sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 101: Phượng Nữ, Niệm Băng Cùng Trải Lòng

Nhìn thần sắc thất vọng của thiếu nữ, trong lòng Dung Băng lại nảy sinh ý thương hại hiếm thấy, cất cao giọng qua cửa sổ nói: "Vị cô nương này, chúng ta đã dùng cơm xong, nếu không ngại xin mời vào."

Thiếu nữ ngẩng đầu hướng về phía Dung Băng, lúc nàng thấy khuôn mặt anh tuấn của Dung Băng, toàn thân nhất thời chấn động mãnh liệt, đôi mắt đẹp trong phút chốc trở nên đỏ ngầu, môi khẽ động như muốn nói gì đó, rồi lại nói không nên lời, thấy vẻ mặt của nàng Dung Băng cũng lại càng hoảng sợ, mình rõ ràng không nhận ra nàng mà! Nàng sao lại nhìn mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, vội vàng đánh mắt về phía phục vụ sinh bên ngoài rồi buông màn trúc.

Tiểu vương gia của Dung vương phủ đã lên tiếng, phục vụ sinh sao dám chậm trễ, vội vàng dẫn thiếu nữ tiến nhập Cực Tiên tửu điếm, một lát sau đã tới bàn của Dung Băng và Niệm Băng, màn trúc vén lên, Dung Băng chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thiếu nữ kia đã đi tới trước mình một thước, không đợi hắn minh bạch, thiếu nữ đã lao vào ngực hắn. Dung Băng kinh hãi thất sắc, mặc dù hắn đối với thiếu nữ cực mỹ này rất có hảo cảm, nhưng hắn luôn luôn biết kiềm chế, đột nhiên gặp phải tình huống này liền xoay người lao ra khỏi ghế, thiếu nữ kia lao tới rất mạnh, lại vồ hụt mất đi trọng tâm, Dung Băng chỉ thấy nàng chống một tay lên ghế, cả người lộn ngược lại, không đợi hắn phản ứng, thiếu nữ một lần nữa đứng trước mặt hắn, đôi mắt đẹp đã có phần tức giận.

"Niệm Băng, ngươi..." Thân thể mềm mại của thiếu nữ run nhè nhẹ, nàng chính là kẻ đang khổ tâm đi tìm Niệm Băng, Phượng Nữ, một đường tới đây, nàng cơ hồ không hề được nghỉ ngơi, đi tới Đô Thiên thành, thân thể của nàng rốt cục có phần không chịu được nữa, vừa lúc nhìn thấy phạn điếm này sinh ý rất tốt. Cho nên mới chuẩn bị vào ăn, liền xuất hiện một màn bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy 'Niệm Băng' từ cửa sổ ngó ra, nhất thời khiến Phượng Nữ vừa buồn vừa vui. Niệm Băng thật sự không chết, hắn thật sự không chết! Nóng lòng tiến nhập tửu điếm, nhưng không nghĩ tới mình muốn chui vào lòng 'Niệm Băng' lại bị cự tuyệt.

Nghe Phượng Nữ gọi Niệm Băng hai chữ, Dung Băng lúc này mới phản ứng lại, biết nàng hiểu lầm, vừa định giải thích, màn trúc mở ra, Niệm Băng từ bên ngoài đi vào, vừa vào cửa, hắn liếc mắt liền thấy được Phượng Nữ, trong mắt nhất thời toát ra vẻ kinh hỉ, vội vàng tiến lên vài bước, mở hai tay hướng về phía Phượng Nữ ôm lấy. Phượng Nữ lúc này đang bực tức, mắt thấy một nam tử xa lạ chạy tới ôm mình, không chút nghĩ ngợi, đánh ra một chưởng. Niệm Băng trong lúc kinh hỉ đã quên mất mình đang cải biến dung mạo, với năng lực của hắn khi không dụng xuất ma pháp thì sao có thể đỡ được công kích của Phượng Nữ?

Phịch. Niệm Băng bị Phượng Nữ một chưởng đánh bay ra ngoài, lao qua màn trúc nặng nề rơi trên bàn gần vách. Chiếc bàn không chịu nổi, đã vỡ tan, may là khách nhân bàn này vừa mới tính tiền rời đi, mới không gặp họa. Mặc dù đang phẫn nộ, Phượng Nữ vẫn còn có lý trí, xuất chưởng mặc dù không nhẹ, nhưng vẫn còn đúng mực, Niệm Băng phun ra một ngụm tiên huyết, hắn bị một chưởng này của Phượng Nữ đánh choáng, nhưng sau khi được Gia Lạp Mạn Địch Tư cải tạo thân thể, cũng không gặp thương tổn quá nghiêm trọng, miễn cưỡng bò dậy giữa đống gỗ vụn.

Dung Băng nhìn đệ đệ bị đả thương, trong mắt lãnh quang đại phóng, nhoằng một cái, hỏa diễm bốc lên quanh thân, một bước tới che trước mặt đệ đệ.

Phượng Nữ nhìn vẻ xa lạ và phẫn nộ trong mắt Dung Băng: "Ngươi, Niệm Băng, ngươi không nhận ra ta sao?"

"Đừng hiểu lầm." Niệm Băng bước tới bên cạnh Dung Băng, một tay xoa ngực, nói: "Phượng Nữ, ta mới là Niệm Băng, hắn là ca ca ta."

Phượng Nữ ngẩn người, nghi hoặc nhìn Niệm Băng, hỏa diễm trên người Dung Băng đã biến mất, tự tiếu phi tiếu gõ đầu Niệm Băng nói: "Được! Lần này là phiên ta giả mạo ngươi."

Niệm Băng nhìn chúng phục vụ sinh vội vã đi tới, thấp giọng: "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, về lữ điếm trước rồi hãy nói."

Lúc này Phượng Nữ cũng đã thanh tỉnh, nàng đã nhận ra thanh âm của Niệm Băng, cũng nhận ra vài điểm khác biệt nhỏ giữa Dung Băng và Niệm Băng, nhưng nghi hoặc trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.

Dung Băng hướng về phía phục vụ sinh đang đi tới nói: "Nơi này không có việc gì, có gì hư hỏng cứ tính cho ta. Chúng ta đi."

Ba người rời khỏi Cực Tiên tửu điếm, dùng tốc độ nhanh nhất trở về lữ điếm, vừa vào phòng, Niệm Băng lập tức đưa tay vào ngực, ấn ấn vào hung châm trước ngực, quay lại bộ dáng ban đầu.

Nhìn hai Niệm Băng giống nhau như đúc trước mặt, Phượng Nữ hoàn toàn ngốc trệ, "Ngươi, các ngươi..."

Dung Băng mỉm cười nói: "Vị này cô nương nhất định là hiểu lầm rồi, ta cùng Niệm Băng là huynh đệ, phụ thân chúng ta là song bào thai, từ nhỏ hai người chúng ta đã rất giống nhau, cũng khó trách ngươi nhận lầm, bất quá, lần sau ngươi cần phải cẩn thận một chút, nghìn vạn lần không nên ôm nhầm tình lang. Niệm Băng, ta mệt, về trước đi nghỉ, ngươi cùng vị cô nương này nói chuyện vui vẻ." Nói xong, cười cười quái dị với Niệm Băng, rồi ly khai lữ điếm.

Dung Băng đi, Phượng Nữ nhìn Niệm Băng nói: "Đây là chuyện gì? Hai người các ngươi..."

Niệm Băng thở dài một tiếng, tiến lên nắm tay Phượng Nữ, đưa nàng tới bên giường ngồi xuống, nói: "Phượng Nữ, ngươi nghe ta giải thích. Vừa rồi, vị kia là ca ca của ta, giống như hắn nói, hai người chúng ta lớn lên rất giống nhau, mà hắn có địa vị rất cao ở Đô Thiên thành, để tránh phiền toái, ta mua một kiện ma pháp vật phẩm để cải biến dung mạo, nói đến thật sự là khéo, mấy ngày trước vị hôn thê của ca ca vừa mới nhận lầm ta, không nghĩ tới, lần này ngươi tới nhận lầm hắn."

Phượng Nữ mặt đỏ bừng, quan tâm nhìn Niệm Băng: "Ngực còn đau không? Lúc ấy ta ..."

Niệm Băng nắm chặt tay Phượng Nữ, nói: "Không sao, ta da dày, thấy ngươi, thương thế nào cũng khỏi ngay. Phượng Nữ, ngươi cố ý tới tìm ta? Trưởng lão của tộc các ngươi biết không?"

Phượng Nữ vành mắt đỏ lên, nhớ tới lo lắng mấy ngày nay, không nhịn được lao vào lòng Niệm Băng, gắt gao ôm hắn, mặt rúc trong ngực hắn, khóc lớn.

Niệm Băng thấy Phượng Nữ khóc thì ngơ ngác, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, cảm thụ thân thể tràn ngập co dãn, trong lòng tràn ngập yêu thương.

Bờ ngực ấm áp của Niệm Băng khiến Phượng Nữ cảm thấy rất an tâm, ủy khuất trong lòng dần biến mất theo nước mắt, dần dần, tiếng khóc đã không còn, Phượng Nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, Niệm Băng cũng đang cúi đầu nhìn nàng, thân thể hai người đồng thời chấn động, Niệm Băng không thể kiềm chế được cảm tình trong lòng, cúi đầu, thật sâu, thật sâu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại thơm tho đó.

Phượng Nữ đầu tiên là có ý tránh, nhưng nàng nhanh chóng lây nhiễm nhiệt tình của Niệm Băng. Hai tay vốn đang ôm hông hắn, giờ đưa vòng qua cổ, không cần ngôn ngữ trao đổi, trong cái hôn thật sâu này, tình cảm của bọn họ đã được thăng hoa, trong lòng hai người đều tràn ngập tình yêu.

Một lúc lâu, môi rời môi, Phượng Nữ thẹn thùng cúi đầu, nàng phát hiện, không biết lúc nào mình đã ngồi ở trên đùi Niệm Băng. Phía dưới mông tựa hồ có cái gì đó cưng cứng, mặt đỏ lên như quả táo, trong lòng Phượng Nữ không ngừng kịch liệt rung động, nàng muốn đứng lên, nhưng toàn thân lại chẳng có một tia khí lực nào.

Niệm Băng ôm chặt Phượng Nữ, lý trí giãy giụa trong tình dục, Phượng Nữ đối với hắn có hấp dẫn lực quá lớn, để đè nén ham muốn trong lòng, hắn hỏi: "Phượng Nữ, ngươi còn không có nói cho ta biết tại sao lại ly khai mấy vị trưởng lão trong tộc các ngươi. Chẳng lẽ bọn họ cũng tới nơi này sao?"

Phượng Nữ lắc đầu, thấp giọng đáp: "Ngươi trước buông ta ra, để ta đứng lên, nếu không nhân gia nói thế nào được?"

Niệm Băng cố nén sự không nỡ trong lòng, ôm lấy Phượng Nữ đặt ở bên cạnh, đã không còn tiếp xúc thân thể, xúc động quả nhiên đã giảm bớt đi rất nhiều.

Phượng Nữ thẹn thùng liếc nhìn Niệm Băng, nói: "Ta là cố ý chạy đến tìm ngươi, cũng có thể nói là trốn đi ra, ngày đó, Không trưởng lão nói ngươi đã chết, lúc ấy ta đã nghĩ đi tìm thi thể của ngươi, lại bị Hư trưởng lão đánh ngất mang về tộc, cũng đem ta giam trong phòng bị phong ấn, ngươi biết ta đã thương tâm cỡ nào không? Sau đó, không biết tại sao, ta lại phá được phong ấn, lúc ấy, ta đã không biết là mình nên cao hứng hay là nên khổ sở, lập tức bỏ chạy đến Áo Lan thành tìm thi thể của ngươi, khi đó ta nghĩ, sao cũng phải cho ngươi nhập thổ yên ổn, sau đó chịu tang ngươi. Nhưng ai biết, tìm mãi cũng không thấy thi thể ngươi ở nơi nào, ta ôm một tia may mắn, tiến nhập Áo Lan thành, ta nghĩ, ngươi nếu từng xuất hiện ở công tước phủ, có lẽ nơi đó sẽ có tin tức của ngươi."

Nghe đến đó, Niệm Băng nhịn không được chen lời: "Vậy ngươi có gặp can mụ (ND: mẹ nuôi) của ta không? Chính là Phượng Yên của tộc các ngươi đấy."

Phượng Nữ lắc đầu, đáp: "Không. Ta vừa đến cổng của công tước phủ thì gặp Tử Thanh Kiếm, hắn nói cho ta biết ngươi đã đến Đô Thiên thành, ta tính toán thời gian một chút, mới phát hiện nguyên lai ngươi chưa chết, Niệm Băng, ngươi biết khi đó ta đã mững rỡ thế nào không? Lúc ấy ta lập tức chạy tới Đô Thiên thành này, tự nhiên không tiến vào công tước phủ nọ, chuyện của Phượng Yên tiền bối ta cũng nghe nói qua, kỳ thật, đây căn bản không thể nói ai đúng ai sai, nàng lựa chọn tình yêu mà tộc nhân không cho phép, các trưởng lão không có mặt, ta sao lại phải làm khó nàng chứ, ngươi không cần lo lắng."

Niệm Băng biết Phượng Nữ hiểu lầm ý mình, cũng không giải thích, không nhịn được lại kéo ngọc thủ thon dài trắng nõn của Phượng Nữ, thấp giọng nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi nguyện ý buông bỏ mọi chuyện trong tộc để ở cùng ta một nơi không? Phượng Nữ, lần trước gặp mặt ta đã muốn nói câu này với ngươi."

Phượng Nữ chấn động toàn thân, đột nhiên vội vàng che miệng Niệm Băng, nói: "Không, không cần nói. Niệm Băng, xin lỗi, ta, ta không thể."

Niệm Băng ngây ra một lúc, hỏi: "Tại sao? Phượng Nữ, chẳng lẽ ngươi..."

"Không, không phải, Niệm Băng, nếu trong lòng ta không có ngươi, vừa rồi sao có thể ..., thế nhưng, tphượng tộc không thể không có ta! Có lẽ, trong mắt ngoại nhân, phượng tộc chúng ta một tồn tại phi thường cường đại, nhưng bọn họ nào biết nỗi khổ của phượng tộc chứ? Phượng tộc lấy trưởng lão làm lĩnh đạo, năm vị trưởng lão thống suất toàn tộc, năm vị trưởng lão cũng không phải vốn đã có, mà là từ Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển, vốn là, năm đó phụ thân của Phượng Yên tiền bối là đại trưởng lão qua đời, Phượng Yên tiền bối trở thành hy vọng trong tộc, lúc đó, thời gian vẫn còn quá đủ, chỉ cần nàng có thể đạt tới đệ tam biến Phượng Huyễn Ma Thân trước đại điển thì cũng đủ ứng phó với biến hóa trong đại điển. Thế nhưng, nàng lại nghe theo tình cảm của chính mình mà ly khai phượng tộc. Phượng hoàng niết bàn đại điển chẳng những là kỳ ngộ của phượng tộc chúng ta, đồng thời, cũng là khảo nghiệm đối với phượng tộc, một khi điển lễ không thể hoàn thành, cả phượng tộc chúng ta đều chịu đả kích mang tính hủy diệt. Hai năm sau đại điển sẽ diễn ra. Niệm Băng, nếu ngươi trong lòng thật sự có ta, hãy chờ ta hai năm được không? Hai năm sau, chỉ cần ta có thể giúp phượng tộc vượt qua Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển, nhất định sẽ cùng ngươi ở một nơi."

Niệm Băng mắt lóe sáng, giật tay Phượng Nữ đang cho miệng mình ra, nói: "Phượng Nữ, ở cùng một chỗ với ta cũng không ảnh hưởng đến phượng tộc, ta không yêu cầu ngươi cái gì, chỉ cần ngươi nguyện ý, tùy thời đều có thể phản hồi phượng tộc, Phượng Hoàng Niết Bàn Đại Điển hai năm sau ngươi vẫn có thể tham gia! Việc này cũng không thể ảnh hưởng tình cảm của chúng ta! Phượng Nữ, mặc dù ngươi không muốn ta nói, thế nhưng, ta vẫn muốn nói với ngươi, ta đối với ngươi, có lẽ là vừa thấy đã yêu rồi, từ lần đầu tiên gặp ngươi, từng điểm nhỏ của ngươi đã khắc sâu trong lòng ta. Khi đó với ta mà nói, ngươi rất thần bí. Sau này, khi ta đã biết rõ ngươi, hình ảnh của ngươi trong lòng ta càng ngày rõ rệt, thế nhưng, ta cũng không dám đối mặt với tình cảm của chính mình, bởi vì ta muốn báo thù, ta sợ liên lụy ngươi, đồng thời, ta cũng không dám hứa hẹn cảm tình với ngươi, giống như ngươi hiện tại. Nhưng là, ta hiện tại đã minh bạch lời sư phụ từng nói, lúc cảm tình đến, chẳng có thứ gì có thể ngăn cản. Vô luận sau này ra sao, sau này sẽ phát sinh cái gì, Phượng Nữ, ta đều nói với ngươi. Ta - yêu - ngươi." Ba chữ cuối hắn nói rất rõ ràng, từng chữ một, thanh âm vô cùng chân thật.

Thân thể mềm mại của Phượng Nữ run rẩy, nước mắt theo má chảy xuống, "Niệm Băng, ta, ta cũng yêu ngươi." Mấy chữ này nàng có chút khó khăn mới nói ra được, thế nhưng, lúc nói xong chữ cuối cùng, Phượng Nữ phảng phất như được giải thoát, lại quay lại lòng Niệm Băng, hạnh phúc bao trùm lên hai người bọn họ, bọn họ đều cảm nhận được nỗi sung sướng tràn ngập trong lòng.

"Niệm Băng, hai năm, ngươi nguyện ý chờ ta hai năm không?" Phượng Nữ nằm trong lòng Niệm Băng hỏi nhỏ.

Niệm Băng mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta không muốn, thế nhưng, ta có thể đáp ứng ngươi, tuyệt không làm ảnh hưởng tới việc ngươi tham gia Phượng Hoàng Niết Bàn Điển Lễ, đến lúc đó, ta thậm chí có thể đi cùng ngươi."

Phượng Nữ mặt đột nhiên đỏ lên, cúi đầu nói: "Thế nhưng, Niệm Băng ngươi không biết, trước Phượng Hoàng Niết Bàn Điển Lễ, nếu kẻ hy vọng trở thành tân nhiệm trưởng lão lần đầu tham gia điển lễ, thì phải là đồng thân." Nói xong mấy chữ cuối cùng, thanh âm của nàng đã rất nhỏ, may mắn là Niệm Băng nhĩ lực không tồi, mới có thể nghe rõ.

Niệm Băng nở nụ cười, nâng khuôn mặt xinh đẹp của Phượng Nữ lên, khẽ hôn lên bờ môi nàng, "Nha đầu ngốc, ngươi xem ta là người thế nào, trước khi ta chính thức cưới ngươi, ta sẽ kiềm chế chính mình. Hiện tại ngươi không có lý do gì để cự tuyệt ở cùng chỗ với ta rồi. Hai người cùng một chỗ, cũng không nhất định sẽ phát sinh cái chuyện đó! Chúng ta chỉ dùng tâm trao đổi, chỉ cần có ngươi bên cạnh ta là đủ rồi."

Phượng Nữ kéo cổ Niệm Băng, chủ động dâng hiến bờ môi thơm, "Niệm Băng, ta không nghĩ tới ngươi lại có thể thông cảm cho ta như vậy."

Niệm Băng cười hắc hắc, nói: "Bất quá, nếu ngươi cứ câu dẫn ta như vậy, ta sợ rằng sẽ không nhịn được, ngươi cũng nên cẩn thận."

Phượng Nữ hoảng sợ, lập tức nhảy ra khỏi lòng Niệm Băng, nhìn tiếu ý trên mặt hắn, mới hiểu được hắn cố ý dọa mình, tức giận nói: "Ngươi thật là xấu xa. Mới vừa đáp ứng cùng ngươi ở một chỗ, ngươi liền cố ý trêu ta."

Niệm Băng đứng lên, trong mắt lộ vẻ ôn nhu, "Ngươi đi đường xa như vậy, trước tiên lên giường ngủ một lát đi, ngươi xem, mấy ngày này ngươi gầy đi nhiều. A, được rồi, ngươi còn chưa ăn cơm. Ta đi mua chút gì cho ngươi ăn."

Phượng Nữ làm nũng nói: "Không, ta không cần ăn thực vật gì, ta muốn ăn thức ăn ngươi làm. Niệm Băng, ngươi biết ta lúc nào bắt đầu có hảo cảm với ngươi không? Chính là khi ngươi chuyên chú làm món cơm bồ câu cho ta, thêm vào mỹ vị của cơm bồ câu, mới khiến ấn tượng của ta đối với ngươi khắc sâu như vậy."

Nghe nàng nói vậy, Niệm Băng không khỏi cười khổ nói: "Ta nghe người ta nói qua, muốn vào tim một nam nhân, trước hết phải đối phó với cái miệng của hắn, không nghĩ tới lời này lại trái ngược ở chúng ta."

Phượng Nữ cười nói: "Sao, ngươi không muốn nấu cho ta ăn sao?"

Niệm Băng nhìn nàng thật sâu, "Ta nguyện ý vĩnh viễn nấu cho ngươi ăn. Cho đến ngày ta già chẳng còn động đậy được nữa."

Phượng Nữ thân thể mềm mại khẽ run, "Niệm Băng, ngươi nói tình yêu của chúng ta có bền lâu không? Ta sợ các trưởng lão sẽ không chấp nhận ngươi."

Niệm Băng thản nhiên cười, trong mắt lại tràn ngập ngạo ý: "Phượng Nữ, bi kịch phát sinh với phụ mẫu ta nhất định sẽ không trọng diễn ở chúng ta. Ta không cần bọn họ chấp nhận, khi ta có thực lực, chỉ cần ngươi yêu ta, ý kiến của bất luận kẻ nào cũng không thể cản nổi."

Nghe thanh âm kiên định của Niệm Băng, nhìn đạo lãnh quang trong mắt hắn, không biết tại sao, Phượng Nữ trong lòng lại cảm giác bất an, nàng mơ hồ đoán được, bóng ma khi còn nhỏ thủy chung vẫn ảnh hưởng tới tâm tính của hắn, băng lãnh sâu trong nội tâm hắn, cũng không phải dễ dàng mà hòa tan được, cái chết của phụ mẫu thủy chung vẫn là một ngọn núi áp bức tâm tính của hắn. Phượng Nữ không có khuyên Niệm Băng cái gì, bởi vì nàng biết, mình nói gì cũng không như bằng dùng vẻ ôn nhu từ từ sưởi ấm lòng hắn, mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nhanh đi chuẩn bị thức ăn cho ta, ta đói rồi."

"Tuân mệnh, lão bà đại nhân tôn kính." Nói xong, Niệm Băng không đợi Phượng Nữ hờn dỗi, nhanh như chớp chạy ra ngoài. Tâm tình sung sướng, hắn tin tưởng mình nhất định có thể làm ra mỹ thực ngon nhất.

Không lâu sau, khi Phượng Nữ mơ màng ngủ trên giường, Niệm Băng đã trở về, trong tay cầm một chiếc mâm nhỏ, trên mâm có một chén lớn, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Phượng Nữ, trong lòng hắn toát lên tia yêu thương, "Tới đây, ăn cơm trước rồi hãy ngủ tiếp." Vừa nói, hắn mở nắp chén, nhất thời, một luồng hương khí nồng đậm tràn ngập phòng.

Phượng Nữ ngồi dậy, dụi dụi hai mắt, "Niệm Băng, gì thế!? Ngửi thơm quá."

Niệm Băng mỉm cười, đáp: "Ngươi đi đường xa như vậy, tự nhiên phải bổ sung thể lực một chút, ta biết ngươi ăn được, cố ý làm nhiều một chút, cái này gọi là Kê Nhục Nhu Mễ Phạn (ND: xôi gà), đối với tỳ vị khí hư, thực dụng bất chấn (ND: ăn không ngon), thể quyện phạp lực (ND: thân thể mỏi mệt) có hiệu quả rất tốt, ngủ sẽ tốt hơn, ngày mai thể lực của ngươi sẽ khôi phục."

Phượng Nữ đối với trù nghệ của Niệm Băng tuyệt đối có lòng tin, lấy mâm từ tay hắn, ngửi mùi thơm lừng, nhất thời liền muốn ăn ngay, cũng không thèm đứng lên, ngồi tại chỗ bắt đầu ăn.

Nhìn Phượng Nữ ăn uống không thèm để ý đến phong phạm thục nữ, Niệm Băng không nhịn được bật cười nói: "Này, Phượng Nữ tiểu thư, ngươi nói thế nào thì cũng là một người vợ, sao hiện tại lại giống như tiểu trư vậy."

Phượng Nữ vừa ăn, vừa mơ hồ nói: "Ngươi mới là trư, cơm này có vị đạo không tồi, mặc dù không thơm như thịt bồ câu, nhưng lại ngọt ngào hơn vài phần."

Niệm Băng mỉm cười đáp: "Bản đại trù sư tự mình động thủ còn có thể kém sao? Kê Nhục Nhu Mễ Phạn này ai cũng có thể làm, nhưng mấu chốt là ở hỏa hậu và phối liệu nhiều ít thế nào, nơi này ngoại trừ thịt gà và gạo nếp ra còn có táo và dừa, vốn ta tưởng nơi này không có dừa, không nghĩ tới trong lữ điếm cũng có, Đô Thiên thành cũng thật phồn hoa! Làm món này, đơn giản mà nói, dừa băm nhỏ, táo bỏ hột, thịt gà cắt sợi, gạo nếp rửa sạch, cùng đặt vào trong nồi, cho vừa nước, chưng thành cơm."

Phượng Nữ nuốt xong một miếng, kinh ngạc nói: "Thật đơn giản vậy sao? Chẳng phải là ta cũng có thể làm sao?"

Niệm Băng cười nói: "Ngươi có thể làm một lần thử xem, có ta bên cạnh chỉ đạo, vị đạo cũng sẽ không kém lắm đâu."

Phượng Nữ cảnh giác nhìn Niệm Băng nói: "Ta không làm, đừng nghĩ gạt được ta nấu cơm, nếu như bị ngươi dạy cho, sau này chuyện nấu cơm không phải sẽ thành của ta sao?"

Niệm Băng cười hắc hắc, nói: "Âm mưu bị phá, Phượng Nữ, lúc này ngươi lại trở nên rất thông minh! Yên tâm đi, chờ ta báo thù xong, chúng ta tìm một chỗ thanh tịnh định cư, ta mỗi ngày sẽ thay đổi mỹ thực cho ngươi ăn, nuôi ngươi thật sự thành một con tiểu trư, béo béo như thế này." Vừa nói đến trư, Niệm Băng không khỏi nhớ tới sủng vật Quan Quan của Miêu Miêu.

Phượng Nữ trừng mắt nhìn Niệm Băng, nói: "Ta không thể thành trư, với đấu khí của ta, chỉ cần tiêu hao nhiều một chút, thì dù là ăn nhiều cũng không béo được. A, được rồi, ta nhớ lần trước ở Hỏa Long động, Long Linh nữ hài nhi kia tựa hồ đối với ngươi ... "

Nghe Phượng Nữ nhắc tới Long Linh, Niệm Băng không khỏi than nhẹ một tiếng, "Phượng Nữ, Linh nhi đối với ta tình thâm ý trọng, ta lại chịu ân huệ của phụ thân nàng, trong lòng ta cũng có nàng, ngươi..."

Phượng Nữ cúi đầu ăn cơm, một lát sau mới nói: "Ai cũng hy vọng mình có thể độc chiếm tình cảm của người yêu, ta cũng không ngoại lệ, nhưng cô nương này yêu ngươi rất sâu đậm, ta xem ra, nàng cũng là một hảo nữ hài nhi. Ta cũng không phải thố nương tử (ND: thố - dấm chua), bất quá, ngoại lệ chỉ có lần này thôi."

Nghe rõ ý tứ trong lời Phượng Nữ, Niệm Băng vốn nơm nớp lo sợ nhất thời mừng rỡ, vài bước đi tới bên cạnh Phượng Nữ ngồi xuống, hôn lên má nàng một cái, nói: "Phượng Nữ, ta chỉ biết ngươi là tốt nhất. Linh nhi có danh nhu nữ, các ngươi sau này ở cùng một chỗ, nhất định sẽ rất hợp nhau."

Phượng Nữ hừ một tiếng, nói: "Tiện nghi cho tiểu sắc quỷ ngươi. Thật không biết ngươi có cái gì tốt, có thể câu dẫn cô nương nhà người ta thích ngươi."

Niệm Băng cười nói: "Ngươi không phải cũng thích ta sao? Có lẽ, chính là vì ta biết nấu cơm. Ta hiện tại càng ngày càng hiểu rõ, làm một trù sư so với làm một ma pháp sư còn hạnh phúc hơn. Có lẽ có nữ hài tử không thích nam nhân anh tuấn, thế nhưng, sợ rằng không có mấy nữ hài tử không thích ăn!? Trù nghệ của bản nhân không phải ai cũng có thể thưởng thức."

Một lát sau, một chén cơm lớn đã được Phượng Nữ ăn sạch, thỏa mãn buông chén nói: "No quá, lâu rồi mới ăn ăn no như vậy, ta muốn đi ngủ, ngươi đặt một phòng nữa đi. Có được không?"

Nhìn thần thái cầu khẩn của Phượng Nữ, Niệm Băng không nhịn được nở nụ cười, chính thức xác lập quan hệ với Phượng Nữ, khiến lòng hắn nhẹ đi nhiều, mỉm cười nói: "Tại sao còn muốn đặt phòng, chẳng lẽ chúng ta còn sợ người ta nói sao? Người khác muốn nói gì thì cứ để cho bọn họ nói, ta cùng ngươi cùng ở một phòng."

Phượng Nữ gấp rút: "Như vậy sao được, ngươi không phải mới vừa đáp ứng ta..." Nàng đâu sợ người khác đàm tiếu, mà sợ hai người không kiềm chế được. Dù sao, trong lòng Phượng Nữ, phượng tộc có địa vị rất trọng yếu.

Niệm Băng nhìn vẻ thẹn thùng của Phượng Nữ không nhịn được cười to ra tiếng, "Xem ra ngươi đối với ta còn vẫn có lòng phòng bị, yên tâm đi, ta cho tới bây giờ cũng chưa ngủ. Ngươi ngủ trên giường, ta ở một bên minh tưởng."

Phượng Nữ lúc này mới yên tâm, nàng thật sự mệt mỏi, cũng không quan tâm tới Niệm Băng giễu cợt mình, kéo chăn lên thân thể mềm mại, một lát sau đã phát ra tiếng hô hấp đều đều.

Nhìn Phượng Nữ ngủ, Niệm Băng một trận xuất thần, bất luận lúc nào, Phượng Nữ đều đẹp như vậy, đẹp khiến người ta không thở được, hắn cũng không quên Ngọc Như Yên nhờ vả, sở dĩ không nghiệm chứng thân phận của Phượng Nữ, là vì thương nàng mệt mỏi, chuẩn bị đợi khi tinh thần nàng tốt lại rồi mới tính. Cúi xuống khẽ hôn lên trán Phượng Nữ, rồi Niệm Băng ngồi xuống nền đất cạnh giường bắt đầu chuyện hàng ngày phải làm, minh tưởng. Phượng Nữ đến khiến hắn cực kỳ hưng phấn, mất nửa canh giờ mới tiến nhập trạng thái tĩnh tu.

Ba ngày nhanh chóng trôi qua, ba ngày này, thân thể Phượng Nữ đã hoàn toàn khôi phục, Niệm Băng mỗi ngày đều đưa nàng dạo chơi trong Đô Thiên thành, thời gian còn lại thì nghiên cứu ma pháp thư mà Dung Băng cho hắn và minh tưởng. Từ khi Phượng Nữ tới, Niệm Băng đã không ra ngoài ăn cơm, hỏa thực của hai người hoàn toàn do hắn phụ trách. Vì không để trù sư trong lữ điếm kinh ngạc, Niệm Băng mỗi lần nấu cơm đều tiến hành trong phòng, dù sao hắn có ma pháp, trù cụ cũng đều đầy đủ, cũng không sợ bị người phát hiện. Phượng Nữ trở nên ôn nhu hơn nhiều so với trước kia, quan tâm chăm sóc từng chút cho Niệm Băng, cùng nàng ở một chỗ, Niệm Băng luôn thấy thư thái như vậy. Nhưng hắn lại há miệng mắc quai, ngoại trừ nắm tay ra, thỉnh thoảng ôm ấp hôn hít bên ngoài, cũng không xâm phạm gì Phượng Nữ, hai người vẫn duy trì quan hệ yêu đương như vậy, hạnh phúc ngập tràn.

Hôm nay, buổi sáng hai người đi dạo một vòng trong nội thành phồn hoa của Đô Thiên thành, ăn xong cơm trưa, Niệm Băng quyết định hoàn thành sứ mạng mà Ngọc Như Yên giao cho. Mặc dù hắn biết làm như vậy rất có thể sẽ khiến Phượng Nữ tạm thời ly khai mình, thế nhưng, vừa nghĩ tới thần thái khi Ngọc Như Yên nhắc tới đại nữ nhi, hắn không nhẫn tâm để nàng mãi như vậy.

"Phượng Nữ, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi." Niệm Băng kéo tay Phượng Nữ, ngồi xuống cạnh nàng.

Phượng Nữ mỉm cười nói: "Có chuyện gì thì nói đi, làm gì mà thần thần bí bí vậy."

Niệm Băng thở sâu, nói: "Khi ta nói chuyện này, ngươi nhất định phải bảo trì lãnh tỉnh, được không? Bất luận ta nói gì, ngươi cũng không được kích động quá độ, như vậy đúng với thân thể sẽ không tốt."

Phượng Nữ bật cười nói: "Ta không phải hài tử, ta sẽ khống chế cảm tình của mình. Không phải là ngươi có hồng nhan tri kỷ nào muốn nói cho ta biết đấy chứ?"

Niệm Băng cười khổ đáp: "Ta là hạng người như vậy sao? Nếu cần làm thì ta đã sớm làm rồi. Ngươi! Trừng phạt ngươi tối nay không được ăn cơm."

Phượng Nữ lắc lắc tay Niệm Băng, nói: "Được rồi, nói mau, rốt cuộc có chuyện gì."

Niệm Băng vừa muốn mở miệng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, "Niệm Băng, ngươi có ở nhà không?" Dung Băng tới, trong thanh âm của hắn có vài phần bất đắc dĩ.

Niệm Băng thấp giọng hướng về phía Phượng Nữ nói: "Chuyện của chúng ta sau rồi hãy nói, ca ca ta tới." Nói xong, đứng dậy mở cửa, tới cũng không chỉ có một mình Dung Băng, cùng hắn tới, còn có Hoa Dung đế quốc công chúa hoa Y Nặc mà Niệm Băng đã gặp qua. Vừa nhìn thấy Niệm Băng, Y Nặc nhất thời hai mắt trừng lớn, nhìn nhìn lại Dung Băng bên cạnh, không nhịn được bưng kín miệng mình.

Niệm Băng nghi hoặc nhìn về phía ca ca, "Ca, đây là..."

Dung Băng cười khổ nói: "Tiểu tử ngươi, mấy ngày nay ở bên ngoài mang theo mỹ nữ dạo chơi khắp nơi, mang đến cho ta không ít phiền toái. Y Nặc lại tưởng ta có niềm vui mới, không có biện pháp, ta đành phải mang nàng tới gặp ngươi. Y nặc, không cần ta giải thích chứ. Sự thật xảy ra trước mắt."

Nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của Dung Băng, Niệm Băng không nhịn được phải bật cười, "Nguyên lai tẩu tử lại hiểu lầm. Tẩu tử, lần trước còn chưa kịp đa tạ ngươi đã cho đồ tốt."

Y Nặc ngây ngô đi thẳng đến trước mặt Niệm Băng, đột nhiên giơ tay, véo lên mặt Niệm Băng, còn dùng lực khá mạnh, Niệm Băng đau đớn, kinh hô: "Tẩu tử, ngươi làm gì? Mặt ta là thật." Y nặc xoay người lại nhìn về phía Dung Băng, làm bộ muốn véo, Dung Băng sợ hãi vội vàng lui ra phía sau hai bước, "Không cần véo, lúc nãy ngươi không phải đã nhéo rồi sao?"

Y nặc ngơ ngác nói: "Các ngươi thật sự là huynh đệ? Không phải song sinh huynh đệ, sao lại giống nhau vậy?"

Niệm Băng cười khổ xoa mặt mình, nói: "Tẩu tử, tướng mạo là từ khi sinh ra đã vậy, ta cùng ca ca cũng chẳng thay đổi được. Giống nhau không phải lỗi của chúng ta, chỉ cần sau này khi động phòng thì đừng nhầm là được rồi."

Y Nặc đỏ mặt, sẵng giọng: "Cũng tại ngươi, vốn ta và ca ca ngươi đang rất tốt, ai biết lại chui ra một người, trả ta hung châm." Nói xong, vươn tay phải ra chờ.

Niệm Băng cười hắc hắc, nói: "Không được. Hung châm kia coi như là lễ gặp mặt của tẩu tử cho tiểu đệ. Như thế ta mới dám gọi hai tiếng tẩu tử chứ!"

Y Nặc hừ một tiếng, nói: "Ta còn chưa gả cho ca ca ngươi, bất quá không trả cũng được, sau này ngươi ở Đô Thiên thành thì dùng thứ đó cải biến dung mạo, đỡ khiến ta nhận lầm." Nhớ tới câu Niệm Băng nói là vào động phòng nhầm, mặt không khỏi lại đỏ lên, nhìn thấy Niệm Băng tiếu ý càng đậm, "Cũng là chuyện sớm muộn mà thôi, mau mời vào đi." Nói xong, tránh sang một bên cửa.

Y nặc vào đầu tiên, vừa lúc thấy Phượng Nữ đứng dậy, Phượng Nữ cũng thấy được nàng, mỹ nữ gặp nhau, khó tránh khỏi nhìn nhau chằm chằm, Y Nặc chớp chớp mắt nhìn Phượng Nữ, nói: "Chào ngươi, ta là Y Nặc."


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx