Hồi tưởng lại diệu dụng của thất đại khiếu huyệt, Niệm Băng cũng phán đoán xem thần nhân Tây Luân này đã mở ra ba khiếu huyệt nào, đạt tới cái giai đoạn gì, bất luận hắn mở ra cái gì, đối với mình đều có không ít uy hiếp. Băng Tuyết nữ thần tế tự đã mở ra chắc là Lệ Trung huyệt và Tây Kinh huyệt, còn có Hoàng Cực huyệt, Lệ Trung huyệt và Tây Kinh huyệt của nàng đều đã đạt tới trung kỳ, cho nên Niệm Băng mới kết luận là nàng đã có thực lực thập tam giai, áp đảo thất đại long vương, lần trước dọa cho Băng Tuyết nữ thần tế tự lui chỉ là hư trương thanh thế, nếu thật sự là một đối một với nàng, Niệm Băng không có mấy nắm chắc thắng được nàng. Lệ Trung huyệt ngưng tụ năng lượng và Tây Kinh huyệt ngưng tụ tiên thiên chi khí, giúp Băng Tuyết nữ thần tế tự không cần hao phí nguyên khí cũng có thể dựa vào chú ngữ mà phát động thập nhất giai cấm chú.
Chỉ bất quá, thế này cũng khiến mình không thể thấy dễ dàng, đáng tiếc, cường độ tuyệt đối khi thi triển ma pháp, mình còn kém nàng nhất giai, thập nhị giai và thập tam giai không phải là cùng một khái niệm, may là mình còn có thần khí, thì mới thu hẹp được khoảng cách chênh lệch, trong khi chiến đấu thực sự có thể có được vài phần chắc thắng. Mà tên Tây Luân cần đối phó lần này, nếu ba khiếu huyệt mà hắn đã mở ra đều đạt tới trung kỳ, vậy thì bất kể đó là ba khiếu huyệt gì, thì mình đều có phiền toái rất lớn, xem ra, cần phải liên thủ với Tích Lỗ mới có thể hủy diệt hắn rồi. Thần nhân vốn không nên tồn tại trên thế giới này, thực lực của bọn họ quá cường đại, lại còn là những kẻ ích kỷ, có lẽ, chỉ có hủy diệt tất cả bọn họ, mới là biện pháp tốt nhất để gìn giữ Ngưỡng Quang đại lục.
Mộc Tinh thấy Niệm Băng trầm ngâm không nói gì, tưởng rằng hắn đang lo lắng, liền hỏi: "Ca, thần nhân này mở ra ba khiếu huyệt thật sự rất khó đối phó sao? Khiếu huyệt rốt cuộc thì là cái gì?"
Niệm Băng phục hồi tinh thần lại, đáp: "Khiếu huyệt là nút thắt cổ chai trên con đường tiến tới cực hạn của loài người, thất đại khiếu huyệt có thể nói chính là bảy cái cổ chai, nếu nhân loại có thể hoàn toàn mở ra bảy khiếu huyệt này, nói không chừng thực sự có thể trở thành thần. Muội có biết tại sao thực lực của huynh đề thăng nhanh như vậy? Chính là nhờ cơ duyên xảo hợp mà mở ra ba khiếu huyệt, đáng tiếc, ba khiếu huyệt này của huynh có hơi khác người thường, khiến cho huynh hiện tại không thể chân chính sử dụng năng lực của chúng, nếu huynh có thể mở ra bốn khiếu huyệt còn lại một cách bình thường, thì năng lực của huynh nhất định sẽ nhảy vọt về chất. Đáng tiếc, khiếu huyệt cũng không phải muốn mở ra là có thể mở ra được. Tinh nhi, muội có ưu thế trời ban. Nỗ lực tu luyện tự nhiên ma pháp của muội đi, huynh tin tưởng, muội nhất định cũng có thể mở ra khiếu huyệt."
Mộc Tinh gật đầu, nói: "Tây Luân và Trát Mộc Luân đều đã từng nói với muội. Nếu muội có thể mở ra một khiếu huyệt thích hợp, lập tức có thể tiến bộ tới cảnh giới ma đạo sư, Trát Mộc Luân vốn đáp ứng muội, sau khi muội trao thân cho hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp giúp muội mở ra khiếu huyệt thích hợp kia. Chỉ là muội không mấy tín nhiệm hắn, vẫn luôn trì hoãn, không ngờ là hắn lại chết trong tay huynh trước."
Niệm Băng khinh thường hừ một tiếng: "Phương pháp tu luyện của Trát Mộc Luân rất đặc thù, chính hắn cũng không mở được khiếu huyệt, sao có thể giúp muội? Hắn bất quá chỉ là dối gạt muội mà thôi. Nếu hắn thật sự chiếm được thân thể muội, biết được sau đó sẽ đối phó với muội thế nào. Khiếu huyệt thích hợp theo như hắn nói, chính là Lệ Trung huyệt hoặc là Tây Kinh huyệt, đối với ma pháp sư chúng ta mà nói, hai khiếu huyệt này cực kỳ trọng yếu. Chỉ cần mở ra một cái bất kỳ, quả thực có thể giúp ngươi tiến tới cảnh giới ma đạo sư trong một thời gian ngắn. Trong thất đại khiếu huyệt, thích hợp cho ma pháp sư và võ sĩ thì có ba, nếu mở ra khiếu huyệt không thích hợp, mặc dù cũng sẽ có điều trợ giúp, nhưng trợ giúp sẽ ít một chút. Một cách tương đối, mở ra khiếu huyệt đối với võ sĩ thì lại càng thêm có ích. Ngươi phải nhớ kỹ những lời huynh sắp nói, tu luyện sau này của ngươi sẽ có chỗ tốt. Ngoài Hoàng Cực huyệt được xưng là huyệt hữu dụng hàng đầu thì không tính, đối với ma pháp sư chúng ta mà nói, hữu dụng nhất chính là Thiên Nhãn huyệt, Lệ Trung huyệt và Tây Kinh huyệt. Tác dụng của Thiên Nhãn huyệt là lớn nhất, nhưng đến bây giờ huynh cũng chưa thể hoàn toàn nắm bắt được quy luật của nó, bởi vì mỗi một người mở ra được Thiên Nhãn huyệt, hiệu quả thu được lại không giống nhau, thế nhưng, huynh có thể nói với muội. Thiên Nhãn huyệt là khiếu huyệt có thể giúp muội không ngừng đề thăng. Nó chẳng những có thể giúp muội phân biệt được đặc tính của mọi loại năng lượng, đồng thời, cũng tăng cường tinh thần lực của muội trên diện rộng, tinh thần lực tăng cường, ma pháp lực khống chế đương nhiên cũng tăng cường. Sau khi ma pháp tu vi đạt tới một trình độ nhất định, tinh thần lực sẽ là trọng tâm mà các ma pháp sư phải nỗ lực. Mà Lệ Trung huyệt và Tây Kinh huyệt, thì lại có tác dụng ngưng tụ năng lượng và ngưng tụ tiên thiên chi khí, huynh sở dĩ nói việc mở ra thất đại khiếu huyệt rất có lợi cho võ giả, chủ yếu là vì hai khiếu huyệt này đem lại rất nhiều điểm tốt cho võ giả. Có lẽ, là huynh đã suy nghĩ xa, thất đại khiếu huyệt hẳn là không phải ngang nhau, dù sao, tác dụng của Thiên Nhãn huyệt cũng hơn xa các khiếu huyệt khác. Mà thích hợp với võ sĩ hơn, chính là phân biệt chi huyệt Thính Vân huyệt có thể đề thăng thính lực, Địa Linh huyệt có thể gia tăng tốc độ cùng với Phương Giáp huyệt tăng cường phòng ngự. Khái niệm thính hợp huynh đang nói chỉ là tương đối mà thôi, thực tế thì, mở ra bất kỳ khiếu huyệt nào, đối với chúng ta mà nói thì đều có có chỗ tốt. Tu luyện sau này của muội, sẽ bắt đầu phát triển về thất khiếu huyệt, nếu không, sau khi tới ma đạo sư cảnh giới, sẽ rơi vào một cái cổ chai, không thể mở ra khiếu huyệt, thì sẽ rất khó đột phá lên trên. Biến thái như Trát Mộc Luân dù sao cũng chỉ là số ít, mà phương pháp tu luyện của hắn cũng có thể trở nên cực mạnh."
Mộc Tinh cảm kích nhìn Niệm Băng, là một ma đạo sĩ, nàng đương nhiên hiểu được là có một cao thủ ở cảnh giới như hắn chỉ điểm, thì có biết bao lợi ích, Niệm Băng vô tư chỉ điểm khiến nàng càng thêm minh bạch hắn thực sự không hề có lòng lợi dụng mình, cảm giác thân thiết lại càng tăng, "Ca, muội nhất định sẽ nỗ lực. Nỗ lực tu luyện để có thể bảo vệ chính mình."
Niệm Băng mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài của Mộc Tinh, mỉm cười nói: "Được rồi, Tinh nhi, huynh phải đi về, nếu không, các tẩu tử của muội lại phát ghen mất. Đêm nay muội phái người đi lo chuyện của Tây Luân, chúng ta sẽ giải quyết hắn ở ngoài thành."
Mộc Tinh thở than xa xôi, nói: "Ba vị tẩu tử thật là hạnh phúc! Ca, nếu muội có thể biết huynh sớm vài năm thì thật tốt."
Niệm Băng chỉ là cười cười ôn hòa với Mộc Tinh, rồi xoay người rời khỏi phòng của nàng, tiện tay đóng cửa phòng lại, lòng Niệm Băng không phải là vô cảm, Thiên Hương từng nói với hắn, nhân tính vốn ác, mà Tạp Áo lại nói với hắn, nhân tính vốn thiện, hiện tại, thoạt nhìn thì nên là tin Tạp Áo hơn một phần. Sau lưng mỗi người, đều mang cố sự của chính mình, không biết thần nhân này có thể thay đổi được? Mấy nghìn năm tạo thói quen, sợ rằng không phải dễ dàng mà thay đổi như vậy, huống chi, với lực lượng của chính mình, cũng căn bản không thể đi thay đổi bọn họ, không cách nào thay đổi, vậy chỉ có hủy diệt, giết một người mà cứu vạn người thì cũng đáng giá.
Niệm Băng không trở lại phòng của mình và Tích Lỗ, mà trực tiếp đi tới phòng của Lam Thần và Long Linh, bởi vì có Ngọc Như Yên đồng hành, hiện tại các nàng đã không còn ba người chung một phòng nữa, Phượng Nữ cùng ở với Ngọc Như Yên, mà Lam Thần thì vẫn ở cùng Long Linh. Tám ngày đi đường tới nay, Long Linh tam nữ không biết là vì sự có mặt của Ngọc Như Yên hay là vẫn vì chuyện của Lạc Nhu trước đây mà cảnh cáo Niệm Băng, vẫn chưa hề có gì thân thiết với hắn, buổi tối cắm trại, phần lớn là cùng Ngọc Như Yên ở một chỗ.
Niệm Băng cũng không tiện tỏ ý gì cả, cũng chỉ đành để tùy các nàng. Bất quá, là một nam nhân bình thường, mỗi ngày nắm trong tay ba tuyệt sắc mỹ nữ chung tình với mình mà lại không thể có hành động gì, tuyệt đối là một chuyện thống khổ, Niệm Băng vừa mới nói với Mộc Tinh rồi, hắn sao có thể không động tâm chứ? Tám ngày qua không động tới Phượng Nữ các nàng. Có trời mới biết được hắn cần nghị lực lớn thế nào mới có thể chống cự được sự dụ hoặc của Mộc Linh chi thể của Mộc Tinh!
Gõ cửa vài tiếng, cửa mở ra, Long Linh nhô đầu ra khỏi cánh cửa, vừa nhìn thấy Niệm Băng, liền hì hì cười, cho hắn tiến vào. Niệm Băng đưa tay đóng cửa lại, nhìn thấy Lam Thần đang ngồi nghiêng trên giường. Tựa hồ là đang ở nói chuyện phiếm với Long Linh. Niệm Băng ân cần hỏi: "Liên tục đi đường, các nàng có mệt hay không?"
Lam Thần mỉm cười lắc đầu, nói: "Mệt cái gì, đoạn thời gian trước đây không có chàng, chúng ta mỗi ngày đều không ngừng tu luyện, từng ấy đường thì có tính là gì. Chàng vừa rồi đi đâu? Vừa cơm nước xong đã biến mất tăm?"
Niệm Băng nói: "Ta vừa rồi đi nói chuyện với Mộc Tinh, ta nghĩ chúng ta không vào Phong Lâm thành thì tốt hơn, chuyện của phượng tộc các nàng không thể trì hoãn. Đến sớm một ngày, thì giải quyết các tình huống càng thêm phần chắc chắn. Huống chi, đối phó với thần nhân lên tới thập tam giai, động thủ ở trong thành nhất định sẽ làm thương kẻ vô tội, cho nên ta bảo Mộc Tinh dụ hắn từ trong thành ra, chúng ta động thủ ở ngoài thành."
Long Linh chủ động tay Niệm Băng, ấn hắn ngồi xuống, nói: "Mấy ngày nay chàng cũng mệt mỏi rồi, sớm về nghỉ ngơi một chút, không phải chàng nói sáng mai muốn đi với tốc độ nhanh nhất sao?"
Niệm Băng đáp: "Đúng là nên nghỉ ngơi một chút, ta ngủ ở trên giường của nàng hay của Thần Thần? Chuyện này cũng phải tính toán một chút."
Nhìn nụ cười hư hỏng của Niệm Băng, Long Linh không khỏi đỏ bừng mặt, "Đáng ghét, chàng quên Phượng Nữ tỷ tỷ nói gì rồi sao? Quay về chỗ của chàng mà ngủ."
Niệm Băng đưa tay ôm chầm lấy Long Linh, kéo nàng ngồi lên trên đùi mình, toàn bộ tiếp xúc với thân thể hắn, nhất thời thoải mái thở phù một hơi, ngửi mùi thơm thoang thoảng phát ra từ người Long Linh, hắn có chút mê say, "Không, ta không đi. Mấy ngày nay ta nhịn đủ rồi, có mụ mụ ở đây, ta cũng tiện thân thiết quá với các nàng, dù sao Phượng Nữ cũng ở cùng một chỗ với mụ mụ, các nàng không nói, nàng ấy cũng sẽ không biết đâu!"
Long Linh đỏ mặt, nàng luôn luôn ôn nhu dễ mềm lòng, cảm thụ bờ ngực ấm áp của Niệm Băng, nhìn ánh mắt khẩn cầu của hắn, nhất thời không nói được lời cự tuyệt, đánh mắt hỏi ý Lam Thần.
Lam Thần khẽ cười một tiếng, nói: "Sao, chàng muốn ở chỗ này để Linh nhi của chúng ta trải qua lần đầu tiên sao? Không được, nhất định phải là ở một địa phương tốt, một hoàn cảnh tốt mới được. Nếu không thì Linh nhi của chúng ta chẳng phải quá thiệt thòi sao? Chàng nên trở về ngủ đi, vạn nhất tỷ tỷ hoặc là mụ mụ lại đây nhìn thấy chàng, ta xem chàng giải thích thế nào, sợ rằng tỷ tỷ lại quy định thời gian trừng phạt chàng còn dài hơn nữa."
Đầu tiên là bị Mộc Tinh khiêu khích, rồi lại ôm thân thể mềm mại của Long Linh, trong lòng Niệm Băng sớm đã bùng lên hỏa diễm mãnh liệt, chính sắc gật đầu, nói: "Thần Thần, ngươi nói rất có đạo lý, quả thực không thể cẩu thả mà làm vậy ở một gian lữ quán với Linh nhi khả ái của chúng ta được." Nói xong, hắn than nhẹ một tiếng, đỡ Linh nhi đứng lên, nhìn bộ dáng của hắn, Long Linh thấy không đành lòng, khẽ kéo ống tay áo của hắn, nàng sớm đã nhận định Niệm Băng là nam nhân duy nhất trong đời nàng, tấm thân xử nữ mặc dù là quý giá nhất, nhưng sớm hay muộn cũng là dành cho hắn. Cần gì phải khiến hắn phải chịu đựng chứ?
Niệm Băng kéo bàn tay của Long Linh, khẽ hôn lên mấy ngón tay trắng nõn, khiến Long Linh phải phát ra một tiếng cười khẽ, ánh mắt Niệm Băng lóe lên, tay ôm lấy Long Linh, bế nàng đặt ở trên giường. Tim Long Linh đập rộn rã, còn đang tưởng rằng Niệm Băng muốn làm cái gì, Niệm Băng đã kéo qua chăn đắp cho nàng, "Nha đầu ngốc, ngủ ngoan đi, nàng mặc dù chịu đựng không được, nhưng lần đầu tiên thì ta nhất định phải tìm được một chỗ thật tốt để nàng có thể có được một ký ức tuyệt vời." Vừa nói, hắn vừa giơ tay lên, thanh quang nhàn nhạt lóe lên rồi biến mất, đèn trong phòng bị dập tắt, ngay sau đó, liền truyền đến tiếng hô khẽ của Lam Thần.
Khi Niệm Băng tắt đèn, người cũng nhẹ nhàng phi lên giường của Lam Thần, đè lên lầu tấm thân mềm mại của nàng, hôn khẽ lên tai nàng, thấp giọng nói: "Nàng đã không muốn Linh nhi mất đi lần đầu tiên như vậy, thì Thần Thần thân ái của ta, đêm nay để nàng bồi tiếp ta cũng được. Ta hiểu, nàng vừa rồi nói như vây chính là muốn ta cùng với nàng, ta sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ?"
"Đáng ghét, không phải chứ? Ô..." Không đợi nàng cãi lại thêm, bờ môi có phần lạnh lẽo của nàng đã bị môi của Niệm Băng đè chặt, Long Linh kia không nhịn được cười trộm, nghĩ thầm, Thần Thần ngươi lần này là gậy ông đập lưng ông rồi, a, sao Thần Thần lại thở dốc như vậy! Niệm Băng rốt cuộc là đang làm cái gì chứ? Trong lòng Long Linh có chút nóng lên, kéo chăn xuống, trong phòng tối, nàng muốn Thiên Nhãn huyệt nhìn, nhưng sự ngượng ngùng trong lòng lại ngăn cản động tác của nàng, vội vàng quay người lại, đưa lưng về phía Niệm Băng và Lam Thần, bất quá, Lam Thần lúc này tuy đã cố kìm nén, nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ, khiến tim nàng đập ngày càng nhanh hơn.
Niệm Băng ôm Lam Thần chui vào trong chăn, thân thể mềm mại nhưng lạnh lẽo của Lam Thần dần được dung hòa trong bờ ngực ấm áp của hắn, để không cho nàng nói lời cự tuyệt, Niệm Băng hôn chặt môi của nàng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Long Linh nghe được tiếng thở dốc của Băng Vân ngày càng tăng. Niệm Băng cũng không có hành động gì nhiều, ôm Thần Thần, hai tay miết khắp lưng mông nàng, ép chặt thân trước của nàng vào mình, Lam Thần mặc dù đã có quan hệ với Niệm Băng một lần, nhưng đó dù sao cũng là chuyện của một năm rưỡi trước, đột nhiên bị công kích mãnh liệt như vậy, nhất thời thở gấp cuống quít, nếu hiện tại Long Linh có thể nhìn được đôi mắt của nàng, nhất định sẽ phát hiện đôi mắt trong sáng của Lam Thần lúc này đã trở thành một đôi mắt đôi mắt đầy quyến rũ, trên làn da trắng nõn xuất hiện một màu phấn hồng mê người.
Niệm Băng dời khỏi bờ môi của Lam Thần, hôn lên khuôn mặt vô cùng mịn màng của nàng, hôn lên mắt nàng, mi nàng, lên chiếc cổ thon dài như thiên nga của nàng, mỗi lần hôn đều khiến thân thể mềm mại của Lam Thần run lên nhè nhẹ, tay nàng bắt đầu chuyển từ trước ngực ra sau lưng Niệm Băng, vừa thở dốc vừa cảm thụ cảm giác tuyệt vời này. Thân thể và tâm của nàng từ từ mở rộng trước nam nhân mà mình yêu.
Động tác của Niệm Băng đột nhiên ngừng lại, dùng trán của mình ấn nhẹ lên trán của Lam Thần, nhẹ giọng hỏi: "Thần Thần, có thể không?" Mặc dù hắn rất hy vọng có thể phóng thích dục vọng với người mình yêu, nhưng hắn vẫn còn biết tôn trọng ý kiến của các nàng, nếu các nàng không muốn, dù cho phải nhẫn nhịn khổ cực, Niệm Băng cũng sẽ không cưỡng bách.
Nhiệt độ trong chăn đã dâng lên cao hơn nhiều, trong chăn bông ấm áp, Lam Thần cảm giác được thân thể của mình nóng bỏng dị thường. Khẽ ừ một tiếng, biểu đạt thái độ của mình, đến lúc này rồi, nàng sao phải cự tuyệt Niệm Băng chứ? Chỉ là điều khiến lòng nàng tràn ngập thẹn thùng, chính là bên cạnh còn có Long Linh! Mình cùng Niệm Băng đang làm cái gì, nàng không phải cũng nghe được sao? Bất quá, cũng bởi nguyên nhân này, trong lòng cũng vì Long Linh ở bên cạnh mà sinh ra một loại cảm thụ mạnh mẽ khác thường, thân thể càng như lửa nóng. Nàng đang chờ đợi, chờ đợi công kích chính thức của Niệm Băng.
Có được sự đáp ứng của Lam Thần, Niệm Băng không còn gì cố kỵ, y phục trên người hai người nhanh chóng giảm bớt, một lát sau, Niệm Băng đã lại một lần nữa được cảm thụ thân thể trơn nhẵn mềm mại kia, tay hắn hơi run, thân hắn nóng phi thường, sinh mệnh khí tức bên ngoài Lệ Trung huyệt không ngừng chuyển động, bọn họ đã không còn trúc trắc như lần đầu tiên, thế nhưng, cảm giác lại hoàn toàn khác so với lần đầu tiên, khi đó, bọn họ là phát tiết dục vọng được nhen nhóm bởi dược vật. Mà lúc này đây, lại phát tiết trong tình yêu nồng nàn sâu đậm. Trong phòng, xuân ý dần dần nổi lên. Tiếng rên rỉ của Lam Thần to dần, khi thân thể bọn họ kết hợp làm một, tiếng rên rỉ kèm theo vẻ đau đớn lẫn thỏa mãn nhất thời tăng lên tới cực điểm, cùng với tình yêu chân chính, tình dục cũng dần dâng lên đến đỉnh phong.
Lúc này, kẻ bực bội nhất cũng không phải Long Linh đang nằm bên nghe lén, mà là Áo Tư Tạp đã bị Niệm Băng dùng tinh thân lực phong ấn hoàn toàn. Lần đầu tiên của Niệm Băng và Lam Thần là bị hắn chứng kiến. Chỉ bất quá, lần đó hắn cũng mới chỉ thấy được màn khởi đầu thì đã Niệm Băng dùng tinh thần phong bế rồi, mà lần này, hắn đã biết Niệm Băng muốn làm cái gì, trước tiên mất đi cảm giác với ngoại giới, hắn cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh khí tức trong cơ thể của Niệm Băng không ngừng được đề thăng, máu lưu thông nhanh hơn, tựa hồ sắp đến mức tới hạn.
Một đêm yên tĩnh, rồi lại không yên lặng. Ánh bình minh xéo xéo chiếu xuống Hồng Mộc thành, báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu.
"Đáng ghét, không cần chàng đỡ." Lam Thần hung hăng lườm Niệm Băng, hai má đỏ lựng. Hơi tập tễnh bước ra phía cửa. Niệm Băng với vẻ mặt thỏa mãn vội vàng tiến đến đỡ nàng, thấp giọng nói: "Ta không phải cố ý, thật sự là tại nàng quá mê người! Hơn nữa, sau đó lại là do nàng chủ động yêu cầu." Thần Thần bề ngoài thì tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nóng như lửa, lúc đó nếm trái cấm, hai người phiên vân phúc vũ liên tục từ đêm cho tới bình minh, đương nhiên, cũng không ngủ như bọn họ còn có Long Linh, lúc này, đôi mặt ôn nhu của nàng cũng toát ra vẻ mệt mỏi.
Lam Thần mặc dù đã không còn tấm thân xử nữ, nhưng trước đây nàng cũng chỉ với Niệm Băng một lần mà thôi, cả đêm chinh phạt như vậy, nàng có thể chịu được mới là lạ, cảm giác khác thường không ngừng truyền đến từ hạ thân, khiến bước đi của nàng rất không bình thường, Niệm Băng quay đầu lại nhìn về phía Long Linh nói: "Linh nhi, nàng không sao chứ, nhìn vẻ mặt của ngươi, dường như không hề nghỉ ngơi chút nào."
Long Linh tức giận trừng mắt nhìn hắn, bất mãn nói: "Được tiện nghi rồi vẫn còn khoe mã, các ngươi, các ngươi làm như vậy một đêm, ta có thể ngủ mới là lạ. Đáng ghét, ta muốn đi tắm rửa trước." Hạ thân ướt át khiến nàng đỏ bừng mặt, trèo từ trên giường xuống, dùng sức đích đập Niệm Băng một cái, rồi chạy vọt vào phòng tắm rửa.
Lam Thần mở cửa thò đầu ra ngoài nhìn một lượt, rồi lại rụt đầu lại, người trong sứ đoàn của Lãng Mộc đế quốc đều đã thức dậy, đang sửa soạn lại hành trang, trong lòng nàng không nhịn được có chút lo lắng, bộ dáng như bây giờ, sao đi ra ngoài gặp người được! Quay đầu lại nhìn Niệm Băng, đã thấy hắn đang ở nơi đó đang sờ sờ ngón tay của chính mình, không biết đang làm cái gì, liền hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
Niệm Băng cười hắc hắc, thấp giọng nói: "Ta đang tính xem đêm qua chúng ta làm tổng cộng mấy lần, à, dường như là năm lần, không đúng, vừa rồi tắm rửa còn có một lần nữa, vậy phải là sáu lần mới đúng."
"Chàng muốn chết." Lam Thần không để ý tới sự khó chịu ở hạ thân, bước hai bước tới trước mặt Niệm Băng, một tay kéo tai hắn, "Ngươi thấp giọng một chút, chẳng lẽ chàng muốn mọi người ai cũng biết sao?"
Niệm Băng cuống quít kêu đau, đáp: "Nàng nhẹ một chút, lão bà tốt, cứ tính là ta sai rồi không được sao? May là ta có ba lão bà, nếu không ta thật không nỡ đêm nào cũng làm thế với một người."
Lam Thần trợn mắt, nhưng không phản bác, chinh phạt một đêm, toàn thân đều đau nhức, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn lại vẫn thấy sinh long hoạt hổ như trước, nếu chỉ có một mình mình, sợ rằng đúng là vô pháp thỏa mãn được dục vọng của hắn, "Niệm Băng hư, ngươi làm ta như vậy, sao đi gặp người chứ? Tỷ tỷ và mụ nếu thấy được, ta không muốn làm người nữa."
Niệm Băng ôm khuôn mặt nàng, khẽ hôn, rồi mỉm cười nói: "Thực dễ giải quyết! Nếu không thể đi, chúng ta bay thì được rồi, ngươi trực tiếp bay lên trên xe, ai có thể biết được cái gì? Thật là kỳ quái, dù cho ngươi có bị thương, ta cũng đã dùng ma pháp trị liệu rồi! Sao lại sợ đến lúc đi đường còn không khôi phục chứ?" Nhìn nhãn thần bất thiện của Lam Thần, hắn mới không dám nói nốt câu kế tiếp.
Tiếng dội nước ào ào từ trong phòng tắm rửa phát ra, Long Linh đã bắt đầu rửa ráy, Lam Thần không nhịn được cười nhẹ: "Đêm qua nghiêng trời lệch đất, sợ rằng nha đầu kia cũng động xuân tâm rồi."
Niệm Băng ôm Lam Thần ngồi xuống, để nàng ngồi trên đùi mình, một tay đặt trên bầu ngực đẫy đà của nàng, áp mặt vào mặt nàng, nhẹ giọng: "Thần Thần."
Lam Thần lấy tay giữ bàn tay đang tác oai tác quái của Niệm Băng, tức giận nói: "Làm gì." Nàng hơi kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình mới chỉ bị Niệm Băng chạm nhẹ, lập tức đã có phản ứng. Trong lòng thầm nghĩ, ta lúc nào đã trở nên mẫn cảm như vậy, ta có còn là Băng Vân trước kia? Kỳ thật, nàng cũng không biết, Niệm Băng sau khi hợp thể với Tạp Áo, rồi lại hấp thu sinh mệnh năng lượng vậy khổng lồ, sinh mệnh khí tức của bản thân đã đạt tới đỉnh phong, sinh mệnh nguyên thủy nhất chính là đến từ lòng ham muốn nam nữ, sau khi Niệm Băng trở về, sinh mệnh khí tức vô hình trung phát ra trên người hắn, tự nhiên có thể hấp dẫn sự chú ý của nữ tính chung quanh, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mộc Tinh muốn nhảy vào trong lòng hắn. Mà khi Lam Thần cùng hắn hợp thể, sinh mệnh khí tức của bản thân khơi thông với sinh mệnh năng lượng của Niệm Băng, bởi vì sinh mệnh từ trường của Niệm Băng vô cùng khổng lồ, sinh ra lực hấp dẫn mạnh mẽ với sinh mệnh khí tức của nàng. Đây cũng là tại sao khi nàng cùng với Niệm Băng hợp thể lại liên tiếp lên tới cao trào như vậy. Mặc dù hiện tại thân thể nàng rất mệt mỏi, nhưng tinh hoa sinh mệnh kia của Niệm Băng đang không ngừng cải biến sinh mệnh năng lượng của bản thân nàng, cũng cải biến thân thể nàng.
Niệm Băng cầm tay Lam Thần, nói: "Xin lỗi, đêm qua ta đã quá hấp tấp, đừng trách ta, được chứ? Hơn một năm nay, ta thực sự rất nhớ các nàng. Đêm qua ta cũng muốn khống chế, sợ xúc phạm tới nàng, nhưng tình yêu và dục vọng trong lòng ta lại khiến ta không thể khống chế. Cho nên mới thành như vậy, lần sau ta nhất định cẩn thận, càng thêm thương yêu nàng, được chứ?"
Nghe được Niệm Băng nhận sai, lòng Lam Thần cũng dịu đi, ôm cổ hắn, khẽ hôn lên môi hắn, nói: "Được rồi, thiếp sao lại trách chàng chứ. Kỳ thật, thiếp sao lại không muốn nếm trải chứ?"
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, Lam Thần vội vàng đứng dậy khỏi đùi Niệm Băng, Niệm Băng biết nàng đi lại không tiện, không thể không dày mặt ra mở cửa, nhưng người đến không phải là như hắn đoán, không phải Ngọc Như Yên, cũng không phải Phượng Nữ, mà là vị muội muội mới nhận đêm qua, Mộc Tinh. Mộc Tinh thấy người mở cửa chính là Niệm Băng, cũng không hề cảm thấy kỳ quái, khẽ cười một tiếng, nói: "Ca, chúng ta phải đi rồi."
Niệm Băng đỏ mặt, nói: "Ngươi sao biết ta ở chỗ này? Linh nhi đang tắm rửa, chờ nàng xong xuôi, chúng ta sẽ đi ra."
Mộc Tinh thấp giọng nói: "Là Phượng Nữ tẩu tử nói cho ta biết, ca, huynh thật giỏi! Nhất tiễn song điêu."
Niệm Băng ngẩn tò te nhìn nàng, không ngờ là Mộc Tinh sẽ nói lời này, hắn biết bây giờ mình có giải thích cái gì cũng không ổn, chỉ đành cười khổ: "Được rồi, muội ra trước đi, chúng ta sẽ ra ngay." Mộc Tinh khẽ cười một tiếng, nói: "Được, chúng ta ở bên ngoài chờ huynh."
Một lần nữa lên đường, ngồi trên mã xa, Niệm Băng lại bị tam ti hội thẩm, cũng không phải vì đêm qua mà vào phòng Lam Thần và Long Linh, mà là vì một tiếng ca của Mộc Tinh kia. Niệm Băng giải thích với các nàng về thân thế và ý nghĩ của Mộc Tinh, rất vất vả mới miễn cưỡng thoát ra khỏi nghi vấn của tam nữ, khiến hắn thấy hơi kỳ quái hơn là, Niệm Băng đương nhiên biết, Phượng Nữ và Ngọc Như Yên ở phòng sát vách, tiếng rên rỉ của Lam Thần lại càng lúc càng lớn, các nàng chắc chắn cũng nghe được, nhưng nếu Phượng Nữ không hỏi, hắn cũng vui vẻ mà được tiêu dao, đương nhiên cũng làm như không biết. Lam Thần được Niệm Băng dùng phong hệ ma pháp Phong Tường Thuật đưa lên thẳng mã xa, ngồi trên mã xa đủ một ngày, mới khôi phục lại bình thường. Trên đường đi, Mộc Tinh nói với Niệm Băng, đêm qua nàng đã phái người đi Phong Lâm thành trước, lấy lý do là Trát Mộc Luân bị thương, lừa Tây Luân đến hội hợp cùng bọn họ, dựa theo thời gian mà tính toán, tối đa là sáng mai sẽ gặp được.
Khi Màn đêm buông xuống, vì một ngày chạy hết tốc lực, sứ đoàn không tìm được chỗ dừng chân, chỉ có thể nghỉ ở bên đường, nếu ngồi thì mã xa có thể chứa tám người, nhưng nếu là ngủ, lại chỉ có thể chứa được bốn người, Niệm Băng và Tích Lỗ đương nhiên nhường mã xa cho Ngọc Như Yên và Lam Thần tam nữ, hai người đến bên cạnh đống lửa cùng với đại đa số những người trong đoàn mà sưởi ấm. Chuyến này một đường đi lên hướng bắc, nhiệt độ càng ngày càng thấp, mặc dù chẳng thể ảnh hưởng tới Niệm Băng và Tích Lỗ, nhưng cảm giác bị gió lạnh thổi vào cũng không hề thoải mái.
"Niệm Băng, ta thực sự rất hâm mộ ngươi." Tích Lỗ đưa miếng thịt cuối cùng vào miệng, hàm hồ nói. Dưới tác dụng của Trường Sinh đao, thân hình hắn nhìn qua so với Niệm Băng còn muốn cao lớn hơn một chút.
Niệm Băng mỉm cười, nói: "Hâm mộ ta được sinh ra ở Ngưỡng Quang đại lục, hay là hâm mộ ta có ba vị hồng nhan tri kỷ? Kỳ thật, với nhân phẩm và thực lực của Tích Lỗ đại ca ngươi, nhất định có thể tìm được cô nương thích hợp với mình." Tích Lỗ lắc đầu, nói: "Không, ta tuyệt không muốn lấy nhân loại làm thê, nhân loại các ngươi sao có thể chấp nhận ải nhân chúng ta chứ? Ta nói hâm mộ, là hâm mộ tình thân và tình bằng hữu của ngươi. Ngươi biết không? Ta sống từng này tuổi rồi, đến bây giờ cũng chỉ có một bằng hữu duy nhất là ngươi. Mặc dù ta vẫn bi thương vì cái chết của mẫu thân, nhưng không thể không thừa nhận, mẫu thân đã lựa chọn đúng. Chỉ có ra đi, ta mới biết được trước kia kiến văn của mình là hạn hẹp, trong khoảng thời gian đến Ngưỡng Quang đại lục này cùng ngươi, những thứ ta học được còn lớn hơn nhiều so với mấy trăm năm trước, Niệm Băng, cảm tạ ngươi."
Niệm Băng vỗ vỗ bả vai Tích Lỗ, nói: "Để ta suy nghĩ thêm, thực sự bây giờ ta rất khó quyết định có nên giúp ngươi đưa Di Thất đại lục trở về, chuyện này dính dáng quá lớn."
Tích Lỗ mỉm cười, đáp: "Không sao, ngươi không cần khó nghĩ, chuyện này ta đã quyết định rồi, đây là chuyện ta phải làm, nhưng ngươi lại không cần, dù sao thì ngươi cũng không thuộc về Di Thất đại lục."
Niệm Băng nói: "Lòng ta rất mâu thuẫn, Tích Lỗ đại ca, ta và ngươi giống nhau, cũng đều cực ghét thần nhân này, bất luận đúng sai, riêng chuyện bọn họ ích kỷ, hèn hạ, cũng đã khiến ta không thể chịu đựng được. Thế nhưng, Thần Chi đại lục hiện tại dù sao vẫn còn có phong ấn, thế giới này của chúng ta về mặt tổng thể thì vẫn đang trong hòa bình, ta không muốn phá tan sự thanh bình này. Nếu Di Thất đại lục quay lại, ảnh hưởng tới Ngưỡng Quang đại lục là có thể dự tính được, nhiều năm trôi qua như vậy, ai biết Di Thất đại lục đã biến thành dạng gì rồi? Chúng ta còn có chút thời gian, để ta suy nghĩ thêm đã."
Tích Lỗ vừa muốn nói cái gì, đột nhiên, từ phương xa truyền đến một tiếng huýt dài, tiếng huýt bén nhọn, ngạo khí lăng nhân, Niệm Băng biến sắc, "Ngoài ba mươi dặm." Tiếng huýt truyền từ ngoài ba mươi dặm lại rõ ràng như thế, không cần hỏi, hắn đã biết người đến là ai, chỉ là không ngờ, hắn lại tới nhanh như vậy. Tích Lỗ hai người liếc nhau, đồng thời đứng lên.
Mộc Tinh nhảy từ mã xa xuống, đứng cách Niệm Băng và Tích Lỗ mười trượng gật đầu với bọn họ, Phượng Nữ, Long Linh, Lam Thần và Ngọc Như Yên cũng trước sau xuống mã xa, Niệm Băng và Tích Lỗ nhoáng lên đã đi tới trước mặt các nàng, Niệm Băng nói: "Thần nhân này để ta và Tích Lỗ đại ca đối phó, mụ mụ, các ngươi ở cạnh giám sát, nếu tên kia muốn chạy trốn, nhất định phải ngăn cản hắn." Bởi vì không biết này Tây Luân thần nhân này đã mở ra ba khiếu huyệt nào, Niệm Băng không thể không chuẩn bị chu đáo, nếu Tây Luân đã mở ra Địa Linh huyệt, hắn cố ý bỏ chạy thì sẽ rất khó cản được.
@by txiuqw4