sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 06 - Phần 2

Cao Cạnh cảm thấy dường như mình đã từng nhìn thấy nụ cười này ở đâu đó.

Sau đó, cho tới khi anh đạp xe đạp về đến nhà, trong khoảnh khắc nhìn thấy bức tranh tuyên truyền dán ngoài cửa, anh mới đột nhiên nhớ ra nguồn gốc của nụ cười kia. Nó tới từ một bức hình quảng cáo, một bức hình quảng cáo anh từng nhìn thấy trên tường của tiệm mì Tiểu Đình.

Mạc Lan suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho Tiết Chấn.

“Cháu là ai thế?” Người nhận điện thoại là bà nội của Tiết Chấn, bà cụ rất khách sáo, giọng nói mang đầy vẻ tò mò.

“Dạ, cháu là bạn học cùng lớp của Tiết Chấn, bạn ấy có nhà không ạ?” Mạc Lan hỏi. Cô nghĩ, thường ngày nhất định là không có ai gọi điện thoại cho Tiết Chấn, đặc biệt là con gái.

“Nó à... Ây da...” Bà cụ dường như có chút xấu hổ: “Nó đang ở trong nhà vệ sinh, cháu đợi lát nữa gọi lại nhé! Hay là, cháu nói với bà tên cháu là gì, rồi lát nữa bà sẽ bảo nó gọi lại cho cháu được không?”

Chắc là tại bà muốn biết tên của mình nên mới nói thế rồi, Mạc Lan thầm nghĩ.

“Tên cháu là Mạc Lan. Bà là bà nội của Tiết Chấn phải không ạ? Cháu xin lỗi, đã muộn như vậy rồi mà còn gọi tới, làm phiền bà nghỉ ngơi rồi.” Mạc Lan lễ phép nói. Cô biết bây giờ đã gần đến mười giờ, đối với những người cao tuổi mà nói, thời gian này đáng lẽ họ đã đi nghỉ rồi.

Nghe cô nói ra tên của mình, bà nội Tiết Chấn dường như tỏ ra rất vui vẻ.

“Ồ, cháu là Mạc Lan à? Cháu là bạn học cùng lớp của Tiểu Chấn phải không?” Bà cụ lại hỏi cô.

“Dạ vâng, thưa bà!”

“Ồ... Cháu tìm nó có việc gì sao?” Bà cụ dường như có ý muốn bắt chuyện với Mạc Lan.

Điều này vừa đúng với ý cô.

“Đúng là có chút chuyện ạ. Cháu có bài toán muốn hỏi Tiết Chấn, nhưng không biết cậu ấy có chịu giúp cháu không.”

“Không có vấn đề gì đâu, nó nhất định sẽ giúp cháu thôi. Ha ha, thì ra chuyện là như vậy. Đợi nó đi vệ sinh xong bà sẽ bảo nó gọi điện thoại cho cháu.” Bà cụ nhiệt tình nói.

“Vậy bà phải nói giúp cháu với nhé, trước đây cháu có hỏi cậu ấy một lần, nhưng cậu ấy lại không chịu giảng giải cho cháu...” Mạc Lan nhẩm lại lời nói dối trong lòng một lượt rồi mới nói tiếp: “Vừa mới mấy hôm trước thôi, cháu muốn nói tới ngày 2 tháng 4 ấy, hôm đó cháu đã nói trước với cậu ấy là muốn hỏi cậu ấy mấy bài toán, nhưng không ngờ cậu ấy lại không có nhà.”

“Nó không có nhà ư? Sao có thể chứ?” Bà cụ lẩm bẩm một câu, sau đó hỏi: “Cháu đã đến đây sao? Sao bà lại không nhìn thấy cháu nhỉ?”

“Dạ không phải, cháu gọi điện thoại đến bà ạ, nhưng lại không có ai nghe.”

“Không phải chứ?” Bà cụ lại càng nghi hoặc hơn: “Cháu gọi đến lúc mấy giờ vậy?”

Mạc Lan cũng không biết thời gian tử vong cụ thể của Khưu Tiểu Mi là lúc nào, chỉ biết rằng Khưu Tiểu Mi có thể đã bị hại sau khi mua thức ăn về vào ban ngày ngày 2 tháng 4. Do đó, cô đành tùy tiện bịa ra một thời gian mà cô cho là tương đối hợp lý: “Dạ, vào khoảng tầm ba, bốn giờ chiều ạ.”

Không ngờ, bà cụ lại lập tức đưa ra lời xác nhận cho chuyện này.

“Lúc ấy à? Ây da, Mạc, Mạc cái gì ấy nhỉ? Cháu tên là gì?”

“Dạ là Mạc Lan.”

“Quãng ba, bốn giờ chiều hôm ấy, Tiểu Chấn đã cùng bà đi tới nhà cô nó ăn cơm, đến tối mới về. Ây da, chẳng trách khi cháu gọi điện thoại đến thì không có ai nghe. Trong nhà quả thực không có người, cha nó lại bận rộn việc trong cửa tiệm, có điện thoại cũng chẳng nghe thấy.”

“Thì ra là như thế ạ.” Mạc Lan thở dài nói, sau đó lại cố ý thăm dò: “Thế... tối ngày 1 tháng 4, cháu cũng gọi điện thoại tới cho bạn ấy, tại sao bạn ấy cũng không nghe ạ?”

“Ngày 1 tháng 4 à? Cháu gọi điện thoại tới vào lúc nào vậy?”

“Dạ, đại khái là vào... bảy giờ tối ạ.”

“Lúc đó ư... Có thể là bà đã ra ngoài đi dạo rồi. Lượng đường trong máu của bà cao, bác sĩ nói sau khi ăn tối xong, bà nên ra ngoài đi dạo một chút, như vậy sẽ có thể giảm lượng đường trong máu. Còn về Tiểu Chấn...” Bà cụ suy nghĩ một lát rồi mới trả lời Mạc Lan: “Buổi tối hôm ấy nó dường như cũng không có nhà, đi tham gia tiệc sinh nhật của bạn thì phải.”

“Mấy giờ bạn ấy về ạ?” Mạc Lan lập tức hỏi. Lúc này, cô cũng không thể để tâm đến sự dò hỏi cặn kẽ của mình có khiến bà cụ nghi ngờ hay không.

“Nó ư? Chắc là tầm mười giờ thì phải. Khi nó về thì vừa đúng lúc bà đang bắt đầu xem thời sự, hình như là chương trình thời sự buổi tối của đài truyền hình địa phương. Thời gian cụ thể bà không dám chắc, nhưng dù sao khi nó về thì chương trình cũng vừa mới bắt đầu...” Bà cụ nói tới đây, giọng nói đột nhiên dừng lại, một lát sau mới lên tiếng: “Tiểu Chấn xong rồi. Cháu đợi một chút nhé, bà gọi nó đến nghe điện thoại.”

Nhưng lúc này, điều Mạc Lan đang nghĩ đến trong đầu toàn là thời gian mà bà cụ vừa nhắc đến - mười giờ. Bữa tiệc sinh nhật của Đỗ Vân Hạc được bắt đầu vào lúc bảy giờ tối. Theo lời của Đỗ Vân Hạc, Tiết Chấn chừng bảy giờ mười lăm phút thì tới nhà cậu ta, chỉ ở lại đó có năm phút đã đi luôn rồi. Nói cách khác, chừng bảy giờ hai mươi phút, Tiết Chấn đã rời đi. Từ nhà Đỗ Vân Hạc tới tiệm đồng hồ, dù là đi bộ cũng không thể mất nhiều hơn mười lăm phút. Kể cả cậu ta có đi rất chậm, cùng lắm là tám giờ cũng phải về đến nhà rồi. Vậy, trong hai tiếng đồng hồ còn lại đó, cậu ta đã làm những gì? Sau khi rời khỏi nhà Đỗ Vân Hạc, cậu ta đã đi những đâu?

Bên tai Mạc Lan vang tới những tiếng loạt soạt không ngừng. Một lát sau, giọng của Tiết Chấn xuất hiện ở đầu điện thoại bên kia.

“A lô, là ai đấy?” Giọng của Tiết Chấn rất lạnh lùng.

“Là tớ, Mạc Lan.”

“Là cậu? Cậu có chuyện gì sao?” Tiết Chấn hỏi. Mạc Lan phảng phất như đang nhìn thấy khuôn mặt căng thẳng đầy cảnh giác của cậu ta dưới ánh đèn, trên vầng trán rộng là rất nhiều những nếp nhăn không phù hợp với tuổi tác.

“Không có gì hết, tớ chỉ muốn hỏi cậu một số vấn đề thôi. Bây giờ cậu có rảnh không?” Mạc Lan cố giữ cho thái độ của mình thân thiện hết mức có thể.

“Cậu muốn hỏi chuyện tớ? Về cái gì vậy? Nếu là chuyện về Phó Viễn hoặc là mẹ cậu ta thì đừng có hỏi! Tớ chẳng biết gì hết đâu!” Câu trả lời của Tiết Chấn rất kiên quyết.

“Tiết Chấn! Tớ chỉ muốn hỏi mấy vấn đề thôi, cậu sợ cái gì chứ?” Mạc Lan đã có chút tức giận, giọng điệu của Tiết Chấn khiến cô nhớ lại tình cảnh mà mình gặp phải trước đây khi hỏi cậu ta mấy bài toán.

“Tớ sợ cái gì ư? Tớ sợ nhất là những kẻ ngốc luôn tự cho mình là đúng. Cậu hãy bớt quan tâm đến những chuyện không đâu đi. Cậu là cái đinh gì chứ!” Tiết Chấn giận dữ quát.

Cậu đúng là đã nhận được sự “chân truyền” từ bà mẹ Chu Lệ Phần kia rồi! Trong lòng Mạc Lan thầm mắng.

“Được rồi. Tiết Chấn, vậy tớ không hỏi cậu nữa.” Mạc Lan cố nén giận nói: “Tớ chỉ muốn nói với cậu, hôm nay tớ đã tìm hiểu về vụ án mất tích của mẹ cậu ở chỗ cảnh sát. Tớ cảm thấy chuyện này không những đáng nghi, hơn nữa còn có liên quan rất lớn tới cái chết của Khưu Tiểu Mi. Tớ đã quyết định nảy lòng từ bi, định cuối tuần này sẽ giúp cậu đi tìm mẹ.”

Mạc Lan nói xong liền cúp ngay điện thoại, nghe đánh “cộp” một tiếng.

Khi Đỗ Vân Bằng về đến nhà thì đã mười giờ. Như mọi khi, cậu ta móc chìa khóa ra rồi mở cửa vào nhà. Trong nhà vẫn tĩnh lặng như mọi lần, cậu ta đi tới phòng khách, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, tu một ngụm lớn. Bữa tối ở tiệm mì lần nào cũng bỏ quá nhiều mì chính, cứ về đến nhà cậu ta lại cảm thấy khát nước. Uống nước xong, Đỗ Vân Bằng đi thẳng về phía phòng mình, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, chỉ muốn tắm rửa xong rồi đánh một giấc ngon lành. Nhưng lại nghĩ đến bài kiểm tra tiếng Anh ngày mai, nên bất kể thế nào, trước khi đi ngủ cậu ta cũng phải mở sách ra xem một chút. Cậu ta không hy vọng mình có thể đạt được thành tích thật cao, nhưng ít nhất cũng mong bản thân không phải ở lại lớp.

Vốn định sẽ tranh thủ chút thời gian buổi chiều ở tiệm để ôn bài, nhưng mấy ngày nay, trong đầu Đỗ Vân Bằng luôn xuất hiện khuôn mặt của Khưu Tiểu Mi, khiến cậu ta không có tâm trạng nào mà xem sách. Đêm qua, người đàn bà ấy còn bất ngờ xuất hiện trong giấc mộng của cậu ta. Bà ta đang đánh Phó Viễn giữa đường giữa chợ, miệng không ngừng mắng chửi. Cậu ta đã bước tới muốn ngăn cản, kết quả là bị Khưu Tiểu Mi cắn cho một cái rất đau. Cậu ta đã kêu toáng lên trong giấc mộng, sau khi tỉnh lại mới phát hiện thì ra tay mình đang bị thân thể đè lên. Cậu ta không muốn suy nghĩ giấc mộng này rốt cuộc có ẩn chứa hàm ý đặc biệt gì, chỉ cảm thấy Phó Viễn thật đáng thương.

Mấy ngày này, chỉ cần nghĩ đến Phó Viễn, trái tim Đỗ Vân Bằng lại trở nên nặng nề vô hạn, giống như bị một quả tạ đè lên. Cậu ta vĩnh viễn không thể quên những lời mà Phó Viễn đã nói với mình tối hôm đó. Cậu ta không biết hôm đó tại sao Phó Viễn phải làm như vậy? Tại sao lại nói ra những lời như thế? Nhưng cậu ta cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ hy vọng Phó Viễn mau được thả ra.

Phó Viễn quả thật đã đáng thương lắm rồi! Sự đáng thương của bất cứ người nào cũng đều nên có một giới hạn. Nếu không, thế giới này sẽ trở nên rối loạn mất. Nhưng Đỗ Vân Bằng biết, có đôi lúc ngoại lệ lại vẫn cứ xảy ra. Khả năng Phó Viễn được thả ra là vô cùng nhỏ bé.

Cô ấy đã vì mình nên mới làm như vậy ư? Thật đúng là một cô bé ngốc nghếch!

Đỗ Vân Bằng đẩy cửa phòng mình ra. Nhưng thật bất ngờ, trong phòng đang bật đèn. Sau đó, cậu ta nhìn thấy anh trai Đỗ Vân Hạc đang nằm ngang trên giường xem sách giáo khoa vật lý của mình.

“Sao anh lại ở đây?” Đỗ Vân Bằng không vui cho lắm. Cậu ta không thích có người tùy tiện vào phòng mình.

“Ôi chà, những bài tập vật lý này thật khó, anh đọc đi đọc lại mà vẫn không hiểu. Này, mày có biết làm không?” Đỗ Vân Hạc cười khì khì gấp cuốn sách lại hỏi.

Đỗ Vân Bằng không có tâm trạng nói đùa với anh trai mình, vung chân đá vào thành giường một cái, nói: “Mau xuống đây! Đừng có làm bẩn giường của em!”

“Ha ha, được rồi.” Đỗ Vân Hạc vừa nói vừa lồm cồm bò dậy.

Đỗ Vân Bằng tiện tay vắt chiếc áo khoác ngoài lên ghế, hỏi: “Sao anh không đi đưa công chúa của anh về?”

“Công chúa của anh không thích để anh đưa về. Hôm nay cô ấy chịu đi dùng bữa với anh đã là tốt lắm rồi, cái gì cũng phải từ từ mới được. Này, mày thấy cô ấy có đẹp không?” Đỗ Vân Hạc cười hỏi.

“Cũng tạm gọi là ổn... Anh có chuyện gì không vậy? Sao còn không về phòng đi?” Đỗ Vân Bằng đang muốn đi tắm, bèn lên tiếng giục anh trai mình về.

Nhưng Đỗ Vân Hạc lại không trả lời.

Đỗ Vân Bằng cởi giày ra rồi đi dép lê vào, lại lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo sạch sẽ, đang định đi vào phòng tắm thì đột nhiên thấy Đỗ Vân Hạc đang đứng đó nhìn mình.

“Này anh, em đã mệt mỏi cả ngày rồi, không có tâm trạng mà đùa với anh đâu. Anh có gì thì nói luôn đi được không?” Đỗ Vân Bằng bực bội thúc giục, nhưng vẻ mặt của anh trai ít nhiều cũng khiến cậu cảm thấy có chút bất an. Trong ấn tượng của cậu, anh trai Đỗ Vân Hạc trước nay chưa từng nhìn mình bằng ánh mắt như thế này. Cậu cảm thấy trong ánh mắt ấy ẩn chứa những sự quan tâm, lo lắng và hoài nghi. “Này, anh Vân Hạc!” Đỗ Vân Bằng không chịu nổi áp lực của sự im lặng, bèn cất tiếng kêu lên. Đúng lúc này, ánh mắt Đỗ Vân Hạc đột nhiên chuyển hướng.

“Vân Bằng, anh có chuyện muốn nói với mày.”

Quả nhiên là có chuyện muốn tìm cậu.

“Anh nói đi!” Đỗ Vân Bằng nói, giọng thúc giục.

“Mày và Phó Viễn rốt cuộc có quan hệ như thế nào?” Khi lại một lần nữa đưa ánh mắt nhìn về phía Đỗ Vân Bằng, Đỗ Vân Hạc cất tiếng hỏi.

Đỗ Vân Bằng hơi ngẩn ra một chút, rồi lập tức kêu toáng lên: “Quan hệ gì cơ chứ? Anh rốt cuộc có ý gì vậy? Em và Phó Viễn ư?”

“Chừng tám giờ ba mươi phút tối hôm sinh nhật, anh có tới tiệm mì, nhưng tiệm lại đóng cửa. Sau đó, hơn chín giờ mày mới về nhà. Anh đứng bên cửa sổ nhìn thấy mày và Phó Viễn cùng nhau bước ra từ một ngã rẽ...”

“A, đó là bởi vì...” Đỗ Vân Bằng muốn giải thích, nhưng Đỗ Vân Hạc lại không cho cậu nói tiếp.

“Mày nói với anh rằng việc buôn bán ở tiệm mì không tồi, cho nên hôm đó mới đóng cửa muộn hơn thường ngày. Anh vốn không muốn vạch trần mày. Mày có cuộc sống riêng của mày, anh không muốn can thiệp đến, cũng không muốn bắt mày phải kết bạn với những người như thế nào, nhưng... Vân Bằng, bây giờ mẹ của Phó Viễn đã bị người ta giết, Phó Viễn có khả năng chính là hung thủ. Bây giờ anh muốn biết, có phải tối hôm đó mày đã ra ngoài cùng Phó Viễn không? Sau khi đóng cửa tiệm, mày đã đi đâu?”

Những lời của anh trai khiến Đỗ Vân Bằng đứng ngây ra đó hồi lâu mà chẳng nói được lời nào. Đầu óc cậu ta hiện đang vô cùng hỗn loạn, không biết phải đối mặt với tình huống khó xử lúc này ra sao. Cậu ta vẫn luôn cho rằng anh trai mình là một người qua loa đại khái, không ngờ chuyện của mình và Phó Viễn rốt cuộc vẫn bị phát hiện.

“Vân Bằng!” Đỗ Vân Hạc quát lên.

“Chẳng có gì để nói cả.”

“Mày nói cái gì?”

“Chẳng có chuyện gì hết cả!”

“Vân Bằng! Đầu óc mày có vấn đề rồi hay sao?” Đỗ Vân Hạc giận dữ đẩy Đỗ Vân Bằng một cái.

“Hôm đó, bọn em... chỉ cùng nhau đi dạo một chút thôi. Cô ấy nói cô ấy đã tặng quà cho em, muốn em đi dạo với cô ấy một chút. Em không nỡ từ chối, cho nên đã đồng ý.” Đỗ Vân Bằng vừa nói vừa né tránh ánh mắt của anh trai mình.

“Đi dạo? Chỉ là đi dạo thôi sao?”

“Đương nhiên là chỉ đi dạo thôi, nếu không còn có thể thế nào nữa chứ? Em cũng đâu có thể thích cô ấy.” Đỗ Vân Bằng tức giận kêu lên.

“Mày đúng là không thể thích Phó Viễn, nhưng Phó Viễn thì sao? Tại sao con bé đó lại tặng quà cho mày? Tại sao con bé đó lại suốt ngày tới ăn mì ở tiệm nhà chúng ta? Chỉ với một quyển sách mà nó đã có thể kêu mày đi dạo với nó à? Hơn nữa, đi dạo thế nào mà mất tới hai tiếng đồng hồ, mày đang lừa ai thế?” Đỗ Vân Hạc hằm hè nhìn chằm chằm vào mắt Đỗ Vân Bằng, lớn tiếng quát.

Đỗ Vân Bằng không thể trả lời.

“Không liên quan đến anh!” Đỗ Vân Bằng đẩy anh trai ra, cầm theo quần áo sạch của mình định chạy ra khỏi phòng. Đỗ Vân Hạc đuổi sát theo sau, kéo ống tay áo cậu ta lại.

“Vân Bằng! Mẹ kiếp, hôm nay mày không trả lời cho rõ thì đừng hòng đi được!” Đỗ Vân Hạc kéo tay Đỗ Vân Bằng, đẩy mạnh cậu xuống chiếc ghế sofa ngoài phòng khách, rồi vắt chân cưỡi lên người cậu. “Mày có nói không? Cái thằng khốn này, không ngờ mày lại chơi với con rệp Phó Viễn kia! Hai đứa chúng mày đang làm cái trò quái quỷ gì thế? Mày nói đi, mày đang làm cái trò quái quỷ gì thế? Trong đầu mày bây giờ có phải toàn là bột mì không hả thằng ngu?”

“Mẹ kiếp, anh bớt dạy dỗ tôi đi! Anh mới là con rệp ấy! Đồ đào kép!” Đỗ Vân Bằng hét lên, rồi tung một cú đấm về phía anh trai, Đỗ Vân Hạc nghiêng đầu tránh được. Đỗ Vân Bằng còn muốn đánh tiếp, nhưng đã bị Đỗ Vân Hạc tát một cú nghe đánh “bốp” vào mặt.

“Thằng ranh thối tha! Chán sống rồi hả mày? Dám mắng tao! Mẹ kiếp, mày thật đúng là chán sống rồi!” Đỗ Vân Hạc gầm lên như phát điên, đưa tay túm lấy mái tóc Đỗ Vân Bằng, kéo cậu ta từ trên ghế sofa xuống, kế đó là một cú đá rất mạnh vào bụng. Đỗ Vân Bằng đau đớn kêu lên một tiếng, rồi lập tức đưa tay ra chụp lấy chân anh trai mình, ra sức kéo sang một bên. Mất thăng bằng, Đỗ Vân Hạc ngã xuống ghế sofa. Đỗ Vân Bằng nhân cơ hội ấy cưỡi lên người anh trai, nhằm thẳng cằm anh trai mà đấm tới.

“Vân Bằng, mày dám đánh vào mặt tao! Vì con rệp khốn kiếp kia, mày đã đánh vào mặt tao!” Đỗ Vân Hạc gào lên, trong mắt đã vằn lên những tia máu, toàn thân như đang cháy phừng phừng, ra sức giãy giụa, cánh tay cậu ta lại một lần nữa chụp lấy mái tóc của em trai. Đỗ Vân Bằng vừa ra sức thoát khỏi bàn tay của anh trai, vừa giận dữ kêu lên: “Tôi đánh vào mặt anh thì đã sao nào? Mẹ kiếp! Anh đừng có mà làm nhục người khác! Ai là con rệp khốn nào?”

“Cái thằng khốn này! Đồ đần độn! Con rệp khốn kiếp ấy rốt cuộc có điểm nào hấp dẫn mày chứ? Mày với nó đã đi nhà nghỉ rồi phải không?”

Nghe câu này, Đỗ Vân Bằng đột nhiên buông tay ra, lại lùi về phía sau một bước, sau đó giơ chân đạp thẳng vào mặt Đỗ Vân Hạc. Đỗ Vân Hạc và chiếc ghế sofa cùng lật nhào về phía sau, gây ra một tiếng động lớn.

Đúng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở. Mẹ của bọn họ là Tiêu Mẫn bước vào. Đỗ Vân Bằng biết mẹ mình vừa mới ở đâu về.

“Sao vậy? Sao hai đứa lại đánh nhau?” Nhìn thấy chiếc ghế sofa bị lật nhào và Đỗ Vân Hạc đang lồm cồm bò dậy từ phía sau chiếc ghế, bà ta sửng sốt hỏi.

“Dạ không có gì.” Đỗ Vân Bằng đáp.

“Vân Bằng, mặt anh trai con bị làm sao vậy? Con đã đánh vào mặt anh trai con?” Tiêu Mẫn hoảng hốt bước về phía Đỗ Vân Hạc, đưa tay ra muốn xoa mặt con trai, nhưng lập tức bị Đỗ Vân Hạc né tránh. “Hai đứa các con rốt cuộc làm sao vậy?” Tiêu Mẫn lớn tiếng hỏi.

Đỗ Vân Hạc và Đỗ Vân Bằng đều nhìn nhau, không trả lời.

“Con đi tắm cái đã.” Cuối cùng, Đỗ Vân Bằng lên tiếng trước.

“Con cũng đi ngủ đây.” Dường như để đáp lại lời của Đỗ Vân Bằng, Đỗ Vân Hạc cũng nói.

Đỗ Vân Hạc đưa tay ôm lấy khuôn mặt bị thương mà đi về phòng mình. Khi đi ngang qua Đỗ Vân Bằng, cậu ta ghé sát tai cậu em, thấp giọng nói: “Vân Bằng, có một số chuyện mày không giấu được đâu.” Giọng nói tuy rất nhẹ, nhưng đã khắc sâu trong đầu óc của Đỗ Vân Bằng.

Đỗ Vân Bằng đột nhiên cảm thấy như đã sức cùng lực kiệt, mệt mỏi đến nỗi toàn thân rã rời.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx