sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 31 - 32 - 33

CHƯƠNG 31

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Theo một cách nào đó, Josh Newman đột ngột biết tên những sinh vật trong xà lim: Cluricaun, quỷ Nhật oni, Ông ba bị, Người khổng lồ, Huldu, Quái vật đầu bò Minotaur, quái vật Mỹ Windigo, Ma cà rồng Ấn Độ Vetala. Trước khi cậu hiểu vì sao những từ đó tới với cậu, một chuyển động hình xoáy ốc khiến cậu chú ý, cậu dừng lại nhìn vào căn phòng tối. Cậu nhíu mắt nhìn gần hơn. Cái mùi đó khiến bụng cậu quặn thắt, mùi axit chua ợ lên cổ họng cậu. Cậu nghĩ cậu nhìn thấy một con khi nhưng khi mắt cậu điều chỉnh thích hợp với ánh sàng mờ mờ, cậu nhìn thấy con vật đó có đầu khỉ, thân vằn vện của gấu trúc Bắc Mỹ, chân hổ và đuôi rắn. Đó là một con nue, một sinh vật đến từ những truyền thuyết tối tăm nhất của Nhật. Niten đã giết một con nổi tiếng nhất.

Tay Josh nắm chặt những thanh xà lim.

Sao cậu biết được nhỉ?

Khi cậu bước vào chỉ vài phút trước, trong xà lim đầy những con quái vật không tên. Cậu mang máng nhớ ra vài con nhờ những câu chuyện bố mẹ kể - như con quái vật đầu bò minotaur – nhưng hầu hết những con khác như thể bước ra từ cơn ác mộng.

Giờ cậu không chỉ biết tên chúng mà cậu còn biết Niten đã giết một trong số những con nue.

Sophie.

Những hình ảnh về chị gái cậu nảy ra trong đầu cậu. Cậu không hiểu sao lại nghĩ tới chị...và lần cuối cậu nhìn thấy cô, cô đang ở cùng Niten. Giờ cô đang ở đâu? Liệu giờ cô có ở cùng Kiếm sĩ không? Cô có an toàn không?

“Đi nào, Josh,” Dee ra lệnh khi hắn và Virginia đi qua.

“Tôi tới ngay đây,” Josh lẩm bẩm. Cậu đợi tới khi Dee và Dare đi tiếp và đột ngột quay lại, mong sẽ nhìn thấy chị gái ở sau mình.

Sophie.

Cậu hít sâu, cố gắng tìm kiếm mùi va ni của chị lẩn quất trong mùi muối và i ốt và mùi như thể trong sở thú trong xà lim.

Sophie.

Cậu đột ngột cảm thấy hơi nóng và cậu xoa những ngón tay như thể có kim châm vào với nhau. Liệu cô có đang ở đây quan sát cậu không? Cô đã từng làm thế, theo dõi cậu hộ Flamel và Perenelle khi cậu ở văn phòng của Dee chuẩn bị chiêu hồn Coatlicue.

Sophie. Môi cậu mấp máy gọi tên cô...nhưng không có gì, và lần đần tiên trong đời cậu không thể cảm thấy cô. Trong suốt cuộc đời của Josh, chị gái cậu đã trở thành hằng số đối với cậu. Khi bố mẹ cậu đi vắng, khi gia đình cậu cứ đi từ thành phố này sang thành phố khác còn cậu và Sophie cứ chuyển từ trường này sang trường khác, người duy nhất cậu có thể dựa dẫm vào là chị gái cậu. Và giờ cô đã đi rồi.

“Josh?” Virgnia nói. “Sao thế?”

Cậu lắc đầu. “Tôi không biết. Tôi không chắc.”

“Nói với tôi xem cậu có vấn đề gì nào,” Virgnia thản nhiên nói. Cô ta nhẹ nhàng đặt tay lên tay cậu và kéo cậu đi khỏi xà lim, dắt cậu qua cánh cửa mở ở cuối hành lang. Dee đang đợi ở đó. Khi Pháp sư nhìn thấy họ tới, ông ta quay người và biến mất vào ánh sáng chói lòa ở bên ngoài.

“Không có gì, thật sự...” Josh định nói, đột nhiên thấy nhột nhạt vì sự hiện diện của người phụ nữ đi bên cạnh.

“Nói với tôi đi,” cô ta lại giục.

Cậu hít một hơi sâu. “Lạ thật...”

Virginia cười. “Lạ à?”” Cô vẫy tay về phía những xà lim. “Có gì còn lạ hơn những cái này? Nói cho tôi nghe đi?” Cô khăng khăng đòi.

Josh gật đầu. “Khi tôi tới đây tôi không biết bất cứ sinh vật nào trong kia...nhưng sau đó tôi biết. Tôi không chỉ biết hết tên chúng, tôi còn biết Niten đã giết một trong số chúng.” Cậu lắc đầu. “Nhưng tôi không biết làm sao tôi biết.”

“Vì sao à, đơn giản thôi: cậu liên kết với một ai đó. Có thể là chị cậu.”

Josh thảm hại gật đầu. “Tôi cũng nghĩ thế.” Cậu hạ thấp giọng và nhìn xung quanh. “Tôi nghĩ có thể họ đang theo dõi chúng ta.”

Virginia lắc đầu, những sợi tóc cô bay qua khuôn mặt Josh. “Không phải chúng ta. Mà là cậu. Tôi sẽ biết ngay nếu có ai đó theo dõi tôi. Và tôi có thể chắc chắn với cậu, không ai có thể theo dõi Dee hay Machiavelli mà họ không biết. Chỉ có thể là chị cậu đang để ý tới cậu.” Họ đi qua xà lim có một con quái vật đầu dê, Virginia hất hàm về phía nó. “Con này là con gì?” cô hỏi.

Josh lại gần để nhìn cho rõ hơn, rồi lắc đầu. “Tôi không biết,” cậu thừa nhận. “Con gì thế?”

“Pooka.” Virginia cười. “Rõ ràng cậu không biết người theo dõi cậu đã biến mất. Tôi đoán rằng chị cậu có mối liên kết với cậu, do đó cậu có thể biết những thứ chị cậu biết. Đó là,” cô nói thêm. “Là một khả năng hay ho.” Virginia xoắn tóc lại. “Hai người khá gần gũi đúng không, cậu và chị gái cậu ấy?”

Josh buồn bã gật đầu. “Rất gần gũi.”

“Cậu phải nhớ cô ấy lắm,” Virginia nói.

Josh nhìn thẳng về phía ánh sáng. Mắt đầu ọng nước mắt và cậu giả bộ chỉ là phản ứng đối với ánh nắng gắt ở bên ngoài “Đúng, tôi nhớ chị ấy. Và tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với chị ấy.”

“Chắc chắn cô ấy cũng nói giống cậu. Cậu yêu cô ấy không?” Dare hỏi luôn.

Cậu mở miệng định trả lời nhưng cậu không thể nói gì. Cậu đột nhiên nhận thức được nhịp đập trái tim cậu. Nó đang đánh lô tô trong ngực cậu, như thể cậu vừa chạy một quãng dài bằng một sân bóng. Cậu nhận ra rằng cậu sợ trả lời, sợ phải nghĩ tới câu hỏi.

“Cậu yêu cô ấy không?” Virginia nhắc lại.

Josh nhìn người bất tử. Từng có lúc cậu có thể trả lời chỉ trong một giây... nhưng mọi thứ đã thay đổi. Sophie đã thay đổi, và cảm giác của cậu với cô... đang rối bu.

“Thế nào?” Virginia hỏi.

“Có... không... tôi không biết. Ý tôi là, chị ấy là chị tôi, chị song sinh với tôi, gia đình của tôi...”

“À. Theo kinh nghiệm của tôi, khi con người nói họ yêu ai đó, thường thì họ không có ý đó. Nhưng trong trường hợp của cậu thì tôi không chắc. Cậu vẫn còn cảm giác với cô ấy.” Cô ta hơi lại gần Josh hơi quay người để nhìn được mặt cậu. “Nếu có cơ hội cậu có cứu cô ấy không.”

“Tất nhiên.”

“Cậu sẽ làm gì để cứu cô?”

“Điều gì cũng được,” cậu đáp ngay tắp lự. “Mọi điều.”

“Vậy cậu vẫn còn yêu chị cậu,” Dare đắc thắng nói.

“Tôi nghĩ tôi vẫn yêu chị ấy,” cậu thừa nhận. “Tôi ước gì mình có thể thay đổi chị ấy.”

“Ờ, đơn giản thôi: nhà Flamel đã thay đổi cô ấy.” Người bất tử chỉ ngón tay vào ngực cậu. “Họ - sau đó là Dee – thay đổi cậu. Dù ông ta khiến cậu tốt hơn hay tệ đi..ờ, mà điều đó chỉ có cậu có thể nói được.” Rồi cô ngả người nói tiếp, “Cũng có thể là thời gian.”

“Nhà Flamel xấu thật à?” cậu hỏi, hạ giọng xuống dù cho Dee đã bước ra ngoài buồng giam. “Tôi vẫn không biết liệu tôi có tin được tiến sĩ không nữa. Ý tôi là, tôi biết cô là bạn của Dee nhưng chỉ là tôi phân vân...”

“Có thể tôi là bạn của Dee – nhưng dù đứng trên quan điểm của ông ta – ông ta cũng không phải bạn tốt – nhưng tình bạn không che mắt được tôi ông ta là người thế nào?”

“Thế nào?”

“Điên.” Cô lại cười. “Điên lên vì những khát vọng thì cả Flamel và Machiavelli đều thế. Ở thời điểm khác, hoàn cảnh khác, có khi họ còn lạ bạn hợp cạ đó.”

“Tôi tin được ông ta không?” Josh hỏi.

“Cậu nghĩ sao?” Virginia hỏi.

“Tôi không biết nghĩ gì nữa. Nhưng Sophie đã quất roi vào Coatlicue. Và tôi vẫn không hiểu sao chị ấy có thể làm vậy. Chị tôi thường không làm đau thứ gì. Chị thường bắt tôi bắt con nhện trong buồng tắm và thả nó ra ngoài. Và chị ấy không hề thích nhện.”

“Có thể cô ấy nghĩ cô ấy đang bảo vệ cậu,” Virginia nhẹ nhàng nói. “Khi người chúng ta yêu thương gặp nguy, chúng ta thường làm không hề suy nghĩ.”

“Cô không trả lời tôi,” Josh nói. “Nhà Flamel có xấu như Dee nói không?”

Virginia dừng lại trước cửa và quay lại nhìn Josh. Khuôn mắt cô ẩn trong bóng tôi nhưng đôi mắt sáng lên ánh sáng không bình thường. “Đúng là họ tệ thấy đấy. Có khi còn hơn.”

“Cô tin rằng những Elder nên quay về trái đất không?”

“Họ sẽ mang theo nhiều lợi ích,” Virginia chậm rãi nói.

“Cô không trả lời câu hỏi của tôi,” cậu đáp cụt ngủn, có chút giận dữ phảng phất trong giọng nói. “Cô rất giỏi trong việc lảng tránh câu trả lời đó.”

“Câu hỏi của cậu không thích hợp,” Dare nói. “Những Elder đang quay lại, dù chúng ta có thích hay không. Nereus sắp thả Lotan rồi, và rồi Machiavelli sewx đánh thwucs những con quái vật lưỡng cư đang nằm ngủ trong xà lim và thả chúng vào San Francisco. Chúng sẽ xé tan thành phố. Cảnh sát, quân đội, lực lượng không quân và hải quân của đất nước giàu tiềm năng quân sự nhất này sẽ thấy họ vô dụng. NHững vũ khí tối tân của họ vô dụng. Và khi thành phố bên bờ phá hủy, khi lãnh đạo đất nước này biết rằng cách duy nhất để khống chế lũ quái vật là bỏ rơi thành phố và hủy diệt nó, lúc đó một Elder đại diện sẽ xuất hiện cùng lời đề nghĩ siêu phàm. Những Elder sẽ xóa sổ lũ quái vật và không chỉ cứu thành phố và toàn bộ châu lục và cả thế giới. Đó sẽ là lời đề nghị mà chính phủ Mỹ không thể từ chối. Những Elder sẽ cứu mọi người và lại được tôn vinh như những anh hùng và thần thánh. Xưa kia mọi chuyện như thế. Tương lai cũng sẽ như thế. Đúng ra thì mọi chuyện sẽ xảy ra vào Lễ Litha, hạ chí...” Đôi môi Virginia Dare cong lên thành một nụ cười. “Nhưng Ts. Dee tốt bụng đã khiến các Elder thay đổi kế hoạch. Giờ họ đang xúc tiến nhanh hơn kế hoạch.”

“Vậy là Dee làm đúng,” Josh vui vẻ nói. “Khi các Elder quay lại, họ sẽ mang theo những thứ có ích, những công nghệ cổ xưa.”

“Có thể.”

“Và họ sẽ làm gì Dee? Ông ta phản bội họ, đúng không? Họ sợ ông ấy à?”

“Rất sợ,” Virginia cười giòn. “NHững Elder sợ những nô bộc họ không cách nào kiểm soát. Và lúc này tiến sĩ hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát.”

Virginia quay đi, Josh vươn tay bám lấy vai cô. Tia lửa điện vàng và xanh nhạ nổ lách tách trên đầu ngón tay cậu. Người bất tử quay đầu, nhướn mày ý hỏi. “Người cuối cùng chạm vào tôi không xin phép chết thảm đó.”

Josh giật phắt tay lại. “Cô nói Elder đang quay lại – thế Dee sẽ ra sao?”

Virginia cẩn trọng nhìn cậu, đồng tử cô giãn ra đầy mê hoặc. Thế nhưng cô vẫn im lặng để cho Josh nói tiếp.

“Nếu các Elder đang truy đuổi Dee thì ông ta không thể để họ quay lại. Ý tôi là...” Josh chần chứ một lúc. “...họ sẽ giết ông ấy.”

Virginia tiếp tục nhìn cậu, vì không thoải mái nên cậu nói tiếp.

“Trừ khi ông ấy nghĩ rằng khi cho họ thành phố, ông ấy sẽ trở về bên họ,” cuối cùng cậu cũng nói xong.

Dare chớp mắt lắc đầu, xóa bỏ sự căng thẳng giữa họ. Josh thở hắt ra.

“Câu hỏi thú vị đó,” Virginia nói nhỏ rồi lại nhếch mẹp cười. “Tôi chắc Tiến sĩ cũng nghĩ tới rồi. Ông ta sẽ có kế hoạch. Ông ta luôn có kế hoach.” Cô ta bước ra ngoài ánh sáng để lại Josh một mình trong tòa nhà tăm tối. “Và thường nó sẽ không tới đâu.” Cô nói với chính mình. Nhưng âm thanh va đập vào tường và dội lại vào Jack.

CHƯƠNG 32

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Anubis chạm vào bảng điều khiển vimana, chiếc đĩa bay hơi nghiêng sang một phía vẫn ẩn mình trong đám mây đêm. Xa xa bên dưới, trên khu vườn trên mái Thái Dương Điện, ông thấy anh trai Aten đang đi cùng người đàn ông một tay. “Tôi sẽ bỏ ra một chút tài sản để biết họ nói gì,” ông ta nói với người mặc áo choàng ngồi cạnh.

“Đáng ra họ không nên nói chuyện,” tiếng nói vang lên từ trong lớp vải.

“Con nên làm gì đây, Mẫu hậu?”

Người đó nhoài người lên trước, ánh sáng từ thành phố khiến đôi mắt vàng có chút sự sống. Ánh sáng chạy qua chiếc mùi lông và đôi tai hình tam giác, làm rung động những sợi lông mao dài. Sự Biến đổi quá khắc nghiệt đối với Baster, mẹ của Aten và Anubis; trong khi cơ thể bà vẫn là của một thiếu nữ trẻ, đầu vài tay bà chuyển thành của một con mèo khổng lồ. “Thi thoảng ta nghĩ phụ vương các con đã chọn sai người kế tục,” bà xì xì nói. “Đáng ra phải là con.”

Anubis cúi đầu. Sự biến đổi trên cơ hàm và xương gò mà khiến ông không thể mỉm cười.

Những móng vuốt mèo dài chỉ vào người đàn ông tay móc câu. “Ta không thể hiểu sao anh trai có thể đứng nổi cùng sinh vật hôi thối đó.”’

“Aten có biết gã tay móc câu đó là ai không?” Anubis hỏi.

Bastet rít lên. “Nó phải biết. Aten nghiên cứu lịch sử. Nó biết trong mọi huyền thoại – của Chúa Đất, Người cổ đại, và Archon – đều nói tới người này: người đàn ông tay móc câu, kẻ hủy diệt. Những Chúa đất gọi hắn là Moros và Người cổ đại gọi hắn là Mot, trong khi những Archon gọi hắn là Oberour Ar Maro. Chúng ta gọi chúng bằng một cái tên tương tự: Marethyu.”

“Thần chết,”

“Thần chết,” Bastet thông thái nói. “Và hắn đang tới để hủy diệt chúng ta. Ta không nghi ngờ gì cả. Kể cả những kẻ ngốc thích nhúng mũi vào chuyện người khác như Abraham và Chronos còn đồng ý nữa là.”

“Con phải làm gì?” Anubis lại hỏi, hạ vimana xuống thấp hơn, bám theo Aten và người đàn ông tay móc câu khi họ bước vào ban công bao quanh mái.

Những móng vuốt của Bastet cắm vào bức tường láng mịn của vimana, để lại những vết hủy hoại rõ trên nên đá hoa cương vốn không thể hỏng hóc. “Phụ vương con chắc buồn lắm. Ta mừng là ông ấy không còn sống mà chứng kiến con mình nói chuyện với sinh vật kia.” Bà ta lắc cái đầu khổng lồ. “Ta từng giúp nâng hòn đảo này lên từ lòng biển. Ta cùng cha con trị vi Danu Talis cả thiên niên kỷ. Ta không muốn thấy nó bị hủy diệt vì sự ngu ngốc của anh trai con.” Nước bọt của bà ta nhễu xuống từ răng nanh. “Từ ngày này trở đi, Aten không còn là con trai ta nữa.” Cái đầu xấu xí của bà ta quay qua nhìn vào đôi mắt đen của Anubis. “Hãy cướp lại Danu Talis. Ta sẽ giúp con lên ngôi. Ta sẽ nói chuyện với Isis và Osiris; họ không thích gì anh trai con. Họ sẽ ủng hộ con.”

Anubis càu nhàu. “Họ chưa bao giờ công khai đối địch. Ai biết lòng tin của cậu và dì con nằm ở đâu?”

“Sự trung thành của Isis và Orisis không bao giờ cần bàn cãi. Họ không giống anh trai con, họ luôn biết nhiệm vụ của mình đối với gia đình và hòn đảo này,” Bastet gầm gừ. “Bản thân từng người họ đã mạnh và khi kết hợp lại họ sở hữu sức mạnh phi thường. Ta đã từng xem một vài Vương quốc bóng tối mới họ bắt đầu kiến tạo, và chúng thật vĩ đại. Và dù cậu dì con bằng tuổi ta – thật ra Isis còn lớn tuổi hơn một chút – họ vẫn không hề bị Biến đổi. Cậu ấy vẫn đẹp trai và dì vẫn xinh đẹp.” Bastet không thể nào giữ cho giọng mình không chút cay đắng.

“Nếu Isis và Orisis ủng hộ con, thì những Elder và Elder vĩ đại khác cũng sẽ thế,” Anubis từ tốn nói những suy nghĩ mình ra. “Nhưng vì sao họ muốn ủng hộ con truất ngôi anh chứ?”

“Họ không có con. Sau Aten, con là cháu họ tiếp theo của họ. Họ không bao giờ muốn chỉ trị vì một lục địa ở một vương quốc bóng tối. Một ngàn năm trước họ đã nói rằng sẽ có một ngày họ sẽ thống trị hàng chuỗi những thế giới, dù cho họ phải tự mình tạo ra chúng. Bastet chỉ về phía bên kia đĩa bay. “BẮt Marethyu. Con đã từng làm được, giờ con có thể làm lại được. Con phải cẩn trọng để bắt anh trai con, các anpu sẽ giúp con. Sau đó cho vài anpu tới Murias bắt Abraham và những ai theo phe cánh ông ta.”

“Sau đó con nên làm gì, thưa Mẫu hậu?”

Đôi mắt vàng to tướng của Bastet chớp chớp vì ngạc nhiên. Bà quay sang hướng bắc, nơi nhà tù núi lửa Huracan mọc lên từ hòn đảo. “Vì sao con lại phải nuôi chúng chứ - tất cả bọn chúng, Aten, Marethyu, Abraham và những kẻ tù nhân ngoại bang kia nữa – con hãy ném chúng vào núi lửa.”

Anubis gật đầu. “Khi nào con nên bắt đầu?”

Bastet chỉ xuống nơi Aten đang nắm tay Marethyu đồng ý cho thỏa thuận họ vừa đạt được. “Giờ là lúc thích hợp đó.” Móng vuốt của bà nắm lấy bàn tay như chân động vật của con trai, chặt tới nỗi chảy máu. “Giết chúng đi, Anubis. Giết tất cả bọn chúng rồi Danu Talis sẽ là của con.”

“Của mẫu hậu nữa,” Anubis thì thầm trong khi cố gắng gỡ bàn tay đang đau nhức ra.

“Và của ta,” bà ta đồng tình. “RỒi chúng ta sẽ trị vì vĩnh viễn.”

CHƯƠNG 33

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Mars Ultor dừng lại ở góc đường Broadway và đường Scott để lấy hơi. Ông dựa vào bức tường gạch đó nhìn lại về đường Broadway. Ông đã không nhận ra đoạn đường quá dốc, và chân ông do lâu ngày không luyện tập, giờ trở nên cứng ngắc vì đau, các cơ bắp ê ẩm và đau rần. Khi Zephaniah thả ông ra khỏi nhà tù xương ở dưới lòng Paris, luồng điện cứng bao quanh người ông trong hàng thế kỷ biến thành bụi quanh chân ông, giúp ông thoát khỏi sự nâng nề đeo bám ông bao lâu nay. Dưới lớp vỏ đó, ông kinh hoàng nhận ra rằng cơ thể từng rất cường tráng của ông giờ trở nên mềm nhẽo, chân rất yếu gần như không thể chống nổi trọng lượng cơ thể. Nhưng ít nhất Mars Ultor đã có lại sức mạnh của mình; Zephaniah có thể không có đôi mắt, vì bà đã đổi nó cho Chronos để có được tri thức giúp chồng bà an toàn. Mars Ultor hít một hơi sâu. Khi tất cả những việc này qua đi – và giả sử ông còn sống – ông nghĩ ông sẽ đi thăm lão Chronos ghê tởm kia. Chắc chắn rằng vị Elder kinh khủng kia còn giữ đôi mắt của Zephaniah ở trong một cái lọ ở đâu đó. Có thể ông có thể thuyết phục lão đưa cho ông. Mars bẻ đốt ngón tay. Ông có thể rất thuyết phục.

Ông quay trái bước tới đường Scott.

Vị Elder cảm thấy nguồn sức mạnh kinh người, luồng sức mạnh đó đã đi mất trước khi chiếc xe jeep quân đội đậu lại và ba người nhảy xuống vỉa hè.

Một người trông có vẻ là người Anh Điêng cao lớn, khắc khổ với làn da màu đồng và sắc bén chui ra. “Ông là Mars.” Đó là một câu khẳng định, chứ không phải câu hỏi.

“Ai muốn biết chứ?” Mars Ultor trả lời, nhìn quanh quẩn đường không hiểu đây có phải một cuộc tấn công không.

Một trong ba người ở đằng sau xe jeep nghiêng người, trên đầu ông ta đội chiếc mũ cao bồi kiểu Stetson để lộ ra băng bịt mắt phải. “Tôi muốn biết.”

Mars Ultor đứng chết trân. “Odin à?”

Rồi người thứ bả, nhỏ bé hơn, mặc một chiếc áo khoác to sụ, hạ mũ xuống để lộ khuôn mặt của con chó nhỏ, với hai chiếc răng nanh mọc từ môi trên. Đó là một người phụ nữ, đeo kính đen che hầu hết khuôn mặt nhưng không thể che nổi dòng nước đen ngòm đang chảy ra từ mắt.

“Hel à?”

“Chú ạ,” cô ta nói tiếng ken két.

Mars Ultor mở to mắt hết nhìn Odin rồi nhìn Hel rồi nhìn người tài xế. “Tôi vẫn đang mơ ư?”

“Vậy nếu ông đang ở đây, thì ông đang mơ ác mộng đó.” Người tài xế duỗi tay để lô cánh tay cơ bắp. Một chiếc vòng màu lam đeo quanh cổ tay ông ta. “Tôi là Ma-ka-tai-me-she-kia-kiak.” Ông ta mặc chiếc quần bò cũ vẹt, đi đôi giày cao bồi cũ và mặc chiếc áo phông in chữ Grand Canyon bạc màu. “Nhưng ông cứ gọi tôi là Chim Ưng Đen. Chủ nhân của tôi là Quetzalcoatl. Ông ấy gửi tôi tới đón hai người kia” – ông ta giơ ngón tay cái lên. “và tôi vừa có một cuộc gọi kêu tôi đi đón ông luôn. Ờ, ông ấy cũng gửi lời hỏi thăm ông đó.” Chim Ưng Đen ngả người ra để Mars ngồi vào ghế hành khách. “Nhưng tôi không nghĩ ông ấy thật lòng.” Ông ta khởi động động cơ và quay sang nhìn bộ ba khác lạ. “Luật ngầm của Elder là ăn mặc lôi thôi à?”

Vì vẫn còn choáng nên Mars lờ người tài xế đi mà quay lại nhìn hai Elder đằng sau. “Lần cuối tôi gặp hai người, hai người sắp đánh nhau cơ mà.”

“Đó là lúc đó...” Odin nói.

“...còn giờ là giờ” Hel ngọng nghịu nói. “GIờ chúng ta có kẻ thù chung. Nô bộc ultaga nghĩ hắn ta có thể trở thành chủ nhân.”

Chim Ưng Đen đóng cửa lại và lái xe lên đồi, đôi mắt đen liếc trái liếc phải tìm địa chỉ.

“Đó là một tên giống người, John Dee,” Odin nói.

Mars Ultor gật đầu. “Zephaniah nói cho tôi nghe rồi. Bà ấy nói hắn định triệu hồi Coatlicue để hại chúng ta.”

“Dee hủy diệt cây Yggdrasill,” Odin nói, chuyển sang thứ ngôn ngữu có trước con người cả thiên niên kỷ.

“Hắn giết Hekate.”

Đột nhiên có mùi thịt cháy và luồng khí đỏ tía bao quanh vị Elder. “À, vợ tôi quên nói với tôi chuyện đó. GIống người đó giết Hekate à?” Mars Ultor hỏi, giọng run lên vì tức giận. “Hekate của ông đó?” ông ta nói với Odin.

Vị Elder gật. “Hekate của tôi,” ông ta thì thầm.

“Và hủy diệt Yggdrasill,” Hel nhắc lại. “Những Vương quốc bóng tối của Asgard, Niflheim và Diêm quốc đã bị hủy diệt. Cánh cổng tới sáu vương quốc khác cũng sụp đổ, phóng kín họ ở đó mãi mãi, khiến họ chết dần trong giam hãm và hủy diệt. “

“Chỉ một người mà làm được điều đó à?” Mars hỏi.

“Tên người Dee,” Hel nói. Cô nhoài người, khiến mùi chướng khí bao quanh Dee. “Những chủ nhân của Dee muốn hắn sống. Nhưng chừng nào Dee còn sống hắn còn là mối nguy với tất cả chúng ta. Chú tôi và tôi đã đi tới thỏa thuận chung: chúng tôi tới đây để giết Dee.” Cô đặt những ngón tay móng vuốt lên vai Mars Ultor. “Chống lại chúng tôi là sai lầm.”

Mars đẩy những ngón tay của vị Elder ra khỏi vai mình như thể xua đi những thứ vải vụn. “Đừng bao giờ nghĩ tới việc đe dọa chú chứ cháu gái. Chú biết chú đã đi vắng khá lâu. Có khi cháu quên chú là ai. Chú là cái gì.”

“Chúng tôi biết ông là ai chứ cậu em họ,” Odin thản nhiên nói. “Chúng tôi biết ông là cái gì – chúng tôi đã mất những người thân và họ hàng vì sự tức giận của ông. Và câu hỏi quan trọng hơn là: vì sao ông ở đây?”

Mars Ultor mỉm cười. “Ờ thì, từng có lúc chúng ta ở cùng phe. Vợ tôi mới thả tự do cho tôi và giao cho tôi một nhiệm vụ đơn giản: giết Ts.John Dee.”

Chim Ưng Đen dừng xe trước khi vị Elder nào có thể phản ứng. “Chúng ta tới nơi rồi,” Người Anh Điêng bất tử thông báo.

“Tới đâu?” Mars Ultor hỏi.

“Nhà của Giám quan Tsagaglalal.”

Mars và Odin giúp Hel ra khỏi xe khi cửa mở. Prometheus và Niten đều mặc áo giáp làm từ luồng điện xuất hiện ở bậc thềm dẫn vào nhà. Không khí chua lên bởi đủ thứ mùi – mùi thịt cháy và mùi trà xanh, hoa hồi, cây thổ phục linh và mùi cá ươn – rồi sau đó, với một tiếng gầm giận dữ, Mars Ultor lôi một thanh đoản kiếm dưới áo khoác lao thẳng vào Prometheus, nhắm thẳng lưỡi kiếm vào cổ họng ông.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx