sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 29 - 30

CHƯƠNG 29

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Perenelle nhẹ nhàng đặt con bọ hung ngọc bích vào giữa ngực Nicholas, rồi di chuyển nó sang trái một chút đến khi nó nằm trên tim ông.

Tsagaglalal vươn tay cầm lấy tay Nhà giả kim. Bà cầm tay trái rồi tay phải ông đặt lên trên con bọ cánh cứng, gần như che hết nó. Rồi bà nhìn Nữ Phù thủy. “Cô chắc không?” bà hỏi.

“Tôi chắc.”

“Không phải lúc nào cũng thành công đâu. Nguy hiểm lắm.”

“Nguy hiểm ư? Bà nói nguy hiểm là sao?” Sophie lo lắng hỏi. Cô vẫn cầm tay Nữ Phù thủy cô cảm thấy có chút sợ hãi. Cô sợ vì cô cảm thấy Nữ phù thủy cũng đang sợ. Dù đầu bà không ngoái lại nhưng ánh mắt bà vẫn nhìn thẳng vào Sophie.

“Nếu chúng ta không thành công, Nicholas sẽ chết và cô sẽ mất luôn một ngày trong đời,” bà nói. “Nhưng cô phải làm. Cô không còn lựa chọn.” Tay Nữ phù thủy đan chặt vào tay Sophie. “và nếu thành công, Nicholas sẽ có thêm một ngày nữa.” Câu hỏi vừa hiện lên trong đầu Sophie đã nhận được câu trả lời từ Perenelle. “Đúng, nó sẽ tạo ra sự khác biệt lớn đấy.”

Tsagaglalal đặt tay trái lên tay Perenelle và vươn tay phải về phía cô gái trẻ. “Perenelle sẽ lấy một chút luồng điện của cháu và chuyển chúng vào con bọ hung, sau đó sẽ chuyển qua người Nicholas. Hãy nghĩ như cháu đang nạp pin vậy. Khi năng lượng còn còn trong con bọ, Nicholas sẽ còn sống.”

Sophie đặt tay lên bàn tay xương xẩu như móng vuốt của bà lão.

“Không đau đâu,” Tsagaglalal nói tiếp. “Và cháu lại còn trẻ; ít nhất thì luồng điện của cháu sẽ tự nạp lại thôi.”

“Còn của dì thì sao?” Sophie vội hỏi.

“Dù có thì ta cũng không cần thiết nữa. Nhiệm vụ của ta ở Vương quốc bóng tối này sắp xong rồi.” Đôi mắt xám của bà nhìn xa xăm. “Nhiệm vụ của ta là tìm kiếm cháu, chăm sóc cháu. Giờ ta sắp được thảnh thơi an nghỉ rồi.”

Đột nhiên nhiệt độ trong phỏng lạnh thấu xương. Sophie hụt hơi vì choáng. “Dù cháu làm gì,” Perenelle nói, mỗi từ bà nói ra kèm theo một luồng hơi trắng. “cháu không được phá vỡ vòng tròng đến khi con bọ được nạp đủ năng lượng của chúng ta. Cháu hiểu không?”

Sophie gật đầu.

“Cháu có hiểu không?” Perenelle nhắc lại, lần này chắc chắn hơn. “Nếu quá trình không được hoàn thành, Nicholas sẽ chết ngay, còn cô sẽ chết vào ngày mai.”

“Cháu hiểu,” Sophie nói, răng cô bắt đầu đập vào nhau lập cập. Cô nhìn xuống hình hài bất động của Nicholas. Da dẻ ông xám lại, một lớp pha lê mỏng hình thành trên đầu mũi và lưỡi ông.

Luồng điện trắng của Perenelle bay lượn xung quanh bà, Sophie đột nhiên thấy được những sợi chỉ bạc – những sợi chỉ bạc của cô – đang đan xen trong đó. Cô nhìn xuống thấy luồng điện cô đã biến thành bao tay bảo vệ.

Nữ phù thủy nhắm mắt lại. “Giờ chúng ta bắt đầu,” Perenelle nói.

Sophie thấy luồng điện bạc của cô tuôn chảy, người cô nóng lên. Ngực cô nóng lên, rồi truyền xuống chân, khiến những đầu ngón chân cô thấy nhột nhạt. Luồng nhiệt trườn xuống tay cô, đốt nóng bàn tay cô, đầu ngón tay cô như có kim châm. Luồng nhiệt tràn lên tới cổ cô, đốt nóng hai má cô, khiến mắt cô khô lại. Cô nhắm chặt mắt và những ký ức bất chợt chiếm giữ lấy cô. Cô biết vài ký ức trong đó là của Perenelle...

...người đàn ông tay móc câu ngồi ở giữa một hang động, đôi mắt màu xanh sáng phản chiếu ánh sáng từ những viên pha lên lớn trên thành động. Ông đang cầm một cuốn sách bìa kim loại ở tay phải. Ông đặt bàn tay móc câu lên trên bìa sách...

...Nicholas Flamel – mảnh khảnh, tóc đen, trẻ và đẹp trai – đang đướng trong quầy sách chỉ để có ba cuốn sách. Ông quay sang nhìn bà, đôi mắt khong màu ánh lên tia cười...

...và lại Nicholas, giờ già hơn, tóc bạc và có râu, ở trong một căn phòng tối nhỏ, hàng tá những giá sách để trên đó phải gấp đôi số sách và tài liệu.

...và trên bàn chỉ có một cuốn sách duy nhất, cuốn Codex bìa kim loại, những trang sách tự lật mở tới khi dừng ở trang sách với những ký tự hình que bay nhảy tạo thành hình con bọ hung, rồi biến thành hình nửa vầng trăng...hoặc một lưỡi móc câu.

...một thành phố đang cháy, cháy, cháy mãi...

Cơn nóng khiến Sophie gần như không thở nổi và những hình ảnh thay đổi, trở nên đen tối, bạo lực, trở thành những ký ức của Tsagaglalal...

Kim tự tháp bị vỡ vụn...

...một khu vườn trên mái nhà lóe sáng, những bông hoa mang hương sắc bị hóa tan trong tro tàn...

...một cánh cửa lớn bị nóng chảy, những khuôn mặt khắc trên đó chảy ra dưới sức nóng, tạo thành những dòng vàng và bạc nóng chảy chảy xuống mặt sàn đá hoa sáng bóng...

Hàng trăm những đĩa bay từ trên trời rơi xuống như những ngôi sao băng rơi xuống thành phố chằng chịt như mê cung...

...và Scathach và Joan of Arc, người đầy máu và bẩn thỉu, đứng đối lưng với nhau trên bậc thềm kim tự tháp. Những con quái vật đầu chó đang bao vây họ...

...trong khi Palamedes đứng trước Shakespeare bị thương, bảo vệ ông ta, đang chiến đấu với một con bàng sư, đôi cánh sắc như dao của nó chém vào ông, những chiếc răng sắc nhọn của nó còn cách đầu ông có vài inch....

....Saint-Germain đang làm phép cho lửa đổ xuống từ trên trời, trong khi đằng sau anh nước biển dâng lên như môt bức tường nước đen...

...và Sophie... hoặc một cô gái trông giống cô như thể sinh đôi....

Đột nhiên Sophie trở lại thành cô nhóc sáu tuổi, đứng trước ngôi nhà này. Cô nắm tay cậu em, người lớn đang giới thiệu cô với một bà lão cô chưa từng gặp.

“Đây là dì Agnes của các con,” mẹ cô nói. “Dì ấy sẽ chăm sóc các con khi bố mẹ không có ở đây...”

Một cái gì đó lạnh lẽo luồn lách vào tâm trí Sophie, không phải ký ức mà là một ý nghĩ, một cái gì đó cay đắng và sai trái. Nếu dì Agnes không phải dì thật của cô, vậy thì những người dì khác của cô, dì Christine bí ẩn, người sống ở Mũi Montauk mà cô và gia đình hay đi thăm mỗi dịp Giáng sinh thì sao? Christine cũng không có quan hệ với họ. Vậy bà là ai? Liệu bà có giống như Agnes, và liệu hai người phụ nữ này có quan hệ gì với nhau không? Sophie rất muốn được nói chuyện với bố mẹ; cô muốn biết làm sao họ biết dì Agnes và dì Christine và họ biết hai người phụ nữ này bao lâu rồi. Cô phân vân không hiểu làm sao hai người phụ nữ này lại xuất hiện trong cuộc sống của những người nhà Newman. Cô có nghe bố nói về dì Agnes, và mẹ cô giành toàn thời gian mùa hè thời thơ bé cùng dì Christine. Những ý nghĩ đó thật đáng sợ. Gia đình Newman đã bị theo dõi bao lâu rồi? Và vì sao? Liệu có phải vì cô và Josh là cặp song sinh không? Nhưng vì sao dì Agnes và Christine lại theo dõi bố mẹ cô? Trừ khi họ đã biết từ lâu rằng, Richard và Sara sẽ gặp nhau, yêu nhau, cưới nhau và sinh ra một cặp sinh đôi vàng và bạc. Liệu họ biết việc đó là hoàn toàn tự nhiên, hay họ đã can thiệp vào? Sophie rùng mình: dù chỉ là ý nghĩ cũng đủ đáng sợ rồi.

Cô cần nói với Josh về chuyện này; cô ước gì cậu ở đây.

...Và đột nhiên Josh ở đó.

Cô cảm thấy mối liên hệ với cậu em sinh đôi như thể nó đang hiển hiện rành rành trước mắt vậy. Trong suốt mười lăm năm qua; cô không hề nghĩ họ sẽ xa nhau hơn hai ngày, và dù thế họ cũng luôn liên lạc qua điện thoại, tin nhắn và email. Lúc Josh quay lưng với cô và bỏ đi cùng Dee và Dare, cô cảm thấy như thể mình bị thương, như thể cô mất đi một phần thân thể. Nhưng ít nhất giờ cô đã biết em mình còn sống.

Cậu...cậu...

Sophie tập trung vào cậu em trai, cố gắng nhớ mọi điều đã được dạy về cách sử dụng các Giác quan đã được Đánh thức. Cô cần biết cậu khỏe mạnh và an toàn. Và nếu cô có thể biết cậu đang ở đâu, cô sẽ có thể tìm cậu. Cô chắc rằng nếu lúc đó chỉ có cô và Josh – nếu không có người khác xen vào – cô sẽ có thể nói chuyện phải quấy với cậu.

Cô nhìn thấy cậu rõ hơn. Mái tóc vàng bóng mượt giờ trở nên mướt dầu và cần được gội, những quầng đen lớn hiện dưới đôi mắt xanh của cậu, những vệt bồ hóng đen sì đầy trên mặt cậu...

Đột nhiên cô ngửi thấy mùi muối và mùi i ốt trộn lẫn mùi của một chuồng thú, mùi xạ và mùi thịt và rồi những hình anh rõ nét hơn. Một trong số đó rõ nét hơn những hình còn lại: cô nhìn thấy một hòn đảo trên đó sừng sững một tào nhà trắng, trên hòn đảo có một ngọn hải đăng.

Josh đang ở Alcatraz.

Cậu đang bước xuống hành lang nhà tù. Hai bên hành lang đều có các xà lim, trong đó giữ những sinh vật khác nhau. Cậu không thể kể tên chúng, nhưng Phù thủy xứ Endor có thể, Sophie biết cô cũng biết – có những con yêu tinh của vùng Celt, những con quỷ của Nhật bản, những ông ba bị của Anh, những người khổng lồ của Scadinavi, của Na Uy, cùng với quái vật đầu bò của Hy Lạp, những con Windigo của nước Mỹ ở cạnh xà lim của ma cà rồng Ấn Độ. Cô có thể cảm thấy hơi thở của cậu em biến thành những hơi thở ngắn. Cô cảm thấy bụng cậu quặn lại khi đi qua xà lim chứa nue, con quái vật đầu khỉ mình chó đuôi rắn của Nhật.

Cậu không bị thương tích gì, và không ai để ý nhiều tới cậu. Ngay phía trước cậu là người đàn ông đã trực tiếp truy đuổi họ ở Paris – Niccolo Machiavelli – đang nói chuyện với một cậu trai trẻ mặt quần bò bạc màu và đi đôi bốt cao bồi mòn vẹt. Josh quay đầu lại và Sophie thấy John Dee và Virginia Dare đang thầm thì to nhỏ với nhau. Họ cùng dừng lại và nhìn thẳng vào Josh, vào Sophie.

Ngay lập tức cô mất đi mối liên hệ với em trai và cố quay lại hiện tại, tập trung vào luồng nhiệt đang chảy trong người cô. Căn phòng lạnh cóng. Cô cố tập trung vào đôi tay hai người phụ nữ và ý thức về luồng điện đang chảy qua đầu ngón tay mình sang tay Perenelle.

Nicholas Flamel động đậy.

Sophie suýt thả tay Perenelle và Tsagaglalal vì choáng. Cô nhìn xuống Nhà giả kim. Những sợi chỉ bạc của cô và của luồng điện trắng từ Tsagaglalal xoắn vặn trong tay Perenelle. Màu bạc sáng loáng và những sợi tơ trắng như mây nổ lách tách từ cơ thể của nữ phù thủy và nối với con bọ hung, giờ đang đập nhje nhàng, màu xanh chuyển sang đen, rồi lại xanh. Sophie tự nhiên nghe được nhịp đập của tim cô...và nhận ra con bọ đang đập cùng một nhịp. Làn da Nhà giả kim có chút hồng hào, vài nếp nhăn quay mắt và trán cũng biến mất. Ông trông có vẻ trẻ hơn.

Ông lại cựa người, những ngón tay nắm chặt lại, nới lỏng ra, rồi lại nắm chăt lại quanh con bọ hung.

“Một chút nữa,” Perenelle thì thầm. Rõ ràng bà đã thấm mệt.

“Tôi không thể cho thêm được nữa,” Tsagaglalal lẩm bẩm. Những ánh lóe màu trắng xanh ánh lên trên mái tóc bà.

“Vậy thì cháu phải lo rồi, Sophie,” Perenell thúc giục. “Ta cần thêm luồng điện của cháu.”

Cô gái lắc đầu. “Cháu không thể.” Cô đang váng vật vì kiệt sức và cô cảm thấy như lên cơn sốt. Đầu cô ong ong, cổ họng khô rát dạ dày quặn lại như thể cô vừa ăn một quả ớt cay. Cô nhớ lời cảnh báo của Scatty về mối nguy khi sử dụng quá mức luồng điện: nếu một người sử dụng hết luồng điện, luồng điện đó sẽ ăn mòn da thịt của họ để làm nhiên liệu. Họ có thể bốc cháy thật.

“Cháu phải làm thế!”

“Không!”

Sophie cố rút tay lại nhưng người bất tử giữ chặt lấy tay cô. “Có!” Perenelle độc ác nói, trong phút chốc luongf điện của cô chuyển từ trắng sang xám, rồi đen trước khi chuyển lại về màu trắng khói.

Sophie động đậy mấy ngón tay nhưng không thể thoát ra được. “Bỏ tay cháu ra!”

“Cô cần thêm chút nữa. Nicholas cần thêm chút nữa.”

Luồng điện của Nữ phù thủy đen lại, dày đặc lại, và không khí tràn ngập mùi hồi và trà xanh. Sophie nhận ra mùi của Niten và Prometheus trước khi màu của chúng tràn vào trong phòng, màu xanh lam bị màu đỏ máu bao quanh. Luông điện của họ lượn trong phòng trước khi vặn xoắn xung quanh nữ phù thủy và khiến luồng điện của bà đen đặc lại.

“Đủ rồi, Nữ phù thủy,” Tsagaglalal thốt lên. “Đủ rồi. Bà đã làm hết sức mình rồi.”

Cánh cửa mở ra và Prometheus và Niten xông vào. Luồng điện của người bất tử và Elder lóe lên thành bộ áo giáp quan người, nhưng bộ áo giáp trang trí họa tiết của Prometheus mờ đi, chuyển sang màu pha lê và trong suốt như thể màu sắc đã bị xóa mất, còn bộ áo giáp samurai của Niten đã trở nên rách rưới và cũ xờn.

“Nữ phù thủy,” Prometheus hét lên. “bà đang làm gì vậy?”

“Đủ rồi,” Niten lạnh lùng nói. “Bà sẽ giết tất cả chúng ta đó.”

“Không bao giờ là đủ,” Perenelle quát lại. Luồng điện của bà cướp lấy tất cả các luồng điện khác. Những màu sắc đan xen vào nhau trở thành một đám mây đen hơn, đặc hơn trước khi biến thành một luồng điện đen. Khi Nữ Phù thủy quay đầu nhìn Prometheus và Nten, đôi mắt xanh lơ của bà trở thành hai viên đá đen đặc. “Tôi cần nhiều hơn... Nicholas cần nhiều hơn.”

Sophie giật tay ra. Cô bị ngã ngửa ra vào cánh tay Niten, luồng điện bạc của cô biến bộ áo giáp samurai của ảnh trở thành kim loại rắn chắc.

“Không!” Perenelle gào lên, vươn tay ra với Sophie. “CHúng ta chưa làm xong!” Một sợi chỉ trắng bay qua luồng điện đen của bà, biến nó thành màu xám, lọc đi sự đen tối trong nó.

Prometheus bước lên trước Sophie và Niten. “Bà làm xong rồi, Nữ phù thủy.” Ông nhìn bà lão và gật đầu. Tsagaglalal thả tay Perenelle và lùi lại.

“nhưng Nicholas...” Perenelle thì thầm. Luồng điện của bà trở lại màu trắng, đôi mắt từ từ chuyển sang màu xanh lơ.

“Bà đã làm những thứ cần làm rồi,” Vị Elder nói.

Đột nhiên Nicholas Flamel thở dài, một luồng khói trắng bay lên từ môi ông. Đôi mắt trắng đục của ông mở ra và ông ngồi dậy nhìn xung quanh. “Tôi bỏ qua điều gì thú vị à?”

CHƯƠNG 30

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Năm anpu to lớn áp giải người đàn ông tay móc câu qua hành lang bằng vàng và đá cẩm thạch của Thái Dương điện. Hành lang vốn thường đông đúc giờ vắng không. Những anpu trang bị vũ khí, vài con trong đó đang giữ những con chó bốn chân giống anpu đứng gác ở các cửa. Nến thơm và hương trầm thắp sáng hành lang nhưng không thể át nổi mùi hôi thối từ những anpu.

Marethyu bị trói bằng xích đá vững chắc, một còng quay cổ tay, một cái nữa quanh hông và hai cái ở cổ chân. Những tay bảo vệ mỗi tên cầm một xích đá, vây ông ta ở giữa. Chúng đã cởi bỏ áo khoác ngoài của ông ta. Một trong những tay bảo vệ cầm nó trên tay. Ông ta chỉ còn mặc chiếc áo dài tay với chiếc áo giáp bên ngoài, dài từ cổ tới eo, trùm lên chiếc quần bò sờn bẩn. Ánh kim loại lóe sáng ở mũi giày cũ mòn vẹt của ông ta. Mái tóc vàng bóng nhờn quá dài rơi trên vai ông, che đi đôi mắt xanh lơ. Râu ria mọc lởm chởm tren cằm và má ông ta do ba ngày rồi không cạo. Đầu ông ta lắc trái phải khi đi sâu hơn vào cung điện, môi mấp máy khi ông ta đọc dịch những hàng chứ cổ trên tường hoặc những ký tự Ogham trên trí trên những chân đế dưới những bức tượng bằng thủy tinh và kim loại đặt đều đặn dọc hành lang.

Những bảo vệ anpu kéo ông ta đi qua cánh cửa hẹp và cao. Họ không bước thêm để gõ cửa hay đi vào.

Người đàn ông tay móc câu nhoài người lên để xem xét cánh cửa. Hai tấm kim loại bằng vàng và bạc mở vào trong và được đánh bóng sáng như hai tấm gương óng ánh. Phía bên trên là một tấm xà đỡ bằng vàng đặc cao bằng một người đàn ông khắc hàng ngàn những hình chạm khắc đơn giản, trong đó hoặc là khắc hình mặt người, thú vật, hoặc quái vật. Vài hình vuông không có gì, hoặc mới hoàn thành một nửa. Nhưng ở giữa xà đỡ có một ô vuông lớn hơn những hình còn lại, trong đó chạm khắc chi tiết một mặt trăng khuyết...hoặc một cái móc câu.

Marethyu kéo tay trái lại, gần như đẩy con anpu đang cầm xích ngã xuống khi giơ tay lên để so sánh cái móc câu của mình và hình khắc. Chúng gần như tương đồng. Ông nhíu mắt, dịch những hình khắc xung quanh hình móc câu.

“Ông tò mò đúng không?” Một giọng nói uy quyền vọng theo hành lang.

Cánh cửa đôi mở ra cùng một làn khói trắng mang mùi hương thơm lan tỏa khắp căn phòng. Khói trắng ngào ngạt mùi hương thơm giả tạo của dầu thơm. Người nói vẫn giấu mặt đến khi cánh cửa mở hết và những ánh sáng trắng bên trong lóa lên. Bên trong là một bóng người cao lớn khác thường, ánh sáng trắng chạy dọc áo choàng có mũ dài như thể nước lỏng. “Ta tìm thấy cánh cửa đó trong đống tàn dư từ thành phố của Chúa Đất thuộc vùng đầm lầy phía nam nơi này. Đầm lầy đã nhấn chìm hầu như toàn thành phố, nhưng cánh cửa này lại không bị động chạm tới. Nó đã mười ngàn – hoặc có thể trăm ngàn năm tuổi rồi.”

Marethyu lại giật người lại, khiến anpu đang giữ xích phải cố lắm mới đứng vững nổi. Ông giơ tay lên và hình trăng khuyết chuyển sang màu trắng, rồi vàng với ánh phản chiếu. “Tò mò thật,” ông ta đồng tình, “nhưng nó không khiến tôi ngạc nhiên. Không ngạc nhiên nhiều nữa.” Ông hất hàm về phía những ô vuông. “Nhìn thấy những thứ này khiến tôi nghĩ tới lịch sử của nó.”

“Những Chúa Đất biết ông.”

“Chúng tôi từng đụng độ chút chút.”

“Chắc chắn không phải một chút chút đâu. Họ khắc biểu tượng của ông trên đó cùng danh sách những vị vua và những kẻ trị vì.” Hình người cao lớn mặc áo choàng kim loại bước lên, cởi mũ ra để lộ đôi mắt lồi và những đường nét khắc khổ. “Ta là Aten xứ Danu Talis.”

“Tôi biết ông là ai. Và tôi là...Marethyu.”

“Ta đang đợi ngươi.,” Aten nói.

“Abraham nói với ông tôi đến à?”

“Không,” Aten trả lời. “Ta đã biết tới ngươi lâu rồi...rất lâu rồi.” Ông ta nhìn những anpu bảo vệ rồi tới những vòng xích đá quanh Marethyu. “Mấy thứu này cần thiết không?” ông ta hỏi.

“Em trai ông hình như nghĩ thế,” Marethyu nói kèm một nụ cười để lộ hàm răng trắng. “Đúng ra, ông ta muốn thế này nhất đấy.”

Những chiếc răng dài của Aten cắn chặt vào môi dưới. “Ta đoán chúng vô dụng nhỉ?”

“Chính xác,” Không khí nổ lách tách và chua lên, bóng tối bao phủ quanh người đàn ông tay móc câu. Những sợi xích đá vỡ ra và biến thành bụi. Những anpu choáng váng lùi lại định rút kiếm. Marethyu dùng tay phải xoa xoa cổ tay trái.

Aten nhìn những bảo vệ đầu chó. “Đi đi,” ông ta ra lệnh, rồi quay lại đi vào phòng.

Những anpu bối rối nhìn hết tên này tới tên khác và nhìn Marethyu, người đang cười và vẫy chúng đi. “Các ngươi nên đi như những chú chó ngoan chứ.” Ông quay lại đi theo Elder vào phòng rồi đóng cửa lại. Dù cánh cửa phải dày bằng người ông nhưng ông không mất công cũng như không có tiếng động nào phát ra khi đẩy cửa vào vị trí. “Em trai ông sẽ không vui đâu,” Marethyu nói.

“Dạo này Anubis hiếm khi vui lắm,” Aten nói. “Cậu ta nói rằng ta nên giết ngươi.”

“Chỉ thử thôi đã là sai lầm rồi,” Marethyu cười nói khi quay lại đối mặt với Chúa tể Danu Talis. “Ông không biết có bao nhiêu người thử thế rồi đâu.” Ông ta khoanh tay trước ngực và nhìn quanh. Ông đang đứng trong căn phòng tròn lớn được thắp sáng bằng một mặt trời nhân tạo nhỏ xíu ở trên trần nhà cao. Ông gật đầu đồng ý. “Ta thích các công nghệ của Archon. Nó chiếu sáng được trong bao lâu?”

Aten vẫy tay. “Nó sẽ chiếu sáng căn phòng này khoang hơn một nghìn năm. Nhưng chỉ còn cái duy nhất thôi. Khi nó cháy hết, chúng ta sẽ phải chuyển sang dùng thứ gì đó nguyên thủy hơn một chút.”

Trong phòng không có đồ đạc gì, những bức tường vàng và trần nhà bằng bạc không có họa tiết hay ký tự gì. Tuy nhiên một họa tiết hình tròn như thể mê cung trải khắp sàn nhà: đó là bản đồ Danu Talis. Những sợi bạc tượng trưng cho nước, ánh sáng chiếu trên nó tạo cảm giác nước đang chuyển động.

Aten đứng giữa mê cung và quay lại nhìn Marethyu. Đôi mắt vàng lớn của ông sáng vàng lên khi phản chiếu ánh sáng. “Ta tìm thấy sàn nhà này ở một di chỉ của Người Cổ đại ở giữa Đại Sa Mạc. Ta tin rằng đây từng là trần một nhà thờ.” Những ngón tay ông lướt trên hình vẽ. “Ta đã xây dựng thành phố dựa trên hình ảnh này. Ta thích ý tưởng rằng những hoa văn của Người Cổ đại sẽ trở thành bản đồ cho một thành phố hiện đại.”

“Tôi từng nhìn thấy hình vẽ này rồi,” Marethyu nói khi đi xung quanh hình tròn. “Nó xuất hiện ở thế giới loài người và những Vương quốc Bóng tối và nhiều nơi khác.” Ông buông tay và chắp tay sau lưng, đầu nghiêng sang một bên khi quan sát họa tiết. “Nó được hoàn thành rồi.”

“Tới từng chi tiết.”

“Tổ tiên của chúng ta thật đáng kinh ngạc,” ông nói rồi nhìn vị Elder. “Ông có đồng ý không?”

“Ngươi không sợ ta à?” Aten hỏi và không trả lời câu hỏi vừa rồi.

“Tôi chẳng có lý do gì để sợ ông.” Marethyu lắc đầu. “Nhưng ông sợ tôi, đúng không,” ông nhẹ nhàng nói.

“Ta sợ cái ngươi đại diện.”

“Cái đó là cái gì?”

“Sự chết chóc của thế giới ta sống.”

Marethyu lắc đầu. “Ngược lại thì đúng hơn. Tôi ở đây để đảm bảo rằng thế giới của ông – thế giới phi thường ông kiến tạo ra – sẽ tiếp tục sống.”

Aten đi qua mê cung. Ông ta cao vượt hẳn người đàn ông tay móc câu, nhưng Marethyu vẫn dứng im không nhúc nhích.

Đôi mắt vàng của vị Elder nheo lại thành một đường kẻ. “Ngươi nói đểu ta đó à?”

“không,” Marethyu nghiêm túc nói. Ông giơ bàn tay trái, chiếc móc câu trên tay ông sáng lên. Aten lùi lại. “Ông không biết ta phải trả giá thế nào để tới được đây đâu,” người đàn ông cụt tay nói tiếp. “Tôi đã phải chịu đựng hàng triệu những đau đớn và đi qua không biết bao nhiêu dòng chảy thời gian để đến đây đúng lúc. Tôi đã hy sinh mọi thứ - mọi thứ tôi yêu thương – để đứng đây trước mặt ông.”

“Vì sao?”

“Vì chúng ta có thể quyết định vận mệnh của Danu Talis và những thế hệ sau.” Luồng điện của Marethyu lóe sáng, trong chớp nhoáng phản chiếu trên nền vàng của căn phòng. Ông vẫy tay, đột nhien toàn bộ tấm bản đồ bên dưới vị Elder biến mất trở thành những mảnh rách nát. Màu bạc chảy đi dọc ngang rồi lên trên cả sợi chỉ vàng. “Nếu Danu Talis không sụp đổ, thế giới tiếp theo sẽ không bao giờ tồn tại...” Những viên gạch chuyển máu nâu xỉn, rồi vỡ ra tan tành. Marethyu lại vẫy tay; một luồng gió lạnh thổi qua sàn nhà và những mảnh của tấm bản đồ cổ rời ra bay đi chẳng để lại gì ngoài nền đá trống hươ bên dưới. “Đế chế của ông, đế chế De Danann hùng mạnh sẽ bị hủy diệt cùng với cả thế giới chỉ trong một thế hệ.”

“Tôi rất thích nên nhà đó,” Aten lẩm bẩm.

“Tin tôi đi Elder, ông sẽ tiêu tùng trước khi chứng kiến được những sự hủy diệt kinh khủng hơn!”

Aten cho tay vào trong và quay đi. Vị Elder rảo bước đi qua sàn nhà trống không, cạnh của áo choàng kim loại tóe lửa khi chạm xuống nền nhà. Ông bước vào abn công hoa và dây leo nhìn toàn cảnh thành phố Danu Talis. Aten hít một hơi sâu, mang vào trong mùi hương thơm ngọt của sự sống và sinh sôi, bỏ qua mùi đắng và hơi chua từ luồng điện của Marethyu.

MẶt trời bắt đầu ngả về tây, tòa nhà nhuốm ánh vàng, những con kenh ngả màu bạc. Ở vài tầng thấp của những tòa nhà cao hơn người đã đã thắp đèn. Từ phía xa vang lên tiếng cười và tiếng nhạc.

Marethyu đứng cạnh Aten. Ông đặt tay lên ban công và nhìn về thành phố trên đảo.

“Hãy chiêm ngưỡng thành phố tuyệt vời nhất thế giới này đi,” Aten tự hào nói.

Marethyu gật đầu. Ông ngửng đầu lên, đôi mắt xanh lơ tối lại giống với màu trời khi ông quan sát mặt trời lặn đang phủ lên những vinama bay thấp màu vàng cháy, khiến chúng giống như những vệt sáng ngang qua thiên đường. “Đây là một kỳ quan.”

“Đã từng có những thành phố tuyệt đẹp trên trái đất,” Aten tiếp tục. “Người cổ đại xây dựng những thành phố hội đoàn, những trung tâm tuyệt vời để nghiên cứu, Archon và Chúa Đất đã xây dựng những thành phố lớn bằng thủy tinh và kim loại trong thời xa xưa. Nhưng không có thành phố nào giống như Danu Talis.”

“Truyền thuyết về nó sẽ tồn tại hàng thiên niên kỷ,” Marethyu đồng tình.

“Danu Talis là một thành phố, một bang, một thành phố và ta đã trị vì nó gần hai ngàn năm. Cha ta, Amenhotep, trị vì nơi này trước ta, ông nội ta Thoth là một trong những Elder vĩ đại đã nâng thành phố nên từ lòng biển mười ngàn năm trước.”

“Ờ, tôi biết. Tôi đã thấy ông ấy làm thế,” Marethyu thản nhiên nói.

“Ngươi ở đó?”

“Ờ.”

Chúa tể Danu Talis nhìn người đàn ông tay móc câu một lúc lâu. Cuối cùng ông gật đầu. “Ta tin ngươi,” ông chắc giọng nói. “Và có thể chúng ta sẽ bàn luận với nhau vài điều ngươi đã chứng kiến trong suốt cuộc đời dài và trong những chuyến chu du phi thường của ngươi.”

“Chúng ta sẽ không làm thế,” Marethyu nói. “Tôi có rất ít thời gian ở đây.”

Aten gật đầu. “Từng có thời Danu Talis chỉ là một thành phố nhỏ bị quân thù bao vây. Khi ta lên ngôi chúng ta đã bị vây hãm bốn bề. Anubis và ta đã thay đổi tất cả. Giờ Danu Talis là thủ đô của một đế chế hùng mạnh trải dài khắp địa cầu, khắp các châu lục, kể cả Northland lạnh giá. Và những kẻ từng chống lại chúng ta – Người Cổ đại, Archon hay Chúa đất – đều bị đánh bại hoặc đánh đuổi tới tận cùng thế giới.”

“Ông là một phần của lịch sử,” Marethyu nói. “Cha tôi – hoặc đúng hơn, người tôi tin là cha tôi – đã dạy tôi rằng mọi đế chế đều sẽ tới lúc sụp đổ. Khi đi du hành qua thời gian và lịch sử, tôi nhận ra ông ấy nói đúng. Tất cả các đế chế vĩ đại rồi cũng tới lúc suy vong.”

Aten gật đầu. “Ta đã nghiên cứu lịch sử thế giới từ thời Khởi Nguyên, và tôi đã học được bài học là: các đế chế sẽ phát triển và suy tàn.” Ông quay qua nhìn kim tự tháp to lớn nằm ở trung tâm hòn đảo. Một nửa của nó đang tắm dưới ánh hoàng hôn, phần còn lại chìm trong bóng tối. Những ngọn lửa nhỏ xíu đang bập bùng cháy trên hàng trăm bậc thang dẫn tới nóc dẹt của công trình, trên đó cắm lá cờ đang bay phần phật trong cơn gió chiều.

“Danu Talis sẽ sụp đổ,” Marethyu nói. “Ông không còn những lời tiên tri hay nhà tiên tri để nói cho ông biết trước tương lai.”

Aten nhìn Marethyu. “Ngươi là cái gì?” ông ta đột ngột hỏi. “Ông không phải Elder hay Người cổ đại, càng không phải Chúa Đất hay Archon.”

“Tôi không thuộc những giống loài đó,” Marethyu nghiêm túc nói. “Tôi là tương lai của ông. Ông đã trị vì thành phố này cả thiên niên kỷ,” ông ta nói tiếp. “Đây đúng là kỷ nguyên Vàng của Danu Talis, nhưng vân mệnh của nó là phải sụp đổ và biến mất. Và nếu điều đó xảy ra, những gì ông làm, những hy sinh của ông sẽ chẳng là gì. Nhưng cần phải thế. Ông có thể bảo vệ danh tiếng thành phố của ông; đúng ra ông có thể đảm bảo rằng nó sẽ giúp hình thành nên nền móng cho không chỉ một mà nhiều nền văn minh về sau.”

“Ngươi biết thật sự như thế chứ?”

“Tôi đã chứng kiến,” Marethyu bình thản nói, ánh chiều khiến đôi mắt ông chuyển ánh vàng. “Tôi thề tôi nói thật.”

“Ta tin ngươi,” Aten lại thì thầm nói. “Ngươi muốn ta làm gì?”

“Tôi muốn ông trở thành một waerloga – một người phá bỏ lời thề. Một thầy phù thủy. Tôi cần ông phản bội thành phố của ông.”

“Với ai?”

“Với tôi?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx