Gia Lạp Mạn Địch Tư âm âm cười, tự nhủ nói: "Niệm Băng tiểu tử, ngươi không phải nấu cơm sẽ bị mệt sao? Lúc này ta giúp ngươi rèn luyện thân thể cho tốt một chút, tránh cho ngươi từ nay về sau lười biếng không nấu cơm cho ta. Ma pháp sư rèn luyện thân thể, ài, lựa chọn không sai. Bất quá, ta nói cũng là sự thật, cũng không tính là lừa ngươi. Oa ha ha, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại thật là thông minh, mĩ thực của ta ơi! Ta tới rồi!"
Tiện tay phẩy một cái trong đống bảo bối, quang ảnh chợt lóe, khi Niệm Băng bị vứt bay lên đến trăm trượng, hắn chỉ cảm thấy toàn thân căng thẳng, thân thể đã bị Gia Lạp Mạn Địch Tư nắm giơ lên tại đỉnh đầu, còn không biết rõ sự tình như thế nào, hai người đã xuất hiện tại bên ngoài huyệt động. Nhất thời, không khí trong lành đã đập vào mặt mà đến, Niệm Băng lấy đao chống đất, rốt cuộc không cần ở bên trong tĩnh tọa nhìn trời chịu tội.
Gia Lạp Mạn Địch Tư đem không gian chi giới trong tay chơi đùa, cười hắc hắc nói: "Chúng ta có thể đi rồi. Yên tâm, mấy ngày này ngươi chỉ cần toàn lực chạy đi là được, không cần nấu cơm cho ta."
Niệm Băng nhìn sự mênh mông của ngọn núi lớn, cười khổ nói: "Thực sự muốn để ta tự mình vác đao mà chạy sao? Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngươi xác định phương pháp này đối với tu vi ma pháp có lợi?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư bày ra một bộ hình dáng nghiêm túc, " Đương nhiên, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại sẽ không nói dối. "
Niệm Băng do dự một chút nói: "Vậy nếu theo lời ngươi nói như vậy, võ sĩ không phải càng thích hợp tu luyện ma pháp hay sao? Nhưng mà, ma võ sĩ trong nhân loại lại rất hiếm thấy a! "
Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng, nói: "Ngươi biết cái gì, võ sĩ là tu luyện đấu khí, đấu khí cùng ma pháp mặc dù có một chút đồng nguyên nào đó, nhưng phương pháp tu luyện và hiệu quả đánh ra của hai loại này dù sao bất đồng, một cái là tu luyện bên trong, một cái là mượn lực bên ngoài, nếu tu luyện đấu khí, tự thân đối với việc cảm thụ ma pháp nguyên tố trong không khí sẽ có thay đổi rất lớn, dù sao mạnh mẽ song tu cũng sẽ không có cái gì hiệu quả tốt. Đương nhiên, giống như long tộc chúng ta cường đại tồn tại tuyệt đối là ngoại lệ, nhân loại các ngươi không có khả năng đạt tới. Cho nên, ta chỉ nói cho ngươi rèn luyện thân thể, nhưng không có nói để cho ngươi tu luyện vũ kỹ."
Nhìn thấy Thánh Diệu đao nặng nề trong tay, Niệm Băng vẻ mặt đau khổ, khiêng một vật nặng hơn trăm cân như vậy trèo đèo lội suối, không phải là một việc làm thoải mái a! Gia Lạp Mạn Địch Tư nghiêm sắc mặt. Tay phải hướng về một gốc đại thụ trên đỉnh núi vẫy nhẹ, một nhánh cây cứng cỏi bị bẻ gãy, tay phải chộp vào khoảng không, nhánh cây đã rơi vào trong bàn tay của hắn, nhánh cây run lên, tại không trung phát tiếng vi vút nhè nhẹ, "Tiểu tử, muốn cùng ta học ma pháp, không có dễ dàng như vậy đâu. Ta sẽ hảo hảo dạy ngươi, đừng nghĩ có chút nào lười biếng, nếu không, nhánh cây này của ta sẽ không lưu tình" Nói đến đây, giơ tay nhứ roi.
"Đừng, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ta đi còn không được mà?" Niệm Băng chỉ có thể bắt đắt dĩ tự khuyên mình, này hết thảy cũng là vì tu luyện ma pháp, miễn cưỡng nhấc Thánh Diệu đao lên, theo đường núi gập ghềnh khó đi, dựa theo phương hướng Gia Lạp Mạn Địch Tư đã chỉ đi đến. Một trăm hai mươi tám cân, mạnh mẽ nhấc lên một chút có lẽ không có gì, nhưng lưng đeo một vật nặng như vậy chạy đi, đã không phải là một chuyện bình thường.
Hỏa long nhân tộc có lẽ đã được Gia Lạp Mạn Địch Tư báo cho biết, cũng không có xuất hiện nữa, theo không ngừng tiến về phía trước, nhánh cây trong tay Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không chỉ đơn giản là vì đốc thúc mình tiến về phía trước, còn trở thành ngọn cỏ cứu mạng của mình. Bước trên đường núi, khiêng Thánh Diệu đao nặng một trăm hai mươi tám cân, Niệm Băng không chỉ một lần không đủ sức mà té ngã, lúc này thì, nhánh cây mềm mại kia sẽ tự nhiên quấn quanh trên thân thể hắn, đưa hắn từ bên bờ nguy hiểm kéo trở về. Gia Lạp Mạn Địch Tư phảng phất như du sơn ngoạn thủy bình thường cùng ở sau lưng của hắn, sau khi trước sau mấy lần bị cứu, Niệm Băng đột nhiên cảm giác được, mình tựa hồ chẳng phải chán ghét Gia Lạp Mạn Địch Tư, đối với lời nói trước kia của hắn đã tin vài phần. Thể lực đại lượng mất đi, quần áo thô sơ trên người hắn đã sớm biến thành gánh nặng, Niệm Băng bây giờ đã không cần mấy cái này.
Sau khi rời đi đỉnh núi được một canh giờ, Gia Lạp Mạn Địch Tư rốt cục hướng về phía Niệm Băng đang từng bước từng bước nặng nhọc đi tới nói: " Tốt lắm, một canh giờ rồi, nghỉ ngơi trong chốc lát đi."
Nghe được câu nói này, động tác thứ nhất của Niệm Băng chính là ngồi phịch xuống đất, Thánh Diệu đao rơi xuống bên cạnh hắn cũng không quan tâm, nằm trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở hào hển.
"Rắc" tiếng xương đau nhức kêu, Niệm Băng đang nằm trên mặt đất toàn thân nhúc nhích một chút, gượng đau nhức ngồi dậy. Cả giận nói: " Còn để cho con người ta sống hay không, ngươi không phải nói nghỉ ngơi trong chốc lát sao? "
Gia Lạp Mạn Địch Tư ngồi xổm bên cạnh Niệm Băng, cười hắc hắc, từ trong lòng lấy ra một thứ đen đen to bằng nắm tay trẻ con nhét vào trong miệng Niệm Băng, Niệm Băng chỉ cảm giác được mùi tinh xú xông vào trong mũi, vừa định nôn ra ngoài, toàn thân lại truyền đến một cỗ khí lưu nóng rực, vô ý há miệng ra, Gia Lạp Mạn Địch Tư tại phía trên hắn vỗ một cái, nhất thời, vật màu đen đen kia liền trôi tuột xuống, mang đến một cỗ khí nóng bức.
Niệm Băng giật mình nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, " Ngươi cho ta ăn cái gì vậy? " Trong ngực, bụng bốc lên cảm giác khó chịu liên hồi truyền đến, nhưng dưới năng lực của Gia Lạp Mạn Địch Tư lại như thế nào cũng nôn không được.
Gia Lạp Mạn Địch Tư thản nhiên: " Đương nhiên là độc dược rồi, ngươi nghĩ rằng ta có thể cho ngươi ăn đồ tốt hay sao?" Vừa nói đến đây, hắn triệt tiêu năng lượng đang tác dụng trên người Niệm Băng, thứ kia đã sớm bị tiêu hóa.
Niệm Băng vươn ngón giữa hướng về Gia Lạp Mạn Địch Tư, dù sao hắn biết Gia Lạp Mạn Địch Tư sẽ không nỡ giết mình, " Độc thì độc, dù sao có ngươi theo bên người, sớm muộn gì cũng bị ngươi chơi đùa đến chết, ngược lại chẳng thà chết vì độc còn tốt hơn. Cho dù phải chết, ta cũng muốn ngủ trong chốc lát." Nói xong, hắn một lần nữa nằm xuống đất, vừa định buông lỏng một chút, đau đớn kịch liệt lại truyền đến.
"Ôi chao" Niệm Băng nghiêng người ngồi dậy, nhìn về phía nhánh cây vừa được Gia Lạp Mạn Địch Tư thu hồi trong tay, trong mắt suýt nữa phun ra lửa "Tại sao lại đánh ta? Độc dược không phải đã ăn rồi sao?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư chậm rãi nói: "Muốn tăng lên ma pháp của ngươi, bây giờ là tốt nhất thời điểm, thân thể càng mệt mỏi, tinh thần càng dễ tập trung, còn nhớ rõ lời trước kia ta đã nói qua không? Từ chỗ này mà cảm thụ sự huyền bí của ma pháp đi. Còn dám nằm xuống, có thể đã không phải là quất một cái." Khóe miệng lộ ra một tia nụ cười tà ác, nhánh cây trong tay ở không trung không ngừng phát ra âm thanh.
Nghe xong Gia Lạp Mạn Địch Tư nói, Niệm Băng mới hiểu được hắn là đang chỉ điểm cho mình, trong đầu nhất thời giống như được khai sáng liền tỉnh táo trở lại, hít một hơi thật sâu liếc mắt nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, tay đỡ thân thể mệt mỏi của mình khoanh chân ngồi xuống, tận lực quên đi mệt mỏi trên người, đem tinh thần hoàn toàn tập trung trong ma pháp lực của mình, giống như Gia Lạp Mạn Địch Tư đã nói trước đó, một bên thong thả hấp thu ma pháp nguyên tố trong không khí, một bên dùng tinh thần lực chú ý đến mấy cái ma pháp nguyên tố rất nhỏ này, từ trong đó cảm thụ đến sự huyền bí của chúng, ngay lúc hắn sắp tiến vào trạng thái nhập định, Niệm Băng trong lòng vừa động, đột nhiên có một ý nghĩ...........
Gia Lạp Mạn Địch Tư lười biếng ở một bên nhìn Niệm Băng, trong lòng vừa nhĩ, tiểu tử này còn có điểm thiên phú, nhìn qua cũng không có ngốc như vậy. Tu luyện cho tốt đi, lấy băng hỏa đồng nguyên làm trụ cột, nói không chừng một đoạn thời gian sau, hắn còn thật sự có năng lực biến đổi bậc thầy, nói như vậy thì không phải lo lắng, không có loại thực phẩm cầu kỳ nào mà không thể ăn. Ân, thất hệ ma pháp, lại phối hợp các loại phương pháp nấu ăn, muốn ăn món gì cũng không còn khó khăn nữa rồi. Ha ha, nghĩ đến ý này, Gia Lạp Mạn Địch Tư không khỏi mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Nhìn thấy Niệm Băng, phảng phất thấy được một đống lớn thực vật tuyệt vời.
Đúng lúc này, chung quanh thân thể đang khoanh chân ngồi của Niệm Băng hiện lên hồng, lam nhàn nhạt hai màu khí lưu, hai loại khí lưu vong quanh thân thể của hắn chậm rãi xoay tròn, mặc dù ma pháp nguyên tố bám vào cũng không mạnh, nhưng hình thái xoay tròn lại cùng băng hỏa đồng nguyên trong cơ thể hắn hoàn toàn giống nhau. Tốc độ xoay tròn cực nhanh, Gia Lạp Mạn Địch Tư bắt đầu còn lơ đễnh, đột nhiên, hắn phát hiện tốc độ xoay tròn của khí lưu xoay tròn chung quanh thân thể Niệm Băng càng lúc càng chậm, đang lúc hắn vừa định nhắc nhở Niệm Băng, hai loại ma pháp lực xoay tròn lại dừng lại, tại hai bên thân thể Niệm Băng hình thành hồng, lam hai sắc chói mắt quang đoàn.
"Không tốt rồi, tiểu tử này điên rồi, Gia Lạp Mạn Địch Tư lắc mình tiến đến phía trước Niệm Băng, hai tay đòng thời nâng lên, hào quang màu đỏ chia làm hai cỗ, phân biệt khống chế ma pháp lực đều dừng lại hai bên thân thể Niệm Băng, hắn thật sự không rõ Niệm Băng đang muốn làm cái gì, vốn ma pháp lực đang xoay tròn rất tốt vì cái gì phải dừng lại? Phải biết rằng, cái này đối với hắn mà nói, cái này tương đương đi tự sát a! Thông qua cảm thụ ma pháp lực trong cơ thể Niệm Băng, Gia Lạp Mạn Địch Tư phát hiện, xuất hiện tình huống này cũng không phải bởi vì trong lúc minh tưởng bị tẩu hỏa nhập ma mà tạo thành, mà là Niệm Băng tự mình gây nên, hắn cố ý muốn chết? Không, không có khả năng. Gia Lạp Mạn Địch Tư lập tức bỏ đi ý niệm trong đầu này, tiếp tục cẩn thận khống chế hai loại ma pháp lực hoàn toàn khác biệt trong cơ thể Niệm Băng, hắn không tin Niệm Băng sẽ lựa chọn tự sát. Nhưng là đến bây giờ, cường hãn như hắn cũng đã không cách nào giải quyết cảnh khốn khó trước mắt, Gia Lạp Mạn Địch Tư biết, chỉ cần năng lượng của mình đang trợ giúp Niệm Băng vừa rời đi, băng và hỏa trong cơ thể hắn cũng sẽ phát sinh kịch liệt va chạm. Lúc đó thân thể của Niệm Băng chắc chắc sẽ biến thành tro bụi. Đừng nói lấy cửu cấp quang, thủy hai hệ khôi phục ma pháp của chính mình lấy ví dụ, cho dù là cấp mười hai siêu cấp cấm chú cũng không có khả năng làm cho thân thể bị hủy diệt tái tạo lại một lần nữa. Vì mĩ thực, hắn chỉ có khả năng khống chế thân thể Niệm Băng, long não không ngừng vận chuyển, tự hỏi đến các loại phương pháp có thể thực hiện được.
Thời gian từng giây trôi qua, Gia Lạp Mạn Địch Tư tự hỏi đã gần được hai canh giờ, đối với hắn mà nói, duy trì liên tục khống chế năng lượng trong cơ thể Niệm Băng cũng không có cái gì tiêu hao, nhưng là, như vậy nhàm chán chờ đợi, hắn càng ngày càng không kiên nhẫn, sau hai canh giờ, hắn đã suy nghĩ vô số chủng loại có thể làm được, nhưng mà, hắn mặt dù là hỏa long vương, nhưng đối với việc băng hỏa đồng nguyên xuất hiện trên thân thể nhân loại lại không có biết nhiều lắm, hắn nghĩ tới thử khôi phục sự xoay tròn của ma pháp lực trong cơ thể Niệm Băng, nhưng là, hắn lại không có nắm chắc lúc hai loại ma pháp hoàn toàn khác biệt tiếp xúc cùng một chỗ sẽ phát sinh cái gì. Gia Lạp Mạn Địch Tư thật sự không nỡ để cho Niệm Băng lại chết đi như vậy, mặc dù chỉ tiếp xúc có mấy ngày, nhưng tạo nghệ của Niệm Băng trong trù nghệ làm hắn cực kỳ hài lòng, muốn tìm một đầu bếp chuyên nghiệp như vậy đưa đến tận cửa có thể không dễ dàng a! Cho nên, Gia Lạp Mạn Địch Tư mặc dù trong lòng phiền muộn, nhưng lúc này không có chút ý tứ buông tha cho Niệm Băng, chỉ có thể không chế hai cỗ năng lượng trong cơ thể Niệm Băng, hắn phát hiện, tinh thần lực của Niệm Băng tựa hồ đã bỏ quên đối với việc không chế ma pháp lực của mình, mà là tập trung tại đại não, không biết nghĩ đến cái gì, có lẽ, hắn cũng đang tự hỏi phương pháp thoát khỏi khốn cảnh.
Niệm Băng đang làm gì? Hắn đương nhiên không có lý do gì đi tự sát, sở dĩ đình chỉ băng hỏa đồng nguyên xoay tròn, đem chính mình bức đến tuyệt cảnh tự nhiên có cách nghĩ của hắn, nhiều năm tu luyện ma pháp, băng hỏa đồng nguyên thủy chung nương theo hắn phát triển, nhưng mà,hắn cũng khắc sâu biết, cái này cũng không phải chính thức băng hỏa đồng nguyên, băng cùng hỏa hai loại ma pháp nguyên tố chỉ là tại một tình huống huyền diệu duy trì bình hành mà thôi, tại trong quá trình mình sử dụng, mặc dù đã đối với tính chất đặc biệt của băng hỏa đồng nguyên hiểu được một ít. Nhưng cuối cùng không thể khiến cho những nguy cơ tiềm tàng giữa băng và hỏa biến mất. Như thế nào mới có thể giải quyết vấn đề này, đây là điều bình thuờng khi Niệm Băng tu luyện nghĩ đến nhiều nhất, thông qua Long Trí cùng Hắc Dạ hai người chỉ điểm, cùng với xem qua các loại ma pháp tư liệu mà mình tâm đắc, hắn đã có một ít phương pháp trên lý luận có thể thành công, hơn nữa mấy ngày nay Gia Lạp Mạn Địch Tư đối vớí hắn trên ma pháp điểm tỉnh, Niệm Băng càng khẳng định hơn nữa sự nhận biết của mình. Loại này tu luyện không thể nghi ngờ là phi thường nguy hiểm, mà lúc này chính mình bên cạnh có một vị long vương hộ pháp, tự nhiên là tốt nhất thời cơ, Niệm Băng đánh cuộc là Gia Lạp Mạn Địch Tư không nỡ để mình chết, hắn đối với điểm này vô cùng nắm chắc. Cho nên mới tại sau khi bắt đầu tu luyện, bằng việc mượn tinh thần lực cực mạnh của mình trực tiếp đem băng và hỏa tiến hành chia ra.
Niệm Băng thật sự đuổi đi tất cả ma pháp lực sao? Đương nhiên không, mặc dù hắn bỏ quên không chế tuyệt đại đa số ma pháp lực, nhưng mà, tại tinh thần lạc ấn của mi tâm của hắn vẫn còn để lại một cái hỏa nguyên tố cùng một cái băng nguyên tố. Lúc trước, tại lúc nghiên cứu giải quyết vấn đề băng hỏa đồng nguyên, như thế nào áp dụng từng là hắn tự hỏi chướng ngại lớn nhất, mà Gia Lạp Mạn Địch Tư một câu nói rằng từ nhỏ làm lên, từ một nguyên tố bắt đầu cảm thụ, lại làm cho cách nghĩ của Niệm Băng trở nên sáng sủa, hắn bây giờ cũng đã đem tinh thần lực của mình hoàn toàn tập trung tại trong óc, toàn tâm toàn ý cảm thụ chỗ giống nhau và khác nhau của băng, hỏa hai loại ma pháp nguyên tố.
Từ khi bắt đầu tu luyện đến bây giờ đã trôi qua hơn ba canh giờ, bon họ rời động quật là giữa trưa, mà Niệm Băng tại trong quá trình cảm thụ không ngừng, đối với băng, hỏa hai loại ma pháp nguyên tố nhận biết càng ngày càng mạnh, loại tình huống này là rất khó xuất hiện. Phải biết rằng, bình thời trong quá trình tu luyện, đều là thành ngàn đến vạn ma pháp nguyên tố bị hấp thu và phóng thích, ma pháp nguyên tố thủy chung trong quá trình vận chuyển, hắn đúng là cố tình, cũng không có khả năng chuẩn bị lấy ra gần một ma pháp nguyên tố đến để quan sát. Mà hiện tại bỏ rơi ma pháp lực của vốn có của mình, mới có thể tiến vào tình huống này, đây là một cảm giác huyền diệu, tại trong lúc khắc sâu nhận biết, Niệm Băng bắt đầu cải tạo đối với băng nguyên tố cùng hỏa nguyên tố.
Hắn phát hiện, kỳ thật băng cùng hỏa hai loại nguyên tố đều là nguyên tố tinh khiết, chỉ là tính chất đặc biệt của bản thân bất đồng mà thôi, tương đối xem qua, băng nguyên tố là loại ma pháp nguyên tố ổn định, mà hỏa nguyên tố thì muốn hoạt động nhiều hơn, thủy chung không ngừng xao động.
Băng nguyên tố càng ổn định càng có lợi cho điều khiển, thích hợp công cũng như thủ. Hơn nữa nó còn có thể chuyển hóa thành thủy, đồng thời có được sinh mệnh khí tức của thủy, sinh mệnh khí tức cũng là đặc tính chung của thủy cùng băng, tựa như quang nguyên tố có được thần thánh khí tức.
Và hỏa nguyên tố càng hoạt động mạnh bởi vì đặc điểm cuồng bạo của nó càng lợi cho công kích, ở trong các loại ma pháp nguyên tố là một loại rất không ổn định, năng lượng ba động cũng là cực mạnh, hàn khí của băng cùng sự nóng bỏng của hỏa bởi vì đặc tính tương phản của nó, một khi gặp nhau liền sẽ bài xích lẫn nhau hoặc triệt tiêu lẫn nhau, nếu nói chúng nó có đặc tính chung gì, thì phải là ngọn nguồn. Không chỉ băng và hỏa, nền tảng của bất luận ma pháp nguyên tố gì đều ở hai chữ nguyên tố. Bất luận là băng nguyên tố nguyên tố hay là hỏa nguyên tố, ở trong não Niệm Băng đều là một điểm, một quang điểm cực kỳ là nhỏ bé. Chỉ có thể bằng vào tinh thần lực mới có thể cảm thụ được, bọn chúng mặc dù thuộc tính đều không giống nhau, nhưng năng lượng phân tích ra lớn nhỏ lại là hoàn toàn tương đồng, ma pháp nguyên tố khác cũng là giống thế. Nghĩ tới đây, Niệm Băng đột nhiên trên một mức độ nhất định, lý giải đối với ma pháp càng thêm sâu sắc.
Năng lượng cơ bản của ma pháp nguyên tố nào lớn nhỏ đều là tương đồng, nhưng là bởi vì đặc tính của riêng mỗi bảy thứ ma pháp nguyên tố nền tảng đặc tính bất đồng. Tại thời điểm sử dụng ma pháp, tùy theo số lượng ma pháp nguyên tố thực sự lấy được, đặc tính của các loại ma pháp liền sẽ càng rõ ràng thể hiện ra. Hơn nữa bảy hệ ma pháp tương sinh tương khắc lẫn nhau, mới có thể diễn hóa ra nhiều dạng ma pháp phong phú. Như vậy uy lực của ma pháp cùng độ tinh khiết của ma pháp và số lượng có quan hệ.
Cái gọi là thuần độ, chính là ở dưới thể tích nhất định ma pháp nguyên tố ngưng kết càng nhiều, độ tinh khiết của ma pháp cũng lại càng cao, mà số lượng ma pháp sẽ là thể hiện của ma pháp lực nhiều hay ít. Đơn giản mà nói, môt hỏa cầu ma pháp nguyên tố, thể tích càng nhỏ, uy lực càng lớn, đúng là cường độ ma pháp tăng cường, mà tinh thần lực tựu là thứ tối trọng yếu ảnh hưởng đến thuần độ ma pháp.
Ma pháp cấp càng cao, bởi vì sự to lớn của ma pháp, sự khác biệt cũng càng lớn trong các hệ ma pháp, mà bây giờ ở tinh thần lạc ấn ở trong mi tâm Niệm Băng lại chỉ có băng, hỏa mỗi một cái ma pháp nguyên tố, lúc này, chênh lệch của chúng nó đã là tối thiểu.
Nếu như khiến cho băng nguyên tố trở nên hoạt động mạnh một chút, hỏa nguyên tố trở nên ổn định một chút. Hai loại nguyên tố đạt tới một cân bằng xảo diệu, giữa bọn chúng có thể sẽ không bài xích như vậy, mà cân bằng này, đúng là hiện giờ mình muốn theo đuổi.
Nghĩ tới đây, Niệm Băng tinh thần đại chấn, bởi vì, hắn liên tưởng đến băng hỏa đồng nguyên của chính mình trong lúc xoay tròn có thể yên ổn vô sự với nhau, chính là bởi vì tại trong quá trình xoay chuyển, hỏa nguyên tố sục sôi và cuồng bạo được ngăn lại, mà băng nguyên tố bởi vì xoay chuyển mà trở nên hoạt động mạnh. Vì thế mới có thể không xâm phạm lẫn nhau, yên ả giữ nguyên một chỗ. Xoay tròn có thể đạt tới thăng bằng như vậy, vật tinh thần lực của con người khống chế có thể khiến cho chúng nó đã đạt tới loại tình huống này hay không? Nếu có thể, như vậy, sau này chính mình sẽ không có cái gì phải lo lắng nữa. Nghĩ thông suốt điểm này. Băng hỏa đồng nguyên của Niệm Băng đang bất tri bất giác tiến vào giai đoạn thứ hai, mặc dù khoảng cách để hai loại ma pháp tương phản nhau có thể chuyển hóa lẫn nhau hoàn toàn đồng nguyên (đồng nguyên: như một nguyên bản) còn có cự ly nhất định. Nhưng nghĩ thông suốt điểm này, mối nguy Băng Hỏa đồng nguyên cũng theo đó biến mất. Kế tiếp, hắn muốn đúng là thử nghiệm, dùng hai ma pháp nguyên tố này đơn để thử nghiêm nên một chút cân bằng kia. Đã có khống chế của tinh thần lực, kiềm chế ma pháp nguyên tố hoạt động mạnh cùng với khiến ma pháp nguyên tố ổn định trở nên hoạt động mạnh cũng không phải chuyện khó khăn gì. Lúc này, Niệm Băng không khỏi cảm kích đệ nhất vị sư phó Tra Cực của mình, nếu không có Tra Cực đốc thúc khiến cho chính mình trong quá trình tu luyện trù nghệ cực kỳ đề tăng tinh thần lực, khiến cho tinh thần lực của mình vượt lên trên rất xa đồng cấp ma pháp sư,làm sao có thể khống chế hoàn hảo băng hỏa đồng nguyên thế này?
Đêm khuya, Thiên Đãng sơn mạch hiện ra vẻ yên tĩnh rất nhiều, các điểu thú ban ngày hoạt động cũng đã trở về sào huyệt của mình. Trung tâm Thiên Đãng Sơn Mạch sở dĩ có thể bốn mùa như xuân, tự nhiên là bị ảnh hưởng của Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏa long vương này. Đại sơn mà hắn cư trú hàng ngàn hàng vạn năm sớm đã bị hỏa nguyên tố của hắn nhiễm lây, trở thành hỏa nguyên tố chi sơn chân chính. Một canh giờ, đường Niệm Băng đi được cũng không xa, ở địa phương này nghỉ ngơi, chung quanh nhiệt độ vừa phải, cùng với gió đêm thổi đến, mang đến khí ẩm ướt của Thần Lộ. Mặc dù Gia Lạp Mạn Địch Tư bây giờ là nhân hình, nhưng mà, long khí như ẩn như hiện trên người hắn khiến cho sinh vật nào cũng không dám gần, hắn bây giờ rất buồn bực, hơn nửa ngày trôi qua, trạng thái của Niệm Băng như trước không có gì biến hóa, hắn không nghĩ buông tha cho Niệm Băng, suy nghĩ rất lâu, hay là quyết định thử thử chút toàn chuyển (xoay tròn). Bất quá, cái này lại phải cần tinh thần lực của Niệm Băng phối hợp, nếu không, cho dù Băng, Hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố xoay tròn được, không có sự tiếp nhận của Niệm Băng thì cũng uổng phí mà thôi. Nhưng Niệm Băng bây giờ đã giống như đang ngủ, tinh thần lực hoàn toàn tập trung ở não bộ, không có chút để ý nào với bên ngoài. Điều này làm cho Gia Lạp Mạn Địch Tư càng ngày càng bực bội, hận không được ra sức đánh Niệm Băng một hồi để trút giận.
Khi Gia Lạp Mạn Địch Tư muốn mạo hiểm để dẫn động tinh thần lực của Niệm Băng, tinh thần lực của hắn rốt cục có phản ứng, hơn nữa phản ứng phi thường ổn định. Tinh thần lực chia làm hai phần, theo ý nghĩ mà xuất ra, phân biệt tiến vào chiếm giữ trạng thái bất động của băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố, tựa hồ định đem hai phần ma pháp nguyên tố này tách ra một chút. Gia Lạp Mạn Địch Tư cảm nhận được lòng tham của Niệm Băng, sự phối hợp vô ý thức từ hắn phóng thích ra một ít băng, hỏa ma pháp nguyên tố. Một màn kỳ dị đã xảy ra, hai loại ma pháp nguyên tố cũng không có giống như trong tưởng tượng của Gia Lạp Mạn Địch Tư là bắt đầu xoay tròn kéo theo ma pháp nguyên tố khác của hắn, mà là ở dưới sự khống chế của Niệm Băng hướng tới ngực hắn để tụ lại, bạch sắc quang mang nhu hòa từ ngực Niệm Băng tỏa ra, đó là khí tức của Thiên Hoa bài, lựa chọn ở ngực để hoàn thành dung hợp băng hỏa đồng nguyên đệ nhị giai đoạn, chính là bởi vì có Thiên Hoa bài để ổn định xao động của ma pháp. Hai dòng tinh thần lực dưới khống chế xảo diệu của Niệm Băng làm thành sự tình khác nhau, hỏa đã trở nên yên tĩnh rất nhiều, mà băng lại hoạt động mạnh lên, làm chúng nó đạt tới một điểm thăng bằng hòan mĩ, hai loại ma pháp nguyên tố dung nạp lẫn nhau, hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ, trạng thái ổn định khiến Gia Lạp Mạn Địch Tư chấn động, vừa xoay tròn, dần dần đã hiện ra, chỉ là tốc độ xoay tròn lại cực kỳ chậm chạp, Băng và Hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố chậm chạp trao đổi vị trí cho nhau, lưu chuyển tự nhiên, phảng phất tựa như một đôi huynh đệ quan hệ thân thiết, hai bên thân thiết khăng khít, không có một tia bài xích xuất hiện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Niệm Băng bằng tinh thần lực của chính mình từng chút từng chút điều động nguyên bản thuộc băng, hỏa lưỡng chủng ma pháp nguyên tố của mình tiến hành quá trình dung hợp, theo số lượng dung hợp càng ngày càng nhiều, hiệu quả của hung hợp càng ngày càng hoàn thiện, Gia Lạ Mạn Địch Tư rốt cục hiểu được, nhân loại trước mặt mình này tựa hồ nhược tiểu, đang trở nên lớn mạnh trưởng thành. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, trong thời gian ngắn như vậy, Niệm Băng lại có thể tạo ra đột phá lớn như thế, trong lòng không khỏi âm thầm tự nhủ, phối hợp với tu luyện không ngừng của hắn làm ma pháp nguyên tố của chính mình khống chế phát ra. Hắn đương nhiên không thể biết, dung hợp của ngày hôm nay, là thành quả của Niệm Băng nhiều năm nay nỗ lực nghiên cứu, cũng chỉ có băng hỏa thể chất bẩm sinh của hắn như vậy, hơn nữa hiểu rõ đối với băng, hỏa hai loại ma pháp nguyên tố mới có thể hoàn thành dung hợp giai đoạn thứ hai này.
Lúc Niệm Băng trở lại trạng thái tỉnh táo, đã là sáng sớm của ngày hôm sau. Trên người từng lớp trang phục lẫn với mồ hôi. Tản ra mùi vị khó ngửi, nhưng trong một sát na đó hai con mắt hắn lóe lên khát vọng cực độ. Cả thế giới phảng phất đều thay đổi, hết thảy đều là rõ ràng. Hắn thậm chí có thể nhận rõ hoa văn của lá cây ở xa, có thể thấy sự thay đổi của những con chim nhỏ đang vùi đầu trong lông vũ trên mình. Hết thảy đều là tuyệt vời như vậy, chỉ cần tận lực chú ý, trong không khí nhiều ít các loại ma pháp nguyên tố sẽ rõ ràng hiện ra trước mặt. Trong lồng ngực của mình, một quả cầu năng lượng ôn hòa cầu chậm rãi xoay tròn. Đó là thể lỏng hoàn toàn, hồng cùng lam đều có vẻ yên bình, không có xâm phạm lẫn nhau, không có bài xích lẫn nhau, sự dễ chịu như thế đúng là hòan toàn vô pháp thiên không (thư sướng như bầu trời rộng lớn, không gì trói buộc). Cảm thụ số lượng của ma pháp lực, Niệm Băng kinh ngạc phát hiện, một đêm qua đi, ma pháp lực của mình thế nhưng có tiến bộ dài, khoảng cách tiến nhập cảnh giới Ma Đạo Sĩ chỉ có một chút khoảng cách này, mà tính chất đặc biệt của băng và hỏa sâu đậm in ở trong đầu óc mình, đúng là rõ ràng như thế.
"Xú tiểu tử, ngươi nói đi, như thế nào bồi thường tổn thất tinh thần của ta?" Gia Lạp Mạn Địch Tư thanh âm có chút quái lạ (thanh âm kỳ quái) vang lên, Niệm Băng nhìn trở lại, chỉ thấy hắn ở ngay trên tảng nham thạch bên cạnh nhìn mình.
Xấu hổ cười, Niệm Băng nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ta cũng không nghĩ tới một hơi đã nghỉ ngơi thời gian dài như vậy, ngươi sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ này đến trách ta chứ?"
Gi Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: "Một chút việc nhỏ ư? Ta không cho như vậy, sống vài vạn năm, nhân loại có dũng khí lợi dụng ta cho đến nay là lần đầu tiên gặp, ngươi không cần nói cho ta biết, ngày hôm qua ngươi chút hành vi này không phải cố ý. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin sao?" Hắn dù sao là cự long đã tồn tại vài vạn năm, sau khi khiến Băng Hỏa đồng nguyên của Niệm Băng hoàn toàn tiến nhập đệ nhị giai đoạn, hắn nhất thời hiểu được chính mình đã bị lừa.
Niệm Băng mỉm cười, sự xấu hổ trên mặt biến mất, nói một cách đương nhiên: "Cái này cũng không thể trách ta! Ngươi nghĩ đi, từ nay về sau trên đại lục hành tẩu ta và ngươi cùng một chỗ, nếu trình độ ma pháp của ta quá kém, không phải khiến ngươi mất mặt ư? Huống chi, ngươi đã nói, chỉ cần đầu của ta không nổ tung mất, thì như thế nào cũng chết không được. Ta cũng muốn sớm nắm kỹ năng mô phỏng, như vậy, không phải có thể làm cho ngươi càng nhiều mỹ thực."
Hắn những lời này xem như đã nói đúng tâm lý Gia Lạp Mạn Địch Tư, Gia Lạp Mạn Địch Tư trời sanh tính tình cao ngạo, Niệm Băng vừa vô hình tâng bốc, lại thêm hấp dẫn của mỹ thực, nhất thời khiến cho tức giận trong lòng hắn đã giảm bớt đi rất nhiều, tiện tay cầm lên nhánh rễ ngày hôm qua, chỉ về phía Thánh Diệu đao trên mặt đất, nói: "Vác lấy nó, tiếp tục lên đường. Ngày hôm qua ngươi còn có tinh thần để lợi dụng ta, rõ ràng là chưa đủ mệt, hôm nay phải đi hai canh giờ mới có thể nghỉ ngơi một lát. Mỗi lần nghỉ ngơi không thể nhiều hơn một canh giờ, còn dám lợi dụng ta, ta liền trực tiếp dẫn bạo (làm nổ) ma pháp lực trong cơ thể ngươi." Nói xong, trực tiếp hướng phía xa đi.
Ngấm ngầm thở phào, Niệm Băng biết Gia Lạp Mạn Địch Tư đã chịu ngậm bồ hòn làm ngọt, hai canh giờ thì hai canh giờ vậy, hắn hiên tại tâm tình rất tốt, Băng Hỏa đồng nguyên đã có nhảy vọt về chất, cho dù là ma pháp lực không có tăng trưởng hoàn toàn, Băng Hỏa đồng nguyên ma pháp của hắn cũng đã không còn là trình độ như trước kia. Hai tay kéo Thánh Diệu đao vác lên trên bả vai của mình, đi nhanh theo Gia Lạp Mạn Địch Tư hướng ngoài sơn mạch đi đến.
Một mặt vừa đi theo, Niệm Băng đã phát hiện hai vấn đề. Trực tiếp nhất, chính là hắn phát hiện Thánh Diệu đao tựa hồ không giống ngày hôm qua nặng nề như vậy, mặc dù vẫn đè ép mình rất khó chịu, nhưng tổng thể sức nặng lại tựa hồ đã nhẹ rất nhiều, một cái khác, hắn phát hiện chính mình vậy mà không đói bụng. Phải biết rằng, vì tu luyện ngày hôm qua, hắn nguyên một ngày đã không ăn cơm, ma pháp nguyên tố thực không thể làm cơm.
Niệm Băng là người thông minh, nghĩ đến hai điểm nghi ngờ đó, hắn rất nhanh lục tìm trong đại não của mình, rất nhanh, liền nghĩ tới Gia Lạp Mạn Địch Tư ngày hôm qua cấp cho mình ăn cái độc dược kia. Mặc dù hắn đã sớm đoán đuợc kia cũng không phải độc dược chân chánh gì, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ có hiệu quả như vậy, chẳng lẽ là bị phục dược hay sao? Niệm Băng trong lòng mừng thầm, mục quang nhìn bóng lưng Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng nhu hòa đi rất nhiều.
Tâm tình của Niệm Băng thoải mái cũng không có duy trì liên tục được lâu, thân thể hắn mặc dù không hề kém so với người thường, nhưng sơn đạo gập ghềnh khó đi này lại không phải người bình thường có thể đi. Càng đừng nói hắn trên vai còn khiêng hơn một trăm cân đồ vật, có lẽ là Gia Lạp Mạn Địch Tư còn hận thù việc lợi dụng của hắn ngày hôm qua. Lúc này, Niệm Băng vài lần té ngã hắn đều không có giúp đỡ, chỉ có một lần Niệm Băng suýt nữa ngã vào khe núi thì hắn mới dùng nhánh cây mềm dẻo kia kéo Niệm Băng trở về. Ma pháp đã tiến bộ, Niệm Băng cũng muốn chuyển sang muốn bằng vào ma pháp để cầm chiếc trọng đao này, nhưng mà, hắn chỉ thử một lần liền bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì trên người hơn mười vết đỏ bị cành cây quất vào. Cũng không tồi, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không có phản đối hắn tự mình dùng băng hệ xoay chuyển thành thủy hệ ma pháp trị liệu, bằng không, Niệm Băng hiện tại sớm đã vết thương chồng chất rồi. Hồi tưởng lại cảnh tượng thoải mái ngồi lên cán tre, trong lòng Niệm Băng liền một hồi co lại, cuộc sống tốt đẹp đã không còn nữa, hiện tại mà có thể tin tưởng, chỉ có hai chân của mình thôi.
Hai canh giờ đi, Niệm Băng mệt giống như chó chết té trên mặt đất, không đợi cành cây quất trên thân thể, hắn vội vàng ngồi dậy, trước khi hắn tiến vào trạng thái minh tưởng, giống như cũ một viên gì đó hôi tanh nhét vào trong miệng. Đã đoán được cái này là thứ tốt, thì hắn đồng ý không lại kháng cự nữa, ngoan ngoãn nuốt xuống rồi lập tức bắt đầu minh tưởng. Dưới trạng thái minh tưởng, tốc độ khôi phục thân thể cơ năng nhanh hơn rất nhiều.
Cuộc sống như vậy ngày ngày trôi qua, bắt đầu từ vài ngày, Niệm Băng ngoại trừ trạng thái minh tưởng ra, cơ bản thần trí đều là mơ hồ, sự mệt mỏi của cơ thể thường xuyên sẽ làm hắn hít thở khó khăn, phảng phất trong cảm giác mỗi lần đều dường như quanh quẩn ở bên bờ sinh tử, nhưng mà, qua năm ngày sau, Niệm Băng dần dần đã thích ứng loại cuộc sống này, theo sự thúc đẩy của thời gian, hắn càng ngày càng nhận định Gia Lạp Mạn Địch Tư cho hắn ăn cái thứ kia là thuốc bổ gì đó, bởi vì, mỗi lần sau khi nâng Thánh Diệu đao đi qua mấy thời thần, gân cốt trên người hắn đã mỏi mệt đau nhức đến cực điểm, nhưng mà, chỉ cần ăn cái thứ tanh hôi kia từ trong minh tưởng tỉnh lại ít nhất sẽ khôi phục một nửa, gân cốt cũng không còn đau như vậy, càng không có cảm giác đói.
@by txiuqw4