sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 06 - Phần 1

6. Cha Phó Viễn lộ diện

Cao Cạnh không thể khẳng định mình có thể tìm được thứ gì thông qua địa chỉ trên tờ hóa đơn điện thoại kia hay không. Thực ra, anh chỉ muốn ra ngoài đi lại một chút cho khuây khỏa. Trong cuộc họp buổi chiều, đúng như suy đoán của mình, anh đã trở thành trò cười cho tất cả mọi người. Những gã có thời gian công tác lâu hơn anh sau khi được biết thời gian tử vong cụ thể của Khưu Tiểu Mi đều tỏ vẻ hả hê ra mặt. Bọn họ còn mỉm cười và rì rầm nói chuyện với nhau, hoàn toàn coi anh như không tồn tại. Mà khi Cố Chí Hạo nhân cơ hội ấy để chế giễu anh, rất nhiều người còn nở những nụ cười tán đồng với hắn ta. Hôm nay, ngay đến vị trưởng phòng lần trước vứt thuốc cho anh cũng làm ngơ, chỉ sau khi cuộc họp kết thúc mới nhắc nhở anh phải khiêm tốn học tập những bậc đàn anh đi trước.

Anh rất cảm kích bác sĩ Ngô đã có lời nhắc nhở, điều này ít nhất cũng giúp anh có sự chuẩn bị về mặt tâm lý. Nhưng một buổi chiều đã qua đi, anh vẫn cảm thấy mình như vừa gặp phải một cuộc tập kích bằng máy bay ném bom rải thảm, cảm thấy mình như sắp sụp đổ đến nơi rồi. Khi cuộc họp kết thúc, anh cứ ngồi ngẩn ra trên ghế, không đứng dậy nổi. Cuối cùng, phải đến khi nghe thấy tiếng gọi của Cố Chí Hạo, anh mới miễn cưỡng đứng dậy.

Khi đi ra khỏi phòng họp, anh rất hối hận, thầm trách mình đáng lẽ nên tỏ ra bình tĩnh hơn một chút. Nhưng anh cũng biết mình tuổi đời còn trẻ, kinh nghiệm còn ít, nhất thời khó mà có thể hờ hững trước mọi điều vinh nhục. Do đó, trong buổi tối hôm nay, bất kể là vì tìm manh mối mới, hay là vì bình ổn lại tâm trạng của bản thân, anh đều phải ra ngoài đi lại một chút. Anh hy vọng, ngày mai, khi lại phải đối mặt với ánh mắt của những con người đáng ghét kia, anh có thể tỏ ra chín chắn hơn một chút.

Địa chỉ này là do Mạc Lan nói với anh hồi trưa. Cô đã vô tình phát hiện ra nó khi tới hiện trường mà Khưu Tiểu Mi bị hại vào buổi tối hôm trước. Cao Cạnh không biết mình sẽ gặp phải điều gì, nhưng tốt xấu gì thì cũng nên đi một chuyến.

Cửa sổ căn hộ số 403 nhà số 7 ngõ 326 vẫn sáng đèn, chứng tỏ bên trong có người. Cao Cạnh đi đi lại lại bên dưới khu nhà chừng năm phút, anh do dự không biết có nên một mình tiếp xúc và hỏi chuyện người có liên quan tới vụ án hay không. Anh còn nhớ, thầy giáo dạy bắn súng trong trường cảnh sát đã từng dạy anh rằng: “Muốn làm một người cảnh sát hình sự tốt, đầu tiên cần phải học được cách suy nghĩ độc lập!”

“Cao Cạnh, người biết động não mới là người có thể bộc lộ được tài năng. Đừng để ánh mắt của người khác trở thành thước đo của em, đặc biệt là khi người khác nói rằng em không ra sao cả. Trong trái tim em cần có một cán cân của riêng mình!” Lời của thầy cho đến bây giờ vẫn văng vẳng bên tai, Cao Cạnh quyết định phải liều một phen mới được. Dù sao thì làm người hiền lành trung hậu cũng vẫn bị bắt nạt, chi bằng cứ lấy hết can đảm làm theo suy nghĩ của bản thân mình.

Anh ấn chuông cửa căn hộ số 403. Ra mở cửa là một người đàn ông trung niên, trên người thoang thoảng mùi rượu. Ông ta đứng trong chỗ tối nhìn Cao Cạnh vẻ nghi hoặc, hỏi với giọng không được thân thiện cho lắm: “Tìm ai?”

“Xin lỗi, ông có quen Khưu Tiểu Mi không?” Cao Cạnh sớm đã chuẩn bị sẵn lời dạo đầu.

Người đàn ông đó ngẩn ra một lúc.

“Khưu... Khưu cái gì?” Ông ta hỏi, giọng nói rõ ràng đã thấp xuống vài phần.

Cao Cạnh lấy thẻ cảnh sát của mình ra, giơ lên trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông nhìn tấm thẻ cảnh sát của anh một cách cảnh giác, thấp giọng hỏi: “Anh là cảnh sát?”

“Đúng vậy. Ông có quen Khưu Tiểu Mi không?”

“Cô ấy làm sao?” Giọng ông ta lại càng thấp hơn. Cao Cạnh cảm thấy, sở dĩ ông ta nói bằng âm lượng như vậy, không phải là vì sợ một cảnh sát như anh, mà là vì sợ người trong nhà nghe thấy. Anh vừa định trả lời thì bên trong quả nhiên vang ra một giọng nữ: “Là ai vậy?”

“Là hàng xóm thôi, không có gì đâu. Anh ra ngoài một chút rồi về ngay.” Ông ta trả lời kèm theo một tiếng cười. Rồi đột nhiên, ông ta bước ra ngoài, đẩy cả Cao Cạnh ra ngoài hành lang. Kế đó, ông ta đóng cửa lại một cách cẩn thận, tự mình đi xuống dưới lầu trước. Cao Cạnh không ngờ đến tình huống này, nhưng anh cũng không tiện đưa ra lời phản đối, chỉ đành theo sau ông ta.

Người đàn ông đi thẳng một mạch ra khỏi hành lang. Đến dưới cột đèn đường cạnh bồn hoa công cộng, ông ta mới xoay người lại xin lỗi Cao Cạnh.

“Vị đồng chí nhỏ này, cho tôi xin lỗi nhé! Tôi sợ bà xã tôi lộn xộn, cho nên cứ phải cẩn thận một chút.” Người đàn ông cúi đầu, khom lưng nói.

Cao Cạnh quả thực có chút tức giận. Một là vì hành động khác thường của người đàn ông này, hai là vì anh ghét nhất người khác gọi mình là đồng chí nhỏ.

“Ông có quan hệ như thế nào với Khưu Tiểu Mi?” Cao Cạnh nghiêm mặt lại hỏi.

“Cô ấy làm sao?” Ông ta lại một lần nữa không trả lời mà hỏi ngược lại. Cao Cạnh cố nén cơn giận, trả lời: “Bà ta bị giết rồi. Buổi chiều hôm qua, xác chết của bà ta đã được phát hiện trong căn nhà riêng tại đường Thải Bình.” Vừa nói, anh vừa dựa vào ánh đèn đường mờ mờ phía trên đỉnh đầu để quan sát người đàn ông này. Đột nhiên, anh cảm thấy người này hơi quen. Anh đã từng gặp ông ta ở đâu rồi nhỉ?

“Cái, cái gì? Xác chết?” Người đàn ông trung niên dường như rất kinh ngạc, miệng há hốc.

“Xác chết là do con gái và bạn học của con gái bà ta phát hiện ra. Ông và Khưu Tiểu Mi rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Cao Cạnh lại hỏi thêm lần nữa. Anh không thể phân biệt vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt người đàn ông này là thật hay là giả.

Giống như một con rô bốt, ông ta đơ ra tại đó phải đến năm giây đồng hồ, cuối cùng mới lắp bắp nói ra một câu không được hoàn chỉnh cho lắm: “Không ngờ, chẳng trách... A, chẳng trách, thì ra Tiểu Mi... Ôi, đồng chí nhỏ, trước đây tôi và Tiểu Mi là vợ chồng.”

Cao Cạnh giật nảy mình, vội tỉ mỉ quan sát người đàn ông trung niên mặt mũi sáng sủa nhưng toàn thân lại toát ra một vẻ lờ đờ uể oải này. Lúc này, trí nhớ của anh đã khôi phục lại, anh nhớ ra mình từng nhìn thấy ảnh người đàn ông này trong nhà Khưu Tiểu Mi.

“Ông là Phó Tranh Vanh - cha của Phó Viễn?” Cao Cạnh trầm giọng hỏi.

“Ôi, đúng vậy! Không ngờ, không ngờ Tiểu Mi lại...” Phó Tranh Vanh ngồi bệt xuống mép bồn hoa công cộng, khẽ hắng giọng, Cao Cạnh còn tưởng ông ta chuẩn bị ho. Ai ngờ, một lúc sau, ông ta bỗng nhiên bật khóc: “Tiểu Mi... Đáng thương quá, Tiểu Mi, Tiểu Mi... Cô ấy đã chết như thế nào vậy?”

“Hung thủ đã dùng vật sắc giết chết bà ta.” Cao Cạnh trả lời một cách mơ hồ.

“Thật không ngờ nổi, Tiểu Mi sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ? Cô ấy rốt cuộc đã làm mất lòng ai?” Phó Tranh Vanh vừa khóc vừa nói.

Cao Cạnh cảm thấy nước mắt của Phó Tranh Vanh không giống như là giả, nhưng anh cũng không biết nên an ủi thế nào. Do đó, anh chỉ có thể giả bộ như không nghe thấy.

“Lần cuối cùng ông nhìn thấy Khưu Tiểu Mi là khi nào?” Trước tiên, anh hỏi ông ta một trong những câu hỏi cơ bản nhất.

Phó Tranh Vanh đưa ống tay áo lên quệt nước mắt rồi nói: “Đã từ mấy ngày trước rồi. Dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn, không thể thường xuyên gặp mặt được. Có điều, sau khi ly hôn chúng tôi vẫn là bạn.”

“Từ mấy ngày trước, là ngày nào ông có nhớ không?”

“Ngày 1 tháng 4.”

Ngày 1 tháng 4? Vậy tức là trong ngày Khưu Tiểu Mi bị hại, hai người bọn họ đã từng gặp nhau.

“Hôm đó, hai người đã gặp nhau vào lúc nào và tại nơi nào vậy?” Cao Cạnh lấy giấy bút ra, bắt đầu ghi chép. Anh nhắc nhở mình nhất định phải chú ý nghe cho kỹ, không được bỏ sót bất cứ chi tiết nào.

“Vào buổi tối, chừng hơn tám giờ thì phải. Chúng tôi đã gặp nhau ngay tại đây, cô ấy đến tìm tôi. Tôi đi tảo mộ từ ngày 20 tháng 3, đến tận chiều hôm đó mới về. Cô ấy vội vã đến tìm tôi. Ôi, Tiểu Mi...” Phó Tranh Vanh thở dài, vừa nói nước mắt vừa tuôn xuống như mưa, rồi ông ta lại đưa tay áo lên lau.

“Bà ta vội vã đến tìm ông? Có chuyện gì đặc biệt không?” Cao Cạnh hỏi.

“Ôi! Cũng chưa nói với nhau được mấy câu. Sau đó... Sau đó thì bà xã hiện giờ của tôi vừa khéo lại đi tới, cô ấy liền mau chóng dời đi. Chúng tôi hẹn nhau ngày mùng 3 gặp lại, nhưng cô ấy đã không tới. Ôi, chẳng trách...” Không biết có phải vì quá đau buồn hay không mà Phó Tranh Vanh nói không được lưu loát cho lắm.

“Thường ngày hai người cũng hay gặp mặt ư?” Cao Cạnh chú ý tới từng cử chỉ của Phó Tranh Vanh.

“Có chuyện thì cũng gặp.” Phó Tranh Vanh đưa mắt nhìn về phía trước, bắt đầu thò tay vào túi tìm thuốc lá. Một lúc sau, ông ta rút từ trong túi ra một điếu thuốc bỏ vào miệng và châm lửa, nói: “Thực ra cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt. Lần nào cũng giống nhau cả, đều là dạo này buôn bán khó khăn, con gái khó quản. Tôi khuyên cô ấy đừng nên để ý nhiều như vậy, con gái cũng lớn rồi, có suy nghĩ của riêng mình, nó muốn thế nào thì cứ để kệ như thế ấy đi. Con người nếu cứ sống vì người khác thì có mà mệt đến chết mất?”

“Vậy thường ngày hai người gặp nhau ở đâu?” Cao Cạnh hỏi tiếp.

“Công viên Trung Đàm.”

Cao Cạnh biết công viên đó.

“Nơi đó cách chỗ ở của ông đâu có gần.” Cao Cạnh nhắc nhở.

Phó Tranh Vanh khẽ cười gượng gạo.

“Gặp nhau ở công viên gần đây sẽ dễ bị bà xã hiện giờ của tôi phát hiện. Tôi không muốn cô ấy biết việc tôi gặp vợ cũ. Bệnh nghi ngờ của cô ấy nặng lắm!” Ông ta hít vào một hơi thuốc, hỏi: “Vụ án của Tiểu Mi đã có manh mối gì về hung thủ chưa? Liệu có phải là người mà cô ấy quen không?”

Cao Cạnh cảm thấy câu hỏi này của ông ta rất lạ. Nó dường như không chỉ là câu hỏi, mà còn ngầm ẩn chứa một sự ám chỉ nào đó. Hơn nữa, anh và Phó Tranh Vanh nói chuyện từ nãy đến giờ, nhưng ông ta dường như chưa từng hỏi về cuộc sống của đứa con gái vị thành niên Phó Viễn sau khi Khưu Tiểu Mi chết. Nếu Phó Viễn không phải là hung thủ, liệu ông ta có chịu nhận nuôi con gái mình không?

“Phó Tranh Vanh!” Cao Cạnh cố ý dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Người bị tình nghi chính là con gái ông -

Phó Viễn.”

Lúc đầu, Phó Tranh Vanh ngẩn người ra, nhưng ngay sau đó bèn lắc đầu thở dài.

“Ôi! Con bé này, tôi biết là nó sớm muộn gì cũng ra tay mà!”

Thấy Phó Tranh Vanh chẳng hề tỏ ra kinh ngạc chút nào, Cao Cạnh không khỏi cảm thấy vô cùng khó hiểu. “Ông cảm thấy Phó Viễn sớm muộn cũng sẽ ra tay, như vậy là có ý gì?” Anh hỏi.

Phó Tranh Vanh khẽ nhún vai, cười khan hai tiếng, nói: “Không biết tại sao từ lúc mới lên cấp hai, nó đã thay đổi rồi. Tôi phải nói thế nào đây nhỉ, tôi cảm thấy đầu óc nó có chút vấn đề. Anh xem, nó không thích tắm rửa, không chịu khó học hành, khi ở nhà thì chẳng bao giờ chịu nghe lời và thường xuyên cãi lại mẹ, hơi không chú ý một chút thôi là hai người bọn họ lại đánh nhau. Thật đúng là nuôi ong tay áo! Đồng chí cảnh sát ạ, tôi cảm thấy Tiểu Mi thật đúng là nuôi ong tay áo!”

“Phó Viễn đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, liệu có liên quan gì đến việc ly hôn của hai vợ chồng ông không? Hai người ly hôn từ ba năm trước, khi đó cô ấy vừa mới vào cấp hai.”

Phó Tranh Vanh thoáng tỏ vẻ lúng túng, lại cười khan một tiếng.

“Hầy, cũng có khả năng là như vậy. Nhưng những cặp cha mẹ ly hôn cũng nhiều, vậy mà có thấy đứa bé nào giống nó đâu.”

“Tình cảm của Phó Viễn và Khưu Tiểu Mi trước giờ đều không tốt sao?”

Phó Tranh Vanh thoáng nhìn về hướng ngôi nhà cũ kỹ phía sau lưng Cao Cạnh, khẽ ho hai tiếng rồi mới trả lời: “Tình cảm của bọn họ trước giờ đều không ra sao cả. Chắc tại cùng giới tính nên bài xích nhau thôi, hai người cứ gặp nhau là cãi cọ. Tất nhiên, Tiểu Mi cũng có khuyết điểm. Cô ấy quá đam mê công việc, chỉ quan tâm đến việc kiếm tiền và giao lưu tạo mối quan hệ với bên ngoài nên thường ngày chẳng có bao nhiêu thời gian ở nhà. Cứ như vậy, con bé tất nhiên sẽ không thân thiết gì với cô ấy.”

“Phó Viễn nói Khưu Tiểu Mi trước giờ chỉ làm cơm cho riêng mình. Việc này là như thế nào?”

Cao Cạnh cảm thấy, với tư cách là một người mẹ, hành vi đó của Khưu Tiểu Mi là không thể tha thứ được. Ngay đến một người anh trai vốn chẳng hay biết gì về nội trợ lại vô cùng bận rộn như anh, mỗi ngày đều không quên về nhà làm cơm cho em gái, huống chi là một người phụ nữ đã có con! Khưu Tiểu Mi là mẹ của Phó Viễn, việc nấu cho con gái một bữa cơm chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?

Nhưng câu trả lời của Phó Tranh Vanh lại khiến Cao Cạnh cảm thấy rất bất ngờ.

“Nếu Phó Viễn muốn ăn cơm, nó có thể tự làm. Thực ra, ngay từ năm mười tuổi, nó đã biết cách nấu nướng. Nó hoàn toàn có thể tự chăm sóc cho bản thân, nhưng nó lại không muốn như thế. Cũng giống như việc nó kiên quyết không chịu tắm rửa và thay quần áo vậy. Nó cố ý khiến bản thân trở nên lôi thôi lếch thếch, thực ra không chỉ là để thị uy với Tiểu Mi, mà còn để nhận lấy sự đồng tình của người ngoài. Nó muốn nói với mọi người rằng Tiểu Mi không phải là một người mẹ tốt.” Phó Tranh Vanh cười giễu cợt nói: “Có điều, Tiểu Mi quả thực cũng không phải là một người mẹ tốt. Cô ấy không bao giờ chú ý đến việc chăm sóc con cái. Sau khi kết hôn với cô ấy không bao lâu, tôi đã phát hiện ra điều này. Mẹ kiếp! Con đàn bà đó căn bản không xứng làm một người mẹ. Con gái mới ba tuổi mà ả đã khóa cửa nhốt nó trong phòng, còn mình thì đi đánh bài thâu đêm. Sau khi trở về, đứa bé đã đói đến ngất đi, tôi phải nói với Tiểu Mi thì cô ấy mới bắt đầu chú ý, dạy đứa bé cách nấu cơm và giặt quần áo. Phó Viễn là một đứa bé rất tháo vát, việc gì nó cũng biết làm.”

“Bà ta đã đi đánh bài ư? Vậy lúc đó ông đang làm gì?” Cao Cạnh cảm thấy việc đứa bé đói đến ngất đi chỉ có thể chứng minh khi đó bên cạnh nó không có người thân nào cả.

Phó Tranh Vanh ngượng ngùng thay đổi tư thế ngồi, ông ta nói: “Tôi cũng đi đánh bài. Đây là sở thích chung của chúng tôi. Thực ra, chúng tôi vốn quen biết nhau qua những lần đánh bài.”

“Vậy... tại sao ông và Khưu Tiểu Mi lại ly hôn?” Cao Cạnh cảm thấy Phó Tranh Vanh thật đúng là tri âm của Khưu Tiểu Mi. Hai người bọn họ có sở thích giống nhau, có tiêu chuẩn về sự đúng sai phải trái giống nhau. Bọn họ đều có thể sẵn sàng vì việc vui chơi của bản thân mà bỏ mặc, không quan tâm đến con cái. Bọn họ rõ ràng là một cặp cha mẹ không có trách nhiệm, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, bọn họ vô cùng xứng đôi. Hơn nữa, Cao Cạnh cho rằng hai người bọn họ vẫn còn tình cảm với nhau, nếu không thì cũng không đến nỗi cứ hẹn gặp nhau theo định kỳ như thế. Vậy, tại sao bọn họ lại phải ly hôn?

Phó Tranh Vanh đưa mắt nhìn về phía xa xăm.

“Tôi không có việc làm, cũng không muốn đi làm. Tôi chỉ thích được nhàn nhã như hiện tại. Thu nhập của Tiểu Mi cũng không ổn định. Cô ấy bán thuốc Bắc, xem bệnh cho người ta, một tháng cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Chúng tôi còn phải nuôi con, mà cả hai lại đều thích chơi bời, không muốn sống một cuộc sống vất vả. Như vậy, ở cùng nhau thì có gì là tốt đây? Do đó, chúng tôi quyết định ly hôn, để cả hai có thể tìm cho mình một người bạn đời tốt hơn.”

“Nhưng Khưu Tiểu Mi hình như vẫn đang trả tiền điện thoại cho ông, đó là vì sao chứ? Không phải hai người đã ly hôn rồi sao? Ông cũng đã kết hôn rồi, đúng không?” Cao Cạnh cảm thấy quan hệ giữa hai người này nhất định là còn sâu sắc và phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của anh rất nhiều.

Ai ngờ, Phó Tranh Vanh lại đột nhiên bật cười.

“Tôi vẫn chưa kết hôn, chỉ là tạm thời tìm lấy cho mình một người bạn gái thôi. Còn về việc tại sao Tiểu Mi lại trả tiền điện thoại giúp tôi, đó là vì tôi không có việc làm, không có thu nhập. Cô ấy đang tiếp tế cho tôi. Do đó...” Phó Tranh Vanh đột nhiên nghẹn ngào nói: “Vừa nghĩ đến việc tốt mà con bé Phó Viễn kia đã làm, tôi liền... Tiểu Mi là một người phụ nữ có tình có nghĩa, cô ấy đối xử với tôi rất tốt. Trước giờ, hễ tôi gặp chuyện gì, cô ấy đều khảng khái giúp đỡ. Con bé Phó Viễn này! Tôi mong pháp luật sẽ trừng phạt nó thật nghiêm khắc! Tội giết mẹ là tội vô cùng to lớn, là đại nghịch bất đạo, tuyệt đối không thể tha thứ được!”

Nói đến câu cuối cùng, Phó Tranh Vanh gần như đã gào lên. Cao Cạnh vừa định an ủi vài câu, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Ối chao, anh kêu gào cái quái gì ở đây thế?” Giọng của người phụ nữ đó thoạt nghe thì mềm mại vô cùng, nhưng bên trong lại như ẩn chứa hàng trăm cây kim nhọn hoắt. Vừa nghe thấy giọng nói của bà ta, Phó Tranh Vanh lập tức thôi không khóc nữa.

“Không có gì, anh đang mắng Phó Viễn thôi.” Phó Tranh Vanh đứng dậy, lại dùng ống tay áo lau nước mắt.

“Có phải vì chuyện của Khưu Tiểu Mi không?” Người phụ nữ đó hỏi.

Câu nói này chứng tỏ bà ta có biết Khưu Tiểu Mi, cũng biết Khưu Tiểu Mi đã gặp chuyện chẳng lành. Bà ta là ai? Tại sao bà ta lại biết những chuyện mà ngay đến Phó Tranh Vanh cũng không biết? Qua ánh đèn đường, Cao Cạnh cố gắng quan sát thật kỹ khuôn mặt người phụ nữ. Rất kỳ lạ, cũng giống như lúc mới nhìn thấy Phó Tranh Vanh, cảm giác như đã từng quen thoáng hiện lên trong đầu Cao Cạnh.

“Em đã biết rồi tại sao còn không nói với anh?” Phó Tranh Vanh dường như có chút gì không vui.

Giọng nói của bà ta lập tức trở nên lanh lảnh chói tai: “Sao tôi phải nói với anh chứ? Anh và con đàn bà đó còn có quan hệ gì nào? Anh đừng quên, gã họ Phó kia! Chính anh đã nói với tôi rằng, anh đã đoạn tuyệt quan hệ với Khưu Tiểu Mi và con bé lôi thôi lếch thếch kia rồi!”

Phó Tranh Vanh vội cười làm lành: “Anh tất nhiên không còn quan hệ gì với bọn họ nữa. Em thấy anh có bao giờ mang Phó Viễn về nhà không nào? Ôi, con người anh chẳng qua là quá mềm lòng. Cho dù là người anh quen trước đây gặp phải chuyện như vậy, anh cũng không khỏi cảm thấy có chút thương xót. Được rồi, đừng tức giận nữa, không có việc gì đâu mà.” Phó Tranh Vanh vỗ vai người bà ta đó, nhỏ nhẹ dỗ dành.

Cao Cạnh thật lòng không thể nhìn tiếp được nữa.

“Phó Tranh Vanh, Phó Viễn là con gái ruột của ông, bây giờ cô ấy đang ở trong trại tạm giam, không lâu sau có khả năng sẽ phải ra hầu tòa. Ông nên chuẩn bị đi tìm luật sư cho cô ấy đi!” Cao Cạnh rất muốn khuyên Phó Tranh Vanh ít nhất cũng nên đi thăm Phó Viễn một lần, nhưng anh biết, với tình hình hiện giờ thì điều đó là không thể. Phó Tranh Vanh nhìn thấy con gái mình chắc chắn sẽ giống như nhìn thấy người mang bệnh truyền nhiễm, chỉ mong có thể lập tức tránh đi chỗ khác ngay.

Quả nhiên, vừa nghe thấy lời này của anh, Phó Tranh Vanh liền lập tức lắc đầu.

“Tôi vừa không có việc làm, vừa không có tiền, làm sao mời luật sư cho nó được chứ? Việc này cứ nên để cho nhà nước sắp xếp thôi. Hầy, chàng cảnh sát trẻ, tôi thừa nhận tôi không xứng đáng làm một người cha, nhưng tôi quả thực cũng chẳng có cách nào.”

“Vậy... ông có lời gì muốn nói với Phó Viễn không? Tôi có thể chuyển lời giúp ông.” Cao Cạnh vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng. Anh phát hiện người phụ nữ bên cạnh Phó Tranh Vanh đang đưa mắt lườm anh. Anh giận dữ trừng mắt nhìn lại, bà ta vội cúi đầu xuống.

“Tôi không có gì để nói với nó cả. Hay là thế này đi, anh nói với nó hãy tự xét lại mình, nó cần phải chịu trách nhiệm về những việc mà nó đã làm...” Phó Tranh Vanh ngẩn ngơ nhìn về phía trước, vắt óc mãi mới nghĩ ra được mấy câu này.

Tại sao chứ? Phó Tranh Vanh dường như đã xác định Phó Viễn chính là hung thủ rồi thì phải? Chỉ bởi vì những hành vi khác thường của Phó Viễn thường ngày ư? Nhưng, hiện trường của vụ giết người chứng tỏ đây không phải là hành vi bột phát sau cơn tức giận, mà rõ ràng có sự sắp đặt từ trước. Bác sĩ Ngô nói với anh, hung thủ đã từng có ý đồ bọc thi thể của Khưu Tiểu Mi vào trong chăn bông để làm rối loạn phán đoán về thời gian tử vong của bà ta. Một nữ sinh không thể coi là thông minh như Phó Viễn liệu có thể nghĩ ra chuyện phức tạp như vậy không? Mà nếu Phó Viễn đã có thể nghĩ tới chăn bông, tại sao lại quên mất việc lau đi dấu vân tay trên lưỡi dao được chứ?

“Phó Tranh Vanh, tôi hỏi ông hai câu hỏi cuối cùng.” Cao Cạnh nhìn thấy người phụ nữ kia đang khẽ giật ống tay áo của Phó Tranh Vanh, bèn nói với tốc độ nhanh hơn: “Câu hỏi thứ nhất, nếu không phải là Phó Viễn giết người, ông cho rằng ai có khả năng là hung thủ nhất?”

Phó Tranh Vanh hơi cau mày lại, không suy nghĩ gì đã trả lời luôn: “Không thể là người khác, chắc chắn chỉ có nó thôi. Tiểu Mi nói với tôi, Phó Viễn đã từng mấy lần đe dọa giết cô ấy.”

“Câu hỏi thứ hai, bình thường Khưu Tiểu Mi liên lạc với ông như thế nào?” Khi hỏi ra câu này, Cao Cạnh gần như đang mang theo tâm lý báo thù. Anh biết người phụ nữ kia sẽ có phản ứng ra sao. Quả nhiên, bà ta ngoảnh đầu qua nhìn chằm chằm vào Phó Tranh Vanh, vẻ giận dữ.

Nhưng lần này Phó Tranh Vanh lại không để ý đến người phụ nữ đó.

“Cô ấy thường gọi điện cho tôi từ tiệm đồng hồ gần nhà, ở đó có điện thoại công cộng.” Ông ta nói, giọng cứng nhắc.

“Được lắm, Phó Tranh Vanh...” Người phụ nữ đó quả nhiên đã kêu lên.

“Người cũng đã chết rồi, còn ghen cái gì chứ!” Phó Tranh Vanh bực bội quát lên một câu.

“Anh còn già mồm! Hừ, anh đợi đấy!” Giọng điệu hết sức dữ dằn. Khóe miệng bà ta để lộ một nụ cười nham hiểm. Một sự kiều diễm mang đầy sát khí.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx