sachtruyen.net - logo
chính xáctác giả
TRANG CHỦLIÊN HỆ

Ảo thuật gia - Chương 38 - 39 - 40

CHƯƠNG 38

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Perenelle Flamel bước từ cửa sổ về chỗ chồng. “Anh sẽ không tin em nếu em nói với anh em vừa thấy gì đâu,” bà nói bằng thứ tiếng Pháp cổ.

Nicholas Flamel đang đứng trước gương, cẩn thận cao bộ râu ria ba ngày tuổi trên má. “Em vừa mang anh trở về từ cõi chết. Em nói gì anh cũng tin.”

Perenelle ngồi cuối chiếc giường cao hơn bà khiến chân bà dung đưa trên mặt sàn. “Ba Elder và một người bất tử vừa xuất hiện. Một trong số đó đeo băng bịt mắt,” bà nói thêm.

Nicholas cười toe toét. “Odin. Tới để tìm Dee. CÒn ai nữa?”

“Một cô gái trông kỳ lắm. Em không nhìn rõ mặt nhưng hình như cô ta bị bệnh với những nốt đen trắng sưng tấy...”

“Hình như là Hel,” Nicholas nín thở. “Odin và Hel đi cùng nhau. Thế thì Dee gặp rắc rối to rồi. Còn ai nữa?”

“Một Elder to lớn mặc áo khoác da. Em chưa từng gặp ông ta. Nhưng khi ông ta thấy Prometheus, ông ta đã cầm thanh đoản kiếm vao vào ông ấy.”

Nicholas mỉm cười. “Người đó có thể là bất kỳ ai – Prometheus có rất nhiều kẻ thù, nhưng chỉ có số ít còn sống,” ông nói thêm. “Còn người bất tử?”

“Em không chắc, nhưng gương mặt ông ta khá quen.” Perenelle nhíu mày cố nhớ. “Người Anh Điêng. Không phải ông bạn Geromino của anh.” Bà vội nói.

“Anh cũng không nghĩ thế,” Nicholas nói khi chướt kem cạo râu khỏi cằm. “Anh ấy không bao giờ xuất hiện cùng Elder Bóng Tối.” Ông quay sang vợ và giang tay ra. “Trông anh thế nào?”

“Già.” Perenelle nhảy khỏi giường và vòng tay quanh chồng ôm ông thật chặt. Những ngón tay bà lần theo những nếp nhăn trên trán ông. “Kể cả những nếp nhăn của anh cũng có nếp nhăn này.”

“Ờ thì anh đã sáu trăm bảy mươi bảy rồi còn gì...”

“Sáu trăm bảy mươi sáu,” bà sửa lại. “Vẫn còn ba tháng nữa mới tới sinh nhật anh –“ bà định nói nhưng dừng lại. Họ đều biết họ sẽ không sống nổi tới sinh nhật tiếp. Perenelle quay nhanh đi để Nicholas không nhìn thấy bà rơi nước mắt. Bà chỉ vào chồng quần áo ở cuối giường. “Phòng này từng là phòng của bố mẹ cặp sinh đôi khi ở thành phố. Quần áo kia là của bố chúng.”

“Quần bò với áo phông của anh đâu?” Nicholas hỏi.

“Không cứu nổi.” Perenelle ngồi ở cạnh giường xem xét chồng mặc đồ. “Một ngày thôi Nicholas, em đã cho anh một ngày.”

“Một ngày có thể có nhiều việc xảy ra.” Ông nhẹ nhàng nói. Ông mặc chiếc áo sơ mi đóng cúc vào. Cổ áo quá rộng còn tay áo dài tới tận đầu ngón tay ông. Perenelle giúp ông xắn tay áo trong khi ông đóng cúc, sau đó bà cầm con bọ ngọc bích ở bên cạnh lên. Bà buộc một sợi dây quanh đó đeo vào cổ ông. Bà đặt tay lên con bọ và ấn vào ngực ông. Ông đặt tay lên tay bà. Luồng điện của họ nổ lách tách phát ra những tia lửa màu xanh và trắng, trong khi căn phòng tràn ngập mùi bạc hà.

“Cám ơn,” ông nói.

“Vì điều gì?” bà hỏi.

“Vì đã cho anh thêm một ngày.”

“Em không làm điều đó vì anh,” bà cười nói. “Em làm thế vì lý do cá nhân.”

Ông nhướn lông mày ý hỏi.

“Em làm thế vì em. Em không thể sống một ngày không có anh.”

“Chúng ta chưa chết,” ông nhắc nhở bà và cầm lấy tay bà. “Giờ chúng ta đi xem các Elder định làm gì. Dưới tầng im lặng tới đáng ngờ.”

“Vì họ đều sợ Tsagaglalal. Họ biết bà ấy là ai.” Perenelle dừng lại và tự sửa. “Bà ấy là cái gì.”

CHƯƠNG 39

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

“Tới lúc rồi,” Billy the Kid vỗ vai Josh và chỉ về phía Cầu Cổng Vàng.

Josh đang cúi đầu ngắm nhìn những cơn sóng đập vào bờ. Những cơn sóng đập vào bờ tung bọt trắng xóa. Những cơn sóng như những con rắn liếm lấy bờ biển trước khi đập vào bờ đá. Nó chuyển động tinh tế qua lớp cát và đá rồi tan biến. Các cơn sóng tiếp nối nhau xô vào bờ. Josh nuốt nước bọt rùng mình. “Như rắn vậy.”

“Trông cậu có chút xanh xao,” Billy the Kid nói, đứng trên mũi đá cạnh Josh.

Cậu thanh niên hất đầu về những con sóng. “Chúng thật sự giống những con rắn. Và tôi thì ghét rắn.”

“Tôi cũng chưa bao giờ ưa rắn,” Billy thừa nhận. “Tôi bị rắn đuôi chuông cắn khi còn nhỏ. Tôi bị nhiễm độc và có thể chết nếu Chim Ưng Đen không tới cứu.”

“Nếu tôi có quyền quyết định,” Josh nói luôn, “thì không có rắn riếc gì hết.”

“Tôi nghe thấy đó.”

Josh rùng mình. Dù bây giờ mới là tháng Sáu nhưng những cơn gió khá mát mẻ và những giọt nước bay lên mặt cậu mát lạnh, nhưng cậu biết không chỉ thời tiết khiến cậu thấy lạnh. Rõ ràng trong không khí phảng phất điều gì đó ma quái. Kiểu xấu xi cổ xưa. “Anh đã gặp ông Ner...Nera...”

“Nereus,” Billy nói hộ.

“Anh đã gặp ông ấy chưa?”

“Tôi đã nghe về ông ta, nhưng tôi chưa từng gặp ông ấy trước ngày hôm nay. Tôi chưa bao gặp nhiều các Elder, Thế Hệ Kế tiếp ở Miền Tây. Dee và Machiavelli là những người bất tử châu Âu đầu tiên tôi gặp.” Anh ta vuốt tóc khỏi mặt. “Tôi quan tâm tới mỗi bản thân mình và làm vài việc trời ơi đất hỡi cho chủ nhân của tôi, Quetzalcoatl. Tôi cũng làm vài việc, như thể vệ sĩ cho vài sự kiện trong thành phố. Tôi đã đi phiêu lưu cùng Virginia vào vài Vương quốc Bóng tối phụ cận, nhưng hầu như chúng cũng chỉ là những bản copy của thế giới này, và chúng tôi cũng ít đụng độ với lũ quái vật.” Anh ta chỉ vào những xà lim đằng trước và đằng sau họ. “Tôi chưa từng thấy những sinh vật thế này trước đây.”

“Ông ta tới kìa,” Josh nín thở. Mặt nước rẽ làm đôi và ông ta hiện ra. Trông ông ta khá giống mấy con quái vật xúc tu. Ngoại trừ cái đầu giống người bình thường thì mái tóc ông ta giống như những sợi rêu xoăn xoăn. Gương mặt ông ta to bè, xương gò má cao, xương hàm chắc khỏe với lớp râu dày chia làm đôi, lẫn với những sợi tảo biển.

“Ông già của Biển cả đó,” Billy thì thầm. “Một Elder.”

“Trông ông ta cũng bình thường đó chứ,” Josh định nói, nhưng rồi Nereus nâng mình lên khiến cậu trai trẻ thấy phần dưới của Elder và tám chân bạch tuộc. Chỉ có điều, có gì đó không ổn. Ba trong số những cái chân to tướng cụn lủn, trên trán ông có những vết cháy bỏng rộp xấu xí. Vị Elder mặc một chiếc áo chắp từ tảo biển, sau lưng đeo chiếc đinh ba. Josh ho hắng còn Billy chùi nước mắt – không khí vốn chỉ có mùi muối biển giờ hòa trộn cùng mùi cá ươn lâu ngày và mùi mỡ cá voi hỏng.

“Nereus,” Dee vừa gọi vừa đi xuống rìa nước. “Đến lúc rồi. Chúng tôi đang đợi ông.”

Ông già Biển cả vươn tay lên bờ đá cuội và mỉm cười với Dee khoe cả mồm đầy răng nhọn hoắt. “Loài người, ngươi quên sao. Ta không trả lời cho ông.” Giọng ông ta nghe dính dớp và ẩm ướt. “Và ta đang đói,” ông nói thêm.

“Ông dọa dẫm tôi không ích gì đâu. Ông cũng thừa biết mà,” Dee đáp trả.

Nereus lờ hắn ta đi. “Vậy chúng ta ở đây để làm...” Vị Elder nhìn Machiavelli rồi Billy, Virginia và sau cùng là Josh. “Những người bất tử và một Vàng tới đây để hạ màn cho thế giới. Đúng như lời tiên tri từ thời Khởi Nguyên.” Ông ta nhìn Josh. Luồng điện quanh người cậu lóe lên tạo thành một bộ lưới giáp vàng kim bảo vệ cậu. “Còn cậu...cậu vẫn giống như tôi còn nhớ,” ông nói.

Josh cố cười. “Tôi chưa từng gặp ông.”

“Cậu chắc không?” Nereus hỏi lại.

“Tôi chắc là tôi nhớ,” Josh nói. Cậu thấy hài lòng vì giọng mình không run lắm.

“Chủ nhân tôi nói ông sẽ tuân theo lời thôi,” Dee chen ngang.

Nereus lờ hắn đi và quay sang nói chuyện với Machiavelli. “Đến lúc chưa?”

Người Ý gật đầu. “Tới lúc rồi. Ông mang nó theo không?”

“Có.” Ông già đưa mắt nhìn từ Machiavelli sang Dee rồi lại nhìn người Ý. “Ai muốn kiểm soát Lotan?”

“Tôi,” Dee bước lên một bước và nói ngay.

“Tất nhiên là ông,” Nereus vui vẻ nói. Một cơn sóng không xô vào bờ đá mà bắn lên bao quanh cổ tay Dee nhấc hắn lên trước. Người bất tử còn không kịp hét lên. Virginia cũng dợm tiến tới, cây sáo nắm chắc trên tay. Nhưng cái nhìn của Nereus khiến cô chùn bước. “Đừng ngố thế. Nếu ta muốn hắn chết, ta có thể quăng hắn xuống vách đá làm thịt cho những cô con gái của ta.” Đằng sau ông, hàng tá những Nereid tóc xanh nổi lên trên vịnh, mồm mở rộng lộ ra những chiếc răng như răng cá hổ. “Và ta và ngươi sẽ tính toán chuyện ngươi làm lúc rồi. Gia đình rất quan trọng với ta.”

“Ông không phải Elder đầu tiên đe dọa tôi.” Nụ cười độc ác của Virginia Dare khiến khuôn mặt cô trở nên xấu xí. “Và ông biết chuyện gì xảy ra với người đó rồi đó.”

Mùi cá ươn còn nặng hơn khiến cả Billy và Josh đều che miệng quay đi. Virginia quay đầu lại hít một hơi dài. “Ôi sao tôi thích mùi của sợ hãi thế.”

Nereus quay về phía Dee. “Một món quà nhỏ cho ngươi,” ông nói và đặt cho hắn một vật giống một quả trứng vân xanh rồi nắm nó lại. Cơn sóng khóa chặt những ngón tay Dee. “Dù ngươi làm gì,” Nereus nói, “ngươi cũng không được xòe tay ra.” Sau đó ông bóp chặt tay hắn. Vỏ trứng vỡ ra.

“Sao lại không?” Dee hỏi. Sao đó hắn thở hổn hển, mắt lồi ra vì đau đớn.

“Ờ đúng rồi,” Nereus lại vui vẻ nói, cười ác độc. “hình như Lotan cắn ông đó.”

Dee rùng mình nhưng vẫn im lặng, đôi mắt xám nhìn trực diện vị Elder.

“Ta phải công nhận là ông dũng cảm,” Nereus thậm chí còn cười rộng miệng hơn. “Vì vết cắn của Lotan còn đau hơn bọ cạp đốt.”

Tiến sĩ trở nên trắng bệch, đôi mắt trở nên to so với đầu. Những giọt mồ hôi vàng rịn trên trán và không khí tanh mùi lưu huỳnh. “Tôi đoán...” hắn nói qua kẽ răng. “Tôi nghĩ là nó to hơn.”

Billy nháy mắt với Josh. “Tôi cũng nghĩ thế đấy.”

“Rồi sẽ thế,” Nereus cười lớn. “Nhưng trước tiên nó cần uống chút máu.” Giờ thì toàn bộ cơ thể Dee đang rung dữ dội. Hắn cố rút tay trái ra, nhưng cơn sóng của Nereus vẫn khóa chặt tay hắn. “Một khi nó nếm vị máu của ngươi, nó sẽ trung thành với ngươi. Sau đó ngươi sẽ kiểm soát được nó. Nhưng người phải hành động nhanh lên. Lotan cũng giống loài thiêu thân; quãng đời của nó rất ngắn. Ngươi có ba tới bốn giờ trước khi nó chết.” Cơn sóng của vị Elder rút đi và ông ta nói thêm, “Nhưng thế cũng đủ thời gian để bắt đầu sự hủy diệt thành phố của giống người rồi.”

Josh nhìn ông già Biển cả lặc luốn làn nước xanh lạnh ngắt. Những đầu phụ nữ cũng biến mất theo ông, mái tóc xanh của họ trải ra như rong biển trôi trên mặt nước. Vị Elder quay đầu lại nhìn Josh. Ông ta nhíu mày như thể cố nhớ gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu và chìm xuống dưới làn nước. Các Nereid cũng lần lượt biến mất.

Virginia vội vàng tiến lên và đỡ lấy Dee còn đang lảo đảo. Da Pháp sư xám ngoét; tay trái vẫn còn nắm nhặt nhưng máu đang chảy trên tay hắn đã chuyển thành màu tía đậm. “Giúp tôi với!” Virginia hét.

Billy nhảy lên trên những vách đá và ôm quanh eo Dee giữ hắn đứng thẳng. “Tôi đỡ được ông ấy rồi.”

“Đưa ông ấy lên vách đá đi,” Virginia nói.

“Không!” Machiavelli hét vang. “Đợi đó.” Ông tìm đường đi qua những tảng đá trơn trượt và dừng lại trước Dee. “Josh, qua đây giúp tôi.”

Josh không suy nghĩ mà trèo xuống những tảng đá, đứng cạnh người Ý.

“Quan sát tôi nhé,” Machiavelli nói. Ông ta giơ tay ra và hai găng tay trang trí hoa văn hiện ra. “Cậu làm được không?”

“Dễ.” Josh duỗi tay ra, mùi muối biển ngấm mùi vỏ cam và hai chiếc găng tay vàng xuất hiện.

“Giữ lấy tay ông ta,” Machiavelli ra lệnh. “Và, dù chuyện gì xảy ra cũng không được buông tay.” Ông nhìn Virginia và Billy. Họ đang đứng cạnh Pháp sư. “Mọi người sẵn sàng chưa?”

Hai người bất tử nhìn nhau và gật đầu.

“Josh?”

Cậu trai trẻ gật đầu và nắm lấy tay Dee, kéo duỗi nó ra. Mùi lưu huỳnh của Pháp sư cháy xèo xèo và nổ lách tách ở nơi găng tay vàng chạm vào, nhưng mùi cam còn mạnh hơn mùi trứng thối. Machiavelli lật lòng bàn tay phải của Dee lên rồi cẩn trọng mở bàn tay hắn ra. Bên trong lòng bàn tay ông ta là những gì còn lại của vỏ trứng vỡ. Ở giữa đó là con Lotan.

“Trông giống con thằn lằn,” Josh nói và cúi xuống nhìn cho rõ. Sinh vật đó nhỏ xíu, chỉ dài chưa đến một inch, có bốn chân, da xanh với một đường thẳng chạy dọc khắp người. “Trừ những cái đầu,” cậu nói thêm. Bảy cái đầu giống hệt nhau vươn ra khỏi cơ thể với những cái cổ ngắn ngủn. Cả bảy cái đầu đều đang cắn vào lòng bàn tay Dee, phát ra âm thanh náo động khi hút máu hắn.

“Nếu tôi không biết gì,” Billy the Kid đều đều nói, “tôi sẽ nghĩ Ông Già Biển Cả đang tính chơi khăm chúng ta.” Anh ta hất hàm về phía những sinh vật bé tí giống như thằn lằn. “Làm thế này trông cũng khá kinh.”

“Ôi Billy,” Virginia nói. “Anh định làm gì để nuôi một thứ lớn lên?”

Người Mỹ nhìn cô và nhún vai.

Virginia lắc đầu tỏ ý thật vọng vì anh không biết câu trả lời. “Chỉ cần tưới nước.”

Sinh vật ngẩng bảy cái đầu bé xíu lên khi Machiavelli cẩn thận kéo chúng ra khỏi bàn tay đầy máu của Dee. Nó quẫy đạp điên cuồng, kêu the thé như mèo con mới sinh, các cái đầu đều nhắm thẳng vào tay người Ý, những chiếc răng nhỏ xíu xắc như đầu kim cắn vào găng tay làm bằng luồng điện cứng lại. “Cái đồ bẩn thỉu,” ông lẩm bẩm. Ông giữ con Lotan cách xa cả cánh tay rồi thả nó xuống vũng nước trên tảng đá dưới chân.

“Giờ thì sao?” Billy hỏi.

“Giờ thì chạy,” Machiavelli nói.

CHƯƠNG 40

Dịch: Nguyễn Hà Ly nguyen_ly Làm prc: Vanlydocnhan

Marethyu và Aten chạy nhanh xuống đường hầm hẹp. Những bức tường làm bằng thủy tinh đen sáng loáng trên đó là những bản ghi chép những loại ngôn ngữ chết. Chiếc móc câu sáng loáng trên tay Marethyu khiến bóng tối nhảy nhót trên từng con chữ.

“Nói gì đi,” Aten nói. Giọng ông vang vọng, va đập vào những bức tường hầm.

Marethyu giơ móc câu lên và ánh sáng màu vàng nhạt chiếu qua những đường nét trên khuôn mặt Aten. “Ông muốn biết gì?”

“Vì sao ngươi làm điều này?” Aten hỏi.

Đôi mắt xanh sáng của Marethyu mở to vì ngạc nhiên. “Tôi được lựa chọn chắc?”

“Mọi người đều có quyền lựa chọn.”

Người đàn ông tay móc câu lắc đầu. “Tôi không chắc tôi tin điều đó. Cuộc đời tôi đã được sắp đặt cách cả ngàn năm trước khi tôi sinh ra. Thi thoảng tôi nghĩ mình là một diễn viên đang diễn một vở kịch.”

Đường hầm kết thúc bằng một cái hang ngầm rộng mênh mông. Nước chảy tí tách trong bóng tôi, không khí trong lành và sạch sẽ. Aten quay qua đối mặt với Marethyu. “Có lẽ ngươi là một diễn viên, nhưng ngươi chấp nhận được quyền có nhận vai hay không. Ngươi có ther dễ dàng từ chối và bỏ đi cơ mà.”

Marethyu lắc đầu. “Nếu ông biết toàn bộ câu chuyện ông sẽ không nói thế. Nếu tôi không hoàn thành vai diễn thế giới này sẽ rất khác.”

Vị Elder vươn tay tóm lấy chiếc móc câu nơi tay trái Marethyu. Nó tỏa sáng và kêu lách tách và sáng hơn. “Ngươi không được sinh ra cùng với cái này.”

“Không.”

“Sao ngươi mất bàn tay?”

“Tôi chọn thế,” Marethyu nói, giọng cứng rắn hơn. “Đó là giá tôi phải trả, và tôi vui lòng trả giá.”

Aten gật đầu. “Mọi thứ đều có giá của nó. Ta hiểu.”

“Ông có hiểu cái giá ông sẽ phải trả khi để tôi trốn thoát không?”

Đôi môi Aten cong lên thành một nụ cười. “Anubis và Bastet sẽ dùng đây thành cái cớ tạo phản. Isis và Osiris sẽ tập hợp Hội đồng Elder để truất ngôi ta và có thể sẽ ném ta vào núi lửa.” Ông vỗ tay và hàng dãy đèn sáng lên trong hang động. Rồi ông vỗ tay cái nữa hang từ từ được chiếu sáng với ánh sáng ấm áp màu trắng sữa. “Nấm trên mặt hang nhạy cảm với tiếng động,” ông giải thích.

Có một cái hồ ở giữa hang. Làn nước đen lốm loang loáng những vệt nước trắng. Một chiếc vimana bằng pha lê đậu ở bờ hồ. Nó hầu như vô màu, chỉ có thể nhìn thấy do màu trắng của nó đang phản chiếu ánh sáng.

“Hãy dùng cái này,” Aten nói. “Ta tìm thấy nó ở một tảng băng nơi đỉnh thế giới. Có thể đây là vimana cổ nhất còn tồn tại. Trông nó mỏng manh thế thôi nhưng hủy hoại nó không phải chuyện dễ.”

Tiếng động đột ngột vang vọng ở đường hầm phía sau họ, những cây nấm chồi lên thụt xuống theo tiếng động.

“Họ đang tới đó. Đi đi và làm những gì ngươi cần làm.”

“Ông có thể đi cùng tôi,” Marethyu đột ngột nói.

“Chiếc vimana này chỉ chở được một ngày. Và ngoài ra, không phải ngươi vừa nói cái gì cũng có giá của nó à?”

Tiếng bước chân tới gần hơn, tiếng kim loại và áo giáp khua lách cách do đập vào tường.

Marethyu giơ tay phải bắt tay Aten. “Để tôi nói với ông điều này,” người đàn ông tay móc câu nói. “Chúng ta sẽ gặp lại nhau, ông và tôi, ở một nơi khác tại một thời điểm khác.”

“Ông biết chuyện đó à?”

“Tôi biết.”

“Vì ông nhìn thấy tương lai?”

“Vì tôi đã ở đó.”

Anubis và những anpu xông ra khỏi đường hầm đúng lúc chiếc vimana cất cánh. Nó rú lên nho nhỏ, người đàn ông tay móc câu nhìn thấy rõ trong đó. Ông ta giơ bàn tay móc câu lên tỏ ý tạm biệt. Aten giơ tay lên đáp lạ và chiếc đĩa bay nên mình lên khỏi mặt hồ và biến mất,

“Anh vừa làm gì thế?” Anubis gầm gừ. “Anh đã phản bội chúng tôi.”

“Ta làm những gì cần để cứu thế giới.”

“Bắt lấy hắn,” Anubis ra lệnh. Ông nhìn anh trai với vẻ tức giận khiến khuôn mặt cau có lại. “Waerloga,” ông ta phun phì phì.

Vị Elder gật đầu đồng ý. “Thầy phù thủy Aten. Em có nghĩ nghe cũng kêu tai không?”


SachTruyen.Net

@by txiuqw4

Liên hệ

Email: [email protected]

Phone: 099xxxx