sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 202: Tao Ngộ Hỏa Mộc Lâm

"Cái tên Hỏa Mộc Lâm là do rừng trong Phượng hoàng hỏa sơn kia mà có, núi lửa mỗi trăm năm sẽ phun ra một lần, nhưng phiến rừng rậm nguyên sinh này lại thủy chung không bị phá hỏng, đây đều là công lao của Phượng tộc, sở dĩ loài người bình thường không đến nơi đây ở, không chỉ là e ngại có núi lửa, đồng thời, trong phiến hỏa lâm này, còn nhiều dã thú hung mãnh sinh sống." Vừa tiến từng bước khó khăn trong rừng, Phượng Nữ vừa giới thiệu cho bọn người Niệm Băng các loại động thực vật trong rừng.

"Tỷ à, ngươi nói mấy động vật hung mãnh này, vì sao chúng nó không quấy nhiễu chúng ta?" Đi nửa ngày rồi, cảm giác đã đi một đoạn đường không ngắn, nhưng Hỏa Mộc Lâm cũng vẫn như vô biên vô hạn.

Phượng Nữ nghe Lam Thần hỏi, mỉm cười nói: "Mặc dù động vật không có trí tuệ, nhưng chúng nó đều thực sự có linh tính. Trong phiến rừng rậm này, Phượng tộc chúng ta là vua. Bất kể động vật gì, cảm nhận được trên người chúng ta khí tức Phượng tộc, đều nhẹ nhàng tránh xa, tự nhiên sẽ không tới mạo phạm."

Long Linh hi hi cười, nói: "Nguyên lai động vật cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh hả?! Phượng Nữ tỷ tỷ, chúng ta còn bao xa nữa thì tới Ngô Đồng Lâm, chỗ ở của Phượng tộc các người a?"

Phượng Nữ mỉm cười, nói: "Sẽ tới ngay đây, chúng ta đi mau, phiến rừng nguyên thủy này không biết đã sinh trưởng bao lâu, mặc dù khiến người ta tưởng là không có giới hạn, kỳ thật ngay sau lưng đại thụ là Ngô Đồng Lâm của chúng ta."

Phượng Nữ đang nói chuyện, Niệm Băng thần sắc đột nhiên chợt động, ánh mắt hướng phía trước nhìn lại, trầm giọng quát: "Người nào?"

Ba thân ảnh nhanh như chớp từ trong rừng cây nhấp nhô mấy lần bay lên hạ xuống đã xuất hiện ngoài mười trượng trước mọi người.

Đó là ba gã thanh niên nam tử, người cầm đầu cao bằng Niệm Băng, mày kiếm mắt sáng, một thân áo vải thô bình thường không giấu được vẻ anh tuấn, đầu tóc ngắn hỏa hồng sắc dựng đứng. Khi hắn ổn định hạ xuống đất, ánh mắt đã lưu lại trên người Phượng Nữ, ánh mắt ba động không ngừng, tràn ngập khát vọng, tràn ngập một tâm tình khó có thể nêu tên.

Phượng Nữ cũng có chút ngây dại, nhìn thấy thanh niên anh tuấn này, sắc mặt nàng có vẻ có chút mất tự nhiên: "Phượng Ưng!"

Phượng Ưng thần sắc phức tạp, ánh mắt từ Phượng Nữ chuyển qua trên người những người khác, thanh âm hắn có chút run rẩy: "Phượng Nữ! Ngươi đã trở lại, ngươi rốt cục đã trở lại, ta còn tưởng rằng, vĩnh viễn không có khả năng gặp lại ngươi."

Phượng Nữ miễn cưỡng cười, nói: "Phượng hoàng niết bàn đại điển sắp bắt đầu, là một thành viên Phượng tộc, ta thế nào có thể không trở lại được? Làm phiền các ngươi bẩm trưởng lão trong tộc một tiếng, nói ta cùng mẫu thân đã trở lại."

Phượng Ưng ngẩn người, nói: "Mẫu thân của ngươi, không phải thuở nhỏ cha mẹ ngươi đã mất rồi sao?"

"Không, nó chẳng những có mẫu thân, cũng còn có phụ thân. Xem tuổi của ngươi có lẽ không biết ta, nhưng cha mẹ của ngươi lại nhất định biết. Ngươi trở về nói cho mấy vị trưởng lão rằng Phượng Yên cùng nữ nhi Lam Thần, Phượng Nữ và mấy vị bằng hữu tới tham gia Phượng hoàng niết bàn đại điển. Chúng ta ở chỗ này chờ." Nói chuyện là Ngọc Như Yên, nhìn thấy trước mặt ba tộc nhân tuổi trẻ này, hít thở khí tức quen thuộc trong Hỏa Mộc Lâm, ánh mắt của nàng có chút ươn ướt, cách biệt đã lâu hơn mười năm, rốt cục về tới nhà của mình. Cảm xúc của nàng so với Phượng Nữ phải sâu hơn vài lần.

Lúc này Phượng Ưng tỉnh táo lại sau khi kinh hỷ được nhìn thấy Phượng Nữ, có chút nghi hoặc nhìn Ngọc Như Yên tựa hồ so với Phượng Nữ cũng không lớn hơn bao nhiêu, nhíu mày, ghé tai đồng bọn bên cạnh nói nhỏ vài tiếng, một gã thanh niên Phượng tộc rất nhanh lui về phía sau, trong chớp mắt đi vào trong rừng cây.

Phượng Ưng trong mắt lúc này chỉ có Phượng Nữ, mặc dù đoàn người Phượng Nữ chừng sáu người, nhưng năm người còn lại trong mắt hắn đều như nhau, chỉ là những người khác mà thôi, đồng bọn mới vừa đi, thân hắn chợt động đã tiến sát Phượng Nữ, giơ tay kéo nàng: "Ngươi rốt cục đã trở lại. Ngươi có biết lâu nay ta rất nhớ ngươi không? Phượng Nữ, đừng lo lắng, bất luận ngươi phạm sai lầm gì, ta đều giúp ngươi. Đừng đi nữa, ngươi đã biết tâm ý của ta, kinh lịch của ngươi sớm đã kết thúc, ta không biết có bao nhiêu lần muốn đi ra ngoài tìm ngươi, nhưng cha ta thủy chung đều không cho phép." Thâm tình của hắn đã nói cho mọi người thực nhiều chuyện, tuy nhiên Phượng Nữ lại tránh sự lôi kéo của hắn.

"Phượng Ưng, ngươi không cần như vậy, sự tình của ta, ta tự nhiên sẽ hướng các trưởng lão giải quyết." Trong lòng Phượng Nữ có chút ít e ngại nhìn Niệm Băng bên cạnh, Niệm Băng sắc mặt cũng không có gì biến hóa, nhưng sự tĩnh lặng trong ánh mắt khiến Phượng Nữ trong lòng cảm thấy bất an.

Phượng Ưng sắc mặt khẽ biến, lại giơ tay hướng tay Phượng Nữ kéo lại, nhưng lần này hiển nhiên Phượng Nữ càng thối lui, một bước nhanh nhẹn đã tránh ra ngoài một trượng, Phượng Ưng nhíu mày nhìn nàng, nói: "Phượng Nữ, làm sao vậy? Chúng ta sớm cũng đã đính hôn rồi, đợi lần này ngươi kinh lịch trở về, chúng ta sẽ chính thức kết hôn, ta nghe gia gia nói, ngươi ở bên ngoài thích nam nhân khác, ta không tin, chúng ta từ nhỏ lớn lên là thanh mai trúc mã, ngươi không có khả năng thích người khác, đúng không?"

Nếu nói vừa rồi Niệm Băng ánh mắt là yên lặng vậy, giờ khắc này ánh mắt hắn đã trở nên lạnh lẽo. Hắn không có mở miệng, cũng không có động tác gì, cứ như vậy đứng đó, Long Linh chủ động cầm bàn tay to lớn của Niệm Băng, nhưng lúc này nàng kinh ngạc phát hiện tay Niệm Băng cùng ánh mắt hắn đều lạnh như băng. Niệm Băng đang đợi Phượng Nữ trả lời.

"Phượng Ưng, ngươi hãy nghe ta nói!" Phượng Nữ có chút vội vàng nói, nàng tự nhiên đã phát hiện Niệm Băng thần sắc biến hóa: "Phượng Ưng, lần này ta trở về có hai việc, một là tham gia Phượng hoàng niết bàn đại điển, trợ giúp Phượng tộc ta vượt qua cửa ải khó khăn. Mặt khác chính là muốn cùng ngươi hủy hôn ước. Mặc dù chúng ta từ nhỏ lớn lên, nhưng, ta vẫn chỉ làm bằng hữu của ngươi, mà không phải người yêu. Thực xin lỗi, Phượng Hư trưởng lão nói rất đúng, ta quả thật đã yêu người khác, hắn mới là người yêu của ta, lần này sau khi đại điển chấm dứt, ta sẽ cùng hắn rời đi, mãi mãi làm thê tử của hắn."

Phượng Ưng toàn thân run lên, ánh mắt hắn nhất thời trở nên kích động, lảo đảo lui về phía sau từng bước: "Không, ta không tin điều đó là thật! Ngươi nhất định là gạt ta phải không? Chúng ta sớm đã thành hôn ước, ngươi sao có thể thích người khác. Ngươi gạt ta, ngươi nhất định gạt ta!"

Phượng Nữ là đệ nhất mỹ nữ trong lứa tuổi còn trẻ của Phượng tộc mà Phượng Ưng lại là nam tử tuổi trẻ xuất sắc nhất, hai người từ nhỏ thanh mai trúc mã lớn lên, Phượng Ưng vẫn luôn coi Phượng Nữ là thê tử tương lai của mình.

Cùng kích động như Phượng Ưng nhưng hoàn toàn khác biệt, Niệm Băng đứng ở một bên ánh mắt một lần nữa trở nên nhu hòa, lắc lắc đầu tự trách: "Ta làm sao vậy, sao lại có thể hoài nghi tình cảm của Phượng Nữ đối với ta chứ? Mặc dù nàng không nói cho mình việc quá khứ, nhưng chỉ cần trong lòng của nàng đã quyết, việc trước kia hết thảy chẳng tính làm gì."

Phượng Nữ cúi đầu, nói: "Thực xin lỗi, Phượng Ưng, ta biết ngươi đối với ta rất tốt, nhưng ta thực đã yêu người khác. Hắn là trượng phu của ta, ta cả đời này cũng chỉ thương một mình hắn, ta biết nói như vậy đối với ngươi thực tàn nhẫn. Nhưng đau dài không bằng đau một lần, mới vừa trở về gặp được ngươi, ta trước hết cùng ngươi nói rõ ràng, đỡ phải có hiểu lầm nữa, thực xin lỗi, Phượng Ưng!"

"Thực xin lỗi? Thực xin lỗi có ích lợi gì? Tại sao tất cả cảm tình ta đều đặt ở trên người ngươi chứ? Nhiều nữ tử trong tộc thổ lộ tâm tình với ta, ta chưa bao giờ có chút xúc động, bởi vì trong lòng ta đã có ngươi, ở trong mắt ta, không có ai có thể so sánh ngươi. Thực xin lỗi? Tình yêu của ta đối ngươi ba chữ này có thể đền bù sao?" Phượng Ưng như điên cuồng nhìn Phượng Nữ rít lên.

Niệm Băng di chuyển, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh Phượng Nữ, kiên định vươn cánh tay ôm lên bờ vai Phượng Nữ: "Yêu là không thể cân nhắc đến thứ khác, hy vọng ngươi có thể tôn trọng lựa chọn của Phượng Nữ, không làm cho nàng khó xử."

Thần sắc Phượng Ưng dần dần băng lãnh, ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên khuôn mặt anh tuấn của Niệm Băng: "Người yêu nàng chính là ngươi sao?"

Niệm Băng gật gật đầu, nói: "Đúng, ta đúng là trượng phu của nàng."

Phượng Ưng hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục khí huyết tựa hồ muốn bộc phát: "Tốt, ta cùng với ngươi quyết đấu!"

Phượng Nữ biến sắc, vội vàng chợt lóe thân tiến lên trước người Niệm Băng: "Không, Phượng Ưng! Không cần như vậy!" Vành mi của nàng đã ửng đỏ, mặc dù nàng không yêu Phượng Ưng, nhưng từ nhỏ đến lớn, Phượng Ưng quan tâm nàng, chiếu cố nàng, nàng sao có thể quên được? Nàng vẫn luôn xem Phượng Ưng là bằng hữu tốt nhất của mình.

Không đợi Phượng Ưng mở miệng, Niệm Băng vỗ nhẹ nhẹ lên bờ vai Phượng Nữ: "Phượng Nữ, đây là việc của hai nam nhân chúng ta."

Phượng Nữ toàn thân chấn động, quay đầu nhìn về phía Niệm Băng, Niệm Băng nhìn nàng nhẹ nhàng gật gật đầu vẻ thấu hiểu, Phượng Nữ trong mắt toát ra một tia buồn bã: "Thực xin lỗi, Băng, ta, ta..."

Niệm Băng mỉm cười, tay nắm bờ vai nàng thật chặt, nói khẽ: "Không cần phải nói, nàng vừa rồi nói với Phượng Ưng đã cho ta biết hết thảy, yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn hắn, yêu cũng không sai, đáng tiếc, người hắn yêu lại không thương hắn."

Phượng Nữ nhẹ nhàng gật gật đầu, xoay người bước sang một bên, nếu nói người cứng cỏi nhất là ai, Niệm Băng kia không thể nghi ngờ là đệ nhất, là một người tuổi trẻ, đối mặt khiêu chiến như vậy, Niệm Băng vĩnh viễn sẽ không lui bước.

Phượng Ưng suýt nữa tức muốn nổ phổi, xem hình dáng Niệm Băng, hiển nhiên không xem hắn là cái gì. Hắn luôn luôn tự cho mình rất cao, trong Phượng tộc, chỉ có hắn cùng Phượng Nữ là có thể trở thành trưởng lão nhất.

Niệm Băng ngẩng đầu nhìn Phượng Ưng, nói: "Ở chỗ này sao?"

Phượng Ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh mắt Niệm Băng, hắn đột nhiên kinh ngạc phát hiện, trong mắt Niệm Băng, hắn gần như bắt không được thứ gì, đó giống như biển sâu thăm thẳm, nhưng trái tim hắn bởi vì hờn ghen mãnh liệt mà mất đi lý trí, trầm giọng nói: "Ở chỗ này! Ngươi thắng, ta cùng Phượng Nữ giải trừ hôn ước, nếu ngươi thua, ngươi phải rời bỏ Phượng Nữ." Từ nhỏ được dạy dỗ tốt khiến cho hắn có thể bảo trì mấy phần thanh tỉnh.

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Tốt, vậy ở chỗ này đi! Bất quá, có chút lời ta phải nói trước. Đầu tiên, ta và ngươi quyết đấu, cũng không phải để tranh đoạt Phượng Nữ, bởi vì căn bản không cần tranh đoạt, Phượng Nữ không phải hàng hóa, nàng là một người, nàng có quyền lựa chọn người yêu của mình, ta với ngươi đánh nhau, là muốn cho ngươi hiểu được, ta so với ngươi mạnh mẽ, so với ngươi đủ tư cách trở thành người yêu Phượng Nữ, có năng lực bảo vệ nàng. Tiếp theo, ta còn muốn nói cho ngươi biết, ngươi không có khả năng thắng được ta." Tự tin cường đại khiến Niệm Băng khí thế đại thịnh, hắn đứng ở đó nhìn Phượng Ưng, thân thể trầm ổn như núi.

Phượng tộc nhân đi cùng Phượng Ưng nghĩ Niệm Băng điên rồi, hắn đương nhiên biết thực lực Phượng Ưng cường đại cỡ nào, nhưng bọn người Ngọc Như Yên đi cùng Niệm Băng lại không có chút kinh ngạc, bởi vì bọn họ hiểu được Niệm Băng có tư cách nói lời như vậy, cũng có thực lực như vậy. Trong lúc hai nam nhân quyết đấu, bọn họ ai cũng sẽ không nhúng tay, bởi vì điều này quan hệ đến tôn nghiêm của song phương.

Niệm Băng cũng không có gọi ra bảy cây thần đao của mình, thản nhiên đứng nhìn Phượng Ưng trước mặt. Phượng Ưng vừa khởi phát đã xuất ra toàn lực, Cửu Ly đấu khí mênh mông phát ra, trong tiếng phá vụn, một đôi vương tộc chi vũ thật lớn đã xuất hiện phía sau hắn, thời điểm lúc trước Phượng Nữ xuất ngoại lịch luyện, hắn còn chưa có năng lực sử dụng như vậy, nhưng mấy năm sau này, Phượng Ưng đã có tiến bộ rất lớn. Theo vương tộc chi vũ hiện thân, phượng hoàng hỏa diễm màu vàng mênh mông xuất hiện, nhiệt độ chung quanh rõ ràng lên cao, thực vật quanh đó héo rũ, trong lúc đó một mảnh đất trống trơn xuất hiện giữa hai người.

Niệm Băng vẫn bất động nhìn Phượng Ưng, hắn trong lòng vô cùng bình tĩnh, bất luận đối mặt đối thủ nào, Niệm Băng đều cũng sẽ không khinh thị, thất thải quang mang nhàn nhạt đã xuất hiện chung quanh thân thể hắn.

Phượng Ưng cũng không rút trường kiếm ở sau lưng ra, thân thể hắn với tác dụng của vương tộc chi vũ, lơ lửng ở cách mặt đất một thước: "Ngươi đã không cần vũ khí, ta đây cũng không cần." Thân ảnh chợt lóe, hắn trên không trung, xuất một chuỗi tàn ảnh tiến đến trước mặt Niệm Băng, một quyền không hề hoa mỹ hướng trên mặt Niệm Băng đánh tới. Xem một quyền này uy lực tựa như mười phần, kỳ thật Phượng Ưng chỉ dùng ba thành lực, một quyền này chỉ là thử.

Niệm Băng không di chuyển, không có phát động ma pháp phòng ngự, trơ mắt nhìn Phượng Ưng một quyền kia đánh vào mặt mình.

"Bịch" một tiếng, Niệm Băng lảo đảo lui về phía sau ba bước mới dừng ổn thân hình, đầu bị quyền công kích muốn lệch một bên, hắn bị Phượng Ưng đánh trúng làm tất cả mọi người ở đây ngỡ ngàng, Phượng Nữ, Long Linh cùng Lam Thần cơ hồ đồng thời phát ra một tiếng hét kinh hãi.

Đầu Niệm Băng chậm rãi trở về, hướng Phượng Ưng gật gật đầu, nói: "Không cần lưu thủ, đến đây đi!"

Phượng Ưng nhìn Niệm Băng ánh mắt ngưng trọng hẳn lên, hắn đương nhiên biết chính mình vừa rồi một quyền này có bao nhiêu lực, ba thành công lực mặc dù không đủ, nhưng đủ để làm một khối đá hoa cương thật lớn vỡ thành từng mảnh, mà đối phương lại chỉ là lui vài bước. Tại thời điểm tiếp xúc với mặt Niệm Băng, hắn cảm giác được rõ ràng Niệm Băng cũng không có đấu khí hộ thân, nhưng làn da hắn lại phi thường cứng cỏi, một quyền thật sự tại điểm tiếp xúc với da mặt hắn trong nháy mắt bị suy yếu, hơn nữa, hỏa tính của Cửu Ly đấu khí tựa hồ cũng không có tác dụng gì.

Phượng Ưng lại vọt lên, lúc này hắn tăng uy lực công kích lên tới bảy thành, đầy trời chưởng ảnh cơ hồ bao trùm chung quanh thân thể Niệm Băng, không thể né tránh, đây là độc chiêu của Phượng Ưng tên là phượng ảnh chưởng, lực công kích mặc dù phân tán, nhưng một khi tiếp xúc đến thân thể đối thủ, đấu khí phân tán sẽ trong nháy mắt ngưng kết cùng một chỗ khiến cho đối thủ bị thương nặng.

Niệm Băng vẫn như trước, không né tránh, khi hai thân thể đồng thời áp sát, hữu chưởng Phượng Ưng đánh thẳng vào ngực Niệm Băng, "ầm" một tiếng, Niệm Băng bị Cửu Ly đấu khí khổng lồ đánh bay đi xa, văng đến một cây đại thụ phải hai người ôm mới ngừng lại được, ngực hắn đã biến thành cháy xém.

Từ trên cây nhảy xuống, Niệm Băng cũng không có ngã sấp xuống, đứng trên mặt đất, không nhìn ngực cháy xém của mình, bước từng bước một hướng Phượng Ưng đi tới, âm thanh lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi! Thực lực của ngươi chỉ như vậy sao?"

Niệm Băng phòng ngự siêu cường khơi dậy chiến ý mãnh liệt trong lòng Phượng Ưng, hắn hét vang một tiếng, thân thể tại không trung nhoáng lên, trong nháy mắt biến thành hư ảo, giống như một mảnh mây lửa hướng Niệm Băng vọt tới, phượng huyễn ma thân, đệ tam biến trong Phượng hoàng cửu biến.

Mắt nhìn thấy Phượng Ưng hướng mình đánh tới, Niệm Băng lúc này cũng không tấn công, thất thải quang mang đồng thời từ chung quanh thân thể phát sáng, quang mang trong nháy mắt khuếch trương, lúc Phượng Ưng huyễn hóa hỏa vân đánh tới phiến thất sắc thái quang này, hồng quang chung quanh thân thể trong chớp mắt suy yếu, khi hắn đến trước người Niệm Băng, đã khôi phục hình thái vốn có của hắn, một quyền kích vào ngực Niệm Băng, chỉ có điều, lúc này Niệm Băng cũng không còn bị hắn đánh lui, lạnh lùng nhìn hắn hỏi: "Ngươi hiểu được chưa?"

Phượng Ưng mặt xám như tro nhìn Niệm Băng, hắn không hiểu được là Niệm Băng bằng vào cái gì để phá phượng hoàng đệ tam biến mà hắn thật vất vả mới tu luyện được. Hắn hiểu được là mình căn bản không phải đối thủ của nam nhân trước mặt này. Đối phương chỉ là bằng vào phòng ngự, cũng phá tan ba lượt công kích của mình. Nếu hắn hướng mình phát động tiến công, vậy mình có thể ngăn cản sao?

Phượng Ưng ánh mắt phức tạp nhìn Niệm Băng, nắm tay thu về phía sau lui ba bước, hít sâu một hơi, vất vả gật gật đầu, nói: "Ta hiểu được rồi. Có lẽ Phượng Nữ lựa chọn đúng rồi, có lẽ so với ta, ngươi thật sự thích hợp với nàng hơn."

Niệm Băng nói: "Ngươi hiểu được chênh lệch về thực lực, nhưng thủy chung không hiểu lòng của phụ nữ, một nữ tử, có lẽ sẽ bị thực lực mạnh mẽ của nam nhân hấp dẫn, nhưng cũng không thể nói ai có thực lực mạnh mẽ, người đó sẽ có được tình yêu của nàng. Yêu là không có lý do gì. Ngươi yêu Phượng Nữ không có sai, cho nên ta thủy chung không có hướng ngươi phát động công kích, nếu ngươi muốn hướng ta khiêu chiến nữa, ta lúc nào cũng đáp ứng. Bất quá, điều đó có lẽ phải chờ tới ngươi đột phá đệ thất biến trong Phượng hoàng cửu biến, mới có cơ hội."

Phượng Ưng có chút chán nản nhìn Niệm Băng, nhìn qua, tuổi hắn cũng không chênh lệch lớn so với mình, nhưng chênh lệch thực lực tại sao lại lớn như thế chứ? Hắn đương nhiên không biết, Niệm Băng có thể có thành tựu hôm nay không biết đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, không biết bao nhiêu lần đến bên bờ sinh tử. Thiên tư Phượng Ưng dù cực tốt, nhưng không có chân chính trải qua sóng gió, hắn sao có thể cùng Niệm Băng so sánh được?!

Vào lúc Niệm Băng cùng Phượng Ưng đối chiến, tại Phượng tộc trong Ngô Đồng Lâm, hai vị Phượng tộc trưởng lão đang lo lắng nhìn nhau.

Phượng Không nói: "Nhị ca, chúng ta thật sự phải bắt đầu điển lễ như vậy sao? Mặc dù Ưng nhi đã có năng lực đệ tam biến, nhưng có lẽ điển lễ lần này..."

Phượng Hư thở dài một tiếng, nói: "Vậy ngươi nói ta làm sao bây giờ đi? Không như vậy đi tham gia, lại có biện pháp nào? Phượng tộc xuống dốc do ta gánh chịu đi, nếu không phải mấy năm nay trong tộc không có nhân tài vĩ đại, chúng ta sao phải chịu cảnh suy bại đến như thế này chứ? Có lẽ, lúc trước ta đã sai, nếu Yên nhi còn, hết thảy đều không biến thành như vậy."

Phượng Không có chút trầm mặc, trong nhận thức của lão, Phượng Hư luôn luôn là huynh trưởng quật cường, hắn lại thừa nhận lỗi của mình như vậy, biến hóa hết thảy này là bởi vì sắp cử hành đại điển sao?! Phượng Hư so với trước kia đã già rất nhiều, ngày nào cũng lo lắng cân nhắc nên hoàn thành đại điển lần này ra sao, hẳn đã lao tâm khổ tứ rất nhiều.

Phượng Hư nhìn Phượng Không, nói: "Bây giờ đã không có biện pháp tốt, chúng ta chỉ có thể làm như thế, ngươi không cần lo lắng, có lẽ, tổ tiên phượng hoàng chúng ta có thể thông cảm cho nỗi khổ và khó xử của chúng ta, lần này bộc phát đại điển sẽ không mãnh liệt như vậy. Kỳ thật, ngươi biết không, lúc trước tại thời điểm đuổi Phượng Yên, nội tâm ta đấu tranh vô cùng, nhưng lúc đó, vì thể diện tộc nhân ta, ta lại không thể không làm như vậy!"

Phượng Không mỉm cười, nói: "Người khác không rõ, chẳng lẽ đệ còn không rõ sao? Huynh mang người đuổi giết kỳ thật lại là bảo vệ. Sau khi huynh phát hiện bọn họ đủ lực tự bảo vệ mình, mới rời đi. Ài, bất luận là Phượng Yên hay là nữ nhi của nàng, so với chúng ta tưởng còn muốn xuất sắc hơn nhiều. Nếu tộc không có lắm quy tắc như vậy, có lẽ lần này tâm tình chúng ta nghênh đón đại điển vô cùng thoải mái. Cả ta, cũng thật không ngờ thực lực Yên nhi lại tiến bộ lớn như thế, đã đạt tới đệ ngũ biến. Đã bao nhiêu năm, Phượng tộc chúng ta thật vất vả mới tạo ra một nhân tài, lại bị tộc quy bài trừ."

"Báo!" Thanh âm một người tuổi trẻ ở bên ngoài vang lên, Phượng Hư trong phòng nhíu mày, nói: "Chuyện gì?"

"Hồi bẩm hai vị trưởng lão! Bên ngoài có mấy người đến đây, Phượng Nữ và bọn họ cùng đến, trong đó có người nói, Phượng Yên cùng nữ nhi Lam Thần, Phượng Nữ và mấy vị bằng hữu tới tham gia đại điển trong tộc."

Phượng Hư và Phượng Không đồng thời kinh ngạc. Phượng Không sau một thoáng thất thần, sắc mặt vui mừng kêu lên: "Yên nhi đã trở lại, Phượng Nữ đã trở lại, thật tốt quá, thật sự là thật tốt quá, các nàng thủy chung đều không có quên Phượng tộc! Rốt cục còn là ở thời điểm mấu chốt nhất đã trở lại, Nhị ca, các nàng này đến, tất cả vấn đề chúng ta đều được giải quyết phải không?"

Phượng Hư cùng Phượng Không hưng phấn bất đồng, lão đầu mày nhíu lại, tựa hồ đang tự hỏi cái gì, nghe Phượng Không nói xong liền bảo: "Không, có lẽ không đơn giản như vậy. Nếu các nàng trở về là trợ giúp chúng ta, tại sao còn có thể mang ngoại nhân trở về? Đi, chúng ta đi xem, nếu nàng cùng Phượng Nữ thật sự biết lạc đường quay về, chúng ta mới có thể thực sự yên tâm."

Phượng Ưng dựa vào một cây đại thụ, hai mắt vô thần nhìn bầu trời, cuộc đấu tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ vùi dập tan nát niềm tự hào của hắn. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình phải chịu trận như vậy, thua người khác, thật không ngờ trên thế giới còn có người cường đại như vậy tồn tại. Nhưng, sự thật xảy ra trước mắt, thực lực của Niệm Băng gây cho hắn nhận thức hoàn toàn mới.

Niệm Băng đã đứng ở một bên, cùng bọn người Ngọc Như Yên đợi Phượng tộc nhân trở về báo tin. Phượng Nữ cầm tay Niệm Băng, cúi đầu đứng ở đó không nói câu nào, tựa như người vợ nhỏ phạm lỗi cúi đầu, không dám nhìn ánh mắt Niệm Băng.

Long Linh và Lam Thần đều đứng ở một bên. Ngọc Như Yên thì giới thiệu cho Tích Lỗ các loại thực vật trong phiến sâm lâm này, tựa hồ như không chú ý tình huống Niệm Băng và Phượng Nữ bên này.

"Có chuyện nói với ta sao?" Niệm Băng kéo Phượng Nữ đến trước mặt mình, nhìn ngọc thủ thon dài mảnh khảnh kia, trên mặt hắn toát ra một nụ cười dịu dàng.

"Thực xin lỗi!" Phượng Nữ tựa hồ lấy hết dũng khí mới nói ra ba chữ này.

"Không cần phải nói xin lỗi, hôm nay nàng nói ba chữ này nhiều lần rồi. Ta chỉ muốn biết, nàng vì sao không nói cho ta biết? Lúc trước, nàng không chịu chấp nhận tình cảm của ta, có lẽ ngoại trừ bởi vì quy định Phượng tộc, còn có cái hôn ước này?" Thanh âm Niệm Băng thực bình tĩnh, nhưng trong tai Phượng Nữ nghe như là châm chọc.

Phượng Nữ nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Ta và Phượng Ưng từ nhỏ lớn lên, trong mắt mọi người trong tộc, chúng ta là trời đất tạo nên một đôi. Tại thời điểm chúng ta chỉ có mười tuổi, Phượng Hư trưởng lão làm chủ ký kết hôn ước. Khi đó ta nghĩ phu thê và bằng hữu cũng không có cái gì khác nhau, đã chưa từng có người nào nói cho ta thế giới bên ngoài thế nào. Ta coi Phượng Ưng là huynh trưởng, là bằng hữu. Nhưng khi ta thật sự đi ra ngoài, bắt đầu hiểu biết, ta dần dần phát hiện mình đã lầm. Nhất là sau khi ta gặp được chàng, ta càng phát hiện mình sai lầm như thế nào. Có tình cảm so với tình yêu là hoàn toàn bất đồng, nhưng ta lại biết trách nhiệm của mình tại trong tộc, cho nên ta không dám chấp nhận chàng. Sau đó lại đã xảy ra nhiều chuyện mà cả ta cũng không ngờ tới, lúc ấy ta mới hiểu là khi tình yêu đến, trốn tránh không có tác dụng gì. Cho nên, ta mới thành Phượng Nữ của chàng. Sau khi chàng biến thành cương thi đi Thần đại lục, ta thậm chí đã quên mình còn có hôn ước trong người. Chàng có biết ta vì sao không nói cho chàng không? Trong lòng ta, chàng là một người yêu thật sự, có lẽ bởi từ nhỏ ta vì cừu hận của cha mẹ mà sống, cho nên ta không dám nói cho chàng. Mặc dù ta không thương Phượng Ưng, nhưng, hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của ta. Ta vừa sợ chàng đến Phượng tộc và cùng tộc nhân chúng ta phát sinh xung đột, bị thương tổn, cũng sợ chàng giết huynh ấy. Băng, cám ơn chàng, chàng so với trước kia chín chắn hơn nhiều, chàng sẽ không như Niệm Băng trước kia, dễ dàng vì cừu hận mà bỏ đi.

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Lúc đầu, ta quả thật có chút tức giận, bởi vì nàng giấu ta một sự kiện trọng yếu như thế. Nhưng khi nàng hướng Phượng Ưng nói ra nàng là nữ nhân của ta, tức giận trong lòng ta đã sớm biến mất. Bây giờ nàng là của ta, sau này nàng cũng là của ta, chỉ muốn tình yêu của chúng ta không thay đổi, bất luận phong ba bão tố thế nào, chúng ta cũng vẫn là của nhau. Phượng Ưng quả thật đáng giá cho nàng làm bằng hữu, từ khi hắn xuất hiện, đến lúc chúng ta quyết đấu, ta luôn luôn quan sát hắn, thẳng thắn mà nói, hắn ghen ghét ta, ta cũng đồng dạng ghen ghét hắn. Ta ghét hắn có thể vì hắn cùng nàng khôn lớn, nhưng xét cử chỉ hành vi của hắn ta phát hiện, tính cách hắn thuần phác, cũng không có bị ô nhiễm gì, người như vậy, ta sao có thể lại làm thương tổn hắn? Tốt lắm, tất cả cũng đã trôi qua, bây giờ, chúng ta phải đối mặt, là các trưởng lão trong tộc nàng."

Niệm Băng giọng nói vừa dứt, tinh thần lực hắn phân tán đã phát hiện mười mấy đạo thân ảnh rất nhanh tiến đến, mặc dù đối phương còn đang ngoài hơn mười trượng, nhưng tinh thần lực Niệm Băng lại phán đoán rất rõ ràng hướng bọn họ di chuyển, theo khí tức hai người cầm đầu đến, đúng là Phượng Hư và Phượng Không hai vị trưởng lão.

Khí tức trong rừng cây lưu chuyển, hơn mười đạo thân ảnh tức thời đã đi tới phụ cận, từ trong cây cối rậm rạp kia xuyên xuất, người thứ nhất xuất hiện đúng là Phượng tộc trưởng lão Phượng Hư. Phượng Không theo sát sau đó, còn lại, đều là một số người Niệm Băng trước kia chưa có gặp qua, Phượng tộc nhân ăn mặc cơ hồ giống nhau, đều là áo vải thô bình thường, nhưng hiển nhiên đều là cao thủ trong đám tinh hoa.

Ngọc Như Yên thấy hai vị trưởng lão xuất hiện, nhất thời đình chỉ cuộc nói chuyện với Tích Lỗ. Phượng Hư và Phượng Không tự nhiên đã thấy nàng, đồng thời cũng thấy Phượng Nữ, Lam Thần, Long Linh, Tích Lỗ cùng Niệm Băng xung quanh.

Khi hai vị trưởng lão thấy Phượng Nữ tay nắm tay Niệm Băng, sắc mặt cũng không khỏi hơi đổi, dừng cước bộ.

Ngọc Như Yên tiến lên vài bước, khi khoảng cách với hai vị trưởng lão còn có năm trượng ngừng lại, cung kính hướng hai vị trưởng lão cúi đầu hành lễ: "Phượng Yên cùng nữ nhi Lam Thần, Phượng Nữ tới tham gia đại điển trong gia tộc."

Phượng Hư lạnh nhạt nói: "Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ không đặt chân lên mảnh đất này nữa, không nghĩ rằng ngươi đã trở lại. Ngươi trở về, là vì tham gia đại điển trong gia tộc sao?"

Ngọc Như Yên than nhẹ một tiếng, nói: "Thực xin lỗi, trưởng lão! Ta biết lựa chọn năm đó làm cho các người rất đau lòng, nhưng, ta lại không thể không lựa chọn như vậy. Phượng Hư trưởng lão! Ta trước kia hiểu lầm ngài, cám ơn ngài đã dưỡng dục nữ nhi của ta thành người, mặc dù chúng ta xa cách hai mươi năm, nhưng khi ta biết nữ nhi của mình còn sống, ân oán giữa chúng ta trước kia tự nhiên đã xóa hết."

Phượng Hư chẳng những đối với Ngọc Như Yên có công nuôi dạy thành người, đối với nữ nhi của nàng là Phượng Nữ cũng cùng có ân dưỡng dục. Mặc dù Phượng Hư và mẹ con họ chia lìa hai mươi năm, nhưng Ngọc Như Yên đã từ bỏ trong lòng hết thảy căm hận, nàng lần này trở về, muốn làm chỉ là trợ giúp Phượng tộc hoàn thành đại điển.

Phượng Hư có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Như Yên, lại nhìn Phượng Nữ một bên, nói: "Ngươi đều đã biết rồi?"

Ngọc Như Yên gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, trưởng lão, ngài giấu giếm ta rất khổ phải không?"

Phượng Hư lãnh đạm nói: "Nếu nữ nhi của ngươi lúc trước thật sự chết trong tay ta, chỉ sợ ngươi hôm nay cũng sẽ không xuất hiện ở chỗ này?!"

Ngọc như Yên lắc lắc đầu, nói: "Không, cho dù Phượng Nữ thật sự lúc ấy đã chết, ta vẫn sẽ trở về. Trước tiên ta sẽ giúp Phượng tộc hoàn thành đại điển, sau đó, ta sẽ hướng ngài khiêu chiến."

Phượng Không bên cạnh lần này không đợi Phượng Hư mở miệng, vội cướp lời: "Hết thảy lấy đại cục làm trọng! Yên nhi, ngươi không hổ đã từng là hy vọng chi phượng, trong bổn tộc chúng ta đều không có nhìn lầm ngươi. Tốt! Hài nhi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt lắm rồi!" Vừa nói, lão không khỏi kéo kéo ống tay áo Phượng Hư.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx