sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 69: Dung Hợp Thánh Diệu Đao

Qua năm ngày, không chỉ Thánh Diệu đao cảm thấy nhẹ đi nhiều mà ngay cả cước bộ cũng nhẹ đi không ít. Song điều quý giá nhất là ma pháp lực tại trạng thái tu luyện đạt đến cực hạn. Cũng như Gia Lạp Mạn Địch Tư nói, cả tinh thần lực lẫn ma pháp đều tăng lên rất tốt. Bây giờ ở ngực thể tích ma pháp lực ngưng kết đã thu nhỏ lại một chút, cảm giác trên càng thêm thật, Niệm Băng mơ hồ cảm giác mình hình như đã bước vào cảnh giới ma đạo sĩ, chỉ là không thể khẳng định mà thôi.

Mười lăm ngày sau khi rời động quật, Niệm Băng mang Thánh Diệu đao, với thân hình khỏe khoắn theo sát sau lưng Gia Lạp Mạn Địch Tư, nghi hoặc nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, đã đi nửa tháng rồi, ta nghĩ chúng ta phải đi ra ngoài rồi mới đúng. Tại sao còn chưa ra khỏi sơn mạch hả?" Mười lăm ngày thống khổ ma luyện, khiến cho Niệm Băng vốn anh tuấn trở thành giống như một dã nhân, râu ria bao phủ bộ mặt anh tuấn. Mái tóc màu vàng rối bù kết cùng một chỗ nhưng cơ thể hắn so với trước rắn chắc rất nhiều. Bụi đất dơ bẩn che lấp da thịt oánh nhuận, biến hóa lớn nhất là cặp mắt của hắn thâm thúy như ban đêm đầy sao, lóe ra tia sáng khiếp người. Thị lực gia tăng trên diện rộng, khiến cả thế giới trở nên rõ ràng hơn. Sau mười lăm ngày ma luyện, Thánh Diệu đao không còn là gánh nặng, mặc dù sử dụng chưa đạt đến trình độ như ý nhưng sức nặng không còn là sự uy hiếp nữa

Gia Lạp Mạn Địch Tư đương nhiên nói:" Dĩ nhiên đi không ra, bởi vì chúng đã đang đi vòng quanh chúng"

Niệm Băng trợn mắt há mồm nhìn hắn: "Đi loanh quanh? Ngài nhàn hạ quá hả? Không, không, Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài không vội đi ra ngoài để ăn thức ăn chứ?"

Trong mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư hàn ý bớt dần, lạnh nhạt nói: "Muốn làm tốt công việc, cần phải có công cụ sắc bén. Bồi dưỡng ngươi khá hơn chút đã, ra ngoài đỡ làm ta mất mặt. Nửa tháng nữa, chúng ta sẽ rời đi. Nhưng từ bây giờ cách thức đi sẽ thay đối một chút. Ba canh giờ ngươi được nghỉ một lần. À, như vậy là bất công với ngươi, ngươi cũng quá vất vả rồi, ta quyết định đem ba canh giờ đổi thành một canh giờ, người nghĩ sao? Trong trường hợp này, ngươi sẽ không nói ta không chỉ dẫn (bạc đãi) người?" Vừa nói, khóe miệng của hắn toát một tia âm hiểm.

Niệm Băng trừng mắt: "Ta không nghe lầm chứ, ba canh giờ đổi thành một, đây không giống phong cách của ngươi a?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhẹ nhàng quơ cây roi: "Người chắc chắn nghe không sai, tuy nhiên ta muốn bổ sung một chút. Trong vòng một canh giờ người có thể chọn bất kỳ phương pháp nào để đi tới." Vừa nói hắn đột nhiên nhẹ nhàng đánh một chưởng về phía Niệm băng. Niệm Băng cảm thấy ma pháp quyển trục trên người đã sớm tiêu hao sạch sẽ, không có chút gì ngăn cản long trảo của Gia Lạp Mạn Địch Tư, trong nháy mắt khí lưu nóng rực truyền khắp toàn thân, Niệm Băng chỉ cảm thấy một phiến cửa thật lớn chặt đứt mối liên lạc giữa mình và ma pháp lực, nhưng đối với hành động của Gia Lạp Mạn Địch Tư hắn sớm đã thấy lạ mà không lạ. Chỉ là nghi hoặc nhìn hắn, chờ đợi hắn lên tiếng.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc: "Có thể tiếp tục đi tới rồi, nhớ kỹ, một canh giờ, tuy nhiên lúc này ta sẽ ở phía sau để chiếu cố tốt đến ngươi." Quơ nhẹ cánh tay Niệm Băng không phản ứng đi tới, trên người một trận đau đớn kịch liệt nương theo cảm giác thiêu đốt không khỏi làm hắn nhảy lên, "Ngươi vừa làm gì?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư không có hảo ý nhìn hắn: "Không làm gì cả, ta chỉ trợ giúp ngươi rèn luyện thân thể một chút mà thôi, không phải người muốn cho ma pháp tiến bộ một chút hay sao, để tiến hành sau nửa tháng rèn luyện thân thể. Đến đây đi, xú tiểu tử, có bản lãnh ngươi hãy né tránh công kích của ta, đương nhiên, ngươi có thể dùng Thánh Diệu đao để ngăn cản, nhưng phải chống đỡ mới được. Còn không mau đi, xem roi. . . . . "

Niệm Băng hưởng thụ cuộc sống không phải là người, một canh giờ dưới tiên sách của hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư, trên người hắn không chỗ nào là lành lặn. Còn may, Gia Lạp Mạn Địch Tư coi như hạ thủ lưu tình, không hạ độc thủ lên bộ mặt của hắn. Hình thức đột nhiên thay đổi làm Niệm Băng không kịp thích ứng, may mắn còn có thứ tinh xú có thể ăn để khôi phục thể lực. sau một canh giờ kết thúc, Gia Lạp Mạn Địch Tư trước tiên cho hắn ăn thứ này, sau đó giải trừ phong ấn trên người hắn, để tự hắn trị liệu vết thương, sau khi trị liệu xong, có thể tiến hành minh tưởng một giờ

Sự nhẫn nại của con người đều có mức độ, cho dù vì sinh tồn mà chịu nhẫn nhục. Niệm Băng cũng không ngoại lệ, đến ngày thứ ba bị tiên sách, Niệm Băng rốt cuộc không chịu nổi. "Mẹ nó, Gia Lạp Mạn Địch Tư ngươi là ngũ bát đản, ngươi còn đánh ta, ta liều mạng với ngươi. " Quơ Thánh Diệu đao trong tay, vô pháp sử dụng ma pháp trong mắt Niệm Băng muốn phun lửa, trên người đau đớn kịch liệt truyền đến không ngừng làm cho tinh thần của hắn sắp sụp đổ

Cành cây trong tay Gia Lạp Mạn Địch Tư vung lên, vút một tiếng, trên người NIệm Băng lại thêm một vết đỏ. "Đúng là ta quất ngươi, thế nào? Người còn muốn phản kháng không?

Ánh mắt Niệm Băng đỏ rực, suốt hai mươi ngày chịu ngược đãi cuối cùng sự nhẫn nại của hắn cũng sụp đổ, trong đầu trống rỗng, bây giờ hắn chỉ nghĩ muốn đem hỏa long vương hóa thân thành người này cắt thành mảnh nhỏ,

Sự khinh thường trong mắt Gia Lạp Mạn Địch Tư đột nhiên biến thành kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện Niệm Băng thay đổi, mặc dù hắn cũng không có đấu khí nhưng lúc này Thánh Diệu đao trên tay hắn biến thành một luồng ánh sáng màu vàng, cho dù với nhãn lực của Gia Lạp Mạn Địch Tư, từ luồng ánh sáng màu vàng nầy không thấy quy luật gì, mỗi đao đều như linh dương quải giác bình thường không thể tìm tung tích, nhưng hết lần nầy đến lần khác trong mỗi một đao đều ẩn chứa thiên địa, đó không còn là đao nữa, mơ hồ Gia Lạp Mạn Địch Tư lại còn theo trong luồng ánh sáng màu vàng kia nhìn thấy khí lưu hình rồng, trong nháy mắt công phu, Thánh Diệu đao đã tới phía trước hắn, Gia Lạp Mạn Địch Tư giật mình phát hiện chính mình chẳng những vô pháp né tránh, thậm chí cả ngăn cản cũng không biết ngăn cản như thế nào. Đao pháp huyền diệu như thế hắn mặc dù sống đã vài ngàn năm, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Trong sự tuyệt vọng, đấu khí màu đỏ hồng mông mông phát ra, xung quanh thân thể của hắn hình thành một tầng vòng lửa bảo hộ. không thể né tránh hay ngăn cản chỉ còn cách dựa vào ưu thế của đấu khí. Đấu khí của hỏa long vương mặc dù không phải màu vàng nhưng tuyệt đối không kém thần đấu khí của thần sư.

Đao ảnh đột nhiên thay đổi, Trong sát na Thánh Diệu đao biến mất, không trung chỉ có chín con kim long giận dữ, kim long hoặc công kích, hoặc vọt tới hoặc phún ra mỗi con đều dùng hình thái khác nhau nhắm vào phòng ngự của Gia Lạp Mạn Địch Tư vọt tới. Điều kinh ngạc nhất là đao mang màu vàng trực tiếp từ đao mà ra, đó là khí tức vô kiên bất tồi, làm cho khí tức Gia Lạp Mạn Địch Tư ngưng đọng, hắn đột nhiên hiểu rằng, tuy Niệm Băng không có đấu khí, nhưng tại thời khắc này hắn là linh hồn của đao, giống như chủ nhân thánh sư cầm Thánh Diệu đao trong tay, từng đạo đao ảnh màu vàng mặc dù không phải là đấu khí, nhưng chính là quang nguyên tố cùng linh hồn của đao kết hợp, uy lực của nó rất mạnh, tuyệt không kém đấu khí.

Âm thanh va chạm dày dặc không ngừng vang lên, Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không biết trên phòng ngự tráo bị Niệm Băng chém bao nhiêu đao. Hắn chỉ có thể cảm giác được khí tức quang nguyên tố dị thường mênh mông mãnh liệt không ngừng mà vào, tuy không thể làm thương tổn mình, nhưng ý niệm về loại khí tức quang nguyên tố tràn ngập này chưa từng có từ trước đến nay. Nếu không phải năng lượng trùng kích vào so với đấu khí của mình quá kém, thì chỉ cần loại khí tức này cũng đủ làm mình bị thương nặng. Ho khan một tiếng, quang mang màu đỏ hồng chợt bành trướng, thân thể Niệm Băng bay ngược ra sau, mang theo Thánh Diệu đao đập mạnh xuống đất ở ngoài ba trượng. Mặc dù té xuống đất hôn mê bất tỉnh, nhưng tay của hắn luôn nắm chặt Thánh Diệu đao. Viên Thánh Diệu thạch kia tản mát ra một tầng quang mang trải ra toàn thân Niệm Băng, mặc dù có vẻ té rất nặng, nhưng Niệm Băng hoàn toàn không bị thương.

NIệm Bằng từ mặt đất đứng lên, nhưng cũng không công kích nữa, hắn giật mình nhìn Thánh Diệu đao trong tay, trong nhất thời chẳng biết làm sao cho phải, trên thân Thanh Diệu đao ánh sáng màu vàng bắn ra bốn phía, các thông thấu đó hình như làm cho Niệm Băng thấy được ánh rạng đông, hắn biết mình đã làm cái gì. Long Vu Tập Vũ, đúng vậy, vừa rồi hắn đã dùng Thánh Diệu đao để thi triển Long Vu Tập Vũ đao pháp a! Nếu đổi lại thành Quỷ điêu hắn chắc chắn khống chế dễ dàng, nhưng mới rồi trên tay hắn là Thánh Diệu đao nặng một trăm hai mươi tám cân, dài bốn thước thế nhưng lại thi triển được Điêu đao đao pháp, đây là yếu lĩnh gì, tính linh hoạt của thân thể so với trước kia khác nhau một trời một vực, một khắc khi thi triển Long Vu Tập Vũ, thân cùng đao hoàn toàn hợp nhất, đao mang trên Thánh Diệu đao tự nhiện phát hiện hoàn toàn do quang nguyên tố tinh khiết tạo thành, bây giờ ma pháp của mình đã bị phong ấn, là cái gì điều động khí tức Thánh Diệu đao đây? Chính là sự quyết tâm mà mình từ trước đến nay chưa từng có! Không hổ là tuyệt thế bảo đao nương theo Thánh sư tung hoành đại lục hơn bảy mươi năm, Thánh Diệu a Thánh Diệu, rốt cuộc người cũng hoàn toàn chấp nhận ta.

Mắt nhìn thân đao ánh mắt tràn ngập cảm tình, NIệm Băng trong mắt một tầng sương mù mông lung hơn. Chuôi thánh sư bảo đao này sau ngàn vạn năm lại có chủ nhân mới là hắn

"Hảo đao pháp, Tên đao pháp là gì?" Thanh âm của Gia Lạp Mạn Địch Tư truyền đến.

Niệm Băng thì thầm: "Long Vu Tập Vũ đao pháp là do vị sư phụ đầu tiên của ta truyền thụ, điều này ngươi có thể không tin, nó được dùng trong trủ nghệ, đánh giá trù nghệ một người phải theo năm phương diện. Đó là sắc, hương, ý, vị, hình. Mà Long Vu Tập Vũ đao pháp đúng là đỉnh cấp hình tự bày ra. Gia Lạp Mạn Địch Tư cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi bức bách ta, tuyệt đối ta không thể dùng Thánh Diệu thi triển ra Long Vu Tập Vũ."

"Tạ ơn? Không cần không cần, từ này về sau ngươi người làm nhiều mỹ vị cho ta ăn là được, ta cũng không hảo tâm gì. Ngươi mặc dù rất hận ta. Nhưng muốn báo thù ta cũng không dễ dàng a. " Trong thanh âm Gia Lạp Mạn Địch Tư bao hàm ngạo khí còn có vài phân khôi hài. Niệm Băng ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn. Hai người bốn mắt gặp nhau, không ai bảo ai cùng bật cười.

Niệm Băng liếc liếc mắt nhìn cành cây trên tay Lạp Mạn Địch Tư, "Còn muốn tiếp tục không?

Gia Lạp Mạn Địch Tư lắc lắc đầu: "Không cần, trừ phi ta dụng ưu thế tuyệt đối của đấu khí, nếu không lại không thể dựa và tốc độ để đánh ngươi. Việc huấn luyện cơ thể ngươi đã xong. Từ nay về sau có rảnh đem Thánh Diệu đao tập luyện thường xuyên. Đối với ma pháp sư như người điều kiện thân thể đã thích hợp, chúng ta nên rời khỏi chỗ nầy"

Niệm Băng đứng lên, mới vừa muốn nói cái gì, Gia Lạp Mạn Địch Tư hướng về hắn nhấc tay, một đạo ánh sáng màu vàng thanh thú sáng suốt nhập vào Thánh Diệu đao, trong phút chốc quang mang màu vàng theo thân đao bao phủ toàn thân NIệm Băng, Vết thương trên người hắn nhanh chóng khép lại. Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng không dừng tay, chỉ có điều kim quang trên tay hắn biến thành màu trắng, tia chớp vẽ thành một lục mang tinh màu trắng, thì thầm ngâm xướng chú ngữ, ma pháp lực của hắn tựa như vô hạn, cửu cấp ma pháp trục dần dần hình thành, quang mang màu trắng mở rộng tràn ngập, bao quanh thân thể Gia Lạp Mạn Địch Tư đã bao trùm thân thể Niệm Băng, trong nháy mắt ánh sáng màu trắng, lục mang tinh màu trắng chuyển hóa thành màu bạc, bao trùm vị trí của họ hoàn toàn. Quang mang đột nhiên, biến mất trong không trung, chỉ còn là một đốm bạc

Cảm giác kỳ lạ khiến Niệm Băng y như thể tới một thế giới khác, nhưng sau chấn động, mọi thứ một lần nữa trở nên rõ ràng, hắn phát hiện đại sơn xung quanh đã biến mất, cái rét thấu xương thâm nhập thân thể không có áo quần của hắn, mùa đông lạnh giá không làm cho hắm cảm thấy quá bất tiện.

Trước mặt là một con sông, một con sông rộng lớn, không biết thông hướng đia phương nào, mặt sông đã ngưng kết thành băng vì mùa đông lạnh giá, theo sơn cốc ấm áp như mùa xuân đến băng hà với thế giới "băng thiên tuyết địa" này, sự khác nhau thật lớn khiến Niệm Băng không làm sao thích ứng được. Hắn vừa định nhắc Gia Lạp Mạn Địch Tư trở lại không gian giới để lấy quần áo chống lạnh, một hỏa cầu lớn đột nhiên bay ra từ phia sau.

Đồng dạng hỏa cầu, từ trong tay hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư dụng xuất, uy lực tuyệt đối không thể so với mặt trời, hỏa cầu với tiếng gầm gừ chói tay mênh mông phát ra, trong tiếng nổ ầm ầm, băng trên mắt sông nát vụn bay lên, dưới ảnh hưởng của khí lưu nóng rực, nước dưới mặt băng như suối phun ra, thậm chí còn mang theo vài con cá trong nháy mắt bị nấu chín.

Một cỗ đại lực từ mông truyền đến, Niệm Băng một lần nữa hình dung được cảm giác đằng vân giá vũ. Hắn tay múa chân đạp vượt qua mười trượng, căn bản không kịp có động tác gì. "Bùm" một tiếng, thân thể đã lọt trong nước sông. Hỏa cầu thuật mạnh bạo của Gia Lạp Mạn Địch Tư cố nhiên làm cho nước sông trong nháy mắt sôi trào, nhưng nước sông lại chảy xuôi và luôn luôn chuyển động. Sau khi Niệm Băng rơi xuống nước, nước sông lại lạnh đi làm cho hắn đau rút tận xương. Dòng sông với lực chảy mạnh mẽ mang thân thể hắn nhắm hướng hạ lưu trôi đi.

Thân ảnh màu đỏ xuất hiện trên mặt băng không bị tan. Gia Lạp Mạn Địch Tư toàn thân tản mát ra một cỗ quang mang màu lam. Nguyên dưới mặt băng nước sông đang chảy đột nhiên trở nên tĩnh lặng, thân thể Niệm Băng bởi vậy mà dừng lại trong băng quật.

Theo Tra Cực học tập trù nghệ Niệm Băng thường xuyên tại dòng nước chảy xiết của Thanh Thiên hà nghịch nước, nhưng điều đó không có nghĩa hắn có thể bơi tới bơi lui trong băng ở sông. Theo mặt nước chảy ra hắn liều mạng hướng bờ sông bơi đến,lúc này hắn hy vọng nhanh chóng lên bờ, ngay cả chửi mắng Gia Lạp Mạn Địch Tư cũng chẳng đoái hoài.

"Tiểu tử ngươi muốn lên? Đừng nằm mơ nữa, trước tiên tắm rửa thân thể sạch sẽ cho ta, nếu không, ngươi đừng nghĩ đến việc lên bờ." Nói xong, Gia Lạp Mạn Địch Tư một cước đá bay Niệm Băng, nhờ có Thánh Diệu đạo giữ lại, nếu không Niệm Băng đã chìm xuống đáy rồi.

"Ngươi, người là tên điên, này .........lạnh, nước ... sông ...lạnh.. quá, ngươi muốn ta chết hả?" Giá rét làm cho Niệm Băng nói cà lăm.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hăng hắc: "Yên tâm, có ta ở đây người không chết được đâu, mau rửa ráy đi. Nếu người không muốn vừa nói vừa ngâm mình trong băng."

Rét lạnh làm cho máu đông lại, nói chi đến tắm rửa, ngay cả cử động thân thể một chút cũng trở nên khó khăn. Trong lúc Niệm Băng tuyệt vọng nghĩ đến mình sẽ bị chết cứng tại nơi này, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Trong bụng đột nhiên truyền đến một cỗ nhiệt lưu, trong nháy mắt nhiệt lưu ấm áp tràn ngập trong ngực và bụng, khiến hàn ý trong cơ thể hắn giảm đi rất nhiều. Đại não Niệm Băng vừa mới thanh tĩnh một ít, thì cỗ nhiệt lưu kia dần dần trở nên mãnh liệt, hắn cúi đầu nhìn xuống. Phát hiện làn da mình phiếm xuất một tầng hồng quang oánh nhuận, trong tứ chi bách hải không ngừng tràn ngập khí tức của cỗ nhiệt lưu. Lúc này việc ngâm mình trong băng hà không còn là sự thống khổ, cỗ nhiệt lưu trong cơ thể cùng băng lạnh bên ngoài khiến cho Niệm Băng cảm giác phần nào dễ chịu. Ở trong nước hoạt động thân thể một chút, hắn không khỏi ngạc nhiên nhìn Gia Lạp Mạn Địch ở trên bờ.

"Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ngài cho ta ăn tinh xú gì đó, rốt cục là cái gì?" Thân thể biến hóa, như vậy chỉ có cách giải thích là hơn hai mươi ngày qua mình đã ăn thứ gì đó.

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc: "Nếu ta nói cho ngươi biết đó là phân của ta người có tin không?

Niệm Băng phát hiện ở mọi phương diện Gia Lạp Mạn Địch Tư đều trên cơ mình, sống vài ngàn năm trí tuệ cự long hầu như không có khuyết điểm

"Yên tâm đi, ngươi muốn ăn rồng, ta cũng cho ngươi ăn a. Nhanh lên đi. Mấy ngày nay ngươi ăn mật rắn thiết tuyến xà đặc biệt trong Thiên Đãng sơn mạch, chuyên cải biến thân thể ngươi. Thiết tuyến xà tính hàn, nhưng mật của nó so với mật rắn bình thường không giống nhau chẳng có công hiệu thanh lương khứ hỏa, ngược lại là vật rất khô ráo. Đối với thân thể ngươi có ích rất lớn. bây giờ trong băng hà tắm rửa, đem khí táo nhiệt diệt hết, ngươi có thể hấp thụ hoàn toàn mật rắn thiết tuyến xà mà người bình không thể ăn. Phải biết rằng một bách niên thiết tuyến xà có thể dễ dàng giết chết vài thiết bắc địa long, chính ta đã đi bắt trong thời gian ngươi minh tưởng." Kỳ thật, Niệm Băng không chỉ có ăn mật thiết tuyết xà trăm năm còn có loại thiết tuyết xà sống hơn ngàn năm. Đại bổ như thế, lúc nầy thân thể trình độ cường nhận đừng nói so không kém ma pháp sư, mà võ giả cũng vô pháp so sánh. Mặc dù không so được với lân phiến của rồng, nhưng độ mạnh của làn da cùng kinh mạch có thể so sánh với cự long bình thường. Đây là nguyên nhân trọng yếu mà sau này Niệm Năng được xưng là bất tử ma pháp sư.

Trôi nổi trên sông, Niệm Băng có chút bồi hồi lo âu nhìn vẻ mặt đạm mạc của Gia Lạp Mạn Địch Tư, hồi tưởng mọi chuyện lúc trước, từ lúc rời động quật đến bây giờ. Mặc dù hắn luôn luôn khiến chính mình bị thống khổ, nhưng tất cả đều là việc tốt đối với mình. Trong lòng Niệm Băng có chút mờ mịt, ngài Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại này cuối cùng muốn đối xử với mình như thế nào?

Tắm rửa nửa canh giờ, Niệm Băng gột rửa hoàn toàn dơ bẩn tích tụ trong một tháng, sau khi lên bờ lại dùng Thánh Diệu đao cạo râu ria trên mặt, Một Niệm Băng anh tuấn, tiêu sái lần nữa lại xuất hiện.

"Cho ngươi" Đem không gian giới chỉ ném cho Niệm Băng. Thuận tay vỗ vai hắn một cái, ma pháp trong cơ thể bị phong ấn nhất thời được giải trừ, thay một bộ quần áo vải thô khô ráo, cảm thụ chính mình có được Băng Hỏa đông nguyên lực, Niệm Băng rõ ràng cảm giác được, lúc nầy mình cường đại hơn bao giờ hết.

"Trời lạnh. Có sông, tự nhiên có cá. Ta giúp người làm canh cá a." Thay quần áo xong Niệm Băng nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư, bình thản nói.

Gia Lạp Mạn Địch Tư nhìn hắn một cái nói: Thế nào, muốn hối lộ ta hả? Ta biết ngươi nghĩ gì, ngươi không cần cảm kích ta làm gì, ta giúp thực lực của ngươi tăng lên, không không phải hảo tâm gì, thể lực dồi dào khiến cho có thể thi triển tốt ma pháp, đồng thời chế tác mĩ thực cho ta tốt hơn, như vậy ngươi sẽ không mệt mỏi. A, ngươi đẹp trai thật tuy ta không anh tuấn nhưng rõ ràng cũng tàm tạm.

Niệm Băng thiếu chút bị Gia Lạp Mạn Địch Tư làm tức chết, muốn nghe một câu nói tốt từ miệng của hắn xem ra là điều không thể. Đơn giản không hề mở miệng, hắn nhìn vẻ mặt u ám của vị tự xưng là hỏa long vương vĩ đại

"Nhìn làm gì" Không phải người muốn làm canh cá cho ta sao? Gần một tháng người chưa làm gì cho ta ăn đó? Ta thật sự có chút thèm khát a, nhớ làm nhiều một chút, dạ dày của ta chắc người đã hiểu rõ.

Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, ta nghĩ, nếu tương lai ngài muốn chết, nhất định ngài chọn cách chết no. Đồ rồng tham ăn". Buông ra những lời nầy, hắn hướng bờ sông mà đi đến

Gia Lạp Mạn Địch Tư sờ sờ khuôn mặt anh tuấn của mình, tự nhủ: "Ta có phải là đối xử tiểu tử này quá tốt chăng, hắn càng lúc càng láo xược. Quên đi, Để cho hắn có nhiều giá trị lợi dụng, cũng nên đối xử hắn tốt một chút" hắn giúp Niệm Băng thực lực tăng lên thật sự chỉ là dạ dày của mình chăng? Là một hỏa long vương từng trải sống vài ngàn năm, hắn cân nhắc hết thảy lợi hại, hắn làm như vậy vì cái gì, chỉ chính hắn mới biết được.

Niệm Băng mặc dù miệng lưỡi đấu không lại Gia Lạp Mạn Địch Tư, nhưng trong quá trình thi triển trù nghệ không có chút gì uể oải. Dựa vào nguyên liệu còn lại không nhiều trong không gian chỉ giới, từ băng hà cực lạnh với cách thức càng ngày càng linh hoạt khống chế ma pháp lực nắm chặt mấy con cá, tạo ra một món băng hỏa bát cực tiên hoàn hảo.

"Oa, nguyên lai canh cá có thể uống ngon như vậy, cũng được, thật sự là cũng được." Gia Lạp Mạn Địch Tư uống xong một ngụm canh nóng nồng đậm, cảm thấy long thể sảng khoái rất nhiều, khâm phục và khen ngợi thủ nghệ của Niệm Băng.

Niệm Băng không ngồi không, hắn tựa hồ đem tất cả bất mãn đối với Gia Lạp Mạn Địch Tư phát tiết trên thức uống đồ ăn, ăn uống mỹ vị do mình làm ra. Trong cảnh rét lạnh của mùa đông, ăn thịt cá tươi ngon, lại còn canh cá thơm tho cùng phụ liệu, tư vị này thật là nhân gian cực phẩm. Tâm tình căng thẳng mấy ngày này của hắn trong nhất thời trù nghệ giảm nhẹ rất nhiều.

"Niệm Băng tiểu tử, bây giờ chúng ta đã ra khỏi Thiên Đãng sơn mạch. Nơi này cách Thiên Đãng thành hai mươi dặm, trước mắt chúng ta muốn đi chỗ nào? Nơi nào có thứ ngon để ăn?" tay đang cầm nồi sắt, có thể nói hắn không hề ăn, sau khi uống xong ngụm canh cá cuối cùng Gia Lạp Mạn Địch Tư hỏi.

Vừa nghe hắn hỏi, tinh thần Niệm Băng liền tỉnh táo, trong đầu hắn các loại ý niệm không ngừng lóe lên, từ lúc phát hiện Gia Lạp Mạn Địch Tư đối với mình không có uy hiếp quá lớn, tâm hắn cũng đã sống lại. Rõ ràng vị hỏa long vương vĩ đại này đang lợi dụng mình, nhưng dù là lợi dụng trù nghệ của mình hay thứ gì khác, muốn thoát khỏi một mạch núi, có lẽ không dễ dàng như vậy. Bây giờ mà, mình đơn giản nhân tiện lợi dụng lại hắn, có con rồng bên cạnh không nhất định là chuyện xấu.

Nghĩ đến đây, Niệm Băng nói: " Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, tại Ngưỡng Quang đại lục có năm đại đế quốc. Nơi phồn hoa nhất là thủ đô của năm đại đế quốc, hiện tại nơi chúng ta gần là Áo Lan thành thủ đô Áo Lan đế quốc. Cho đến bây giờ ta chưa từng đến, tuy nhiên, chỗ phồn hoa nhất tất nhiên có thứ ăn ngon, chúng ta đi Áo Lan thành đi.

Gia Lạp Mạn Địch Tư không để cho Niệm Băng thất vọng, vứt nồi thiết qua một bên, gật gật đầu nói: "Tốt, hãy đi đến Áo Lan thành, thế giới nhân loại các ngươi thay đổi quá nhanh, nhớ vài trăm năm cách đây khi ta ra ngoài để chơi đùa không giống như năm đại đế quốc bây giờ, ngươi so với ta quen thuộc hơn, lộ trinh chúng ta ăn mỹ thực do ngươi an bài đi.

Niệm Băng mỉm cười: "Ngài yên tâm đi, ta nhất định an bài tốt nhất, để ngài không bõ công chuyến này

Gia Lạp Mạn Địch Tư hình như không nghe lời nói đầy thâm ý của Niệm Băng, cười ha ha: "Tốt, đi đến thế giới nhân loại các ngươi a. Từ nay về sau. ba chữ vĩ đại này ngươi không cần kêu, trực tiếp kêu tên của ta đi. Đặc quyền này ta lần đầu tiên cấp cho nhân loại, từ nay về sau người đi theo ta, nói không chừng, ngày nào đó cao hứng ta cho người nhiều ích lợi hơn.

Niệm Băng nói: "Gia Lạp Mạn Địch Tư, ngươi cũng không biết, Băng Hỏa đồng nguyên của ta nhờ "giúp đỡ" của ngươi đã có tiến bộ không nhỏ, ta cảm giác đối với băng cùng hỏa hai loại ma pháp nguyên tố nhận thức càng sâu, hiện tại ta có thể học kỹ năng mô phỏng chưa? "

Gia Lạp Mạn Địch Tư khinh thường hừ một tiếng:" Ngươi còn rất sớm a, muốn học kỹ năng mô phỏng của ta, ít nhất phải chờ ngươi có thể băng chuyển qua hỏa, lại từ hỏa chuyển qua băng mới có khả năng. Chỉ có điều lý giải của người bây giờ về loại ma pháp nguyên tố rất hời hợt. Mỗi loại ma pháp nguyên tố đều có đặc tính khác nhau, đao của ngươi có sẵn bốn cái, lúc không có việc gì, ngươi phải cảm thụ đặc tính của phong cùng quang minh ma pháp nguyên tố, sau này mới có thể tu luyện mô phỏng. Đồng thời duy trì mô phỏng cần đến rất nhiều ma pháp lực, nhất là trong quá trình chuyển đổi nếu ngươi đối với ma pháp nguyên tố hiểu không đủ, sử dụng mô phỏng chẳng những sẽ không cho ngươi lực lượng cường đại mà còn tiêu hao ma pháp lực của ngươi gấp đôi, không có ma pháp lực cường đại, cả tư cách tu luyện mô phỏng cũng không có, xem tình hình hiện tại của ngươi bây giờ, theo như lời nhân loại các ngươi nói, có thể coi như miễn cưỡng tiến nhập cảnh giới ma đạo sĩ, sơ nhập ma đạo sĩ với ma đao sĩ không giống nhau, ngươi bây giò có thể sử dụng cửu cấp ma pháp không?" Khi nào ngươi sử dụng được cửu cấp ma pháp rồi mới dựa vào Băng Hoả đồng nguyên có tư cách tu luyện mô phỏng

"Phải đạt tới trình độ cửu cấp ma pháp mới có thể tu luyện?" Thanh âm Niệm Băng toát ra một tia thất vọng

Gia Lạp Mạn Địch Tư cười khành khạch: "Đương nhiên, đây cũng không phải tuyệt đối, nếu có ngoại lực trợ giúp, điều kiện thấp một chút, ngươi có thể dùng, chỉ có điều không dễ tìm được ngoại lực giúp đỡ mà thôi.

Niệm Băng nhìn thấy bộ dạng Gia Lạp Mạn Địch Tư cao thâm khó lường, vội vàng cười bối rối: "Đương nhiên, loại mô phỏng tuyệt học này chúng ta có thể học được chỗ nào? Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại, cuối cùng có đường tắt nào, ngài có thể nói cho ta biết được không?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng: "Nói cho ngươi cũng không vấn đề gì. Kỳ thật, rất dễ dàng, chỉ cần ma pháp lực của ngươi cường thịnh trở lại một ít, ổn định tại cảnh giới ma đạo sĩ có thể bắt đầu thử. Lối tắt này, nhờ vào một ít vật phẩm đặc thù để ngươi y theo thi triển tìm được mô phỏng, đương nhiên, mấy cái vật phẩm đặc thù này phải có một hệ ma pháp cực kỳ tinh khiết mới được. Tiểu tử ngươi xem như là may mắn, bây giờ ngươi đã có bốn dạng, ta vừa mới không phải đã nói qua mấy ngày ngươi có thể thử cảm thụ quang minh cùng phong hai loại nguyên tố sao?

Niệm Băng trong mắt sáng ngời nói:" Ý của ngài là, bảo thạch trên trên ma pháp đao có thể giúp ta hoàn thành năng lực mô phỏng a?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư nói: "Đương nhiên, ngươi cho rằng cực phẩm bảo thạch này hai chữ cực phẩm chỉ là lời nói mà thôi à" chỉ cần phát triển năng lực một khổi cực phẩm bảo thạch có thể làm cho năng lực ma pháp tăng lên, chỉ có điều bây giờ ma pháp lực của ngươi còn quá yếu để thật sự dẫn động nội hàm của chúng nó. Nhưng có Thánh Diệu đao cùng Ngạo Thiên đạo, lấy chúng nó làm chỉ dẫn, Băng Hỏa đồng nguyên làm trụ cột, ngươi có thể bắt đầu thử tu luyện mô phỏng."

Niệm Băng suy nghĩ nói: "Nói như vậy, nếu ta có thể có hắc ám, thổ tam hệ không gian cùng cục phẩm ma pháp đao, có thể tu luyện đạt đến thực lực ma pháp sĩ a?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư gật gật đầu: "Lý thuyết là như thế. Tuy nhiên năng lực bản thân người không phải là chân chánh mô phỏng, nhưng có thể nhờ ngoại vật để giúp đỡ tu luyện mô phỏng, sẽ khiến cho người thật sự có được mô phỏng dễ dàng hơn. Nhưng, người cho rằng cực phẩm ma pháp đao có thể dễ dàng đạt được ư? Trừ phi cơ duyên xảo ngộ, nếu không người tìm kiếm suốt đời cũng không có thể tìm được một thanh."

Niệm Băng cười: "Không vấn đề gì, ta không vội, ta còn có thời gian, một mục tiêu rất tốt a. Gia Lạp Mạn Địch Tư vĩ đại ngài ăn no rồi, chúng ra có nên lên đường đến Áo Lan thành chăng?"

Gia Lạp Mạn Địch Tư chớp mắt, nói:" Ai nói ta ăn no rồi, canh cá ít nhất phải gấp ba lần như vậy."

Niệm Băng: "..."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx