sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 34 - 35 - 36 - 37

CHƯƠNG 34

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Em vừa nói chuyện với thằng bé,” Virginia nói khi bắt kịp John Dee đang đi xuống đường mòn quanh đảo.

Dee liếng nhìn người phụ nữ nhưng không nói gì.

Virginia lắc đầu tháo tóc ra để nó rơi xuống lưng. “Cậu ta hỏi em chuyện gì sẽ xảy ra nếu tất cả những con quái vật được thả vào thành phố.”

“Sẽ là thảm họa,” Dee nói và vẫy tay trong không khi. “Bạo động.”

“Ờ đúng, đó là chuyên môn của anh mà Tiến sĩ. Nhưng còn các Elder?” Cô ta nhướn mày hỏi. “Em nghĩ kế hoạch là lũ quái được thả vào thành phố sau đó các Elder sẽ xuất hiện và cứu thế giới.”

“Đúng là kế hoạch ban đầu như thế.”

Họ đi vào một góc đường. Gió thổi từ vịnh quét qua họ. San Francisco và Cầu Cổng Vàng hiện lên trên mặt nước trong buổi chiều ta. “Anh đoán kế hoạch có thay đổi.”

“Nó đã thay đổi.”

Virginia thở một hơi dài thất vọng. “Liệu em có phải lôi câu trả lời từ anh ra hay anh sẽ nói với em? Anh lôi em vào chuyện này. Em đang vui vẻ hạnh phúc ở Luân Đôn chẳng bị ai chú ý. Thế mà giờ em được treo giá vì anh.”

Dee vẫn im lặng.

“Anh bắt đầu làm em tức rồi đó,” Virginia bình tĩnh nói. “Và anh không muốn em giận đâu. Em không tin anh chưa từng thấy em giận.”

Pháp sư liếc nhìn ra sau. Machiavelli đang nói chuyện với Billy, trong khi Josh ở phía sau. Cả ba đều ở xa họ nên không thể nghe lỏm được, nhưng hắn vẫn hạ giọng chẳng hơn thì thầm là mấy. “Em đã hứa với anh.”

“Anh đã hứa cho em thế giới này.”

“Anh có hứa.”

“Và em mong anh sẽ thực hiện đúng lời hứa.”

Tiến sĩ gật đầu. “Anh đang làm thế - và luôn luôn làm thế.”

“Không TIến sĩ à, Anh luôn luôn là một kẻ nói dối tuyệt vời,” Virginia nói, “nhưng ít nhất anh luôn cẩn trọng để nói với em sự thật.” Giọng cô trở nên lạnh giá như luồng gió thổi qua vịnh. “Đó là điều duy nhất giúp anh sống qua mấy thế kỷ rồi.”

Dee gật đầu. “Tất nhiên em nói đúng. Anh chưa bao giờ có ý định nói dối em.” Hắn thở dài. “Những ngày quá thật...khó khăn.”

“Khó khăn à?” Virginia Dare cười. “Hình như ta cần gạch chân chứ đó nữa cơ.” Nụ cười cô mở rộng hơn ra mang tai. “Trong một tuần, anh đã từ một nô bộc – à không, phải hơn thế, một nô bộc có tiếng tăm – của một trong những Elder bóng tối vĩ đại nhất trở thành một utlaga. Họ muốn anh chết. Anh đã giết hại một Elder và hủy diệt vô số các Vương quốc bóng tối.”

“Em không cần phải nhắc anh...” Dee định nói nhưng Virginia tiếp tục.

“Chỉ trong bảy ngày, mọi thứ anh đã từng làm, những điều anh tin tưởng đã thay đổi và thay đổi triệt để.”

“Em thích thú lắm phải không!” Dee cao giọng nói.

“Em tò mò xem anh gỡ rối cho anh thôi mà Tiến sĩ.”

“Ờ, như em nói rồi đó: giờ em cùng thuyền với anh. Em đã giành hầu như cả đời sống trong bóng tối, Virginia ạ. Nhưng giờ ánh sáng đang chiếu về phía em. Những Elder, Thế Hệ Kế tiếp, cả những tay sai loài người đều đang săn lùng ăn, thế nên họ cũng sẽ bám đuổi em nữa.”

“Đó chính là vấn đề của em với anh,” Virginia nói, những ngón tay nắm chặt lấy cây sáo gỗ. Cô có thể cảm thấy nó nóng lên bên dưới bàn tay cô.

“Anh có một kế hoạch,” Dee nói.

“Em nghĩ là anh có.”

“Một kế hoạch nguy hiểm.”

“Em không nghi ngờ gì.”

Dee dừng lại trước tảng đá nhô ra biển. Hắn quay lại nhìn Josh và hai người bất tử đang tiến tới. “Những ngày qua đã dạy cho anh rất nhiều. Họ giúp anh nhận ra anh nên trở thành chủ nhân chứ đừng làm nô lệ. Và một tuần rồi không hắn là đồ bỏ,” hắn nói tiếp.

“Có lẽ em nên n hắc anh rằng công ty anh đã cháy rụi, anh không có tiền và anh không còn chốn dung thân trong Vương quốc bóng tối này? Kể cả kế hoạch thả Coatlicue cũng đã thất bại.”

“Nhưng anh có bốn thanh kiếm sức mạnh và Cuốn Codex. Ờ, hầu hết cuốn Codex,” hắn sửa lại. “Flamel vẫn còn hai trang cuối cùng.”

“Đúng không?” Virginia nghĩ về điều đó trong một chốc. “Anh có thể đánh đổi những thứ anh có – bốn thanh kiếm và cuốn sách – cho các Elder. Họ có thể sẽ trả tự do và cuộc sống cho anh.”

“Nhưng thế thì rẻ mạt quá. Với thanh kiếm này và cuốn Codex...anh có thể làm được gần như là tất cả.”

“Nhưng khi anh dùng thanh kiếm, anh sẽ cho các Elder biết anh đang ở đâu. Anh trao đổi thanh kiếm này với họ. Đổi lại anh sẽ không bị đầy đọa trong Vương quốc bóng tối khắc nghiệt.”

“Anh có ý tưởng còn hay hơn. Anh hứa với em rằng em sẽ có thế giới này,” Dee nói ngay. “Nhưng anh nghĩ anh còn có thể cho em nhiều hơn nhiều.”

“Nói cho em nghe,” Dare nói. Đột nhiên cô cảm thấy hứng thú.

“Em luôn tham lam mà. Em đã nói với anh em muốn thống trị.”

“John à...” cô nói, có chút lo lắng trong giọng nói.

“Ở lại với anh,” Dee giục giã, “tin anh, bảo vệ và ủng hộ anh, và anh sẽ cho em không chỉ một vương quốc, không phải hai hay ba mà là tất cả.”

“Tất cả á?” Virginia lắc đầu thất vọng. “John, em không hiểu anh nói gì.”

Dee cười khúc khích. “Em muốn trị vì chuối các Vương quốc Bóng tối không?”

“Cái nào?”

“Anh vừa nói đó – tất cả.”

“Không thể nào...”

“Ờ, nhưng có thể đấy. Và anh biết cách.” Pháp sư laị cười, tiếng cười nghe the thé và kích động.

“Và nếu em có hết các Vương quốc Bóng tối thì anh được gì hả Ts.John Dee?”

“Chỉ một thế giới thôi. Anh muốn thế giới đầu tiên.”

“Anh muốn Danu Talis?” Virginia nín thở.

Hắn gật đầu. “Danu Talis.” Ánh mắt hắn sáng lên thứ tia sáng man dại. “Anh muốn Danu Talis, nhưng không để trị vì – em muốn thì em trị vì luôn. Anh muốn giành cả đời để nghiên cứu. Anh muốn biết được tri thức của bốn giống loài vĩ đại – Elder, Archon, Người Cổ đại và Chúa đất.”

Virginia nhìn hắn không hiểu.

“Anh sẽ biến em thành Isis mới. Anh sẽ biến em trở thành nữ hoàng của các Vương quốc Bóng tối.” HẮn tới trước mắt Dare và nhìn cô. “Anh chưa bao giờ nói dối em, Virginia. Chính em cũng đã nói thế. Hãy nghĩ đi Virginia Dare: Em là Nữ hoàng của các Vương quốc Bóng tối.”

“Em thích nghe thế,” Virginia bình thản nói. “Nhưng anh muốn em làm gì?”

“Video et taceo,” hắn nói.

“Nghĩa là sao?” Cô mất kiên nhẫn hỏi lại.

“Đấy là phương châm của một người anh từng yêu. Câu đó nghĩa là “Tôi không nhìn không thấy gì.’ Vậy sao em không nghe theo cậu đó – im miệng, quan sát và không nói gì.”

CHƯƠNG 35

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Kiểu cười đó khiến tôi nổi da gà,” Billy lẩm bẩm.

Machiavelli gật đầu. “Tôi sợ áp lực đang khiến tiến sĩ có vấn đề rồi.”

“Họ đang mưu đồ gì đó,” Billy nói, nhìn thẳng về phía Dee và Dare đang to nhỏ.

“Cậu biết Virginia nhiều hơn tôi,” người Ý nói. “Cậu có tin cô ta không?”

Billy đặt tay vào trong túi sau quần bò. “Người cuối cùng tôi tin tưởng đã bắn tôi từ sau lưng.”

“Vậy thì tôi cứ hiểu là không vậy.”

“Niccolo, tôi thích cô ta. Chúng tôi đã có vài chuyến phiêu lưu ra trò cùng nhau. Cô ấy đã cứu mạng tôi hai lần, và tôi cũng đã từng cứu cô ấy.” Cậu cười rồi khuôn mặt hiện nét đau thương. “Nhưng Virginia...ờm, cô ấy... cô ấy có chút xa lạ.”

“Billy,” Machiavelli nói kèm một tiếng cười lớn, “chúng ta đều có chút xa lạ.” Ông rùng mình vì gió lạnh và kéo áo khoác chặt vào người.

“Nhưng Virginia là xa lạ nhất.” Người Mỹ lắc đầu. “Cô ấy là con người bất tử, nhưng cô ấy khác – khác theo nghĩa nguy hiểm. Cô ấy lớn lên có một mình, chạy nhảy giữa vùng rừng núi Virginia hoang dã. Những bộ tộc Anh Điêng chăm sóc cô ta, cho cô ta thức ăn và quần áo. Tôi nghĩ họ tin cô ấy là tinh linh của rừng hoặc cái gì đại loại thế. Họ sợ cô ta và gọi cô ta là Windigo: một con quái vật. Mỗi khi dân làng mất tích trong rừng, họ lại nó người kia bị Windigo bắt ăn thịt.”

Machiavelli hít một hơi. “Cậu ám chỉ là...”

Billy lắc đầu quầy quậy. “Tôi chỉ kể cho ông nghe một câu chuyện thôi. Theo tôi được biết, cô ấy ăn chay,” cậu nói thêm. “Cô ấy luôn luôn không để ý tới ngày tháng, và phải tới năm mười hay mười một tuổi cô ta mới biết nói. Tôi nghĩ cô ấy có thể giao tiếp với động vật, nhưng tôi không biết cô ta làm thế nào mà sống, tôi cũng không biết cô ấy đã phải làm những gì. Nhưng tôi cũng không hỏi. Tôi chỉ biết là những năm tháng đó đã hủy hoại cô ta. Cô ta không thực sự quan tâm tới con người dù cô ấy luôn có thể thuần hóa bất cứ con vật nào. Cô ấy từng nói với tôi rằng cô ấy cai trị các khu rừng của Virginia, nơi mọi tạo vật đều biết cô áy, những người dân bản địa thờ phụng và sùng kính cô ấy.”

“Tôi cũng không rõ,” Machiavelli nói. “Tôi không có nhiều thông tin về cuộc đời cô ta.”

“Ông có biết cô ấy giết chủ nhân của mình không?”

Machiavelli gật đầu. “Tôi biết chứ. Và tôi biết cô ấy và Dee khá gần gũi. Tôi tin họ thậm chí đã từng đính hơn. Nhưng tôi không chắc họ xứng đôi.”

“Tôi cũng biết chuyện đó,” Billy tiếp tục nói. “cô ấy muốn làm bá chủ. Ở vài vương quốc bóng tối phụ cận, cô ấy được coi như nữ thần. Cô ấy muốn người ta thờ phụng và sợ cô ấy như những người dân bản địa của Virginia.”

“Ờ. Nó giúp cô ta có cảm giác mình cần thiết,” Machiavelli nói. “Tôi cũng không ngạc nhiên lắm khi một người như cô ta là một đứa trẻ bị bỏ rơi từ lúc lọt lòng. Vậy cô ấy nguy hiểm hả?”

“Ờ đúng. Ở hầu hết các Vương quốc Bóng tối, cô ấy được thờ phụng như Nữ thần của chết chóc.” Billy nói chắc chắn. “Lỗi chết người đầu tiên của ông là đánh giá thấp cô ta. Lỗi thứ hai là tin cô ta.”

Đúng lúc đó tiếng cười man dại của Pháp sư vọng lại trong làn gió. “Tôi phân vân không hiểu Dee có biết không?” Machiavelli ỏi. “Liệu cô ta có trung thành với hắn...nếu có chuyện gì xảy ra?”

Billy quan sát người Ý thật kỹ. “Cái gì xảy ra cơ?” cậu ta nhẹ nhàng hỏi.

Machiavelli nhìn thành phố bên kia vịnh và nhíu mày, những nếp nhăn hằn sâu trên trán. “Dạo này tôi đã nghĩ rất nhiều tới vợ tôi, Marietta. Cậu có kết hôn bao giờ không Billy?”

Người Mỹ lắc đầu. “Trước khi là người bất tử tôi chưa bao giờ có thời gian cho việc ấy; sau đó cũng vậy. Tôi nghĩ làm thế sẽ không công bằng với vợ tôi.”

“Rất thông minh. Tôi ước mình được cân nhắc lại. Tôi kết luận rằng người bất tử chỉ nên ở cùng người bất tử. Nicholas và Perenelle rất may mắn khi được sống cùng nhau.” Ông ta cười lớn. “Có lẽ Dee nên lấy Dare. Đó sẽ là một cặp hay ho đó.”

Billy nhe răng cười. “Cô ấy sẽ giết ông ta ngay trong năm đầu tiên. TÍnh khí của Virginia xấu lắm.”

“Vợ tôi, Marietta cũng không được hiền dịu cho lắm. Nhưng bà ấy có lý do để như thế. Tôi không phải một người chồng tốt. Tôi luôn luôn đi công tác quá thường xuyên và quá lâu. Lúc đó tôi luôn thường trực mối lo bị ám sát. Marietta tội nghiệp của tôi đã phải chịu đựng rất nhiều. Bà ấy từng buộc tội tôi vì là một con quái vật không có tính người. Bà ấy nói tôi nên dừng việc nghĩ con người là những cá thể đi. Họ là một cộng đồng – không tên tuổi và không ai nhớ mặt – dù họ là kẻ thù hay chiến hữu.”

“Bà ấy nói đúng không?”

“Nói đúng,” người Ý buồn rầu nói. “Sau đó bà ấy bế đứa con trai của tôi len, Guido và hỏi tôi nó có phải một cá thể không.”

Billy nhìn về phía Machiavelli đang trân trân nhìn. “Vậy thành phố này là một cộng đồng những người ông không thể chỉ mặt điểm tên, hay là những cá thể sống tách rời?”

“Sao cậu lại hỏi thế?”

“Vì tôi nghĩ ông sẽ không có vấn đề gì trong việc giữ lời hứa với Chủ nhân Elder của ông và Quetzalcoatl và sẽ thả lũ quái vật vào trong cộng đồng không thể chỉ mặt điểm tên trong thành phố”

“Cậu nói đúng. Trước đây tôi đã từng làm thế.”

“Nhưng nếu ông nhìn nhận là tập hợp những cá thể...”

“Thì lại khác,” Machiavelli đồng tình.

“Ai đã nói câu này nhỉ, ‘người ta hứa vì trong quá khứ người ta cần làm thế, còn hiện tại sẽ làm lời hứa bị hủy bỏ’?”

Người Ý liếc nhìn người Mỹ bất tử rồi cúi đầu xuống. “Tôi tin là tôi đã nói câu đó...lâu lắm rồi.”

“Ông cũng viết rằng “Hoàng tử không bao giờ thiếu lý do chính đáng để thất hứa,” Billy nói và cười toe toét.

“Đúng là tôi cũng nói câu đó. Tôi ngạc nhiên về cậu đó, Billy.”

Billy nhìn thành phố rồi nhìn người Ý. “Vậy ông thấy thành phố này như thế nào?”

“Là những cá thể,” Machiavelli thì thầm.

“Lý do đó là đủ để phá bỏ lời hứa với chủ nhân Elder của ông và con quái vật đuôi chim kia chưa?”

Machiavelli gật đầu. “Đủ.”

“Tôi biết ông sẽ nói thế.” Người Mỹ bất tử vươn tay ra nắm chặt bàn tay người Ý. “Ông là người tốt đó Niccolo Machiavelli.”

“Tôi không nghĩ thế. Lúc này tôi thấy mình là một waerloga. Một kẻ phá vỡ lời thề. Một thầy phù thủy.

“THầy phù thủy.” Billy the Kid nghiêng đầu. “Tôi thích thế. Tôi nghĩ tôi cũng sẽ trở thành một thầy phù thủy đó.”

CHƯƠNG 36

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Scathach biết mọi vấn đề đều có cách giải quyết.

Tuy nhiên cô không giỏi giải quyết vấn đề. Đó luôn là biệt tài của chị gái cô. Aoife là một nhà chiến lược; Scathach thì thích tấn công trực diện luôn. Thi thoảng tấn công thẳng vào căn cứ của quân địch khá tốt. Cô đã cứu Joan theo cách đó. Nhưng một số vấn đề lại cần giải quyết theo đường vòng. Và Scatty thì chẳng bao giờ đi đường vòng.

Nữ Chiến binh ngồi ở cửa buồng giam, chân đu đưa, mắt nhìn xuống dòng nham thạch lục bục bên dưới. Cô ước gì chị cô đang ở bên cô. Aoife sẽ biết cần làm gì. Bóng tối đung đưa chân, đánh nhịp chân vào vách đá, sau đó ngửa mặt lên nhìn bầu trên trên đầu. Trước hôm qua cô không hề nghĩ gì tới chị gái nhưng giờ cô lại nghĩ suốt. Rõ ràng khi ở trên đảo chỉ vài dặm cách chỗ bố mẹ và anh trai sinh sống đã khiến cô nghĩ tới gia đình. Và dù cô không thừa nhận điều đó, nhưng thực sự Scathach đang cô đơn. Ờ cô cũng có những người bạn loài ngươi, nhưng họ sẽ già và chết đi; cô cũng có khá nhiều người bạn bất tử - gia đình Flamel giống bố mẹ cô hơn cả bố mẹ ruột của cô – nhưng kể cả những người bất tử già nhất cũng không biết những thứ cô đã làm và những nơi cô đã tới. Trong cả thiên niên kỷ, cô không có ai để trò chuyện tâm sự. Joan gần giống chị em với cô, nhưng Joan mới sinh vào năm 1412 – cô ấy chỉ mới năm trăm chín mươi lăm tuổi. Scathach đã sống trên trái đất nhưng hai ngàn năm trăm năm, và còn thêm bảy ngàn năm du ngoạn khắp các Vương quốc bóng tối khác. Chỉ có chị cô mới hiểu sống một quãng thời gian dài như thế là thế nào.

Cô thấy mình không mấy khi nghĩ tới việc Aoife ngừng nghĩ về cô. Thi thoảng cô cũng nghi ngờ chuyện đó; Aoife Bóng tối thường chỉ quan tâm tới bản thân mình.

Giờ Aoife ở đâu? Chị ấy vẫn ở Vương quốc Bóng tối trái đất chứ? Scathach nhắm mắt lại và tập trung nghĩ tới chị. Trong vài lần hiếm hoi trước đây, thi thoảng cô cũng nhìn thoáng qua những không gian và con người. Cô không biết liệu mình có kết nối gì với cô chị song sinh không. Nhưng lần này cô không thấy gì...chỉ một màn đen trống rỗng. Nữ Chiến binh nhíu mày. Nếu cô đang kết nối với chị, thì liệu đó có phải cái chị cô đang thấy không? Scathach cảm thấy khá rõ rằng cô đang đứng trong một không gian tối đen mênh mông...nhưng cô không chỉ có một mình. Còn có thứ khác ở đây nữa. Có thứ gì đó đang di chuyển trong không gian này. Thứ gì đó to lớn, biết phun xì xì, kêu lục cục. Thứ gì đó cổ xưa và độc ác.

Dù cô không chịu nổi cái nóng của núi lửa, cô vẫn thấy rùng mình.

Chị cô gặp rắc rối ư? Đó hầu như là chuyện không tưởng. Aoife ít nhất cũng nguy hiểm chết người như Bóng Tối. Chị ấy nhanh nhậy và tàn nhẫn, chị ấy không biết xót thương cho con người...trừ một người duy nhất: Niten –Miyamoto Musashi. Bóng tối vô thức gật đầu. Kiếm sĩ sẽ biết chị gáo cô ở đâu. Có thể - chỉ là có thể thôi – và nếu cô sống sót – cô sẽ tới gặp Niten và nhờ anh ta gửi tin cho Aoife. Có thể, chỉ là có thể thôi, đây là lúc để hàn gắn mối quan hệ.

Scathach ngả người nhìn lên bầu trời tối dần. Màu xanh nhạt đã chuyển sẫm sang màu tím, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu nhấp nháy trên bầu trời. Cô hầu như có thể nhận ra tất cả.

Một luồng sáng đỏ thẫm vụt qua khiến cô chú ý.

Lúc đầu cô nghĩ đó là sao băng; nhưng sau đó cô nhận ra đó là một vinama đang chuyển động êm ru trên bầu trời, phản chiếu ánh sáng đỏ từ nham thạch bên dưới. Hết cái này rồi cái kia tiếp nối. Bản năng sống sót khiến cô đứng bật dậy, ở phía bên kia núi lửa cô thấy Saint-Germain cũng đã đứng lên. Anh ta cũng biết có gì đó bất thường. Scathach quan sát từng chiếc đĩa bay bay qua bay lại trong suốt mấy tiếng qua chở các tù nhân tới, và vừa rồi là thả bánh mỳ mốc và nước chua lè xuống các xà lim. Một số bánh mỳ và nước uống khơi rơi vào các xà lim mà tìm đường đi thẳng xuống sông nham thạch. Tuy vậy các anpu phi công cũng chẳng để ý mấy tới việc tù nhân no đói ra sao.

“Joan!” Scathach hét.

“Em thấy thấy rồi,” Joan of Arc nói vọng xuống. Khuôn mặt cô xuất hiện ở gờ núi ngay trên đầu Scathach. “Em thấy mười hay mười hai...”

Scathach nheo mắt nhìn lên bầu trời đêm. “Tám...mười...mười hai – không, là mười ba. Mười bốn,” cô kết thúc. “chị nghĩ có mười bốn cái.”

Bên kia núi lửa Palamedes đang vẫy cô. Khi ông biết cô đã chú ý, vị hiệp sĩ Saracen nắm duỗi bàn tay ba lần.

“Mười lăm,” Scathach hét lên với Joan “Palamedes đếm có mười lăm cái.”

“Vậy kế hoạch thế nào?” Joan hét.

“Còn phụ thuộc...”

“Vào cái gì?”

“Vào việc chúng tới đâu trước. Chị nghĩ chúng sẽ tới chỗ chị hoặc Palamedes.”

“Rồi sao?”

Scathach cười toe toét để lộ hàm răng ma cà rồng. “Ờ, chỉ có một cách thoát ra khỏi mấy nhà lao này là bằng vimana. Vì thế chúng ta phải kiểm soát được một trong số chúng.”

“Kế hoach hay đó,” Joan mỉa mai nói. “Thế thì chị sẽ đơn thương độc mã đánh bại hai anpu trong khi vẫn giữ vinama bay. Thế còn mười bốn chiếc còn lại thì sao? Chị nghĩ nó bay tại chỗ à?”

“Chị nói đó là kế hoạch. Chị có nói đấy là kế hoạch hoàn hảo đâu.”

“Em nghĩ kế hoạch của chị sắp thay đổi rồi,” Joan hét lên.

Một chiếc vimana xuất hiện. Chiếc này lớn hơn, nhìn từ sau nó giống một hình tam giác dài dẹt. Bề mặt nó một bên phản chiếu bầu trời đêm còn bên kia sáng lên màu đỏ của nham thạch hất lên khiến cho các đường nét rất khó phân biệt. Nó gầm rú bên trên những đĩa bay nhỏ hơn. Đột nhiên nó bật sáng, các ánh sáng màu xanh lơ, xanh lam, đỏ bừng sáng ở ba điểm trên hình tam giác.

“Chiếc vinama Rukma đấy,” Scathach nói bằng thứ ngôn ngữ của thời tuổi trẻ. “Chiến thuyền. Đi vào trong xà lim ngay!”

Sau đó chiếc vinam hình tam giáp hạ cánh xuống miệng núi lửa.

CHƯƠNG 37

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Mars Ultor lao vào Prometheus với thanh đoản kiếm sắc như dao cạo. Tay Niten vung lên nhanh như chớp chụp lấy cổ tay Mars. Bàn tay vị Elder co lại rồi tự động mở ra. Niten tóm lấy lưỡi dao đang rơi. Đột nhiên nó lại kề vào cổ họng Mars.

Niten nghiêng đầu sang một phía. “Từng có thời tôi không thể lại gần được ông. Nhưng giờ ông già rồi.”

Mars nhe những chiếc răng khi nở một nụ cười nguy hiểm. “Nhanh đó. Nhanh như ta chưa bao giờ được nhìn.” Sau đó ông ta đi cà nhắc lên bậc thềm.

Niten ném lưỡi kiếm cho Prometheus và bước xuống đưa tay cho vị Elder. “Được đấu với ông là vinh hạnh cho tôi.”

“Chúng ta không đấu!” Mars bước lên nhanh chóng, dúi đầu vào bụng Niten khiến anh ngã ra sau. Kiếm sĩ lộng vòng lấy thăng bằng về về thế tấn.

“Dừng lại. Ngay lập tức!” Tsagaglalal vỗ đầy Niten khi đi qua Prometheus và nắm lấy tai Mars Ultor. Bà véo tai khiến ông ta kêu oai oái. “Đây là cho ông – ta đã nói sao về việc đánh đấu rồi hả?”

Mars Ultor đỏ bừng như luồng điện của mình. “Xin lỗi, thưa Bà Tsagaglalal,” ông lẩm bẩm nói nhỏ.

Bà lão nhìn Niten và chỉ vào nhà. “Vào trong ngay.”

“Ông ấy khơi mào,” anh nói.

“Ta không cần biết ai khơi mào. Đi vào nhà rửa tay đi. Bẩn lắm rồi. Cả ông nữa,” bà quát Prometheus. “Và ông đưa nó cho tôi,” bà nói, giơ tay ra lấy thanh kiếm.

Prometheus cố lắm mới giữ được bình tĩnh. Ông đưa thanh kiếm trước mặt bà và nói. “Đây thưa bà,” ông cúi đầu.

“Để cái bàn ra ngoài vườn. Chúng ta sẽ mời những vị khách uống trà.” Bà quay lại cười với Odin, Hel và Chim Ưng Đen đang đứng bên dưới. “Mấy người ở lại uống trà nhé.”

Không ai nói gì.

“Đó không phải lời đề nghị đâu,” bà nói thêm. Trong giọng bà đột nhiên trở nên sắt đá.


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx