẳn là phải cảm tạ ngươi? Được rồi. Ta không phải tiểu tử, tên của ta là Niệm Băng."
Gia Lạp Mạn Địch Tư cả giận: "Hỗn đản, đây là ngữ khí mà ngươi dùng để nói chuyện với Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại sao? Đừng quên, ngươi đã từng công kích ta, ta tùy thời đều có thể lấy tính mệnh của ngươi."
Niệm Băng thản nhiên cười: "Chỉ sợ ngươi không dám thôi. Ăn thức ăn ta nấu rồi, ta không tin ngươi còn có thể hứng thứ với thực vật khác, chúng ta trao đổi một chút có được không, ngươi nói cho ta nghe một chút về mô phỏng ma pháp, ta dạy cho ngươi cách phẩm thường mỹ thực, thế nào?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng, đáp: "Ngươi sai rồi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ là một nhân loại hèn mọn, căn bản không có quyền nói điều kiện với Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại." Vừa dứt lời, Niệm Băng chỉ cảm thấy toàn thân căng lên, đã bị long trảo to lớn của Gia Lạp Mạn Địch Tư nhấc lên, khí tức nóng rực xâm nhập thân thể, bố y trên người nhất thời hóa thành tro bụi. Gia Lạp Mạn Địch Tư tiện tay vung lên, ném Niệm Băng ngã trên mặt đất, da dẻ kéo mặt đất gồ ghề tạo thành hơn mười vết thương, đau đớn kịch liệt khiến Niệm Băng phải rên rỉ thành tiếng, trong đầu một trận mông lung, nhất thời ngất đi.
"Này, này, ngươi không yếu ớt như vậy chứ?" Gia Lạp Mạn Địch Tư thấy Niệm Băng ngã xuống đất chẳng còn phản ứng gì, không khỏi hoảng sợ, hắn đương nhiên không để ý tới sống chết của Niệm Băng, nhưng là hắn rất để ý tới mỹ thực của mình, đây chính là thứ mà trước đây hắn chưa từng gặp qua bao giờ. E sợ Niệm Băng đã chết, vội vàng phóng xuất một quang minh hệ trị liệu ma pháp trên người hắn, vết thương nhất thời khép lại, Gia Lạp Mạn Địch Tư xem xét tình trạng thân thể Niệm Băng một chút, lúc này mới yên tâm quay về một bên ngủ.
Lúc Niệm Băng tỉnh dậy, phía trên huyệt động đã trở nên tối sầm, hắn phát hiện thân thể của mình không có chỗ nào không khỏe, pháp lực trong cơ thể mặc dù thiếu thốn, nhưng cũng còn đến chừng năm thành, xuất ra một Hỏa Diễm Thuật, chiếu sáng chung quanh. Cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư đang nằm đó ngủ, còn tài bảo của hắn đang lấp lánh dưới hỏa quang. Trong lòng khẽ động, hắn lớn tiếng gọi tên Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhưng cự long ngủ quá sâu, bất luận hắn gọi thế nào cũng không có phản ứng. Trong lòng Niệm Băng mừng rỡ, mặc dù hắn không chắc mình có thể chạy thoát, nhưng không thử một chút thì sao có thể biết được chứ?
"Băng Tuyết nữ thần vĩ đại! Thỉnh ban cho ta sự phẫn nộ của người, đưa chúng ta tới mê thất bỉ ngạn. Bạo Phong Tuyết." Băng nguyên tố ngưng tụ dưới chân, Niệm Băng cẩn thận khống chế ma pháp năng lượng không cho thoát ra ngoài, nâng thân thể từ từ bay lên, hướng về phía đỉnh. Năng lực của Bạo Phong Tuyết vốn không đủ để mang hắn bay cao như vậy, thế nhưng, hắn có Băng Tuyết Nữ Thần Đích Thán Tức, với trợ giúp của cực phẩm băng hệ bảo thạch Băng Tuyết nữ thần chi thạch, công hiệu của Bạo Phong Tuyết được tăng cường, thừa khả năng nâng thân thể hắn bay cao. Trăm trượng đầu, Niệm Băng còn sợ đánh thức Gia Lạp Mạn Địch Tư, cho nên bay rất chậm, nhưng sau khi qua trăm trượng, Gia Lạp Mạn Địch Tư vẫn không có phản ứng gì như trước, phát hiện điều này, hắn bạo gan, toàn lực gia tốc, dùng Bạo Phong Tuyết đẩy thân thể lên cao.
Động khẩu càng ngày càng gần, Niệm Băng đã thấy được mấy vì sao trong trời đêm, vầng trăng giống như đĩa ngọc nằm ở chân trời xa, nhìn thấy vậy, hốc mắt của hắn đã có chút ươn ướt, rốt cục có thể đào thoát sao? Ngay khi Niệm Băng tới động khẩu, chuẩn bị bay ra ngoài, một cái đầu thật lớn xuất hiện trước mặt hắn, "Này, Niệm Băng tiểu tử, ngươi muốn ra đó hả!" Thanh âm quen thuộc, hồng sắc quang mang chiếu sáng chung quanh, chủ nhân của chiếc đầu lớn chính là hỏa hệ cự long Gia Lạp Mạn Địch Tư. Niệm Băng trong lòng trầm xuống, vừa muốn nói gì, chỉ thấy long trảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư khẽ búng, Bạo Phong Tuyết dưới chân hắn nhất thời biến mất vô tung, vừa muốn dụng xuất ma pháp, thân thể hắn đã bị hỏa hệ ma pháp của Gia Lạp Mạn Địch Tư chế trụ, cảm giác bị đè xuống trong nháy mắt truyền đến, thân thể hắn rơi xuống đất giống như lưu tinh.
Hết rồi, đây là ý niệm đầu tiên khi thân thể Niệm Băng rơi xuống, từ chỗ cao như vậy mà rơi xuống, sợ rằng chẳng còn khớp xương nào là nguyên vẹn. Sức ép mãnh liệt khiến Niệm Băng quên hết thảy, ký ức không ngừng hiện ra, giờ khắc này, thứ hắn nhớ lại đầu tiên, chính là nhãn thần tuyệt vọng của phụ mẫu trước khi hắn phát động không gian quyển trục kia, ba ba, mụ mụ, Niệm Băng không thể báo thù cho các người rồi.
Đột nhiên, toàn thân nhẹ bẫng, Niệm Băng phát hiện, tựa hồ có vật gì đỡ lấy thân thể, vốn đang lao xuống chuyển thành bay nghiêng, toàn thân chấn động, đã bắt đầu xoay tròn, khi định thần hắn mới phát hiện, mình đã nằm trên tấm lưng rộng lớn của Gia Lạp Mạn Địch Tư. "Mới chóng như vậy mà đã muốn trốn, nhân loại các ngươi thật sự không biết giữ tín." Từ thanh âm mà phán đoán, Gia Lạp Mạn Địch Tư tựa hồ cũng không hề tức giận.
Quay xuống đáy động, Gia Lạp Mạn Địch Tư chấn Niệm Băng từ trên lưng bay lên, lại dùng long trảo nắm thân thể hắn đặt trên mặt đất, bởi vì trên người hắn vẫn còn hồng sắc quang mang, khiến Niệm Băng có thể thấy rõ mọi thứ chung quanh, hắn thông minh không hỏi Gia Lạp Mạn Địch Tư tại sao không giết mình, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi có đói bụng không?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt, hắn hiển nhiên không nghĩ tới Niệm Băng sẽ có phản ứng như vậy, gật đầu, nói: "Sườn lợn ngươi mới làm chưa đủ để dính răng ta."
@by txiuqw4