sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 09 - Phần 2

Cao Cạnh quyết định cứ nên tiếp tục hỏi về chiếc đồng hồ quả quýt đó.

“Con gái Khưu Tiểu Mi nói chiếc đồng hồ quả quýt đó của Khưu Tiểu Mi là mua từ cửa tiệm của ông.” Nói xong, anh lại cảm thấy có chút lo lắng, có phải mình đã tiết lộ quá nhiều tin tức cho đối phương không nhỉ?

“Cô ta chưa từng mua gì ở chỗ tôi cả.” Tiết Hải lại nhấn mạnh một lần nữa.

“Khi ông không ở đây thì sao? Ai sẽ trông tiệm giúp ông vậy?” Cao Cạnh nghĩ chiếc đồng hồ quả quýt đó rất có thể đã được người khác bán cho Khưu Tiểu Mi trong lúc Tiết Hải không có mặt.

Nhưng câu trả lời của Tiết Hải lại lập tức phủ định phán đoán của anh.

“Khi tôi không ở đây, cửa tiệm phần lớn là đóng cửa. Mẹ tôi tuổi cũng cao rồi, con trai tôi thì còn là học sinh, đều không thích hợp để trông coi cửa tiệm. Con trai tôi không được như thằng nhỏ ở tiệm mì kia, nó không tháo vát như người ta, chỉ biết học. Chiếc đồng hồ quả quýt đó không thể là... Đợi đã, là đồng hồ quả quýt hay đồng hồ đeo tay?” Tiết Hải đột nhiên hỏi.

“Đồng hồ quả quýt.” Cao Cạnh nói ngay.

Tiết Hải đưa ánh mắt suy tư nhìn về phía trước.

“Có phải ông đã nghĩ ra điều gì đó không?” Cao Cạnh vội hỏi.

“Tôi nhớ là...”

“Ông nhớ ra điều gì rồi?” Cao Cạnh nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Tiết Hải, chỉ sợ sẽ bỏ qua mất chi tiết nào đó.

“Không biết tôi có nên nói ra điều này không, nhưng nếu là đồng hồ quả quýt...”

“Là đồng hồ quả quýt thì sao?”

“Tôi nhớ là thằng nhóc ở tiệm mì từng mua một chiếc đồng hồ quả quýt ở chỗ tôi. Đó là chuyện của một năm trước, nó nói muốn tặng cho em trai làm quà mừng sinh nhật. Chiếc đồng hồ đó giá một nghìn tám trăm đồng, tôi đã giảm giá cho nó rồi, nó vẫn phải trả góp ba lần mới xong. Nếu không phải nể tình hàng xóm, tôi cũng chẳng để nó trả góp như vậy đâu.”

“Thằng nhóc ở tiệm mì? Tên là gì vậy?”

“Là Đỗ Vân Hạc, nó có đóng phim truyền hình, lại nói là tiền cát xê còn chưa được lĩnh, nên xin mua trả góp. Thằng nhóc này rất biết nói chuyện, cũng vui tính, cho nên tôi đã đồng ý với nó.” Tiết Hải đeo một chiếc đèn sửa đồng hồ chuyên dụng lên trán, bắt đầu tập trung vào công việc.

Buổi trưa hôm sau, khi Mạc Lan và Triệu Mật dẫn theo Cảnh Trưởng vội vã tới cửa công viên Trung Đàm, Bạch Tiểu Ba, Vương Kiện và anh em họ Đỗ đã chờ sẵn ở đó. Vừa nhìn thấy bọn họ, Bạch Tiểu Ba liền tức tối giậm chân oán trách: “Các cậu làm ăn kiểu gì vậy? Bọn tớ đã đợi suốt mười lăm phút rồi.”

“Đều là tại cậu ấy, lúc sắp đi rồi còn nói cần phải ướp bò bít tết.” Triệu Mật vừa nói vừa lườm Mạc Lan một cái.

Mạc Lan vội biện bạch cho mình: “Bò bít tết mà không ướp, khi nướng sẽ không ngon chút nào.”

“Bò bít tết ư?” Con ngươi trong mắt Bạch Tiểu Ba thoáng xoay chuyển.

“Ha ha, đều là tại tớ, đáng lẽ phải ướp từ sớm rồi, nhưng tớ lại quên mất.” Mạc Lan khẽ cười, nhấc cái túi trong tay lên đưa qua đưa lại: “Nhìn này, tớ đã mang tới rồi đây, đợi lát nữa chúng ta cùng nướng lên ăn nhé!”

Bạch Tiểu Ba cười toe toét nói: “Được rồi, đã có bò bít tết thì tớ cũng không nói nhiều thêm nữa. Xin hỏi Mạc Lan tiểu thư, bây giờ chúng ta đã có thể vào trong công viên chưa?”

Mạc Lan đang định trả lời, chợt ngoảnh đầu lại nhìn thấy Đỗ Vân Bằng đang ngồi xổm trước mặt Cảnh Trưởng, dùng một khúc xương dụ dỗ nó. Nhưng Cảnh Trưởng lại ngoảnh đầu qua hướng khác, không thèm để ý đến cậu ta.

“Nó đã từng được trải qua huấn luyện, chỉ ăn thứ mà chủ nhân cho thôi. Này, Cảnh Trưởng!” Mạc Lan đưa tay khẽ xoa đầu Cảnh Trưởng, lấy từ trong túi ra một miếng thịt bò khô nhỏ đặt trước mặt nó. Cảnh Trưởng thoáng ngửi một chút, rồi cắn lấy miếng thịt bò và ăn một cách ngon lành.

Đỗ Vân Bằng lặng lẽ đứng dậy, vứt khúc xương kia vào trong cái túi ni lông mà cậu ta mang theo bên người.

“Đúng là một con chó thông minh! Nhìn thấy nó, tớ cũng muốn nuôi chó rồi đây.” Đỗ Vân Bằng muốn đưa tay ra xoa đầu Cảnh Trưởng, nhưng bàn tay mới đưa ra được một nửa đã lại co trở về.

“Đừng sợ, Cảnh Trưởng nhà tớ không cắn người khác đâu.” Mạc Lan vỗ nhẹ lên cổ Cảnh Trưởng, lại nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay của mình, sau đó nói: “Bây giờ là ba giờ bốn mươi lăm phút. Chúng ta hãy vào công viên thôi. Một giờ sau sẽ tập hợp tại chỗ nướng đồ ăn, các cậu thấy thế nào?”

“Không vấn đề gì.”

“Được.”

Mọi người đều lên tiếng đồng ý. Mạc Lan lần lượt giao những tấm ảnh đã được chuẩn bị sẵn của Chu Lệ Phần cho bọn họ. Sau đó, theo nhiệm vụ đã được phân chia từ hôm qua, ba nhóm của bọn họ lần lượt xuất phát. Mạc Lan phải dẫn theo Cảnh Trưởng tới phòng làm việc của công viên để lĩnh một bộ đồ chuyên dụng của chó cảnh sát.

“Cậu có cảm thấy con người gã Đỗ Vân Bằng này có chút gì đó mờ ám không?” Trên đường đi đến phòng làm việc của công viên, Triệu Mật nhắc đến Đỗ Vân Bằng với Mạc Lan.

“Tớ thì không cảm thấy cậu ta mờ ám, nhưng tớ không thích ánh mắt của cậu ta khi nhìn Cảnh Trưởng. Tớ cảm thấy cậu ta không thích chó.” Dáng vẻ của Đỗ Vân Bằng vừa rồi khi cho Cảnh Trưởng ăn khiến Mạc Lan nhớ đến ông chủ tiệm thịt cầy. Nghĩ tới đây, cô thấy sởn gai ốc.

“Thực ra cho đến giờ tớ vẫn không hiểu, tại sao cậu phải mời em trai của Đỗ Vân Hạc tới? Cậu ta có liên quan gì tới chúng ta đâu? Chúng ta còn không quen cậu ta nữa ấy chứ.” Triệu Mật đứng bên cạnh lầm bầm.

Mạc Lan quay đầu nhìn về phía sau. Thấy không có ai, cô mới quyết định nói với Triệu Mật một bí mật.

“Này, cậu có biết không? Hôm đó Phó Viễn đến nhà Đỗ Vân Hạc tham gia tiệc sinh nhật, món quà mà cô ấy đưa cho Đỗ Vân Hạc, thực ra là tặng cho em trai cậu ta.”

“A, thật sao?” Triệu Mật vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó liền phán đoán: “Nếu là như vậy, liệu có phải Phó Viễn đang thầm yêu em trai của Đỗ Vân Hạc không nhỉ? Ngất mất! Chuyện này cũng không phải là không thể. Nghe nói Phó Viễn vẫn thường xuyên đến đó ăn mì.”

“Đây chính là nguyên nhân tớ kêu em trai cậu ta tới. Tớ nghi ngờ buổi tối ngày 1 tháng 4, Phó Viễn đã đi cùng với Đỗ Vân Bằng. Phó Viễn nói bạn ấy về nhà rất muộn.” Mạc Lan nói.

“Vậy...” Đôi hàng lông mi của Triệu Mật hấp háy liên tục: “Bọn họ đã đi đâu nhỉ?”

“Điều này thì tớ không biết được. Tớ vốn muốn ở cùng nhóm với Đỗ Vân Bằng để tiện thăm dò tin tức từ chỗ cậu ta, nhưng Đỗ Vân Hạc lại không chịu cùng nhóm với cậu.”

Triệu Mật giật mình hiểu ra, ngay sau đó bèn giậm chân nói: “Tại sao cậu không nói sớm chứ? Nếu tớ biết cậu có kế hoạch ấy, sống chết gì tớ cũng phải bám theo Đỗ Vân Hạc.”

“Đừng lo, vẫn còn cơ hội mà.” Mạc Lan suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Lát nữa, khi chúng ta ăn đồ nướng, cậu hãy giúp tớ giữ chân Đỗ Vân Hạc, còn tớ sẽ thừa cơ nói chuyện với Đỗ Vân Bằng.”

“Tớ phải tìm cách giữ chân cậu ta?” Khuôn mặt Triệu Mật lộ rõ vẻ khó xử.

“Cậu cứ nói với cậu ta về chuyện của Chu Lệ Phần, cậu ta nhất định sẽ cảm thấy hứng thú...”

“Chu Lệ Phần?” Triệu Mật tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Sao cậu biết Đỗ Vân Hạc sẽ có hứng thú với chuyện của bà ta? Hơn nữa, tớ cũng đâu có biết gì đâu, có thể nói gì với cậu ta được chứ?”

“Cậu còn nhớ chuyện chúng ta cùng ăn cơm trưa với cậu ta lần trước không?”

“Tất nhiên còn nhớ rồi, sao vậy?”

Mạc Lan quyết định nói thêm với Triệu Mật một bí mật khác. Cô còn nhớ rất rõ, hôm đó, khi cô nhắc đến hai chữ “công viên”, có một thứ gì đó như làn sương mù chậm rãi ngưng tụ trên khuôn mặt Đỗ Vân Hạc. Cho tới tận khi bọn họ ăn cơm xong, cái thứ đó vẫn không hề tan biến. Khi đó, cô không thể tìm được từ ngữ nào thích hợp để hình dung vẻ mặt của Đỗ Vân Hạc. Về sau, trên đường trở về trường, khi cô vô tình nhìn thấy một bức tranh tuyên truyền, cô mới giật mình hiểu ra, tầng sương mù ngưng tụ trên khuôn mặt Đỗ Vân Hạc đó nên được gọi là: “Sợ hãi.”

Lạ thật! Cậu ta đang sợ cái gì đây?

“Buổi trưa hôm đó, khi trở lại phòng học, không phải cậu ta có nói mình bị đau bụng cần vào nhà vệ sinh sao?”

“Đúng vậy.” Triệu Mật gật đầu nói: “Tớ vẫn còn nhớ, sau khi cậu ta ra khỏi phòng học, cậu nói cậu cũng bị đau bụng phải vào nhà vệ sinh, làm tớ lo lắng suốt, cho rằng đồ ăn của tiệm cơm đó không được sạch sẽ.”

“Cậu ta không vào nhà vệ sinh, mà tớ cũng thế.” Mạc Lan cười nói: “Thực ra, tớ đã bám theo cậu ta.”

“A!” Triệu Mật kinh ngạc vô cùng.

“Trước tiên, cậu ta lên tầng trên, dừng lại ngoài cửa phòng học của Đỗ Vân Bằng một lúc. Tớ thấy cậu ta dường như muốn gọi em trai mình ra, nhưng không biết tại sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ. Sau đó, cậu ta bắt taxi về nhà, tớ vẫn bám theo đến tận nhà cậu ta...” Nghĩ đến tình cảnh lúc đó, Mạc Lan vẫn cảm thấy căng thẳng đến mức không thở nổi: “Cậu ta không ấn chuông cửa mà dùng chìa khóa. Tớ đoán có khả năng trong nhà chẳng có ai. Rất trùng hợp, khi cậu ta vào nhà lại quên không đóng cửa, tớ liền bám theo vào trong luôn.”

“Trời!” Triệu Mật khẽ kêu lên một tiếng.

“Tớ bước đi rất nhẹ, cậu ta không hề chú ý tới. Sau khi vào nhà, cậu ta liền đi thẳng về phòng. Tớ nhìn thấy cậu ta lấy từ trong giá sách ra một thứ gì đó giống như nhật ký, lật giở một lúc, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Một lát sau, khi đã tìm ra được, cậu ta liền ngồi dựa lưng vào chiếc ghế mà đờ đẫn. Cậu ta cứ ngồi như vậy suốt mấy phút liền rồi mới rời đi.” Mạc Lan khi đó đang nấp bên cạnh cửa, nhìn thấy Đỗ Vân Hạc bước ra, cô liền vội vã chạy đến phía sau chiếc ghế sofa. “Khi cậu ta đi, tớ còn đang ở trong nhà cậu ta. Phòng của cậu ta vẫn mở, tớ liền lén bước vào trong đó. Vì tớ nhìn thấy trước khi đi, cậu ta đã bỏ cái thứ trông giống như cuốn nhật ký kia vào ngăn kéo. Tớ mở ngăn kéo ra, phát hiện thứ cậu ta xem thì ra là một cuốn sổ ghi chép.”

“Sổ ghi chép ư?” Triệu Mật hỏi.

“Ừ, còn là sổ ghi chép của năm 1994, chính là năm Chu Lệ Phần đã mất tích ấy. Tớ rất nhanh đã tìm được cái ngày mà Chu Lệ Phần mất tích. Ngày 29 tháng 8, cậu đoán đã xảy ra chuyện gì nào? Hôm đó, cậu ta cũng ở chính chỗ này. Cậu ta, Đỗ Vân Hạc, ở ngay trong công viên Trung Đàm này.”

“Ồ!” Triệu Mật tròn mắt nói: “Chẳng lẽ, cậu ta có liên quan đến sự mất tích của Chu Lệ Phần sao?”

“Điều này tớ cũng từng nghĩ tới, nhưng sau đó lại cảm thấy có lẽ không phải như vậy.” Mạc Lan nói.

“Vậy rốt cuộc là như thế nào?” Triệu Mật sốt ruột hỏi.

“Cậu thử nghĩ xem, nếu việc Chu Lệ Phần mất tích có liên quan đến cậu ta, cậu ta chắc chắn đã có sẵn sự chuẩn bị rồi, chẳng lẽ còn cần về nhà kiểm tra lại sổ ghi chép sao? Tớ nghĩ có thể là như thế này, cậu ta loáng thoáng còn nhớ trong ngày 29 tháng 8 năm 1994, cũng là ngày chúng ta lĩnh sách giáo khoa mới ấy, cậu ta đã nhìn thấy ai đó ở công viên Trung Đàm, nhưng lại không biết đó là ngày Chu Lệ Phần mất tích. Sau khi nghe tớ nói xong, cậu ta mới giật mình ý thức được điều này.”

“Liệu cậu ta đã nhìn thấy ai ở đây? Chu Lệ Phần á?” Triệu Mật căng thẳng hỏi.

“Vừa nãy tớ nói rồi, sau khi ăn trưa xong, cậu ta từng lấy cớ đau bụng mà lên tầng trên tìm em trai của mình.”

“A! Ý cậu là...”

Mạc Lan chậm rãi gật đầu.

“Do đó, lát nữa lúc ăn đồ nướng ấy, nếu cậu có cơ hội ở cùng với cậu ta, cậu hãy nói với cậu ta rằng chừng ba bốn giờ chiều ngày hôm đó cậu đã từng gặp em trai cậu ta ở công viên Trung Đàm.”

Triệu Mật há hốc miệng ra nhìn Mạc Lan, giữ chặt lấy ống tay áo của cô, thấp giọng nói: “Sao cậu không tự mình nói với cậu ta chứ? Tớ sợ mình sẽ lộ tẩy mất.”

“Cậu ta đã có sự đề phòng với tớ rồi, cậu đi nói thì sẽ tốt hơn.”

“Tớ...” Triệu Mật còn muốn kiếm cớ từ chối. Cái đầu của Cảnh Trưởng đột nhiên ngoảnh về phía sau, rồi ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang tới từ sau lưng bọn họ: “Này hai người đẹp, các cậu thật là chậm quá đấy!”

Là Đỗ Vân Hạc!

Khi xoay người lại, nhìn thấy khuôn mặt đó của cậu ta, trái tim Mạc Lan thiếu chút nữa đã ngừng đập.

Khi Mạc Lan bước vào hội trường của chương trình ca nhạc, trái tim cô vẫn không ngừng đập mạnh. Cô không biết Đỗ Vân Hạc đã đi theo sau lưng mình bao lâu, nhưng nhìn phản ứng của Cảnh Trưởng, có lẽ cậu ta cũng chỉ vừa mới đuổi kịp bọn cô.

“Sợ quá đi mất!” Triệu Mật đưa tay vỗ ngực, thở hổn hển nói.

“Không sao rồi, chắc cậu ta không nghe được nhiều lắm đâu, chúng ta nói rất nhỏ mà.”

“Chỉ mong là vậy. Vừa rồi nghe cậu nói xong, tớ liền cảm thấy cậu ta rất khả nghi, ai biết cậu ta có đúng là đến để tặng quà không cơ chứ.” Triệu Mật nhìn đông ngó tây với vẻ sợ hãi: “Bây giờ tớ không dám nói gì hết, chỉ sợ sau lưng còn có người.”

Vừa rồi Đỗ Vân Hạc đuổi theo, thì ra là để tặng vé xem phim cho bọn họ.

“Tớ có người bạn ở công ty điện ảnh, đây là vé chiêu đãi mà tớ xin được của cậu ta. Phim bom tấn của Mỹ đấy, chắc chắn là hay.” Đỗ Vân Hạc cười đắc chí nói: “Tháng sau tớ sẽ gặp mặt vị đạo diễn của bộ phim này. Có lẽ không lâu nữa thôi, các cậu sẽ nhìn thấy tớ xuất hiện trong phim điện ảnh Mỹ đấy.”

Triệu Mật khi đó đã sợ đến ngây ra, trong tay cầm tấm vé xem phim, không kìm được kêu lớn: “Cậu đến bao lâu rồi? Đồ thần kinh! Tớ bị cậu dọa phát khiếp rồi đây này!”

Đỗ Vân Hạc lần lượt nhìn hai người bọn họ, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ nét thông minh.

“Xem ra tớ đến không đúng lúc rồi! Có phải các cậu đang nói xấu gì tớ không thế?”

Mạc Lan vội nói: “Làm gì có đâu, bọn tớ đang nói mấy chuyện riêng của con gái thôi. Cảm ơn cậu nhé, Đỗ Vân Hạc!” Cô vẫy vẫy tấm vé xem phim trong tay, cố kìm nén động tác muốn đưa tay lên vỗ ngực tự trấn an mình. Thực ra cô cũng sợ đến nỗi suýt nữa thì ngất lịm.

“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cậu ta không nghe thấy gì đâu. Chúng ta mau đi điều tra thôi!” Mạc Lan khuyên Triệu Mật, đồng thời móc từ trong túi ra tấm ảnh của Chu Lệ Phần.

Trong hội trường rất náo nhiệt, trên sân khấu có mấy nhân viên đang bận rộn chuẩn bị cho buổi diễn. Một ông lão đầu tóc bạc trắng đi ngang qua bên cạnh bọn họ. Để mau chóng khôi phục lại sự bình tĩnh sau cơn sợ hãi tột độ vừa rồi, Mạc Lan lập tức chạy theo sau ông lão, đồng thời cất tiếng gọi: “Xin lỗi, ông ơi, cháu có thể hỏi thăm ông một chút được không ạ?”

Ông lão đó khẽ khoát tay với cô, cười nói: “Chương trình ca nhạc sắp bắt đầu rồi.”

“Rất nhanh thôi ạ.” Mạc Lan đưa tấm ảnh tới: “Ông xem, ông có từng nhìn thấy người này chưa ạ? Bác ấy là mẹ của bạn học cùng lớp với bọn cháu, bác ấy bị mất tích rồi. Bây giờ bọn cháu đang tìm bác ấy.”

Có lẽ là vì tò mò, ông lão đó cầm lấy bức ảnh và bắt đầu quan sát tỉ mỉ.

“Người này à, ông chưa gặp bao giờ.” Ông lão lập tức trả lời.

“Gần một năm trước, bác ấy có lẽ thường xuyên đến đây ông ạ.” Triệu Mật ở bên cạnh nói.

“Một năm trước? Vậy thì các cháu tìm nhầm người rồi, ông mới bắt đầu đến đây nghe ca nhạc từ mấy tuần trước thôi.” Ông lão nói.

Mạc Lan và Triệu Mật tỏ vẻ thất vọng. Ông lão đó cũng nhìn ra điều này, bèn mỉm cười chỉ tay về hàng ghế phía trước, nói: “Các cháu đi tìm những người kia hỏi thử xem, bọn họ có vẻ như đã ở đây từ khá lâu rồi.”

Mạc Lan đưa mắt nhìn hàng ghế phía trước, đã có một số người ngồi vào ghế rồi. Có một phụ nữ trung niên đang ngồi đó, vừa nói chuyện vừa lấy ô mai ra chia cho mọi người xung quanh. Nhìn phạm vi chia đồ ăn vặt của bà ta, Mạc Lan áng chừng nhóm bọn họ có khoảng bảy, tám người. Còn khoảng năm phút nữa là chương trình bắt đầu, thời gian đã cấp bách lắm rồi.

“Cháu chào bác!” Mạc Lan chọn ngay người phụ nữ trung niên đang chia đồ ăn vặt.

Nghe thấy tiếng chào của cô, người phụ nữ đó bèn trả lời với giọng không thân thiện lắm: “Chúng tôi không muốn mua đồ gì đâu.”

“Dạ, bọn cháu không phải tới để chào hàng đâu.” Mạc Lan vội vàng giải thích, đồng thời đưa tấm ảnh của Chu Lệ Phần ra: “Bọn cháu chỉ muốn hỏi thăm một chuyện thôi. Bác có từng nhìn thấy người này chưa ạ? Bác ấy là mẹ của bạn học cùng lớp với bọn cháu, trước đây thường xuyên đến đây nghe ca nhạc. Bác ấy mất tích rồi, bọn cháu đang tìm bác ấy.”

Hai chữ “mất tích” lập tức khiến sắc mặt người phụ nữ đó trở nên nặng nề. Nhưng sau khi nhìn thấy tấm ảnh kia, bà ta liền lập tức đưa nó cho những người bạn của mình.

“Mắt tôi không được tốt lắm, mọi người hãy nhìn thử xem!”

“Gần một năm trước có lẽ bác ấy thường xuyên tới đây, bác có từng gặp bác ấy chưa ạ?” Mạc Lan hỏi người vừa nhận lấy tấm ảnh.

“Tôi trông cũng khá quen, có điều...” Người đó tỏ vẻ không dám khẳng định, lại quay sang hỏi người bên cạnh: “Bà từng gặp người này chưa? Tôi cứ cảm thấy như đã gặp ở đâu rồi, nhưng gần đây hình như...”

Người đó lắc lắc đầu rồi lại chuyền tấm ảnh cho một người khác. Người đó đang định lấy ra tấm kính lão thì một phụ nữ sau lưng đã đột nhiên kêu lên: “Người này à, tôi có biết đấy!”

“Ồ, bác biết bác ấy sao ạ?” Mạc Lan mừng rỡ vô cùng.

“Bác từng mua đồ ở quầy hàng phía bên ngoài hội trường, bà ấy giúp bác mặc cả, con người rất nhiệt tình, nhưng bác cũng không biết bà ấy tên là gì nữa.” Người phụ nữ đó nói lớn, cặp mắt thì nhìn chăm chăm vào tấm hình kia.

“Hình như trước đây tôi từng nghe bà kể về chuyện này rồi, chính là người này sao?” Một người đàn ông bên cạnh bà ta hỏi.

“Đúng vậy.” Người phụ nữ đó trả lời.

“Vậy... lần cuối cùng bác gặp bác ấy là khi nào ạ?” Mạc Lan hỏi.

“Lần cuối cùng à? Hình như là chuyện của gần một năm trước rồi.” Người phụ nữ đó trở về với chiếc ghế của mình, bắt đầu nhớ lại: “Lúc đó chắc là mùa hè, bà ấy đang vào nhà vệ sinh, chính là nhà vệ sinh công cộng ở bên cạnh hội trường ấy, bác với bà ấy đã gặp nhau ở đó. Lúc đó, bác nhìn thấy chiếc túi của bà ấy căng tròn, liền hỏi bà ấy đã mua những gì. Bà ấy nói đó là sách giáo khoa bà ấy vừa mới nhận ở trường giúp con trai mình.”

Sách giáo khoa! Giọng nói của Mạc Lan bắt đầu run lên.

“Hôm đó, sau khi đi vệ sinh xong, bác còn gặp bác ấy lần nào nữa không ạ?”

“Có, bà ấy muốn đi tới chỗ quầy hàng ẩm thực, nói là ở đó có người quen, muốn tới ăn chực một bữa, còn hỏi bác có muốn đi cùng không. Khi đó bác không rảnh, còn đang vội về nhà cơm nước.”

“Vậy sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó thì bác về nhà.”

Người đàn ông đeo kính lão cầm tấm hình lên.

“Ồ, là bà ta.” Ông ta nói.

Sự chú ý của Mạc Lan liền lập tức chuyển hướng sang ông ta.

“Thường ngày, bác và bà ấy cũng không nói chuyện. Hôm đó, vừa khéo con trai bác cũng tới trường lĩnh sách giáo khoa. Do đó, khi nhìn thấy sách giáo khoa trong tay bà ấy, bác liền cùng bà ấy nói chuyện vài câu. Hình như con trai bà ấy và con trai bác tuổi tác cũng xấp xỉ nhau.” Người đàn ông đó nhớ lại.

“Bác đã gặp bác ấy ở chỗ nào ạ?” Mạc Lan vội vã hỏi.

“Chính là khu rừng phía sau hội trường này.” Người đàn ông đó chỉ tay về phía sau, nói: “Trong công viên thì khu rừng đó là yên tĩnh nhất. Bác luôn rời đi trước khi chương trình kết thúc, rồi đến khu rừng đó tập thể dục.”

“Lúc đó, bác ấy chỉ có một mình sao ạ?”

“Không nhớ rõ, hình như là vậy, mà hình như không phải.” Người đàn ông đó trả lại tấm hình cho cô, rồi tháo chiếc kính lão xuống.

Ánh đèn trên sân khấu đột nhiên bừng sáng. Biết chương trình sắp bắt đầu, cô liền tận dụng thời gian hỏi: “Vậy bác có nhớ lúc đó là khoảng mấy giờ không ạ?”

“Chừng năm giờ năm phút thì phải. Lúc đó bác vừa tập thể dục xong, mỗi lần tập thể dục xong đều là vào khoảng thời gian này.” Người đàn ông đó nói.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx