Yến Cực muốn mở miệng, nhưng cảm giác được một cỗ áp lực cực lớn đang táp vào mặt mình, hắn nhìn thấy ánh mắt của Niệm Băng.
Trong đôi mắt màu lam kia không hề có một tia tạp chất nào, đôi mắt của Niệm Băng thật thâm sâu khó lường. Hắn liền trở nên ngây dại, linh hồn đã bị tinh thần lực do Thiên Nhãn huyệt phát ra áp chế. Trong cuộc đời Yến Cực, giây phút cuối cùng cũng đã gặp phải cảnh tượng không thể ngờ nổi, lại từ chính gã thanh niên mà lúc trước hắn còn muốn lợi dụng để trợ giúp bá nghiệp của mình, ở mi tâm đột nhiên phát ra một đạo bạch quang dài ước chừng một thốn. Ngay sau đó, từ trong ánh bạch quang thản nhiên hé mở, lộ ra một ánh mắt màu bạc, đúng vậy đó là con mắt màu bạc
Niệm Băng vỗ vỗ hai tay bước đến, Hắn không cần phải sử dụng đến ma pháp bởi hắn thấy làm thế thì quá tiện nghi cho Yến Cực, mặc dù hắn không hề luyện qua võ nghệ, nhưng từ nhỏ đã tu luyện trù nghệ, nên khiến cho hắn có một tốc độ xuất thủ so với người bình thường nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Hắn mặc dù không thể làm được như Áo Tư Tạp, hoàn toàn khống chế được thân thể của mình để thực hiện các chiêu thức phức tạp, nhưng vì đã chế ngự được thân thể của kẻ địch rồi, thì chỉ cần với thể chất được long hoá, sử dụng được một phần sức mạnh của rồng thì cũng đủ làm thành bùa đòi mạng Yến Cực.
Ầm!!! Một tiếng nổ mạnh, Yến Cực rõ ràng nghe được tiếng xương lồng ngực của mình vỡ nát ra, Hắn tuy rằng có đấu khí nhưng gặp phải Thiên Nhãn lĩnh vực khắc chế, căn bản không thể phát huy được tác dụng hộ thân, mà cho dù hắn có thể sử dụng được đấu khí nhưng với tu vị của hắn cũng không cách gì chống đỡ nổi một quyền được long thể hoá của Niệm Băng
Đau đớn kịch liệt khiến cho trước mắt Yến Cực trở thành một màu tối đen, dần dần thân thể hắn chết lặng đi, cảm giác lạnh lẽo vô cùng lan khắp toàn thân, trước mắt hắn mơ hồ như thấy được 1 phần của địa ngục, một địa nguc tràn ngập máu tươi.
Nhìn thấy ngực của Yến Cực đã bị đập nát, lại thấy hắn máu tươi bắn ra đầy trời, Niệm Băng trong lòng lại như sinh ra cảm giác hưng phấn, tuy nhiên hắn không có thời gian để cảm thụ loại cảm giác này, thân thể rất nhanh một lần nữa trở lại bên giường đỡ người Yến Thiên Nam lên, gia tăng đại tiên thiên chi khí truyền vào, kéo Yến Thiên Nam một lần nữa từ bên bờ vực sinh tử trở về.
Yến Thiên Nam không ngừng ho lên từng ngụm trọc khí, vừa rồi khi mất đi sự chi trì của Niệm Băng, lão cảm giác được hồn phách của chính mình tựa như đã ly khai khỏi cơ thể, may mắn là Niệm Băng kịp thời quay trở lại, một lần nữa kéo linh hồn lão trở về
Niệm Băng than nhẹ một tiếng nói:
"Bệ Hạ, ngài không bị kinh sợ chứ, thần đã giết nhi tử của ngài mất rồi!!!
Yến Thiên Nam toát một nụ cười tươi:
"Ta không phải là một người cha tốt. Giết hay lắm!! Hắn đã chết, có lẽ xuống địa phủ, ta có thể có cơ hội một lần nữa dạy cho hắn cách thế nào để làm một con người, chính ra bản thân ta hôm nay cũng đã được thụ giáo không ít phương pháp làm người đủ để có thể dạy lại cho y? Ngươi tên là gì vậy?
Niệm Băng hơi sững sờ một chút, bởi vì hắn nhận thấy ở trên người Yến Nam Thiên phát ra những tia trìu mến giống hệt như cảm giác đối với người cha ruột của mình: " Thần gọi là Niệm Băng."
Yến Thiên Nam mỉm cười vuốt cằm nói:
"Cảm ơn! Cảm ơn ngươi, ta không phải tạ ơn ngươi đã cứu ta, mà là cảm ơn ngươi đã cứu đứa con trai duy nhất của ta, cũng chỉ có hắn mới xứng làm con của ta."
Yến Thiên Nam trong mắt toát ra vẽ hiền lành, nhìn về Yến Phong đang miễn cưỡng đứng lên trên mặt đất
Yến Phong sau khi được Niệm Băng trị liệu, mặc dù vẫn còn cảm giác yếu nhược nhưng so với lúc trước đã khá hơn không ít:
"Phụ Hoàng, ngài trước hết phải nghĩ ngơi trong chốc lát đi đã."
Hắn miễn cưỡng mở miệng nói
Yến Thiên Nam nhẹ nhàng lắc lắc đầu:
"Không, hãy để ta nói. Nếu không nói ra, ta sợ rằng sẽ không còn cơ hội để nói nữa"
Sắc mặt lão trở nên hồng hào hơn cả trước đây, mặc dù Niệm Băng đã dùng một lượng lớn tiên thiên chi khí đưa vào, lại còn có Thuỷ và Quang minh hai loại ma pháp nguyên tố có khả năng trị liệu, nhưng sâu thẳm trong tâm Niệm Băng đã minh bạch, đây là sự tỉnh táo lần cuối cùng của lão nhân gia, sau thời khắc này tính mạng của vị lão hoàng đế cũng sẽ chấm dứt.
Yến Phong khoé mắt đỏ rực, nhìn tính mạng của Yến Thiên Nam đang bước đến những thời khắc cuối cùng, hắn nghẹn ngào:
"Phụ Hoàng, ngài biết con đợi người gọi con một tiếng con trai đã biết bao nhiêu lâu rồi không? Từ nhỏ đến lớn, người con thương yêu nhất chỉ có mẫu thân, nhưng người lại như vậy mà ra đi. Phụ Hoàng, ngài có biết là con khao khát được tìm thấy tình thương của một ngươi cha từ ngài đến cỡ nào hay không?"
Yến Thiên Nam hiền từ nhin Yến Phong:
"Ta biết, ta đã hiểu được rồi!! Hài nhi à!! Phụ Hoàng cả đời đã phạm nhiều tội lỗi, cũng chỉ còn đợi đến kiếp sau mới có thể đền đắp lại cho con thôi. Hãy nhớ kỹ lời Phụ Hoàng nói, hãy cố sống cho thật tốt, làm một vị hoàng đế tốt, đừng có giống như ta, lưu lại nhiều hậu hoạ.
Ta tin tưởng rằng, chỉ cần con có trái tim nhân hậu, nhất định sẽ làm tốt hơn ta rất nhiều, hài nhi à!!! Con có biết trong lòng Phụ Hoàng bây giờ cảm thấy mãn nguyện đến thế nào không? Ta thậm chí không hề hận đại ca của con, bởi vì cho đến hôm nay ta rốt cục cũng thấy được khát vọng tình thân của chính mình. Cả cuộc đời ta từ lúc sinh ra đến tận lúc này không ngừng làm ra những việc sai trái, nhưng một việc làm đáng hổ thẹn nhất chính là ngày đó ta đã cưỡng hiếp mẫu thân của con, rồi sinh ra con trên thế giới này.
Trước kia Phụ Hoàng không thể đền bù được gì cho con, bây giờ, bọn huynh đệ của con đã chết hết rồi, Phụ Hoàng chỉ có thể làm được một việc, đó là đem thứ mà bọn chúng muốn có được nhất truyền lại cho con, con có nguyện ý tiếp nhận không?"
Mặc dù Yến Phong cùng Niệm Băng sớm đã hoạch định kế hoạch hành động hoàn hảo, nhưng tới lúc này, cổ họng hắn không khỏi có chút nghẹn ngào, làm sao còn có thể thốt ra nổi hai chứ nguyện ý đây, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm đang lịm dần của Yến Thiên Nam, nước mắt Yến Phong không cách nào kiềm chế nổi chảy xuôi xuống má
Bịch một tiếng, cánh cửa bên ngoài đã bị phá mở, một đám lớn thị vệ từ bên ngoài tiến vào, người dẫn đầu chính là đoàn trưởng của Hoàng gia thủ hộ quân đoàn Lỗ Đạo Phu cùng với Băng Tuyết nữ thần tế tự và Băng Vân.
"Bệ hạ!!!."
Lỗ Đạo Phu thét lên một tiếng thảm thiết, rồi dùng tốc độ nhanh nhất nhào tới bên cạnh chiếc giường.
Sau khi bọn hắn phát hiện Ngũ hoàng tử đã chết thảm ở trong phủ của mình, nhất thời cảm giác được có chuyện không ổn, dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về cùng với sự trợ giúp của Băng Tuyết nữ thần tế tự cùng với số lượng lớn các cao thủ của Băng Thần tháp, nhanh chóng tiến đến bên ngoài hoàng cung, chứng kiến rõ ràng bọn thủ hạ của Yến Cực đang không ngừng liều chết công kích vào. Lỗ Đạo Phu trong lòng sinh ra cảm giác mãnh liệt có sự không ổn, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ào vào nội cung.
Khi bắt gặp cảnh tượng xác chết tràn ngập nội cung, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, hắn biết, việc mà bản thân hắn sợ nhất có lẽ đã phát sinh. Hắn cũng không hề gặp phải sự ngăn cản nào, bởi vì đám Huyết vệ của Huyết Sư Giáo sau khi giải quyết toàn bộ số thị vệ của Hoàng Gia thủ hộ quân đoàn trong nội cung đã lập tức theo thông đạo bên dưới lòng đất mà chậm rãi bỏ đi
Tại thời khắc bọn hắn tiến đến tẩm cung, Lỗ Đạo Phu trong lòng tràn ngập sự bi thương.
"Ta còn chưa chết ngươi khóc lóc cái gì vậy hả!!! "
Yến Thiên Nam nhìn thấy Lỗ Đạo Phu đang úp mặt ở bên giường, mỉm cười, lão đã nhìn thấu rõ hết thảy, cái chết đối với lão cũng không còn gì là đáng sợ nữa.
Băng Vân nghi ngờ khi nhìn thấy Yến Thiên Nam được Niệm Băng trợ giúp, Niệm Băng hướng về nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, nhìn thấy ánh mắt Băng Vân đang vô cùng kinh ngạc, hắn muốn nở ra một nụ cười, nhưng bên tai lại văng vẳng hồi tưởng đến những lời Yến Thiên Nam nói, cuối cùng cũng không thể nào mà cười nổi.
Mục quang của Yến Thiên Nam chuyển về hướng Băng Tuyết nữ thần tế tự:
"Ngài đã đến rồi đó ư!!"
Băng Tuyết nữ thần tế tự thân hình chỉ chợt loé lên, tiện thể đi tới bên giường của Yến Thiên Nam:
"Xem tình hình này, có lẽ ta cũng không tới quá chậm."
Niệm Băng rốt cục đã gặp được kẻ thù trong lòng mình, vẽ bề ngoài tuyệt mỹ của Băng Tuyết nữ thần tế tự cũng không thể làm cho cừu hận của hắn mảy may suy giảm. Hắn vội vàng cúi đầu xuống, sợ rằng Băng Tuyết nữ thần tế tự bắt gặp phải ánh mắt tràn ngập hận thù của hắn.
Yến Thiên Nam mỉm cười nói:
"Nhờ có vị tiên sinh mà Phong Nhi dẫn tới tiêu diệt lũ phản nghịch, ta mới có thể tái kiến ngài lần cuối cùng. Tế tự đại nhân, ta sắp ra đi rồi. Hy vọng ngài có thể vì Băng Nguyệt đế quốc mà đứng ra chủ trì được không?"
Băng Tuyết nữ thần tế tự nhìn thấy trên gương mặt Yến Thiên Nam nở ra một nụ cười, không khỏi khẽ lặng người đi. Nàng quen biết Yến Thiên Nam đã lâu vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy được một nụ cười bình thản không hề nhiễm chút tạp khí nào trên mặt khuôn hắn, ý thức được điều này, nàng khẽ gật đầu
Yến Thiên Nam hít sâu một hơi, miễn cưỡng tập trung tinh thần, đứt quãng nói:
"Yến.... Cực.... âm mưu tranh đọat.... ngôi vi hoàng đế...., giết... hại... em ruột... mình... đó là tội ác... cùng cực.., Lỗ... Đạo Phu, nghe rõ... bọn dư ...đãng của hắn... ở.. bên ngoài... giao lại cho ngươi.. trừng.. trị... ta... đã...suýt.. nữa .. thì ..gặp bất.. hạnh,... nhưng... may nhờ... có... đứa con... duy nhất còn... lại của.. ta .. Tại thời điểm... Yến.. Cực... muốn giết.... ta, Phong nhi ...đã dùng thân.... mình che ....chắn lưỡi.... kiếm của... hắn,... nó đã dùng... chính... hành động của.... mình .. làm cho ta sáng... tỏ hết thảy,... bắt đầu từ bây giờ..... ta tuyên bố... .Phong nhi... sẽ kế thừa... ngôi vị Hoàng đế của... Băng Nguyệt.. đế quốc, trở thành vị tân vương .... phiền Tế tự.... đại nhân cùng ..Lỗ Đạo... Phu .... các người hãy... tận tình phụ... tá cho hắn... các người ...rõ rồi.. chứ!! Mặc dù ta sẽ chết đi.... nhưng hôm... nay là.. một.. ngày vui.. vẻ nhất trong... cuộc đời của... ta, có ..thể chết đi.. như... thế này, ta.. thực vô ...cùng... mãn.... nguyện ..!!"
Lão với chút hơi thở mong manh cuối cùng cũng không thể nói hết được chữ sau chót. Thời khắc tận cùng, chỉ chỉ vào sau ót mình rồi gục đầu vào trong lòng ngực của Niệm Băng, cứ thế ra đi vĩnh viễn, hơi thở bình tĩnh của lão cũng đã dứt, hai mắt nhắm lại, trên mặt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, hai giọt nước mắt thuận xuôi xuống đôi gò má. Người đàn ông vốn nhiều thị phi khi còn sống này rốt cục cũng đã chết.
Yên tĩnh, cả tẩm cung hoàn toàn tĩnh lặng, tại thời khắc này, tất cả mọi người đều trở nên chết lặng.
"Phụ.... Hoàng"
Yến Phong hét lên một tiếng bi thảm.
Lúc trước đột nhiên hôn mê rồi bừng tỉnh chạy đến hứng lấy một đao cứu mạng Yến Thiên Nam, hắn đã sớm cùng với Niệm Băng soạn thảo kế hoạch hợp tác kín kẽ này, nếu không sao lại có thể xảo hợp mà tỉnh lại một cái thần kì đến vậy??? Nhưng cái sự thật Yến Thiên Nam đã chết ở trước mặt hắn lúc này khiến cho trái tim của Yến Phong tràn ngập bi thương. Trước mắt trở nên tối sầm, nhất thời ngất đi, Niệm Băng đứng thẳng người lên, cẩn thận giúp đỡ Yến Thiên Nam nằm thẳng trên giường, bất luận cả đời lão đã làm nên chuyện sai trái gì, ít nhất, tại thời khắc cuối cùng trong cuộc đời lão cũng đã làm một việc phi thường chuẩn xác.
Mọi thứ đều đúng theo kế hoạch đã được Niệm Băng hoạch đinh sẵn từ trước, nhưng trong lòng hắn không hề cảm thấy chút hưng phấn nào. Nhìn thấy hoàng cung tất cả đều hắc ám, hắn đột nhiên thực sự mong mỏi được nhanh chóng lánh xa chốn thành thị, đi tìm Phượng Nữ cùng Long Linh rồi đi tìm kiếm cha mẹ mình
Mọi chuyện đều đã chấm dứt đồng thời một chuyện mới lại bắt đầu.
Dưới sự giúp đỡ của Băng Tuyết nữ thần tế tự cùng Lỗ Đạo Phu, Theo như những lời khẩu dụ cuối cùng của Yến Thiên Nam, Yến Phong trở thành vị tân hoàng đế của Băng Nguyệt đế quốc. Hắn tất nhiên phải xử lý đám người bất mãn mà hắn bất mãn, nhất là Hoàng hậu cùng đám thân thích trực hệ với Đại hoàng tử.
Sau khi nghe tin Đại hoàng tử Yến Cực đã chết, Hoàng Hậu giống như người điên, liền chuẩn bị phát động chính biến, nhưng quân đội thủ hộ Băng Nguyệt thành vốn là chỗ dựa của bọn họ thế nhưng đột nhiên hướng về một bên ủng hộ cho Yến Phong.
Phệ Huyết Diệt Tuyệt Tuyết Phách Nguyên soái đã trở về nơi đại quân của mình đóng quân.
Một tháng sau khi Băng Nguyệt thành trải qua cuộc trấn áp chứa đầy máu tươi, vừa mới trở nên lắng dịu trở lại thì ở bên trong giới cầm quyền xảy ra một cuộc thay đổi quyền lực. Tại cuộc đổi thay quyền lực này có chừng ba phần các quan viên bị gạt ra khỏi vũ đài chính trị của Băng Nguyệt đế quốc, mà Hoàng cung Băng Nguyệt đế quốc, đám nữ nhân hầu hạ bên canh Yến Thiên Nam đều bị Yến Phong sử dụng thủ đoạn thâm hiểm tẩy rửa sạch sẽ. Tất cả mọi chuyện đều được tiến hành vô cùng bí mật. Thủ cấp của Hoàng Hậu được Yến Phong đem tế điện trước linh vị của mẫu thân hắn.
Yến Phong đã thay đổi, hắn không còn là tên Yến Phong trước kia nữa, mà đã thật sự trở thành một vị đế vương, một thời đại tân đế vương
Một tháng sau, khi mọi chuyện đã được ổn định trở lại, Yến Phong ban bố mấy đạo sắc lệnh. Thứ nhất, thành lập Băng Nguyệt đế quốc quân thông bộ, thống lĩnh quân là Tuyết Phách., nắm giữ toàn bộ các lộ binh mã. Vị nguyên soái ủng hộ cho Đại hoàng tử Yến Cực kia bởi vì đi theo Hoàng Hậu làm phản nên đã bị xử tử, mặt khác vị Nguyên soái còn lại vì cái chết của Ngũ Hoàng tử mà hắn đã hết lòng ủng hộ, đã rút lui khỏi vũ đài chính trị, tất cả quân quyền tạm thời do Tuyết Phách một tay chưởng quản.
Sách phong con gái của Tuyết Phách là Tuyết Ngọc làm hoàng hậu đế quốc, đồng thời Yến Phong tuyên bố ban thưởng hôn nhân cho con gái của hội trưởng ma pháp sư công hội là Long Linh với Niệm Băng, là người đương nhiệm chức thủ tịch cung đình ma pháp sư. Điểm này cũng không hề bị Băng Tuyết nữ thần tế tự phản đối, bởi vì thân phận siêu nhiên của nàng. tự nhiên sẽ không coi cái chức quan nhỏ nhoi đó có chút cảm giác hứng thú gì. Ngày đó nàng ta mặc dù cảm thấy được ma pháp đặc thù của Niệm Băng nhưng bởi vì tình thế khẩn trương, chưa kịp hướng Niệm Băng dò hỏi, mà Băng Vân cũng không vạch trần Niệm Băng ngay trước mắt.
Yến Phong căn cứ theo những đề nghị của Tuyết Phách, liên tục ban bố số lượng lớn những người mới được đề cử các chức vụ. Dưới sự bố trí của tài vụ đại thần, đem những chức vụ chính trị một lần nữa sửa đổi lại, toàn bộ đều thay bằng người của Tuyết Phách đảm nhiệm, hắn đương nhiên không biết rằng, hắn đề cử những người mới này thì trăm phần đã ngoài tam mươi có xuất thân hai chữ Huyết Sư. Việc Yến Phong thành công được, cũng đồng dạng là Huyết Sư Giáo, Giáo chủ Niệm Băng đã thành công, tiện thể dựa vào thái độ không thèm coi trọng bất cứ chuyện gì vào trong mắt của Băng Tuyết nữ thần tế tự, âm thầm không chế toàn bộ Băng Nguyệt đế quốc. Có thể nói, bây giờ chỉ cần danh tự của Niệm Băng xuất ra một đạo mệnh lệnh, so với Yến Phong còn đắc dụng hơn rất nhiều.
Cuộc nội loạn của Băng Nguyệt đế quốc chấm dứt, đồng thời chuyện Long linh cũng đã có được kết cục hoàn hảo. Trong một tháng run chuyển trời đất này, Niệm Băng cũng không hề rời đi Băng Nguyệt thành, hắn cũng không gặp lại Băng Vân, cũng không một lần nào tiến nhập vào hoàng cung nữa, cho dù Yến Phong đã cấp cho hắn chức danh thủ tịch cung đình ma pháp sư, hắn cũng chưa hề ghé thăm nơi đó lần nào. Hôm nay chính tại mật thất của Băng Nguyệt Đương hắn cùng với Miêu Miêu đang tu luyện
Niệm Băng cùng với bảy vị trưởng lão của Huyết Sư Giáo thông qua trao đổi biết được thực lực chính thức của Băng Tuyết nữ thần tế tự, khi hắn đoán được Băng Tuyết nữ thần tế tự đã mở ra ba cái khuyết huyệt, khiến cho hắn vốn bởi vì sau khi bị Yến Nam Thiên kích động mà có ý đinh muốn buông tha kế hoạch, một lần nữa đã không thể không chuẩn bị thực hiện lại nó. Hắn lúc này chỉ còn đang đợi một cơ hội mà thôi.
Băng Vân đã không hề đi tìm kiếm Niệm Băng. Băng Tuyết nữ thần tế tự vì phải trợ giúp Yến Phong tạm thời phải ở lại trong Băng Nguyệt thành, Băng Vân luôn nghĩ, đợi cho sư phó quyết đinh quay về lại Băng Thần tháp mới đem mọi chuyện nói ra cho nàng ta. Ở trong tiềm thức, nàng thủy chung muốn kéo dài chuyện này càng lâu càng tốt, nhưng nàng nào có biết đâu, việc kéo dài này lại không thể khiến cho Niệm Băng vì sự uy hiếp của Băng Tuyết nữ thần tế tự mà rời đi.
Sự chuyển biến này rồi sẽ thay đổi vận mênh cả đời của Băng Vân.
"Ca ca, muội có chút nhớ ba ba, mụ mụ rồi!! Bọn họ cũng thật là, thản nhiên không thèm đi tìm Miêu Miêu nữa. Ôi!!"
Miêu Miêu cúi đầu xuống, nhìn Niệm Băng vừa mới tỉnh táo lại sau quá trình luyện công.
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Nha đầu ngốc này!! Hi thúc thúc làm sao mà biết muội ở nơi nào!!! Ông ấy cho dù có muốn tìm cũng chẵng thể tìm thấy muội được đâu."
Miêu Miêu lắc lắc đầu:
"Không phải thế đâu. Bạch nhân tộc bọn muội chỉ cần có quan hệ huyết thống trong đó, đều có thể cảm giác được đối phương đang ẩn náu ở địa phương nào. Với tinh thần lực của ba ba, cho dù chúng ta có ở cách xa hàng ngàn dặm, người cũng có thể tìm ra được vị trí của muội."
Ngày đó sau khi Miêu Miêu tỉnh lại, phát hiện bản thân đã mạc danh kì diệu về trở lại căn phòng của mình, cả mặt đất cũng không hề có dấu vết đã từng bị xới tung lên. Thật sự không rõ tại sao lại như thế.
Nhớ lại cảnh tượng máu tươi tung toé mà khiến nàng không ngớt sợ hại, cho nên cũng không hề đem chuyện ngày đó kể lại cho Niệm Băng, chỉ nhờ Niệm Băng một lần nữa giải trừ sự không chế của Ám Ảnh khôi lỗi, thả Đại Ám Ma Thử ra để mẹ con chúng được đoàn viên với nhau.
Đáng tiếc là Đại Ám Ma Thử đã bị Ám Ảnh khôi lỗi phong ấn rất mạnh, còn Điềm Điềm cùng với Miêu Miêu cũng có khế ước chủ tớ, nên không thể để cho mẩu tử chúng nó có thể chính thức ở cùng một chỗ.
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Không phải như thế đó chứ? Hi thúc thúc thương yêu muội còn không kịp, sao lại không cần muội nữa?"
Hay là thế này nhé, Miêu Miêu, ngày mai ca ca sẽ phái người đưa muội về nhà được không?"
Nếu đổi lại trước kia, Miêu Miêu sớm đã nghĩ ra đủ loại biện pháp khác nhau để tìm cách từ chối, nhưng lúc này đây nàng lại nhẹ nhàng gật gật đầu.
Đây là lần đầu tiên nàng rời nhà lâu đến vậy, đi ra ngoài chơi đùa thưởng ngoạn cũng đã đủ rồi, nổi nhớ mong đối với phụ mẫu lại trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết, khiến nàng chỉ hận không thể ngay lúc này trở về bên cạnh bọn họ.
"Ca ca, huynh không đưa tiễn Miêu Miêu sao? Đến khi về nhà rồi Miêu Miêu sẽ rất nhớ những món ăn ngon do huynh nấu đó."
Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài mềm mượt kia của Miêu Miêu, mỉm cười nói:
"Không phải ca ca không muốn đưa muội trở về, thật sự đó là bởi ca ca còn có rất nhiều chuyện cần phải làm. Không thể đưa tiễn muội được. Miêu Miêu thông minh như thế, sau này nếu có cơ hội, nhất định ca ca sẽ xem nơi ở của muội, được không nào?"
Miêu Miêu gật gật đầu, nói:
"Như thế thì tốt lắm!! Ai da!! Ca ca nếu Miêu Miêu đi rồi, nói không chừng Băng Vân tỷ tỷ có thể phái người tới bắt huynh đó? Tỷ ấy đã đáp ứng với Miêu Miêu, chỉ cần Miêu Miêu còn ở bên huynh sẽ không bắt huynh đi. Hay là muội nên ở lại cạnh ca ca vậy!!"
Niệm Băng lắc lắc đầu:
"Yên tâm đi, Băng Vân tỷ tỷ của muội còn chưa có cái năng lực để bắt nổi ca ca đâu."
"Ca ca có khi còn bắt cóc nàng ta đi ấy chứ!!"
Miêu Miêu nghi hoặc hỏi:
"Niệm Băng ca ca, huynh cùng Băng Vân tỷ tỷ trong đó rốt cục là thế nào vậy hả?? Huynh có thể không làm thương tổn Băng Vân tỷ tỷ có được không, tỷ ấy là một người rất tốt đó!!
Ôi!! Mặc dù tỷ tỷ mặt ngoài lạnh như băng nhưng Miêu Miêu có thể cảm giác được tỷ ấy chính là người tốt."
Giọng nói Miêu Miêu thật thành khẩn, đôi mắt to bên trong toát ra vẻ cầu xin.
Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói:
"Chuyện của bọn ta, muội không thể hiểu được đâu, ca ca sẽ tận lực không làm tổn thương đến nàng ấy ."
Miêu Miêu mặc dù đã là tiểu cô nương mười sáu tuổi, nhưng từ nhỏ đã sống ở trong Bạch nhân tộc nên nàng rất thuần khiết, chẳng khác gì môt tờ giấy trắng, Niệm Băng không hy vọng những tạp chất của đời sẽ làm hen ố tờ giấy trắng này. Cho nên mặc dù Miêu Miêu có hỏi qua hắn mấy lần về chuyện của hắn với Băng Vân, nhưng hắn cũng chưa một lần hé lộ ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Niệm Băng lệnh cho Ngân Nãng dẫn theo một trăm tên cao thủ của Huyết Sư Giáo tự mình đưa Miêu Miêu về nhà. Hắn tuyệt không hy vọng Miêu Miêu gặp phải bất cứ thương tổn gì.
Miêu Miêu đi rồi, Huyết sư thất lão cũng đã quay về lại tổng bộ của Huyết Sư Giáo, Niệm Băng một mình ở Băng Nguyệt Đường suy tính cân nhắc những bước hành động tiếp theo của bản thân mình. Đối với hắn mà nói, không có cái gì so được với việc giải cứu cha mẹ mình. Có được Đại Ám Ma Thử trong tay, hắn quyết định không nên đánh bừa với Băng Tuyết nữ thần tế tự, đương nhiên điều kiện tiên quyết phải là cha mẹ mình thật sự chưa chết.
Hoàng cung của Băng Nguyệt đế quốc.
Một người đang đơn độc ngồi ở trong tiểu lạc viện
"Sư phó, có chuyện mà Vân nhi vẫn chưa kịp nói cho người hay."
Băng Vân cúi đầu đứng ở bên cạnh Băng Tuyết nữ thần tế tự.
Băng Tuyết nữ thần tế tự giương mắt liếc nhìn trên người Băng Vân, nói:
"Có chuyện gì vậy!! Nói đi!!!"
Băng Vân do dự một chút rồi nói:
"Lần vừa rồi, con đại biểu cho Băng Nguyệt đế quốc đến Hoa Dung đế quốc tham gia thi đấu, đã phát hiện ra Băng Tuyết nữ thần chi thạch."
Băng Tuyết nữ thần tế tự sắc mặt hơi đổi:
"Con đã đoạt nó trở lại?"
Khuôn mặt Băng Vân khẽ đỏ lên, lắc lắc đầu:
"Sư phó, đệ tử không phải là đối thủ của người kia."
"Hắn đã giành chiến thắng trong trận đấu cuối."
Băng Tuyết nữ thần tế tự nhíu mày nói:
"Có thể tham gia tranh tài trong giải đấu này, chứng minh hắn tuổi không lớn, con sao có thể bại được vậy? Chẵng lẽ hắn có thể khắc chế được Băng Tuyết nữ thần lĩnh cũng chính là Tiên thiên lĩnh vực của con sao?
Băng Vân lắc lắc đầu:
"Ở thời điểm đó hắn chưa hề có tiên thiên lĩnh vực, nhưng con vẫn thua..."
Lập tức, nàng giản lược đem sự tình xảy ra trong trận đấu đó kể lại một lần, chỉ che giấu sự thật là chỗ tế nhị trên cơ thể mình đã bị dính phải cái cặp " Long trảo thủ" kia của Niệm Băng, đem nó giấu tiệt đi
..." khi con gặp lại hắn lần nữa thì thực lực của hắn đột nhiên tiến bộ hơn rất nhiều. Con càng ngày càng không nhìn thấu hắn, tiên thiên lĩnh vực của hắn đã giác tỉnh rồi. Con từng cùng hắn nói chuyện, hắn chính là đứa con của Băng Linh sư tỷ lúc trước."
"Bịch"... Băng Tuyết nữ thần tế tự vỗ mạnh lên bàn một cái, khiến cho cái bàn gỗ vô cùng cứng rắn vô thanh vô tức hoá thành băng phấn:
"Thứ nghiệp chủng kia mặc nhiên không chết lại còn bằng vào Băng Tuyết nữ thần chi thạch cùng Hoả Diễm thần chi thạch luyện tới cảnh giới như thế sao?"
Trong mắt của nàng không ngừng loé ra những tia quang mang phức tạp, cả Băng Vân cũng nhìn ra tâm tình của sư phó mình lúc bây giờ.
"Biết hắn hiện đang ở nơi nào không?"
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh lùng nói
Trống ngực Băng Vân giật mạnh, thấp giọng:
"Ngày đó... ngày đó, người trẻ tuổi lúc người bắt gặp đang cứu Quốc vương Băng Nguyệt đế quốc trong hoàng cung chính là hắn ta."
"Trách không được.. trách không được, ngày đó ta cảm giác thấy khí tức ma pháp của hắn quái dị như thế. Ái da!! Băng Vân sao lúc ấy con không nói ra?"
Băng Vân lại càng hoảng sợ, giật mình đáp:
"Sư phó, tình hình ngày đó tương đối đặc thù.. con..."
Băng Tuyết nữ thần tế tự giơ tay ngăn không cho nàng nói thêm gì nữa:
"Đủ rồi!! Con phải nhớ kỹ, con là đệ tử của Băng Thần tháp, con không nên quên lúc trước ta đã nói gì với con.
Vân nhi, ta đối với con kỳ vọng rất lớn, hy vọng con không giống như Băng Linh sư tỷ khiến cho ta một lần nữa thất vọng."
Thanh âm của nàng thực bình tĩnh, nhưng Băng Vân dưới áp lực trong hơi thở của nàng, thân thể đã có chút run rẩy.
"Sư phó, con cả đời đều là người của Băng Thần tháp."
Băng Tuyết nữ thần tế tự lạnh nhạt nói:
"Bây giờ, con hãy tìm cho ra kẻ đó, ta muốn xem rốt cuộc hắn có bao nhiêu bản lĩnh, để coi hắn có còn dám không biết kính thần nữa không."
Bây giờ tình thế của Băng Nguyệt đế quốc đã ổn định rồi, nàng ta sở dĩ còn chưa rời đi, là vì còn muốn tìm cho ra bảy tên cao thủ đã đào thoát sau khi tập kích mình.
Dù đã phái tất cả các cao thủ Băng Thần tháp đi truy lùng nhưng cũng không hề tìm ra chút manh mối nào. Tại thời điểm trấn áp những thế lực còn sót lại của Đại hoàng tử, bảy tên cao thủ kia cũng không hề xuất hiện, làm nàng ta không khỏi có chút hoài nghi.
Băng Vân không dám nói thêm điều gì, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi lui ra ngoài.
Khi nàng đã rời khỏi căn phòng của Băng Tuyết nữ thần tế tự, mới giật mình nổi lên một trận ớn lạnh toàn thân, mồ hôi lạnh không biết từ lúc nào đã chảy ròng ròng khắp cơ thể.
Băng Vân không biết Niệm Băng đang ở nơi nào, nhưng nàng nghĩ đến có một người khẳng định sẽ biết, đó chính là tân nhiệm đế vương của Băng Nguyệt đế quốc Yến Phong.
Ngày đó Niệm Băng cùng hắn ở một chỗ, cũng chính hắn sách phong cho Niệm Băng chức vị Thủ tịch cung đình ma pháp sư. Có thể từ điểm này mà thấy được, nên nàng quyết định trước hết đi tìm Yến Phong
Hơn một tháng tới nay, Yến Phong rốt cuộc đã thích ứng với cuộc sống của đế vương, tài năng mà hắn vẫn che dấu trước đây cuối cùng cũng đã bộc lộ. Mặc dù từng không kiêng nể mà hạ lệnh tàn sát, nhưng lúc này Băng Nguyệt đế quốc đã bước vào giai đoạn ổn định.
Đang lúc phê duyệt một đống tấu chương, thì một gã nội thị vệ đột nhiên từ bên ngoài bước vào, cung kính nói:
"Bệ Hạ, Băng Vân tiểu thư của Băng Thần tháp cầu kiến."
Yến Phong ngẩng đầu, thầm nghĩ, nàng ta tới đây làm gì?
Từ khi biết được cừu nhân của Niệm Băng chính là Băng Thần tháp, sau đó hắn đối với Băng Thần tháp thuỷ chung có chút khúc mắc. Lúc này nghe được Băng Vân cầu kiến, không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng không thể không để ý, hắn hiện nay chỉ mới ổn định được ngôi vị đế vương, nguyên nhân rất lớn chính là được sự ủng hộ rất lớn từ phía Băng Thần tháp, gật gật đầu nói:
"Mời Băng Vân tiểu thư vào đi."
Trong chốc lát công phu, Băng Vân với mặt khẩu trang bằng lụa trắng đã từ bên ngoài đi vào, mặc dù Yến Phong đã từng gặp qua Băng Vân nhiều lần, nhưng mỗi một lần gặp lại, khí chất lạnh lùng cao quí lại rất thanh khiết kia đều làm cho hắn có một cảm thụ mới.
"Băng Vân tiểu thư có chuyện gì sao?"
Yến Phong làm một động tác ra vẻ mời ngồi.
Băng Vân đi đến cách Yến Phong ở ngoài ba trượng thì dừng lại, hướng về Yến Phong tỏ vẽ hành lễ rồi nói:
"Bệ Hạ, thần muốn gặp Niệm Băng. Ngài có thể nói cho thần biết hắn ta hiện đang ở nơi nào không?"
Yến Phong trong lòng rùng mình, mặt ngoài lại bất động thanh sắc mỉm cười nói:
"Ái da!! Băng Vân tiểu thư muốn gặp Niệm Băng ư? Từ ngày đó sau khi ở nội cung chia tay, ta vẫn chưa hề gặp lại hắn, không biết hắn đang ở địa phương nào nữa."
Chẵng hay tiểu thư muốn tìm hắn hay Băng Tuyết nữ thần tế tự đại nhân muốn tìm hắn đây.??"
Băng Vâ nhíu mày, nói:
"Bệ Hạ ngài tựa hồ biết chút gì đúng không?'
Yến Phong tựa như không hề phủ nhận điều đó:
"Có lẽ là vậy, bất quá, ta quả thật không biết Niệm Băng đang ở nơi nào."
Thật buồn cười!!! Đã biết Niệm Băng cùng Băng Tuyết nữ thần tế tự có cừu oán thâm sâu như thế, hắn làm thế nào có thể nói ra Niệm Băng đang ở chỗ nào được đây?
Băng Vân liếc mắt nhìn thật sâu vào Yến Phong, từ trên người Yến Phong nàng không nhìn ra chút sơ hở nào. Nàng kinh ngạc phát hiện ra rằng, Yến Phong trước đây từng đã là một gã vương tử yếu nhược nhưng bây giờ lại thâm sâu đến khó lường, đành gật gật đầu nói:
"Vâỵ thì được rồi, Băng Vân xin phép cáo lui trước."
Vừa nói, nàng xoay người hướng về phía ngoài mà đi
"Chờ một chút."
Yến Phong gọi Băng Vân lại
"Băng Vân tiểu thư, bất luận nàng vì sao phải tìm Niệm Băng, nhưng ta luôn hy vọng các người cùng với hắn không nảy sinh mâu thuẩn gì? Đối với ta mà nói, Niệm Băng chính là huynh đệ trọng tình nhất, ta bây giờ ngồi được trên vị trí này, có thể nói chính là do hắn cấp cho ta đó."
Băng Vân trong lòng cả kinh, nàng không nghĩ tới Yến Phong vì Niệm Băng mà không tiếc cùng với Băng Thần tháp trở thành đối địch:
"Tốt, ta đã hiểu rồi."
Đúng lúc này, gã nội thị vệ một lần nữa bước vào, cung kính hướng về Yến Phong nói:
"Bệ Hạ, thủ tịch cung đình ma pháp sư Niệm Băng đại nhân cầu kiến. "
Nghe thấy thế, Băng Vân vốn chuẩn bị rời đi, nhất thời dừng bước đứng lại
Yến Phong thầm nghĩ, Nịêm Băng ơi là Niệm Băng!!! Sao ngươi lại tới không đúng thời điểm như vậy, bất đắc dĩ đành nói:
"Cho mời hắn vào!"
Niệm Băng vừa vào đến cửa đã trông thấy Băng Vân, nàng đang đứng nhìn hắn, ánh mắt hai người chạm nhau trong không trung, tựa như tia lửa bắn ra tung tóe. Niệm Băng lướt qua bên người Băng Vân, tiến đến trước mặt Yến Phong bình tĩnh mỉm cưởi nói:
"Niệm Băng xin ra mắt Bệ Hạ."
Yến Phong mỉm cười nói:
"Cần gì phải khách sáo như thế, chúng ta đã là huynh đệ còn phải dùng đến lễ nghĩ nữa sao?"
Niệm Băng nhìn thấy Yến Phong so với trước kia tự tin lên không ít, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng. Hắn bây giờ chính là Giáo chủ của Huyết Sư Giáo, lần hành động Biến Thiên này chính là bên được lợi nhiều nhất, nhưng Yến Phong cũng được lợi nhiều không kém. Ít nhất, hắn rốt cục cũng có thể chính thức ưỡn ngực làm người, Niệm Băng mỉm cười nói:
"Ta hôm nay đến đây, chính là hướng đến ngươi nói lời cáo biệt.".
Mặc dù Yến Phong biết Niệm Băng khó mà ở cùng một chỗ với hắn, nhưng hắn vừa nghe Niệm Băng đưa ra lời cáo từ, cũng không khỏi nổi lên một trận thất vọng:
"Như vậy có cấp bách quá không?"
Niệm Băng liếc liếc mắt đi đến bên cạnh Băng Vân, khẽ nói:
"Đúng vậy!! Ta còn có rất nhiều việc muốn làm "
Yến Phong cũng nhìn Băng Vân khẽ liếc măt nói:
"Niệm Băng, nếu ngươi nguyện ý ở chỗ này, chỉ cần có ta, mọi chuyện đều có thể thu xếp."
Niệm Băng tự nhiên hiểu được trong lời nói của hắn muốn biểu đạt với mình cái gì, chỉ lắc lắc đầu nói:
"Không cần như thế đâu, chuyện của bản thân ta thì chỉ có thể mình ta giải quyết được thôi. Bệ Hạ, ngươi phải bảo trọng, có Tuyết Phách Nguyên soái giúp ngươi, ta nghĩ ngươi nhất định có đủ khả năng để làm một đế vương tốt."
Yến Phong đang ngồi trên ghế liền đứng thẳng dậy, đi đến trước người Niệm Băng, lấy tay nắm chặt vai hắn:
"Bất luận thế nào đi nữa, chúng ta vẫn là huynh đệ, không có ngươi thì cũng không có ta như hôm nay, chỉ cần có thể giúp được ngươi, dù có phải lật cả đất nước lên ta cũng sẽ không do dự."
Niệm Băng mỉm cười nói:
"Đúng vậy!!! Chúng ta là huynh đệ, phải tương trợ lẫn nhau, nếu lúc cần ta nhất định sẽ mở miệng cầu cứu. Hãy đối xữ thật tốt với Tuyết Ngọc nhé. Nói gì thì nói, ta so với nàng ấy vẫn còn thua xa lắm, nàng mới chính là người đã giúp đỡ cho ngươi nhiều nhất đó."
Mặc dù chuyện lần này đối với Yến Phong thật sự rất được lợi, nhưng trong một chừng mực nhất định thì quá nữa là Niệm Băng đã lợi dụng Yến Phong, nên trong lòng ít nhiều có mấy phần áy náy
Niệm Băng ly khai khỏi hoàng cung, Băng Vân đã đi theo sát hắn cùng rời đi, Yến Phong đối với Niệm Băng tin tưởng cả mười phần, cũng không hề ngăn trở bọn họ.
Ra khỏi hoàng cung, Băng Vân đột nhiên đi nhanh hơn, đứng chắn trước người Niệm Băng. Niệm Băng mỉm cười nhìn nàng, nói:
"Thế nào đây!!!Băng Vân tiểu thử tìm ta có việc gì vậy."
Băng Vân lạnh lùng nhìn Niệm Băng:
"Ngươi nói chuyện ngươi muốn làm, chính là việc trợ giúp cho bước Yến Phong lên ngôi vị hoàng đế đó sao?"
Niệm Băng bật cười:
"Ta chỉ là một ma pháp sư bình thường, sao lại có thực lực to lớn như vậy mà trợ giúp cho hắn cơ chứ."
Băng Vân cười lạnh:
"Trước lúc ngươi tới Băng Nguyệt thành này, Yến Phong chỉ là một tên vương tử lạc loài, nhưng từ sau khi người đến, vận mệnh hắn cũng tiện theo đó mà bắt đầu phát sinh chuyển biến. Nhìn cái thái độ của hắn đối đãi với ngươi có thể thấy rõ, lần này hắn có thể ngồi lên ngai hoàng đế, cùng với ngươi tuyệt đối có quan hệ rất lớn.
Chúng ta từng cẩn thận điều tra hiện trường. Đại hoàng tử Yến Cực đã chết, nhưng thủ hạ của hắn cũng không lẽ chỉ có mười mấy người thôi sao. Bằng từng đó người căn bản không có khả năng xông vào tẩm cung, lại còn giết nhiều cao thủ của hoàng gia thủ hộ quân đoàn. Thêm nữa cái thông đạo rất lớn ở dưới đất kia cũng không giống như do sức người tạo nên."
Niệm Băng lạnh nhạt nói:
"Băng Vân tiểu thư à! Một nữ hài tử rất thông minh cũng không hẵn đã khiến người khác thích thú đâu."
Băng Vân lạnh lùng đáp:
"Sự tình của Băng Nguyệt đế quốc ta không có tâm tình mà xen vào, nhưng chuyện của ngươi cũng đã xong xuôi rồi, ta nghĩ, ngươi cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi thôi."
Niệm Băng nở một nụ cười, từ trên xuống dưới dò xét trước mặt Băng Vân. Băng Vân vẫn mặc trang phục bình thường như trước kia, nhưng khí chất thánh khiết cao quý đã tựa hồ không còn băng lạnh như trước nữa. Nhớ tới dung nhan tuyệt mỹ đằng sau lớp khăn che mặt của nàng, Niệm Băng trong mặt hiện lên một đạo lãnh quang:
"Lời hứa ư? Ta trước đây đã nói chuyện sẽ đáp ứng với nàng là muốn đi Băng Thần tháp sao?
Cũng được, coi như là ta đã đáp ứng đi vậy, nhưng ta cũng không hề nói cụ thể đó là khi nào phải không?"
@by txiuqw4