sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 197 Thất Đại Khiếu Huyệt Đích Tác Dụng

"Ta phải đi rồi, a di, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió." Lạc Nhu mặc dù vừa nói vừa mỉm cười, nhưng từ trong ánh mắt tràn ngập trí tuệ kia của nàng, lại xuất hiện vẻ bi thương khi ly biệt.

Ngọc Như Yên kéo tay Lạc Nhu, nói: " Nhu nhi, trên đường cẩn thận, lần này ta đưa đến đều là tinh nhuệ trong Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn, bọn họ nhất định sẽ đem ngươi bình an trở, chuyện bên kia xong xuôi, a di sẽ lập tức quay về Áo Lan thành. Nha đầu! Ngươi phải chú ý tới thân thể của mình, hai năm tới nay, ngươi quá vất vả rồi, tiếp tục như vậy thì không được, tâm pháp mà a di truyền cho ngươi, ngươi nhớ phải chăm chỉ tu luyện."

Lạc Nhu gật đầu, đáp: " A di, người yên tâm, Áo Lan đế quốc đã có cháu, thân thể của cháu cũng không sao cả. Cháu ở đế quốc chờ người sớm trở về. Niệm Băng, đừng quên ước định giữa chúng ta!"

Niệm Băng mỉm cười, nói: " Đương nhiên sẽ không quên." Khối bảo thạch mà Lạc Nhu đưa cho hắn, hiện tại còn nằm trong không gian chi giới, còn vòng cổ thì đã đưa cho Huyết Sư thất lão, có bọn họ an bài, Niệm Băng cũng không cần phải lo lắng cái gì. Nhãn thần Lạc Nhu nhìn về phía mình tựa hồ có chút khác thường, Niệm Băng cũng không có suy nghĩ nhiều, tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay của nàng. Động tác của hắn khiến Lạc Nhu hoảng sợ, xấu hổ đỏ bừng mặt, Ngọc Như Yên bên cạnh cũng biến sắc, Long Linh tam nữ phía sau Niệm Băng cũng trợn to mắt nhìn hắn.

Quang mang nhu hòa phát ra từ trên người Niệm Băng, đầu tiên là nhũ bạch sắc quang hoa thánh khiết, thông qua bàn tay Lạc Nhu mà truyền vào trong cơ thể nàng, ngay sau đó, một luồng tràn ngập sinh mệnh khí tức từ trong cơ thể Niệm Băng phát ra, nhũ bạch sắc quang hoa dần dần chuyển biến thành mặc lục sắc, đó chính là do sinh mệnh khí tức ngưng tụ mà thành. Được bao bọc trong mặc lục sắc quang hoa, thân thể mảnh dẻ của Lạc Nhu hơi run lên, sinh mệnh khí tức khổng lồ không ngừng kích thích sinh mệnh của nàng. Kẻ có lợi không chỉ có Lạc Nhu, ngay cả đám người trong tam quốc sứ đoàn cũng đều cảm giác được sinh mệnh khí tức thấm vào thân thể, cảm giác cực kỳ thư thái. Mộc Tinh vừa mới xuống mã xa chứng kiến trên người Niệm Băng phát ra mặc lục sắc quang mang, không khỏi toàn thân đại chấn. Một tầng đạm lục sắc quang hoa từ cơ thể nàng phát ra, giờ khắc này, trong mắt nàng tràn ngập thần sắc phức tạp, chỉ có tu luyện tự nhiên ma pháp như nàng, mới có thể cảm giác rõ ràng được sự cường đại của sinh mệnh năng lượng do Niệm Băng phát ra. Sinh mệnh khí tức sùng sục thấm vào thân thể mỗi người. Những người khác được sinh mệnh khí tức thấm vào, chí ít có thể sống thêm một năm, mà Mộc Tinh cảm thụ được sinh mệnh lực khổng lồ này lại hoàn toàn tương hợp với nàng, Sinh Mệnh nữ thần lĩnh vực của nàng nhất thời được tăng cường mạnh mẽ. Sinh mệnh khí tức do Niệm Băng phát ra là hoàn toàn vô tư, Mộc Tinh cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất tới sau lưng Niệm Băng, cảm thụ trọn vẹn được khoái cảm do sinh mệnh lực kia đem lại cho mình. Nàng phát hiện, mình càng thêm mơ hồ về nam nhân này, hắn chẳng những có thực lực thâm bất khả trắc, lại còn có sinh mệnh lực khổng lồ hơn mình không biết bao nhiêu lần.

Mặc lục sắc quang hoa là từ ngực Niệm Băng tản ra, cũng không duy trì lâu, quang hoa thu liễm, trước đây, sinh mệnh khí tức thu được từ Sinh Mệnh hồ và sau khi cùng Tạp Áo hợp thể đã biến dị thành sinh mệnh năng lượng, ngưng kết thành một viên lục sắc châu, nằm ngay cạnh Lệ Trung huyệt của hắn, mỗi thời mỗi khắc đều thong thả xoay tròn quanh Lệ Trung huyệt. Một là áp chế tử vong cầu bên trong Lệ Trung huyệt, đồng thời, cũng đem lại cho Niệm Băng một nguồn sinh mệnh lực vô cùng cường đại. Lúc Niệm Băng mới nhìn thấy Lạc Nhu, đã phát hiện nàng vì vất vả quá độ, sinh mệnh lực tiêu hao rất lớn. Nếu không có biện pháp trị liệu hữu hiệu để khôi phục, sợ rằng nàng rất khó sống qua ba mươi lăm tuổi. Đối với nữ tử đầy trí tuệ này, Niệm Băng chẳng những có vài phần thương xót, đồng thời cũng có có vài phần kính ý, lập tức không do dự mà bỏ qua cơ hội này. Sinh mệnh lực tự thân của hắn vì ngưng kết được sinh mệnh năng lượng cầu kia, sớm đã đạt tới một độ cao khó có thể tưởng tượng được, chỉ cần phát ra một chút sinh mệnh khí tức truyền sang thân thể Lạc Nhu, cũng đã đủ để giúp nàng khôi phục sinh mệnh lực đã tiêu hao, thậm chí còn đem lại nhiều điểm tốt cho thân thể của nàng. Từ khi mặc lục quang hoa xuất hiện đến khi tiêu thất, có lợi lớn nhất đương nhiên là Lạc Nhu, tiếp theo mới là Mộc Tinh vốn tu luyện tự nhiên ma pháp. Được sinh mệnh khí tức thấm đẫm, toàn tâm Lạc Nhu phát sinh một loại cảm thụ, nàng chưa bao giờ cảm nhận được thân thể thư thái như thế, mỗi nơi trong cơ thể đều tràn ngập sinh mệnh khí tức, mọi thứ chung quanh đều trở nên rõ ràng hơn nhiều, bởi vì thân thể cực độ thư thái, nàng không nhịn được cúi đầu rên rỉ.

Mỉm cười, Niệm Băng buông tay Lạc Nhu, "Được rồi, không cần quá câu chấp. Ta kích thích sinh mệnh của ngươi, cũng bổ sung cho ngươi thứ ngươi cần nhất, sau này không nên tiếp tục lao khổ quá độ, dành nhiều thời gian để tu luyện đấu khí, đối với thân thể của ngươi sẽ có ích rất lớn. Còn phải chú ý tới ăn uống, ngươi phải tận lực tu luyện đấu khí, như vậy mới có thể thu nhận hoàn toàn sinh mệnh lực, sau này cũng không còn cảm giác suy yếu nữa. Nhớ lấy, không nên quá lao khổ."

Lạc Nhu cúi đầu, không ai có thể nhìn thấy thần sắc trong mắt nàng, "Cảm tạ ngươi." Chỉ nói ba chữ ngắn ngủi, nàng liền xoay người lên mã xa, ra lệnh một tiếng, được Ngân Vũ kỵ sĩ hộ vệ rời khỏi tam quốc sứ đoàn. Dõi mắt theo Áo Lan đế quốc sứ đoàn cho tới khi biến mất hẳn, Niệm Băng mới thu liễm ánh mắt, giúp Lạc Nhu khôi phục sinh mệnh lực, chính hắn cũng có cảm giác rất vui vẻ.

Phượng Nữ đi tới bên cạnh Niệm Băng, truyền âm nói: "Chàng phải cho chúng ta một lời giải thích, chàng và Lạc Nhu rốt cuộc có ước định gì?" Niệm Băng lúc này mới từ trạng thái vui sướng mà tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Phượng Nữ, cười khổ rồi dùng tinh thần lực truyền âm nói: "Ta sẽ giải thích cho các nàng, đừng hiểu lầm." Mấy ngày nay chuyện khiến hắn hưng phấn nhất cũng không phải là tứ quốc công luận đại hội đàm phán thành công, mà là mỗi ngày đều có thể âu yếm cùng đám thê tử ngủ. Mặc dù kiềm chế rất khó chịu, nhưng ôm bọn họ mà ngủ, để tâm thần rơi vào trạng thái minh tưởng, thì tốt hơn nhiều. Mặc dù không chân chính phát sinh cái gì, nhưng hai ngày nay, Niệm Băng lại phát hiện đã mê mệt với cảm giác này, ngày hôm trước ôm Phượng Nữ ngủ, ngày hôm qua là Long Linh, tối nay nên đến phiên Lam Thần rồi. Vừa nghĩ đến chuyện từng phát sinh giữa mình và Lam Thần, lòng hắn lại sôi lên, lúc này thấy Phượng Nữ đặt nghi vấn với mình, mà trong mắt Long Linh và Lam Thần cũng có vẻ nghi hoặc, vội vàng giải thích với Phượng Nữ một câu, chỉ sợ các nàng phải suy nghĩ vẩn vơ.

Nhãn thần phức tạp của Mộc Tinh liếc qua Niệm Băng, muốn nói cái gì, nhưng thủy chung vẫn không nói gì ra miệng, cúi đầu thở dài một tiếng, quay về mã xa của mình, nhóm Niệm Băng năm người cùng với Ngọc Như Yên ngồi ở một mã xa rộng rãi, trong vòng vây của Lãng Mộc đế quốc sứ đoàn, từ từ tiến về phía Lãng Mộc đế quốc.

Vừa lên mã xa, tam nữ liền đưa ra nghi vấn của mình, bởi vì còn có Ngọc Như Yên ở đây, Niệm Băng che giấu sự tình về Huyết Sư giáo, chỉ nói ra thỉnh cầu của Lạc Nhu cho bọn họ nghe.

Phượng Nữ tức giận nhéo mạnh lên đùi Niệm Băng, khiến hắn há to mồm vì đau, "Có chúng ta mà chàng còn chưa thỏa mãn sao? Lại còn đi câu dẫn Lạc Nhu nhà người ta."

Niệm Băng cười khổ: " Oan uổng! Ta nào có câu dẫn người ta, Lạc Nhu nói sau này muốn rằng, khi chúng ta ẩn cư thì lưu cho nàng một gian phòng. Ta có thể không đáp ứng sao?"

Ngọc Như Yên có chút hả hê nhìn Niệm Băng bị tam nữ giương giương mắt hổ, cười nói: "Ài, ngươi thật là tiểu tử ngốc, không biết là thật không hiểu hay là giả không hiểu, nếu Lạc Nhu không có tình ý với ngươi, sao lại đưa tín vật cho ngươi chứ? Đó có thể là tín vật ước định, cũng có thể là tín vật đính ước. Các ngươi mấy người trẻ tuổi, thật là!"

Vừa nghe Ngọc Như Yên nói, ánh mắt của Phượng Nữ, Lam Thần và Long Linh càng thêm bất thiện, Niệm Băng chỉ cảm thấy ba chỗ trên người đồng thời đau đớn, vừa muốn lên tiếng, lại bị Phượng Nữ đưa tay che miệng hắn. "Ta và Lạc Nhu thật sự không có gì, ta chỉ coi nàng là bằng hữu! Bỏ qua cho ta đi, ta thật sự oan uổng mà!" Niệm Băng làm ra vẻ đáng thương nhìn tam nữ. Muốn tranh thủ chút đồng tình, nhưng tam nữ lại không hề có ý buông tha cho hắn, Lam Thần nói xa xôi: "Hiện tại không có gì, không có nghĩa là sau này không có gì, tỷ tỷ, tỷ nói chúng ta hiện tại để đề tỉnh hắn, khiến hắn không dám trêu hoa ghẹo cỏ nữa?"

Phượng Nữ cố nén trứ tiếu ý trong lòng, nói: "Chuyện này thì dễ dàng, ta tự có biện pháp. Các muội không nên bị bộ dáng của hắn mê hoặc, ai cũng không được mềm lòng."

Không cần hỏi, Niệm Băng cũng biết Phượng Nữ muốn làm cái gì, vừa mới được hưởng thụ hai đêm tuyệt mĩ, sợ rằng giờ thì hết rồi, bất đắc dĩ nhìn bọn họ, trong lòng thầm nghĩ, Lạc Nhu, ngươi hại người thật ác.

Lãng Mộc đế quốc sứ đoàn sau khi rời khỏi Đô Thiên thành thì nhắm hướng đông bắc mà đi, theo sườn đông của Thiên Lang sơn mạch, năm ngày sau, đã tiến nhập Lãng Mộc bình nguyên. Dọc đường đi, bọn họ cũng không gặp phải điều gì phiền toái, tới bình nguyên, tốc độ cũng trở nên nhanh hơn, theo Lãng Mộc đế quốc quan đạo thẳng đến Lãng Mộc đế quốc thủ đô, Phong Lâm thành. Niệm Băng hỏi qua Phượng Nữ, Phượng Nữ nói cho hắn Hỏa Mộc lâm của phượng tộc nằm sáu trăm dặm phía tây Phong Lâm thành, vì rằng do phượng hoàng hỏa sơn, phụ cận của Hỏa Mộc có rất ít người sống. Trước cứ tới Phong Lâm thành, sau đó đi Hỏa Mộc lâm cũng không mất nhiều thời gian.

Ly khai Đô Thiên thành đã tám ngày, sẩm tối, sứ đoàn đã đến Hồng Mộc thành cách Phong Lâm thành hai ngày đường, Mộc Tinh và Niệm Băng cùng Ngọc Như Yên thương lượng một chút rồi quyết định ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ đi với tốc độ nhanh nhất, tranh thủ sớm tới được Phong Lâm thành, lấy thân phận công chúa của Mộc Tinh, bọn họ nhanh chóng tìm được một lữ điếm sang trọng ở trong thành, tự có hạ nhân an bài tốt mọi chuyện. Tám ngày tới nay đi, đa số thời gian đều nghỉ ở chốn thôn quê, hôm nay được ở một nơi sang trọng, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi thêm một chút.

Sau cơm tối, Niệm Băng chủ động tìm Mộc Tinh, Mộc Tinh thân là công chúa của Lãng Mộc đế quốc, đương nhiên sẽ ở một phòng sang trọng nhất, chỉ là đại sảnh cũng đã rộng tới trên trăm thước vuông, Mộc Tinh đưa Niệm Băng tới sô pha, tự tay lấy cho hắn một chén trà thơm, mỉm cười nói: "Tìm ta có chuyện gì sao?"

Niệm Băng nói: "Còn hai ngày nữa là tới Phong Lâm thành, bất quá với thực lực của Thần Chi đại lục thần cấp cao thủ, nếu chiến đấu trong thành thì sợ rằng sẽ phá hủy cả Phong Lâm thành, cũng khiến dân chúng trong thành sợ hãi, cho nên ta muốn giết tên kia ở ngoài thành."

Mộc Tinh gật đầu nói: " Ngươi nói có lý, ý của ngươi là, muốn ta dẫn dụ hắn ra khỏi thành, ở ngoài thành hành sự sao?" Vừa nói, nàng vừa cầm ly trà ngồi xuống cạnh Niệm Băng.

Mộc Tinh vừa mới tắm, trên người còn tản ra mùi thơm sau khi tắm cùng với mùi thơm của xử nữ, ngửi vào thực sự sảng khoái, sô pha cũng không lớn, khi nàng ngồi xuống, khó tránh chạm phải Niệm Băng, Mộc Tinh mặc không nhiều lắm, trong lúc hai người tiếp xúc, Niệm Băng có thể cảm giác được da thịt mềm mại của nàng qua làn vải lụa mỏng, trong lòng có chút rung động, nghiên bớt sang một bên, nói: "Công chúa là người thông minh, dụ thần nhân kia ra khỏi thành cũng không phải chuyện khó, chúng ta động thủ ngay ngoài thành, giúp ngươi giải quyết phiền toái này xong, cũng là lúc chia tay."

Mộc Tinh cầm chén trà thơm trong tay khẽ nhấp một ngụm, liếc thoáng qua Niệm Băng bên cạnh, không nhịn được toát ra một tia u oán: "Ngươi vội ly khai thế sao? Trát Mộc Luân kia từng nói qua, ta là tiên thiên linh mộc thân thể, nam nhân nào đoạt được lần đầu tiên của ta, đều có lợi lớn cho việc tu luyện, Niệm Băng, ta nghĩ tấm thân này của ta khó mà tìm được tình yêu đích thực của ngươi, nếu ngươi nguyện ý, ta muốn dâng tặng thân thể này của ta cho ngươi, ta không cần cầu xin thứ gì, chỉ hy vọng khi Lãng Mộc đế quốc gặp phải nguy nan, ngươi có thể giúp đỡ chúng ta vài phần." Vừa nói, khuôn mặt ửng đỏ đã áp lên vai Niệm Băng. Mặc dù nàng là một thành viên xuất sắc trong Lãng Mộc đế quốc hoàng thất, tuổi còn trẻ cũng đã đạt tới cảnh giới ma đạo sĩ, thế nhưng nàng dù sao vẫn chỉ là một nữ hài tử, vì quốc gia của mình mà lựa chọn như vậy, nàng cũng không hề do dự, thế nhưng nàng khi đối mặt với Niệm Băng thì trong lòng lại cực kỳ thắc thỏm, nàng biết, hôm nay là cơ hội cuối cùng, nếu có thể sử dụng thân thể của chính mình để đổi lấy hòa bình sau này cho Lãng Mộc đế quốc, nàng nghĩ là đáng giá. Khi Niệm Băng thể hiện sự uy áp ở tứ quốc công luận đại hội, nàng cũng đã có ý nghĩ này, đến khi Niệm Băng trị liệu cho Lạc Nhu thì nàng mới thật sự quyết định phải làm như vậy, bất luận là thực lực hay là tầm ảnh hưởng của của Niệm Băng ở Băng Nguyệt đế quốc, Áo Lan đế quốc, nàng biết làm như vậy là tuyệt đối đáng giá.

Niệm Băng dù sao vẫn còn là một nam nhân bình thường, Mộc Tinh vốn là cực mỹ, hơn nữa vì tu luyện tự nhiên ma pháp và có tiên thiên linh mộc thân thể, sinh mệnh lực đặc thù trong thân thể nàng có lực hấp dẫn mạnh mẽ với Niệm Băng, khi nàng áp vào thân thể Niệm Băng, ôm cánh tay hắn, tâm Niệm Băng đã rung động mãnh liệt.

Niệm Băng không ngờ là Mộc Tinh lại làm như vậy, đương nhiên cũng hiểu mục đích của nàng, một nữ hài tử, vì quốc gia mình mà hy sinh thứ trân quý nhất của mình, cảm thụ được tiếng tim Mộc Tinh đập rộn ràng, trong lòng Niệm Băng không khỏi cảm thấy thương tiếc.

Đặt chén trà thơm lên trên bàn, Niệm Băng khẽ vuốt mái tóc mượt mà của Mộc Tinh, than nhẹ một tiếng, nói: "Công chúa, ngươi nghĩ là làm như vậy đáng sao? Với sự xuất sắc của ngươi, tại sao không tìm được một tình yêu đích thực chứ? Ta rất bội phục dũng khí của ngươi, khi ta biết được ngươi đem thân thể của chính mình để hấp dẫn Trát Mộc Luân đáp ứng tương trợ cho Lãng Mộc đế quốc, ta đã rất bội phục dũng khí của ngươi. Thế nhưng, dùng thân thể của chính mình làm lợi thế, kẻ cuối cùng bị thương tổn cũng chỉ là chính ngươi. Kỳ thật, ta chưa từng có địch ý với Lãng Mộc đế quốc, ta cũng không hy vọng mình bị cuốn vào tranh chấp chính trị. Thế nhưng, vì bằng hữu và thân nhân của ta, ta không thể không sa vào dòng chảy này, ta không đáng để ngươi coi trọng như thế! Nếu ta muốn ngươi, thì khác gì tên Trát Mộc Luân thần nhân kia chứ? Không sai, ta chưa từng cho rằng mình là người tốt gì, cũng không nguyện ý làm một kẻ cổ hủ, thế nhưng, ta còn không có hèn hạ đến mức dùng lực lượng của mình để làm mồi, chiếm lấy thân thể của một nữ hài tử. Ngươi là một cô nương tốt, sự chấp nhất của ngươi đều là vì quốc gia, nếu ngươi không phải sinh ở cảnh đế vương, có lẽ, ngươi đã có cuộc sống vui sướng hạnh phúc cả đời."

Thanh âm Niệm Băng tràn ngập từ tính, lúc Mộc Tinh quyết định đem thân thể của chính mình trao cho hắn thì đã nghĩ đến rất nhiều loại khả năng, nhưng lại không ngờ, hắn sẽ dùng những lời ôn hòa như thế nói với mình. Ngẩng đầu, nhãn thần có chút mông lung nhìn Niệm Băng, buồn bã cười, nói: "Đúng vậy! Sinh tại đế vương gia, ta không có quyền được lựa chọn. Ngươi biết không? Ngươi là nam nhân đầu tiên không coi ta như một công cụ lợi dụng. Trong hoàng cung, bất luận là phụ hoàng hay là ca ca, bọn họ nhìn đến chính là năng lực của ta có thể đem lại lợi ích cho bọn họ. Ta chưa bao giờ cảm nhận được tình thân từ bọn họ. Ngươi và Trát Mộc Luân là khác nhau, ta chưa bao giờ coi ngươi giống như hắn. Ta biết, ngươi có ba vị hồng nhan tri kỷ xinh đẹp như vậy, sao ta có thể lọt vào mắt ngươi chứ? Ta quyết định trao thân cho ngươi, cũng không hoàn toàn là vì Lãng Mộc đế quốc, mà còn là vì chính mình, ta cam tâm tình nguyện, cho dù ngươi không đáp ứng bang trợ quốc gia ta, ta cũng vẫn chọn lựa như vậy. Bởi, không cần hỏi vì sao, ta chỉ hy vọng có được một hồi ức đẹp, có lẽ, cũng chỉ có hồi ức tốt đẹp như vậy, mới có thể có dũng khí mà sống, Niệm Băng, ngươi tin ta không? Chuyện giữa chúng ta sẽ là bí mật sâu kín nhất trong lòng ta, ta tuyệt đối không dùng nó để áp chế ngươi, cũng không nói chuyện này cho người khác, đây là lần đầu tiên trong đời ta phải cầu xin người khác. Ngươi có thể đáp ứng ta?"

Nghe thanh âm nghẹn ngào của Mộc Tinh, nếu nói Niệm Băng không hề động tâm, thì đó là không thể. Thế nhưng, hắn lại chỉ thương tiếc Mộc Tinh, không có chút dục vọng nam nữ nào, giang hai tay, ôm Mộc Tinh vào lòng. Toàn thân tản ra sinh mệnh khí tức nồng đậm, trấn an Mộc Tinh, được sinh mệnh lực khổng lồ kích thích, thân thể yêu kiều của Mộc Tinh run nhẹ. Ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng đưa đến gần Niệm Băng, cặp mắt động nhân đã khép lại chờ đợi. Chờ đợi lần ấm áp duy nhất trong đời.

Niệm Băng ôm khuôn mặt Mộc Tinh, nhìn hai dòng lệ trong suốt chảy xuôi trên má, cúi đầu, khẽ hôn lên trán nàng, Mộc Tinh kinh ngạc mở mắt ra, đôi mắt đẹp tràn ngập sương mờ, buồn bã nói: "Ngươi thật sự không muốn ta sao? Ta chỉ hy vọng có thể có được một đoạn ký ức này mà thôi. Niệm Băng! Chẳng lẽ Mộc Tinh ta sẽ không đáng giá sao? Ngươi là nam nhân đầu tiên chạm tới thân thể ta, mặc dù ta đã đáp ứng với Trát Mộc Luân, nhưng chưa từng để hắn đụng tới thân thể ta! Cơ thể của ta vẫn còn thuần khiết. Tại sao? Tại sao?"

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, đưa tay lau nước mắt cho Mộc Tinh, "Không đáng đâu. Một hồi ức ngắn ngủi sẽ chỉ làm ngươi càng thêm rơi vào vực sâu thống khổ, ta có thể cảm giác được thống khổ trong lòng ngươi, cho nên, ta sao có thể để ngươi đã rét vì tuyết lại giá vì sương chứ? Huống chi, nam nữ chi dục chỉ dựa trên tình yêu mới là hoàn mỹ, nếu không, có dục mà vô tình, thì khác gì cầm thú? Ta có một tiểu muội muội, gọi là Miêu Miêu, nàng thiên chân khả ái, ta và các thê tử đều rất thích nàng. Tinh nhi, tình yêu của ta đều đã dành cho thê tử, ngươi có nguyện ý làm ta muội muội ta? Lạc Nhu từng ước định với ta, nàng nói, hy vọng khi ta cùng với thê tử ẩn cư, có thể lưu cho nàng một căn phòng, sau khi kết thúc chuyện ở Áo Lan, nàng muốn cùng cùng ẩn cư với chúng ta. Nếu ngươi nguyện ý, ta cũng có thể lưu một căn phòng cho ngươi. Ta sẽ không giúp Lãng Mộc đế quốc, một hoàng thất không hề có thân tình thì không đáng cho ta trợ giúp, thế nhưng, ta lại muốn giúp ngươi, giúp ngươi thoát ly vực sâu thống khổ đó, nếu ngươi nguyện ý, gọi ta một tiếng ca ca."

Thân thể Mộc Tinh run rẩy càng thêm kịch liệt, nhìn vẻ ôn hòa trong mắt Niệm Băng, nàng dường như trở về thời thơ ấu, những tình cảm vẫn giấu ở trong lòng đột nhiên trào dâng. "Ca!" Nhào mạnh vào lòng Niệm Băng khóc lớn. Cảm tình được phóng thích khiến nàng cảm giác rất thoải mái, trói buộc của thân thể như được giải khai, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Niệm Băng, ngực hắn thật ấm áp, thật an toàn. Niệm Băng cũng không ngăn cản nàng khóc, tùy ý để nước mắt của nàng thấp ướt vạt áo, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài, an ủi nàng.

Một lúc lâu sau, tiếng khóc của Mộc Tinh mới dần ngừng lại, nàng vẫn không rời khỏi ngực Niệm Băng, tích tụ trong lòng được cởi bỏ hoàn toàn, nàng nức nở phát hiện, thế giới của mình sẽ không bao giờ còn ảm đạm như trước đây nữa, mà đã trở nên tươi sáng rực rỡ, nhất là bờ ngực ấm áp trước mắt, nàng thật sự không muốn ly khai, nếu có thể, nàng thà rằng vĩnh viễn duy trì như hiện tại.

Niệm Băng vỗ vỗ bả vai của Mộc Tinh, đỡ nàng ngồi lại, nói: "Được rồi, khóc xong, trong lòng thoải mái hơn chứ, Tinh nhi, lời ta nói thì nhất định giữ lời, chờ ta hoàn thành chuyện của mình xong, xác định được nơi ẩn cư, nhất định sẽ sai người đưa tin cho ngươi, dũng cảm đối mặt với hết thảy, vứt bỏ mọi gánh nặng không phải của ngươi, một lần nữa tìm về bản ngã của mình, có một ngày ngươi cần trợ giúp, cứ tới Băng Nguyệt đế quốc, chỉ cần ngươi nói cho quốc vương Yến Phong của bọn họ, ngươi là muội muội của ta, hắn nhất định sẽ giúp ngươi. Hiện tại, ngươi nên nói cho ta biết tình hình về tên thần nhân kia, ta cần chuẩn bị cho tốt."

Mộc Tinh nhìn Niệm Băng thật sâu, nói: "Ca, cảm tạ ngươi, mặc dù ngươi không phải thân ca ca của ta, thế nhưng, ngươi lại đem đến cho ta cảm giác tốt hơn hắn nhiều. Ta vĩnh viễn đều nhớ kỹ lời của ngươi, ngươi biết không, từ khi ta hiểu chuyện tới nay, ta cũng không biết ta vì cái gì mà sống. Sau này, theo tài hoa từ từ hiển lộ và thức tỉnh Sinh Mệnh nữ thần lĩnh vực, ta dần dần trở thành một trong những người xuất sắc nhất của Lãng Mộc đế quốc hoàng thất, nhưng ta dù sao cũng chỉ là một nữ hài tử, chuyện có khả năng làm, cũng chỉ là trợ giúp thân ca ca nọ của ta trở thành tân đế vương mà thôi. Hôm nay ngươi đã đem lại cho ta tất cả. Tinh nhi vĩnh viễn đều nhớ kỹ." Thở sâu, tình cảm trong mắt nàng dần dần thu liễm, ngoại trừ vẫn hơi sưng đỏ, công chúa kiên cường mạnh mẽ dường như đã trở lại. "Thần nhân đến cùng Trát Mộc Luân là Luân Tây, thực lực của hắn tuyệt không dưới Trát Mộc Luân, ca, ngươi hẳn cũng biết cơ thể người có thất đại khiếu huyệt, điểm khác với Trát Mộc Luân chính là, Luân Tây này đã mở ra ba khiếu huyệt, đây là khi hắn uống rượu vô ý lộ ra. Lúc ấy, hắn còn khinh thường nói rằng Trát Mộc Luân căn bản không phải là đối thủ của hắn. Luân Tây tu luyện hỏa thuộc tính đấu khí, thực lực quả thực phi thường cường đại, khi ngươi đối kháng với hắn thì nhất định phải cẩn thận, người này so với Trát Mộc Luân còn muốn giảo hoạt vài phần, mặc dù tham lam hưởng lạc, nhưng lúc nào cũng rất cảnh giác. Đáng tiếc là ta không biết hắn đã mở ra ba khiếu huyệt nào, nếu không thì sẽ có nắm chắc hơn."

Ba khiếu huyệt, Niệm Băng không khỏi nhíu mày, hắn nghe từ phía Tạp Áo, cơ bản đã nắm được tác dụng của thất đại khiếu huyệt, trong thất đại khiếu huyệt, Thiên Nhãn huyệt và Hoàng Cực huyệt là những nhân tố không cố định. Thiên Nhãn huyệt dựa vào trình độ khác biệt và phương pháp tu luyện khác biệt, năng lượng thể hiện cũng hoàn toàn khác biệt, mà Hoàng Cực huyệt thì dựa theo vị trí khác biệt mà sinh ra hiệu quả và uy lực khác biệt. Năm khiếu huyệt khác lại đều có công hiệu đặc thù của nó, Địa Linh huyệt ở gần tim đại biểu cho tốc độ, Tạp Áo từng nói với hắn, thần nhân cùng một cấp bậc, người mở ra Địa Linh huyệt thì có tốc độ cao gấp đôi người không mở ra. Nếu người tu luyện phong hệ đấu khí mở ra Địa Linh huyệt, vậy thì, hắn thu được lợi ích lớn nhất, tu luyện Địa Linh huyệt đến chung cực, một khi vận chuyển hết tốc lực, ngay cả cái bóng cũng không thể nhìn thấy, giống như vô hình, chỉ có thể dùng cảm giác mới có thể xác định được phương vị. Mà Thính Vân huyệt và Địa Linh huyệt giống nhau, đều là song huyệt, một khi mở ra, sẽ xuất hiện hai cái, Thính Vân huyệt đại biểu cho thính lực, cũng xưng là biện biệt chi lực (ND: lực phân biệt), mở ra Thính Vân huyệt, thính lực sẽ tăng lên gấp mấy lần, nhưng lại có thể tùy theo ý định của người sử dụng mà khống chế thính lực lớn nhỏ, phân biệt được rõ ràng tất cả mọi vang động chung quanh. Khi Thính Vân huyệt đạt tới chung cực cảnh giới, có thể nắm bắt được động tĩnh trong phương viên trăm dặm, nói là thuận phong nhĩ cũng không quá đáng, tới cảnh giới như vậy, thực đã không phải hoàn toàn là nghe nữa, mà là thông qua cái lỗ tai cảm nhận năng lượng ba động chung quanh, loại cảm nhận này có thể tăng cường khả năng quan sát mọi thứ chung quanh của người sử dụng trên diện rộng, trong lúc đối địch càng thêm dễ dàng phát ra công kích hữu hiệu. Lệ Trung huyệt tụ tập năng lượng, nếu có Lệ Trung huyệt, thì áp súc năng lượng tự thân rất tốt, tu luyện giả đều biết, chỉ có ngưng tụ năng lượng càng cao độ, thân thể có hạn của nhân loại mới có thể sinh ra năng lượng mạnh mẽ hơn, hơn nữa uy lực của năng lượng sau khi ngưng tụ áp súc được gia tăng bội lần, cho nên, bất luận đối với võ giả hay là ma pháp sư mà nói, Lệ Trung huyệt đều cực kỳ trọng yếu, chỉ cần có nó, thì tương đương với tiến nhập một cảnh giới tu luyện, khi tu luyện sẽ dễ dàng hơn nhiều. Cho nên, Lệ Trung huyệt là một khiếu huyệt trọng yếu nhất sau Thiên Nhãn huyệt và Hoàng Cực huyệt. Đáng tiếc, Lệ Trung huyệt của Niệm Băng giống như Thiên Nhãn, Hoàng Cực hợp huyệt của hắn, bởi vì chứa đựng tử vong khí tức dị thường khổng lồ, hoàn toàn áp súc trong khiếu huyệt, tác dụng bây giờ của Lệ Trung huyệt chỉ là áp súc năng lượng tử vong này để không thoát ra ngoài, mà mất đi năng lực vốn có.

Lúc Tạp Áo nói cho Niệm Băng, nói Lệ Trung huyệt của hắn thực đã áp súc năng lượng tử vong đạt tới chung cực cảnh giới, nhưng vì năng lượng tử vong tồn tại khiến cho Lệ Trung huyệt mất đi năng lực vốn có, khiến Niệm Băng vô cùng buồn bực.

Tây Kinh huyệt nằm dưới rốn ba thốn, cũng giống Lệ Trung huyệt, khiếu huyệt này cũng dùng để ngưng tụ năng lượng, chỉ bất quá, nó ngưng tụ không phải năng lượng tự thân của tu luyện giả, mà là tiên thiên chi khí trong thiên địa. Khi còn tu luyện cùng Tạp Áo, Thiên Hương ở Thần Chi đại lục, Niệm Băng mới chính thức hiểu được diệu dụng của tiên thiên chi khí, tiên thiên chi khí càng mạnh, cơ thể người lại càng tiếp cận tự nhiên, bản thân nhân loại tựa như cái thùng, nó luôn có dung tích nhất định, mà dung tích này cũng không phải dễ dàng biến thành lớn. Tác dụng của tiên thiên chi khí, chính là khiến nhân loại có thể tiếp cận gần hơn với tự nhiên, khống chế mọi năng lượng ở ngoại giới, sau khi năng lượng tự thân bão hòa, khống chế ngoại giới năng lượng càng tốt hơn, cũng có thể phát động công kích và phòng ngự càng mạnh. Niệm Băng mặc dù cũng chưa mở ra Tây Kinh huyệt, nhưng bất luận là tử vong chi cầu bên trong Lệ Trung huyệt hay là sinh mệnh chi cầu bao quanh Lệ Trung huyệt của hắn, đều là tiên thiên chi khí tối tinh thuần, cũng là tiên thiên chi khí hoàn toàn đối nghịch. Bởi vì trước đây khi Thiên Nhãn huyệt đề thăng tới trung giai, Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn hấp thu sinh mệnh khí tức đến từ tinh nguyệt tinh hoa cùng với Thiên Nhãn huyệt biến dị ở Thần Chi đại lục, sau lại chiếm được năng lượng tử vong và năng lượng sinh mệnh khổng lồ, giúp cho sự khống chế của hắn đối với tiên thiên chi khí đạt tới đỉnh, cũng bởi vì thế, hắn mới có thể không cần niệm chú ngữ mà vẫn sử dụng được các giai ma pháp, mà tự thân lại tiêu hao thấp nhất. Niệm Băng có chút mong chờ Tây Kinh huyệt mở ra, nếu mình mở ra khiếu huyệt có thể ngưng tụ tiên thiên chi khí này, không biết sẽ có hiệu quả thế nào. Đáng tiếc, khiếu huyệt mở ra chẳng những có quan hệ tới tự thân năng lực, mà còn phụ thuộc rất lớn vào cơ duyên, chỉ có trong những tình huống đặc thù, mới có thể mở ra những khiếu huyệt thiên địa tạo hóa này, Niệm Băng hiện tại chỉ có thể không ngừng tu luyện tìm tòi, tìm cách mở ra khiếu huyệt này. Phương Giáp huyệt ở sau lưng là khiếu huyệt phòng ngự duy nhất trong thất đại khiếu huyệt, sau khi khiếu huyệt này mở ra, sẽ khiến thân thể tự tản ra một tầng phòng ngự giống như đấu khí, mà tầng bình phong này lấy tiên thiên chi khí làm cơ sở, kết hợp với tự thân năng lực mà hình thành, một khi gặp phải ngoại lực thì lập tức tự xuất hiện. Phương Giáp huyệt và Tây Kinh huyệt là một đôi nhân duyên chi huyệt, chỉ có sau khi mở ra được Tây Kinh huyệt có thể ngưng tụ tiên thiên chi khí, mới có thể mở ra Phương Giáp huyệt, các thần nhân cũng rất hy vọng mở ra được hai khiếu huyệt này, tu luyện Lệ Trung huyệt quá khó khăn, hơn nữa nguy hiểm lại rất lớn, mà Tây Kinh huyệt và Phương Giáp huyệt thì tương đối dễ dàng hơn, nếu Phương Giáp huyệt có thể đạt tới chung cực, thì lực phòng ngự cường đại đủ để loại bỏ mọi công kích dưới thập tam giai.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx