sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Chương 215: Bổ Dược Cay Đắng

Nhưng tinh thần bọn hắn lại không ngừng cố gắng làm Tích Lỗ âm thầm bội phục. Nhìn thấy những người đó làm việc có thứ tự, Tích Lỗ và Miêu Miêu đã đem mang lương khô dư đến cũng phân cho bọn họ, mặc dù này cũng không có thể tạo được bao nhiêu tác dụng, song chung quy còn hơn không có gì. Tích Lỗ vốn muốn giúp bọn hắn làm chút ít món ăn thôn dã nhưng bị Ngân Nãng ngăn trở. Lý do của Ngân Nãng cũng rất đơn giản, thời điểm Niệm Băng ly khai đã nói rõ tất cả công tác hậu cần do hắn phụ trách. Nếu biết những người này tùy tiện ăn thứ khác, cũng giống như vi phạm mệnh lệnh giáo chủ. Việc này, giáo chúng Huyết Sư giáo tuyệt đối sẽ không làm, ngay cả lương khô Tích Lỗ cho bọn hắn, Ngân Nãng cũng chỉ phân cho mấy thuộc hạ thực lực kém cỏi nhất không chịu đựng nổi. Bởi vậy, Tích Lỗ cũng đành bỏ đi ý niệm này trong đầu, để tùy ý bọn họ tiếp tục cố gắng.

"Tích Lỗ đại ca, cũng hai ngày rồi, Niệm Băng ca ca tại sao còn không trở lại? Hắn không phải nói hai ngày sẽ trở về sao? Hắn rốt cuộc đi chỗ nào hả?" Miêu Miêu nhìn quay bốn phía.

Tích Lỗ cười: "Niệm Băng ca ca của ngươi luôn luôn lo lắng và chu đáo. Hắn nói hai ngày trở về, thì hôm nay nhất định sẽ về. Ta nghĩ có lẽ hắn đi chuẩn bị công tác hậu cần. Lần này trở về, chắc chắn sẽ có chút ít thực vật về. Dù sao, những người này cũng đã đói bụng hai ngày, mỗi ngày còn phải tiêu hao rất lớn, còn tiếp tục như vậy, có lẽ người có thể duy trì không nhiều lắm."

Lúc bọn họ đang nói chuyện, trên đỉnh Tuyết sơn chợt tản ra một đoàn quang mang màu đỏ cơ hồ bao trùm khắp đỉnh Tuyết sơn. Trong phút chốc, âm thanh đấu khí oanh kích nhất thời trở nên dày đặc, các loại màu sắc quang mang đấu khí không ngừng bộc phát, giống như pháo hoa lộng lẫy động lòng người. Miêu Miêu cười nói: "Chắc chắn lại là gia hỏa Na Na kia. Nó cũng thật lười biếng, không tự chính mình động thủ, chỉ không ngừng phóng thích lực lượng."

Tích Lỗ nói: "Thế này cũng được, nếu không có con hồ ly này trợ giúp chỉ sợ hành động diệt sơn của bọn họ sẽ trở nên càng thêm khó khăn. Đáng tiếc chúng ta ở phía dưới nhìn không tới, nói không chừng con bò kia của ngươi cũng đã ở trên đó trợ giúp cho bọn hắn không nhỏ hả. May mắn ta không cho mấy con sủng vật khác của ngươi cùng tiến lên, nếu không, hành động diệt sơn này của bọn họ lại quá thoải mái."

Đang nói, Tích Lỗ chợt động thần sắc. Ánh mắt trở nên sắc sảo trong thoáng chốc, nhìn chăm chăm vào một điểm bên cạnh cách đó không xa. Miêu Miêu đang cùng Tích Lỗ mặt đối mặt nói chuyện với nhau, thấy hắn đột nhiên dừng nói nhìn sang một bên, hơn nữa khí tức trên người rõ ràng trở nên sắc nhọn hẳn lên, không khỏi nhìn theo ánh mắt hắn. Địa phương Tích Lỗ xem là một mảnh đất trống cũng không có vật gì lạ. Lúc Miêu Miêu đang nghi hoặc, thì tại địa điểm Tích Lỗ xem, không khí đột nhiên có chút bóp méo. Dưới cái nhìn chăm chú Miêu Miêu kinh ngạc, quang mang màu bạc nhàn nhạt phát sáng, một phiến đại môn màu bạc xuất hiện từ hư không. Quang mang màu bạc có hình dáng vòng tròn không ngừng ba động. Một thân ảnh cao lớn từ phía sau cửa bước ra, trên mặt mang theo nụ cười, xuất hiện trước mặt hai người. Đột nhiên xuất hiện, không phải chính là Niệm Băng sao?

"Niệm Băng ca ca." Miêu Miêu hưng phấn nhào tới, ôm chặt bàn tay to của Niệm Băng dùng sức lắc lắc, "Ca ca, ngươi vừa trở lại, Miêu Miêu cũng nhớ ngươi, Tích Lỗ đại ca nói ngươi đi chuẩn bị thức ăn. Ngươi rốt cuộc mang trở về cái gì hả! Có mang cho Miêu Miêu thứ gì ăn ngon hay không? Hai ngày này Miêu Miêu cũng không có lười biếng, một mực khổ luyện tinh thần ma pháp hả."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Không lười biếng là tốt rồi. Ca ca đương nhiên mang về thứ ăn ngon. Đến đây mấy cái này cho muội." Trên tay loé ngân quang, một bao lớn đồ ăn xuất hiện từ không trung, Miêu Miêu mau mắn tiếp nhận, cấp bách mở bao ra, chỉ thấy trong đó đều là các loại đồ ăn vặt, đều là loại đặc biệt chỉ có trong Băng Nguyệt thành, Miêu Miêu hưng phấn nhảy dựng lên hôn trên mặt Niệm Băng một cái, "Niệm Băng ca ca ... tốt nhất."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Tích Lỗ đại ca, hai ngày này không phát sinh chuyện gì chứ."

Tích Lỗ nói: " Các thủ hạ ngươi đều rất cố gắng, ngươi đi địa phương nào, tại sao dùng không gian ma pháp trở lại?"

Niệm Băng nói: "Dùng Không gian ma pháp mới có thể trở về trong thời gian ngắn nhất! Lần này thật đúng là đi không vô ích, ta để lại ở bên kia không gian định vị, từ nay về sau không cần thời gian dài phi hành rồi." Nguyên lai, trước khi hắn rời đi, ngay ở chỗ này dùng ma pháp để lại tinh thần lạc ấn của mình làm công dụng định vị. Sau khi hoàn thành mục đích, trước tiên hắn dùng không gian ma pháp trở lại Băng Nguyệt thành định vị, mua cho Miêu Miêu chút thức ăn, sau đó mới chạy về nơi này.

Tích Lỗ nói: " Các thủ hạ ngươi đã đói quá rồi, mau chạy nhanh chuẩn bị cho bọn hắn chút gì ăn đi. Nếu không, ta xem bọn hắn đã không còn lực chiến đấu gì nữa rồi. Niệm Băng, ngươi để cho bọn họ khai mở Tuyết sơn này, có phải là có chút quá khó khăn không? Cho dù là cao thủ cảnh giới Vũ thánh, toàn lực một kích chỉ có thể đem Tuyết sơn cứng rắn này làm thay đổi phương viên vài trượng mà thôi, huống chi, đấu khí bọn họ còn là có hạn."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Chính vì khó, mới cho bọn họ làm, nếu không, sẽ không có hiệu quả. Ta làm cho bọn họ chấp hành hành động diệt sơn này, chẳng những là muốn tăng cường thực lực bọn họ, đồng thời cũng muốn trợ giúp bọn họ tạo lập lòng tin. Đại ca, ngươi cứ hãy chờ xem, không cần đợi lâu đâu, chỗ tốt có được nhờ hành động diệt sơn lần này sẽ thể hiện ngay. Còn bây giờ cũng nên chuẩn bị cho bọn họ chút gì ăn rồi."

Nói xong, trên tay Niệm Băng phát sáng một đoàn quang mang màu vàng đất, rót vào trong mặt đất dưới chân, với tinh thần lực khổng lồ của hắn khống chế, mặt đất bắt đầu có chút chấn động, bùn đất quay cuồng mà dậy, không ngừng ngưng kết, hình thành một táo bàn thật lớn, trong ngân quang lóe ra, một nồi lớn đường kính của miệng gần trượng xuất hiện từ không trung, vững vàng dừng ở trong táo bàn, nồi có miệng lớn này Niệm Băng đến trong băng Nguyệt thành cố ý sai người chế tạo, cũng chính vì chế tạo nồi này, mới chậm trễ vài canh giờ công phu. Mỉm cười, trong mắt Niệm Băng toát ra một tia thần quang nhàn nhạt, băng nguyên tố tại trong nồi ngưng kết, dưới phụ trợ của hỏa nguyên tố, trong chốc lát công phu, liền xuất hiện hơn phân nửa nồi nước trong.

Miêu Miêu lúc này đã ở một bên đắc ý ăn đồ ăn vặt của nàng, vừa ăn vừa nhìn theo từng động tác của Niệm Băng.

Trong tay Niệm Băng ngân quang lại hiện ra, một khối màu xanh đen, giống như nắm tay rơi vào trong nồi. Tích Lỗ đếm đại khái được chừng hơn mười khối. Tay trái Niệm Băng hỏa quang lóe ra, táo bàn nhất thời trở nên nóng lên, tại hỏa ma pháp của hắn gia tăng nhiệt độ cực nhanh, hơn phân nửa nồi nước trong trong chốc lát đã sôi trào. Ngón tay búng vài đạo phong nguyên tố lướt qua vào nồi, đem thứ xanh đen này cuộn xoắn lấy cho dập nát. Nhất thời, nồi nước trong đã biến thành một nồi chất lỏng màu xanh đen, tinh dầu cay xộc vào mũi bay ra. Tích Lỗ nhíu mày vô thức lui về sau vài bước.

Miêu Miêu đã ngửi được mùi trong nồi bay ra, chạy đến một bên, nói: "Khó ngửi quá hả! Niệm Băng ca ca, đây là vật gì vậy? Ngươi trước kia làm thực vật cũng đều là rất ngon mà."

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Lần này không giống với những lần khác. Ta cũng không phải muốn nấu cơm cho bọn hắn ăn. Huống chi bây giờ bọn họ đã không thích hợp ăn mĩ thực, an nhàn hưởng thụ quá nhiều, chỉ tổ làm cho thần kinh bọn hắn bởi vì thư thái chậm chạp mà lơ là. Thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh. Dù sao đây cũng không phải làm cho ngươi uống." Chất lỏng xanh đen sôi trào không ngừng quay cuồng, hương vị gay gắt xông vào mũi kia càng thêm đậm đặc hơn.

Niệm Băng ngẩng đầu nhìn phía đỉnh Tuyết sơn. Trong mắt hiện thần quang, mở miệng nói: "Ngân Nãng, chỉ thị thuộc quyền bổn giáo, mọi người lập tức đến nơi ta tập trung." Thanh âm hắn không lớn, nhưng dưới tinh thần lực tác dụng, lại vững vàng truyền đến đỉnh núi ngoài ngàn trượng. nghe được thanh âm Niệm Băng. Ngân Nãng đang đến phiên huấn luyện lập tức dẫn người từ trên núi đi xuống rất nhanh, đồng thời, phát ra tín hiệu, vọng đến giáo chúng đang tu luyện.

Một lát sau, một trăm linh một người, tất cả đều xuất hiện trước mặt Niệm Băng, ánh mắt Niệm Băng theo trên người bọn họ đảo qua, chỉ thấy kể cả Ngân Nãng ở bên trong, sắc mặt mỗi người đều có chút nhợt nhạt. Hiển nhiên do tiêu hao quá độ, tại đây trong trời băng đất tuyết, còn phải cố gắng bổ núi. đã quả thật khó khăn cho bọn họ.

Một trăm linh một người cũng thấy được nồi lớn trước mặt kia, cũng đều ngửi thấy mùi bốc ra từ trong nồi làn người ta buồn nôn, bọn họ mặc dù đều cố gắng đứng thẳng, nhưng cũng khó có thể che dấu vẻ mệt mỏi trên mặt.

Hỏa diễm trên tay Niệm Băng đã đình chỉ, chất lỏng xanh đen trong nồi bởi vậy mà ngưng sôi trào, trên tay Niệm Băng hiện ngân quang, một cái muỗng xuất hiện, hắn đi đến Ngân Nãng trước mặt, đem cái muỗng đưa tới trong tay hắn, lạnh nhạt nói: " Bắt đầu từ ngươi, mỗi người uống ba muỗng, không được nhổ ra, uống hết lập tức ngồi tại chỗ nầy tu luyện."

Ngân Nãng ngây ra một chút, có chút nghi hoặc nhìn nồi lớn kia, buột miệng hỏi: "Giáo chủ, thứ kia có thể ăn sao?"

Niệm Băng mỉm cười, nói: "Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng ta cho các ngươi ăn độc dược sao? Ta có thể nói thẳng cho các ngươi, thứ này hương vị thật không dễ chịu, nhưng các ngươi phải uống vào. Hay là ngươi không muốn uống?"

Ngân Nãng lắc lắc đầu, nói: "Đừng nói chỉ là khó uống, cho dù là độc dược, chỉ cần giáo chủ có lệnh, chúng ta tuyệt sẽ không trái lệnh." Vừa nói xong, hắn bước đi đến trước nồi, múc một muỗng lớn chất lỏng xanh đen, nhắm mắt, khẽ đưa vào trong miệng mình. Hắn mặc dù rất kiên định uống vào, nhưng khi hắn uống mới chánh thức thể nghiệm được Niệm Băng nói khó uống là có ý tứ gì. Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên hắn uống thứ khó uống như thế, hương vị kia rất khó hình dung, chỉ sợ đồ cứt đái cũng sẽ không khó uống như thế.

Tanh, chua mà chát, khó mà chịu được, đúng là hương vị của nó đắng vô cùng, hai ngày không có cái gì ăn, bây giờ được uống thì lạo phải uống cái thứ dịch trấp có hương vị như thế này.

Ngân Nãng chỉ cảm thấy dạ dày một trận cuồn cuộn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên càng thêm tái nhợt, ngực bụng một trận phập phồng, khi mắt thấy muốn nhổ ra, một cỗ năng lượng ôn hòa đột nhiên từ sau lưng rót vào, quang nguyên tố nhu hòa thuần và dễ chịu đưa vào khắp ngõ ngách trong cơ thể hắn, mạnh mẽ đem chất lỏng cuồn cuộn đè ép xuống. Sắc mặt Ngân Nãng lúc đỏ lúc trắng, rốt cục miễn cưỡng ức chế cảm giác nôn mửa. Nhìn thấy trước mặt này một nồi chất lỏng tanh hôi, hắn thân là vũ thánh không khỏi toát ra một tia cảm giác sợ hãi, thứ này cho người uống sao? Giáo chủ chuẩn bị đến tột cùng là cái gì? Khi hắn đang do dự, thanh âm Niệm Băng từ sau lưng truyền đến: "Mau, còn có hai muỗng."

Nếu nói thời điểm uống muỗng thứ nhất, Ngân Nãng còn dũng khí mười phần, vậy, bây giờ hắn thật sự không có dũng khí uống nữa, quay thân lại, nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Niệm Băng, cười khổ nói: "Giáo chủ, có thực là không thể không uống không? Cái thứ này, này ......"

Sắc mặt Niệm Băng rất bình tĩnh, nhưng giọng nói lại dị thường kiên quyết, "Không được, phải uống, đây là mệnh lệnh. chẳng lẽ các đệ tử Huyết Sư giáo chúng ta cả chết còn không sợ, nhưng lại sợ một nồi canh thang này sao?"

Thang? Thứ này cũng có thể gọi thang sao? Ngân Nãng giống như trước có chút do dự, trong miệng còn tràn ngập hương vị cay đắng kia, sắc mặt hắn thay đổi lại thay đổi, rốt cục thử muỗng thứ hai, chất lỏng tanh hôi lại một lần nữa đưa vào trong miệng. Cũng giống như lần trước vị chua, chát, đắng, cảm giác khó uống vô cùng. Song lần thứ hai đem tinh trấp này đưa vào trong bụng, Ngân Nãng đột nhiên cảm giác được nơi bụng mọc lên một cỗ khí tức mát rượi, khiến cảm giác buồn nôn cũng không có tái hiện. Mặc dù cảm giác cay đắng kia giống như trước làm hắn liên tục nhếch miệng, nhưng ngược lại không khó như khi uống xong muỗng thứ nhất. hắn không có gì phải dừng lại Đã khó uống như vầy, cùng với nếm một chút hương vị cay đắng kia, không bằng đang lúc hăng hái làm một lúc cho xong, lập tức lại múc một muỗng đưa vào trong miệng nuốt xuống phía dưới. Ba muỗng hoàn thành, hắn không khỏi thở dài một hơi, trong cơ thể luồng khí tức mát rượi kia đã trở nên hết sức rõ ràng. Nhìn thấy ánh mắt vừa lòng của Niệm Băng, hắn hướng thuộc hạ của mình gật đầu ý bảo uống. Một gã vũ thánh khác đã đi tới, tiếp nhận cái muỗng trong tay hắn. Ngân Nãng đều đã làm gương mẫu, ai cũng không thể không uống.

Thời điểm người thứ hai chuẩn bị uống, Ngân Nãng đột nhiên cảm giác rõ ràng được nơi bụng luồng khí tức mát rượi kia dần dần trở nên nóng hổi, cảm giác nóng rực kia phảng phất muốn đốt cháy kinh mạch chính mình. Trong kinh ngạc, hắn không khỏi nhìn về phía Niệm Băng, Niệm Băng tiến lên một bước, nâng tay đặt trên vai Ngân Nãng, nói: "Ngươi đến một bên ngồi xuống, tại chỗ tu luyện. Mọi người phải nhớ kỹ, chịu được khổ trong khổ, mới là kẻ hơn người. Cũng được, hương vị nồi tinh trấp này có lẽ so với thứ các ngươi uống trước kia đều khó uống hơn nhiều, nhưng ta lại yêu cầu các ngươi phải uống vào, trải nghiệm qua khổ bây giờ, sau này, gặp được cái gì nữa, các ngươi đều trở nên càng thêm kiên cường." Vừa nói xong, hắn một chưởng chụp trên lưng tên vũ thánh mới vừa uống muỗng tinh trấp tiếp theo lập tức muốn nhổ ra, buộc hắn mạnh mẽ nuốt xuống.

Ngân Nãng chạy tới một bên ngồi dưới đất tu luyện. Ý chí lực của tên vũ thánh thứ hai không bằng Ngân Nãng, khi tiên thiên khí của Niệm Băng bức bách uống xong muỗng thứ nhất, hắn chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển. Cảm giác thống khổ trong dạ dày làm cho hắn muốn sống muốn chết, thật sự không có dũng khí uống nữa song Niệm Băng lại không có ý tứ buông tha hắn. Thiên nhãn lĩnh vực dưới tác dụng tinh thần lực cường đại trực tiếp trói buộc thân thể hắn, Tích Lỗ bên cạnh hiểu được ý của Niệm Băng, mạnh mẽ lại cho hắn uống hai muỗng, tựa như nhồi cho vịt ăn hoàn thành nhiệm vụ. Hắn đồng dạng cảm nhận được trong cơ thể khí lưu mát rượi, vị vũ thánh này chỉ cảm thấy chính mình phảng phất từ địa ngục đi một vòng. Khi thiên nhãn lĩnh vực buông ra, Tích Lỗ đưa hắn sang một bên, hắn chỉ cảm thấy toàn thân giống như hư thoát, đặt mông ngồi ở Ngân Nãng bên cạnh, lập tức tu luyện.

Niệm Băng vung tay lên, người thứ ba lại đi tới. Uống tinh trấp này, cùng thực lực quan hệ không lớn, quan trọng hơn, là xem ý chí lực tự thân cùng dũng khí, từ người thứ nhất Ngân Nãng, đến cuối cùng một gã đại kiếm sư, Niệm Băng một mực quan sát, tổng thể mà nói, các thủ hạ tinh nhuệ Băng Nguyệt đường này ý chí lực đều cũng được, ít nhất không có một ai chính thức phản kháng. Khi người cuối cùng uống xong ba muỗng, tinh trấp trong nồi còn lại không có bao nhiêu, chung quanh chỗ một trăm linh một người ngồi, quang mang đấu khí nhàn nhạt xoay vòng quanh thân thể bọn họ, tất cả đều đắm chìm trong tu luyện.

Tích Lỗ thấp giọng: "Niệm Băng, tiểu tử ngươi cũng thật tàn nhẫn hả! Xem hình dáng bọn hắn, thứ này chỉ sợ không phải khó uống bình thường hả."

Niệm Băng mỉm cười, "Tích Lỗ đại ca, đây còn lại một chút, không bằng ngươi uống đi, không có chính thức nhấm nháp qua, tuyệt đối không thể cảm nhận chân thật được cái loại hương vị nầy."

Tích Lỗ liên tục khoát tay, nói: "Quên đi, ta cũng không có khuynh hướng tự ngược đãi. Ngươi tại sao tự mình không uống đi? Nếu ngươi đồng ý uống, ta liền bồi tiếp ngươi uống trên hai ngụm."

Niệm Băng nhìn bọn thuộc hạ ngồi ở chung quanh, trong mắt lấp lánh. Hắn không nói gì thêm, hai tay bắt lấy hai bên nồi, đem siêu cấp đại nồi đường kính gần trượng kia giơ lên, trực tiếp kê miệng vào mép nồi, để cho nồi nghiêng, từng ngụm từng ngụm uống vào, cứ như vậy mà liên tiếp uống bảy, tám ngụm. Khi hắn đem nồi sắt đưa tới trên tay Tích Lỗ, sắc mặt không có chút biến hóa, tựa hồ chỉ là uống canh thang bình thường mà thôi.

Tích Lỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn Niệm Băng, muốn dò trong vẻ mặt Niệm Băng tìm được sơ hở, nhưng hắn thất vọng. Niệm Băng cũng không có gì biến hóa, giống như trước mỉm cười nhìn hắn.

Tích Lỗ cắn răng một cái, học hình dáng Niệm Băng từng ngụm từng ngụm rót vào. Khi ngụm tinh trấp thứ nhất vào miệng, thân thể hắn không khỏi cứng đờ. Nhưng hắn cũng không dừng lại, tiếp tục đem tinh trấp còn thừa kia toàn bộ uống vào, Niệm Băng vừa chịu đựng ruột gan đảo lộn vừa thầm khen trong lòng, Tích Lỗ từng ở trên Thần đại lục, ý chí lực quả thật không phải người thường có thể so sánh được.

Bịch một tiếng, Tích Lỗ đem nồi sắt đặt ở trên táo bàn, từng hơi từng hơi hít thở không khí lạnh. "Ta... Ta ..., ta đánh thủng phổi của ngươi a! Niệm Băng, thứ này mà ngươi để cho người uống sao?"

Niệm Băng cười ha hả: "Không phải người uống sao? ít nhất chúng ta một trăm linh ba người đều uống qua. thứ này gọi là nam nhân thang đi, chỉ có nam nhân chân chính mới dám uống vào."

Tích Lỗ tức giận trừng Niệm Băng một cái, đột nhiên, ánh mắt hắn từ bất mãn biến thành kinh ngạc. thất thanh nói: "Niệm Băng, đây rốt cuộc là vật gì vậy, cảm giác rất thoải mái hả." Thực lực hắn tự nhiên không phải những người như Ngân Nãng có thể so sánh, trong cơ thể đặc biệt có đấu khí khổng lồ tác dụng. Tích Lỗ cảm giác rõ ràng được một cỗ khí lưu nóng rực làm dịu kinh mạch mình, toàn thân ấm dào dạt thoải mái nói không nên lời. Phảng phất mỗi một tia cơ thể đều tràn ngập lực lượng, ngay cả tốc độ đấu khí vận hành theo khí huyết lưu chuyển trở nên càng mau hơn. Phải biết rằng, Tích Lỗ tại thần đại lục tu luyện nhiều năm, cho dù là linh dược, tác dụng đối với hắn rất nhỏ. nhưng uống xong tinh trấp trong nồi này lập tức cảm giác được công hiệu bổ dưỡng trong đó, làm cho Tích Lỗ không khỏi cực kỳ kinh ngạc. Bây giờ mới hiểu được Niệm Băng đối với hắn và thuộc hạ tốt cỡ nào. Có thể tạo được thứ hiệu quả như thế, tự nhiên không phải phàm vật, Niệm Băng chuẩn bị đến nhiều như vậy, mặc dù hương vị khó uống, nhưng công hiệu cũng thật lớn.

Niệm Băng mỉm cười, nói: " Thứ này trước kia ta sớm cũng đã nếm qua. chính là dưới tác dụng của nó, ta mới có thể có được thân thể so với ma pháp sư bình thường mạnh hơn nhiều." Hắn mang trở về hơn mười khối màu xanh đen gì đó, kỳ thật đúng là mật thiết tuyến xà lúc trước Hỏa long vương Gia Lạp Mạn Địch Tư cho hắn nếm qua, thiết tuyến xà là một loại sinh vật đặc biệt có trong Thiên Đãng sơn mạch, toàn thân cứng cỏi, lực lớn vô cùng, mà có kỳ độc. Mật của nó tuyệt đối là vật đại bổ. lúc trước Niệm Băng được Gia Lạp Mạn Địch Tư trợ giúp ăn không ít, thân thể hắn từ chưa từng tu luyện qua đấu khí đều trở nên dị thường mạnh mẽ dẻo dai. Hôm trước Niệm Băng rời đi nơi này, mục tiêu chính là Thiên đãng sơn mạch, khi đó hắn săn giết hơn mười con thiết tuyến xà, đem con mồi quý giá mang trở về. Thiên đãng sơn mạch bởi vì có Hỏa long nhân tộc tồn tại, lại là sào huyệt lúc trước của Gia Lạp Mạn Địch Tư, cho nên rất ít có người gặp. Là một loài vật cường đại, thiết tuyến xà tại nơi này sinh sôi cực kỳ đông đúc, bởi vậy, mặc dù Niệm Băng không có kinh nghiệm bắt rắn, nhưng lại rất nhanh mang trở về mấy cái này.

Tích Lỗ hướng Niệm Băng giơ ngón tay cái lên, " Đồ tốt, uống thật đúng là thoải mái hả! Quả nhiên theo như lời ngươi, thuốc đắng dã tật lợi cho bệnh, lần sau có nữa, nói, ta còn muốn uống nhiều hơn một ít."

Niệm Băng mỉm cười nói: "Đại ca à, với khí lực của ngươi, uống thứ này không có hiệu quả quá lớn, nhưng đối với chúng thuộc hạ của ta này mà nói, hiệu quả cũng rất tốt! Được rồi, uống khổ xong rồi, cũng nên chuẩn bị chút ít đồ ăn cho bọn hắn, nếu không chờ bọn hắn sau khi tu luyện tỉnh lại, nhất định sẽ nói ta giáo chủ này không có hậu đãi." Vừa nói xong, trên tay ngân quang liền chợt hiện, một thi thể thiết tuyến xà thô to trống rỗng xuất hiện.

Miêu Miêu vốn đang hưng phấn ăn đồ ăn vặt thơm tho của mình, ngay cả lúc trước bọn người Ngân Nãng uống tinh trấp cũng không khiến cho nàng chú ý. Đột nhiên thấy nhiều xác rắn như vậy, lộ ra thiên tính của nữ hài tử không khỏi hét lên một tiếng, bay nhanh trốn sau lưng Tích Lỗ, trong không khí xuất hiện ba động rất nhỏ, kể cả hồ ly Na Na và bò sữa Đạm Đạm lúc trước còn đang ở đỉnh Tuyết sơn, năm con sủng vật của nàng cơ hồ đồng thời xuất hiện. Cả đám như lâm đại địch nhìn chung quanh. tinh thần lực Miêu Miêu đã tăng lên tới một cấp độ rất cao, tại thời điểm gặp nguy hiểm, các sủng vật của nàng sẽ tự động xuất hiện hộ chủ.

Niệm Băng mỉm cười nói: "Miêu Miêu đừng sợ, mấy cái này đều là vật chết. ngươi xem, con hồ ly của ngươi kia cũng biết phân biệt hàng tốt xấu hả!" Vừa nói xong, hắn vừa kinh ngạc nhìn năm con sủng vật đã tiến hóa đến ngũ giai, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Khí tức cường hãn của năm gia hỏa này, tựa hồ so với mấy con ma thú chính mình từ thần đại lục mang trở về kia cũng kém không bao nhiêu. Mặc dù lực công kích chúng nó không nhất định có thể mạnh hơn mấy con ma thú thần đại lục kia, nhưng theo khí tức chúng nó và năng lượng ba động quan sát, năm con sủng vật này tựa hồ có phối hợp đặc thù. Tựa như bây giờ, hồ ly Na Na phảng phất thấy được hồ ly mỹ nữ xông đến đống thi thể thiết tuyến xà kia, khí tức ám ma thử Điềm Điềm trở nên dị thường bén nhọn, mà thân thể bò sữa Đạm Đạm thì đứng thẳng lên, lộ ra tám vú sữa lớn màu vàng ánh, mà con heo Quan Quan màu hồng nhạt đã tiến lên vài bước, cái lỗ tai lớn hướng hai bên thân thể mở ra, tựa hồ tùy thời đều chuẩn bị tấn công. Thân thể con gián Cường Cường tuy ở sau lưng mấy con sủng vật khác, nhưng chung quanh thân thể hắn lại xuất hiện năng lượng ba động không ổn định.

Hồ ly Na Na cũng không chút khách khí, ngoạm lấy một thiết tuyến xà bỏ chạy trở về, trảo trước của hắn phi thường sắc bén, da thiết tuyến xà cứng rắn như vậy, nhưng lại bị rách ra dưới trảo của nó. Hồ ly kia mở miệng ra, trong ánh mắt tục tĩu vài phần tham lam hơn, ăn từng miếng từng miếng thịt rắn. Mật thiết tuyến xà tự nhiên là bảo bối tốt nhất, nhưng thịt rắn này cũng có công hiệu bổ dưỡng rất tốt đấy.

Trong mắt Niệm Băng tia sáng kỳ dị lóe ra, bảy ảnh khôi lỗi đồng thời xuất hiện, bảy cây thần đao phát ra quang mang làm cho khí dày dặc trên mặt phiến đất bằng phẳng này, dưới tác dụng tinh thần lực của Niệm Băng, bảy ảnh khôi lỗi đồng thời động thủ, đánh về phía một đống thi thể thiết tuyến xà. Thất thải quang mang đồng thời lóe sáng lên, dưới chỉ dẫn của tinh thần lực Niệm Băng, chúng nó bắt đầu nhiệm vụ của mình.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx