Tuyết Phách chỉ vào Niệm Băng, nói: "Ngươi dẫn hắn đến nhà bếp đi, cơm trưa hôm nay của ta là do hắn làm, bất luận kẻ nào cũng không được giúp hắn, hiểu chưa?"
"Vâng, thưa Nguyên soái."
Người hầu hướng về Niệm Băng gật đầu, rồi xoay người đi trước rời khỏi thư phòng, Niệm Băng hướng Tuyết Phách hành lễ sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Niệm Băng rời đi, Tuyết Phách tự nhủ:
"Tuyết Cực à Tuyết Cực!!! Người ngươi tiến cử cho ta đến tột cùng là ai? Xem ra, ta thật sự phải hỏi rõ mới được."
Nghĩ tới đây, hắn lại gọi một gã người hầu, vội vàng viết một phong thơ, lệnh người hầu dùng tốc độ nhanh nhất đến Băng Tuyết thành.
Phòng ăn chính của Nguyên Soái phủ chuyên dành cho cả nhà Tuyết Phách dùng cơm.
Lúc giữa trưa, sớm đã có chút đói bụng Tuyết Ngọc kéo theo mẫu thân đi vào trong phòng ăn. Vừa vào cửa, nàng đã nghe ngửi được một cổ mùi hương thơm mát, kinh hỉ nói:
"Ôi thơm quá, đây là món ăn gì nhỉ?"
Lúc nàng nhìn thấy thức ăn trên bàn không khỏi ngây ra, những thứ trên bàn còn có thể gọi là thức ăn sao? Kia rõ ràng là một món nghệ thuật phẩm, thứ duy nhất nàng có thể nhận thức, cũng chỉ có một mâm hoàng sắc kia, chính là Kim Hương Khuyên. Kể cả Kim Hương Khuyên bên trong, tổng cộng có sáu món ăn, nhưng không có món nào không phải là thượng phẩm, chỉ riêng vể sắc và hương cũng đã khiến Tuyết Ngọc vị khẩu đại khai.
Tuyết phu nhân đồng dạng kinh ngạc, nhìn thức ăn tinh xảo trước mặt, nghi ngờ nói:
"Trong phủ có trù sư mới đến sao? Nhìn đám thượng phẩm này, cũng đủ thấy thủ nghệ trù ấn quả thật là rất giỏi."
"Vị trù sư mới đến đấy, không phải là ta sao?" Thanh âm của Niệm Băng vang lên, hắn đang cầm trên tay chính là sở trường của mình Băng Hỏa Cửu Trọng Thiên Cửu Long Chí Tôn Đỉnh bước đến. Tôn đỉnh bằng thúy ngọc bình thường bên trong chứa hai phần ba chính là trân châu phỉ thúy bạch ngọc chúc, cẩn thận đem cửu long chí tôn đỉnh đặt ở giữa bàn ăn, niệm băng mỉm cười nói:
"Chẳng biết thủ nghệ của ta có thể làm hài lòng phu nhân cùng tiểu thư không?"
Tuyết Ngọc kinh ngạc nhìn niệm băng nói:
"Ngươi là trù sư sao? Ta nhớ rõ thời điểm ngươi tới vốn là mặc một kiện ma pháp bào mà!"
Niệm băng mỉm cười:
"Thứ kia chỉ là giả trang bộ dáng thôi, ta từ Thanh Phong trai đến, dĩ nhiên là một gã trù sư rồi. Lần này đến, chính là vì Tuyết Cực thúc thúc mời ta vào Nguyên Soái phủ làm công."
Tuyết Phách lúc này mới từ bên ngoài bình tĩnh bước vào, hắn cũng đã ngửi thấy mùi thơm. Vừa vào cửa tự nhiên cũng thấy được Niệm Băng cùng thê tử, nữ nhi của mình . Lại nhìn bảy món thức ăn tinh diệu trên bàn, trong mắt không khỏi sáng ngời. mặc dù hắn với việc ăn uống không có yêu cầu gì cao, nhưng bảy món ăn do Niệm Băng làm thật sự là rất dụ người, nhất là cửu long chí tôn đỉnh ở giữa, tinh tế điêu khắc kia, không phải trù sư bình thường có thể làm ra được."
Niệm Băng mỉm cười, nói:
"Nguyên soái, xin mời kiểm nghiệm trù nghệ của ta đi. Ta nghĩ ngài hẵn sẽ vừa lòng."
Mặc dù hắn không làm thất hệ đại xan sở trường nhất của mình, nhưng bảy món ăn này đều là sáng chế sớm nhất của hắn băng hỏa cửu trong thiên, mỗi một món đều là tinh điêu chế tác. Nếu vậy mà cũng không thể làm cho Tuyết Phách vừa lòng, có lẽ cả Ngưỡng Quang đại lục này trù sư có thể làm cho hắn vừa lòng quả thật không có mấy vị."
Tuyết Phách nhìn Niệm Bang liếc mắt, đi đến vị trí chủ tọa ngồi xuống. Tuyết phu nhân vội vàng lấy cho trượng phu mình một chén cơm đặt trước mặt, Tuyết Ngọc sớm đã nhịn không được:
"Ba, ta ăn đi thôi!! Ôi!! Xem hình dáng, vị đầu bếp do thúc thúc giới thiệu lần này rất lợi hại đó. Lần trước khi chúng ta đi Băng Tuyết thành người hướng thúc thúc xin mượn Minh Nguyên thúc thúc, nhưng thúc thúc như thế nào cũng không đồng ý. Giá hồi đáo hảo, thật sự đưa tới cho chúng ta một vị đầu bếp, từ nay về sau con có thể ăn ngon miệng rồi."
Tuyết Phách trầm giọng nói: "Nha đầu ngươi, một chút phong phạm đại gia đều không có, chỗ nào cũng giống như nữ hãi tử, không cần học tập giống như tỷ tỷ ngươi . Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị người ta kêu thành phong nữ nữa hã? Ăn cơm đi."
Tuyết Ngọc hiển nhiên rất sợ Tuyết Phách, le lưỡi, không dám nói cái gì nữa, lập tức hướng thức ăn trên bàn ra tay.
Niệm Băng đứng ở một bên, cũng không có lui ra ngoài, nhìn thấy Tuyết Phách một nhà ba miệng ăn mĩ thực của mình làm, trong lòng nổi lên một trận kích động. Hắn dù thế nào cũng luôn hy vọng bản thân mình cũng có thể cùng cha mẹ đồng thời ăn cơm trưa như vậy!
Nhưng trong trí nhớ từ trước tới nay, đối với người bình thường đây quả là một yêu cầu rất đơn giản, còn đối với hắn lại là điều mà chưa bao giờ có thể thực hiện được.
"Oa!! Ăn ngon thật!! Món này làm bằng thứ gì thế? Hương vị như tiên, ta chưa từng nếm qua thứ gì ngon như vậy. Tựa hồ so với Minh Nguyên thúc thúc làm còn ngon hơn."
Tuyết Ngọc sau khi nhấm nháp Băng Hỏa bát cực, nhịn không được kinh hô ra tiếng.
Chỉ là lúc này đây Tuyết Phách cũng không có ngăn cản. Bởi vì, hắn đồng dạng cũng bị trù nghệ của Niệm Băng làm cho khiếp sợ.
Trên bàn có bảy món ăn không chỉ nhìn đẹp mắt, hương vị cũng có một không hai. Nhìn qua chỉ là tài liệu bình thường nhưng sau khi trải qua Niệm Băng gia công, liền biến thành từng món trân tu mỹ vị, mỗi lần ăn một miếng, đều không có cùng cảm giác, ngay cả món cơm bình thường nhất cũng tràn ngập hương khí thơm ngon.
Nhìn Tuyết Phách gắp một miếng Kim Hương Khuyên, Niệm Băng mỉm cười nói:
"Tiêm thủ tha thành ngọc sổ tầm.
Bích du tiên xuất nộn hoàng thâm.
Dạ lai xuân thụy vô khinh trọng.
Áp biển giai nhân triền tí kim.
(Tại hạ mạo muội dịch thế này!!! Do thời gian gấp gáp nên không thể thỉnh giáo sự chỉ điểm của các lão tiền bối được
"Đôi tay nhào nặn ra hình ngọc
Xanh thơm thấp thoáng ẩn sắc vàng
Giấc ngủ đêm xuân không vương bận
Áp chặt giai nhân quấn tay thon " )
Kim Hương Khuyên tốt nhất chẳng những phải có màu vàng óng ánh, đồng thời còn phải thơm ngon. Giòn, mịn,hơi chạm vào liền tan ra, đây mới là đỉnh cấp Kim Hương Khuyên, ta nghĩ ta chỉ miễn cưỡng làm được."
Tuyết Phách không nói gì, đem Kim Hương Khuyên đưa vào trong miệng cắn một miếng, quả nhiên như Niệm Băng nói, thơm, giòn, mịn, hơi chạm vào đã tan ra, mùi thơm nồng động . Khiến hắn nhịn không được đem tất cả Kim Hương Khuyên ăn hết một hơi.
Thực vật trên bàn không ngừng giảm bớt, bất luận là Tuyết Phách hay là Tuyết phu nhan cùng Tuyết Ngọc, bọn họ đều là lần đầu tiên ăn nhiều thức ăn như vậy, kể cả món cửu long chí tôn đỉnh mà Niệm Băng bưng lên cuối cùng, toàn bộ bảy đạo mùi vị cư nhiên không còn một giọt.
Nhìn thấy một nhà ba khẩu ăn xong món cuối cùng này, Niệm Băng mỉm cười, nói:
"Đa tạ, Nguyên soái tán thưởng."
Tuyết Phách liếc mắt nhìn Niệm Băng, nói:
"Ngươi như thế nào biết ta sẽ tán thưởng ngươi?"
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Đối với một gã trù sư mà nói, bản thân mình làm ra một thứ gì đó mà được ăn hết sạch, tự nhiên đó là lời tán thưởng lớn nhất, chẳng lẽ không đúng sao? Tuyết nguyên soái?"
Tuyết Phách hướng Niệm Băng gật gật đầu, mặc dù hắn đối với thận phận Niệm Băng có chút nghi ngờ, nhưng có thể làm ra một bàn mĩ thực như thế, hắn không phải học trù ngày một ngày hai mà có thể làm được.
Trong phủ nguyên soái này, chưa có tên trù sư nào có thể có kỹ thuật như thế, cho nên, cho dù có người muốn giúp hắn cũng không có khả nang. Sau khi nhấm nháp qua kỹ thuật của Niệm Băng, nghi hoặc trong lòng hắn không khỏi giảm bớt vài phàn, "Được!! Không cần tính toán nhiều làm gì nữa, bắt đầu từ bây giờ, người là chính là một trù sư trong phủ Nguyên soái của ta. Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, gia pháp trong phủ nguyên soái này cực nghiêm, nếu ngươi vi phạm, đừng trách ta đối với kẻ dưới vô tình. Ngươi muốn bao nhiêu tiền thù lao?"
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Nguyên soái, tiền thù lão đối với ta mà nói không quan trọng, tiền bạc trong mắt ta vốn là mây khói. Bất quá, ta có một yêu cầu nho nhỏ, ta đến đây việc chính là nâng cao tay nghề nấu ăn, nhưng sau này ta chỉ đến làm cơm chiều thôi. Vừa đến mới Băng Nguyệt thành, ta muốn đi xung quanh một chút cùng các trù sư thành danh trong Băng Nguyệt thành luận bàn. Cho nên, xin nguyên soái chấp thuận, ta ban ngày không ở trong phủ."
Tuyết Phách còn chưa nói gì, Tuyết Ngọc ở bên đã lên tiếng:
"Vậy ngươi không thể làm cơm trưa rồi. Ai dà!! Được rồi, ngươi tên là gì?"
"Ta gọi là Niệm Băng. Nguyên soái, không biết ngài có thể đáp ứng điều kiện này của ta không? "
Niệm Băng mặc dù đang trả lời câu hỏi củaTuyết Ngọc, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Tuyết Phách.
Tuyết Phách trong mắt hào quang chợt hiện nói:
"Được, ta đáp ứng cho ngươi chỉ làm cơm chiều. Ngươi là người được Tuyết Cực giới thiệu tới, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi. Từ nay về sau mỗi tháng thù lao của ngươi là hai mươi kim tệ, để quản gia an bài nơi ở cho ngươi."
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Tuyết Phách vừa đi, Tuyết Ngọc lập tức nhảy dựng lên, tiến đến bên người Niệm Băng nói:
"Niệm Băng, ngươi có phải là so với Minh Nguyên thúc thúc còn lợi hại hơn?"
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Không thể nói như vậy, ta cùng Minh Nguyên trù sư đều có sở trường riêng mà. Tiểu thư, ta xin cáo lui trước."
Nói xong, sau khi hắn hướng Tuyết phu nhân hành lễ rồi lùi về phía sau rời đi. Quyết định ở lại trong phủ Tuyết Phách làm một gã trù sư, Niệm Băng tự nhiên có lý do của mình. Hắn muốn làm việc động trời, tự nhiên phải tiến nhập vào trong cuộc diện hỗn loạn của Băng Nguyệt đế quốc. Tuyết Phách tại băng nguyệt đế quốc địa vị cực cao, ở lại bên trong phủ đệ của hắn, có thể giúp mình tránh rất nhiều phiền toái không cần thiết, như vậy đối với hành động của mình rất là có lợi.
Sau khi tìm quản gia an bài cho mình địa phương tốt để ở, Niệm Băng rời khỏi phủ Nguyên soái của Tuyết Phách trở về lữ điếm. Miêu Miêu cùng Băng Vân đã trở lại, vừa nghe cửa phòng bên này của hắn mở, Miêu Miêu rất nhanh đã chạy tới, bất mãn nói
"Niệm Băng ca ca, huynh đã đi làm gì thế?"
Niệm Băng mỉm cười nói: " Ca ca phải đi kiếm việc gì mà làm, không thi ngồi không mà ăn không khi à!!!"
"Xấu chết đi. Huynh nói chính là tìm công việc sao? Ca ca ngươi làm việc ở nơi nào a!" Miêu Miêu tờ mò hỏi.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Việc này ngươi đừng hỏi, ca ca tìm công việc của một trù sư. Bất quá, ta buổi tối ta mới có thể qua bên đó làm việc, buổi sáng ngày hôm sau sẽ trở về. Miêu Miêu muội theo Băng Vân tỷ tỷ trước tiên ở chỗ này, hay là muốn về nhà hả?"
"Muội không muốn về nhà. Băng Vân tỷ tỷ thiệt là tốt, cả ngày cho Miêu Miêu mua thiệt là nhiều thứ tốt, Niệm Băng ca ca, huynh đợi một lát."
Vừa nói, nàng xoay người chạy đi ra ngoai, lúc nàng trở về, trong tay đã có thêm một cái áo khoác da cừu. Da cừu có màu vàng, bên mép áo dường như tản ra ánh sáng nhàn nhạt, vừa thấy đúng là một vật có giá trị. Miêu Miêu đem áo khoác đưa tới tay Niệm Băng:
"ca ca, thứ này là muội mua cho huynh. Trời bắt đầu trở lạnh rồi, huynh lúc nào cũng mặc ít như vậy sao được? Ca ca, huynh, nhất định rất là vất vả, tóc của huynh bạc cả rồi."
Tiếp nhận áo khoác da cừu, Niệm Băng trong lòng nổi lên một trận ấm áp, hắn biết Miêu Miêu là thật tâm đối tốt với chính mình:
"Cám ơn muội, Miêu Miêu. Đầu của ca ca bạc trắng không phải bởi vì mệt đâu. Miêu Miêu, cái áo khoác ngoài này tốn rất nhiều tiền của muôi phải không? Ca ca như thế nào lại muốn lấy đồ của muội cơ chứ?"
Miêu Miêu hì hì cười, nói:
"Không quan hệ, Miêu Miêu không có tiền, tiền là do Băng Vân tỷ tỷ cho mượn đó, cái áo này cũng là do Băng Vân tỷ tỷ giúp muội chọn đó. Tỷ ấy nói cái áo làm bằng da tuyết ly này giữ ấm tốt nhất. Ca ca, ngươi mau mặc vào thử xem có vừa với ngươi không."
Niệm Băng không đành lòng phụ ý tốt của Miêu Miêu, đem tấm áo ấm khoác ở trên người, quả thật, cái áo khoác này chẵng những mặc vào rất ấm, hơn nữa còn rất nhẹ, mặc phi thường thoải mái, không lớn không nhỏ rất thích hợp với Niệm Băng.
"Thật tốt, Niệm Băng ca ca huynhi mặc cái áo khoác này quả thật thích hợp, xem ra Miêu Miêu mua đúng rồi."
Miêu Miêu cao hứng vỗ tay, tựa hồ là chính nàng có được thứ gì rất tốt.
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Miêu Miêu, ca ca không thể nhận không lễ vật của muội, để ta tặng lại muội một thứ gì làm quà đáp lễ."
Lời vừa ra khỏi miệng hắn nhớ cảm thấy không ổn, chính mình trên người ngoại trừ bảy thanh ma pháp đao ra, cũng không có thứ gì đáng giá, trong lòng vừa động, Niệm Băng kéo tay Miêu Miêu nói:
"Đi, chúng ta tìm Băng Vân tỷ tỷ của ngươi mượn vài thứ."
Niệm Băng cùng Miêu Miêu đi tới phòng của Miêu Miêu cùng Băng Vân, Băng Vân đang ngồi ở trên giường minh tưởng, cảm giác được hơi thở của Niệm Băng nhất thời mở mắt ra, âm thanh lạnh lùng:
"Ai cho ngươi tới phòng chúng ta?"
Niệm Băng nói:
"Miêu Miêu tặng ta một bộ quần ao, ta như thế nào cũng phải tặng lại môt thứ gì đó. Băng Vân tiểu thư, có thể cho ta mượn vài bạch quyển trục không, đợi vài hôm nữa ta mua trả lại ngươi."
Băng Vân nhíu nhíu mày, nhưng cũng lấy ra ba bạch quyển trục ném cho Niệm Băng, Niệm Băng không trở về phòng, trực tiếp đem ba bạch quyển trục tốt nhớ ở một bên trên bàn mở ra, thất thải quang mang lưu chuyển, trong một thước thiên nhãn lĩnh vực nhẹ nhàng xuất hiện chung quanh thân thể hắn. Niệm Băng tự hỏi một chút, lập tức ngưng tụ ma pháp lực bắt đầu họa ma pháp quyển trục. Động tác của hắn không chỉ khiến cho Miêu Miêu chú ý, Băng Vân cũng không khỏi đứng lên, cách đó không xa nhìn thấy động tác của Niệm Băng.
Niệm Băng ngón tay di chuyển, từng đạo văn lộ ưu mỹ dần xuất hiện trên bạch quyển trục. Động tác của hắn cực nhanh, mỗi một cái ma pháp phù hào tự nhiên hoàn thành. Băng Vân kinh ngạc phát hiện phù hào dần trở nên phức tạp tinh thâm.
Niệm Băng vẽ chính là ma pháp phù hào phối hợp, có rất nhiều cái nàng chưa từng thấy qua. Nàng cũng từng khổ công nghiên cứu qua ma pháp trận cao thấp, nhưng tốc độ của Niệm Băng thật sự quá nhanh, nàng chỉ có thể mơ hồ cảm giác được một ít, nhưng không thể xác định Niệm Băng vẽ tới cùng là ma pháp gì.
Ma pháp phù hào ngày càng nhiều, càng ngày càng phức tạp, động tác của Niệm Băng dần chậm lại. ma pháp quyển trục cuối cùng đã hoàn thành quá trình quan trọng nhất, một khi vẽ sai một chút, hoặc là ma pháp lực đưa vào không đều, lập tức sẽ làm quyển trục tiêu biến.
Hồng, lam lưỡng sắc quang mang giao nhau lóng lánh, ba quyển trục đồng thời hoàn thành, Niệm Băng đem quyển trục gộp lại, cũng phân biệt rót vào một đạo ma pháp lực cuối cùng, lúc này mới vỗ tay vừa lòng, nói:
"Thành công."
Hắn đem ba quyển trục nhét vào tron tay Miêu Miêu, mỉm cười nói:
"Miêu Miêu, ba quyển trục này để ngươi phòng thân, ba quyển này đều là Băng Hỏa đồng nguyên xúc phát quyển trục, khi dung hợp có thể đạt đến thất giai, muội trời sinh tinh thần lực cường đại nên quả thực rât dễ dàng khống chế uy lực của chúng, dùng để phòng ngự bản thân là thích hợp nhất, ba quyển trục này phòng ngự cấp bậc ta sắp đặt không giống nhau, trình độ công kích cũng bất đồng. Trong đó còn có một cái là loại ma pháp di dời không gian dùng để chạy trốn. Mấy cái này xem như ca ca đáp lễ cho muội đi.
"Tốt quá! Cám ơn Niệm Băng ca ca."
Miêu Miêu cầm ba ma pháp quyển trục cất vào trong ngực, nàng không biết được uy lực của ba quyển trục này, nhưng Băng Vân lại hiểu rõ, có thể tạo ra thất giai ma pháp, lại là xúc phát ma pháp quyển trục trong truyền thuyết, khi chế tạo lại không thất bại một lần, ba quyển trục này giá trị rất cao. Niệm Băng thi triển ma pháp thần kỳ không khỏi khiến nàng trợn mắt lên nhìn.
"Niệm Băng, ngươi còn định ở lại Băng Nguyệt thành bao lâu?"
Băng Vân lãnh đạm hỏi, ý tứ của nàng, tự nhiên là hỏi Niệm Băng khi nào thì cùng nàng trở về băng thần tháp.
Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Xong xuôi mọi việc ta tự nhiên sẽ rời khỏi nơi này. Bất quá mất bao lâu thời gian ta cũng không thể xác định, nhưng khẳng định sẽ không quá ba tháng."
Băng Vân giận dữ nói: "Ba tháng? Ta làm gì có nhiều thời gian với ngươi như vậy?"
Niệm Băng nói: "Vậy ngươi có thể tùy thời tìm người đến bắt ta. Chỉ cần các ngươi có thể bắt được ta, tự nhiên có thể mang ta đến Băng Thần tháp."
"Ngươi......." Băng Vân không phải không nghĩ tới việc lợi dụng thế lực của Băng Thần tháp bắt Niệm Băng trở về. Nhưng một gã ma đạo sĩ có được tiên thiên lĩnh vực, tuyệt không thể kém hơn so với một gã ma đạo sư bình thường, nhất là tiên thiên lĩnh vực của Niệm Băng rất quái dị. Huống chi hắn còn có quái dị khôi lỗi, điều này khiến nàng không có chút nắm chắc. Nếu mang theo người của Băng Thần tháp đến bắt Niệm Băng, có thể sẽ mang lại tổn thất không nhỏ.
Hơn nữa bây giờ nàng càng ngày càng không rõ thực lực của Niệm Băng, dưới tình huống không nắm chắc, nàng càng nguyện ý chờ. Đến Băng Nguyệt thành nàng cũng không nóng lòng đi liên lạc thế lực của Băng Thần tháp, có lẽ cũng bởi vì Miêu Miêu. Mặc dù Băng Vân rất hận Niệm Băng, nhưng nàng đồng thời phát hiện nam nhân làm mình căm hận này, ấn tượng trong lòng mình ngày càng khắc sâu. Ma lực cường đại, trù nghệ tinh thâm, mỗi thứ đều khiến nàng lưu lại ấn tượng sâu sắc. Giữa trưa hôm nay, nàng cùng Miêu Miêu đi ra bên ngoài ăn. Nàng kinh ngạc phát hiện rằng mình đối với thức ăn ngon kia không một chút hứng thú, nàng đã có thói quen ăn mĩ thực do Niệm Băng làm.
"Niệm Băng ca, Băng Vân tỷ tỷ! Các người đừng có ầm ỷ nữa được không?" Miêu Miêu nhìn bên này, lại nhìn bên kia. Không khí giằng co kiểu này nàng thập phần không thích.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Tốt, không ầm ĩ nữa. Ca ca về trước đây, muội bồi tiếp Băng Vân tỷ tỷ đi." Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Băng Vân, xoay người trở về phòng mình.
Trở về phòng, Niệm Băng bắt đầu tiến hành minh tưởng. Hành động cả ngày nay có thể nói là thập phần không thuận lợi, chẳng những không thể lợi dụng thế lực Huyết sư giáo, thậm chí cả Tuyết Phách cũng không muốn giúp mình gặp Yến Phong. Xem ra, muốn giúp Yến Phong lên ngôi vua cũng không dễ dàng gì, thực lực một người dù sao cũng rất nhỏ.
Nhưng mà mình tại Băng Nguyệt đế quốc thật sự cũng không có thế lực nào khác để lợi dụng. Bây giờ cũng chỉ có thể đi từng bước, xem từng bước, hy vọng bảy vị trưởng lão của Huyết Sư Đường có thể đến nhanh một chút. Không biết khảo nghiệm của bọn họ là cái gì? Chỉ cần không phải rất khó, mình cũng có thể vượt qua.
Niệm Băng dùng Tiên thiên chi pháp tu luyện không lâu, thì trong cơ thể hắn đột nhiên xuất hiện biến hóa. Áo Tư Tạp trong ngực hắn đột nhiên nhúc nhích, xuất ra một luồng năng lượng màu xám, ngay sau đó kim quang nhàn nhạt mang theo hào quang màu xám từ trung tâm lan ra. Niệm Băng chỉ cảm thấy tim mình nảy lên một cái, một cảm giác khó có thể nói lên trong nháy mắt truyền khắp toàn thân. Làn da ngưng kết một tầng lân phiến màu xám, trên phiến còn có một ít kim quang nhàn nhạt.
"Da da da, ta thành công rồi! " Thanh âm hưng phấn của Áo Tư Tạp vang lên trong đầu Niệm Băng.
Niệm Băng tức giận nói: "Thành công cái gì? Ngươi trước tiên đem tầng lân phiến này thu hồi giúp ta. Tạp Tạp, nếu ta đang đi trên đường, ngươi đột nhiên xuất ra một chút lân phiến, ta sẽ bóp cổ ngươi tới chết đó."
Áo Tư Tạp hắc hắc cười, nói: "Ta rất là hưng phấn thôi mà, không thể trách ta. Lần sau ta nhất định chú ý."
Niệm Băng hiếu kỳ hỏi: "Ngươi thành công cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi nhanh như vậy đã tìm ra phương pháp sử dụng năng lượng?".
"Không phải việc đó. Bất quá ta đã tu luyện xong tầng thứ nhất Long Tộc tâm pháp của chúng ta, đương nhiên phải cao hứng rồi. Mặc dù ta vẫn chưa thể sử dụng hiệu quả năng lượng của mình, nhưng luyện thành tâm pháp tầng thứ nhất này có thể khiến cho thực lực của ta tăng lên. Ta trong cơ thể ngươi, thực lực của ta tăng lên đối với ngươi cũng có lợi. Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được bây giờ thân thể của ngươi càng thêm cứng cáp hơn vài phần sao? Hơn nữa, luyện thành tầng thứ nhất tâm pháp, năng lượng của ta so với trước kia càng thêm ngưng kết, có lẽ không lâu nữa ta có thể tìm ra tính chất năng lượng của mình rồi. Ta bây giờ đã có hướng đi, tin rằng không tốn quá nhiều thời gian."
Niệm Băng nói: "Tạp Tạp, chúng ta bây giờ cùng dùng một thân thể, có hay không khả năng năng lượng của chúng ta trong điều kiện đặc biệt này tiến hành dung hợp? Nếu là như vậy, lấy Băng Hỏa Dồng Nguyên ma pháp lực của ta cộng với năm hệ ma pháp khác; lại liên hợp với năng lực của ngươi, khẳng định có thể khiến tổng hợp thực lực của chúng ta tăng lên."
Tạp Tạp nghĩ ngợi nói: "Điều này tựa hồ không thể, mặc dù không biết vì cái gì. Long lực của ta cũng không có bài xích lực lượng của ngươi. Nhưng nhân loại các người tu luyện thứ gì đó cùng long tộc chúng ta tu luyện long lực có khác biệt rất lớn, muốn dung hợp phi thường khó khăn. Bất quá, bởi vì chúng ta cùng một thân thể, có thể nói linh hồn tương liên. Nếu một khi ngươi gặp nguy hiểm hoặc tâm tinh đặc biệt kích động, ta đều có thể cảm giác được, hơn nữa lập tức từ trạng thái ngủ say tỉnh lại ngay.
Bởi vì ta bây giờ còn không thể hoàn toàn khống chế năng lượng của mình, không thể giúp ngươi công kích. Nhưng giúp ngươi phòng ngự thân thể của chúng ta thì không có vấn đề gì.
Hơn nữa ta phát hiện khi năng lượng của ngươi tỉnh dậy sau khi minh tưởng, thì tốc độ tu luyện của ta tựa hồ nhanh hơn một chút. Tựa hồ ma pháp lực của ngươi đối với ta quả thực trợ giúp rất lớn. Niệm Băng, thời điểm ngươi cảm giác được nguy hiểm, ngươi đã có thể chủ động thức tỉnh ta, để ta giúp ngươi phòng ngự. Lấy phòng ngự lực của ta, trừ phi là cấm chú, ma pháp bình thường hoặc là công kích vật lý rất khó tạo ra thương tổn với thân thể chúng ta.
Ô được rồi, ta tu luyện Long Tộc tâm pháp chính là lúc trước từ trong lòng lão Ba ta trộm lấy. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, tâm pháp này chỉ có người kế thừa Long Thần mới có thể tu luyện. Vừa rồi khi đột phá tầng thứ nhất, ta đột nhiên có cảm giác cho dù ngươi không thể đem bảy khiếu huyệt trên người hoàn toàn mở ra giúp ta tái tạo thân thể, một khi ta đạt tới tầng thứ mười ba của Long Tộc tâm pháp, cũng có thể tự mình tiến hành tái tạo thân thể. Năng lượng của ta dù sao cũng rất quái dị, cả long tộc cũng không có ghi lại. Nói không chừng từ nay về sau ta có thể trở thành cường giả chưa từng có trong lịch sử long tộc đó. Hắc hắc."
Niệm Băng đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, vội hỏi: "Tạp Tạp, nếu ta để cho ngươi khống chế thân thể, ngươi có thể đọc được bí mật trong lòng người khác hay không?"
Nếu có thể dựa vào năng lực của Tạp Tạp biết được bí mật trong lòng Băng Vân, vậy thì việc cứu cha mẹ có thể thực hiện được, một số kế hoạch của mình sau đó có thể không cần phải tiến hành.
Tạp Tạp nói: "Điều này không có khả năng đâu. Loại năng lực quái dị này của ta so sanh với long lực của bản thân thì phi thường yếu, chỉ khi đối phương mở trái tim ta mới có thể đọc được bí mật trong lòng đối phương. Nếu muốn biết bí mật đối phương thì bây giờ là không có khả năng. Chờ năng lực của ta sau khi cường đại đến trình độ nhất định có thể thử xem sao. Bây giờ năng lực của ta còn quá yếu, ta sợ sẽ bị phản phệ. Thế nào? Ngươi lại muốn cô nương nào sao? Muốn biết bí mật trong lòng người ta à?".
"Câm miệng, ta là người như vậy sao? Ta là vì sự tình khác." Tạp Tạp trả lời làm Niệm Băng có chút thất vọng, hắn biết kế hoạch của mình phải tiếp tục tiến hành.
Tạp Tạp hắc hắc cười nói: "Đương nhiên ngươi là cái loại người này. Bất quá cảm giác nhìn ngươi biểu diển xuân cung (*) quả thật rất tốt, cả ta cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào."
"Lại đây!", Niệm Băng hướng lên trời giơ ngón tay giữa lên: "Ngươi nhìn trộm! Từ nay về sau tốt nhất là đừng cho ta biết ngươi thích mẫu bạo long, nếu không, đừng trách ta trả thù nhé."
Áo Tư Tạp cười nói: " Lão Đại, không cần đâu. Nói như thế nào thì chúng ta bây giờ cùng một thể mà! Ta so với ngươi nhỏ hơn, coi như là đệ đệ. Ngươi làm sao có thể đối xử với ta như vậy được? Như vầy đi, lần sau ngươi cùng lão bà của ngươi thân mật thì thông báo cho ta một tiếng; ta nhất định ngủ như chết, tuyệt không quấy rầy chuyện tốt của các người."
Niệm Băng hừ một tiếng, nói: "Cũng không sai biệt lắm. Tốt, chúng ta đồng thời tu luyện đi." Có một đầu long giúp phòng ngự, hắn thấy cũng rất tốt.
Buổi tối, Niệm Băng cùng Miêu Miêu chào tạm biệt sau khi rời lữ điếm. Miêu Miêu vốn không muốn hắn rời đi, Niệm Băng phải đáp ứng ngày mai làm cho nàng điểm tâm, mới có thể rời đi được . Băng Vân từ miệng Miêu Miêu biết được Niệm Băng phải đi ra ngoài làm đầu bếp, tự nhiên là phi thường kinh ngạc. Nàng thật không rõ Niệm Băng cuối cùng là muốn làm cái gì, nhưng có Miêu Miêu bên cạnh, nàng cũng không sợ Niệm Băng chạy trốn.
Trở lại phủ nguyên soái, sau khi làm cho Tuyết Phách một bữa tối phong phú, Niệm Băng liền trở về phòng mình. Đã phải đợi nên hắn cũng không nóng nảy, mỗi thời mỗi khắc đều muốn phải tăng thực lực của mình lên mới là quan trọng nhất. Niệm Băng minh tưởng từ sau khi ăn xong mãi đến khi hừng đông ngày hôm sau mới chấm dứt. Niệm Băng cảm giác được thực lực chính mình lại tăng lên vài phần, ma đạo sử cảnh giới đã hoàn toàn ổn định. Năng lượng chứa trong bảy ma pháp quang cầu trong cơ thể đã cực kỳ khổng lồ, cho dù không lấy thiên nhãn lĩnh vực tăng lực, bây giờ đồng thời thi triển hai cái cửu cấp ma pháp cũng không quá khó khăn.
Liên tiếp năm ngày cuộc sống của Niệm Băng đều không thay đổi quy luật. Mỗi sáng sớm từ phủ nguyên soái trở về lữ điếm làm điểm tâm cho Miêu Miêu cùng Băng Văn, buổi sáng tĩnh tu tại lữ điếm, giữa trưa nấu cơm cho các nàng, buổi chiều trên đường trở về tùy tiện đi dạo, trước khi đêm tối trở về phủ nguyên soái làm cơm chiều. Sau khi ăn xong cơm chiều, trực tiếp trở về phòng mình minh tưởng mãi cho đến sáng ngày hôm sau.
Lúc đầu Tuyết Phách đối với Niệm Băng thực sự còn lo lắng, vẫn phái cao thủ trong phủ giám thị hắn. Nhưng theo thời gian trôi qua đã năm ngày, Niệm Băng cũng không có làm điều gì bất lợi cho phủ Nguyên Soái. Cũng chỉ là cùng Miêu Miêu tiếp xúc, ngẫu nhiên mang theo Miêu Miêu trên phố mà thôi; hơn nữa trù nghệ của Niệm Băng quả thật tinh sâu, khiến cho Tuyết Phách dần yên tâm đối với hắn. Hôm nay Tuyết Cực hồi âm tới, trong thơ lại càng cực lực tán thướng trù nghệ của Niệm Băng, khiến cho Tuyết Phách tinh thần đại phóng, rút lại tất cả giám thị đối với Niệm Băng.
Hết thảy việc này đều âm thầm tiến hành, nhưng Niệm Băng cũng biết rất rõ Tuyết Phách làm cái gì. Có lực quan sát siêu cường nhờ Thiên Nhãn huyệt, bất cứ giám thị nào cũng không thoát khỏi cảm giác của hắn.
Hôm nay ăn cơm xong Niệm Băng không ra ngoài, mà trở vào phòng mình tại lữ điếm khoanh chân trên giường, chuẩn bị bắt đầu tu luyện. Tất cả thời gian trống của hắn đều dành cho tu luyện. Hắn biết rõ thực lực bây giờ của mình còn không đủ để cùng cao thủ Thần Hàng sư cấp bậc ganh đua cao thấp. Muốn có đột phá không thể hy vọng có kỳ tích gì xa vời, mà hết thảy là phải dựa vào cố gắng của chính mình, kiên định từng bước làm thực lực tăng dần.
Lúc Niệm Băng chuẩn bị nhập định, trên cửa sổ vang lên một âm thanh rất nhỏ, Niệm Băn đã cảm nhận được là ai đến, thấp giọng nói: "Vào đi."
Cửa sổ lặng yên mở ra không một tiếng động, một đạo nhân ảnh phiêu nhiên đi vào, chính là một trong hai võ sĩ đi theo Niệm Băng đến Băng Tuyết thành. Hắn trước tiên hướng Niệm Băng hành lễ, sau đó mới nói: "Hồi bẩm giáo chủ, các trưởng lão của Huyết Sư đường đã tới, xin mời ngài đi."
Niệm Băng trong lòng vui vẻ, bọn họ rốt cuộc cũng tới. Hắn hướng lục cấp võ sĩ gật đầu nói: "Hảo, chúng ta đi." Niệm Băng lấy cho mình một cái phong tường thuật trên người, đi theo lục cấp võ sĩ phiêu nhiên theo cửa sổ mà ra, hướng đến Võ sĩ công hội đi tới.
Võ sĩ công hội hôm nay khác mọi ngày, cửa công hội viết 'nội bộ công hội có chuyện, tạm dừng hết thảy sự vụ'. Khi Niệm Băng vào cửa công hội, Băng Nguyệt đường đường chủ Ngân Nãng tự mình đưa hắn đi vào. Từ vẻ mặt của Ngân Nãng, Niệm Băng hiểu được Huyết Sư đường thất vị trưởng lão kia muốn chứng minh thân phận của mình.
Ngân Nãng cung kính nói: "Giáo chủ ngài đã tới, xin mời vào trong."
Niệm Băng gật đầu, đi theo Ngân Nãng vào võ sĩ công hội dưới sự dẫn đường của hắn. Người mới tới mà Ngân Nãng muốn dẫn đi gặp chính là ở trong căn phòng này. Phòng rất lớn, cho dù dung nạp hai ba mươi người cũng thấy không chật. Bước vào cửa phòng, Niệm Băng lập tức cảm giác được một cỗ cảm giác áp bức cường đại; không phải là hơi thở bình thường, chỉ có cao thủ chân chính mới có thể có khí thế cường đại như vậy.
Bên trong phòng có bảy người. Bọn họ vốn ngồi trên ghế, vừa thấy Niệm Băng cùng Ngân Nãng vào đều đứng cả dậy. Hướng Niệm Băng gật đầu, nói: "Huyết Sư thất trưởng lão ra mắt đại Giáo Chủ." Bọn họ đều không hành lễ, hiển nhiên thấy Niệm Băng tuổi còn trẻ như vậy, bảy vị trưởng lão trong mắt đều toát ra một tia kinh ngạc.
Đại Giáo Chủ? Hơn một chữ Đại! Xem ra không trải qua khảo nghiệm của bọn họ thì mình vẫn chưa chánh thức là giáo chủ . Mỉm cười một chút, Niệm Băng cất âm thanh bề trên: "Các vị trưởng lão không cần khách khí, mời ngồi."
Cách ăn mặc của bảy vị trưởng lão đều không giống nhau. Người cầm đầu nhìn qua so với gia gia Dung Thân Vương của mình tựa hồ còn lớn tuổi hơn rất nhiều, miếng vải bố trên mặt che kín dấu vết già nua. Lão ăn mặc thật bình thường, một bộ áo bào màu xám bao phủ quanh người, tinh thần quắc thước. Đôi mắt màu vàng nhìn Niệm Băng phát ra hai luồng tinh quang chói mắt .
Sáu trưởng lão kia thì chia làm hai loại trang phục. Nhìn qua bọn họ cùng đại trưởng lão có tuổi tác không sai biệt lắm, hình dáng ít nhất cũng là tám chín mươi tuổi. Nhưng Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn huyệt lại có thể rõ ràng cảm giác được trong thân thể phong chúc tàn niên (già nua như nến trước gió) kia đều ẩn chứa năng lượng khổng lồ. Mặt khác trong sáu gã trưởng lão này có ba gã mặc ma pháp bào, trên ma pháp bào không có dấu hiệu gì đại biểu cho cấp độ, chia thành hỏa hệ, băng hệ cùng hắc ám hệ.
Niệm Băng không khỏi cả kinh, phải biết rằng trong thế giới ma pháp bây giờ, hắc ám ma pháp sư rất hiếm thấy. Mặc khác ba gã trưởng lão còn lại trang phục đều là vũ sĩ phục toàn thân. Quần áo mặc dù không hoa lệ, nhưng bọn họ mặc trên người lại khiến cho người ta có cảm giác ngạo uyên sơn nhạc (ngạo nghễ với núi non).
@by txiuqw4