Nếu Dung Thân Vương đã nói như vậy, hắn hẳn là có ý đem bảo đao trả lại cho mình mới đúng. Nghĩ tới đây, trong mắt hắn bất giác toát ra vẻ nóng vội.
Dung Thân Vương thầm nghĩ trong lòng, tiểu tử, gừng càng già càng cay, muốn đọ với ta, ngươi vẫn còn non lắm, ta cũng không tin không thể hấp dẫn được ngươi. Mặt ngoài lại bất động thanh sắc nói: "Muốn lấy lại mấy thanh bảo đao này cũng không khó, ngươi chỉ cần làm cho Dung gia một chuyện, ta sẽ trả lại cho ngươi, thậm chí trong lúc làm chuyện này, ta có thể cho ngươi mượn để sử dụng. Với sự thông tuệ của ngươi, hoàn thành chuyện này cũng không khó khăn, ngươi nguyện ý?"
Niệm Băng suy nghĩ một chút, mặc dù hắn nóng lòng lấy lại bảo đao, nhưng tâm tư cũng không hoảng loạn, "Lấy bảo đao làm thù lao để thay các ngươi làm một chuyện cũng không có vấn đề gì, thế nhưng, chuyện này không thể vi phạm đạo đức, không thể đi ngược ý nguyện của ta, ngài cứ nói ra trước, ta sẽ quyết định có làm hay không."
Dung Thân Vương thản nhiên cười, nói: "Chuyện này rất đơn giản, ta muốn ngươi thay Dung Băng tham gia thi đấu một tháng sau. Với ma pháp mô phỏng của ngươi. Lúc ngươi xuất chiến, phải lấy danh nghĩa của Dung gia."
Niệm Băng đầu tiên là ngây ra một lúc, ngay sau đó quả quyết nói: "Không, tuyệt đối không được, chuyện này ta không thể đáp ứng."
Dung Thân Vương nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy lại bảo đao của mình sao? Ngươi phải biết rằng, mặc dù ta đã đáp ứng cho ngươi ly khai, thế nhưng, bảo bối cấp bậc này là rất hiếm có."
Niệm Băng nói: "Không phải ta không muốn lấy lại bảo đao, mà là ta không thể đại biểu Dung gia đi tham gia dự cuộc thi đấu này, bởi vì, ta bản thân chính là một người tham gia cuộc thi đấu."
Dung Thân Vương cả kinh, "Cái gì? Ngươi cũng tham gia thi đấu? Ngươi đại biểu cho quốc gia nào?"
Niệm Băng ngẩng đầu nhìn hắn, rồi mới chậm rãi nói: "Ta đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc, đương nhiên, không có khả năng là Băng Thần tháp. Mà là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội thấp kém." Vừa nói, hắn vừa lấy ra thẻ bài số mười từ không gian chi giới đặt trên thư án trước mặt Dung Thân Vương, tiếp tục nói: "Vị sư phụ thứ hai của ta, chính là Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội hội trưởng, phong hệ ma đạo sư Long Trí. Hắn đối với ta có ân, ta bản thân chính là trưởng lão của Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội."
Nhìn thẻ bài trên thư án, Dung Thân Vương đột nhiên nở nụ cười, nhìn hắn tươi cười, trong lòng Niệm Băng tràn ngập cảm giác quái dị, lúc còn nhỏ, mình đã hy vọng chừng nào để có thể thấy gia gia cười! Thế nhưng, từ ký ức của những năm đó, cũng không hề thấy hắn cười như hôm nay, đáng tiếc, trong lòng mình, hắn đã không còn là gia gia nữa rồi.
Dung Thân Vương nói: "Không thể phủ nhận, ngươi rất thông minh. Nếu ta đoán không lầm, ngươi là muốn lợi dụng Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội để đối phó với Băng Thần tháp? Lần này ngươi tới tham gia thi đấu, là để đả kích sự kiêu ngạo của Băng Thần tháp sao!? Chỉ là, ngươi có nắm chắc thắng được đại biểu của Băng Thần tháp không?"
Niệm Băng giật mình, không hổ là Hoa Dung đế quốc đệ nhất quốc sư! Từ một khối thẻ bài nho nhỏ cũng có thể nhìn ra nhiều điều như vậy. Nội tâm mặc dù kinh hãi, nhưng mặt ngoài hắn vẫn không tỏ vẻ gì, thản nhiên đáp: "Người ta cả đời có một số việc là không thể thua được, cứ cho là đại biểu của Băng Thần tháp cường đại, ta cũng không tin là một kẻ dưới hai mươi lăm tuổi có thể đạt tới cảnh giới ma đạo sư. Ma pháp mô phỏng của ta, ngài cũng từng chứng kiến, chỉ cần đối phương còn là ma đạo sĩ, ta sẽ có cơ hội dựa vào kỹ xảo mà giành thắng lợi, nếu thật sự vô pháp chiến thắng, không biết ngài có nghe qua một loại cấm chú lấy chính mình để nguyền rủa."
"Cái gì?" Câu trước của Niệm Băng không khiến Dung Thân Vương kinh ngạc, thế nhưng, câu sau lại khiến Dung Thân Vương đứng bật dậy, "Ngươi học sinh mệnh trớ chú? Ngươi học nó từ đâu?" Sinh mệnh trớ chú ma pháp, Dung Thân Vương quá quen thuộc, bất quá, đây là một tuyệt đối cấm kỵ ma pháp, chỉ dùng để liều mạng, năm đó, hắn từng có một bằng hữu không biết từ đâu nắm được chú ngữ này, trong một lần nguy cơ, bằng hữu kia dựa vào sinh mệnh địa trớ chú đã hoàn toàn thiêu đốt tính mạng của chính mình để cứu Dung Thân Vương, cho nên, hắn đối với trớ chú rất có cảm tình.
Niệm Băng bình tĩnh đáp: "Xin lỗi Dung Thân Vương, việc này ta không thể nói cho ngài, ngài chỉ cần biết ta có ma pháp này là được. Thi đấu lần này, ta nhất định phải thắng."
Thở dài một hơi, Dung Thân Vương ánh mắt sáng ngời nhìn Niệm Băng, đứa cháu đột nhiên trở về mang đến cho hắn rất nhiều rung động, Thiên nhi, ngươi đi rồi, nhưng để lại cho ta một đứa cháu xuất sắc như vậy, ngươi là trách cứ ta sao? Có lẽ Niệm Băng nói rất đúng, năm đó ta thật sự là quá cứng nhắc, cái ta lo lắng chỉ là chính bản thân mình và gia đình, chứ không để ý tới cảm thụ của ngươi. Tính cách của một người sẽ theo năm tháng mà thay đổi, đổi lại mười năm trước, sợ rằng Dung Thân Vương sớm đã cho giam cầm Niệm Băng rồi, thế nhưng hiện tại đã khác, hắn đã già rồi, qua bát tuần, hắn nguyên lai thích thanh tịnh chuyển thành thích náo nhiệt, nhất là đối với trọng thị thân tình so với trước kia lớn hơn không biết bao nhiêu lần. Nhìn thanh niên anh tuấn trước mặt không chịu nhận là tôn tử của mình, rồi nghĩ đến nhi tử đã qua đời, hắn thấy mềm lòng.
Quang mang lóe lên, chẳng biết Dung Thân Vương dựa vào không gian hệ ma pháp vật phẩm nào triệu hoán, trên thư án đã xuất hiện lục sắc quang mang, cả thư phòng nhất thời xuất hiện một tầng dày bảo khí, chính là sáu thanh ma pháp đao của Niệm Băng, có lẽ là phát hiện được khí tức của Niệm Băng, sáu thanh thần đao đồng thời rung lên, Ngạo Thiên đao vẫn phát ra tiếng ngâm khe khẽ, chợt thấy sáu thanh đao, Niệm Băng khó có thể che dấu kích động trong lòng, ánh mắt rơi trên quang mang của đao, phảng phất như đang nhìn vào bằng hữu tốt nhất của chính mình.
"Cầm lấy đi. Mặc kệ ngươi có thừa nhận hay không, đều là tôn tử của ta, ngươi cùng Dung Băng ai đoạt được quán quân, đều là thay ta đả kích mặt mũi của Băng Thần tháp. Bất quá, nếu ngươi không muốn phiền toái, sau khi rời khỏi nơi này, phải nghĩ biện pháp thay dung mạo của ngươi." Ánh mắt của Dung Thân Vương đã trở nên nhu hòa, nhìn Niệm Băng, đợi hắn thu lại những thứ của hắn.
Niệm Băng có chút ngây ngốc nhìn Dung Thân Vương, hắn không nghĩ tới mình có thể lấy lại sáu thanh đao đơn giản như vậy, quang mang trong mắt liên tiếp lóe lên, rốt cục, sự hấp dẫn của bảo đao đã xua tan nghi ngờ trong lòng hắn, từng thanh một, lần lượt chui vào trong không gian chi giới." Dung Thân Vương, ta phải đi."
Dung Thân Vương gật đầu, nói: "Ngươi đi đi, ngươi hiện tại mặc y phục của Dung Băng, các ngươi tướng mạo tương tự, sẽ không có người ngăn cản ngươi. Ta nghĩ, không lâu sau, chúng ta còn có thể tái kiến."
Thở sâu, nhìn thật sâu vào đôi mắt thâm thúy của Dung Thân Vương, Niệm Băng phát hiện cừu hận trong lòng cũng đã nhạt đi một phần, không khỏi thầm nghĩ, đây là huyết nùng vu thủy sao? Cho là mình không chấp nhận hắn, cho là hắn trước kia đối với mình cùng phụ thân có nhiều chuyện không phải, nhưng hắn dù sao vẫn là gia gia của mình. Hiện tại Niệm Băng có chút minh bạch tại sao phụ thân trước kia đối mặt với Dung Thân Vương lại không phản kháng. Không hành lễ, hắn xoay người đi ra ngoài cửa, khi hắn đóng cửa thư phòng, cước bộ ngừng lại, "Nếu ta báo thù cho phụ mẫu được, có lẽ, ta sẽ quay lại nhà này."
Thân ảnh của Niệm Băng biến mất. Dung Thân Vương phảng phất đột nhiên già thêm vài tuổi, ngồi xuống ghế, nhãn thần thâm thúy trở thành mờ mịt, tay hắn có chút run rẩy, "Thiên nhi, Thiên nhi, ngươi thật sự đã chết? Ngươi yên tâm, ta sẽ lấy lại công đạo cho ngươi, ngươi thủy chung vẫn là nhi tử của ta! Xem ra, khi ta còn không quá già, vẫn phải tiếp tục tranh đấu rồi." Gặp lại Niệm Băng, biết tin nhi tử đã tử vong, Dung Thân Vương Dung Diễm đã đưa ra một quyết định. Ngẩng đầu, nhìn về phương bắc xa xôi, "Chờ ta đi, chúng ta sẽ có cơ hội tái kiến."
Niệm Băng mới vừa ra khỏi phòng gian không xa, liền gặp lại Dung Băng đang lo lắng chờ đợi, Dung Băng vừa nhìn thấy Niệm Băng một sợi tóc cũng không suy suyển, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, "Thế nào? Gia gia có làm khó ngươi không?"
Niệm Băng lắc đầu, đáp: "Không có. Hơn nữa hắn còn trả đao lại cho ta. Ca, có chuyện ta muốn nói với ngươi, ta cũng phải tham gia Tân Duệ ma pháp sư đại tái hơn một tháng sau."
Dung Băng không hề để ý nói: "Tốt lắm! Gia gia nếu đã lựa chọn cho ngươi đi tham gia, chứng minh rằng thực lực của ngươi trên ta, Niệm Băng, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không lười biếng."
"Không, ca ca ngươi hiểu lầm rồi, ta mặc dù phải tham gia thi đấu, nhưng cũng không phải là đại biểu cho Hoa Dung đế quốc, ta đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội. Có lẽ, chúng ta sẽ gặp lại ở tràng thi đấu."
Dung Băng nhíu mày, nói: "Ngươi đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc ma pháp sư công hội? Không sao, gặp nhau ở tràng thi đấu cũng không sao cả."
Niệm Băng nắm lấy bả vai của Dung Băng, "Ca, đáp ứng ta, nếu chúng ta gặp nhau ở tràng thi đấu, nhất định không được hạ thủ lưu tình?"
Dung Băng trong mắt hiện lên tiếu ý, "Yên tâm đi, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Bất quá, ta lại hy vọng chúng ta không đụng nhau quá sớm, như vậy, chúng ta có thể dọn sạch càng nhiều chướng ngại, không phải sao?"
Niệm Băng hiển nhiên không nghĩ tới Dung Băng lại chẳng để ý gì nhiều đến cuộc thi đấu, "Ca, nếu ta cuối cùng đoạt được quán quân. Ngươi có trách ta hay không?"
Dung Băng ha ha cười, đáp: "Ngươi nghĩ ta là loại người này sao? Quán quân là dựa vào bản lĩnh mà đoạt được, ngươi được quán quân, là đại biểu cho thực lực của ngươi, ta chỉ biết cao hứng thay ngươi mà thôi."
"Ta đi đây, Dung Thân Vương cũng không gây khó dễ gì với ta, còn nhớ địa chỉ ta đưa cho ngươi chứ, nếu có chuyện gì, ngươi tới đó tìm ta." Mọi chuyện nơi này đã kết thúc, không cần phải lưu lại nữa.
Dung Băng gật đầu, mỉm cười đáp: "Ta sẽ không tiễn ngươi, ngươi vào thế nào thì ra thế đấy. Xem ra, ta phải trốn đi một lúc mới được."
Niệm Băng mỉm cười đáp: "Đúng vậy! Chúng ta lớn lên thật sự quá giống nhau, bất quá, ca ca! Nợ phong lưu của ngươi tựa hồ không ít, ngày đầu tiên ta tới Đô Thiên thành, cũng đã bị hai hồng nhan tri kỷ của ngươi nhận lầm, sau này, nếu các tẩu tử (ND: chị dâu) cứ nhận nhầm ta thành ngươi thì thật là phiền toái."
Nghe Niệm Băng giễu cợt, Dung Băng không nhịn được đỏ mặt, "Đừng nói lung tung, ta còn chưa kết hôn, ngươi làm gì đã có tẩu tử. Ta sao có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy! Ngươi gặp phải ai?"
Niệm Băng đáp: "Một người là muội muội của Mai đại ca nào đó, còn người kia, tên là Y Nặc, nhận tình của ngươi, vị Y Nặc tiểu thư kia còn tặng cho ta một kiện ma pháp vật phẩm rất hữu dụng, ngay cả tiền cũng trả thay ta. Ca, lần sau ngươi nếu nhìn thấy nàng, cần phải cảm tạ người ta. Hắc hắc."
Dung Băng cười khổ nói: "Nguyên lai ngươi nói chính là hai người bọn họ, Mai tiểu thư với ta căn bản là không có gì, chỉ là nàng đơn phương cứ quấn quít lấy ta mà thôi, ca ca nàng chẳng hiểu chuyện lại đi trợ giúp nàng."
Niệm Băng ánh mắt khẽ động, mỉm cười hỏi: "Nói như vậy, vị Y Nặc tiểu thư kia có gì với ngươi?"
Dung Băng than nhẹ một tiếng, nói: "Chỉ bất quá là hôn nhân chính trị mà thôi, tên của nàng là Hoa Y Nặc, là tôn nữ được đương kim Hoa Thiên đại đế sủng ái nhất, chúng ta từ nhỏ đã được quyết định thân sự, qua hai năm nữa sẽ thành hôn. Cũng may, ta vận khí không tồi, Y Nặc cũng không kiêu ngạo kiểu hoàng tộc, bất quá, ngươi ngay cả nàng cũng gạt được, xem ra, hai chúng ta thật đúng là giống nhau! "
Niệm Băng mỉm cười nói: "Thế thì ta an tâm rồi, thu lễ vật của tẩu tử thì chẳng có gì phải lo lắng, chờ đến lúc các ngươi kết hôn, ta nhất định tặng các ngươi một kiện đại lễ."
"Được rồi, tiểu tử ngươi mới từ chỗ gia gia ra đã hí hửng cười, mau lên đi thôi, nếu chúng ta đồng thời gặp phải người bên ngoài thì hỏng." Dung Băng mỉm cười nói.
Niệm Băng than nhẹ một tiếng, đáp: "Ca, ngươi biết không? Ta đã thật lâu không thấy thoải mái như vậy, cảm giác cùng với ngươi ở một chỗ thật tốt, trước kia, ta mọi chuyện đều phải làm một mình, hiện tại gặp được ngươi, chí ít trong lòng ta cũng có niềm tin, không cần lại phải đeo cái vỏ bọc nữa. Ca, ta đi, ngươi bảo trọng." Dùng sức bóp bả vai của ca ca, Niệm Băng xoay người đi.
Lúc trở lại lữ điếm, đã là buổi chiều, Niệm Băng bụng sớm đã rỗng, lúc trước vì tinh thần khẩn trương cũng không phát hiện, lúc này lòng dạ buông lỏng, mới cảm thấy đói cồn cào, tinh thần lực chỉ khôi phục ba thành, khiến hắn cảm giác rất mệt mỏi, cũng lười chẳng muốn ra ngoài ăn cơm, ở ngay lữ điếm tùy tiện gọi một chút thực vật, ngửi thực vật bình thường này, hắn không khỏi hoài niệm trù nghệ của chính mình, gần đây bận việc tu luyện ma pháp, vị khẩu của mình quả thực thua thiệt không ít, đợi thi đấu lần này kết thúc, nhất định phải hảo hảo nấu một bữa lớn an ủi chính mình, đồng thời cũng để ca ca thưởng thức kỹ thuật của mình một chút.
Minh tưởng chiếm cứ tuyệt đại đa số thời gian của Niệm Băng, khi hắn từ minh tưởng tỉnh lại, ma pháp lực cùng tinh thần lực đã khôi phục, cảm giác ma pháp khôi phục thật sự là rất thoải mái, Niệm Băng không tiếp tục minh tưởng, từ không gian chi giới lấy ra ma pháp bút ký mà Dung Băng cho hắn, hai người có lộ tuyến tu luyện mặc dù bất đồng, nhưng Dung Băng dù sao cũng là một ma đạo sĩ, từ bút ký của hắn, Niệm Băng thấy được rất nhiều lý giải của Dung Băng đối với hỏa hệ ma pháp, xem chú giải chi tiết này tốt hơn nhiều so với ma pháp thư, nhanh chóng, Niệm Băng chuyên tâm đọc, tựa như lúc trước ở đồ thư quán, toàn thân tâm đầu nhập vào tri thức ma pháp.
Bất quá, tình huống này cũng không duy trì lâu, bởi vì, tiếng đập cửa vang lên.
"Niệm Băng, ngươi ở đâu?" Thanh âm quen thuộc của Dung Băng từ ngoài cửa vang lên, khiến Niệm Băng bừng tỉnh, hắn vội vàng nhảy xuống giường, bước ra mở cửa đón Dung Băng.
"Ca, sao ngươi lại tới đây. Tân Duệ ma pháp sư đại tái sắp bắt đầu rồi, ngươi không phải tu luyện sao?" Niệm Băng có chút kinh ngạc nhìn huynh trưởng.
Dung Băng mỉm cười nói: "Lâm trận mới mài thương thì hiệu quả dù sao cũng có hạn, ta đối với chính mình rất tự tin. Ngươi xem đây là cái gì." Vừa nói, hắn lấy ra một quyển sách đưa cho Niệm Băng, chính xác ra, đó cũng không phải một sách chân chính, mà là một tệp giấy dùng chỉ xâu lại. Niệm Băng nhận lấy, chỉ thấy trang đầu tiên viết mấy chữ to, Tàn Di Cổ Ma Pháp Trận Đại Toàn Cập Chú Giải. Mở bên trong xem, chỉ thấy chữ trên giấy rất mới, rõ ràng là một quyển sao chép!
Ngẩng đầu, Niệm Băng thấy tia máu trong mắt Dung Băng, không cần hỏi, hắn cũng biết ca ca đã làm gì, mắt Niệm Băng đã ươn ướt, "Ca, ngươi ... "
Dung Băng mỉm cười nói: "Mau nhìn xem, ngươi dùng được không, ở ma pháp trận ngươi nhất định giỏi hơn ta, ta vừa nhìn phù hiệu phức tạp như vậy thì đã hôn mê. Ngươi cần phải nỗ lực nhiều hơn! Ta nghĩ, quyển sách này hẳn là đủ để ngươi nghiên cứu một đoạn thời gian, là ta từ hơn mười bản ma pháp trận thư tịch sao chép ra, đều là cổ ma pháp trận cực kỳ phức tạp, chú giải phía trên là mấy vị gia gia trước kia lưu lại, giải thích rất kỹ lưỡng, đối với ngươi hẳn là có không ít tác dụng."
Niệm Băng gắt gao nắm tập giấy trong tay, đây là thành quả một đêm không ngủ của Dung Băng! Sau mười hai năm, ca ca vẫn không thay đổi chút nào, hắn đối với mình vẫn tốt như trước đây.
"Được rồi, huynh đệ, ngươi nếu nói lời cảm kích thì đừng trách ta trở mặt với ngươi. Ngươi thật vất vả mới quay về, đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài thưởng thức mỹ vĩ của Đô Thiên thành chúng ta. Nghiên cứu ma pháp không thể nhất thời nóng lòng, quá mệt mỏi thì không tốt." Nói xong, kéo Niệm Băng đi ra ngoài.
Đúng vậy! Huynh đệ thì căn bản không cần nói lời cảm tạ, có một số việc, hành động nói nhiều hơn lời nói, Niệm Băng cẩn thận cất tệp giấy và bút ký vào không gian chi giới, rồi mới đi theo Dung Băng ra khỏi lữ điếm. Đến trước cổng lữ điếm, Niệm Băng dùng hung châm cải biến dung mạo và tóc, tóc biến thành màu đen. Khuôn mặt hắn xảy ra biến hóa không rõ ràng lắm, ngũ quan chỉ thay đổi một chút, nhưng khi kết hợp với nhau, lại trông khác hẳn, vẫn là thanh niên anh tuấn, nhưng hiện tại đã không khiến người khác nhận thấy hắn cùng Dung Băng giống nhau nữa.
"Ca, ngươi khổ cực một đêm, không cần phải khoản đãi ta, mau trở về nghỉ ngơi đi. Bảo trì tinh thần lực là điều mà ma pháp sư cần phải làm." Niệm Băng nhìn mắt Dung Băng toát ra một tia mệt mỏi, thấy không đành lòng, đây đều là vì mình!
Dung Băng mỉm cười, đáp: "Được rồi, tính là ngươi không ăn thì ta cũng phải ăn! Ngươi cũng biết ta khổ cực một đêm, không an ủi tự mình một chút thì sao được. Sắp tới bữa trưa rồi, cơm nước xong ta sẽ trở về minh tưởng." Hắn đã nói như vậy, Niệm Băng không tiện cự tuyệt hảo ý của Dung Băng, hai người bước đi nhanh, hướng về khu phố phồn vinh của Đô Thiên thành mà đi.
Vừa đi, Dung Băng giải thích cho Niệm Băng về kiến trúc chung quanh, tựa như một người hướng đạo, phấn khởi cười nói, ngoại trừ trong mắt thỉnh thoảng toát ra vẻ mệt mỏi, từ bề ngoài rất khó nhìn ra hắn đã một đêm không ngủ.
"Nhìn xem, phía trước chính là địa điểm hôm nay chúng ta tới, phạn điếm này khá nổi danh, mặc dù không lớn, nhưng thứ bọn hắn làm tuyệt đối là nhất lưu, giá cả lại vừa phải, miệng của ta rất khó tính, nhưng vẫn là khách quen của nơi này. Ngay cả gia gia cũng thường xuyên sai bọn hạ nhân đến nơi này mua đồ ăn." Vừa nói, Dung Băng chỉ chỉ về một phạn điếm không xa phía trước.
Niệm Băng đưa mắt nhìn, thấy phía trước cách đó không xa, một thực điếm hai tầng lầu, bên ngoài có một hàng dài dài người đang xếp hàng, phía trên biển hiệu có hai chữ mạ vàng lớn: Cực Tiên (ND: cực ngon). Thấy vậy, hắn không nhịn được mỉm cười, nói: "Thực điếm nhà này khẩu khí thật lớn! Bọn họ có cái gì? Hải sản?"
Dung Băng lắc đầu, đáp: "Đương nhiên không phải. Hải sản thì nơi nào chẳng có, nhưng bọn họ nơi này lại là độc nhất vô nhị. Đi thôi, lão ca sẽ không gạt ngươi. Nếm thử ngươi sẽ biết."
Vừa nói, Dung Băng kéo Niệm Băng qua hàng người đang xếp hàng tới trước cửa, phục vụ sinh phụ trách duy trì trật tự vừa nhìn thấy hắn liền tới đón, "Tiểu vương gia ngài đã tới, vẫn là chỗ cũ sao?"
Đối mặt ngoại nhân, Dung Băng không còn vẻ tươi cười ôn hòa như với Niệm Băng, trên mặt bao phủ một tầng băng lãnh, ngay cả nói cũng chẳng muốnnói, chỉ khẽ gật đầu.
Phục vụ sinh tựa hồ đã quen với hắn như vậy, vội vàng dẫn hai người tiến nhập Cực Tiên tửu điếm.
Trong hàng người đang xếp hàng có kẻ kinh ngạc nói: "Không phải nói bên trong không còn chỗ sao? Sao bọn họ được tiến vào."
Một người khác khinh thường đáp: "Tiểu Dạng, ngươi mới tới đây hay sao. Ngay cả tiểu vương gia của Dung Thân Vương phủ cũng không nhận ra. Dung Thân Vương một nhà vì nước vì dân, bọn họ ăn cái gì nếu còn không được ăn, thì chúng ta cũng không đáp ứng, ăn muộn một chút ngươi cũng không chết đói."
Mặc dù người nói sau không hề khách khí, thế nhưng kẻ mở miệng trước đó lại không dám đáp trả một lời, lập tức cúi đầu tiếp tục thành thật chờ đợi.
Niệm Băng cùng Dung Băng đi vào Cực Tiên tửu điếm, mới vừa vào cửa, đập vào mặt là một luồng hương thơm nồng đậm mang theo dược hương, mũi Niệm Băng hít hít hai cái, trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc. Từ hương thơm hỗn hợp này, hắn dĩ nhiên vô pháp phân biệt được nguyên liệu là cái gì, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì hỗn hợp hương vị ẩm thực này có rất nhiều nguyên liệu, không phải chốc lát mà có thể xác định được.
Tửu điếm này rất đặc biệt, mỗi bàn đều được ngăn cách bởi màn trúc, chỉ có thể mơ hồ thấy được người bên trong, nhưng không rõ lắm. Phục vụ sinh dẫn Niệm Băng cùng Dung Băng hai người tới bàn ở cửa sổ tận cùng bên trong của tầng một, khi đi qua các bàn khác, xuyên qua màn trúc có có thể thấy, bên trong đều đã có người, chỉ có chiếc bàn này là vắng.
Vị trí này rất tốt, chỉ cần kéo màn trúc lên là có thể nhìn rõ đường cái, mặc dù người trong điếm rất đông, nhưng lại không huyên náo.
Dung Băng mỉm cười nói: "Chúng ta hai người, an vị chỗ này đi. Mặc dù không phải đơn gian, nhưng ta không khí thông thoáng nơi này. Phòng ở tầng hai có thể ngồi hơn mười người, chúng ta thì không cần."
Nghe Dung Băng đơn giản nói, Niệm Băng đối với vị huynh trưởng đã biết này không khỏi có thể vài phần nhận thức, với thân phận tiểu vương gia của hắn, cứ cho là đặt một phòng cả năm cũng không có vấn đề gì, thế nhưng hắn chỉ chọn một bàn nhỏ, tác phong giản phác thế này lại rất hợp với Niệm Băng.
Dung Băng ngẩng đầu về phía phục vụ sinh nói: "Vẫn như cũ, bất quá hôm nay phải thêm tám phần nguyên liệu, ngươi chọn đi. Phải là thứ ngon nhất."
Phục vụ sinh đáp ứng một tiếng, xoay người đi.
Một lát sau, một chiếc nồi đất lớn được bưng đến, phía dưới nồi đất là một chiếc hộp vuông, bên trong không biết có cái gì. Phục vụ sinh thuần thục mở một bên hộp, lấy từ ngực một chiếc hỏa tập điểm vào bên trong, nhất thời, phù một tiếng, hỏa diễm bốc lên phía trên hộp, bao trùm phần đáy của nồi đất.
Niệm Băng kinh ngạc nhìn hộp sắt, không rõ nó cấu tạo thế nào, Dung Băng thấy hắn nghi hoặc. Mỉm cười nói: "Đây là phương pháp tửu điếm này sáng tạo ra, kỳ thật phương pháp rất đơn giản, nhưng thành phẩm cũng rất đắt, cho nên, ngươi không nên nhìn nơi này có mặt tiền không lớn, kỳ thật thực vật so với đại phạn điếm bên ngoài còn quý hơn vài phần, ngươi biết bên trong hộp sắt là gì không? Đó là liệt tửu cao độ, liệt tửu không trải qua pha loãng khi gặp lửa, tự nhiên trở thành vật tạo nhiệt tốt nhất, đặc điểm lớn nhất, chính là không có khói."
Tửu, nghe đến từ này, Niệm Băng không khỏi chấn động. Làm một đỉnh cấp trù sư, đương nhiên khiến hắn nghĩ tới rất thứ, lại tuyệt không nghĩ tới vấn đề gia nhiệt, đồng thời cũng có thể liên tưởng đến rất nhiều phương pháp chế tác thức ăn, tửu hương nồng nặc thấm vào thức ăn, chỉ cần dùng với mức độ thích hợp, tuyệt đối có thể tạo được hiệu quả phi thường.
Khi Niệm Băng liên tưởng tới trù nghệ của chính mình, phục vụ sinh đã mở vung nồi đất rồi xoay người đi ra ngoài, hương khí nồng đậm dẫn dắt Niệm Băng phải nhìn vào trong nồi, hắn kinh ngạc phát hiện, đó lại là một nồi cháo trắng, được hỏa diễm gia nhiệt, đang sủi bọt sùng sục, hương khí chính là từ cháo mà ra, Niệm Băng hít mạnh, không nhịn được tán thán: "Cháo ngon, mặc dù bề ngoài là cháo trắng, bên trong lại có nước gà nồng đậm, hơn nữa còn cố ý chọn dược vật tán thành phấn, ta nghĩ, hẳn là có cẩu kỷ, tam thất, a, còn có một hai loại ta ngửi không rõ lắm."
Lúc này đến lượt Dung Băng kinh ngạc, "Lão đệ, ngươi trước kia đã tới đây ăn rồi sao, sao so với ta còn biết rõ hơn, ăn nhiều lần như vậy, ta cũng không biết trong cháo trắng này có cái gì."
Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ca, huynh đệ của ngươi chẳng những là một ma pháp sư, đồng thời cũng là một trù sư đấy! Hữu cơ hội ta sẽ cho ngươi thưởng thức tay nghề của ta."
Trong lúc nói chuyện, phục vụ sinh lại đến, chiếc mâm lớn trong tay có tám đĩa nguyên liệu, trong đó bốn loại rau và bốn loại thịt, rau gồm có cải cúc, rau cải, rau diếp, bốn loại thịt là thịt bò, thịt dê, thịt gà và thịt lợn, bất luận là rau hay thịt, đều rất tươi, không hề gia công gì cả. Thấy như vậy một màn, Niệm Băng không khỏi kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là lấy cháo để làm chín sao?"
Dung Băng lấy cải cúc cho vào giữa nồi cháo, mỉm cười đáp: "Không sai, chính là dùng cháo làm chín, thứ nơi này kinh doanh, chính là Bách Vị Chúc Oa (ND: nồi cháo trăm vị), cháo trắng này bản thân đã rất ngon rồi, khi cho mỗi loại nguyên liệu vào đều có biến hóa, tuyệt đối là mỹ vị! Hơn nữa, giá trị dinh dưỡng cũng rất cao." Vừa nói, hắn vừa dùng thìa khuấy nồi, trộn đều cải cúc với cháo.
Cách ăn mới lạ này, Niệm Băng là lần đầu tiên chứng kiến, không nhịn được thấy hứng thú, cải cúc rất nhanh chín, gặp nhiệt liền săn lại, Dung Băng múc cho hắn một chén để trước mặt, đồng thời cũng lấy cho mình một chén, sau đó lại cho thịt lợn vào, "Mau nếm thử, không phải ngươi đã nói mình là trù sư sao? Thưởng thức xem nồi cháo này có mỹ vị thế nào."
Cháo trắng thơm ngon thêm vào rau xanh, biến hóa quả nhiên khiến Niệm Băng rất kinh hỉ, mấy ngày nay tới giờ, hắn lần đầu tiên ăn được thứ gì đó ngon đến vậy, một lát sau, một chén cháo đầy mỹ vị đã nằm trong bụng. Dung Băng không ngừng cho nguyên liệu vào trong nồi, đúng như hắn nói, sau khi cho mỗi loại nguyên liệu vào nồi, vị đạo của cháo sẽ có biến hóa, lúc cháo trong nồi đã gần cạn, phục vụ sinh lại tới cho thêm cháo trắng vào. Sauk hi ăn hết tám đĩa nguyên liệu trên bàn, lại đến tám loại hải sản, như hù dọa nhân, cá mực, thịt cua vài loại, biến hóa lại càng thêm biến hóa. Niệm Băng cùng Dung Băng đều là thanh niên huyết khí phương cương, hai người vị khẩu đại khai, ăn ba nồi cháo, mười sáu loại nguyên liệu mới thỏa mãn ngừng lại.
"Ca, chỗ này thật tốt, kiến thức phương pháp ăn này đối với ta có ý nghĩa rất lớn, quả nhiên không hổ là Bách Vị Chúc Oa! "Niệm Băng tán thán nhìn chiếc nồi sạch sành sanh trước mặt, lúc này liệt tửu phía dưới hộp sắt đã cháy hết, phục vụ sinh mang hoa quả đến để hai người tráng miệng, Niệm Băng ăn hai miếng hoa quả rồi nói: "Ca, ta có việc vào trong, ngươi chờ ta một lát."
Dung Băng bật cười nói: "Ăn xong phải đi xả, ruột ngươi thật thẳng, mau đi đi, đi ra ngoài rẽ phải, đi tới cuối rẽ trái, ngươi có thể thấy thứ cần tìm (ND: nguyên văn là chỗ ngũ cổ luân hồi, không biết dịch thế nào, đại khái đoán là toilet)." Nói xong, còn trừng mắt nhìn Niệm Băng.
Niệm Băng đứng dậy đi, Dung Băng trong mắt toát ra vẻ cười cười hiểu ý, nhàn nhã ăn hoa quả, đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được bên ngoài có chút huyên náo, vén màn trúc nhìn ra phía ngoài, thấy phục vụ sinh phụ trách duy trì trật tự bên ngoài đang ở khéo léo cự tuyệt một thiếu nữ, nhìn thấy thiếu nữ này, thì ngay cả mắt cao như Dung Băng cũng không khỏi ngây ngốc, nữ tử này thật đẹp, một thân trường quần màu xanh nước biển mặc dù không hoàn toàn sạch sẽ, nhưng vô pháp che dấu vẻ đẹp tuyệt thế của nàng, mái tóc dài màu phấn hồng dài rối tung ở sau lưng, nhìn qua có chút xộc xệch, bộ dáng phong trần khiến người nhìn cũng muốn đau lòng, dung nhan tuyệt mỹ bao phủ một tầng sương lạnh, đang sẵng giọng: "Đã lâu không đến, nơi này các ngươi thật lắm quy củ, ta không ăn ở đây, chẳng lẽ mang đi cũng không được sao? Ta đi từ xa tới, đang rất đói."
Phục vụ sinh cũng bị dung nhan của thiếu nữ mê hoặc, thế nhưng Cực Tiên điếm quy định nghiêm khắc, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi cô nương, nơi này chúng ta có quy củ, không bán mang đi, người cũng thấy được, bên ngoài xếp hàng dài như vậy, nếu người muốn dùng cơm ở chỗ chúng ta, xin mời đến phía sau xếp hàng, quy củ không thể bỏ được! "Lời này của phục vụ sinh vừa nói ra, không đợi thiếu nữ mở miệng, trong đám người đang xếp hàng nhất thời có người nói: "Cô nương, đến chỗ này của ta, sắp đến phiên ta rồi, nếu ngươi không ngại, có thể ngồi cùng bàn với chúng ta dùng cơm?" Lời vừa nói ra, nhất thời khiến cho một loạt tiếng phụ họa.
Trong mắt tuyệt sắc thiếu nữ lãnh quang chợt lóe, "Không cần, cảm tạ hảo ý của các ngươi, ta cũng không tin Đô Thiên thành lớn như vậy lại không có một nơi để ăn cơm."
@by txiuqw4