Bất quá, Tây Luân nghe nàng niệm chú lập tức hiểu rõ mỹ nữ ở trước mặt là một cường giả ma pháp sư có tầm quan trọng rất lớn, thấy được sơ hở bèn tóm lấy yết hầu của Lam Thần, lạnh giọng nói: "Nha đầu, ngươi dẫn ta đi, có nghe hay không, nói mau. Tiểu tử, nếu ngươi dám đuổi theo ta sẽ cùng ả đồng quy vu tận."
Nghe Tây Luân nói, trong lòng Niệm Băng không khỏi có chút bối rối, nếu Lam Thần bị hắn mang đi, kết cục chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết, nhưng nếu bây giờ không đồng ý, chỉ sợ nhân tiện hắn lập tức giết chết Thần Thần. Niệm Băng do dự nửa ngày không biết làm như thế nào. Đột nhiên hắn thấy được quang mang ngân sắc từ mi tâm của Lam Thần, trong lòng nổi lên hy vọng, hắn lập tức nghĩ tới một biện pháp, nói: "Được, Tây Luân, ta để Thần Thần mang ngươi đi, bất quá ngươi phải đáp ứng ta không được gây thương tổn cho nàng, nếu không, cho dù truy giết ngươi đến Thần Chi đại lục, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi". Niệm Băng nói với âm thanh câu lệ, hung hăng nhìn thẳng Tây Luân, phảng phất như muốn ăn hắn. Nhìn thấy hình dáng này của hắn, Tây Luân trong lòng ngược lại lại thoải mái đi rất nhiều, trong ánh mắt của Niệm Băng rõ ràng thể hiện lời nói của hắn,quả thật hắn đã lựa chọn chính xác.
Đáng tiếc, Tây Luân hiện ở sau lưng Lam Thần, hắn nhìn không thấy Lam Thần mi tâm quang mang ngân sắc, hai mắt Lam Thần nhiễm thành màu bạc. Hai cánh sau lưng Lam Thần khai triển, nhanh chóng bay về phía tây, Tây Luân nghĩ mình đã thực hiện được, trong nháy mắt tâm có hơi chút buông lỏng, hắn đột nhiên cảm giác được đại não như bị kim châm làm hắn đau kịch liệt một chút, bàn tay giữ trên cổ họng và vai của Lam Thần nhât thời buông lỏng, thân thể Lam Thần lóe ra giống như ảo ảnh, trong chớp mắt đã bay ra xa hơn trượng, thấy thân thể Tây Luân rơi xuống bèn bắn ra vô số băng.
Động tác của Niệm Băng so với Lam Thần còn nhanh hơn một chút, trong nháy mắt khi thân thể của nàng vừa thoát ly khỏi Tây Luân, vài đạo hắc ảnh tràn ngập tính hủ thực nhanh chóng xuất ra, thân thể Tây Luân trong không trung nhanh chóng phân giải, cơ thể phát tán ra một tầng quang mang màu xanh đen. Trong tiếng phốc phốc nhanh chóng bị hòa tan, lúc băng trùy phóng tới, chỉ bắn trúng một khối dịch thể màu xanh biếc, Tây Luân thập tam giai rốt cục cũng bị hủy diệt. Thân hình Niệm Băng chợt sáng, vội vàng giữ chặt, phảng phất như sợ hắn sẽ lập tức biến mất.
Lam Thần có thể cảm nhận được tiếng tim đập kịch liệt của Niệm Băng, ôm lấy hắn, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đối với bọn họ mà nói tựa như một thế kỷ đã trôi qua vậy. Nguyên lai, Niệm Băng đang sử dụng thiên nhãn huyệt đọc nội tâm của Lam Thần, nhất thời nhớ đến sự công kích tinh thần, nếu dưới tình huống bình thường, Lam Thần vừa luyện Thiên nhãn huyệt tới sơ cấp nếu phát động công kích tinh thần, đối với Tây luân mà nói căn bản không gây tổn thương gì, nhưng vừa rồi lại không giống nhau, Tây luân bị vây bởi Niệm Băng, Tích Lỗ cùng Lam Thần toàn lực công kích từ cả hai phía trước sau, hắn đã suy yếu đến cực điểm. Chỉ dựa vào ý chí cầu sống mới miễn cưỡng có thể uy hiếp tới Niệm Băng và Lam Thần. Thiên Huyệt nhãn sơ cấp của Lam Thần tự nhiên không thể đạt tới công kích tinh thần thực thể, nhưng tinh thần trùng kích lại có thể, Ngay khi dung thần sắc câu lệ uy hiếp Tây Luân Niệm Băng đồng thời thông qua linh hồn truyền nói cho Lam Thần phương pháp dùng tinh thần thực công, nhờ vậy Lam Thần mới thoát khỏi vòng khống chế của Tây Lluân để Niệm Băng dùng cửu giai hắc ám ma pháp hủ thực diệt hắn.
Niệm Băng khẽ vuốt mái tóc dài của Lam Thần xõa xuống trên bộ phục y lục sắc, an ủi nói: "Không sao đâu, đừng sợ, đừng sợ, đều là ta không tốt, đã không ngăn hắn lại để suýt nữa hại nàng."
Lam Thần bật cười, nói: "Không phải thiếp sợ, là chàng sợ đó. Hắn thật là lợi hại, cả thiếp cũng trúng hai cái cấm chú nhưng cũng may thiếp còn có thể phản kích, cũng không trách được chàng đối đãi với thần nhân cũng phải kiêng kị."
Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói: " Tây Luân là thần nhân hay là còn có mặt khác, cũng như sự tồn tại của hắn càng mạnh. Hả! Chúng ta mau trở lại xem, vừa rồi Tích Lỗ đại ca bị hắn trực tiếp tấn công trên mặt đất, không biết như thế nào rồi." Vừa nói, hắn vừa vung tay, Chánh Dương đao đao hồn hỏa ảnh khôi lỗi xuất hiện, hỏa nguyên tố làm tan lớp băng trên bề mặt ngoài Hỏa Vân giáp, hỏa ảnh khôi lỗi hóa thành thân hình Tây Luân. Đem Hỏa Vân giáp mặc vào, Niệm Băng dẫn Lam Thần cưỡi trên lưng Áo lạp tư đồng thời bay về hướng trước đó. Đồng thời, vì không để cho lân phiến trên cơ thể tiêu thất khiến cả người trần truồng, hắn sẽ không cùng Áo Tư Lạp dung hợp nữa, mà trước tiên tiếp dùng lân phiến để bảo hộ, một lần nữa mặc y phục vào, lúc này mới cưỡi Áo Tư Lạp cùng Băng Vân bay trở lại.
Khi Niệm Băng và Lam Thần một lần nữa trở lại nơi hắn và Tích Lỗ cùng Tây Luân chiến đấu, Phượng Nữ, Ngọc Như Yên cùng Linh Long đều đã đến, cả Mộc Tinh cũng đã dẫn thủ hạ cao thủ tới, Tích Lỗ đang ngồi dưới đất thở hổn hển. Ngoại trừ Tích Lỗ ra, tất cả mọi người đều kinh sợ đối với sự việc phát sinh trên mặt đất. Niệm Băng đã thấy, đó là một khe nứt khổng lồ, thông qua Thiên Nhãn Huyệt phán đoán, khe nứt rộng chừng năm trượng, sâu hơn ba trăm trượng mà kéo dài cả ngàn trượng, không có chút tro bụi nào, khe nứt tựa như một cái miệng lớn đang hé ra như muốn nuốt chửng cả bình nguyên phía trên.
Đồ Thần trảm, Tích Lỗ xuất chiêu Đồ Thần trảm đạt tới uy lực như vậy, chấn động nhất chính là Mộc Tinh, bởi vì nàng rất quen thuộc với tình hình nơi này,nhìn sơ qua, nơi này là một mảnh bình nguyên phì nhiêu, nhưng kỳ thật bên dưới mặt đất mười trượng, đều là nham thạch tạo thành có kết cấu cứng rắn phức tạp, Tích Lỗ đã khôi phục lại hình dáng ải nhân, Mộc Tinh cũng không nhận ra được thân phận của hắn, nhưng việc khó tin nhất chính là điều phía sau hắn, chuyện này con người có thể làm sao? Nàng thật may mắn, nếu không nhờ đề nghị của Niệm Băng, khe nứt lớn như vậy xuất hiện ở thủ đô Phong Lâm thành của Lãng Mộc đế quốc, chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy, nhưng cường độ công kích như vậy cũng không thể diệt Tây luân, sự đáng sợ của thần nhân đã khắc sâu trong trí nhớ của Mộc Tinh, nhớ lại việc dữ hổ mưu bì trước kia nàng không khỏi vô cùng sợ hãi. (ND: dữ hổ mưu bì: bảo hổ lột da (không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.)ã¬
Niệm Băng cưỡi Áo Tư Tạp xuất hiện, Mộc Tinh và thủ hạ dưới tay đều vô cùng rung động, đó là cái gì, cự long màu xám? Cái này long thường không cách nào so sánh được, đó thật sự là một con cự long a? Mắt thấy Niệm Băng cùng Lam Thần ngồi trên thân cự long từ từ hạ xuống, tựa như là thiên thần, bọn hạ đều há hốc mồm, dù sao, cảnh tượng trước mắt cũng đã khiến họ chấn động.
Ánh sang màu xám lóe lên, Áo Tư Tạp quay trở về trong cơ thể Niệm Băng, Niệm Băng đến bên cạnh Tích Lỗ, một đạo bạch quang nhu hòa bao trùm lên người Tích Lỗ, trị thương cho hắn.
Đồ Thần trảm quả thật rất cường đại,Niệm Băng thấy khe nứt trước mắt trong lòng cũng không khỏi giật mình, hắn biết, nếu trước khi đỡ Đồ Thần Trảm Tây Luân không bạo phát Tây Kinh huyệt, đừng nói là chạy trốn, có thể lưu lại được tánh mạng hay không cũng đã rất khó nói. Tích Lỗ nhất thời xuất ra lực công kích cường đại đến cả Niệm Băng cũng là lần đầu tiên được chứng kiến, hắn có thể cảm giác được, đó chính là công kích cường đại siêu việt thập tam giai.
Dưới tác dụng của quang hệ ma pháp của Niệm Băng. Tích Lỗ thở dài một hơi, thân thể lay động đứng lên. Ải Thần giáp chớp lên, rung người phủi lớp bụi trên người hỏi: "Hắn thế nào rồi?"
Niệm Băng nói:" Đã diệt rồi. Không nghĩ tới một thần nhân thập tam giai lại mang đến cho chúng ta phiền toái lớn như vậy. Thực lực của Tây Luân so với tưởng tượng của ta còn mạnh hơn rất nhiều. Nếu không phải hắn chỉ có ý bỏ chạy, trước sau nhiều lần bị chúng ta làm trọng thương, chỉ sợ muốn diệt hắn, chúng ta cũng phải trả giá đắt". Phán đoán của hắn quả không sai, với cấp độ của họ, khi đối chiến, chiến ý trong lòng có thể có tác dụng quyết định, Tây Luân vừa xuất hiện đã bị Niệm Băng xuất ra tinh thần lực uy áp trấn nhiếp, đánh giá quá cao thực lực Niệm Băng, tự đáy lòng cũng sinh khiếp đảm, hắn căn bản không thể dùng hết toàn bộ thực lực. Cho dù như vậy, hắn còn có thể mang lại phiền toái lớn cho Niệm Băng và Tích Lỗ, cuối cùng còn dùng Lam Thần làm con tin suýt chút nữa chạy thoát. Qua trận chiến lần này, Niệm Băng không thể không phán đoán lại thực lực của thần nhân.
Tây Luân đã bị diệt, Tích Lỗ bình an vô sự, Niệm Băng trong lòng không khỏi nhẹ nhỏm. Thân thể hơi lảo đảo, Lam Thần vội vàng tới đỡ lấy hắn, Niệm Băng lắc lắc đầu, nói: "Yên tâm, ta không việc gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều khí lực. Tinh nhi, nguyện vọng của muội huynh đã làm được. Sau này trở về muội cần quản lý kỹ lời nói của đám thủ hạ, không nên đem chuyện từng có thần nhân đến Lãng Mộc đế quốc của các muội tiết lộ, lôi kéo đám thần nhân khác tới."
Mộc Tinh tiến đến trước Niệm Băng, ân cần nói:"Ca, huynh không sao chứ. Muội không nghĩ tới Tây Luân lại cường đại như thế. Ca mau trở về nghỉ ngơi một chút đi."
Niệm Băng gật gật đầu, nói:" Tích Lỗ đại ca, Hỏa Vân khải là vật trong tộc của các ngươi, bây giờ vật quy nguyên chủ rồi." Hỏa ảnh khôi lỗi đi đến trước Tích Lỗ, hào quang chợt lóe, biến mất vào nội thể Niệm Băng, Hỏa Vân Khải bị tổn hại một chút xuất hiện trước mặt Tích Lỗ. Tích Lỗ vuốt ve bộ giáp nóng bỏng, mắt hắn đã có chút ươn ướt, hắn nhớ tới sự tình tổ tiên mình hy sinh để tạo ra ra thập nhị thần khí, thu được thần giáp, càng chứng tỏ truyền thuyết đích xác là sự thật. Liếc nhìn Niệm Băng thật sâu, huynh đệ lúc này không cần nói lời tạ ơn, tay khé vung lên, hắc sắc tinh thạch lượng trước ngực Ải Nhân Khải sáng lên, đem Hỏa Vân khải thu vào trong.
Mọi người lần nữa trở về trong doanh trại, lúc này, thành viên trong Lãng Mộc đế quốc nhìn Niệm Băng và Tích Lỗ thần sắc không còn như trước, có sợ hãi, cũng có tôn kính.
Mặc dù giết được Tây Luân, nhưng lực lượng của Niệm Băng và Tích Lỗ đều tiêu hao rất lớn, hai người vừa vào trong doanh trại, đã được Phượng Nữ các nàng đỡ lên xe ngựa bắt đầu thông qua tu luyện để khôi phục, còn các nàng hộ pháp bên cạnh xe. Lam Thần đem việc diệt Tây Luân đơn giản nói qua một lượt, Ngọc Như Yên cùng Phượng Nữ các nàng nghe xong cũng vô cùng kinh hãi, mặc dù Niệm Băng đã từng nhắc đến với Ngọc Như Yên thần nhân, nhưng lúc này nàng mới chính thức nhận biết thần nhân rất cường đại, đồng thời, cũng đã hiểu được nguyên nhân vì sao Niệm Băng lại muốn duy trì hòa bình trong đại hội của tứ quốc.
Xếp bằng ngồi trong xe ngựa, quang cầu do ma pháp lực hình thành trong nội thể Niệm Băng chuyển động nhanh hấp thu các loại ma pháp nguyên tố để bổ xung cho bản thân, trong nội thể hắn Sinh Mệnh chi cầu cùng Tử Vong chi cầu đều là Tiên Thiên Khí tinh thuần nhất, mặc dù Lệ Trung huyệt không thể sử dụng, nhưng tốc độ ngưng tụ ma pháp nguyên tố vẫn vượt qua các ma pháp sư phổ thông. Ma pháp lực mất đi được bổ sung rất nhanh, đồng thời, kim cầu hình thành do Hoàng Cực Huyệt và Thiên Nhãn Huyệt dung hợp mặc dù tiêu hao rất nhiều tinh thần lực do sử dụng uy áp nên, nhưng tốc độ khôi phục cũng rất kinh nhân. Cảm giác suy yếu lúc bắt đầu tu luyện chỉ sau một canh giờ đã biến mất.
Mấy ngày nay, Niệm Băng mặc dù mỗi ngày đều tu luyện, nhưng vì sự tình quá nhiều, thời gian tu luyện không nhiều như ở Thần Chi đại lục, nhưng hắn phát hiện, Tiên Thiên khí trên Ngưỡng Quang đai lục rõ ràng nhiều hơn hẳn so với trên Thần Chi đại lục, cũng nhu hòa hơn nhiều, sau khi hấp thu vào trong cơ thể, chỉ cần trải qua vài lần thổ nạp là có thể sử dụng. Tinh thần lực đã dần hồi phục, Niệm Băng kinh ngạc nhận ra, Thiên Tiên khí trong cơ thể mình có chút cổ quái. Từ sau khi có Tử Vong chi cầu và Sinh Mệnh chi cầu, mỗi khi tu luyện hấp thu Tiên Thiên khí, Tiên Thiên khí đều ngưng kết bên ngoài sinh mệnh chi cầu, hình thành nên một vòng bạch quang nhàn nhạt, giống như Sinh Mệnh Chi Cầu bảo vệ bên ngoài Tử Vong Chi Cầu. Vì Niệm Băng có sinh mệnh chi cầu, hắn cùng ma pháp nguyên tố ngoại giới câu thông vô cùng dễ dàng, cho nên những ngày này, Niệm Băng cũng không cần tận lực tu luyện Thiên Tiên khí, đều thuận theo tự nhiên. Nhưng lúc này, Tiên Thiên Khí trong cơ thể hắn đang tăng dần lên, thoát ly khỏi phạm vi của Sinh Mệnh Chi Cầu, hình thành một vòng xoáy màu trắng nhỏ, luân chuyển rất nhanh ở bên dưới Sinh Mệnh chi cầu ba tấc. Niệm Băng có thể cảm giác rõ ràng, sau khi có sự xuất hiện của nó, đỉnh đầu và đốt cuối xương sống của mình rất thanh tĩnh, có vẻ như Tiên Thiên Khí áp súc chia làm hai đường này nhập vào trong cơ thể. Tốc độ nhanh hơn tu luyện bình thường nhiều. Khi hắn đang không hiểu tại sao lại như vậy, thì vòng xoáy màu trắng bắt đầu di động xuống bên dưới, hơn nữa càng chuyển càng nhanh, căn bản không cần Niệm Băng khống chế, Tiên Thiên Khí trong cơ thể đã vô cùng sung mãn.
Sinh mệnh chi cầu màu xanh lục tản mát ra một tầng sinh mệnh khí tức dung nhập vào trong vòng xoáy màu trắng, lục mang hóa thành từng quang điểm màu xanh lục trực tiếp tiến vào trong vòng xoáy, sau khi tiến vào trong người hắn, bạch quang trong nháy mắt dừng lại một chút. Ngay sau đó, chợt tăng tốc độ xoay tròn lên gấp ba lần, tại đỉnh đầu và vĩ chuy càng lạnh như băng. Nhân tiện tại đây trong tích tắc, Niệm Băng trong lòng liền hiểu được, hắn nhớ tới lúc trước chính mình hấp thu tinh hoa tinh nguyệt kia, lúc đó đỉnh đầu và vĩ chuy truyền đến cảm giác lạnh lẽo bởi tiên thiên khí tinh thuần, đích thật là thiên địa tinh hoa! Mắt nhìn xuyên phương vị toàn viện, hắn trong lòng mừng rỡ, thể xác và tinh thần nhất thời thư giãn, vứt bỏ hết thảy cố kỵ, hấp thu lượng tiên thiên khí khổng lồ để làm cho thân thể chính mình tốt hơn. Dưới tiểu phúc ba tấc chính là điểm mà vòng xoáy quy tụ, mà đó cũng chính là vị trí của Tây Kinh huyệt.
Kỳ thật, Niệm Băng trên Thần Chi đại lục cùng hấp thu sinh mệnh chi cầu lẫn tử vong chi cầu, đó là nguồn thiên địa nguyên khí khổng lồ nhất, cũng là loại năng lượng cực đoan nhất. So với Tây kinh huyệt cuối cùng vẫn mạnh hơn nhiều.
Nhưng cũng vì 2 cỗ lực lượng này vô cùng cường đại, Niệm băng bây giờ căn bản không thể sử dụng năng lực của chúng được. Dưới sự hợp lực của Tạp Áo và Thiên Hương, hai loại năng lượng này nùng súc dị thường có thể nói là trên người Niệm Băng đang mang nguy cơ, sinh mệnh cùng tử vong trong nội thể Niệm Băng bị vây ở trạng thái cân bằng, Niệm Băng không thể sử dụng, cũng như không hại đến thân thể hắn. Hai loại chi cầu cùng tồn tại, đã khiến cho Niệm Băng có thể cùng thiên địa sinh ra tiên thiên khí tinh thuần, mất nửa năm tu luyện trên thần chi đại lục sau khi hắn thanh tỉnh, nửa năm này cũng không phải uổng phí, không chỉ ma pháp của hắn tăng lên, tiên thiên khí của hắn từ lâu cũng đã kinh biến, nếu không phải vì Niệm Băng không tận lực tu luyện tiên thiên khí, Tây Kinh huyện của hắn sớm đã mở ra. Lúc này, nơi Tây Luân bạo phát đúng Tây Kinh huyệt của mình, vô hình đã sinh ra tiên thiên khí điện phủ ba động, ba động này hòa vào thân thể Niệm Băng, nói cho chính xác, thật ra là nhiễm tiên thiên khí trong nội thể hắn, khi hắn diệt Tây Luân sau khi tiến hành tu luyện khôi phục, tiên thiên khí trong thân hắn tại ba động hòa hạ, thiên địa tinh hoa câu thông quả huyền diệu, thúc đẩy hắn từng bước tiên bộ.
Điều kì diệu đó đi vào phúc xử của Niệm Băng, như tiêm đoan đi vào đình trệ tụ tập tại sau ba tấc, Niệm Băng toàn thân run lên kịch liệt, như có tiêm đoan đâm vào, hắn rõ ràng cảm nhận được như có vật gì như muốn khai phá. Ngay sau đó, bạch quang đang xoay tròn bắt đầu ép lên kịch liệt, hạ phúc tràn ngập những cơn đau nhức, thân thể như muốn nổ tung. Hàng cơn thống khổ luân hồi trải qua, sự thống khổ ấy đối với Niệm Băng không hề đáng kể, mắt thấy luồng khí lưu màu trắng không ngừng ngưng kết tại hạ phúc của mình. Lúc này, tại đại não của mình hắn đột nhiên cảm nhận được rõ ràng. Một đạo hào quang kim sắc theo Thiên Nhãn, Hoàng Cực hợp cùng khiếu huyệt tung bay phía dưới, trực tiếp bao phủ lên ép bạch nhũ tiên thiên khí quang đoàn vào trong. Cảm giác đau nhức biến mất, Niệm Băng thấy hào quang bạch nhũ tại mi tâm hào quang chiếu xuống kim đan co rút lại rất nhanh, chỉ một chút công phu, ở dưới ba tấc hình thành nên một đạo bạch quang, quầng sáng tại trung tâm là màu đen, như là một vực sâu không thấy đáy, thiên tiên chi khí hắn hấp thụ điên cuồng tiến vào trong hắc động biến mất vô tung, Niệm Băng phát hiện, khí tức quanh hắn hoàn toàn không cùng một dạng, hắn có thể nhận ra sự biến hóa của từng tia tiên thiên chi khí trong không khí, những tia tiên thiên chi khí này đều lấy Tây Kinh huyệt vừa mở của mình làm trung tâm mà xoay quanh. Thất hệ ma pháp nguyên tố mang theo chút tiên khí di chuyển quanh thân thể chính mình, phảng phất như cùng đợi mình gọi về. Tây Kinh huyệt, quả nhiên Tây Kinh huyệt đã thôi động tiên thiên khí.
Mặc dù không hiểu vì sao, nhưng Niệm Băng lại có thể cảm nhận được Tây Kinh huyệt không phải mở ra cấp sơ kì, mà trực tiếp tiến lên trung kì chi cảnh, Tây Luân dựa vào Tây Kinh huyệt để khống chế bản thân năng lượng ba động của tiên thiên khí thông qua Thiên Nhãn huyệt Niệm Băng quan sát rất rõ ràng, hắn phát hiện Tây Kinh huyệt của mình hiện khống chế tiên thiên khí ngưng tụ, co rút, phóng thích, không hề kém gì so với Tây Luân. Khiếu huyệt vừa mở đã đạt tới trung kỳ, việc này giúp mình tiết kiệm rất nhiều thời gian sau này, nhưng đây là vì cái gì chứ? Đúng rồi. Chính là Thiên Nhãn của mình cùng Hoàng Cực dung hòa huyệt. Nhất định là, kim quang chiếu xuống là từ hắn phát ra, Tây Kinh huyệt phút chốc đã có biến hóa, đến cả quá trình tự thân trải qua thống khổ cũng bị lược đi, Thiên Nhãn huyệt cùng Hoàng Cực huyệt nhất định là dung hợp trong quá trình sinh ra dị biến mới gặp phải tình huống này, nếu sau này mình mở từng khiếu huyệt thì cũng có thể đạt tới trung kỳ, mặc dù năng lực của Thiên Nhãn huyệt không thể sử dụng, nhưng đạt được đồng dạng cũng là tốt hơn rất nhiều a. Nghĩ đến lại hưng phấn, Niệm băng cảm thấy ngực như muốn nổ tung, không khỏi phải há mồm hét to.Tiếng gầm vang lên cuồn cuộn, toàn thân mỗi đạo kinh mạch tựa hồ như được hoạt được kích khởi, huyết dịch cũng tùy chi sôi trào.
Trường khiếu kéo dài chừng thời gian bữa cơm mới đình chỉ, khi Niệm Băng mở mắt, thật kinh ngạc, chính mình cũng không biết khi đã ngồi trên mặt đất, cỗ xe ngựa xa hoa kia bây giờ cũng đã biến thành một mảnh đất nhỏ. Tích lỗ cùng bọn người Ngọc như yên hay Mộc tinh cùng đám thủ hạ dưới tay. Lúc này đều đứng ở xa xa, nhìn thấy chính mình giống như là nhìn thấy quái vật, Niệm Băng cuối đầu nhìn lại nhẹ nhàng thở ra, may mắn y phục của mình vẫn còn đây, nếu không muốn xuất sửu. Ý niệm vừa động, đứng dậy. Cảm thụ từ trong không khí từng lớp ma pháp nguyên tố cùng tiên thiên khí hấp dẫn, hắn biết, thực lực của mình lại tăng lên rồi. "Đừng có nhìn ta như thế? Ta không phải quái vật". Nhìn thấy ánh mắt của mọi người vẫn như trước, Niệm Băng không khỏi có chút buồn cười nói, vừa nói, dưới chân hắn vừa động, đã đi tới trước mặt chúng nhân, thân thể mạnh mẽ như của người tập võ, ma pháp hùng mạnh và tinh thần lực mà chính bản thân y cũng không rõ đã đạt đến cảnh giới nào rồi, đã đưa hắn thật sự trở thành một cừờng giả chân chính.
Tích lỗ lầm bầm nói:" Còn nói mình không phải là quái vật, may ta đã sớm biết, nếu không, một khi nguơi bạo phát chỉ sợ ta cũng sẽ giống như chiếc xe ngựa phân giải kia."
Niệm băng bật cuời nói:" Ta không có năng lực cường đại như vậy, đại ca, thân thể người cường đại bao nhiêu chẳng lẽ ta còn không biết sao?" Tây Kinh huyệt khai thông, hắn tâm tình tốt đẹp, chung quanh hết thảy phảng phất đều trở nên thêm huyến lệ hơn so với truớc kia, phần đuôi của khe nứt do Tích Lỗ tạo ra tối qua không ngờ kéo dài đến tận gần nơi sứ đoàn dựng trại,may mắn uy lực đã giảm nhẹ hơn.
Mộc tinh đi đến trước Niệm băng,"Ca, ngươi thật sự không cùng ta đi Phong Lâm thành sao?"
Niệm băng gật gật đầu, nói:" Chuyện ta đáp ứng với đã làm được rồi. Tinh nhi, ngươi nhớ bảo trọng, ta sẽ nhớ kỹ sự đối đãi của ngươi."
Mộc tinh than nhẹ một tiếng, nói:" Ngươi không đi cũng tốt, tới Phong Lâm Thành, hết thảy mọi việc không phải ta đều có khả năng chế ngự được. Ca, ngươi cùng các vị đại tẩu nên bảo trọng nhiều. Chúc các ngươi lên đường bình an". Mặc dù trong lòng cảm tình mênh mông mãnh liệt, nhưng nàng cũng không biểu lộ nhiều ra ngoài. Nàng thật sự đối với Niệm Băng chỉ là tình huynh muội sao? Điều này chỉ có hắn mới rõ ràng, nhưng, dù nàng phủ nhận như thế nào, cũng không hi vọng làm Niệm Băng khó xử. Trong lòng nàng, địa vị của Niệm Băng bất luận là kẻ nào cũng không thể sánh bằng được, còn gì có thể quan trọng hơn một người tốt thật lòng với mình nữa? Mặc dù hắn đối với mình chỉ là muội muội.
Mộc tinh dẫn sứ đoàn của nàng ly khai, lúc gần đi ánh mắt buồn bả không thể gạt được ánh mắt của Niệm Băng, tự nhiên cũng không thể gạt được Phượng Nữ các nàng, bất quá, Phượng Nữ cùng Ngọc Như Yên hiện giờ tâm tình cũng có chút sa sút. Không ai biết nói gì, chỉ lẳng lặng đưa mắt nhìn đội xe của Mộc tinh đi xa.
"Mụ mụ, người lo lắng sao?" Niệm Băng đi đến bên Ngọc Như Yên trấn tĩnh. Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng, nói:" Mặc dù ta cùng Phượng Nữ đều không nghĩ tới phải thoát ly phượng tộc, nhưng, hành động của chúng ta tìm tộc mọi người đồng ý sao? Bọn họ có thể nhận chúng ta sao.?"
"Không vì cái gì mà sa ngư thủ đả? Mụ mụ, có chuyện ta vẫn muốn nói với người, có lẽ, vì đang ở trong cuộc, người mới không suy nghĩ cẩn thận."
Ngọc Như Yên ngẩn người, nói:"Ngươi nói gì?"
Niệm băng mỉm cười kéo tay phượng nữ nói:" Mụ mụ, người không có nghĩ tới, nếu tộc người mọi người thật sự không hề nhận người, hoặc nói là hận người,vậy, người cũng sẽ không thể đoàn tụ với nữ nhi ruột của mình sao? Phượng Nữ, ta hỏi nàng, các trượng lão của phượng tộc đối với nàng như thế nào? Nàng đối với họ quan trọng như thế nào?
Phượng nữ nói:" Các trưởng lão đối đãi thiếp tốt lắm, mỗi trưởng bối trong tộc đều đối đãi với thiếp rất tốt, bọn họ không hề giữ lại tuyệt kỷ phượng tộc mà truyền cho thiếp, hơn nữa."
Niệm băng gật gật đầu, nói:" Vậy là đủ rồi. Mụ mụ, người còn không rõ sao? Nếu lúc trước các trưởng lão không tha thứ cho người, thì Phượng Nữ đã sớm chết rồi. Họ đối đãi Phượng Nữ tốt như thế, cũng chứng minh trưởng lão cũng chưa bao giờ quên người. Cũng không vì người cùng nhân loại sinh ra nữ nhi mà đối đãi không tốt. Hi vọng chi phượng, tại phượng tộc có địa vị rất cao. Phượng Nữ có thể trở thành hi vọng chi phượng, chứng minh các trưởng lão phượng tộc đã sớm tha thứ cho người. Theo như họ đối đãi hết lòng đối với Phượng Nữ, chứng minh họ rất thiện lương. Người có thể trở về cùng Phượng Nữ trong lúc nguy nan, bọn họ chắc phải rất cao hứng há sẽ làm khó dễ người? Ngược lại mà nói, cho dù họ thật sự trục xuất các người ra khỏi phượng tộc, vì giúp đỡ tộc nhân của mình, chẳng lẽ người sẽ không âm thầm mà ra tay sao? Cho nên, người bây giờ căn bản không cần phải lo lắng gì cả, ta tin rằng trưởng lão cũng không phải không rõ sự tình của người."
Nghe Niệm Băng nói xong. Ngọc Như Yên vốn có chút ảm đạm nhất thời ánh mắt trở nên sáng ngời, đúng vậy! Nếu các trưởng lão không tha thứ cho mình, như thế nào nữ nhi của mình trở thành sa ngư thủ đả hy vọng chi phượng?
Niệm Băng nhìn thoáng qua Lam thần cách đấy không xa, nói:" bây giờ người phải lo lắng nhất chính là Thần Thần, vốn, ta tin rằng lấy thực lực của người cùng Phượng Nữ cũng đủ để ứng phó hết thảy. Nhưng mà, nghe Phượng Nữ nói Băng phượng (Thần Thần) trong lần đại điển này nhất định có sức ảnh hưởng rất lớn. Cho nên, ta nhất định phải đi cùng."
Lam Thần và Ngọc Như Yên vẫn luôn lo lắng vấn đề này, nhìn thấy ánh mắt kiên định của Niệm Băng, Ngọc Như Yên rốt cục cũng mỉm cười,"Niệm Băng, xem ra nữ nhi của ta đem gả cho ngươi là đúng."
Niệm băng mỉm cười nói:" Đó là đương nhiên, ta thủy chung sẽ che chở cho các nàng. Tốt rồi, mụ mụ, chúng ta cũng nên đi, sớm đến phượng tộc, thời gian chuẩn bị nhiều hơn cũng tốt."
Không còn gì khiến cho đoàn trễ nãi, mọi người một lần nữa ra đi, Niệm Băng bằng vào phong hệ ma pháp dẫn Tích Lỗ phi hành, Phượng Nữ được Long Linh phụ trợ, một đường sáu người, hướng đến Mộc Lãng đế quốc tây phương bắc hướng mà đi. Phi hành so với bộ khoái dĩ nhiên nhanh hơn nhiều, chỉ mất hai ngày đường, họ đã tiếp cận đến mục tiêu của chuyến đi này. Xa xa, một mảng sâm lâm nguyên thủy rậm rạp xuất hiện tại hạ văn, đồng thời không khí tại không trung rõ ràng tươi mát hơn rất nhiều. Đoàn sáu người Niệm Băng, có thể nói là đoàn tối cường giả trên Ngưỡng Quang đại lục. Lam Thần tiếp cận thần hàng sư, băng hệ ma đạo sư Long Linh, vô hạn cận thần sư cảnh giới Ngọc Như yên và Phượng Nữ, cùng với thần cấp ải nhân chiến sĩ Tích lỗ và thần hàng sư cảnh giới băng hỏa long ma pháp sư Dung Niệm Băng, đích thật là một đoàn tối cường a! Trên đường phi hành, Niệm Băng từng cười nói, nếu mọi người hợp thành một đội, có lẽ tất cả dong binh trên Ngưỡng Quang đại lục đều phải thất nghiệp cả.
Sắp đến bên bờ Hỏa Mộc Lâm, Ngọc Như Yên nói:" Chúng ta xuống đi."
Long Linh kỳ quái hỏi:" A di, chúng ta sao không trực tiếp bay đến nới sinh sống của phượng tộc đi? Phiến Sâm Lâm nguyên thủy này chưa được khai khẩn, có lẽ sẽ chậm trễ thời gian đó."
Ngọc Như Yên ôn nhu cười, nói:" Đây là xuất vu đối đãi tôn kính với tộc nhân chúng ta, chỉ cần là vương tộc chi vũ thành viên đều có thể vào bằng vũ dực phi tường, nhưng, nhưng chưa từng có người nào bay qua bầu trời sâm lâm, thành ra hành vi này của tổ tiên phượng hoàng bị khinh nhờn."
Chúng nhân đang ở bên bờ Hỏa Mộc Lâm, Ngọc Như Yên nói:" Niệm Băng, nếu sau khi ta gặp lại được tộc nhân của ta ta bọn họ sẽ làm khó dễ ngươi, ta hi vọng ngươi có thể nhẫn nhịn, cho dù là vì Phượng Nữ hay Thần Thần, được không?" Nàng đã kiến thức qua sự cường đại của Niệm Băng, nếu bởi vì phượng tộc mọi người khiêu khích mà làm hắn nổi giận, có lẽ chính mình cản trở cũng không được, nên mới sớm hướng Niệm Băng hỏi trước.
Niệm băng mỉm cười, nói:" Mụ mụ, người yên tâm đi. Vì người ta cũng sẽ không cùng phượng tộc tranh chấp. Ta đã không còn là tiểu hài tử lúc trước nữa." Nhìn thấy Ngọc Như Yên cho tới giờ dung nhan tựa hồ không có già đi, hắn chợt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên hắn cùng Lam Thần gặp mặt nhau, trong lòng không khỏi một mảnh ấm áp.
Tích Lỗ bên Niệm Băng dưới sự trợ giúp của Trường Sinh đao vừa biến thành dạng người, nghe vậy nói:" Điển tịch của tộc ta từng có ghi lại, tổ tiên của phượng tộc là phượng hoàng xuất hiện tại Di Thất đại lục, mà nơi hắn đang ở lúc trước là Thần Di đại chiến trung tử vong. Phượng tộc là một chủng tộc yêu hòa bình, nhưng cũng đồng thời là chủng tộc được sắp xếp vào loại phi thường, Niệm Băng, chuyến đi này của chúng ta có lẽ sẽ không suôn sẻ."
Niệm Băng mỉm cười, noi:" Sa ngư thủ đả, đả bất hoàn thủ, mắng không đã miệng ta còn làm tới, đại ca, nhân tiện ngươi cùng ta nhẫn nại nhẫn nại đi."
Tích Lỗ gật gật đầu, nói:" Như thế cũng tốt. chúng ta có thể lên đường." Tích lỗ đi theo Niệm Băng đi sau vào Ngưỡng Quang đại lục, mặc dù đã tiếp xúc rất nhiều loại người, nhưng cho tới bậy giờ hắn lại sẽ không cùng người khác nói chuyện, cho dù là Lam thần các nàng cũng không ngoại lệ, nếu Niệm Băng không mở miệng, hắn cũng một mực yên lặng đi theo bên người Niệm Băng, nếu không phải ngày đó hắn một kích chấn thiên hám địa, có lẽ Ngọc Như Yên các nàng không thể nhìn ra thân phận của hắn. Đã biết Tích Lỗ là ải nhân, cùng với kiến thức qua thực lực sau đó, Ngọc Như Yên hiểu ra ải nhân tuổi còn cao hơn mình,trên đường đối đãi hắn thủy chung rất cung kính.
@by txiuqw4