sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Bí ẩn chiếc nhẫn ngọc Sapphire - Chương 12 - Phần 2

Lý Kiện hít vào một hơi thuốc lá, hỏi tiếp: “Tại sao Phó Viễn lại đưa cậu đến đó?”

“Cô ấy đến tiệm mì tìm em, nói là muốn nói cho em biết bạn trai của mẹ em là ai nên em đã đi theo cô ấy.” Đỗ Vân Bằng chợt cười lên khanh khách: “Em thật không ngờ đó lại chính là cha cô ấy. Cô ấy còn bảo em khuyên mẹ em đừng ở cùng với cha cô ấy nữa. Ông ta không phải là người tốt.”

“Tại sao Phó Viễn lại nói như vậy?”

“Cô ấy nói cha mẹ cô ấy đều là kẻ lừa gạt. Cô ấy căm hận bọn họ.” Đỗ Vân Bằng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, lại cười khe khẽ.

Lý Kiện gõ nhẹ điếu thuốc vào thành chiếc gạt tàn cho tàn thuốc rơi xuống.

“Khưu Tiểu Mi có phải là do cậu giết không?” Anh ta đột nhiên hỏi.

Đỗ Vân Bằng bất giác ngây ra: “Khưu Tiểu Mi?”

Lý Kiện lạnh lùng nhìn cậu ta chăm chú, không nói gì thêm.

“Không phải là Phó Viễn sao?” Đỗ Vân Bằng khẽ hỏi.

“Cậu có tham gia vào việc mưu sát Khưu Tiểu Mi không?”

“Không.” Lần này Đỗ Vân Bằng trả lời rất dứt khoát.

“Buổi tối ngày hôm đó, sau khi trở về từ đường Thải Vân, cậu và Phó Viễn đã đi đâu?” Lý Kiện hỏi.

“Bọn em quay về. Em... có chút buồn bực, nên cô ấy đưa em đến tận gần nhà em mới chịu rời đi. Thực ra em cũng không cần cô ấy đưa, nhưng cô ấy cứ nhất quyết, nên em cũng chẳng có cách nào. Em đang đã chửi mắng cha mẹ cô ấy một hồi. Phó Viễn nói, cha cô ấy gạt tiền của mẹ em, có một phần đã đưa cho Khưu Tiểu Mi.”

“Sau đó cậu có từng đến nhà Khưu Tiểu Mi không?” Lý Kiện lại hỏi.

“Không.” Đỗ Vân Bằng nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi lại một lần nữa: “Không phải là Phó Viễn sao?”

Lý Kiện hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ sao?”

Đỗ Vân Bằng thay đổi tư thế ngồi với vẻ bất an, nói: “Em cũng không biết. Cô ấy... Cô ấy nói, bọn họ sẽ bị trừng phạt. Em cho rằng...”

Căn phòng thẩm vấn lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

“Em có thể hỏi mấy câu không?” Cao Cạnh lên tiếng xin ý kiến của Lý Kiện.

Lý Kiện ngoảnh đầu lại nhìn anh, hất hất hàm về phía trước, ý bảo anh cứ hỏi.

“Đỗ Vân Bằng, tôi hỏi cậu, buổi tối hôm đó cậu với Phó Viễn đi tới đường Thải Vân là đã hẹn nhau từ trước, hay là Phó Viễn đến tìm cậu?” Cao Cạnh hỏi. Kết quả giám định nét chữ đã có, đó chắc chắn không phải là nét chữ của Phó Viễn và Khưu Tiểu Mi, cũng không phải là của Đỗ Vân Bằng. Chuyên gia giám định đã xác nhận, đây là do một người nào đó dùng tay trái để viết, nên nét chữ có phần xiêu vẹo.

“Là cô ấy tự đến cửa tiệm tìm em.” Đỗ Vân Bằng trả lời vẻ rất chắc chắn.

“Cậu có viết cho Phó Viễn mảnh giấy nào không?”

“Không. Việc gì em phải viết giấy cho cô ấy chứ? Cô ấy và em cũng có phải bạn bè gì đâu. Nếu em muốn tìm cô ấy, lúc cô ấy đến tiệm mì, em nói với cô ấy một tiếng không phải là xong rồi sao?” Đỗ Vân Bằng nói.

“Vậy Khưu Tiểu Mi có từng gặp riêng cậu lần nào không?”

Đỗ Vân Bằng lắc đầu.

“Gần đây bà ấy có từng đến tiệm mì nhà cậu ăn mì không?” Cao Cạnh lại nói tiếp.

“Dạ có.”

“Bà ấy có lần nào ăn mì cùng với Tiết Chấn không?” Cao Cạnh hỏi.

“Có.” Đỗ Vân Bằng gật đầu.

Tiết Chấn đã nói với cảnh sát, cậu ta từng gặp Khưu Tiểu Mi ở tiệm mì Tiểu Đình. Lần đó, Khưu Tiểu Mi tiết lộ với cậu ta rằng bà ta biết tung tích của Chu Lệ Phần. Tuy Đỗ Vân Bằng nói lần đó cậu ta làm như vậy với Chu Lệ Phần chỉ là muốn trị cho bà ta một trận, nhưng cậu ta đã có một kế hoạch tỉ mỉ vô cùng. Ban đầu là chuyên môn đi khảo sát địa hình, rồi đào hố, lén ăn trộm thuốc ngủ trong ngăn kéo của mẹ, dùng lá cây phủ lên người Chu Lệ Phần. Nhìn từ mặt nào cũng thấy giống như có ý đồ mưu sát. Nếu như khi cậu ta vùi lá cây lên người Chu Lệ Phần vừa khéo bị Khưu Tiểu Mi cũng đang mở quầy ở công viên Trung Đàm phát hiện, nếu như khi Khưu Tiểu Mi nói chuyện ở tiệm mì Tiểu Đình giọng nói không hề hạ thấp, Đỗ Vân Bằng chẳng lẽ lại không nghe thấy sao? Không thể nào! Cao Cạnh tin rằng ban đầu cậu ta cũng không chú ý đến nội dung cuộc nói chuyện của hai người đó, nhưng về sau, khi nghe thấy ba chữ Chu Lệ Phần, cậu ta liền bất giác dỏng tai lên nghe.

“Khưu Tiểu Mi đã nói với Tiết Chấn những gì?” Cao Cạnh rất lo Đỗ Vân Bằng sẽ nói rằng khi đó cậu ta đang bận chuyện khác, không nghe thấy gì cả. Nếu là như vậy, Cao Cạnh quả thực không biết nên hỏi tiếp thế nào.

Nhưng, câu trả lời của Đỗ Vân Bằng lại thẳng thắn đến bất ngờ.

“Bà ta có nhắc đến Chu Lệ Phần.” Đỗ Vân Bằng nói: “Bà ta nói, trong ngày Chu Lệ Phần mất tích, bà ta từng nhìn thấy Chu Lệ Phần, còn nói Chu Lệ Phần không đi một mình. Khi đó em đã rất sợ hãi, liền nghe kỹ xem bọn họ nói những gì. Nhưng những lời của Khưu Tiểu Mi cứ thật thật giả giả, có lúc thì nói bà ta trí nhớ không tốt, có thể đã nhìn nhầm, có lúc lại đưa tay ra, kêu cậu ta nhìn chiếc nhẫn ngọc sapphire trên tay. Rồi bà ta còn kêu cả em tới nhìn chiếc nhẫn đó nữa. Em cảm thấy đầu óc bà ta có vấn đề. Việc gì phải gọi em tới xem chứ?” Trên khuôn mặt Đỗ Vân Bằng hiện rõ vẻ căm ghét, ngay sau đó lại bổ sung thêm: “Thực ra em cảm thấy Khưu Tiểu Mi không có khả năng đã nhìn thấy em lắm. Bởi vì khi cùng Chu Lệ Phần vào rừng, em đã cố ý giữ khoảng cách với bà ta, giữa em và bà ta luôn cách nhau một quãng năm, sáu mét. Ngoài ra, nếu Khưu Tiểu Mi nhìn thấy em, chắc em cũng phải nhìn thấy bà ta. Khi vào rừng, em đã tỉ mỉ quan sát xung quanh, nhưng không hề nhìn thấy bà ta. Khi đó, em nghi ngờ rằng bà ta đang lừa Tiết Chấn, nên về sau cũng không chú ý đến chuyện này nữa.”

Thì ra khi tiết lộ sự việc cho Tiết Chấn, Khưu Tiểu Mi còn khoe ra chiếc nhẫn ngọc sapphire. Trước đó, Tiết Chấn không hề nhắc đến điều này, có lẽ cậu ta cảm thấy Khưu Tiểu Mi làm vậy chỉ là để đánh lạc hướng mình mà thôi. Nhưng thật sự là như thế sao? Cao Cạnh cho rằng, Khưu Tiểu Mi rất có thể muốn ám chỉ với Đỗ Vân Bằng điều gì đó.

Nhưng tại sao Đỗ Vân Bằng lại có vẻ như không hiểu dụng ý của Khưu Tiểu Mi chứ? Cậu ta thật sự không biết hay là đang diễn kịch?

“Cậu có từng suy nghĩ lại về việc đó không? Tại sao bà ta lại kêu cậu tới xem chiếc nhẫn ngọc sapphire kia chứ?” Lý Kiện lại đưa ra câu hỏi.

“Chắc bà ta lên cơn thần kinh ấy mà.”

“Khi cậu mưu sát Chu Lệ Phần, có chú ý đến chiếc nhẫn trên tay bà ta không?”

Đỗ Vân Bằng lập tức trở nên cảnh giác.

“Em thật sự không chú ý.” Cậu ta trả lời.

“Vậy cậu có từng nghĩ tại sao bà ta lại nói với Tiết Chấn những điều đó trong tiệm mì nhà cậu không?” Lý Kiện hỏi.

“Về sau em mới cảm thấy bà ta nói những lời đó có thể là để cho em nghe.”

“Cậu ý thức được điều này từ bao giờ?” Lý Kiện hỏi tiếp.

Đỗ Vân Bằng đưa tay chống cằm, rất lâu sau mới trả lời: “Bà ta từng gọi điện cho em, nhưng khi đó em không có nhà, là anh trai em nghe điện thoại. Bà ấy hỏi anh trai em, có phải trước đây bọn em từng mở quầy bán đồ ăn vặt ở công viên Trung Đàm không? Nhưng cho tới vài ngày sau khi Khưu Tiểu Mi bị giết, anh trai em mới nhớ tới cuộc điện thoại đó. Khi anh ấy nói cho em biết chuyện này, Khưu Tiểu Mi đã chết rồi.” Cậu ta lại ngẩng đầu lên thành khẩn nói: “Em không giết Khưu Tiểu Mi.”

Phó Viễn cuối cùng đã hoàn toàn bị suy sụp. Sau khi biết Đỗ Vân Bằng đã bị bắt về cục cảnh sát, cô liền khóc rống lên, đồng thời lớn tiếng chất vấn cảnh sát trong phòng thẩm vấn: “Tại sao các anh không chịu tha cho cậu ấy? Cậu ấy chẳng qua chỉ nhất thời tức giận mà thôi, cho dù có sai thì cũng là lỗi của cha mẹ tôi và mẹ cậu ấy.”

“Chúng tôi đã tìm được chiếc chày cán bột rồi!” Cao Cạnh không đợi Lý Kiện lên tiếng đã buột miệng nói trước. Đương nhiên bọn họ thực ra chẳng tìm được thứ gì cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Phó Viễn, anh tin rằng mình có thể thử mạo hiểm một phen, có lẽ sẽ có thể khiến Phó Viễn nói thật.

Quả nhiên, Phó Viễn lập tức trở nên hoảng loạn.

“Nói dối! Tôi đã vứt nó xuống sông rồi! Tôi nhìn thấy nó đã chìm xuống dưới! Anh làm sao có thể...” Cô lớn tiếng kêu lên, nhưng ngay sau đó liền ý thức được mình đã lỡ miệng. Ánh mắt cô trở lên sắc bén, cô nhìn chằm chằm vào Cao Cạnh, giận dữ nói: “Anh muốn moi lời khai của tôi phải không?”

Lý Kiện khẽ nở một nụ cười.

“Được rồi, Phó Viễn! Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Tôi biết em muốn bảo vệ Đỗ Vân Bằng, nhưng tôi nói thực cho em biết, bây giờ vụ án này còn chưa được phá. Bất kể là em viết đơn tự khai, hay là cậu ta đã thừa nhận điều gì, vụ án cũng không thể kết thúc ngay được. Cảnh sát phá án phải dựa vào chứng cứ, không phải bọn em cứ nói thế nào thì là thế đó đâu.” Lý Kiện bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu của Phó Viễn, nói tiếp: “Tôi khuyên em tốt nhất là hãy nói thật, nếu không có thể sẽ còn hại cậu ta nữa đấy.”

Phó Viễn nhìn Lý Kiện, mí mắt hơi co giật một cách yếu ớt.

“Anh nói vậy là có ý gì...” Phó Viễn mấp máy môi hỏi.

“Xem ra em còn dám chắc cậu ta là hung thủ hơn cả bọn tôi.”

Vẻ mặt Phó Viễn trở nên nghi hoặc, dường như cô vẫn không thể lý giải lời của Lý Kiện.

“Ý của tôi rất rõ ràng...” Lý Kiện thở dài một hơi, cuối cùng không thể không nói thẳng ra: “Cho dù chúng tôi có tìm được cái chày cán bột gì đó kia, Đỗ Vân Bằng cũng chưa chắc đã là hung thủ giết chết mẹ em.”

“Các anh muốn nói là...” Trong đôi mắt Phó Viễn lúc này đã ầng ậng nước.

“Tôi hỏi em trước, tại sao em lại cho rằng Đỗ Vân Bằng là hung thủ?” Lý Kiện thờ ơ hỏi.

“Em đã nhìn thấy chiếc chày cán bột, trên đó có máu.Trong nhà em không có thứ đồ này. Khi, khi đó mẹ em nằm trên mặt đất, đang chảy máu, do đó em đoán...” Cô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Hôm đó, khi nhìn thấy cha em và mẹ cậu ta ở cùng một chỗ, cậu ta đã vô cùng tức giận, nói nếu đó là chủ ý của mẹ em, bà ấy cần phải bị trừng phạt...”

“Tốt!” Lý Kiện khẽ gật đầu, nói tiếp: “Em hãy kể lại trong buổi tối ngày 1 tháng 4, sau khi bọn em từ đường Thải Vân trở về, rốt cuộc đã làm những gì?”

“Sau khi đưa cậu ấy về nhà, em liền đi lang thang trên đường, sau đó, em cũng về nhà, vừa vào nhà liền phát hiện mẹ em đã chết. Em nhìn thấy chiếc chày cán bột và con dao phay kia, em cầm lấy lưỡi con dao phay định kéo nó ra.” Phó Viễn khóc nức nở nói: “Nhưng em không kéo nó ra được. Sau, sau đó em liền bỏ cuộc. Rồi em... em vứt chiếc chày cán bột kia xuống sông.”

“Thế còn chiếc đồng hồ quả quýt và cái quần ẩm thì sao?”

“Chiếc quần là do em giặt, bởi vì... bởi vì ngày 2 tháng 4 cậu ấy sẽ đến nhà họ hàng. Em, khi ăn mì ở cửa tiệm nhà cậu ấy, em có nghe thấy cậu ấy nói với người khác như vậy. Em nghĩ, nếu là ngày 2 tháng 4, có lẽ, có lẽ cậu ấy sẽ tìm được người làm chứng, chứng minh cậu ấy không có mặt ở hiện trường. Còn chiếc đồng hồ quả quýt... Em không biết. Em nghĩ, đó là do cậu ta để vào. Có lẽ cậu ta muốn khiến mọi người cho rằng chuyện này có liên quan đến tiệm đồng hồ...” Rồi sau đó cô lại trở nên hoảng loạn: “Những điều này đều là em đoán bừa thôi. Sau ngày hôm đó, em không nói chuyện với cậu ấy thêm lần nào nữa. Em không biết, em chỉ đoán bừa thôi...”

“Vậy những ký hiệu trên quyển lịch nhà em là như thế nào?”

“Hình tam giác là ngày mẹ em gặp mặt cha em, hình tròn là ngày bà ấy gặp người đàn ông khác. Bọn họ đều chẳng tốt đẹp gì... Phiền chết đi được! Đừng hỏi nữa!” Phó Viễn kêu ré lên, ngay sau đó liền cúi gập người xuống gào khóc ầm ĩ.

Cao Cạnh nằm bò trên chiếc bàn học ở nhà Mạc Lan, mệt mỏi ngáp dài liên tục. Hôm nay, cha mẹ Mạc Lan tới rạp chiếu bóng xem phim, cô liền lập tức thông báo cho anh ngay. Vốn cha mẹ Mạc Lan không có nhà, Cao Cạnh rất mừng khi có cơ hội được ở riêng một chỗ với cô. Nhưng chuyện vụ án lại cứ như một tảng đá lớn đè lên trái tim anh, khiến anh không cách nào buông lỏng bản thân được.

“Anh sao vậy, không phải Đỗ Vân Bằng đã bị bắt rồi sao?” Mạc Lan vừa ăn bánh quy vừa hỏi.

“Người thì đúng là đã bắt rồi, nhưng sự việc còn chưa được giải quyết.” Cao Cạnh buồn bực thở dài nói: “Em không biết đâu, Chu Lệ Phần là bị vật cứng đánh chết, điều này rất khác với lời khai của Đỗ Vân Bằng.”

“A! Thật sao?” Mạc Lan kinh ngạc vô cùng.

“Phương thức giết người không đúng. Có lẽ cậu ta đã cố ý nói dối. Nhưng sau đó, cậu ta còn nhắc đến chiếc nhẫn ngọc sapphire. Khưu Tiểu Mi cố ý để cậu ta xem chiếc nhẫn đó, rõ ràng là đang nhắc nhở cậu ta, bà ta biết cậu ta đã làm gì Chu Lệ Phần. Nhưng, dường như cậu ta lại hoàn toàn không hiểu. Nếu cậu ta không biết Khưu Tiểu Mi đang uy hiếp mình, tại sao cậu ta còn phải đi giết Khưu Tiểu Mi chứ? Cậu ta nói Khưu Tiểu Mi từng gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng cho tới sau khi Khưu Tiểu Mi chết cậu ta mới biết. Nghe có vẻ rất giống như lời nói dối, nhưng anh lại cảm thấy cậu ta không cần thiết phải nói dối. Cậu ta đã thừa nhận là mình giết Chu Lệ Phần rồi, việc gì phải giấu giếm một vụ mưu sát khác chứ? Đúng là không hiểu nổi!” Cao Cạnh buồn bực lắc đầu, sau đó đứng dậy nói: “Cho nên, anh định tối nay sẽ đến nhà Khưu Tiểu Mi một lần nữa, anh muốn xem chúng ta có bỏ sót điều gì không.” Vừa nói, Cao Cạnh vừa lê bước chân nặng nề của mình về phía cửa phòng của Mạc Lan.

“Hả, anh định đi ngay bây giờ sao? Anh mới đến được có mười phút mà!” Mạc Lan kêu lên.

Nghe cô nói vậy, trong lòng anh quả thực là ngàn lần không nỡ, nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định đi. “Lần sau anh sẽ đến thăm em, anh thật sự phải đi rồi. Em nhớ chú ý an toàn, tập trung làm bài tập về nhà nữa!” Anh bước ra khỏi phòng Mạc Lan, đi tới phòng khách, Mạc Lan vội bước theo sau.

“Cao Cạnh, em đi với anh nhé!” Cô níu áo anh lại, cặp mắt trong veo đảo qua đảo lại nhìn anh.

Cao Cạnh mừng rỡ vô cùng, vừa định nói “được”, nhưng lại lập tức cảm thấy không ổn.

“Đừng nói những lời ngốc nghếch như thế! Đó là hiện trường vụ án giết người, có phải công viên đâu! Hơn nữa nếu cha mẹ em về phát hiện em không có nhà, bọn họ nhất định sẽ lo lắng lắm!” Anh quyết định phải dằn lòng từ chối cô.

Nhưng cô thì đang thay giày rồi.

“Không sao đâu, đến lúc đó em sẽ nói với bọn họ rằng em đến nhà bạn học chơi là được.” Cô muốn thay giày thật nhanh, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên mất đà, thiếu chút nữa là đã bị ngã. May mà có anh kịp thời đỡ lấy. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cười nói: “Anh Cao Cạnh, em sẽ là trợ thủ tốt của anh!”

“Anh đã nói với em rồi mà, đừng gọi anh là anh Cao Cạnh, em có phải là Cao Khiết đâu!” Cao Cạnh không hài lòng nói. Nhìn thấy cô đã đứng vững, anh mới buông cô ra.

Cô cười hì hì, mở tủ lấy ra sợi dây buộc chó.

“Mạc Lan, em định làm gì vậy, còn mang theo cả Cảnh Trưởng nữa sao?” Anh đưa mắt liếc nhìn Cảnh Trưởng bên cạnh Mạc Lan, cái tai nó hơi cụp xuống một chút, điều này biểu thị nó biết anh đang nói về nó. Mày rốt cuộc có thể hiểu được bọn tao đang nói gì không vậy? Cao Cạnh dùng ánh mắt hỏi nó.

“Chúng ta mang theo cả Cảnh Trưởng đi, để nó ở nhà một mình thì cô đơn lắm!”

“Cô đơn? Không phải nó có thể ở nhà xem ti vi sao?” Anh quả thực rất không muốn mang theo nó, bởi vì như vậy Mạc Lan sẽ không thể ngồi lên xe đạp của anh được, bọn họ chỉ có thể bắt taxi. Hơn nữa, không phải người tài xế nào cũng bằng lòng chở bọn họ.

Mạc Lan dường như cũng nhìn ra tâm tư của anh.

“Anh đừng có lo lắng vớ vẩn nữa! Cha em có quen một người hàng xóm ở gần đây, bác ấy có xe, bác ấy sẽ chở chúng ta đi.” Mạc Lan thoáng cái đã buộc dây xong xuôi vào cho Cảnh Trưởng.

Cao Cạnh dùng chiếc chìa khóa đã chuẩn bị sẵn để mở cửa, bụi đất bay ra mù mịt, anh vội dùng tay xua đi. Đây đã là lần thứ ba anh đến hiện trường, tâm trạng có sự khác biệt rất nhiều so với hai lần trước. Hai lần trước, anh chỉ cảm thấy mới mẻ và căng thẳng, nhưng còn lần này thì lại rất hưng phấn. Anh nghĩ, đây có thể là vì có Mạc Lan ở bên cạnh. Một năm trước, anh quen cô trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Bắt đầu từ hôm đó, anh cảm thấy cuộc đời mình đã có ánh mặt trời. Nhưng cô thì còn quá nhỏ, còn anh, lại quá nghèo.

Anh biết giữa anh và cô có quá nhiều chướng ngại, tương lai không có nhiều khả năng đến được với nhau, cũng biết anh khó mà làm nên trò trống gì, thực ra nên cách cô xa một chút. Nhưng anh vẫn không thể kìm được lòng mình. Chỉ cần có cơ hội có thể ở cùng với cô, cho dù biết là không nên nhưng anh rốt cuộc vẫn sẽ đầu hàng, chẳng hạn như hôm nay.

“Thức ăn ở đây không ngờ vẫn còn nguyên!” Vừa mới vào phòng, nhìn thấy rau hẹ, cà chua và rau cải trắng trên chiếc bàn trong căn bếp đã thối rữa gần hết, Mạc Lan liền thở dài một hơi.

“Có ai rảnh rỗi mà đi dọn dẹp chứ?! Ngay tối hôm đó, Phó Viễn đã bị bắt rồi.” Cao Cạnh vừa nói vừa đóng cửa phòng lại.

“Ồ, cũng đúng.” Dứt lời, Mạc Lan đang định bước tiếp vào trong, đột nhiên dừng bước xoay người lại.

“Sao vậy?” Cao Cạnh hỏi.

“Trứng gà đi đâu mất rồi?”

Cao Cạnh nhìn chiếc bàn ăn trong căn bếp. Đúng vậy, mấy quả trứng gà vốn ở trên bàn nay đã biến mất rồi. Lạ thật, ai đã lấy trứng gà đi chứ?

“Rác cũng biến mất rồi.” Mạc Lan nhìn chăm chăm vào chiếc thùng rác trống rỗng bên bồn rửa bát.

Trong chiếc thùng rác đó vốn nhét đầy những thứ rác rưởi, còn tỏa ra mùi tỏi hôi khó ngửi vô cùng. Nhưng bây giờ, ở đó ngoài một chiếc túi đựng rác mới được thay vào ra thì chẳng có gì nữa cả. Chẳng lẽ có người từng đến đây? Là Đỗ Vân Bằng sao? Nếu cậu ta không phải là hung thủ, chắc chắn cậu ta sẽ không đến đây làm gì. Nhưng nếu cậu ta đúng là hung thủ, cậu ta có cần thiết phải dọn rác và lấy trứng gà đi không? Căn nhà cũng không có dấu hiệu là bị cạy cửa, còn cửa sổ phòng ngủ của Khưu Tiểu Mi thì từ sau lần bị mấy người Mạc Lan lẻn vào đã được hàn chặt lại rồi. Chẳng lẽ lại bị người ta cạy ra ư?

“Em ở lại đây nhé, anh đến phía sau nhà xem thử.” Cao Cạnh vội vã bỏ lại một câu, sau đó chạy nhanh ra ngoài cửa.

Anh rất nhanh đã đi vòng tới chỗ bồn hoa công cộng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ của Khưu Tiểu Mi, ô cửa sổ đó loáng thoáng ẩn hiện sau một lùm cây. Anh đi đến trước cửa sổ, dùng đèn pin soi vào hai góc bên dưới khung chống trộm, phát hiện vết hàn ở đó vẫn còn nguyên. Anh thử kéo mạnh một cái, cái khung chống trộm mỏng manh hơi lắc lư, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nó vẫn được gắn chặt vào bức tường xi măng. Giấy niêm phong trên cửa sổ thủy tinh đằng sau khung chống trộm cũng rất hoàn chỉnh, xem ra ô cửa sổ này chưa từng bị cạy ra. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?

“Thế nào?” Sau khi anh trở lại, Mạc Lan liền hỏi ngay.

“Cửa sổ chưa từng bị cạy.”

Cô nhìn anh, không nói gì thêm.

“Anh biết, sau buổi tối ngày 3 tháng 4, khi em và Triệu Mật tới đây, nhất định còn có người từng tới nữa.” Nhìn ổ khóa vẫn còn nguyên vẹn, anh nói tiếp: “Nếu người này không cạy cửa chính mà cũng không cạy cửa sổ, vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng thôi.”

“Người đó đã dùng chìa khóa để vào nhà.” Mạc Lan nói.

“Đúng.”

Nhưng, liệu ai có thể có chìa khóa của căn nhà này đây? Phó Viễn có, trong lòng anh tự trả lời câu hỏi của bản thân. Phó Viễn liệu có từng giao chìa khóa nhà mình cho Đỗ Vân Bằng không? Hay là Đỗ Vân Bằng đã mượn chìa khóa của Phó Viễn? Xem tình hình của Phó Viễn, cho dù Đỗ Vân Bằng có muốn mượn tính mạng của cô ấy, chắc cô ấy cũng bằng lòng đưa, huống chi chỉ là một chiếc chìa khóa. Vậy buổi tối ngày 1 tháng 4, liệu có phải Đỗ Vân Bằng đã dùng chiếc chìa khóa đó để vào nhà giết Khưu Tiểu Mi không? Tuy Khưu Tiểu Mi không trực tiếp uy hiếp cậu ta, nhưng đây chỉ là lời của cậu ta mà thôi...

“Ấy, có người từng động vào những đôi giày ở đây.” Mạc Lan nói.

“Giày ư?” Anh nhìn về phía những đôi giày nữ màu sắc sặc sỡ đó.

“Lần trước, khi em đến đây, nhìn thấy đôi giày da gắn nơ bướm này đặt ở bên trái, đôi giày da hoẵng thì đặt ở giữa, còn đôi giày da có hoa văn màu xanh lam thì đặt ở bên phải. Nhưng bây giờ, đôi giày da hoẵng lại đặt ở bên trái.” Mạc Lan cúi đầu nhìn những đôi giày đó, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc.

“Có người đã động vào những đôi giày này ư? Tại sao nhỉ?” Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.

“Anh còn nhớ không? Em từng nói với anh, khi phát hiện ra xác chết, Phó Viễn đã từng cúi đầu nhìn những đôi giày, lại nhìn cuốn lịch. Anh có nhớ không?” Mạc Lan ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Đương nhiên là nhớ rồi. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao Phó Viễn lại có những động tác kỳ lạ như vậy.”

“Sau khi bạn ấy thừa nhận là mình giết người, em từng cảm thấy những động tác của bạn ấy khi đó là diễn kịch. Em nghĩ có lẽ bạn ấy cố ý làm ra vẻ như thế để chứng tỏ mình không biết gì về vụ mưu sát. Nhưng hôm nay anh lại nói với em, ký hiệu trên cuốn lịch là ngày mà Khưu Tiểu Mi hẹn hò với người ta.”

“Đúng vậy, hình tam giác là ngày gặp Phó Tranh Vanh, còn hình tròn là ngày gặp người đàn ông khác.”

“Nhìn chỗ này này!” Mạc Lan chỉ tay vào một hình tam giác trên cuốn lịch, trang ở ngoài cùng của cuốn lịch vẫn là tháng 3. Những ngày vẽ hình tam giác lần lượt là ngày 6, ngày 13, ngày 20, ngày 27 tháng 3.

“Anh phát hiện ra điều gì rồi sao?” Mạc Lan hỏi.

Cao Cạnh đưa mắt nhìn kỹ, rồi chợt giật mình hiểu ra. Những ngày này toàn bộ đều là thứ Hai. Căn cứ vào phương thức hẹn gặp này, vậy trong tháng 4, có lẽ bọn họ sẽ gặp nhau lần đầu tiên vào ngày 3 tháng 4, đó là ngày thứ Hai đầu tiên của tháng 4. Có lẽ vì buổi tối ngày 1 tháng 4 Khưu Tiểu Mi đã bị hại rồi, nên bà ta còn chưa kịp vẽ ký hiệu lên tờ lịch tháng 4. Phó Tranh Vanh cũng từng nói qua, bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau vào ngày 3 tháng 4, nhưng Khưu Tiểu Mi lại không tới.

“Lẽ nào Phó Viễn xem lịch là muốn làm rõ ngày hẹn gặp giữa Khưu Tiểu Mi và Phó Tranh Vanh?” Cao Cạnh hỏi.

“Em nghĩ chắc là như vậy.”

Ngày 3 tháng 4, sau khi Khưu Tiểu Mi lỡ hẹn, liệu Phó Tranh Vanh có từng đến đây không? Chẳng lẽ Phó Viễn lo lắng điều này?

“Nhưng điều này thì có liên quan gì tới những đôi giày nhỉ?” Cao Cạnh khom người xuống, tùy tiện cầm đôi giày da hoẵng lên, chợt nghe “keng” một tiếng vang lên, một chiếc chìa khóa rơi ra từ trong giày.

Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra đó là chìa khóa phòng của Khưu Tiểu Mi, mà chiếc hộp trang sức Khưu Tiểu Mi đặt bên dưới bàn trang điểm thì đã biến mất.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx