Cáp của Vũ và Băng hẳn hoi đi trước, nó và hắn sau một thời gian chờ đợi thì cũng được lên. Ngồi trên cao nó có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh nơi đây. Thật đẹp và.... Lãng mạn. Nó khẽ giơ tay suýt xoa đôi chân của mình. Nó hơi đỏ lên. Chắc thì phải đi dày cao gót suốt cả buổi chụp hình hồi nãy. Thiên nheo này nhìn cô. Bỗng. Cậu cúi xuống nâng chân nó lên đặt lên đùi mình, nhẹ lấy bàn tay xoa bóp. Cô khá bất ngờ và shock
- Anh.... Làm gì vậy? - nó lắp bắp
- Bây giờ em mới cảm thấy đau sao? - cậu ân cần xoa chỗ hơi sưng lên. Nó nhìn hắn. Cái nhìn trìu mến và chăm chú như không muốn rời. Mái tóc đen rủ xuống khuôn mặt kèm theo một mùi hương đặc trưng. Thiên đang quan tâm cô hay đơn giản là giúp? Sao tim cô lại bấn loạn như thế này chứ? Tại sao? Tại sao? Cạch. Rầm. Chiếc cáp treo nghiêng sang một phía. Nó trượt ép vào một góc và tiếng hét
- Á.....
Nhưng sau đó, một câu nói vang lên, lấp đầy lo sợ
- Không sao? Có anh ở đây
Sau câu nói ấy, dường như một lực khá lớn ép vào cơ thể nó song một thứ mềm ướt quen thuộc vào môi nhỏ.
2 h 45 p sáng.
Tiếng chuông báo thức quái quỷ nào đó vang lên khắp phòng. Nó nhắm mắt mò mẫm trong bóng tối tắt im tiếng kêu đáng ghét rồi khẽ rúc vào trong chăn để ngủ nướng thêm một chút. Nhưng chẳng bao lâu sau đó. Nó dậy khỏi chăn mềm khó cưỡng, đi vào nhà tắm trong trạng thái mơ màng nhất, dòng nước lạnh làm nó tỉnh hẳn. Buổi sáng hôm nay là buổi sáng định mệnh bởi.... Có trận đấu giữa FBC - Barcelona và..... Cho nên đêm hôm qua ai đó đã lên giường rất sớm mặc dù bình thường thì cũng đã quá sớm vả lại bỏ mặc người tình chí cốt tivi làm cho ai đó ngỡ ngàng. Dưới ánh đèn ngủ chiếu như chi xua tan một phần bóng tối, cô bật chiếc tivi lên, hơi nhíu mày trước ánh sáng chói nhưng rồi sau đó dường như cũng dần tiếp thu và thích nghi. Cô lại tiếp tục leo lên giường lớn, tránh không thể làm Thiên thức giấc nếu không cậu mà biết được sẽ tống khứ cô từ trên này xuống vì tội không nghe lời thì khó mà tưởng được. Cũng chẳng biết từ bao giờ một HNBN ngang bướng đã biết nghe lời một LHT như vậy??? Thật sự khi phải kìm chế những cảm xúc trong người thật khó chịu. Nhớ lại lần cuối cùng ông anh trai xem bóng đá mà xui thay đêm đó lại là trận giữa hai đội bóng thần tượng của hai đứa nữa chứ. Cãi nhau chí choé, đánh nhau loạn xạ rồi còn làm... Bể lọ hoa quý của ba..... Gãy luôn cái giường mới thay và chiếc tivi đời mới bị cháy vì bấm nút loạn lên. Kết quả vô cùng bi thảm.... Hai anh em phải làm việc như ôsin một tuần trong khu biệt thự rộng lớn, phải đi bộ đi học. Thật xấu hổ không có lỗ chui xuống. Nó còn nhớ lúc lũ bạn nhìn thiên kim tiểu thư nhà Hoàng Ngọc với ánh mắt kinh hoàng như người hành tinh khác thì chỉ một câu nói
- Lạ lắm hả? Đi bộ cho nó đặc biệt, chứ không như mấy người! Thật tầm thường Và sau câu nói của một người nổi tiếng, sáng hôm sau, cả trường đi bộ đúng chất của hai từ đặc biệt mà nó nói. Nó chợt cười khi nhớ lại. Những chân sút điêu luyện của FBC đang làm mưa gió trên sân cỏ, quả thật rất khó để kìm lòng được nhưng khi định hét lên thì lại nhận ra hắn đang ở bên cạnh mình nên... Im lặng là vàng..... Lằng nhằng là kim cương. Song. Sự kìm chế có hạn. Nó sau những lúc kìm chế thì đã đến lúc bùng nổ và quên hẳn đi hắn
- Vào! Vào! Vào! - nó hét lên rồi nhảy cẫng trên giường. Chợt. Nó sững lại. Quay sang nhìn Thiên
- Hú hồn. May quá. Hắn chưa dậy.
Không thể lâu hơn. Nó lại tiếp tục điên loạn, gục đầu lên người hắn, đánh vào người hắn,.... Và vô số những hành động kì quặc đúng chất của một fan cuồng. Cậu vẫn im lặng. Đáp lại chỉ là sự cười gượng. Trận đấu kéo dài đến hơn 4 h sáng, kết quả chung cuộc thì không phải nói. HAIZ. Thật sự là nó rất vui vì mấy trò thiêu khiển không mất tiền này. Nó quả đúng là người con gái của hiện đại, biết tiết kiệm cho con cháu đời sau, thay vì đi shopping, chơi bời,... Thì HNBN lại tranh thủ xem những thứ quá đỗi lạ đời và bình dị: chơi FIFA, xem phim, xem bóng đá,... Có vẻ thật bình thường. Về Việt Nam cũng cực thật. Xem đá bóng phải thức khuya, chả bù cho nó lúc ở Mĩ. Giờ thì không ổn rồi, nó không tài nào ngủ được nữa. Rồi. Nó cũng nhớ đến chiếc Ipad nhưng khổ nỗi nó ở bên kia bàn. Cô rón rén bước qua người Thiên như một con mèo nhỏ vượt qua. Bỗng. Chân cô cứng ngắc. Nó đang giẫm lên cái gì đó cứng lại tròn tròn như que củi. Nó cúi xuống đồng thời vật đó đi chuyển. Nó hét nhẹ lên
- Á..... - rồi tiếp giường an toàn
Thiên xoay người về phía nó. Lấy hai chân giữ lấy thân nó. Nó khẽ rùng mình nhìn sang, không biết số phận của nó hôm nay sẽ như thế nào? Lạy chúa hôm nay hắn rộng lòng nhân ái khoan hồng với nó.
- Tốt!
- A... Anh dậy từ khi nào vậy, trời hãy còn chưa sáng
- Từ khi em mở mắt
- Hả! Vậy là...?
- Thấy hết. Chứng kiến hết và cảm nhận tất cả
- Thấy gì?
- Tất cả
- Hả??
- Tại sao em không gọi anh dậy. Như vậy thì ít ra xem đỡ buồn hơn?
- Cái gì???......
@by txiuqw4