Ba người Lam Tầm ngăn cản ở phía trước, Niệm Băng ngồi dựa vào tường. Lúc này hắn lén mở mắt, đang nhìn Ngọc Như Yên cùng Lam Vũ trên thân đồng thời phóng ra quang mang màu bạc, hơn nữa hai gã Phương tộc trưởng lão, rõ ràng là tứ vị vũ thánh cấp khác hẳn vũ sĩ a! Niệm Băng trong lòng trầm ngâm một hồi, vì sao mình đạt được cường giả khó khăn như vậy? Phút chốc, trong lòng của hắn đầy khát vọng.
Bốn kiếm tương giao không có gì ....., đấu khí phá không phóng lên cao. Trong nháy mắt, cường độ đấu khí cao thấp lập tức tan tác. Lam Vũ bị Phượng Hư trưởng lão chấn lùi vế phía sau một bước, Phượng Không trưởng lão lại bị Ngọc Như Yên đẩy lùi về phía sau liếp tiếp hai bước. Rõ ràng trong bốn người cường hãn nhất dĩ nhiên là tuyệt sắc nữ tử.
Ngân mang xuất hiện, phong lôi động. Lúc này Phượng nữ cùng thanh phát Phượng Hương đã đánh mạnh xuống, Ly Thiên thần kiếm của Phượng nữ sắp tới trước mặt Lam Vũ trong nháy mắt phát ra ngân sắc sáng bóng. Lam Vũ hiện vẻ cả kinh, nhuyễn kiếm trong tay xoắn lại đi tới, cùng Phương nữ đánh nhầu một phen. Phượng nữ mượn lực phản chấn nhẹ nhàng bay lên rơi xuống một bên, nhưng tình huống Phượng Hương không thoải mái như vậy, đối mặt chính là Ngọc Như Yên cực mạnh. Ngọc Như Yên lúc này toàn thân sát khí đại thịnh, căn bản không có ý hạ thủ lưu tình, cũng không thèm liếc mắt nhìn Phượng Hương. Tay trái trực tiếp kéo lên, đấu khí màu bạc ngưng kết thành kiếm hình, cùng trường kiếm Phượng Hương đụng chạm, phát ra tiếng leng keng của kim loại. Phượng Hương không kiềm chế phun ra một cụm máu tươi, thân thể bị chấn bay lên cao, nếu không phải Phượng Không trưởng lão kịp thời ra chiêu tấn công khiến cho Ngọc Như Yên phân tâm, sợ rằng có thể đã làm cho hắn bị thương nặng. Lam Vũ cùng Ngọc Như Yên không nghĩ tới được thực lực của Phượng nữ, mặc dù Lam Vũ đánh bay Phượng nữ, nhưng đang nhận thấy Phượng Hư trưỡng lão công kích như cuồng phong bạo vũ. trong miệng Phương Hư phát ra tiếng phượng hót, trường kiếm màu đỏ trong tay mang theo một phiến hư ảnh trực tiếp công tới. Tiếng đấu khí va chạm, kim thiết cùng tiếng hót không ngừng vang lên, Lam Vũ kêu lên một tiếng đau đớn, liên tiếp thụt lui mấy bước, trước ngực vạt áo bị tổn hại, lộ ra mấy vệt tơ máu, sắc mặt của hắn không còn một chút máu.
Phượng Hư vừa muốn tiếp tục truy kích, trước mặt đột nhiên một mảnh ngân mang che kín, Ngọc Như Yên đại triển thần uy, nhuyễn kiếm vòng quanh, đều đem Phượng Hư, Phượng Không hai vị trưởng lão toàn bộ bao nhập trong đấu khí của mình, âm thanh va chạm không ngừng. Tuy cùng lúc đối phó với hai vị trưởng lão Ngọc Như Yên không chút lùi bước, cảnh tượng thể hiện xu thế cường hãn của nàng chẳng những ngoài ý muốn hai vị trưởng lão mà Niệm Băng không khỏi há to miệng giật mình. Không hề nghĩ tới, người bị mình kêu a di của mẹ thực lực lại mạnh như thế, một người vũ thánh đối mặt với công kích của hai vũ thánh cũng không rơi vào thế hạ phong. Thực lực của Ngọc Như Yên không thể hình dung cường đại đến mức nào. Đẳng cấp cũng không đại biểu tất cả, cùng đẳng cấp cũng có yếu có mạnh.
Tiếng rống giống như oanh lôi giận dữ đột nhiên vang lên, Lam Vũ đã bị thương trước đó đột nhiên xảy ra biến hóa, y phục võ sĩ trên thân tấc tấc vỡ vụn, lộ ra một cơ thể kiên cố, vết kiếm trên ngực có thể thấy được rõ ràng, nhưng lúc này trên người hắn lóe lam sắc sáng bóng kỳ dị. Miệng vết thương sâu có thể thấy được xương nhưng lại khép lại rất nhanh. Hơn nữa thân thể Lam Vũ không ngừng bành trướng, cơ thể rắn chắc như đá hoa cương, hai mắt hắn hoàn toàn biến thành lam sắc, trên đầu tóc ngắn dựng thẳng lên, thân thể so với lúc trước bành trướng một tầng, thậm chí chiều cao cũng tăng lên vài phân, trên khuôn mặt anh tuấn tràn ngập sát khí, khí tức thiết ngộ huyết không ngừng xoay tròn vòng quanh thân thể hắn.
"Là Lôi long chi thể" Lam Tầm hô nhỏ một tiếng.
Niệm Băng đứng lên, thấp giọng hỏi: "Lôi long chi thể là cái gì?
Lam Tầm kinh ngạc nhìn Niệm Băng đã thanh tỉnh, giải thích: Trong viễn cỗ cự long, không có một loại lôi long này, lôi long chi thể công tước đại nhân, kỳ thật đúng là một loại hình thái cuồng hóa. Có thể nói tiến vào cuồng hóa, thông qua kích thích thân thể biến hóa, hơn nữa đấu khí cùng huyết mạch trong lúc biến hóa khiến cho phòng ngự lực, thân thể khôi phục lực tăng cường gấp bội, công kích càng trở nên điên cuồng. Tuy sau đó lại suy yếu một thời gian, nhưng cũng là khí lực cực mạnh của loài người chiến sĩ. Sở dĩ kêu là lôi long chi thể, vì sau khi biến thân lực phòng ngự cường hãn, cơ thể có công hiệu của long lân, mà đấu khí của công tước đại nhân là thuộc tính lôi hiếm thấy, cho nên có danh hiệu. Ưu điểm lớn nhất của loại cuồng hóa nầy là thần trí, số lượng chiến sĩ bình thường cuồng hóa cực ít, hơn nữa bọn họ sau khi cuồng hóa chỉ có tiềm ý thức nhất định, rất khó phân biệt rõ địch ta, mà công tước đại nhân chính là lôi long chi thể có thể bảo trì nguyên vẹn thần trí, trình độ cường hãn như vậy ta khó có thể giải thích được.
Trong quá trình Lam Tầm mô tả, Lam Vũ đã di chuyển, đấu khí của hắn mặc dù do đấu khí vũ thánh chuyển hóa thành màu lam nhưng uy lực lại gia tăng gấp bội. Hắn bỏ nhuyễn kiếm, lấy quyền làm vũ khí công kích, mỗi quyền xuất ra, tựa như tinh thiên phích lịch phát ra tiếng nổ kịch liệt. Hai quyền liên tiếp, bức thối hai vị Phượng Hư và Phượng Không.
Phượng Hư thanh âm lạnh lùng nói: "Tốt, lôi long chi thể của ngươi đã tiến vào trạng thái hoàn toàn, chẳng trách ở Áo Lan để quốc danh khí lớn như vậy, tuy nhiên chiến đấu chính thức bây giờ mới bắt đầu." Tiếng phượng hót to rõ theo trong miệng Phượng Hư phát, tức thì Phượng Không, Phượng nữ, Phượng Hương đồng thời phát ra âm thanh tương đồng, bốn tiếng phượng hót cao thấp uyển chuyển bay trên phía trên. Phát sinh biến hóa đầu tiên là Phượng Hương, song thủ của hắn đồng thời hướng hai bên thân thể nâng lên, thân thể làm như động tác cánh chụp đánh. Đấu khí hồng sắc chớp mắt bành trướng, cả trường kiếm tren tay hắn cũng biến thành kim hồng sắc, hai trong mắt vẻ hỏa hồng thiêu đốt không lộ rõ sắc thái cảm tình. Thân hình lóe lên, đã đến bên cạnh Lam Vũ cùng Ngọc Như Yên.
Trong mắt Ngọc Như Yên toát ra một tia kinh ngạc: "Hình dạng không tới hai mươi tuổi, đã đạt tới đệ nhất Phượng Hoàng biến, Phượng Hoàng hỏa diễm. tiểu cô nương quả rất có tiền đồ. Đáng tiếc, ngươi là kẻ địch của ta. Ta ở tuổi người, sử dụng phượng hoàng hỏa diễm so với ngươi cũng dễ dàng hơn một chút thôi., xem ra ngươi nên là nhất đại hy vọng chi phượng của Phượng tộc a."
Phượng Hư cười lạnh:"Tiểu Yên, ngươi sai rồi. Phượng Hương chỉ là thủ hộ nhất đại hi vọng chi phượng, người chính thức hi vọng chi phượng là Phượng nữ." hắn vừa dứt lời, điều đó gây cho Niệm Băng một ấn tượng lớn, cánh chim màu đỏ thật lớn nương theo Phượng nữ, Phương Hư, Phượng Không ba người cùng biến thành đôi mắt màu vàng, cánh chim thật lớn mang đến khí lưu nóng rực, khí tức khổng lồ nhất thời ép Ngọc Như Yên lui ra sau một bước, cùng trượng phu đứng chung một chỗ.
"Vương tộc chi vũ." Hai tròng mắt Ngọc Như Yên cùng cặp mắt màu vàng của Phượng nữ có liên quan, trong mắt toát ra vẻ ngạc nhiên, "Ngươi mới là nhất đại hy vọng chi phượng của Phương tộc, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"
Phượng nữ âm thanh lạnh lùng nói: "Ta năm nay mười chín tuổi, phản đồ, chịu chết đi". Hồng quang lóe lên, Ly Thiên thần kiếm hỏa quang phát mạnh ra, mang theo thân thể Phượng nữ hóa thành một mảnh mây đỏ, lúc nầy hai cánh của Phượng nữ mở rộng, lúc này giống như một con Hỏa phượng hoàng nhắm phía Ngọc Như Yên, trong chốc lát, khí thế chợt đại thịnh.
Gặp lại tình hình như vậy Niệm Băng có chút giật mình, hắn từng thấy Phượng nữ sử dung vương tộc chi dực, khi đó Phương nữ nói với hắn, phải nghỉ ngơi rất lâu mới khôi phục thực lực trước kia, nhưng hiện tại xem ra Phượng nữ đã khôi đã khôi phục thực lực, thậm chí còn có thể hoàn toàn sử dụng năng lực phượng hoàng cửu biến đệ nhị biến, công kích cùng phòng ngự lực đều đề cao, sao lại có thể được?
Ngọc Như Yên hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt thân hình như quỷ mị tiến lên phía trước một bước, lưu lại sau lưng một tàn ảnh, nhuyễn kiếm kinh thiên trong tay dựng lên. Trực tiếp nhắm Ly thiên trong tay Phượng nữ, "bang" môt tiếng, Phương nữ bay ngược về, bị Phương Hương tiếp tục đánh tới, Ngọc Như Yên sắc mặt bất biến nhìn trước mắt bốn địch nhân đến từ phượng tộc, "Vương tộc chi vũ còn không đủ uy hiếp ta, tiểu cô nương, chúng ta vốn là cùng tộc, ngươi thật sự nghĩ tộc quy là đúng sao? Chúng ta vốn là nhân loại, tại sao không được cùng nhân loại yêu nhau?"
Phương nữ ổn định khí huyết đang đảo lộn trong cơ thể, lúc trước giao thủ hắn đã biết được đấu khí cường hãn của Ngọc Như Yên giống như hải dương rộng lớn. Cho dù với vương tộc chi vũ cùng sự phụ trợ của phượng hoàng hỏa diễm, hắn vẫn như trước không thể rung chuyển được phòng ngự của Ngọc Như Yên. Nghe được lời như vậy, Phượng nữ không khỏi liếc trộm Niệm Băng một cái, thấy hắn vừa lại đứng lên, trong lòng không khỏi khẩn trương, nhất thời bối rối.
Phượng Hư cùng Phượng Không đồng thời thét dài, vương tộc chi vũ sau lưng nháy mắt mở rộng, hai người đồng thời bay lên, kim hồng sắc trên thân nhanh chóng bùng cháy. Mái tóc dài ngân bạch sắc đã sớm biến thành hỏa hồng sắc, hai tròng mắt màu vàng hào quang phóng ra, đồng thời quát: "Phượng - huyễn - ma- thân". Vốn thực chất là thân thể thế nhưng giống như dung nhập vào ngọn lửa trở nên hư ảo, khí lưu bao quát xuất ra, cuồn cuộn hỏa diễm tại không trung hội thành một cỗ long quyển phong hỏa diễm, trực tiếp hướng Ngọc Như Yên cùng Lam Vũ đánh tới.
Thân thể Ngọc Như Yên mềm mại như chính tên của nàng, biến ảo thành một vệt sương khói, nhuyễn kiếm trong tay phát ra âm thanh rung động rất nhỏ. Lam Vũ giận dữ quát một tiếng, song quyền đồng thời đánh ra, hai đạo lam quang mang rít gào đánh trên cơn lốc hỏa diễm, từng tiếng một ầm ĩ vang lên đến khi làm cho cơn lốc hỏa diễm suy yếu trên diện rộng. Khi hắn sắp xông đến, một làn gió mát hư ảo xuất hiện trước hỏa diễm, trong chớp mắt ngân quang tăng vọt, nhuyễn kiếm trong tay Ngọc Như Yên giống như đóa hoa nở rộ, mỗi một kiếm đều phát ra âm thanh rõ ràng cuồng bạo mãnh liệt. Quang mang lưỡng sắc hồng cùng bạc chớp mắt làm đám Niệm Băng đang quan chiến thần trí một trận mê hồ. Một tiếng nổ ầm ầm mặt đất lấy nơi giao chiến làm trung tâm nứt ra hàng loạt vết nứt.
Bốn người tách ra, bộ ngực đầy dặn của Ngọc Như Yên không ngừng phập phồng, quần áo hình như có chút lộn xộn, Lam Vũ giúp đỡ dìu cánh tay nàng, mới miễn cưỡng đứng vững, Phương Hư, Phương Không hai ngươi cũng bị đẩy lui, phượng hoàng hỏa diễm thiêu đốt của Phượng Hương cung vương tộc chi vũ mở rộng của Phượng nữ hợp thành một hàng.
Ngọc Như Yên hừ một tiếng khinh thường, "Hoàn toàn không có gì tiến bộ, hai vị trưởng lão mặc dù tu luyện nhiều năm, nhưng thiên phú có hạn, có lẽ mới đạt đến phượng hoàng ma thân phượng hoàng tam biến" .
Phượng Hư hừ lạnh một tiếng: "Vậy còn ngươi? Nếu không xuất phượng hoàng biến của bổn tộc, ngươi căn bản một chút cơ hội cũng không có. Tiểu Yên, ta lại cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giết nam nhân bên cạnh ngươi, theo chúng ta trở về.
Ngọc Như Yên hừ lạnh: "Điều đó không có khả năng, Vũ ca là người ta yêu nhất, nếu ta cùng ngươi trở về năm đó đã không cùng Vũ ca ra đi, từ giây phút các ngươi giết nữ nhi ta, ta đã không thừa nhận mình là thành viên phượng tộc. Tôn trọng các ngươi giáo dục ta lớn lên, khi trước ta vẫn nhẫn nại. Các ngươi đã cố ý hạ sát thủ, đừng trách ta không khách khí, cho các ngươi thấy, cái gì mới là chân chánh Phượng Hoàng biến. Không có thiên phú, không có ngộ tính tốt, cho dù các ngươi tu luyện nhiều gấp đôi thời gian, cung không có khả năng đánh thắng được ta."
Tiếng nói vừa dứt, ngân sắc quang mang chung quanh thân thể như hoả diễm ba động nổi lên, cùng một dạng như đám người Phượng Hư, ngân quang lóe ra chuyển thành kim hồng sắc, đúng là phượng hoàng hỏa diễm đặc thù của phương tộc vương tộc, một đôi cánh chim thật lớn phá áo quần mà ra, dang rộng ra, trong nháy mắt công phu, Ngọc Như Yên hoàn thành xong đệ nhị biến, tốc độ cực nhanh, làm hai vị phượng tộc trưởng lão trên mặt không khỏi biến sắc.
"Vũ ca, đây là chuyện giữa ta và phượng tộc, ngươi không cần nhúng tay ." Ngọc Như Yên thanh âm lạnh lẽo nhưng tràn ngập quả quyết. Ánh mắt Lam Vũ phức tạp nhìn Như Yên một cái nhưng thân hình vẫn động, đi đến trước mắt bốn người NIệm Băng, thoát ra vòng chiến.
Phượng Hư ngạc nhiên: "Tiểu Yên ngươi muốn lấy một chống bốn à?"
Ngọc Như Yên ngạo nghễ: "Cái gì mà không thể? Các ngươi bốn người cùng tiến lên cũng chưa phải là đối thủ của ta." Hai cánh vỗ nhẹ, thân thể của nàng tung bay, hai bên thân hình nhoáng lên. Hình thái hư ảo đồng dạng xuất hiện, đúng là phượng hoàng đệ tam biến. "Năm đó ta rời phượng tộc đi, là lúc hoàn thành phượng hoàng đệ nhị biến, có được vương tộc chi vũ, khi đó ta không phải là đối thủ của các ngươi, cho nên ta cùng Vũ ca chỉ có trốn, thậm chí sau này có nữ nhi cũng không dám giữ lại bên mình, chỉ sợ dẫm vào vết xe đổ. Còn bây giờthì khác, ta không những có năng lực bảo vệ nữ nhi, mà còn có năng lực hủy diệt các ngươi. Hai vị trưởng lão, nếu ta nhớ không lầm, trong bổn tộc nhân tài ưu tú nhất từng tu luyện phượng hoàng đệ ngũ biến, mà nhiều năm qua vương tộc tốí đa chỉ có thể hoàn thành đệ tam biến mà thôi, bây giờ ta cho các người nhận thức một chút đệ tứ biến nghen".
Ngầng đầu, Ngọc Như Yên ngửa mặt lên trời ngâm dài, kim sắc hỏa diễm trong nháy mắt bao trùm trong vòng phương viên ba trượng phóng lên cao. Mây trên bầu trời, bị hồng sắc quang mang chiếu rọi đều nhiễm thành màu đỏ như máu, cánh chim màu đỏ sau lưng hắn bên rìa kim quang nhàn nhạt lóng lánh. Thật là kỳ dị, hỏa diễm này nhìn rất cường mãnh bạo liệt nhưng không mang theo một tia cảm giác nóng rực. Chỉ có Phượng Hư, Phượng Không hiểu được, đây là vì hỏa diễm ngưng kết cực độ hoàn toàn không có năng lượng phát ra.
"Phượng - ảnh - tam - phân" hồng quang chớt lóe lên, trong biển lửa màu đỏ đường kính ba trượng xuất hiện ba thân ảnh, ba thân ảnh hoàn toàn giống như Ngọc Như Yên, cũng cánh chim màu đỏ rực, cũng hai tròng mắt màu vàng.
Phượng nữ biết, đệ tam biến Phượng huyễn ma thân chính là chuẩn bị đệ tứ biến Phượng ảnh tam phân, phân huyễn ra ba đạo thân ảnh lực công kích đồng dạng cường hãn, từ ba biến đến bốn biến, thực lực phượng tộc thực chất nhảy vọt.
Phượng Không thanh âm có chút run rẩy: " Đệ tứ biến, thật là đệ tứ biến Phượng ảnh tam phân, tiểu Yên tựa hồ ngươi không hổ là nhân tài kiệt xuất nhất của phượng tộc chúng ta, buông mọi việc trong nhân loại đi, ta tới đại ca thay ngươi cầu tình, chỉ cần ngươi chịu theo chúng ta trở về, có thể không cần giết trượng phụ và nữ nhi của ngươi."
Ba Ngọc Như Yên cùng mở miệng: "Phượng Không trưởng lão, từ nhỏ đến lớn, trong tộc nhân, ngươi là người quan tâm đến ta nhất, ngươi cũng là người tâm địa khoan dung nhất. Cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng ta nói rõ rồi, Vũ ca là người ta yêu nhất, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời hắn, các ngươi sẽ không hiểu được."
Phượng Hư thanh âm lạnh lùng nói: "Không đệ, nói những lời vô nghĩa làm gì, đệ tứ biến lại như thế nào, hắn vị tất có thể phát huy ra thực lực Phượng ảnh tam phân. Chúng ta tuy vô pháp đạt đến đệ tứ biến, nhưng cửu ly đấu khí nhiều năm khổ tu hắn cũng không thể so sánh được, dụng xuất Phượng huyễn ma thân, trước tiên hắn kỹ xảo tá lực đều vô dụng, chúng ta cùng tiến lên, sẽ có thể hủy diệt hắn."
Ngọc Như Yên hừ lạnh: "Ngươi cho là như vậy hả? Đệ tứ không được, thế còn đệ ngũ biến thì sao?". Trong chớp mắt hỏa diễm kim hồng sắc thu lại, quang mang kim hồng sắc chập chạp di chuyển, màu sắc phương hoàng chân chánh không phải màu vàng, cũng không phải màu hồng, " Theo như truyền thuyết, tổ tiên phượng hoàng của chúng ta, đầu gà, cổ rắn, cằm yến,, lưng rùa, đuôi cá, bộ lông không có đặc điểm màu sắc rực rỡ, tám năm trước, ta rốt cuộc đột phá cảnh giới đệ tứ biến, đạt tới đệ ngũ biến, cái này chỉ sợ các ngươi không thể tưởng tượng được"
Biến hoá xuất hiện đầu tiên là cánh chim sau lưng ba Ngọc Như Yên. Vốn là quang mang kim hồng sắc đang di chuyển lại xuất hiện ngũ thải quang mang, mặc dù như trước đây kim hồng sắc là trụ cột nhưng cánh chim biểu hiện ngũ thải quang mang thoạt nhìn lộng lẫy hơn nhiều. Ngọc Như Yên cổ tay khẽ rung lên, ngân sắc nhuyễn kiếm ném qua một bên, ba thân thể cùng vươn tay phải, năm thải hỏa diễm ngưng kết trong tay. Ngũ thải quang mang ngưng kết thành một cây linh trạng vật dài chừng ba thước, sáu cánh ba thân đồng thời vũ động, âm thanh sôi nổi vang vọng mặt đất: "Đệ ngũ biến, Phượng hoàng chấn vũ ngũ thải động"
Tâm bốn người Phượng Hư đồng thời rúng động, Phượng nữ trợn to mắt nhìn vị trưởng bối nổi loạn trước mặt. Trong phượng tộc, nàng là người trẻ tuổi nhất đạt tới vương tộc chi vũ, nhưng nàng một điểm cũng không nắm chắc liệu mình ở tuổi Ngọc Như Yên bây giờ có thể đạt tới Phượng hoàng đệ ngũ biến hay không. Ngũ thải quang mang lộng lẫy động lòng người kia, khí tức cường đại dị thường kia làm nàng cảm giác hít thở không thông.
Ngọc như Yên vừa động, ba đạo thân ảnh đồng thời nhắm hướng trước mặt bốn người, trong tay Phượng hoàng linh như ngao du cửu thiên không thể đo lường, trong quang mang lóng lánh. Thực thể ngũ thải quang bao trùm địch nhân cường đại trước mặt.
Tại thời điểm mấu chốt, Phương Hư, Phương Không hai vị trưởng lão thể hiện thành tựu nhiều năm của họ. Mặc dù chỉ có Phượng hoàng đệ tam biến, nhưng đấu khí của họ hoàn toàn phát ra dữ dội không chút nào kém, cũng miễn cưỡng ngăn chặn hai thân ảnh Ngọc Như Yên. Thân ảnh còn lại bức Phượng nữ và Phượng Hương thối lui liên tiếp. Trong nhất thời tám đạo thân ảnh chiến đấu, không thể phân biệt ai là ai, kình khí mênh mông hoàn toàn bị dồn nén tại bên trong không gian nhỏ hẹp. Quang mang kim hồng sắc cùng ngũ thải quang mang dây dưa không ngừng va chạm cùng một chỗ, một âm thanh nhẹ nổ ra khiến mặt đất hơi bị rung động.
Trong diễn võ trường tâm tình phức tạp nhất không phải Lam Vũ, người dụng xuất Lôi long chi thân, mà là Niệm Băng. Trong song phương giao chiến đều có người hắn quan tâm nhất, hắn vừa sợ Ngọc Như Yên làm Phượng nữ bị thương, lại vừa sợ bốn người làm bị thương a di, người hắn coi như mẹ. Trong vô thức hắn tiến lên một bước thì thào niệm chú ngữ.
Một bàn tay to lớn đặt lên vai Niệm Băng: "Ta biết ngươi quan tâm Như Yên, nhưng không cần nhúng tay vào. Đây là ân oán giữa Như Yên và tộc nhân nàng. Ta tin rằng thực lực Như Yên có thể đánh bại bọn họ." Người ngăn cản Niệm Băng chính là Lam Vũ, mặc dù đang trong trạng thái cuồng hóa nhưng trên mặt hắn toát ra một tia mỉm cưòi nhàn nhạt.
"Nhưng ....."
"Không nhưng nhị gì hết. Như Yên là thiên tài xuất xuất sắc nhất của Phượng tộc. Đồng thời nàng là đệ nhất cao thủ của Áo Lan đế quốc. Tại phượng tộc sau khi sử dụng Phượng hoàng biến, cho dù ta có tham gia cũng không mang lại cho Như Yên giúp đỡ gì nhiều. Xem đi, ta tin tưởng vào thực lực Như Yên." Lam Vũ ngoài miệng mặc dù nói cứng, nhưng Niệm Băng phát hiện, bàn tay to của hắn sớm đã nắm chặt thành quyền.
Thật sự phải đợi cho bọn họ phân thắng bại sao? Bất luận phương nào bị thương tổn, Niệm Băng đều không muốn thấy. Trong mắt quang mang đại phóng, hắn thối lui đến bên tường, đột nhiên cao giọng hô to: "Gia Lạp Mạn Địch Tư, không xem kịch nữa, ngươi mau ra hỗ trợ cho ta."
Bốn người Lam Vũ ngạc nhiên nhìn, không rõ hắn làm cái gì.
Niệm Băng cũng không có ý đình chỉ, cao giọng như trước hô: "Gia Lạp Mạn Địch Tư, đừng ẩn núp nữa, ta biết ngươi ở chỗ này. Ngươi xem, mặt đất bị họ đánh đều nứt nẻ ra, lò bếp bên kia cũng nhanh bị phá hủy, ngươi không hỗ trợ, ta không có chỗ để nấu cơm, ngươi chẳng lẽ không muốn ăn một món mĩ thực ta toàn tâm toàn ý làm sao?"
Tám đạo thân ảnh đang chiến đấu, toàn bộ tinh thần đều chú ý đối mặt địch nhân bọn họ, căn bản không ai lại chú ý Niệm Băng, mà Lam Vũ, La Tầm cùng Như Ý tỷ muội mặc dù mắt nhìn hắn hô to, nhưng không ai rõ ý tứ trong lời nói của hắn. Một lúc sau, dị biến đã phát sinh.
Thanh âm lại dạt dào theo bốn hướng truyền đến "Không phải một, mà là ba món, ngươi phải nhớ kỹ, Niệm Băng xú tiểu tử."
Thân ảnh màu đỏ giống như u linh xuất hiện, giống như một cây châm, giống như một làn gió nhẹ lủi vào cả Lam Vũ không chắc chắn vọt vào vòng chiến, tiếng ầm vang kịch liệt xuất hiện hai ba cái, tám đạo thân ảnh sau khi hồng ảnh xuất hiện nhất nhất phân ra.
Tất cả một lần nữa yên tĩnh. Tại trung ương chiến đấu lúc trước, Gia Lạp Mạn Địch Tư một thân hồng y bay lơ lửng. Trên mặt toát ra một tia mỉm cười tà mị, nhìn mấy người chung quanh, Ngọc Như Yên vốn phân ra ba đạo nhân ảnh một lần nữa quy lại làm một. Sắc mặt của nàng hiện vẻ tái nhợt, Phượng hoàng linh trên tay chỉ còn một nửa. Mà bên kia, Phượng nữ, Phượng Hương, Phượng Không bốn người bọn họ khóe miệng đều chảy ra một tia máu tươi, hiển nhiên trong cuộc chiến đấu vừa rồi họ rơi vào thế hạ phong.
Gia Lạp Mạn Địch Tư ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Như Yên, "Tiểu nha đầu, cái linh của ngươi bổ ta một rất đau a! Ngươi nói đi, phải bồi thường ta như thế nào? A, đúng rồi. Còn có các ngươi, một lũ tàn nhẫn, muốn hủy diệt xương cốt ta sao?"
Bất luận Ngọc Như Yên hay là bọn người Phượng nữ, lúc này trong mắt đều toát ra quang mang hoảng sợ, chỉ có đương sự bọn họ mới hiểu được mới vừa rồi xảy ra chuyện gì. Trong lúc chiến đấu kịch liệt chung quanh bọn họ sớm đã hình thành đấu khí mạnh mẽ bổ xuống, năm cao thủ đứng đầu phượng tộc sống chết toàn lực đánh nhau, có lẽ thần sư cũng khó nhúng tay, nhưng là hồng y thanh niên trước mặt này, dễ dàng chạy vọt vào vòng chiến đấu của họ. Trong một khắc xuất hiện, tay hắn trước sau vẫn ôm ở ngực, cũng không có động tác công kích gì, chính là dùng thân thể mình ngăn chặn tất cả công kích của Ngọc Như Yên. Đám người Ngọc Như Yên rõ ràng cảm giác được, căn bản chính mình công kích không phải là con người mà là sơn nhạc (núi rắn chắc), với công kích của bọn họ như vậy e rằng sơn nhạc cũng hóa thành bụi phấn, nhưng người này chẳng gì không có chuyện gì mà còn có thể lơ lửng nói lời châm chọc.
Lam Vũ hít hơi dài. "Thần sư" Trong tưởng tượng của hắn, ngoại trừ vũ giả thần sư cảnh giới ra, sợ không có ai có thể làm được như vậy.
Gia Lạp Mạn Địch Tư hừ một tiếng không giải thích, nói: "Thần sư là cái quái gì, ta khinh thường danh hiệu mới có này?"
Ngọc Như Yên thanh âm lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của chúng ta, ngươi dựa vào cái gì để nhúng tay?"
Gia Lạp Mạn Địch Tư cười hắc hắc, nói: " Ta không có nhúng tay a, ta chỉ là xuyên người qua mà thôi. Các ngươi, mấy hậu đại tiểu phá điểu này! So với tiền bối tựa hồ mạnh mẽ hơn một chút, nhất là ngươi, vốn sớm có thể hạ sát thủ, hết lần này đến lần khác cất dấu không sử dụng đệ lục biến, cho dù không sử dụng đệ lục biến, ta nhớ rằng tiểu phá điểu ngũ thải vũ có một chiêu ngũ thải thiên tường gì đó. Giết bọn họ không phải dễ dàng sao? Tuy nhiên đệ lục biến cũng là cực hạn của ngươi, trừ phi gặp kỳ ngộ, nếu không vĩnh viễn không có khả năng đạt đến đệ thất biến. Các ngươi muốn đánh nhau hả, đi ra bên ngoài đánh đi. Đừng có hủy bàn bếp. Niệm Băng, ngươi chớ quên, phải toàn tâm toàn ý làm tốt cho ta ba bữa ăn lớn. Bất quá, tiểu tử ngươi làm thế nào biết ta cùng đi ra. Với tu vi của ngươi căn bản không thể phát hiện ta."
Ngọc Như Yên trong lòng kinh hãi, thanh niên sâu không thể lường trước mặt này có thể xem ra sâu cạn của mình, bọn người Phượng Hư còn kinh ngạc lớn hơn nữa, Phượng hoàng đệ lục biến bọn họ tất nhiên tinh tường, đạt đến đệ lục biến, Ngọc Như Yên chẳng những đạt tới bán phượng chi thể, mà còn đại biểu thực lực vô hạn của nàng tiếp cận thần sư cảnh giới, chỉ cần đột phá đến đệ thất biến, chính thức là thần sư chân chánh a! Như vậy xem ra quả thật lúc trước nàng vẫn hạ thủ lưu tình, nếu không xuất ra đệ lục biến, bọn họ đã sớm không thể ngăn cản rồi.
Niệm Băng cười một tràng dài, "Gia Lạp Mạn Địch Tư ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi, nhất định ta sẽ làm được. Còn như thế nào phát hiện ngươi, rất đơn giản, mặc dù thực lực của ta không đủ cảm nhận được sự tồn tại của ngươi, nhưng khi ta sửa soạn nước sốt cá thanh âm ngươi nuốt nước miếng quá lớn, ta như thế nào không nghe được a? Ta cũng không phải kẻ điếc. Ngọc a di, không cần đánh nữa, ngài đã không có ý giết họ, hãy để bọn họ đi thôi."
Gia Lạp Mạn Địch Tư sửng sốt một chút, sắc mặt có chút khó nhìn đỏ lên, tự nhủ: "Thực sự âm thanh lớn như vậy sao?"
Ngọc Như Yên miễn cưỡng bình phục tâm tình của mình, mỉm cười nói: "Ngươi làm tiểu nữ bằng hữu của ngươi thương tâm a" Vừa nói hắn còn cố ý liếc Phượng nữ một cái. Phượng nữ mặt cười đỏ lên, nhất thời cúi đầu.
Phượng Hư thấy thế giận dữ, cổ tay rung lên, trường kiếm trong tay giống như lưu tinh cản nguyệt, lóe lên một cái đến trước ngực Niệm Băng.
"Ài, giết hắn là làm khó cho cái dạ dày của ta đó nha!" Chuôi cực giai trường kiếm này không biết như thế nào lạc vào tay Gia Lạp Mạn Địch Tư, mà lúc này Ngọc Như Yên mới che ở trước mặt Niệm Băng.
Gia Lạp Mạn Địch Tư hai tay đung đưa đùa giỡn trường kiếm, tiện tay nhoáng một cái, trường kiếm nhất thời biến thành nước thép chảy xuống đất, hắn lạnh lùng nhìn bốn người Phượng Hư nói: "Nói cho các ngươi biết, Niệm Băng tiểu tử mặc dù không phải là cường giả gì, nhưng hắn là chuyên thự trù sư của ta, là cái lờ bắt cá của ta, ai động đến hắn là động đến dạ dày của ta, mà động đến cái dạ dày của ta là địch nhân lớn nhất của ta. Các ngươi vừa rồi đã công kích ta, với thực lực của các ngươi, ta nhấc tay cũng có thể cho các ngươi biến thành tro tàn."
Phượng nữ đột nhiên kinh hô: "Ngươi, ngươi là con rồng kia, điều này sao có thể, ngươi như thế nào biến thành người?" Từ lúc Gia Lạp Mạn Địch Tư vừa xuất hiện, hắn cũng cảm thấy thanh âm của hắn thật quen tai. Thêm vào đó Niệm Băng kêu tên của Gia Lạp Mạn Địch Tư, lại cùng khẩu khí của Gia Lạp Mạn Địch Tư, nàng rốt cuộc xác định hồng y nhân y trước mặt này chính là con hỏa long lúc trước trong động quật, cũng chỉ có hắn mới dựa vào cơ thể ngăn chận công kích của mình và đám người kia, cái này giải thích vì sao Niệm Băng lại xuất hiện chỗ này.
"Long?" Mọi ngươi hiện diện đều kinh hô ra tiếng.
Gia Lạp Mạn Địch Tư ngạo nghễ nói:"Không sai, ta đúng là hỏa long vương vĩ đại Gia Lạp Mạn Địch Tư. Được rồi, các người mấy tiểu phá điểu có thể cút đi. Niệm Băng, nấu cơm, nấu cơm nào, ngủ hai ngày liền, ta rất đói bụng a."
Phương Hư kinh nghi bất định nhìn Gia Lạp Mạn Địch Tư vài cái, lập tức biết chỗ này không phải chỗ ở lại lâu. Cho dù không có con rồng hóa thành người cường hãn này, chỉ một mình Ngọc Như Yên bọn họ cũng không thể đối phó được.
"Chúng ta đi" nói xong đi thẳng ra ngoài.
Phượng Không, Phượng Hư và Phượng nữ cũng vội vàng đi theo sau hắn ly khai công tước phủ. Ngọc Như Yên cũng không ngăn trở, nhíu mày nhìn bọn họ rời đi. Niệm Băng muốn gọi Phượng nữ, nhưng nghĩ tới trước kia bọn họ nói chuyện với nhau, cùng với thái độ của Phương Hư đối với mình, hắn hoàn toàn nhẫn nại, hắn không muốn mang phiền phức gì cho Phương nữ.
"Tốt lắm, tốt lắm. Đều đã đi rồi, nể mặt chuyên thự trù sư của ta, ta giúp ngươi dọn dẹp một chút một chút" Quang mang màu vàng xung quanh thân thể Gia Lạp Mạn Địch Tư mọc lên, một vòng sáng màu vàng không ngừng dung nhập vào mặt đất, trong quang mang lóe ra, cái khe lúc trước thật lớn nhưng dưới tác dụng của quang mang màu vàng chậm rãi khép lại, mặt đất chấn động khôi phục lại hình thái ban đầu.
Lam Vũ thấp giọng kinh hô: "Thổ hệ ma pháp"
Vỗ vỗ tay, Gia Lạp Mạn Địch Tư tựa hồ chưa làm cái gì tiến thẳng đến ghế dựa bên cạnh cái bàn ngồi xuống, vỗ vỗ bụng mình: "Đói quá a! Niệm Băng, nhanh lên nhanh lên"
Ngọc Như Yên mặc dù không hiểu sao lại thế này, nhưng đối phương đã thừa nhận hắn là một con rồng, vậy tuyệt đối không nên chậm trễ. Thân là người phượng tộc hắn biết lưu lại trên Ngưỡng Quang đại lục rồng cường đại cỡ nào, hướng về Niệm Băng gật gật đầu: "Vị long tiền bối này thích ăn, ngươi làm vài thứ đi. A di cũng muốn nếm thử, Niệm Băng làm phiền ngươi rồi"
@by txiuqw4